Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 84: Oan Hồn Tụ Tập

Trọng Hoa cười như không cười hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Mặc Khí: “Lão Nhị, thứ không lên được mặt bàn này giao cho huynh, ta cùng Lão Ngũ đối phó đám lợi hại phía sau ha.”
Mặt Mặc Khí không biểu tình, đồng tử màu trà mở ra lạnh lùng nhìn về phía cờ lệnh màu đen tụ tập oan hồn kia. Ngàn vạn oan hồn bị giam cầm trong cờ run bần bật như rơi xuống địa ngục, bị lửa đỏ nướng nướng, đốt một lát đã hơi thở thoi thóp.
Đám Hải Lam Châu chỉ cảm thấy trước mắt như có lửa nóng thiêu đốt, thiêu sương đen cùng ma khí kia chạy trốn khắp nơi. Mọi người lại nhìn thiếu niên tái nhợt yêu dị kia một cái, bất giác rùng mình.
Quá quá… quá đáng sợ, còn không thấy y ra tay thế nào nữa đấy, rốt cuộc là ai luyện hóa ai, thật nói không rõ nổi!
Oan hồn trong cờ lệnh màu đen bị lửa đốt cháy. Ngư lão thất cũng phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, lúc này mới ý thức được mấy tu sĩ này so với hơn một ngàn tu sĩ hắn ta gặp trước đó còn mạnh hơn nhiều!
Ngư lão thất vận hành ma khí trong cơ thể, cắn đầu lưỡi, thúc giục trận pháp, khóe mắt như muốn nứt ra, hô: “Mở trận.”
“Một góc trận pháp tàn khuyết tổn hại cũng dám xưng là trận Ngũ Phương Luyện Ma.” Trọng Hoa cười lạnh một tiếng. Cây quạt trong tay hơi hơi phất một cái, linh lực mạnh mẽ trút xuống đã xé nát trận pháp trong nháy mắt. Chỉ nghe ầm vang một tiếng lớn, một cột sét đánh xuống, toàn bộ hải đảo đều chấn động, trận pháp bị phá, sương máu trên biển tan đi, ánh trăng từng một chút chiếu xuống.
Đệ tử Vô Cực Tông chờ bên cạnh đã dại ra đến mức không biết nói gìn, cảm giác như đang nằm mơ. Bọn họ cũng là đệ tử tông môn lớn số một số hai châu phủ, tu hành hơn trăm năm, cuối cùng tu thành tu sĩ tam cảnh, trở thành nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.
Vốn cho rằng trừ những lão đại trên đỉnh kim tự tháp thì họ đã xem như cao thủ, nào biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, trước có Cố Kỳ Châu tu hành 20 năm đã phá tứ cảnh, sau có kiếm tu núi Thanh Vụ một trận kinh người, mặt đều bị vả sưng rồi.
(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: tương đương với câu núi cao còn có núi cao hơn.
(*) Vả mặt: chỉ người nghĩ cái gì mà thực tế lại trái ngược.
Ô ô, đã sinh Du sinh Lượng, sao còn sinh bọn họ!
(*) Bắt nguồn từ câu “Trời sinh Du sao còn sinh Lượng” do Chu Du nói. La Quán Trung chỉ ra rằng Chu Du là người yêu âm nhạc, lễ phép khiêm tốn, nhưng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Chu Du bị mô tả như một đứa trẻ ngô nghê và nóng tính, bị Gia Cát Lượng chọc tức 3 lần đến chết. Nhà văn còn viết một câu khá nổi tiếng rằng trước khi chết Chu Du phẫn uất mà than: "Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng?". Câu nói chỉ sự ganh tỵ.
“Ngươi… sao ngươi biết đây là trận pháp khiếm khuyết……” Trận pháp bị phá, Ngư lão thất nôn đầy máu tươi, tóc đen nháy mắt biến thành tóc trắng, mặt đầy nếp nhăn, lộ ra diện mạo vốn có.
Mọi người hít hà một hơi, đây nào phải tu sĩ trung niên, rõ ràng là một tên tà tu sống mấy trăm năm không biết từ nơi nào có được pháp khí tà môn chạy đến phủ Bích Thủy ngủ đông rồi nguy hại một phương!
Trọng Hoa cười lạnh, để cho hắn ta chết được nhắm mắt vậy: “Bởi vì ta đã gặp qua trận Ngũ Phương Luyện Ma chân chính! Cờ Ngũ Phương này vốn cũng không phải dùng để giam cầm oan hồn tu sĩ.”
Ngư lão thất nghe vậy, đồng tử co rụt lại, nội tâm ẩn ẩn sợ hãi, hắn ta xác thật không bày được trận Ngũ Phương Luyện Ma chân chính. Trận pháp này, ma âm linh còn có cờ lệnh màu đen đều hắn ta vô ý phát hiện khi vào sơn động của một tà tu từ trăm năm trước, bên trong chỉ ghi lại rải rác vài công pháp tà môn.
Mấy năm nay hắn ta lợi dụng trận pháp khuyết thiếu này cùng cờ Ngũ Phương cũng không biết lừa giết bao nhiêu tu sĩ, đưa nguyên thần bọn họ giam cầm vào trong cờ Ngũ Phương để bản thân sử dụng, không ngờ hôm nay vậy mà đá đụng phải ván sắt.
“Tà tu nhà ngươi còn không mau giơ tay chịu trói, nói ngay, đây là việc làm của một mình ngươi hay cả Ngư gia? Chuyện những con cá Văn Diêu kia rốt cuộc như thế nào?” Thiết Ương thấy trận pháp bị phá lập tức đưa tin về phủ Bích Thủy, phái người qua đây tróc nã tà tu.
Ngư lão thất cười lạnh một tiếng, giọng nói già nua nghẹn ngào: “Hôm nay kể cả các ngươi phá trận pháp thì vẫn phải chết ở chỗ này, lão tổ, đám tu sĩ này linh khí đầy người, ngài mau ra đây ăn bọn chúng đi.”
Mọi người kinh hãi, lúc này mới phát hiện tà tu bị ma hóa khắp sân viện không biết sao đã mất tích gần hết. Trong phòng chỉ còn một vài tu sĩ mất đi nguyên thần, trên mặt mọc đầy vẩy cá đang đứng.
Nhưng những tu sĩ kia sao lại đột nhiên biến mất trong không khí như bị thứ gì đó nhìn không thấy sờ không được trong bóng đêm một ngụm nuốt xuống?
Sắc mặt đám người Hải Lam Châu đột ngột thay đổi, sợ tới mức dán vào nhau, nói thì chậm, thực tế lại rất nhanh, một cỗ uy áp cực mạnh buông xuống, kèm theo đó là hơi thở tàn bạo như có hung thú kinh thiên hiện thế vậy.
“Đến rồi.” Nguyệt Li thanh lãnh mở miệng, nhìn về phía hư không.
Chỉ thấy hư không bị một con hung thú cực lớn dùng móng vuốt xé rách, cái đầu chui vào trước thấp giọng rít gào: “Kẻ hiền chết, kẻ ác sống.”
Móng vuốt kia một chưởng đập vỡ phòng ốc, thêm một chưởng nữa đã xé mở hư không thành một cái khe.
Mọi người xanh cả mặt, bóp linh lực tránh né phòng ốc đang không ngừng sụp đổ, chỉ thấy hung thú xé kia mở khe hở không gian đáp xuống đất. Mặt đất chấn động mạnh, giờ mới nhìn rõ nó là dị thú có bốn chân, không có đầu, cánh chim đen mở rộng.
“Hỗn Độn!” Sắc mặt Trọng Hoa khẽ biến, thân mình Mặc Khí cũng hơi cứng lại, sắc mặt hiện lên một tia dị sắc.
(*) Hỗn Độn – Một trong tứ đại hung thú, do oán khí, oán niệm của Hoan Đâu, một trong 9 đứa con của Hữu Sào tức Đế Hống là một vị vua huyền thoại của Trung Quốc, một trong Ngũ Đế, theo sách Đế vương thế kỷ thì Hữu Sào là hậu duệ của Phục Hy thị. Tương truyền, thời Tam Hoàng Ngũ Đế, Đế Hống có 9 người con Hoan Đâu là con trưởng nhưng bất tài, che giấu tặc tử để làm điều hung ác, thiên hạ gọi là Hỗn Độn. Hoan Đâu làm nhiều điều ác nên không được Đế Hống chọn làm người kế vị, về sau hắn tranh quyền đoạt vị mà bị giết chết, oán niệm không tiêu tán, hắn hóa thân thành hung thú Hỗn Độn thù ghét người hiền – theo kẻ hung ác. Hỗn Độn có hình dáng rất kỳ lạ, theo Đào Dị Kinh miêu tả: Tây Côn Luân có giống thú dáng như chó, lông dài, bốn chân, giống như gấu mà không có vuốt, có mắt mà không mở được, không thấy được, có tai mà không thể nghe, có bụng mà không có ngũ tạng. Loài thú này mâu thuẫn với người đức hạnh, nương nhờ vào kẻ hung đức. Tên là Hỗn Độn. Người ta rất hiếm khi nghe thấy nó, cũng rất hiếm khi nhìn thấy nó, nó thường hay cắn đuôi mình và ngửa mặt lên trời. Hỗn Độn không sống trong vô vi, nếu như gặp người cao thượng có đức hạnh nó sẽ ngấu nghiến ăn thịt người đó, nếu như gặp kẻ ác hung nó sẽ tuân theo chỉ huy của kẻ đó vì thế trong dân gian nó là đại diện cho kẻ tiểu nhân, hung ác và sự gian trá.
Vậy mà lại là Hỗn Độn, không sinh không chết, chỉ cần con người có ý ác sẽ có hung thú thượng cổ ra đời!
Hỗn Độn? Đệ tử Vô cực tổng, Kim Đao môn nghe vậy đều mặt như tro tàn.
Sắc mặt Lý Trường Hỉ cũng phát xanh, muốn vả vào miệng mình thật mạnh, trong số hung thú thượng cổ, Hỗn Độn xếp thứ hai, cũng không phải chỉ đơn giản mạnh hơn hai Long Điệt kia thôi đâu!
“Chính là các ngươi đã đoạt thức ăn cho cá của ta còn đánh thức ta từ hư không?” Miệng Hỗn Độn nói ra tiếng người, tàn bạo phun ra một ngụm khí độc, sức mạnh bạo ngược nháy mắt đã làm trọng thương đám người Hải Lam Châu.
Mọi người phun ra một búng máu liên tục lui về phía sau, tu vi thấp còn bị khí độc của hung thú thượng cổ trực tiếp đánh chết.
Hỗn Độn từ trong hư không vươn móng vuốt, nháy mắt nắm lấy bảy tám tu sĩ nuốt xuống, tu sĩ bị nuốt đồng nghĩa với thần hồn câu diệt.
“Cẩn thận, hung thú này có thể xé rách hư không.” Hải Lam Châu tuyệt vọng vừa hô vừa nhìn về phía đám Nguyệt Li.
Xé rách hư không chỉ có tu sĩ tứ cảnh hoặc ngũ cảnh mới có thể làm được, hung thú này có thể so với tu sĩ ngũ cảnh! Thậm chí còn mạnh hơn.
“Lão tổ, mau giết bọn chúng rồi cả hồ cá Văn Diêu này đều là của ngài.” Ngư lão thất điên khùng cười ha ha liên tục, hai mắt âm độc nhìn về phía Khương Tự, tiểu nương tử thật xinh đẹp, vừa hay cờ Ngũ Phương của hắn ta thiếu một chủ hồn đồng nữ, chờ lấy được nguyên thần con nhóc sẽ làm kỳ chủ* cho mình.
(*) Kỳ chủ: chủ hồn của lá cờ.
“Đồ đáng chết, ngươi cũng dám nhìn tiểu A Tứ của ta?” Trọng Hoa lạnh lùng cười, ánh sáng lạnh chợt lóe lên đã thấy Ngư lão thất kêu thảm thiết một tiếng, hai mắt trực tiếp bị Trọng Hoa đào ra.
Tu sĩ tuấn mỹ vô trù tiến lên chém giết Ngư lão thất.
“A Tứ, điểm thiện ác.” Mặc Khí đột nhiên lên tiếng, ngàn vạn oan hồn tu sĩ trong cờ Ngũ Phương đều bị luyện hóa đến mức chỉ thở thoi thóp, y không có cách nào tinh lọc những oan hồn này nữa, chỉ có khúc Trấn Ma làm được.
Khương Tự thấy Mỹ Nhân Phiến hộ thân biến thành huyền cầm, nháy mắt đã phản ứng lại, từ hỗn loạn từ từ bình tĩnh, duỗi tay chạm nhẹ lên huyền cầm.
Tiếng đàn đầu tiên linh hoạt kỳ ảo phát ra, Phật âm vô thượng giáng thế.
Trong trang viên, hải vực, nơi nào Phật âm đi đến, oan hồn chấn động, sương đen tràn ngập khắp đại sảnh nháy mắt đã bị tinh lọc hết, oan hồn thống khổ trong cờ Ngũ Phương dần dần yên lặng.
Thân hình Hỗn Độn cứng đờ, bị âm phù trấn ma rơi xuống làm thần hồn đau nhức, tức khắc rít gào liên tục.
Đám người Hải Lam Châu bị trọng thương vừa mới dễ chịu hơn đôi chút đã lập tức chấn động hôn mê bất tỉnh. Chỉ có Lý Trường Hỉ cùng Thiết Ương cách Khương Tự gần, lại được Mỹ Nhân Phiến bảo vệ mới đỡ hơn, có điều cũng liên tục phun ra máu, sắc mặt trắng bệch, không hổ là hung thú thượng cổ, một ngụm khí độc cũng đủ phun chết bọn hắn.
Bọn hắn thật sự là quá yếu, tam cảnh, quá yếu. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận