Vạn Cổ Chi Vương

Chương 639: Thiên Sơn Giới

Chương 639: Thiên Sơn Giới
“La đại ca đừng đùa...”
Nghiêm Tiểu Hạ từ chối, thanh kiếm này quá quý giá, nàng không thể cứ thế mà nhận như vậy.
La Thiên nghiêm túc nhìn về phía Nghiêm Tiểu Hạ, tỏ vẻ hắn không hề đùa giỡn.
“Nhưng mà thanh kiếm này lợi hại như vậy, vì sao La đại ca muốn cho ta?” Nghiêm Tiểu Hạ khẩn trương bất an dò hỏi.
“Ngươi cảm thấy nó xinh đẹp, còn ta cảm thấy nó rất xấu.”
Ong!
Hồng Liên Kiếm run rẩy, kiếm khí sắc bén nóng bức phun trào.
“Ách...” Nghiêm Tiểu Hạ biết đây không phải lý do chân chính.
“Từ nay về sau, ngươi chính là chủ nhân của thanh kiếm này, đây là một kiện tuyệt thế thần binh, sẽ trở thành trợ lực lớn trên con đường tu hành của ngươi, cũng có thể đưa tới tai hoạ... Tất cả đều do ngươi.”
La Thiên trịnh trọng nói.
Hồng Liên Kiếm đã ở cùng hắn rất lâu, nhiều lần hóa giải nguy cơ, hiện tại cũng coi như hắn đã hoàn thành hứa hẹn lúc trước với nó.
“Tiểu Hạ nhớ kỹ!”
Nghiêm Tiểu Hạ gật đầu thật mạnh.
Nàng cũng muốn đạt được lực lượng, khống chế nhân sinh của chính mình, nàng không muốn lúc nào cũng được người khác bảo hộ.
“Ừ!”
La Thiên khẽ gật đầu, rồi uống một ngụm trà.
Đúng lúc này...
Bùm!
Nghiêm Tiểu Hạ quỳ gối trước mặt La Thiên: “Trên thế giới này, sinh mệnh và võ đạo trân quý nhất, La đại ca cứu tính mạng ta, còn chỉ điểm Tiểu Hạ lên con đường võ đạo, giống như phụ mẫu tái sinh của ta!”
“Không bằng Tiểu Hạ nhận La đại ca làm phụ thân đi?”
Phụt!
La Thiên lập tức phun trà trong miệng ra ngoài.
Nghiêm Tiểu Hạ tuổi nhỏ, luôn ốm đau trên giường, thiên chân ngây thơ, không ngờ nàng lại nói ra loại lời này.
La Thiên không lớn hơn Nghiêm Tiểu Hạ bao nhiêu, nếu hắn làm phụ thân Nghiêm Tiểu Hạ thì chẳng phải Nghiêm Lập Huy cũng thành nhi tử của mình sao?
Dường như Nghiêm Tiểu Hạ cũng nhận ra mình nói sai, lập tức sửa miệng: “...Làm sư phó?”
La Thiên bình tĩnh lại: “Không cần đâu.”
Hắn không định nhận đệ tử.
La Thiên đứng dậy rời đi.
Nghiêm Tiểu Hạ nhìn bóng dáng La Thiên rời đi, cho rằng vừa rồi mình đã nói sai khiến La Thiên tức giận, nàng không dám nhiều lời.
La Thiên trở lại nơi ở của mình.
“Viêm Dương Thể cổ xưa và Hồng Liên Kiếm, không biết tương lai của nàng sẽ ra sao...”
Sau khi cảm thán một câu, La Thiên tiến vào trạng thái tu luyện.
Thời gian trôi đi như dòng nước.
Không đến ba tháng, mọi người đã tiến vào Thái Nguyên Vực.
Nơi này là phạm vi thế lực của Nhân tộc, độ an toàn cao hơn nhiều.
La Thiên không biết chuyện bên ngoài.
Trong phòng, hắn cầm Linh Nguyên Tinh Thạch, một sợi lưu quang màu tím không ngừng dung nhập vào trong cơ thể, lưu chuyển qua gân mạch toàn thân, cuối cùng đi vào Nguyên Trì.
Đến một thời điểm, thể tích Nguyên Trì khuếch trương một vòng nhỏ.
Chân nguyên sôi trào, linh khí tinh hoa hấp thu được dần dần đổ đầy Nguyên Trì.
La Thiên ngừng tu luyện, bình tĩnh nói: “Nhị trọng đỉnh, nước chảy thành sông.”
Giờ phút này, năng lượng bên trong Linh Nguyên Tinh Thạch còn lại hơn 20%.
Cất viên đá vào không gian trữ vật, La Thiên ra khỏi phòng.
Chốc lát sau, mọi người trên Hư Không Thuyền hội tụ ở phòng Trình Vạn Lý.
“La huynh, sắp đến Ngọc Hà giới, phụ thân từng nói với ta rằng tổ gia gia của ta đang ở trong một tông môn thuộc Ngọc Hà giới...”
Trình Vạn Lý mở miệng.
Ngọc Hà giới ở trong Thái Nguyên Vực, nơi đây có thể coi là đại giao diện, văn minh tu hành phồn hoa.
Nơi này là đích đến của Trình Vạn Lý, còn La Thiên thì phải gặp được sư tôn Mộ Vân Thạch.
So ra, đám người Diệp Phong, Dịch Tĩnh Văn đi theo Trình Vạn Lý đến đại tông môn Ngọc Hà giới thì sẽ càng tốt hơn.
“Ta cũng đi Ngọc Hà giới. “
Nghiêm Lập Huy mở miệng.
Ước định của y với La Thiên là đến phạm vi thế lực Nhân tộc là được, giờ y không còn trách nhiệm phải tiếp tục đi theo La Thiên nữa.
“Được, các ngươi đến Ngọc Hà giới đi.”
La Thiên cảm thấy không sao cả.
Có quan hệ của Trình Vạn Lý, bọn họ có thể đi vào thế lực đại tông môn Ngọc Hà giới, hưởng thụ nhân sinh an ổn thoải mái, theo đuổi con đường võ đạo.
. . .
Nửa tháng sau, Hư Không Thuyền đến Ngọc Hà giới, đám người Trình Vạn Lý rời đi.
Nghiêm Tiểu Hạ bỗng nhiên xông vào phòng La Thiên.
“Sư phó, Tiểu Hạ chắc chắn sẽ nỗ lực tu hành, không làm mất mặt ngươi!”
Sau khi nghiêm túc nói xong, Nghiêm Tiểu Hạ theo Nghiêm Lập Huy rời đi đến Ngọc Hà giới.
La Thiên kinh ngạc, nhưng hắn không nghĩ nhiều.
Trên Hư Không Thuyền chỉ còn một mình La Thiên và một con quạ đen xấu xí.
“Thiếu niên, chúng ta đi đâu đây?”
Quạ đen hỏi.
“Thiên Sơn giới!”
La Thiên đáp.
Trước khi rời đi, sư tôn Mộ Vân Thạch đã để lại cho La Thiên một phong thư, trong đó nói rõ rằng La Thiên hãy đến Mộ gia Thiên Sơn giới tìm ông.
“Đường xá xa xôi buồn khổ nhàm chán, hay là bản thần hát cho ngươi nghe?”
Quạ đen hứng thú bừng bừng nói.
“Cút!”
Khóe mắt La Thiên run rẩy, hắn hét lớn một tiếng.
“Đàn một khúc cũng được...”
La Thiên giơ tay, một cỗ khí tức thần bí tang thương tràn ra, kèm với đó còn có một cỗ lực hút.
Đó là lực lượng thiên thư.
“Cạc cạc cạc, bản thần không chơi với ngươi nữa.” Quạ đen sợ hãi bay đến đuôi thuyền, cô độc tịch liêu quỷ khóc sói gào.
...
Hai tháng sau.
Thiên Sơn giới.
Nơi đây có bảy ngọn núi lớn cao ngất, là nơi linh khí thiên địa tụ tập, gọi chung là Thất Đại Thiên Sơn, bị bảy siêu cấp thế lực chiếm cứ.
Ngày hôm này, dưới Mộ Hải Thiên Sơn có rất nhiều đội ngũ đi dọc theo vách núi tuyết trắng.
Có đội ngũ đông người cưỡi Hư Không Thuyền hoặc là phi hành tọa kỵ lớn, có đội chỉ có 3 - 4 người.
Oanh!
Một con thuyền dài 50-60 mét xông thẳng lên, tốc độ cực nhanh, khí thế khiến người ta sợ hãi.
Trên đầu thuyền, vài tên nam nữ lộ vẻ kính ngưỡng nhìn lên đỉnh Mục Hải Thiên Sơn!
“Mỗi cách ba năm, rất nhiều thế lực phụ thuộc sẽ giao nộp khách khanh, đồng thời có thể phái ra một vài con cháu thiên tài đến Mộ gia tu hành học tập...”
Một nữ tử áo lam ngọc nhan trắng tinh không tì vết, trong đôi mắt thủy linh tràn ngập vẻ mong chờ.
Bỗng nhiên, nàng thấy phía trước hình như có một bóng trắng đong đưa.
“Không tốt, phía trước có người!”
Nữ tử áo lam kinh hô: “Mau khống chế Hư Không Thuyền giảm tốc độ.”
Thân ảnh bạch y trên vách đá tuyết trắng rất khó phân biệt, sau khi Hư Không Thuyền tới gần nàng mới phát hiện.
“Không kịp rồi, tốc độ Hư Không Thuyền quá nhanh.”
Người cầm lái hô.
Tốc độ của chiếc Hư Không Thuyền này đã đạt tới Địa Nguyên Cảnh ngũ lục trọng, dù người cầm lái kịp thời giảm tốc độ thì thanh niên phía trước kia cũng khó may mắn thoát khỏi, chỉ sợ sẽ bị đâm cho tan xương nát thịt.
Nữ tử áo lam lộ vẻ không đành lòng.
Khi Hư Không Thuyền nghiền áp qua.
Vèo!
Trước mắt nữ tử áo lam bỗng xuất hiện một thân ảnh bạch y giống như mây khói, mờ mịt tiêu dao bay lên trời cao.
Hư Không Thuyền không thương tổn được hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận