Vạn Cổ Chi Vương

Chương 311: Nhiệm Vụ

Chương 311: Nhiệm Vụ
Sau khi sắp xếp nơi ở xong, La Thiên lập tức đến Huyền Vũ Các.
“Vân Du Bộ đã viên mãn, tại hạ tông thì miễn cưỡng đủ dùng, tới thượng tông thì không được!”
Nếu trước đó La Thiên đổi thân pháp võ kỹ đẳng cấp cao hơn thì khi khảo hạch có thể thoát khỏi sự ngăn cản của Vương Phó nhẹ nhàng hơn.
Mà nguyên nhân chủ yếu là lúc trước điểm cống hiến trong tay La Thiên không nhiều lắm, nhưng sau khi trở thành đệ tử thượng tông, hắn được nhận đến 2000 điểm cống hiến khen thưởng.
Ngoài ra, đệ tử thượng tông đổi võ kỹ sẽ được ưu đãi giảm giá 20%!
So với đãi ngộ của đệ tử thượng tông, đệ tử hạ tông quả thực rất đáng thương.
La Thiên lập tức đến Huyền Vũ Các đổi thân pháp võ kỹ cao đẳng!
Trưởng lão râu dài thủ các thấy hắn thì ngây người một chút.
“Ngươi trở thành đệ tử thượng tông rồi ư?”
Lão nhân râu dài hỏi.
Ông vẫn còn ấn tượng với La Thiên, lúc trước La Thiên tu vi rất thấp nhưng lại có điểm cống hiến kếch xù, đổi một môn kiếm pháp Địa cấp tàn khuyết.
“Đúng vậy.”
La Thiên lễ phép đáp lại, sau đó lập tức đi đến tầng thứ ba Huyền Vũ Các.
Mục tiêu của hắn vẫn là thân pháp võ kỹ Địa cấp tàn khuyết.
La Thiên nhanh chóng tìm được 3 môn võ kỹ phù hợp yêu cầu, phân biệt là:
Thiên Phong Bộ: Địa cấp trung phẩm, bộ pháp như gió, phiêu miểu khó tìm, bay tận cửu thiên.
Tật Ảnh Bộ: Địa cấp trung phẩm, thân như ảo ảnh, nhanh như sấm đánh.
Thân pháp đầu tiên linh hoạt hơn, cái thứ 2 bộc phát bất ngờ, thích hợp thi triển ở cự ly ngắn.
Cả 2 đều là thân pháp võ kỹ không tồi, nếu tu luyện đến cảnh giới viên mãn thì sẽ có năng lực lăng không trong thời gian ngắn.
Môn cuối cùng Ngự Phong Quyết: thân pháp võ kỹ đại năng viễn cổ lĩnh ngộ khi nhìn gió cửu thiên, hóa thân thành gió, ngao du cửu thiên, Địa cấp thượng phẩm!
“Đúng là một thân pháp lợi hại!”
La Thiên lập tức bị môn võ kỹ này hấp dẫn.
Tu luyện đến cảnh giới đại thành thì có thể lăng không hư độ trong thời gian ngắn.
Tu luyện đến cảnh giới viên mãn thì có thể kéo dài thời gian lăng không, uy lực tiếp cận võ kỹ Thiên cấp.
So ra thì nó khá tương tự với Thiên Phong Bộ và Tật Phong Quyết nhưng về bản chất thì nó giống bản thăng cấp của 2 môn kia hơn.
“Cái này đi!”
La Thiên đã có quyết định.
La Thiên cầm theo bí kíp đi xuống dưới lầu đăng ký.
“Thân pháp võ kỹ tàn khuyết?”
Lão nhân râu dài lại bị hành động của La Thiên làm cho kinh ngạc, nhưng ông không nói gì.
“11.000 điểm cống hiến, giảm 20%, còn 8800 điểm!”
Ông nói thẳng giá.
“Đắt thật!”
Nếu không trở thành đệ tử thượng tông, không được giảm 20%, La Thiên thật sự không trả nổi tiền cho bộ thân pháp võ kỹ này.
La Thiên đưa lệnh bài ra, sau khi trừ điểm cống hiến liền rời khỏi Huyền Vũ Các.
Sau khi hắn trở lại chỗ ở, cách đó không xa, Vương Phó và Lưu Ích đi vào một tòa biệt viện xa hoa.
“Lão đại, nhớ nói tốt giúp ta!”
Lưu Ích có chút khủng hoảng.
Vương Phó gật đầu, chợt hô: “Ứng sư huynh, Vương Phó tiến đến bái phỏng.”
“Vào đi.”
Thanh âm Ứng Phi Hàng truyền ra.
Sau khi Vương Phó tiến vào, gã thấy Ứng Phi Hàng đang phẩm trà, còn chuẩn bị cho hai người bọn họ.
“Chúc mừng Vương sư đệ tiến vào thượng tông.”
Ứng Phi Hàng cười nói.
“Không dám nhận, ít nhiều cũng nhờ linh đan của Ứng sư huynh giúp ta đột phá Linh Hải cảnh thất trọng!”
Vương Phó thụ sủng nhược kinh đáp.
Gã và Lưu Ích vốn tới để nhận sai.
Kết quả Ứng Phi Hàng khách khí như vậy khiến bọn họ rất chột dạ.
Vương Phó không muốn tiếp tục nhịn nữa, gã nói thẳng: “Ứng sư huynh, chuyện ngươi giao cho ta, ta làm không tốt, thật sự hổ thẹn.”
“Không vội, mới mấy ngày thôi mà.”
Thái độ Ứng Phi Hàng trở nên lãnh đạm, vẻ mặt đạm nhiên nói.
Khi y đề cập đến chuyện này, Vương Phó đang chuẩn bị để trở thành đệ tử thượng tông, không có thời gian đối phó với La Thiên cũng là đương nhiên.
“Ngươi phân phó thủ hạ đi làm cũng được, ta chỉ cần kết quả tốt.”
Ứng Phi Hàng nói tiếp.
“Ách... Nhưng La Thiên hắn... Hắn đã tiến vào thượng tông!”
Vương Phó xấu hổ cúi đầu.
Ánh mắt Ứng Phi Hàng mở to, không khí đột nhiên an tĩnh, có thể nghe rõ cả tiếng hít thở.
Lát sau.
“Ngươi nói gì?”
Một tiếng gầm như sấm vang lên, Ứng Phi Hàng đột nhiên đứng lên, vạt áo tung bay, tỏa ra uy áp khủng bố!
Giờ khắc này, Vương Phó và Lưu Ích đều cảm thấy mình nhỏ bé như con kiến dưới chân núi, toàn thân run run.
. . .
Ứng Phi Hàng vốn mang vẻ mặt hòa nhã đột nhiên trở nên bá đạo lãnh khốc. Khuôn mặt uy nghiêm, khí thế khủng bố ngập trời.
Vương Phó, Lưu Ích phủ phục trên mặt đất, run bần bật.
“Khí tức thật đáng sợ, không hổ là đệ tử của tam trưởng lão, thực lực của hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào?”
Vương Phó run sợ trong lòng.
Thực lực gã xếp đầu hạ tông, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo sau khi tiến vào thượng tông.
Nhưng hiện tại gã mới hiểu được rằng thượng tông là một thế giới khác, có rất nhiều kẻ mạnh hơn gã, lại càng không thể so sánh với tuyệt thế thiên tài!
“Vương Phó, ta ban linh đan cho ngươi, trợ ngươi đột phá, vậy mà ngươi báo đáp ta như vậy ư?”
Khuôn mặt Ứng Phi Hàng trở nên âm u.
Y vốn tưởng rằng chuyện này rất dễ giải quyết.
Kết quả tin tức y nhận được lại là La Thiên tiến vào thượng tông!
Như vậy, y muốn chỉnh chết La Thiên sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Đây là điều Ứng Phi Hàng không muốn nhìn thấy nhất!
Hả? Không đúng!
Ứng Phi Hàng chợt nhận ra La Thiên phải khảo hạch cùng với Vương Phó mới đúng?
Trong tình huống này mà La Thiên vẫn thành công tiến vào thượng tông, Ứng Phi Hàng hoài nghi Vương Phó không làm việc giúp mình.
“Đồ ngu xuẩn, ngươi muốn chết phải không?!”
Ứng Phi Hàng tức muốn hộc máu, lửa giận bốc lên, sát ý lạnh băng tỏa ra khiến Vương Phó rùng mình.
Vương Phó vội vàng huých tay ra hiệu cho Lưu Ích.
Rõ rằng gã đã sắp thành công, nhưng lại bị Lưu Ích phá hỏng chuyện tốt.
“Chuyện này… Ứng sư huynh, chuyện này là lỗi của ta...”
Lưu Ích nói rõ chuyện mình hiểu lầm cùng với những gì đã xảy ra trong lúc khảo hạch.
Gã không ngừng cường điệu chuyện mình hiểu lầm, mình vô tội để cầu xin tha thứ!
“Là ngươi phá hỏng chuyện của ta ư?”
Ánh mắt Ứng Phi Hàng bắn ra quang mang sắc bén như lợi kiếm.
Ban đầu y tìm Lưu Ích để hỏi thăm tin tức về La Thiên, kết quả Lưu Ích lại nói rằng gã là hảo huynh đệ vào sinh ra tử với La Thiên.
“Ứng sư huynh, ta sai rồi, xin ngươi hãy cho ta một cơ hội lấy công chuộc tội!”
Sắc mặt Lưu Ích trắng bệch, hèn mọn cầu xin.
“Được, hiện tại ta giao cho ngươi một nhiệm vụ!”
Ứng Phi Hàng lãnh đạm nói.
“Nhiệm vụ gì?”
Lưu Ích vừa mới hỏi, bàn tay Ứng Phi Hàng đã ngưng tụ chân khí, chân khí bỗng nhiên xẹt qua hư không.
Phụt!
Một cánh tay của Lưu Ích, lập tức rơi xuống, máu tươi phun tung toé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận