Vạn Cổ Chi Vương

Chương 199: Thọ lễ miểu sát toàn trường (I)

- Miêu sư huynh! Ngươi ra tay quá nặng rồi! Mau dừng tay!
- Miêu Phong cũng chỉ nghe tin đồn thất thiệt mà thôi, người không biết không có tội.
Vài tên trưởng bối đời thứ hai nhao nhao khuyên can.
- Hừ!
Sắc mặt Tiềm Long cư sĩ rất là lãnh đạm.
Nhưng mà thấy Miêu Giang ra sức đánh nhi tử như vậy, lửa giận trong lòng cũng mất đi vài phần.
- Hay cho phụ tử Miêu Phong này, diễn khổ nhục kế, lấy lui làm tiến.
La Thiên không khỏi líu lưỡi.
Miêu Giang ra sức đánh như vậy, khi ra tay quả thực không nhẹ, có thể để lại thanh danh tốt đẹp quân pháp không chừa một ai nha.
Ít nhất sẽ không làm cho tên đệ tử số một như Miêu Giang để lại ấn tượng xấu trong lòng Tiềm Long cư sĩ.
Cứ như vậy sai lầm sẽ rơi vào trên người đồ tôn như là Miêu Phong.
Lời vu oan ác độc kia, các trưởng bối sẽ cho rằng là do đồ tôn không hiểu chuyện, lại thêm nỗi khổ da thịt, lại càng dễ dàng nhận được sự khoan dung và thông cảm.
- Thôi đi!
Mãi tới khi Tiềm Long cư sĩ mở miệng, Miêu Giang mới dừng côn sắt trong tay lại.
Còn Miêu Phong kia quả thật đã bị đánh cho rất thảm, cũng không phải là giả vờ.
- Nghiệt tử, còn không xin lỗi!
Miêu Giang quát lớn.
- Dạ dạ...
Miêu Phong kéo theo thân thể run rẩy, đầu tiên là quỳ xuống xin lỗi với Hạ Băng Nguyệt.
- Lâm sư bá, La sư đệ, ta sai rồi, không nên ăn nói bậy bạ, mở miệng vu oan các ngươi.
Miêu Phong lại quay lại, mắt nhìn về phía Lâm Đông Phong và La Thiên nói lời xin lỗi.
Lúc này hắn lại không quỳ xuống.
La Thiên nhạy cảm nắm bắt được trong mắt của Miêu Phong có vẻ oán hận lóe lên rồi biến mất.
- Nghiệt tử! Việc này tạm thời bỏ qua! Sau khi trở về xem ta trị ngươi thế nào!
Miêu Giang lại khiển trách một hồi.
Rồi sau đó, hắn lại nhìn về phía mọi người nở nụ cười làm lành, nói:
- Hôm nay là đại thọ một trăm năm mươi tuổi của sư tôn, không cần bởi vì một chút chuyện này mà ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người.
- Không sai! Hôm nay là đại thọ của sư tôn.
Lời ấy được mọi người tán thành.
Chỉ chốc lát, người của Tiềm Long môn hạ lại trở về căn nhà bên trong rừng trúc kia.
Vù vù Xoạt!
Miêu Giang phất tay lên, thu Linh Long cổ trà rơi lả tả vào trong ấm trà.
Rồi sau đó hắn tự mình mang Linh Long cổ trà đến trước mắt Tiềm Long cư sĩ, một lần nữa chúc thọ.
Sau đó là từng vị đệ tử tiến lên chúc thọ.
Vẻ mặt của Tiềm Long cư sĩ dần dần bình thản, còn có một tia vui vẻ.
- Đúng rồi, Lâm sư huynh! Lễ của ngươi đâu?
Miêu Giang ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
Mấy vị đồng môn đời thứ hai nhao nhao nhìn về phía Lâm Đông Phong.
Trước đó, Miêu Giang và Vũ Văn Châu trong Tiềm Long tam kiệt đều đã đưa ra hạ lễ, cực kỳ hiếm có và trân quý.
Hạ lễ mà các đệ tử còn lại đưa ra cũng có giá trị xa xỉ.
Thấy mọi người nhìn lại, vẻ mặt Lâm Đông Phong rất mất tự nhiên, có chút xấu hổ.
Lâm Đông Phong phí thời gian ba mươi năm, thân gia trên người còn xa không bằng người cầm lái thế gia Võ Đạo như Miêu Giang và Vũ Văn Châu.
Mà đoạn thời gian trước hắn mua phương thuốc từ chỗ La Thiên, bao gồm cả trân tài chữa trị căn cơ cũng đã làm cho hắn giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi.
Có thể nói Lâm Đông Phong là người nghèo nhất hiện tại.
Lễ vật mà hắn chuẩn bị, so với Miêu Giang và Vũ Văn Châu, có thể nói là khá keo kiệt, hoàn toàn không cầm ra được.
- Sao thế? Chẳng lẽ Lâm sư huynh quên chuẩn bị hạ lễ sao?
Miêu Giang cười cười hỏi.
Hắn rất muốn nhìn dáng vẻ quẫn bách của Lâm Đông Phong, để giảm bớt cảm giác phẫn hận do bị thua thiệt vừa rồi.
Nếu như hạ lễ mà Lâm Đông Phong lấy ra quá kém.
Có thể Tiềm Long cư sĩ sẽ không để bụng, nhưng đủ để làm cho hắn ta mất mặt với các đồng môn ở đây.
Trong lòng Lâm Đông Phong đắng chát, đang muốn tiến lên đưa thọ lễ thì…
- Ha ha, thọ lễ lần này là do đệ tử làm thay, chẳng lẽ đạo sư đã quên rồi sao?
Một tiếng cười khẽ truyền đến.
Là La Thiên đã đứng dậy.
- Ngươi...
Lâm Đông Phong khẽ giật mình, lúc này đã thấy La Thiên trừng mắt nhìn về phía hắn.
- Đúng thế, không sai! Lần thọ lễ này ta đã giao cho đệ tử ta xử lý a.
Lâm Đông Phong ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói.
Hắn vững tin, nhất định vốn liếng của La Thiên còn trên cả mình, dù sao đối phương có kỳ ngộ lớn ở trong bí viên Hoàng thất a.
Lâm Đông Phong thầm thở dài trong lòng, trước mắt chỉ có thể nợ tên đệ tử tiện nghi này một chút vậy.
- Lâm sư huynh, đại thọ một trăm năm mươi tuổi của sư tôn, ngươi làm vậy chẳng khác nào là trò đùa a.
Đám người Miêu Giang, không khỏi lắc đầu.
Người để tâm có thể nhìn ra, người học sinh như La Thiên đang cứu trận thay cho Lâm Đông Phong.
- Hừ! Chỉ là một thiên tài Nhân bảng thì có thể lấy ra thọ lễ gì chứ?
Trong lòng phụ tử Miêu Giang đang cười lạnh.
Huống chi, đây là lần đầu tiên La Thiên tới sư môn, căn bản không biết thứ mà sư tổ yêu thích.
La Thiên đứng ra, muốn đưa thọ lễ lên thay Lâm Đông Phong.
Miêu Giang và Vũ Văn Châu các trưởng bối đời thứ hai không quá coi trọng.
Bọn hắn có thể lấy ra thọ lễ cực kỳ trân quý là vì phía sau có thế gia Võ đạo khổng lồ, nội tình thâm hậu.
Phụ tử Miêu Giang ôm tâm tư xem kịch vui nhìn về bên này.
Tiềm Long cư sĩ ngoại trừ yêu thích bình thường ra còn có một chút cấm kỵ khá là cổ quái.
Người không biết, đưa sai lễ vật thì sẽ làm cho sư tổ không vui.
- Chúc sư tổ thiên thu vĩnh hởng!
La Thiên bình tĩnh đi về phía Tiềm Long cư sĩ.
- Thọ lễ mà đệ tử đưa lên khác với mọi người, một món trong đó là tâm ý của đệ tử.
- A?
Tiềm Long cư sĩ có một chút hứng thú.
Đối với tên đồ tôn như La Thiên này, Tiềm Long cư sĩ rất thưởng thức, tư chất, tiềm lực, nhân phẩm, đều là cực hạn, có thể nói rồng trong loài người.
- Có giấy và bút mực không.
Ánh mắt La Thiên dò xét toàn bộ phòng.
Hả?
Mọi người khẽ giật mình, có chút nghi hoặc.
- La sư điệt, chẳng lẽ ngươi muốn ngâm thơ vẽ tranh, chúc thọ cho sư tổ sao?
Khóe miệng Miêu Giang nhếch lên nở nụ cười nghiền ngẫm.
Tiềm Long cư sĩ có tạo nghệ cực cao trên thư pháp, có thể nói là đứng ở đỉnh phong.
Hơn nữa vị cư sĩ này tự cho mình là rất cao, đối với những tác phẩm không có linh tính kia, hắn căm thù đến tận xương tuỷ.
Nếu như La Thiên làm vậy thì không khác múa rìu qua mắt thợ.
- Có.
Hạ Băng Nguyệt mang giấy và bút mực tới.
Roẹt roẹt!
La Thiên viết chữ như rồng bay phượng múa, vẽ mấy hàng chữ lên trên giấy.
Nhìn qua, chữ của La Thiên rất tùy ý, không có chút chú trọng nào cả.
- Tiểu tử này lại dám chơi đùa thứ này ở trước mắt đại sư...
Thiếu chút nữa Miêu Phong đã bật cười, vẻ mặt mỉa mai.
Vũ Văn Châu và các trưởng bối đời thứ hai âm thầm lắc đầu, lần này quả thực La Thiên sẽ bị bêu xấu a.
- Sư tổ mời xem.
La Thiên vẫn rất bình tĩnh đưa tác phẩm của mình cho Tiềm Long cư sĩ.
- Đây là?
Tiềm Long cư sĩ nhướng mày, mấy hàng chữ bên trên tờ giấy Tuyên thành kia không giống thi từcũng không giống ,.
Hơn nữa, chữ viết của La Thiên ở trước mắt hắn lại có mấy phần vụng về, khó coi.
Nhìn thấy lông mày của Tiềm Long cư sĩ nhăn lại.
Lâm Đông Phong thầm nghĩ không ổn.
Các môn đồ Tiềm Long ở đây cảm thấy ái ngại thay La Thiên, cũng không thiếu người có chút hả hê.
- La Thiên! Còn không thu bút mực đi?
- Ngươi sư tổ chính là đại sư thư pháp, tác phẩm bực này quả thực là làm bẩn mắt của sư tổ a.
Đám người phụ tử Miêu Giang lên tiếng khiển trách.
La Thiên chắp tay mà đứng, cười mà không nói.
Lúc này Tiềm Long cư sĩ xem hết đám văn tự kia một lần.
Tác phẩm hơi kém!
Tiềm Long cư sĩ than nhẹ, có chút thất vọng.
Nếu không phải La Thiên đã để lại ấn tượng tốt cho hắn, thậm chí hắn còn không thể nhẫn nại xem hết được tờ giấy này.
- La Thiên! Quả thực là hồ đồ! Còn không xin lỗi sư tổ đi!
Lâm Đông Phong lo lắng, quát lớn.
- Không đúng! Những văn tự này...
Tiềm Long cư sĩ bỗng nhiên chấn động, nhìn chằm chằm vào mấy hàng chữ trên giấy.
Mấy hàng chữ nhìn như bình thường kia, bỗng nhiên hình thành một đoạn khẩu quyết, làm cho hắn phải vận chuyển lại theo bản năng.
Ô...ô...n...g Xoạt!
Chân nguyên trong cơ thể Tiềm Long cư sĩ có chút dị thường, rung động vận hành theo quỹ tích huyền diệu, sau đó trở về bình thường.
Mấy hơi thở sau.
Sưu sưu!
Sắc mặt Tiềm Long cư sĩ hồng nhuận phơn phớt, vẻ mặt bắt đầu sung mãn, xua tan trạng thái không quá tốt lúc trước.
- Rất tốt! Phần tâm ý này của ngươi, sư tổ rất hài lòng.
Tiềm Long cư sĩ vui vẻ đại hỉ, liếc mắt nhìn La Thiên thật sâu.
- Cái này... Là tình huống như thế nào!
Khuôn mặt phụ tử Miêu Giang cứng đờ.
Tác phẩm rác rưởi của La Thiên, cuối cùng lại làm cho đại năng Địa Nguyên cảnh cực kỳ vui mừng, dường như có hiệu quả kỳ diệu nào đó.
- Sư tôn, có chuyện gì vậy?
Vũ Văn Châu kinh ngạc hỏi.
- Đoạn thời gian trước vi sư tu luyện một môn kỳ công, đã xảy ra chút đường rẽ, dẫn đến chân nguyên và khí huyết bất ổn, trạng thái không tốt.
Tiềm Long cư sĩ cười nói.
- Cũng không nghĩ tới La Thiên lại tặng một đoạn khẩu quyết, giúp vi sư hóa giải trạng thái tiêu cực kia.
Nghe hắn giải thích xong.
Mọi người trợn to mắt, ánh mắt giống như nhìn quái thai nhìn chằm chằm vào La Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận