Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 674: Liều Mạng

Nàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ khẳng định: “Thật là tỷ.”
“Là ta.” Thanh Sương kích động gật đầu, chóp mũi ngửi được hơi thở đầy mùi máu tanh của yêu thú sói tuyết, sắc mặt trắng bệch, vội kêu lên: “Cẩn thận.”
Bỗng thấy một con yêu thú có bộ lông trắng tuyết như gió mạnh gào thét vọt nhanh tới. Con yêu thú kia có thân hình rất lớn, còn mang theo uy áp khủng bố và gió mạnh hơi tanh mùi máu. Nó không khác gì một ngọn núi nhỏ đổ xuống nền tuyết, để lại một cái bóng to lớn trên mặt đất.
Khi thấy con yêu thú sói tuyết kia lao thẳng tới, sắc mặt các săn yêu sư bi thương, bọn hắn vội hô to: “Giăng lưới!”
Chỉ thấy tám vị thích săn yêu sư vừa rồi còn ẩn thân, giờ phân biệt chạy về tám hướng khác nhau, sau đó tung bảo vật lưới bắt thú của mình ra. Ngay lập tức tám mảnh pháp khí hợp lại thành một chiếc võng pháp khí lớn trói yêu thú sói tuyết bên trong.
Yêu thú sói tuyết toàn thân trắng như tuyết, chỉ có đôi mắt màu đỏ giờ lộ ra ánh sáng hung hãn, mõm phun ra tiếng người: "Tìm chết."
Móng vuốt vừa lớn vừa sắc bén chỉ trong chớp mắt đã xé rách lưới bắt thú, sát khí lập tức phản vệ khiến các săn yêu sư tứ cảnh miệng phun máu tươi, tất cả đồng thời bị thương.
"Sư thúc, chúng ta liều mạng với nó đi." Các đệ tử Điểm Thương Tông tuyệt vọng hô to.
Yêu thú này đã dẫn dụ họ tới đây, rõ ràng mạnh hơn nhiều so với họ. Hơn nữa mỗi ngày nó giống hệt như đi săn, vừa không lập tức giết chết tất cả bọn họ vừa không có ý đồ bỏ qua. Nó rõ ràng muốn chăn nuôi bọn họ, đợi đến lúc nào đói bụng có thể giết một người, cắn nuốt lần lượt, số còn lại tiếp tục nuôi.
Bọn họ tới đây có tổng cộng hơn hai mươi người, lúc này chỉ còn sót lại bảy người, mỗi ngày đều bị sự sợ hãi và tuyệt vọng tra tấn. Bây giờ yêu thú này lại dụ dỗ thêm một đội săn yêu sư nữa, chỉ sợ nó sẽ tiếp tục dụ dỗ càng nhiều người hơn, càng nhiều sát nghiệp hơn.
"Đúng vậy, liều mạng với nó." Các đệ tử Điểm Thương Tông đang bị thương vẫn sôi nổi đồng ý, trong đáy mắt mang theo sự sợ hãi.
Họ không bao giờ muốn trải qua những ngày tháng bạn bè thân thiết từng người từng người chết một.
"Bằng các ngươi mà cũng muốn giết bản tôn? Không chịu nổi một kích." Yêu thú sói tuyết cười lạnh khinh bỉ.
Nó tung một móng vuốt ra đã ngay lập tức đánh bay một săn yêu sư, liếc thấy Khương Tự, ánh mắt nó lập tức sáng lên, hơi thở thật tươi mát, ăn người trước mắt sẽ giúp nó tăng tu vi bằng tất cả đám tu sĩ đã nuốt vào bụng từ trước đến nay.
"Không hay, nó muốn đại khai sát giới." Các đệ tử Điểm Thương Tông kêu lên đầy thê lương.
Khương Tự thấy nó thế mà lại hướng về phía mình, ánh mắt nàng hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo, bút vẽ đã xuất hiện trong lòng bàn tay nhưng còn chưa kịp vẽ ra đạo phù đầu tiên thì đã thấy yêu thú sói tuyết to lớn bị một cánh tay trắng như ngọc cách không cố định tại chỗ rồi đánh thẳng vào nền tuyết.
Hạo Nguyệt đạo chủ lạnh lùng lên tiếng: "Làm càn."
Thân thể cao lớn của yêu thú sói tuyết giống như một miếng thịt bị ném thẳng vào nền tuyết, xương cốt toàn thân vỡ vụn, kinh mạch đứt đoạn, nhìn có vẻ không bị tổn hao gì nhưng bên trong đã biến thành một đống thịt nát. Yêu thú lục cảnh cảm ứng được uy áp Bán Thần cảnh đáng sợ, hoảng hốt kêu lên: “Cửu cảnh, cửu cảnh!”
Có thể dùng một ngón tay cách không nghiền nó thành thịt nát thì nhất định phải có tu vi cửu cảnh.
Các đệ tử Điểm Thương Tông ngơ ngác há to miệng, sự sợ hãi trong mắt, trên mặt vẫn còn chưa tan hết. Họ không biết làm sao nhìn về phía Khương Tự và Nguyệt Li.
Hai người này rốt cuộc là ai?
Các săn yêu sư vẫn còn duy trì tư thế hộc máu ban nãy, bông tuyết rơi đầy trên mặt cũng chẳng hề hay. Cửu… cửu cảnh? Kiếm tu kia là cửu cảnh?
Bọn hắn sợ không phải đang nằm mơ chứ? Đây rõ ràng là một cặp đạo lữ nhỏ ra ngoài dạo chơi mà?
Giời má, trước đó bọn hắn vẫn còn luôn lời trong tiếng ngoài giáo dục người ta đấy! Lại còn ghét bỏ người ta ra ngoài rèn luyện không có chút kinh nghiệm!
Ai dè người nọ là cửu cảnh, là cửu cảnh, tu sĩ mạnh nhất trên đời này.
Các săn yêu sư ngạc nhiên đến mức cằm muốn rơi đầy đất, nội tâm ẩn ẩn mang theo sự sợ hãi lại có chút gì đó kích động.
Là Khương Tự, là kiếm tu núi Thanh Vụ đoooó!
Thanh Sương nhận ra vị Nguyệt đại nhân của Đệ Nhất Phong núi Thanh Vụ, hai mắt rưng rưng, kích động đến mức toàn thân đều run rẩy. Năm đó nàng ấy vào nhầm Linh giới, lúc bị thú U Minh sử dụng như một công cụ, chính nhờ Khương Tự và tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng trước mắt cứu.
Thanh Sương nhìn khắp bốn phía vẫn không nhìn thấy bóng dáng áo xanh quen thuộc đâu, đáy mắt hiện lên chút cô đơn, ngay sau đó lại thấp giọng cười, có vài người trước sau vẫn xa xôi không thể với tới chẳng khác gì hoa trong gương, trăng trong nước. Nàng ấy có thể từ xa xa gặp lại cũng đã hạnh phúc vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận