Vạn Cổ Chi Vương

Chương 160: Không nên tới gần (I)

La Thiên ôm Lý Vân Tú, đi chừng một hai dặm ở trong lâm viên.
Sau lưng, thân pháp của nam tử gầy gò rất là tinh diệu, mượn đủ loại công sự che chắn, âm thầm nhìn chằm chằm vào hai người ở trong bóng tối.
La Thiên không có suy nghĩ cắt đuôi người này.
Hắn ôm quận chúa, còn phải tránh làm ảnh hưởng tới miệng vết thương của nàng cho nên không có khả năng chạy băng băng, cắt đuôi người này được.
La Thiên đang tìm nơi để chữa thương.
Những kiến trúc bị tàn phá kia, đình đài hành lang ngoài trời đều dễ rơi vào công kích bất ngờ, không thích hợp để chữa thương.
Lúc này, trong tầm mắt của hắn hiện lên một tòa tháp cao phong cách cổ xưa, được một loại khoáng thạch màu xám nào đó đúc thành, chất liệu cứng rắn, chỉ có một chút tổn hại mà thôi.
- Không sai! Chính là nơi này.
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ vui mừng.
Cái tháp cao này là kiến trúc cao nhất ở gần đây.
Chỉ cần chiếm cứ nơi đây, xạ thủ không thể khống chế điểm cao, độ khó khi công kích sẽ càng lớn hơn nữa.
Hơn nữa, địa thế ở chung quanh tháp cao bằng phẳng, có chút kiến trúc bị tàn phá cho nên cũng dễ rút lui.
- Đừng mơ!
Mắt thấy La Thiên muốn đi vào tháp cao, sắc mặt của nam tử gầy gò trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, sát cơ lạnh thấu xương tràn ra.
Băng sưu...sưu... SƯU...U...U
Ba đạo mũi tên bằng xương trắng sắc bén phá không, trong chớp mắt đã phong kín cửa vào của tháp cao.
Trong đó có hai mũi tên bắn thẳng đến đầu và hạ bộ của La Thiên.
Một mũi tên khác bắn về phía Lý Vân Tú trong ngực La Thiên, cực kỳ ác độc.
Ba mũi tên bằng xương trắng này, mỗi một mũi chí ít cũng có uy lực của top năm Nhân bảng.
La Thiên một tay ôm quận chúa, muốn dùng một tay ứng phó với ba mũi tên, đồng thời còn phải bảo hộ người đẹp trong ngực, cơ hồ là chuyện không thể hoàn thành.
Cho dù là thiên tài ba thứ hạng đầu trên Nhân bảng cũng sẽ ốc còn không mang nổi mình ốc, luống cuống tay chân huống chi là hắn.
Vào lúc nguy cấp La Thiên vẫn trấn định tỉnh táo, cảm quan mạnh mẽ và Linh thức đã khống chế được quỹ tích của ba mũi tên này.
Phốc!
Hắn ra tay, bắt lấy mũi tên bằng xương trắng đang bắn về phía hạ bộ của mình.
- Hừ! Một tay của ngươi còn ôm nữ nhân, sao có thể ngăn cản hai mũi tên còn lại cơ chứ?
Nam tử gầy gò ra vẻ ngạo nghễ nói.
Lần này hắn xuất thủ, mục tiêu ý đồ của hắn là muốn một lần hành động nắm được chỗ sơ hở của đối phương.
Hiện tại, La Thiên đã không còn tay nào để nắm tên của hắn nữa.
SƯU...U...U! HƯU...U...U!
Mắt thấy hai mũi tên khác phân biệt đâm về đầu La Thiên và Vân Tú quận chúa.
Vù vù Xoạt!
Một tay khác của La Thiên nhẹ nhàng nâng lên, thân thể mềm mại uyển chuyển của Lý Vân Tú nhẹ nhàng nhảy lên trên đỉnh đầu của hắn.
Như thế tay kia của hắn đã có khoảng trống để ra tay.
Phốc một tiếng.
Cái tay này đã nắm lấy mũi tên thứ hai bắn về phía đầu của hắn.
- Muốn bảo vệ nữ nhân hay sao? Mũi tên thứ ba ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Nam tử gầy gò nhếch miệng, khóe miệng nở nụ cười tàn khốc.
Sưu!
Mũi tên vốn bắn về phía quận chúa lại đâm thẳng vào trái tim của La Thiên.
Hai tay của La Thiên đều có nắm một mũi tên, muốn tránh cũng không tránh được.
Đinh!
Mũi tên thứ ba bắn trúng trái tim của La Thiên, tia lửa xuất hiện, thế nhưng lại khó tiến vào được nửa phần.
- Thất bại! Sao lại có bảo giáp phòng ngự như thế, làm sao có thể được chứ?
Nam tử gầy gò nghẹn ngào kinh hô.
Giống như lần Thú triều ở chiến bảo kia.
La Thiên dùng vỏ sò thần bí kia để ngăn cản công kích.
Chỗ khác nhau chính là, khí lực và lực phòng ngự bây giờ của La Thiên rất là mạnh mẽ, thân thể vẫn không nhúc nhích mà lông tóc lại không bị tổn thương một chút nào.
Phốc!
La Thiên khẽ vươn tay ra, bắt được mũi tên thứ ba.
Vù vù Xoạt!
Lúc này, thân thể mềm mại của Lý Vân Tú hạ xuống, lại được La Thiên nhẹ nhàng tiếp lấy.
Toàn bộ quá trình không đến một hơi, mỗi một bước đi của La Thiên đều như nước chảy mây trôi, vô cùng lưu loát.
- Cảm ơn.
Khóe miệng La Thiên nhếch lên, thu ba mũi tên vào bên trong không gian Giới chỉ.
- Nực cười!
Nam tử gầy gò vô cùng giận dữ, hắn lại mất ba mũi tên quý giá bằng xương trắng cho La Thiên rồi.
Hắn muốn tiếp tục kéo cung.
Sưu!
La Thiên ôm Lý Vân Tú tiến vào bên trong tháp cao.
Cái tháp cao này được bảo tồn khá nguyên vẹn, ở bên trong có thể thấy được đường văn trận pháp không trọn vẹn.
Không bao lâu sau La Thiên đã đi tới một cái góc nhỏ trên đỉnh tháp, hắn lại để quạ đen canh gác ở gần tháp cao.
Nam tử gầy gò ở phía dưới không nhìn thấy được La Thiên, mà bản thân hắn cũng không dám tiến vào trong tháp một cách đơn giản.
Thân là xạ thủ, nếu như tiến vào trong phòng để chém giết thì chính là ngắn đánh dài.
Huống chi, La Thiên lại có lực lớn vô cùng, một khi tới gần người công kích bất ngờ thì chẳng khác nào dùng sở đoản của mình đi đối đầu với sở trường của đối phương.
- Ô...
Lý Vân Tú kêu lên một tiếng buồn bực, khuôn mặt ngọc như tuyết tái nhợt, hiện lên vẻ suy yếu.
- Thật là âm độc.
La Thiên kiểm tra miệng vết thương, lập tức biến sắc.
Thương thế của Lý Vân Tú so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Mũi tên bằng xương trắng kia không chỉ xuyên qua bờ vai thơm của nàng mà còn có một cỗ lực lượng âm độc rót vào trong cơ thể nữa.
Giờ phút này, vai bên cạnh và một cánh tay trắng bóc của Lý Vân Tú trở nên tê dại, đã mất đi trực giác.
Nếu không phải La Thiên dùng Hàn lực đóng băng, tránh cho độc khuếch tán ra ngoài thì có khả năng Lý Vân Tú đã hương tiêu ngọc vẫn từ lâu rồi.
- Vân Tú, ngươi ăn vào Huyết Lê Quả trước đi, sau đó ta sẽ trừ độc cho ngươi.
La Thiên lấy ra một khỏa Huyết Lê Quả, tỉnh táo nói.
Tạm thời không thể rút mũi tên bằng xương trắng kia ra, tránh tạo thành tình huống độc khuếch tán từ trong thương thế ra ngoài, khi đó sẽ làm nguy hiểm tới tính mạng.
- La... La đại ca...
Ý thức của Lý Vân Tú có chút mơ hồ, nuốt thịt quả mà La Thiên đã bóp nát.
Trong chốc lát có một cỗ sinh cơ mênh mông và tinh thuần chảy xuôi trong cơ thể của Lý Vân Tú, sau đó lan tràn ra toàn thân.
Phốc!
La Thiên thừa cơ lấy ra mũi tên bằng xương trắng, máu lập tức bắn tung tóe.
Lý Vân Tú kêu lên một tiếng buồn bực, miệng vết thương mở rộng.
Cũng may Huyết Lê Quả thần hiệu vô cùng, máu độc bắn ra ngoài làm cho thương thế nhanh chóng được ổn định, sau đó miệng vết thương cũng bắt đầu khép lại.
Sắc mặt của La Thiên vẫn ngưng trọng như trước.
Mặc dù Huyết Lê Quả có năng lực làm cho thương thế khép lại, nhưng vẫn không có cách nào hóa giải được độc trong mũi tên kia, chỉ có thể ngăn chặn một chút mà thôi.
La Thiên để Thiên Thư suy diễn phương pháp giải độc.
Phương pháp hiệu quả và đơn giản nhất là hút độc một cách nguyên thủy.
Chỉ cần hút độc ra, tổn thương do độc tạo thành sẽ bị Huyết Lê Quả hóa giải sạch.
- Vân Tú, ta sẽ cởi xiêm y hút độc cho ngươi.
La Thiên nghiêm túc nói một câu.
Một khi kéo dài quá lâu, rất có thể Vân Tú quận chúa sẽ bị phế bỏ một cánh tay.
- Được...
Con mắt phượng của Lý Vân Tú khép hờ, hai hàng lông mi run rẩy, cực kỳ động lòng người.
Phốc roẹt!
La Thiên xé lụa mỏng ở trên vai của Lý Vân Tú ra, xương quai xanh đẹp đẽ như ngọc lộ ra, ngọc thỏ ở bên dưới áo ngực cũng như ẩn như hiện.
Bước đầu tiên La Thiên vận dụng phương pháp xoa bóp làm cho tất cả độc ở gần vai về một chỗ.
Khu vực bị độc thẩm thấu hơi lớn.
Tay của La Thiên không chỉ vuốt ve cái lưng ngọc trắng nõn trơn bóng mà ngay cả trong áo ngực của quận chúa, khu vực sung mãn như ngọc kia cũng phải nắm để vuốt ve.
Sau đó hắn sẽ xoa bóp, dồn và tập trung độc vào miệng vết thương ở trên vai.
Ở trong quá trình này Lý Vân Tú xấu hổ không chịu nổi, khuôn mặt đỏ như máu, làn da trắng như tuyết đỏ ửng, không thể kiềm chế được phải phát ra tiếng hừ nhẹ.
Rồi một màn sau đó càng làm cho nàng ngại ngùng tới mức lấy tay che mặt.
Mặt của La Thiên tiến đến trước vai của nàng, miệng ngậm nhẹ bờ vai ngọc của nàng, bắt đầu hút độc.
Lý Vân Tú chỉ cảm thấy có một trận cảm giác tê dại đánh tới, khuôn mặt nóng bỏng, hơi thở như lan phun ra, thân thể mềm mại yếu ớt dán lên trên người La Thiên.
Mười mấy hơi thở sau, máu độc trong cơ thể Vân Tú quận chúa đã bị La Thiên hấp thu được bảy tám phần.
Một chút tổn thương do độc còn lại, dưới dược lực khổng lồ của Huyết Lê Quả sẽ bị hóa giải một cách nhanh chóng.
Huyết Lê Quả không chỉ có thể trị thương thế, bảo vệ tính mạng mà còn có thể làm cho người phục dụng nhanh chóng khôi phục Nguyên khí.
Khí sắc của Lý Vân Tú dần dần khôi phục, dung nhan xinh đẹp giống như là hoa đào, có vài phần nhu tình và không muốn xa rời.
La Thiên đoán, nhiều nhất chỉ mất nửa ngày nữa là Lý Vân Tú đã có thể khỏi hẳn.
- Cạc cạc...
Lúc này, quạ đen quanh quẩn ở chung quanh tháp cao phát ra một trận tiếng kêu kì quái.
La Thiên đi đến đỉnh tháp, nhìn xuống bên dưới.
Tên nam tử gầy gò kia đang lặng lẽ tới gần tháp cao, thế nhưng lại bị quạ đen phát hiện ra.
- Con quạ đen đáng chết này!
Nam tử gầy gò thầm mắng một tiếng.
Hắn phân tích, có lẽ La Thiên đang nghĩ cách chữa thương cho nữ nhân kia, vì vậy hắn muốn đi lên thăm dò hư thực một chút.
Không ngờ đầu chiến sủng này của La Thiên lại cảnh giác như thế.
Chết cho ta!
Nam tử gầy gò kéo căng cái cung bằng xương, một mũi tên bằng xương trắng nhanh như thiểm điện bắn về phía quạ đen.
Nhưng chẳng biết tại sao mũi tên này của hắn lại trật mục tiêu một cách khó hiểu.
SƯU...U...U xùy!
Quạ đen chật vật trốn tránh, mũi tên kia hầu như xẹt qua sát bên người nó, chỉ thiếu một ít là có thể trúng.
- Dọa chết bản thần rồi!
Quạ đen ra vẻ nghĩ mà sợ, người lại bay tới chỗ cao hơn.
SƯU...U...U! SƯU...U...U!
Nam tử gầy gò lại bắn ra hai mũi tên, lại một lần nữa chệch mục tiêu một cách lạ lùng.
- Chuyện gì xảy ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận