Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 105: Ếch Ngồi Đáy Giếng

“Đừng nói nhảm nữa. Lão Nhị, lúc này kiếm Phần Thiên của huynh có thể rút rồi!” Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, chân giẫm lên Liên Hoa Bảo Tọa đi ra khỏi phạm vi trận pháp của thuyền Đại Hải Tượng, nước biển ngập tràn cứ nghiêng ngả ùa ra nhường cho vị tu sĩ áo đỏ một con đường sát phạt.
“Thực lực yếu nhất thì ở lại chăm sóc tiểu sư muội.” Khuôn mặt tái nhợt yêu dị của Mặc Khí hiện lên một tia hưng phấn kèm theo chút bạo ngược khi thấy máu tanh.
Thân hình y quỷ dị xuất hiện vài trăm mét rồi rút ra kiếm Phần Thiên có lửa cháy màu đen. Kiếm ý tận trời, lửa cháy màu đen tựa như muốn đem tất cả nước biển thiêu sạch, kiếm xông thẳng về hướng Chúc Long mà đi.
Chúc Long vốn còn đang lười biếng híp nửa mắt, thấy Mặc Khí rút kiếm Phần Thiên ra, Trọng Hoa giẫm lên Liên Hoa Bảo Tọa mang khí thế như núi cao đổ xuống muốn trấn áp nó, nó lập tức hoảng sợ, vội vàng thu đuôi lại, nổi giận lôi đình quát: “Kiếm Phần Thiên? Liên Hoa Bảo Tọa? Các ngươi không phải con kiến hôi?”
Kiếm Phần Thiên, kiếm như tên, có thể đốt cháy trời đất, là thanh kiếm nghịch thiên. Liên Hoa Bảo Tọa cũng là pháp khí thiên biến vạn hóa.
Đám tu sĩ vốn còn đang đau khổ cố gắng chống đỡ thì lại bị tiếng rống giận của Chúc Long làm trực tiếp hôn mê. Chỉ có mấy tu sĩ tam cảnh trung kỳ, hậu kỳ của Khí Tông, Vô Cực Tông còn tỉnh táo.
“Lý Trường Hỉ, chăm sóc tốt cho tiểu sư muội của ta.” Trên tay Lan Tấn xuất hiện Thanh Mang kiếm, người đã nhằm thẳng về phía Chúc Long.
“Đại nhân cẩn thận, ta nhất định chăm sóc tốt cho tiểu nương tử.” Lý Trường Hỉ nhìn boong tàu khắp nơi đều có tu sĩ hôn mê, sắc mặt trắng bệch, gắt gao giữ chặt cánh tay Khương Tự.
Khương Tự thấy tay gã run như điên, duỗi tay vỗ vỗ gã, nói: “Đừng sợ, các sư huynh của ta đều rất lợi hại.”
Ánh mắt đám người Trương Thiên Hải dại ra nhìn về phía ta tu sĩ trẻ tuổi đang đại chiến cùng Chúc Long bên ngoài, lửa cháy ngập trời, nước biển sôi trào, nơi nơi đều là sóng to gió lớn.
Chúc Long ăn đau bạo ngược tạo ra sóng gió động trời. Cái đuôi rắn màu đỏ lửa hất một cái khiến ngày đêm đảo điên, trắng đen không thể phân rõ. Đồng tử mọi người co rụt lại, tuyệt vọng nhìn sóng lớn đang đánh úp qua, thuyền Đại Hải Tượng như một tờ giấy yếu ớt bị nén giữa đáy biển.
Đám người Trương Thiên Hải, Hải Lan Châu phun ra một búng máu, lập tức hôn mê.
Nguyệt Li bế Khương Tự lên, đáy mắt hiện lên ánh sáng màu vàng. Chỉ thấy những nơi ánh sáng vàng đi đến nước biển bỗng bình lặng, con thuyền vững vàng hơn, người mặt cá khắp biển như bị giữ chặt lại. Ngay cả Chúc Long cách đó không xa cũng bị ánh sáng vàng kiềm chân, lập tức bị kiếm Phần Thiên chém cho một đao, Liên Hoa Bảo Tọa bay qua làm nó máu thịt mơ hồ, còn bị Kiếm Thanh Mang đâm vào đau đến tê tâm liệt phế.
(*) Tê tâm liệt phế: chỉ sự đau khổ tột cùng khi trải qua một việc gì đó.
Ô ô, Chúc Cửu Âm chảy hai hàng nước mắt, đau quá, đau quá đi! Khám tu sĩ này thật khủng bố, nó còn chưa thành niên đâu, đây chính là bắt nạt tiểu Chúc Long rồi còn gì? Nó không chơi, không thèm chơi nữa!!!
“Nó khóc kìa.” Khương Tự mắt tinh nhìn thấy, nói.
Lý Trường Hỉ suýt nữa té xỉu, tế ra thiết kiếm hộ thân, đứng trong phạm vi hộ thân pháp khí Mỹ Nhân Phiến của Khương Tự, run run nói: “Tiểu… tiểu nương tử nhìn lầm rồi, Chúc Long sẽ không khóc đâu.”
Má ơi, kia chính là Chúc Cửu Âm thượng cổ, chủ Cửu U, vô cùng hung hãn, trước nay chỉ có người khác khóc trước nó, Chúc Long mà khóc á? Đùa gì thế?
“À.” Khương Tự khẩn trương nắm chặt Tị Thủy Châu trên tay, đi về phía trước hai bước làm Lý Trường Hỉ sợ tới mức trái tim suýt ngừng đập.
“Tiểu nương tử, đừng làm ta sợ, ta đi chỉ như pháo hôi, kia chính là rồng! Là rồng đấy.” Lý đại nhân sợ đến mức giọng nói run run, lắp bắp.
“A Tứ, muội ở tại trên boong tàu, chờ bọn huynh về.” Một lời của Nguyệt Li khóa chặt nước biển trong hư không.
Đầu ngón tay bắn ra một chiếc lá nguyệt quế. Chiếc lá nguyệt quế kia dừng trên boong tàu, nháy mắt đã biến thành một gốc cây nguyệt quế non. Cây non nhanh chóng ra lá mầm rồi lập tức lớn lên thành một gốc cây nguyệt quế cực to. Lá nguyệt quế um tùm mang mùi hương thấm lòng người, đồng thời cũng đem nước biển khắp nơi cùng với uy áp từ tiếng gầm gừ của Chúc Long ngăn bên ngoài.
Thuyền Đại Hải Tượng lập tức bị hơi thở của cây nguyệt quế bao phủ biến thành một không gian độc lập.
Lý Trưởng Hỉ há hốc miệng nhìn cây nguyệt quế che trời bảo vệ người trên thuyền, kinh ngạc tới mức tròng mắt như sắp rớt xuống, ngực run lên phập phồng, Nguyệt đại nhân quá quá…TM mạnh!!!
Một chiếc lá nguyệt quế mà còn mạnh hơn trận pháp tiêu tốn vô số linh lực bao người của Khí Tông!!! Lý Trường Hỉ nào đã gặp qua đạo thuật thần kỳ như vậy bao giờ, chỉ cảm thấy mấy tháng ngắn ngủi này cứ như mộng ảo, mở ra một cánh cửa thế giới hoàn toàn mới vậy.
Trời ơi, trước kia gã kiến thức hạn hẹp cỡ nào cơ chứ, đúng là ếch ngồi đáy giếng, thế mà lại đi sùng bái mấy thế gia tu tiên ở phủ Lang Châu, phủ Trung Châu? Không ngờ núi Thanh Vụ sân nhà mới là thánh địa chân chính. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Sau khi trồng cây nguyệt quế bảo vệ người trên thuyền, Nguyệt Li như tản bộ trong nước biển ngập tràn. Bên kia Chúc Cửu Âm cùng với ba người Trọng Hoa đang chiến đấu khí thế hừng hực, ai cũng chưa chiếm được phần hơn.
Đuôi rắn của Chúc Long Liên Hoa Bảo Tọa đánh cho thê thảm. Long Lân xinh đẹp trên người cũng bị Kiếm Thanh Mang và Kiếm Phần Thiên chém rơi không ít. Nó thấy Nguyệt Li mang theo cả một thân ánh trăng bước đến, tức khắc chửi ầm lên: “Các ngươi bắt nạt người, các ngươi……”
Khương Tự và Lý Trường Hỉ vểnh tai muốn nghe lén, ai ngờ cây nguyệt quế bỗng lay động, những âm thanh khác như thể bị che giấu, không nghe được bất cứ thứ gì nữa.
“Ha ha ha, mi thì tính là người à? Mi chỉ là một con rắn nhỏ thôi.”
“Ngươi nói hươu nói vượn, ta chính là Chúc Long, là RỒNG!”
Ánh mắt Nguyệt Li lãnh đạm xa cách, ánh sáng vàng nơi đáy mắt hiện lên, thanh lãnh mở miệng: “Đừng.”
Chúc Long nháy mắt đã bị thuật Ngôn Linh giữ chặt, thấy đám người Trọng Hoa đạo thuật hơn người đánh qua đây, sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, khóc thút thít hô: “Không đánh, không đánh, cứu mạng với, ta nhận thua, đừng giết ta.”
Giọng nói kia nào còn uy nghiêm vừa rồi, mềm mềm giọng sữa, rõ ràng là một con tiểu Chúc Long tuổi nhỏ.
Sau khi Chúc Long khóc thút thít xin tha, nháy mắt liền hóa thành một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, trên trán có hai cái sừng dài, đáng thương lắm lắm nhìn đám Nguyệt Li.
Đám Nguyệt Li: “……”
Khương Tự ngây người, trên đầu nó có sừng kìa.
“Trên đầu rồng đều có sừng mà.” Tiểu động phủ thấy Chúc Cửu Âm này là con rồng con, thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mà là con rồng con còn vị thành niên, không phải rồng trưởng thành, bằng không nó chỉ sợ sẽ liều mạng tiếp tục ngủ say cũng phải mang tiểu Khương Tự trốn vào hư không. Nó có thể ngủ say, nhưng tiểu Khương Tự không thể chết được.
Ngàn vạn năm qua, bé là người duy nhất ở bên nó.
Tiểu Chúc Long bị đánh vô cùng thê thảm, đánh tàn nhẫn đến mức Mặc Khí cùng Trọng Hoa cũng đành ngừng tay, “Oa” một tiếng khóc hu hu: “Các ngươi bắt nạt rồng, bắt nạt rồng.”
Trọng Hoa híp mắt cười lạnh nói: “Con rắn nhỏ nhà mi, chính mi kéo ông nội mi vào đây, tu sĩ cả thuyền này thiếu chút nữa đã bị mi nuốt trọn. Giết mi chính là tạo phúc cho nhân loại.”
Mặc Khí lạnh lùng chà lau kiếm Phần Thiên, đem kiếm thu vào trong cơ thể, lạnh băng nói: “Kẻ cản đường ta, chết.”
Tiểu Chúc Long run run rẩy rẩy, trong lòng lại mắng mấy tên tu sĩ này máu chó phun đầy đầu, ngoài mặt lại không dám biểu lộ ra chút nào, kẻ thức thời mới là con rồng khôn ngoan.
Trọng Hoa dùng Khốn Long Tác trói tiểu Chúc Long lại, trực tiếp xách nó lên boong tàu, lười biếng nói: “Con rắn nhỏ, mang chúng ta đi tìm Lan Chi Ngọc Thụ đi.”
(*) Khốn Long Tác: dây trói rồng.
Tiểu Chúc Long như bị người dẫm vào đuôi giống, tức giận kêu lên: “Các ngươi quả nhiên tới đoạt thần thụ của ta.”
“Cái gì mà gọi là của mi? Cây Lan Chi Ngọc Thụ kia vốn là thần thụ do nước Để Nhân trông coi. Mi bá chiếm thần thụ, nô dịch Để Nhân, lâu ngày lại thành của mi rồi?” Trọng Hoa cười lạnh vỗ khuôn mặt nhỏ của nó.
Đầu ngón tay Mặc Khí bốc lên ngọn lửa màu đen.
Tiểu Chúc Long thấy y một lời không hợp chuẩn bị thiêu mình, sợ tới mức sắc mặt đột ngột thay đổi, không tình nguyện nói: “Ta mang các ngươi đi.”
Đám người Lan Tấn liếc nhau, trong mắt lộ ra ý cười, Nếu đã tới đây rồi thì tiện đào cho tiểu A Tứ một gốc cây Lan Chi Ngọc phụ về cũng coi như không uổng công bọn hắn bị Chúc Long đánh phun đầy máu. May mà con Chúc Long nay tuổi còn nhỏ, bọn hắn lại có đến bốn người, bằng không quả thật sẽ phải lật thuyền trong mương.
“A Tứ, đi, Tam sư huynh mang muội đi đào thần thảo linh chi đi.” Trọng Hoa cười tủm tỉm bế tiểu Khương Tự lên, kết quả chạm vào vết thương, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.
“Tam sư huynh, thổi thổi sẽ không đau nữa.” Nội tâm Khương Tự vô cùng cảm động, trước kia còn cảm thấy Tam sư huynh hư lắm, không ngờ huynh ấy cùng Nhị sư huynh biết bé thích Linh Hoa Linh Thảo mà liều mạng giúp bé tìm, không ngại trêu chọc Chúc Long.
Tiểu đề cơ vươn tay nhỏ, ôm ôm Tam sư huynh tiêu sái phóng khoáng, ngọt ngào nói: “Các sư huynh đối xử với A Tứ tốt. A Tứ cũng muốn đối tốt với các sư huynh.”
Khuôn mặt Mặc Khí lạnh băng âm trầm tràn ngập lệ khí tiêu tan bớt.
Lan Tấn cười hiền lành.
Đáy mắt Nguyệt Li vốn xa cách giờ cũng phai nhạt đi vài phần.
Lý Trường Hỉ xoa xoa khóe mắt, bỗng nhiên cảm thấy thật TM đau lòng cho bản thân, đau lòng vì mình không có sư huynh!
Tiểu Chúc Long đột nhiên “oa” một tiếng khóc hô: “Ta không có cha mẹ, ta cũng không có sư huynh, ta còn không có muội muội đáng yêu ……”
Mọi người: “……”
Một con rồng chủ của Cửu U như mi còn giả đáng thương?
Khương Tự thấy nó khóc thê thảm bỗng nghĩ đến kiếp trước của mình, dù nó mạnh mẽ đến đâu thì cũng vẫn cô độc.
Khương Tự vỗ vỗ vào tay Tam sư huynh, đứng xuống bom thuyền, lấy hộp ngọc đựng gạo Long Nha từ trong túi bách bảo ra đưa cho tiểu Chúc Long, nói: “Đừng khóc, gạo Long Nha này cho mi, mi đem nó gieo xuống, chờ nó lớn, mi sẽ có gạo Long Nha để ăn rồi.”
Tiểu Chúc Long nghe vậy, suýt nữa không thể tin được lỗ tai mình, gạo… gạo Long Nha? Đồ ăn Long tộc bọn nó thích nhất? Trời ạ! Sao có thể? Gạo Long Nha đã sớm tuyệt tích cơ mà.
Tiểu Chúc Long nhìn người phàm khoác áo hồng nhạt trước mặt, Tự nhiên thấy bé đáng yêu vô địch!
Tiểu Chúc Long ngơ ngác nhìn gạo Long Nha gần như trong suốt trong hộp ngọc, nội tâm không khỏi vui sướng muốn bay lên trời: “Đi, ta mang các ngươi đi tìm Lan Chi Ngọc Thụ, nếu là có gạo Long Nha ăn, ai còn thèm trông một cái cây!! Ta cũng không ngốc!”
Khương Tự lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Lý Trường Hỉ vẻ mặt dại ra đi theo phía sau đám Nguyệt Li tìm Lan Chi Ngọc Thụ, giời ơi, gạo Long Nha là cái gì thế? Lan Chi Ngọc Thụ lại là cái gì vậy? Sao đã cái gì cũng chưa nghe qua như này?
Khương gia tiểu nương tử sao lại có đồ Chúc Long thích ăn? Rốt cuộc đây là khí vận nghịch thiên gì thế này?!!!
Tiểu Chúc Long lấy được gạo Long Nha đã sớm tuyệt tích vui mừng nhét vào trong động khư của mình, sau đó mang theo đoàn người Khương Tự đi về chỗ trung tâm của thế giới nhỏ tìm Lan Chi Ngọc Thụ.
Tay Khương Tự cầm Tị Thủy Châu, đi vào thế giới đáy biển mà không khác gì lẫm trên đất bằng, bước chân ngắn cũn cỡn lại diện váy hồng nhạt đi theo sau tiểu Chúc Long.
Tiểu Chúc Long sống cô độc đã ngàn năm, nào gặp qua một muội muội đáng yêu như vậy bao giờ, nó không khỏi nắm lấy tay bé, thấy đám người Trọng Hoa Mặc Khí liếc mắt cảnh cáo vẫn làm như không thấy mà còn cố tình lắc lắc cái đuôi rồng, hừ, ngoài tiểu Khương Tự thì tất cả đều là người xấu, một đám tu sĩ hư hỏng!
Nguyệt Ly đã giải thuật Ngôn Linh, những người mặc cả kia nhìn thấy tiểu Chúc Long đều kinh hoàng thất thố trốn đi.
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự đảo qua đảo lại, quay sang hỏi tiểu Chúc Long: “Tiểu Chúc Long ca ca, huynh không có nhà à? Sao lại xuất hiện ở nước Để Nhân thế? Nơi này đều là nước biển, không thích hợp với con rồng vi phong lẫm lẫm như huynh đâu!!”
Tiểu Chúc Long bị đám người Trọng Hoa Mặc Khí đánh mặt mũi bầm dập, đến long lân cũng nhìn thấy tơ máu, giờ lại được một tiểu nương tử mềm mại cưng cưng như Khương Tự khen đến tận trời, nội tâm thoải mái vui vẻ biết bao nhiêu, tự động nói hết nỗi lòng: “Ta cũng không biết nhà của ta ở đâu. Từ khi ta phá vỏ trứng mà ra thì chỉ biết chưa thần đã ngã xuống. Tộc Chúc Long cũng bị diệt sạch, có lẽ ta là con rồng cuối cùng trên đời này. Đáng tiếc tuổi ta còn nhỏ, giờ tu sĩ phần lớn đều hung tàn lại gian trá, thích nhất bắt bé rồng vừa đáng yêu vừa mạnh như ta làm tọa kỵ. Thế là ta cứ tùy tiện rong chơi khắp nơi. Sau này lại ngửi được mùi hương của Lan Chi Ngọc Thụ, cứ thế yên ổn ở chỗ này. Nơi đây âm u ẩm ướt, quả thực không phù hợp với con rồng uy phong lẫm lẫm như ta. Đợi sau này ta trưởng thành sẽ về nhà.”
Tiểu Chúc Long nói xong còn cố ý liếc liếc mắt nhìn đám người Trọng Hoa Mặc Khí một cái, giờ đám tu sĩ đều quá xấu xa rồi, đạo thuật mạnh chưa nói, lại còn thích ỷ lớn hiếp nhỏ, da mặt dày chơi trò quần ẩu!
Đám người Trọng Hoa: “……”
Chúc Long đáng chết kia vừa gian trá lại vừa láo toét, vậy mà dám nắm tay tiểu A Tứ, lẽ ra vừa rồi nên nhổ sạch long lân của nó mới đúng.
Khương Tự mở to đôi mắt đen nhánh, ngọt ngào cười nói: “Tiểu Chúc Long ca ca giỏi thật, vậy về sau nơi này vẫn là nhà của Nước Để Nhân à? Ta biết ngay tiểu Chúc Long ca ca sẽ không bắt nạt những Để nhân đáng thương đó mà.”
“Đó là đương nhiên, ta chính là con rồng chính trực, khinh thường làm chuyện như vậy.” Tiểu Chúc Long đắc ý vô cùng nói, sau đó lại ảo não sờ sờ sừng rồng của mình, được rồi, chỉ một đám người mặt cá mà thôi, về sau không bắt nạt chúng nó nữa là được chứ gì, nó đã có gạo Long Nha, cứ tìm một chỗ bí ẩn trồng xuống miễn cho đám tu sĩ hư đốn này về sau đến trộm của nó.
Đám người Lan Tấn liếc nhau, hơi buồn cười, không hổ là người đi ra từ núi Thanh Vụ, lừa con rồng nhỏ kia cũng giỏi lắm.
Chúc Long vừa đi, đám Để Nhân ở nơi này coi như có được tự do, dù sao đây cũng là một chuyện công đức.
“Phía trước chính là Lan Chi Ngọc Thụ.” Chúc Long chỉ vào không gian sáng ngời phía trước nói.
Khương Tự ngẩng đầu nhỏ nhìn qua, chỉ thấy chỗ kia nước biển đã rút đi, trên khoảng trống phía trước có một cây lớn xanh biếc. Cây kia lấp lánh ánh sáng, trên từng nhánh cây có vô số linh chi màu đỏ lửa và phong lan xanh biếc sống ký sinh. Đỏ xanh giao nhau, lại cộng thêm châu ngọc đá quý chất chồng dưới tàng cây tạo nên vẻ đẹp lộng lẫy nói không nên lời.
Vô số người mặt cá vất vả cần cù chăm sóc Lan Chi Ngọc Thụ bao năm, rồi lại từ các nơi nhặt châu ngọc về đặt dưới tàng cây mới được như vậy.
“Đây là nhà tạm thời của ta, tiểu Khương Tự, muội thích cái gì cứ tùy tiện lấy, tùy tiện đào.” Cái đuôi của tiểu Chúc Long kiêu ngạo muốn vểnh lên tận trời.
Nói đến phẩm vị ấy à, Long tộc bọn nó dám nhận thứ hai thì không có kẻ nào dám xưng thứ nhất, những thứ vàng lấp lánh này đẹp xiết bao. Mang đi share/trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận