Vạn Cổ Chi Vương

Chương 190: Băng Hỏa song trọng

Hồng Liên động phủ.
Tất cả ánh sáng rực rỡ đều bị kiếm liên hoa mỹ tráng lệ như rặng mây đỏ kia che mất.
Lúc La Thiên chém ra một kiếm, Viêm lực vô hình trong thiên địa bắt đầu khởi động, hô ứng với Hồng Liên Kiếm trong tay hắn, bộc phát ra uy năng kinh khủng có thể thiêu đốt vạn vật.
Một kiếm qua đi, Trịnh Uy và át chủ bài vô địch của hắn trực tiếp tan thành mây khói.
Ở nơi hắn từng đứng không thấy một tia cặn bã nào của thi thể cả.
Toàn thân Trịnh Uy như đột nhiên tan biến vậy.
La Thiên trợn mắt há hốc mồm, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Uy lực của Hồng Liên Kiếm đã vượt xa dự liệu của hắn, có uy lực hủy diệt cả một thành trấn.
Trong này còn có một nguyên nhân khác nữa.
Ở trong Hồng Liên động phủ Hồng Liên Kiếm có ưu thế sân nhà, có Viêm lực trong động phủ trợ uy, cho nên uy lực so với bình thường còn hơn vài lần.
Mấy hơi thở sau.
Vù vù Xoạt!
Trên bầu trời, kiếm liên giống như rặng mây đỏ kia dần dần tiêu tan.
Sắc mặt La Thiên trắng bệch, chân khí trong cơ thể tiêu hao bảy tám phần, tinh lực và Nguyên khí cũng tiêu hao rất nhiều.
Một trận cảm giác trống rỗng ập tới.
- Tiêu hao thật là lớn!
La Thiên kinh hãi không thôi.
Dùng chân khí hùng hồn hơn hẳn Linh Hải cảnh bình thường của hắn, nhiều nhất chỉ có thể phát động ra được một kiếm mà thôi.
Bởi vậy La Thiên không thể trông chờ dựa vào thanh kiếm này đại sát tứ phương ở bên ngoài được.
Hồng Liên Kiếm chỉ có thể trở thành đòn sát thủ ẩn giấu, không thể coi là thủ đoạn thông thường được.
- Thực lực bản thân mới là căn bản.
La Thiên thu hồi Hồng Liên Kiếm, không mất phương hướng vì lực lượng mà mình không có.
Đợi đến một ngày nào đó, hắn có thể hoàn toàn thi triển Hồng Liên Kiếm mà không bị hạn chế, khi đó có thể hắn đã có thực lực ngang dọc đại lục rồi.
Sau khi giải quyết Trịnh Uy.
- Hạ Băng Nguyệt!
Bỗng nhiên La Thiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt khẽ biến.
Trước đây từ trong lời nói của Trịnh Uy hắn cũng đã nghe ra, dường như Hạ Băng Nguyệt đang ở trong cục diện bất lợi.
Sưu!
La Thiên hóa thành một đạo tàn ảnh đi đến trong phòng gần đó, bắt đầu tìm kiếm.
Không bao lâu sau La Thiên đã đi tới Tu luyện thất của Võ Tôn.
- Hạ... Hạ cô nương!
Sắc mặt La Thiên chấn động.
Cảnh tượng ở trong phòng làm cho máu trong người hắn sôi trào.
Trên Băng Tâm bồ đoàn có một cỗ thân thể trắng nõn như tuyết, thanh thuần như ngọc hiện lên. Xiêm y màu trắng như tuyết đã lộ ra hơn nửa.
- Hừ... A......
Khuôn mặt của Hạ Băng Nguyệt đỏ ửng, bên trên da thịt trắng như tuyết có một tầng màu hồng nhạt nổi lên, giữa hai hàng lông mi tràn ngập vẻ vũ mị, mê người. Miệng phát ra thanh âm dày vò khó chịu nào đó.
- Cái này...
La Thiên ngây dại, lúc này hầu như hắn đã nhìn hết nửa thân thể của nàng.
Trong lúc nhất thời hắn rơi vào cảnh tiến thối lưỡng nan, không biết làm sao.
Nếu như cứ ở lại nơi đây thì sẽ làm nhục sự trong sạch của thiếu nữ này.
Trực tiếp đi ra ngoài?
Hiển nhiên Hạ Băng Nguyệt đã trúng ám toán, nếu như bỏ mặc nàng thì cũng không tốt lắm.
- Nước... Nước...
Hạ Băng Nguyệt cảm thấy cơ thể mình rất nóng, sau khi nhìn thấy cây cỏ cứu mạng là La Thiên, nàng cố nén ý xấu hổ, nói.
- Tốt, tốt.
La Thiên vội vã lấy nước ra, đưa tới trước mắt Hạ Băng Nguyệt.
Xoạt~!
Bàn tay thon dài trắng nõn của Hạ Băng Nguyệt bắt được cánh tay của La Thiên.
- Hạ cô nương...
La Thiên lại càng hoảng sợ hơn nữa, bỗng hắn cảm nhận được một cỗ khí tức nóng bỏng màu hồng nhạt đập vào mặt.
Giờ khắc này, dược lực của Đào Phấn Túy Tiên Hương mà Hạ Băng Nguyệt trúng đã bộc phát tới mức tận cùng.
- Hừ... Ôm lấy ta...
Giữa hai hàng lông mi của Hạ Băng Nguyệt đỏ ửng, tươi đẹp ướt át, thân thể thần tiên băng cơ ngọc cốt lại rơi vào trong lòng của La Thiên.
Phốc!
La Thiên lập tức cảm nhận được sự mềm mại, thiếu nữ tuyệt mỹ trong ngực hắn thở ra hơi thở như lan, váy nửa kín nửa hở, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
- Không tốt! Không ngờ Hạ Băng Nguyệt lại trúng loại chiêu số hạ lưu này.
La Thiên kiềm chế trái tim đang xao động, nóng bỏng của mình.
Hắn đang muốn hỏi Thiên Thư cách phá giải trạng thái này của Hạ Băng Nguyệt.
Nhưng vào lúc này, ở chỗ sâu trong cơ thể của La Thiên có một cỗ khí tức nóng bỏng tuôn ra, chạm vào khí tức màu hồng nhạt trên người Hạ Băng Nguyệt.
Oanh!
Cả người La Thiên như bị thiêu đốt.
- Chuyện gì xảy ra? Thứ này hình như là khí tức còn dư lại của Long Lân diệp a...
Sắc mặt La Thiên đại biến.
Rồi sau đó một chút lý trí của hắn bị cỗ lửa nóng rào rạt này nuốt hết. Miệng hắn gầm nhẹ một tiếng, giống như sói đói nhìn thấy dê, bổ nhào vào trên người Hạ Băng Nguyệt.
Phốc xuy!
Hai mắt La Thiên nóng bỏng, xé rách phần váy còn sót lại của Hạ Băng Nguyệt, để lộ ra đường cong kinh người của nàng. Phần bụng và đùi ngọc thon dài màu trắng, cùng với khu vực thần bí sâu thẳm ở phía dưới cũng hiện ra...
- Không... Không được...
Hạ Băng Nguyệt nằm ở trên Băng Tâm bồ đoàn, một tia cảm giác mát lạnh kia làm cho nàng vẫn duy trì được ý thức tỉnh táo.
Nhưng mà lực lượng còn dư lại của Long Lân diệp trong cơ thể La Thiên và cỗ khí tức màu hồng nhạt này sinh ra phản ứng dây chuyền, bộc phát ra hiệu quả hơn xa Hạ Băng Nguyệt vài lần.
Hai người cởi hết y phục, quấn vào một chỗ.
...
Cũng không biết qua bao lâu.
Ý thức của La Thiên dần dần tỉnh táo, khí tức khô nóng giống như lửa trên người rút đi như thủy triều vậy.
Hắn mơ hồ nhớ rõ, mình có một giấc mộng rất đẹp.
Ở trong mộng, dường như hắn đã hóa thành một đầu dã thú điên cuồng, tùy ý cày cấy, thỏa thích phóng túng ở trên người một vị mỹ nữ như tiên tử, mờ ảo như tiên.
- Hừ... A...
Lúc này, bên tai hắn truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ của thiếu nữ.
Hả?
La Thiên đưa mắt nhìn qua, không khỏi trợn tròn mắt.
Vị mỹ nữ trong mộng của hắn bắt đầu dung hợp với Hạ Băng Nguyệt ở trước mắt.
Hai người vẫn còn chưa tách ra, vẫn đang ôm lấy nhau.
Một tay của La Thiên còn nắm khu vực ngạo nghễ kia của nàng.
Trong tầm mắt, mái tóc của Hạ Băng Nguyệt lộn xộn, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ có dấu vết bị hôn, bên trên thân thể thần tiên băng cơ ngọc cốt có một mảnh vết máu ứ đọng.
- Cái này...
La Thiên như bị sét đánh, lưng có mồ hôi lạnh chảy ra.
Mình, sao lại làm ra chuyện như vậy cơ chứ?
Hạ Băng Nguyệt mặt lạnh như băng, trong mắt hiện lên vẻ nhục nhã và phẫn nộ khó mà che dấu được.
Trước đoạn thời gian này là ý thức của La Thiên không tỉnh táo cho nên mới xảy ra loại chuyện đó.
Nhưng mà Hạ Băng Nguyệt nằm ở trên Băng Tâm bồ đoàn, toàn bộ quá trình nàng vẫn có cảm giác, ý thức vô cùng tỉnh táo.
La Thiên điên cuồng tùy ý trùng kích, từng đợt nối tiếp từng đợt, làm cho tâm linh nàng cảm thấy thẹn thùng. Thế nhưng thân thể chịu ảnh hưởng của Đào Phấn Túy Tiên Hương làm cho nàng không thể không nói hùa và hưởng thụ được.
Cảm thụ trong và ngoài như thế này, thật sự là làm cho nàng cảm thấy hổ thẹn khó tả.
- Hạ... Hạ cô nương. Đây là ngoài ý muốn, tại hạ không có cách nào khống chế được cơ thể...
La Thiên cà lăm, không biết giải thích như thế nào.
Trước đoạn thời gian này, đối với chuyện nam nữ hắn vẫn còn có chút ngây thơ.
Ngày hôm nay cũng là ngoài ý muốn cho nên mới nếm thử trái cấm, cho nên hiện giờ vẫn còn cảm giác như mơ như thật.
- Ngươi vẫn chưa chịu dậy sao?
Dung nhan Hạ Băng Nguyệt đỏ bừng không chịu nổi.
La Thiên vội vã buông thân thể thần tiên giống như ngọc kia ra.
Sau đó hắn quay thân đi ra ngoài.
Trong phòng mơ hồ truyền đến thanh âm Hạ Băng Nguyệt thay y phục.
Nghĩ tới giấc mộng đẹp trước đây, La Thiên không khỏi đứng núi này trông núi nọ, có cảm giác không nói ra được.
Không bao lâu sau thiếu nữ xinh đẹp mặt một bộ xiêm y trắng như tuyết đi ra khỏi Tu luyện thất.
- Hạ cô nương...
La Thiên kiên trì, vừa mới mở miệng thì.
- Vô sỉ hạ lưu!
BA~!
Khuôn mặt Hạ Băng Nguyệt căng thẳng, đánh hắn một bạt tai.
La Thiên không trốn tránh, dùng cường độ cơ thể bây giờ của hắn, một tát này không hề có chút đau nhức nào cả.
Hơn nữa trong lòng của hắn thật sự xấu hổ, làm dơ bẩn thân thể của Hạ Băng Nguyệt, hắn cũng không biết nên như thế nào mới có thể đền bù tổn thất được cho nàng.
- A...
Hạ Băng Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, bởi vì dùng sức quá mạnh cho nên từ bên dưới lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.
Dù sao nàng vẫn là xử nữ, hôm qua là lần thứ nhất xảy ra loại chuyện đó, bị La Thiên điên cuồng, liên tục trùng kích như vậy, cho nên hiện tại vô cùng đau đớn.
Dưới cảm giác đau đớn kịch liệt, thân thể mềm mại của Hạ Băng Nguyệt mềm nhũn, muốn ngã xuống đất.
Sưu!
La Thiên tranh thủ đỡ lấy Hạ Băng Nguyệt, không để ý tới nàng đang giãy giụa mà đặt nàng lên trên Băng Tâm bồ đoàn.
Trên Băng Tâm bồ đoàn kia còn có một vết máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận