Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 272: Hoa Trân Châu
Chuyện tới giờ làm gì đám người Lan Tấn còn không rõ nữa. Cho tới nay bọn hắn vẫn cho rằng linh căn của tiểu sư muội bị hao tổn, không có cách nào tu luyện. Thế nhưng trên thực tế A Tứ đã sớm có cơ duyên của riêng mình, dùng khúc Trấn Ma thu hoạch vô số điểm thiện ác, ở đáy biển Vân Mộng gặp được Chúc Long rồi thu về Lan Chi Ngọc Thụ và Long Lân, khi vào nhầm Linh giới lại được tộc Khuẩn Nhân tặng linh khuẩn, vào bí cảnh Lang Hoàn lại thu về xá lợi từ Phật tông, cộng thêm chuyện nhặt được một con thú non Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân. Bọn hắn cũng coi như thiên chi kiêu tử nhưng nếu luận về may mắn gặp được chuyện lạ lại vẫn không bằng tiểu A Tứ đâu.
Quả thực mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình.
Khương Tự cong mắt cười, thần thái hân hoan lắm lắm: “Được ạ.”
Lan Tấn xem xét vị trí của những người khác mới phát hiện ra mọi người đều đang ở xung quanh chủ điện. Cấm chế thượng cổ phỏng chừng cũng chỉ có thể giữ chân được Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu thôi. Chủ điện lại truyền ra âm thanh lớn như vậy, vô hình chung đã chỉ đường cho mọi người.
Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu người tốt tự có trời giúp, bị truyền tống tới chỗ nào đó an toàn hoặc trên đường có những người khác nhặt được.
Nguyệt Li: “Hiện giờ đã bị cỗ hơi thở kia giấu đi, A Tứ, chờ muội đào xong linh thảo, chúng ta lại đi chủ điện tìm hiểu xem sao.”
“Vâng, được ạ.” Khương Tự không rề rà lề mề thêm nữa, bé trực tiếp múa may Bút vẽ nhỏ hái tất cả những loại linh hoa thất phẩm trong động phủ không có, còn thuận tiện tóm được thêm một gốc linh hoa bát phẩm nữa.
Đó là một gốc hoa Trân Châu, vẻ ngoài của nó vô cùng kỳ lạ, gọi là hoa nhưng lại giống như một cái cây nhỏ, toàn thân trắng như trân châu, lại không có lá, chiều dài chỉ tương đương với một nhánh cây nhỏ mà mùi hương lại thấm đượm vào lỗ mũi. Nhánh cây nhỏ màu tuyết trắng bao vây linh khí nồng đậm, nếu dùng để ăn thì vị rất ngon. Tuy rằng nó không thần kỳ như cỏ Hoàn Hồn nhưng cũng có thể giải trăm loại độc, tác dụng điều trị chứng suy yếu cực kỳ tốt.
(*) Hoa Trân Châu hay Mơ Trân Châu ở Việt Nam không được trồng phổ biến do khí hậu. Tuy nhiên, ở nước ngoài loại hoa này lại được trồng rất phổ biến vì vẻ đẹp của nó giống hệt như như pháo hoa đêm giao thừa. Loài hoa này thuộc loại cây bụi, một số là cây thân thảo. Hoa mọc thành chùm dài màu trắng nhìn xa như chuỗi trân châu, mùi thơm nồng.
Bé hoa Trân Châu đã sớm lén lút trốn ở một bên thầm quan sát Khương Tự từ lâu. nó thấy sau khi cỏ Hoàn Hồn lợi hại nhất trong vườn thuốc uống ngưng lộn mùi thơm quyến rũ kia đã lôi kéo làm váy của Khương Tự mãi không buông, tức khắc nó hạ quyết tâm đi theo tiểu Khương Tự.
Nơi này chán chết đi được, hơn nữa lại còn có thứ vô cùng đáng sợ nữa.
Cứ mỗi ngàn năm ở đây lại có rất nhiều tỷ muội của nó phải chết. Nếu không phải nó với nhóc cỏ Hoàn Hồn kia thông minh, vừa trốn vừa chui thì căn bản không sống được lâu như vậy đâu.
Tính tính thời gian, thứ đồ kia chuẩn bị chui ra ăn linh hoa linh thảo trưởng thành đến nơi rồi, nó tốt nhất vẫn nên chạy trốn đi thôi.
Nương tử này toàn thân phát ra ánh sáng vàng, lại còn bằng lòng cho chúng nó uống ngưng lộ cực ngon nữa, không bằng cứ đi theo tiểu nương tử thì hơn.
Vì thế nhóc hoa Trân Châu cố ý để lộ hành tung, trông bầu vẽ gáo lừa lấy một giọt Bách Hoa ngưng lộ của Khương Tự, sau đó vui vui vẻ vẻ để bé tóm lấy, thậm chí trước khi nó say lảo đảo vẫn còn có thời gian mơ tưởng, mỗi ngày đều có thể uống Bách Hoa ngưng lộ thì tốt biết mấy.
Khương Tự thu vào tay liên tiếp 2 cây tiên hoa thần thảo bát phẩm, lại còn đào được 23 loại hoa cỏ kỳ trân không có trong động phủ, bé vô cùng phấn khởi vỗ vỗ túi bách bảo, nói: “Muội đào xong rồi ạ.”
Mặc Khí và Lan Tấn cũng đưa hết tất cả tiên hoa linh thảo đã đào được cho bé: “Đành phải phiền tiểu sư muội giúp bọn huynh tinh luyện một ít ngưng lộ rồi.”
Khương Tự cong mắt cười đồng ý ngay: “Không thành vấn đề ạ.” Bé tinh luyện thật nhiều Bách Hoa ngưng lộ đó, hơn nữa lúc này có thêm nhiều thất phẩm linh hoa linh hoa như vậy, có thể thử tinh luyện thất phẩm ngưng lộ xem sao.
Nguyệt Li thấy túi bách bảo của bé đầy đến mức sắp không nhét thêm nổi nữa bèn lấy ra một chiếc vòng tay hình trăng non: “A Tứ, đây là vòng tay trữ vật, đồ ăn với thảo dược không nên đặt chung với nhau, tách ra cất đi.”
Lan Tấn và Mặc Khí lé mắt, chiếc này cùng vòng tay trữ vật của Nguyệt Li không phải một đôi chứ?
Khương Tự thấy vòng tay hình trăng non kia vô cùng tinh xảo xinh đẹp, mặt trên còn chạm rỗng điêu khắc một chữ “Nguyệt” kiểu cổ, tinh tế nhìn nhìn mới phát hiện ra còn có một bóng trăng mờ mờ phía trên nữa.
“Cảm ơn Đại sư huynh.” Khương Tự phấn khởi nhận lấy, bé còn đang lo có được nhiều linh hoa linh thảo như vậy sẽ không có chỗ chứa, có vòng tay trữ vật này, về sau sở hữu linh hoa linh thảo có thể đặt trong vòng tay, đồ ăn có thể cho vào túi bách bảo rồi.
Nguyệt Li mỉm cười: “Muội dùng một tia hồn lực cùng nó khế ước là được.”
Khương Tự thúc giục hồn lực chạm nhẹ vào vòng tay trăng non, quả nhiên thấy bên trong không gian vô cùng lớn, Bút vẽ nhỏ cũng “Oa” một tiếng, không gian trữ vật này lớn hơn túi bách bảo gấp trăm lần đó, hơn nữa không gian bên trong còn có mấy trận pháp: trận tiểu Tụ Linh, trận tiểu Huyền Băng, trận chống bụi …… Có thể phân khu giữ đồ nữa chứ.
“Oa, A Tứ, Đại sư huynh của cô khẳng định có thói ở sạch với chứng ám ảnh cưỡng bách, vòng tay này giá trị chế tạo xa xỉ đấy, giờ bọn mình không cần chất đống tất cả đồ vật vào túi thơm bách bảo nữa rồi.”
(*) Hội chứng ám ảnh cưỡng chế hay có tên gọi khác là chứng OCD - là một bệnh có liên quan tới các rối loạn tâm thần. Những ai mắc OCD sẽ không thể kiểm soát được bản thân có những suy nghĩ hoặc hành động lặp đi lặp lại. Tuy nó không tác động nhiều đến sức khỏe người bệnh, nhưng lại gây ra các ảnh hưởng cho sinh hoạt hàng ngày, trong học tập, công việc và cản trở việc xây dựng các mối quan hệ xung quanh. Chứng ở sạch là biểu hiện thường thấy của OCD.
Khương Tự nhét hết linh hoa linh thảo mới đào được vào khu vực có trận tiểu Tụ Linh, cong mắt cười nói: “Mấy này nữa muội sẽ tinh luyện ngưng châu thất phẩm cho các sư huynh nhé.”
“Không vội.” Nguyệt Li duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của bé, thấy bé rờ qua rờ lại vòng tay, dáng vẻ lại càng thêm nghịch ngợm đáng yêu.
Mặc Khí như suy tư gì đó mà nhìn thoáng qua Nguyệt Li, y lại sờ sờ vòng tay chữ vật có vô số pháp khí và tài liệu luyện khí của mình. Trên người y không có thứ đồ nào quý giá tinh xảo lại đẹp đẽ như vậy. Trong sinh mệnh của y chỉ có tồn tại và cố gắng càng ngày càng mạnh chứ không giống người có xuất thân thế gia danh môn giống Lan Tấn và Nguyệt Li, bọn hắn luôn trải qua cuộc sống sinh hoạt xa hoa mà thanh Quý.
Thiếu niên yên lặng rũ mắt xuống, sắc mặt hơi trắng đi.
Khương Tự có được một chiếc vòng tay trữ vật, thấy Lục sư huynh cùng Nhị sư huynh có chút quái quái, một tay giữ chặt Lan Tấn, một tay túm chắc Mặc Khí, cười khanh khách thúc giục: “Chúng ta mau tới nội điện xem thử đi, không phải các huynh muốn tìm chìa khóa sao? Cũng không thể để Thất sư huynh giành trước, bằng không huynh ấy nhất định sẽ khoe tận trời mất.”
Lan Tấn bật cười, Hách Liên Chẩn đáng thương, sau này ngay cả tiểu sư muội cũng bắt nạt hắn.
Mặc Khí bị tay nhỏ mềm mại của bé nắm lấy, khí lạnh trên người dần tan đi, khóe môi hơi hơi tạo thành một độ cong nhẹ.
Mọi người căn cứ vào chỉ dẫn trong Vô Tự Thiên Thư, dọc theo hành lang đi tới trước cửa đá thứ ba.
Tất cả cấm chế thượng cổ trên hành lang đều bị Cố Kỳ Châu hủy diệt, toàn bộ hành lang đều trong dáng vẻ đổ nát thê lương, một số chỗ còn lộ ra một góc của phòng đá.
Nguyệt Li chỉ cảm thấy hứng thú với quyển sách cổ kia.
Mặc Khí ban đầu cũng có chút hứng thú với đan dược, bây giờ lại được tiểu sư muội nói sẽ tinh luyện ngưng lỗ thất phẩm cho mình, y cái gì cũng không thấy hứng thú nữa.
Duy chỉ có Lan Tấn mỗi gian nhà đá đều thử đi vào để sưu tầm xem có gì không, tất cả đồ lục soát được đều đưa cho tiểu A Tứ.
Chỉ tiếc những gian nhà đá này đều cất giữ mấy món pháp khí bình thường. Lan Tấn nhìn vào phần lớn không xem trọng. Trên người Khương Tự gần như đều là pháp khí thượng cổ, chỉ ấn Sơn Hải thôi đã đủ để vượt qua tất cả số này. Chính vì vậy nhìn những món đồ kia hiển nhiên chẳng thèm lấy. Có điều trong một gian nhà đá lại đặt không ít túi trữ vật, có lẽ đây là đồ Lang Hoàn đoạt được từ những tu sĩ khác, giờ đây chúng đều bị chất đống trong một gian nhà đá.
Chẳng thu hoạch được gì trong mấy gian nhà đá, mọi người không chậm trễ nữa mà hướng thẳng tới nội điện, quanh co vòng vèo rẽ mấy lần mới đến được thiên địa mà trước đó Khương Tự đã chạy ra.
Khi đi vào mới thấy cánh cửa đồng vốn dĩ bị khắc đầy huyết chú trấn áp giờ đây đã bị chém thành hai đoạn, huyết chú bên trên đều bị hủy, bên dưới còn nhìn rõ một hàng dấu chân màu máu, dấu chân kia cực lớn, rõ ràng không phải dấu chân con người mà càng giống như dấu chân yêu thú.
Kiếm Thanh Mang xuất hiện trên tay Lan Tấn, hắn dẫn đầu đi vào thiên điện, bên trong thiên điện chỉ có sự hỗn độn. Tay áo to rộng Lan Tấn vừa phất lên đã che khuất tầm nhìn của Khương Tự.
Khương Tự kéo tay áo Lục sư huynh xuống mới thấy trong thiên điện toàn vết máu cạn, sắc mặt bé trắng bệch, đó đều là tàn dư từ thi thể của các tu sĩ, còn có cả những mảnh quần áo nhỏ bị cắt xé sót lại.
Trong khoảng thời gian bé rời đi này chắc chắn đã có tu sĩ bị thứ gì đó nuốt sống!
“Không phải mấy người Lão Tam.” Mặc Khí nhìn thoáng qua mảnh vụn quần áo trên mặt đất, đám Lão Tam không kém cỏi như vậy được, vật liệu làm quần áo cũng không khớp. Những người đó, ngay cả hòa thượng giả Lão Ngũ đều là kẻ tiêu tiền như nước, ăn, mặc, ở, đi lại không có thứ gì không xa xỉ, sẽ không dùng vật liệu bình thường như vậy.
“Hẳn là có người mở cánh cửa đồng này ra, đặt thứ gì đó vào trong.” Lan Tấn híp mắt, mặt mày sắc bén: “Đã qua hơn vạn năm, ta cũng muốn nhìn xem Lang Hoàn có thể tạo ra được món gì hay.”
“Ngao ô.” Một luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên, thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân mất tích hồi lâu đột nhiên xuất hiện, đầu rúc chui vào lòng Khương Tự, thân thể nho nhỏ cứ run rẩy liên tục tựa như đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Khương Tự vội vàng ôm chặt cún con, vuốt đầu nhỏ của nó, mềm giọng trấn an: “Tuyết Đoàn Tử không sợ, không sợ nhé.”
“Ta đi xem thử.” Mặt mày Mặc Khí hiện lên lệ khí, rút kiếm Phần Thiên trong cơ thể ra, dẫn đầu hướng nội điện đi thẳng tới.
Con đường thông từ thiên điện tới chủ điện nơi nào cũng có vết máu và quần áo còn sót lại, chắc hẳn do thứ kia vừa đi vừa ăn.
Chân mày Nguyệt Li nhăn lại, bế tiểu Khương Tự lên tránh cho giày bé dính phải vết máu trên mặt đất.
Mọi người đi dọc theo thông đạo, không bao lâu đã tới cuối con đường, đẩy cánh cửa đã ra, đằng sau cánh cửa đá là một chủ điện cực lớn. Chờ tới khi nhìn rõ tình hình bên trong chủ điện, mọi người chỉ có thể hít hà một hơi. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Mọi người vừa mới vào chủ điện đã bị cảnh tượng trước mặt khiến tất cả đều hít thở không thông.
Sau cửa đá là một thế giới khổng lồ tối tăm hoang vu. Xung quanh không có một tia ánh nắng mặt trời, vô số ánh sáng từ các vì sao trên trời cao chiếu xuống dưới, cả ánh sáng hội tụ lại vào một đàn tế màu đen ở chính giữa.
Đàn tế kia treo trên không trung, trong bóng đêm còn có bốn sợi xích sắt cực thôi màu đen bắn vào hư không như thể giữ chặt đàn tế lại.
Cảnh tượng quỷ dị kỳ lạ như vậy khiến tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc.
“Là huyền quan táng.” Lan Tấn híp mắt nói: “Hình như còn thiếu chút gì đó.”
(*) Huyền quan táng là hình thức an táng người chết bằng cách đặt quan tài lên vách đá. Phong tục này được tìm thấy tại một số nơi trên thế giới, chủ yếu tại Trung Quốc, Indonesia, Philippines. Huyền quan (懸棺) có nghĩa là quan tài treo, một nghi lễ an táng truyền thống của người Bách Bộc cổ đại sống ở Vân Nam, Quý Châu và những nơi khác ở tây nam Trung Quốc, ngoài ra còn có người Nam Đảo ở Đông Nam Á, châu Đại Dương và Đông Phi. Thuật ngữ huyền quan táng (悬棺葬) - "chôn cất trong quan tài treo" được nhà nhân chủng học Nhuế Dật Phu đề xuất lần đầu tiên vào năm 1948 và được sử dụng kể từ đó.
“A Tứ, mau nhìn quanh bốn phía đi.” Bút vẽ nhỏ vội vàng hô.
Bút vẽ nhỏ vừa nói xong thì Mặc Khí đã rút kiếm từ bên hông chém thẳng vào trong hư không. Kiếm khí bàng bạc trực tiếp bị hư không cắn nuốt, một ngọn lửa màu đen bốc cháy chiếu sáng một góc tối đen, bóng dáng của một con yêu thú cực lớn chợt lóe lên.
Hô hấp của Khương Tự cứng lại, bé sợ tới mức vội vàng nắm lấy ống tay áo của Nguyệt Li, hay còn lại giữ chặt Bút vẽ nhỏ, lỗ chân lông toàn thân như thể dựng đứng lên.
“Má ơi, đó là thứ đồ quỷ gì thế?” Có người từ một thiên điện khác tiến vào, giọng Lý Trường Hỉ vừa kinh vừa sợ vang lên, trong tiếng nói còn mang theo âm thanh hít mạnh.
“Đã nói là đồ quỷ thì dĩ nhiên không phải thứ tốt.” Trọng Hoa tùy ý mở miệng, giọng nói so với bình thường nặng nề hơn vài phần.
Già Nam gảy Phật châu: “Nơi này thật tà môn, ta vừa tiến vào đã có cảm giác da đầu tê dại.”
Khương Tự vui vẻ, kéo tay Nguyệt Li: “Là Tam sư huynh cùng Ngũ sư huynh.”
Nguyệt Li gật đầu, búng tay vào hư không, giữa bầu trời đầy trăng sáng phía trên cao bỗng giáng xuống vô số hoa nguyệt, tức khắc toàn bộ không gian thật lớn của chủ điện đều bị thắp sáng.
“Yêu… yêu thú……” Lý Trường Hỉ sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi.
Chỉ thấy trong không gian phía trên cao có một con yêu thú cực lớn đang kéo sợi xiềng xích thô to, đầu còn lại của sợi xích gắn với đàn tế màu đen trên cao. Sắc mặt mọi người đột ngột thay đổi, hóa ra đàn tế màu đen này vẫn luôn trong trạng thái động.
Lúc trước toàn bộ chủ điện bị bóng tối bao phủ gần như toàn bộ, ánh sao chiếu xuống chỉ tụ lại phía trên đàn tế màu đen nên không thể thấy rõ yêu thú và sợi xích thô to trong bóng đêm kia, chính vì thế nên tất cả mới bị lừa gạt.
May mắn Nguyệt Li từ đạo Hạo Nguyệt, nếu không thì ở trong thế giới mà không gian có thể cắn nuốt mặt trời này có đến chết cũng không biết chết vì cái gì.
“Là rồng.” Khương Tự ngửa đầu nhìn, kinh ngạc hô lên, đối diện với bé là một con rồng lớn, con rồng kia toàn thân mang vảy rồng màu xanh lục, cái đầu rồng cực to nhìn thẳng về phía đàn tế, không biết nó đang bám lấy sợi xích màu đen hay bị sợi xích kia xích lại nữa.
Lan Tấn tiến lên một bước, sắc mặt nặng nề: “Một con Thanh Long, một con Kỳ Lân, một con Cùng Kỳ, một xích khác giờ đã trống không, đều đã chết mấy vạn năm, xác chết không bị phân hủy.”
(*) Thanh Long hay Thương Long là linh vật đứng đầu trong Tứ tượng (Thụy thú) , mang biểu tượng hình Rồng màu xanh với sức mạnh và sự uy nghiêm thống lĩnh bầu trời. Thanh Long có hình dạng kết hợp từ nhiều loài vật khác như đầu rắn, mình hổ, bờm sư tử, trên đầu mọc sừng hưu, mào gà, đuôi thằn lằn, có vuốt như chim ưng cùng với toàn thân có lớp vảy cá bao phủ. Linh vật này có thể bay lượn trên trời và gọi gió phun mưa và có sự liên quan chặt chẽ với các thần linh, biểu tượng cho sự may mắn và thịnh vượng.
(*) Cùng Kỳ được xếp vào Tứ đại hung thú thời thượng cổ cùng với Hỗn Độn, Đào Ngột và Thao Thiết. Sinh vật này có ngoại hình hung tợn như hổ, khoác trên da lớp lông như nhím, mọc cánh, kêu giống tiếng chó và ưa ăn thịt người. Thần Dị Kinh có nói: “Tây Bắc có giống thú như hổ, có cánh, bay được, giết người ăn thịt, biết ngôn ngữ loài người, đấu văn nhân thì ăn hết người, đấu trung tín thì ăn mũi người, đấu ác nhân thì dâng thú cho họ, tên là Cùng Kỳ.” Đây là hung thú đại ác.
Thú Kỳ Lân? Đồng tử Khương Tự co rụt lại, nhẹ nhàng ôm lấy cún con trong lòng, cho nên cún con sợ hãi là bởi thấy được thi thể thú cùng tộc sao?
Khương Tự sờ sờ đầu nhỏ của thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân, cún con “Ngao ô” một tiếng, nó uể oải rúc trong lòng bé, mắt vẫn nhìn về phía thi thể lão thú Kỳ Lân bị xiềng xích màu đen thật lớn vây khốn, trong mắt hiện lên ánh lệ.
Trọng Hoa phe phẩy cây quạt, lười biếng phỏng đoán: “Vậy tức là có một con đã chạy?”
Tu sĩ tuấn mỹ vô trù đi tới, thấy lại là ba người Nguyệt Li Mặc Khí dẫn đầu tìm được tiểu A Tứ, nội tâm không vui, mặt ngoài lại mỉm cười nói: “Tiểu A Tứ, nơi này hung hiểm, đợi lát nữa muội nhớ phải theo sát Tam sư huynh đấy nhé.”
“Vâng ạ.” Khương Tự ngoan ngoãn gật gật đầu: “Các sư huynh cũng phải cẩn thận.”
Già Nam đi tới, xem xét đồng tiền trên cổ tay bé một chút, sắc mặt lắng lại, tiểu khốn cục của A Tứ vẫn chưa giải như cũ.
Kỳ quái, tiểu sư muội đã cùng bọn hắn hội hợp, này ý chỉ bọn hắn cũng không bảo vệ được sao? Hay muốn nói khốn cục này sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người? Già Nam nhìn về phía đàn tế cùng với ba con thú đã chết mấy vạn năm kia trong không gian, chúng vẫn có thể tản mát ra uy áp thụy thú và hung thú đáng sợ như cũ.
Già Nam: “Một con khác hẳn là hung thú thượng cổ, hai cát hai hung vừa lúc đối ứng, nơi đây thật tà môn, mọi người hãy cẩn thận.”
Đồng tử của Nguyệt Li phiếm ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt nhìn về phía đàn tế, giọng lạnh lẽo: “Quy cách chỗ này không giống như bút tích của Lang Hoàn, không nói đến con thú đã chạy mất kia, chỉ thực lực Thanh Long cùng Kỳ Lân đã không phân cao thấp với Lang Hoàn, dù thần thú ở thời đại chư thần chưa tuyệt tích đi chăng nữa thì muốn thu thập hai thụy thú hai hung thú cũng không phải chuyện dễ.”
Những người khác giật mình hỏi lại: “Ý của huynh là?”
Nguyệt Li: “Rất có khả năng Lang Hoàn phát hiện đàn tế nơi đây, thời điểm tọa hóa cuối cùng là lúc đem mảnh thiên địa ấynạp vào bí cảnh, nơi này có vô số không gian gấp khúc, đây là thuật không gian gấp khúc, có thể nói rất đáng sợ.”
Có thể khiến Nguyệt Li nói một câu “Đáng sợ”, đủ để nói lên rằng nơi đây có điểm đặc thù và hung hiểm nhất định.
Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi.
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Vừa rồi ta thử dùng kiếm Phần Thiên chém đàn tế, đến bóng kiếm cũng không có cách nào chạm tới đàn tế được.”
Trọng Hoa híp mắt, Mỹ Nhân Phiến trong tay chém ra đi vô số đóa sen đỏ, những bông sen đỏ đều bị hư không cắn nuốt, không một đóa nào xuất hiện nổi trên đàn tế, ngay cả xiềng xích màu đen cũng chẳng chạm nổi.
“Có chút hay rồi đấy.” Khóe môi tu sĩ áo tím gợi lên một độ cong lạnh lùng.
Lý đại nhân bị mọi người bỏ quên rén rén dịch dịch cố đến gần tiểu A Tứ nhất có thể, yếu hèn nói thầm: “Trên đàn tế kia rốt cuộc có cái gì vậy? Sao nhìn không rõ?”
“Là một đàn tế cổ.” Bút vẽ nhỏ đột nhiên mở miệng: “Ta cùng chủ nhân Đông Li ở đáy biển Vô Vọng đã từng gặp qua, đàn tế kia ngoài Điện đồng, kỳ quái chính là trên đàn tế cũng có dấu vết xiềng xích để lại, mỗi tội không có yêu thú, cũng không có quan tài bằng đồng trên đàn tế.”
Đàn tế cổ? Quan tài bằng đồng?
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự bỗng nhiên trừng lớn: “Cậu muốn nói loại đàn tế này không chỉ có một cái?”
Bút vẽ nhỏ gật đầu, tiếp tục suy đoán: “Ta hoài nghi giữa hai bên có liên quan gì đó. Năm đó chủ nhân cũng không biết đàn tế cổ này dùng để làm gì, chỉ thấy vô cùng thần bí. A Tứ, Đại sư huynh của cô nói rất đúng, nơi đây tuyệt đối không phải bút tích từ Lang Hoàn, hẳn có quan hệ với di tích chư thần.”
Nguyệt Li lướt qua vô số không gian gấp khúc, nhìn về phía đàn tế trong hư không, lạnh nhạt nói: “Nếu ta không đoán sai, đàn tế này hẳn có quan hệ cùng di tích chư thần.”
Đây cũng có thể giải thích vì sao vạn năm tới nay, dấu vết của di tích chư thần lại chỉ về một bí cảnh tiên nhân thượng cổ.
Biểu tình của đám người Trọng Hoa nháy mắt trở nên cao thâm khó đoán hẳn lên.
Khương Tự kéo kéo tay áo Nguyệt Li, thấy khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của Đại sư huynh cúi xuống, nhẹ giọng kể: “Bút vẽ nhỏ trước kia gặp qua đàn tế cổ như vậy, mỗi tội trước đó chỉ thấy đàn tế, không có yêu thú, rất có thể có quan hệ cùng di tích chư thần.”
Mọi người kinh ngạc, nhìn về phía bút vẽ trong tay Khương Tự, chủ nhân ban đầu của khí linh pháp khí tiên nhân này rốt cuộc là ai? Vậy mà lại có kiến thức rộng rãi như vậy?
Đàn tế cổ này bọn hắn cũng chưa từng nghe qua đó!
Mọi người khiếp sợ hết sức, bỗng nghe thấy một tiếng cười sang sảng truyền đến: “Ha ha ha, các người đến thật nhanh, là ta kéo chân sau.”
Hách Liên Chẩn, Úy Hành ở trên đường nhặt được tiểu thiếu gia Mộc gia, từ thiên điện tiến vào.
Thu Tác Trần cùng Tiêu Tích U cũng từ cửa ra của thiên điện cuối cùng đi đến, phía sau còn có mấy cái toàn thân thương tích đi theo, rặt một đám tu sĩ đã bị dọa nát gan.
Mọi người không sai biệt lắm chân trước chân sau đều vào chủ điện.
“A Tứ.” Đám người Thu Tác Trần thấy tiểu Khương Tự, không hẹn mà cùng đi tới, sờ sờ đầu nhỏ của tiểu sư muội, nhéo nhéo búi tóc con con đáng yêu của bé, nghe tiểu A Tứ giòn giã chào một tiếng sư huynh mới cười tủm tỉm chuyển lực chú ý tới đàn tế phía trên cao.
Vừa thấy, sắc mặt toàn bộ đều thay đổi.
“Này… là cái thứ đồ chơi gì thế?” Hách Liên Chẩn hoảng sợ, khuôn mặt tuấn tú ẩn ẩn run rẩy, móa, thi thể Thanh Long đã sớm tuyệt tích? Thi thể Kỳ lân? Thi thể Cùng Kỳ? Đồ chó Lang Hoàn kia mà cũng xứng được nhiều thần thú hung thú như vậy thủ lăng?
“Yêu thú kéo quan, yêu thú kéo quan, yêu thú kéo quan……” Vài giọng nói bén nhọn vang lên, chỉ thấy mấy tu sĩ đi cùng Thu Tác Trần đột nhiên như bị điên khùng, miệng cứ lải nhải liên tục, hai mắt hướng thẳng thắp tới đàn tế, chân cứ thế bước tới gần, chỉ thấy khi mấy người đó gần tới đàn tế thì trong bóng đêm xuất hiện một móng vuốt cực lớn đánh úp lại, đè chặt tu sĩ xuống dưới đàn tế, ngay sau đó trong bóng đêm truyền tới một tiếng hét thảm.
(*) Quan ở đây là quan tài.
Mọi người chấn động, Lan Tấn và Già Nam vội vàng bấm quyết kéo hai tu sĩ điên khùng còn lại từ dưới đàn tế ra ngoài, trói chặt lại rồi ném vào một góc.
Đàn tế vốn dĩ đang không có động tĩnh đột nhiên cũng thay đổi. Ba con thụy thú và hung thủ đã chết mấy vạn năm lôi kéo đàn tế cực lớn, tiếng xiềng xích bị lôi kéo trong không trung phát ra âm thanh chói tai. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Đàn tế kia từ trong không trung chỉ nháy mắt đã rơi xuống mấy trượng, gần tới mức có cảm giác như giơ tay là chạm tới, đồng thời trong chính giữa đàn tế xuất hiện một quan tài bằng đồng.
Trên quan tài bằng đồng có một người đang ngồi. khuôn mặt người nọ ẩn trong bóng tối trước lóe nên không nhìn rõ. Thế nhưng chỉ chớp loé như vậy cũng đủ để Khương Tự liếc mắt nhận ra kẻ đó là ai, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, Cố Kỳ Châu.
Sao gã ta lại xuất hiện trên đàn tế?
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu ngã ngồi trên mặt đất, hoảng sợ tới mức không nói ra lời.
Yêu thú kéo quan, siêu thú đã chết mấy vạn năm vậy mà có thể cử động được?
Trong quan tài kia liệu có phải là thi thể của Lang Hoàn không?
“Ta đi xem.” Mặc Khí dẫn đầu bay lên, tay cầm kiếm Phần Thiên, một kiếm phá vỡ hư không trước mặt, tiến vào không gian gấp khúc, bóng dáng nháy mắt biến mất khỏi không trung.
Trọng Hoa thu hồi Mỹ Nhân Phiến, phía sau lộ ra một đôi cánh chim Phượng Hoàng xinh đẹp đến cực điểm, cười như không cười nói: “Thứ đồ chỉ biết giả thần giả quỷ, chờ bản tôn tới từ từ thu thập các ngươi.”
Cánh chim Phượng Hoàng chợt lóe, trực tiếp phá vỡ bay vào hư không, tiến vào trong không gian gấp khúc.
“Đánh nhau sao có thể thiếu ta được, ta lên trước.” Hách Liên Chẩn vội vội vàng vàng vọt vào.
“Đại sư huynh, phiền huynh chăm sóc tiểu A Tứ, ta đi xem thử thế nào.” Nhiệm vụ chính của chuyến đi lần này Lan Tấn được giao là giúp đỡ Nguyệt Li tìm ra chìa khóa di tích chư thần, thấy mấy người Trọng Hoa, Hách Liên Chẩn, Mặc Khí đều đã tiến vào không gian gấp khúc, hắn lập tức ngự kiếm đi theo.
Trái tim nhỏ của Khương Tự như bị bóp chặt, bé gắt gao giữ chặt tay Nguyệt Li, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ cực lớn bên trong không gian gấp khúc.
Nguyệt Li rũ mắt, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của bé, chầm chậm an ủi: “Chớ sợ.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì bỗng thấy từ trong hư không truyền đến tiếng rống giận cực lớn của yêu thú, một cũng hơi thở khủng bố lan tỏa. Hách Liên Chẩn từ trong không gian bay ra, miệng phun ra một búng máu, giọng nói mơ hồ lại kêu lên: “Móa nó, trong không gian cất giấu một con hung thú thượng cổ Thao Thiết. Đồ chó đó lại còn dám đá ông đây.”
(*) Thao Thiết là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời hồng hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ,bản tính hung hãn, tham ăn. Một số ý kiến cho rằng Thao Thiết thân dê, mắt dưới nách, răng hổ vuốt người, có đầu to cùng miệng lớn. Thao Thiết có tuổi thọ đến 10 vạn năm. Sự tham ăn của Thao Thiết có khi được miêu tả rằng sau khi cắn nuốt tất cả vạn vật, Thao Thiết tự nuốt chính mình rồi hóa thành hư vô, vì thế nó đại diện cho sự tham lam vô độ. Đại đa số thuyết đều cho rằng Thao Thiết là một trong 9 đứa con của rồng (Long sinh cửu tử). Cũng có truyền thuyết khác thì cho rằng năm xưa Xi Vưu vị Hiên Viên chặt đầu, từ cái đầu đó hóa thành Thao Thiết.
Hách Liên Chẩn nói xong lại phun ra một búng máu.
Khương Tự vội vàng chạy tới, đưa cho hắn một viên Bách Hoa ngưng châu.
Hách Liên Chẩn ôm chặt tiểu sư muội vừa mềm vừa cưng, cảm động đến rối tinh rối mù: “Tiểu sư muội, chỉ có muội đối với huynh tốt nhất, về sau cùng Thất sư huynh về nhà đi, Thất sư huynh có phải cạp đất cũng muốn nuôi muội.”
Lời cảm động của Hách Liên Chẩn còn chưa nói xong thì đã thấy từ trong không gian gấp khúc thào ra một cánh tay người, sau đó là một con hung thủ thượng cổ thân dê mặt người, răng hổ tay người xé rách không gian từ trong vô số không gian gấp khúc bước ra. Đôi mắt thị huyết của nó cứ nhìn thẳng chằm chằm vào Khương Tự, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Khương Tự, duỗi tay tóm lấy bé.
Đồng tử Khương Tự co rụt lại, bút vẽ trong tay vung lên nhanh chóng vẽ ra một không gian khác.
Sắc mặt đám người Nguyệt Li cũng nặng nề dần, cách không kéo Khương Tự, đạo thuật trên đầu ngón tay nhất trí hướng thẳng về phía yêu thú thượng cổ Thao Thiết phía trước.
Năm người đồng thời ra tay, lại sử dụng đạo thuật lớn khiến sắc mặt Thao Thiết cũng phải thay đổi đột ngột, chỉ trong nháy mắt đã quay trở về bên trong không gian gấp khúc.
Hách Liên Chẩn bị đạo thuật của mấy người không may lan tới cũng ngã một cái rơi vào trong không gian gấp khúc.
“Ta #¥%……”
Tiếng kêu quỷ khóc sói gào của Hách Liên Chẩn chỉ trong chớp mắt đã bị không gian gấp khúc nuốt sạch.
Khương Tự ngơ ngác nhìn Thất sư huynh đáng thương, thế nhưng còn chưa kịp đồng tình với hắn đã thấy đàn tế không ngừng di động trong hư không rốt cuộc cũng dừng lại, nó phát ra một tiếng vang lớn đầy nặng nề.
Bên trong quan tài bằng đồng phát ra một đạo pháp thuật dao động. Sự dao động kia như sóng cuộn hướng thẳng ra bên ngoài, bắt đầu từ Điện đồng dưới đáy hồ truyền tới bốn phương tám hướng của bí cảnh.
Cùng lúc đó, Thanh Long, Cùng Kỳ và thú Kỳ Lân đã chết mấy vạn năm đồng loạt mở mắt, uy áp khủng bố từ chính giữa thổi quét bốn phía làm chấn vỡ vô số không gian gấp khúc.
Đám người Lan Tấn đồng thời bị va chạm mạnh mà phun ra một búng máu. Uy áp khủng bố từ yêu thú tràn ngập toàn bộ bên trong chủ điện.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu trực tiếp bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Vô Tự Thiên Thư bên hông Khương Tự không gió tự mở, nó bao phủ Khương Tự bằng một vầng ánh sáng vàng, cứ thế không tiếng động hóa giải uy áp của yêu thú.
Chiếc quan tài bằng đồng trên đàn tế phát ra một luồng ánh sáng tím kỳ dị, kết hợp với Thiên Đạo còn sót lại trong bí cảnh đã giữ chặt mọi người tại chỗ.
Sắc mặt mọi người đều khẽ thay đổi, tàn thức thứ tư của Lang Hoàn vậy mà lại ẩn thân bên trong quan tài bằng đồng, Lập Sát Địa mở ra.
Trong quan tài bằng đồng, tàn niệm của Lang Hoàn đi vào cơ thể Thao Thiết hoàn toàn, bốn con yêu thú đồng thời đánh về phía mọi người.
“A di đà phật, bần tăng không thích sát sinh nhất, có điều không bao gồm thứ đồ quỷ đã chết mấy vạn năm giờ lại sống dậy.” Già Nam gảy nhanh Phật châu trong tay, tươi cười thêm lạnh lùng: “Hai người một con, tự mình chọn đi, còn lại một người thì bảo vệ tiểu sư muội.”
Già Nam dẫn đầu tế Phật châu trên tay ra, tức khắc phật quang ẩn hiện, trực tiếp đánh vào Cùng Kỳ có vẻ ngoài xấu nhất.
Tầm mắt Nguyệt Li nhìn về phía Thao Thiết có được tàn niệm của Lang Hoàn. Mặc Khí không nói một lời đã rút kiếm liền bổ về phía Thao Thiết.
Tức khắc tất cả mọi người gia nhập chiến cuộc, duy chỉ có Hách Liên Chẩn hộc máu không tham gia.
“Tiểu sư muội, huynh không sao, để huynh bảo vệ muội.” Hách Liên Chẩn nhìn tiểu Khương Tự cầm Bút vẽ nhỏ chắn trước người mình, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào, nghĩ vậy nhưng do Thao Thiết ám toán đấy chứ, hắn vẫn còn có thể chiến đấu!
“Không sao, muội có thể bảo vệ các sư huynh.” Khương Tự vỗ ngực nhỏ, vừa an ủi Thất sư huynh đáng thương vừa khẩn trương nhìn cuộc chiến, Vô Tự Thiên Thư và Mỹ Nhân Phiến mở thật mạnh ra, ngăn cách uy áp khủng bố bên ngoài.
Nguyệt Li và Mặc Khí dẫn Thao Thiết vào bên trong hư không, Trọng Hoa cũng cười lạnh mở ra không gian hồng liên nhốt Cùng Kỳ dẫn trong đó, cùng Già Nam liên thủ chém giết.
Bên kia Lan Tấn cùng Thu Tác Trần đối đầu thú Kỳ Lân.
“Ngao ô.” Thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân mở to đôi mắt to đen nhánh ra, thấp giọng kêu lên, tiếng nó tràn ngập sự bi thương.
Khương Tự vội vàng ôm lấy nó, đem lực chú ý đều đặt trên người lão thú Kỳ Lân, lúc này mới phát hiện có chút gì đó không đúng lắm. Kỳ Lân chính là thụy thú, vì sao lão Kỳ Lân này toàn thân đều ngập tràn khí đen?
“A Tứ, chúng nó đã không còn là thụy thú nữa, thụy thú đã chết mấy vạn năm một lần nữa bị đánh thức ra chiến đấu, chỉ có thể coi như yêu thú từ trong địa ngục luân hồi trở về thôi.” Bút vẽ nhỏ lắc đầu thở dài nói: “Đạo thuật này thật tàn nhẫn, đem thi thể Thanh Long và Kỳ Lân luyện hóa, lợi dụng truyền thừa của chúng nó để chiến đấu, chủ nhân bí cảnh này nếu thật sự có thể lấy thân quỷ tu trở về nhân gian, chỉ sợ trời đất đều phải chịu một kiếp.”
Nhóc thú Kỳ Lân vươn móng vuốt nhỏ đặt lên mặt trên Mỹ Nhân Phiến, đáng thương buồn tủi nhìn Khương Tự.
Trong lòng Khương Tự tức khắc xuất hiện giọng nói non nớt đậm hơi sữa: “Tiểu chủ nhân, cầu xin người hãy giúp ông một tay đi.”
Bé hơi ngây người, nhìn nhóc thú Kỳ Lân trong lòng, nó… nó có thể mở miệng nói chuyện?
Bút vẽ nhỏ cũng hơi kinh ngạc, suýt nữa rơi trên mặt đất, lúc này nhóc thú Kỳ Lân mới được mấy tháng tuổi mà đã có thể cùng tiểu A Tứ tâm ý câu thông?
Khương Tự thấy móng vuốt nhỏ của nó vẫn luôn đặt lên Mỹ Nhân Phiến của mình, đây là muốn bé đàn khúc Trấn Ma sao?
“Được.” Khương Tự không nói hai lời đã rút huyền cầm ra, thả cún con xuống, mười đầu ngón tay nhấn lên trên huyền cầm, bắn ra Phật âm đầu tiên, tức khắc Phật âm linh hoạt kỳ ảo giáng thế, vô số âm phù mang ánh sáng vàng đáp xuống những không gian gấp khúc ở chủ điện, trên đàn tế cũng như trên người bốn con yêu thú.
Lão thú Kỳ Lân vừa mới cào một móng vào người Lan Tấn thì đã bị vô số Phật âm rơi xuống người, Phật âm tinh lọc khí đen trên người nó. Thanh Long đang dùng đuôi ngăn cản chiêu thức của Tiêu tích U cũng dừng lại, nghiêng tai lắng nghe Phật âm.
Duy chỉ có Thao Thiết và Cùng Kỳ đã rơi vào trong hoàn cảnh xấu phát ra tiếng rống giận rung trời, trong tiếng kêu ẩn ẩn mang theo sự sợ hãi, đó là sự sợ hãi từ trong xương cốt của hung thú với khúc Trấn Ma.
Đầu ngón tay Khương Tự không dừng lại, Phật âm kỳ ảo cứ thế phát ra không ngừng, ngay cả Phật châu bên trong vòng tay trăng non cũng hiện ra, tựa như nó có cảm ứng với khúc Trấn Ma nên phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Bút vẽ nhỏ vừa nhìn đã thấy vui vẻ, Phật châu của Khổ Huyền quả nhiên có cảm ứng với khúc Trấn Ma, xem ra sau này A Tứ có hi vọng tìm được nửa bộ tàn khúc còn lại rồi.
Mấy người Lan Tấn và Tiêu Tích U cũng nhận ra phản ứng của thú Kỳ Lân và Thanh Long, tất cả dừng tay lại, từ xa xa đứng trong không trung nhìn hai đại thần thú bị xiềng xích màu đen cực lớn khóa chặt đang lẳng lặng lắng nghe tiểu sư muội đàn khúc Trấn Ma.
Nửa khúc đầu đã đàn xong, Khương Tự không dừng lại mà tiếp tục đàn thêm một lần nữa.
“Ông bạn già, không nghĩ tới sau khi chết chúng ta cũng không được an bình.” Sau hai lần đàn, đôi mắt vẩn đục của lão thú Kỳ Lân hiện lên một tia tỉnh táo, ngay sau đó một sợi tản thức mỏng manh bay ra khỏi thân thể thú, từ ái nhìn nhóc thú Kỳ Lân bên cạnh Khương Tự.
Nhóc thú Kỳ Lân ngao ô một tiếng bay qua rồi bổ nhào vào lòng lão thú Kỳ Lân, thế nhưng nó chỉ có thể chạm vào hư không, bé cún con nhìn lão thú Kỳ Lân chỉ còn tàn niệm, mắt hiện lên sự bi thương. Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Tàn niệm của Thanh Long từ trong cơ thể rồng thật lớn tràn ra, vô cùng không vui nói: “Sớm đã nói nhân tu không có phải thứ gì tốt, thế mà lại luyện hóa chúng ta, muốn đoạt truyền thừa chúng ta để lại cho hậu đại. Nhân tu hèn mọn, dám mơ ước truyền thừa của thần thú!”
Đáng tiếc, trước khi tàn thức của lão thú Kỳ Lân tiêu tán chung quy vẫn chờ được hậu đại, mà rồng trên thế gian chắc đều đã sớm diệt vong.
Đáy mắt Thanh Long hiện lên một tia bi ai, sau đó ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn về phía tiểu Khương Tự, vảy rồng? Vảy rồng của Chúc Long? Đáng giận, không phải hậu đại Thanh Long của lão.
“Trên người tiểu nương tử có hơi thở của rồng, còn có hơi thở thượng cổ.” Lão thú Kỳ Lân hiền từ nhìn nhóc thú Kỳ Lân, nó vươn móng vuốt ra chạm vào móng vuốt nho nhỏ mềm mại của bé cún con, con đường truyền thừa bắt đầu mở ra.
Thấy trước khi lão thú Kỳ Lân hồn phi phách tán vẫn còn có thể truyền thừa, Thanh Long chỉ có thể thấp giọng thở dài, tàn thức xuất hiện trước mặt Khương Tự. Mấy người Lan Tấn hô hấp hơi ngừng lại, động tác nhất trí đứng bên cạnh tiểu A Tứ.
Thanh Long khinh miệt nhìn thoáng qua mấy nhân tu trước mặt, thần thú vĩ đại sẽ không bắt nạt một nhân tu nho nhỏ, mắt rồng quét qua hơi thở trên đám người Lan Tấn, trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
Mấy nhân tu này xác thực rất mạnh, nếu không phải bé con kia đàn khúc Trấn Ma đưa tàn thức của hai người lão giải cứu từ bóng đêm thì lão với lão thú Kỳ Lân chắc hẳn sẽ phải trở thành công cụ giết chóc đáng sợ. Thôi thì do lão thua thiệt bé con này.
Thanh Long vươn vuốt rồng nhẹ nhàng khẩy một cái, vảy rồng của tiểu Chúc Long nháy mắt đã xuất hiện. Có thể được Chúc Long vốn mang tiếng âm hiểm xảo trá nhất tán thành lại sở hữu khúc Trấn Ma, nhân tu này đáng để phó thác.
Khương Tự lần đầu tiên ở khoảng cách gần nhìn thấy thần thú Thanh Long trong truyền thuyết như vậy, bé khẩn trương đến mức hô hấp như ngừng lại.
Bút vẽ nhỏ cũng kích động đến suýt nữa nhảy dựng lên, thần thú Thanh Long! Đây chắc hẳn là con Thanh Long cuối cùng trên đời.
“Ngô là tộc trưởng tộc Thanh Long, đây là lời chúc phúc của rồng, sau này các loài thú trên thế gian gặp nhóc như thấy ngô. Vật quý ngàn vạn năm trong tộc ta đành giao cho nhóc, truyền thừa không ngừng, nếu bị ngừng……” Thanh Long thấp giọng thở dài, nếu bị ngừng cũng là mệnh.
(*) Ngô: Theo Lưu Cảnh Nông trong Hán ngữ văn ngôn ngữ pháp:吾ngô là thay thế tự xưng cùng với 我ngã, 余dư, 予dư, hiểu là ta.
Tàn thức Thanh Long tiêu tán khỏi thiên địa, mà thi thể thật lớn cũng tiêu tán thành tro bụi, chỉ dư lại một khối long tinh màu xanh lơ rơi xuống tay Khương Tự.
“Tiểu sư muội, trán muội.” Hách Liên Chẩn ngơ ngác nhìn giữa trán Khương Tự xuất hiện một tia ánh sáng vàng huyền diệu, ánh sáng vàng kia chợt lóe rồi biến mất, hơi thở trên người tiểu A Tứ tựa tựa như thêm chút gì đó thần bí.
Khương Tự nắm lấy long tinh trong tay, chỉ cảm thấy giữa trán hơi nóng lên, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Lan Tấn.
Lan Tấn hơi hơi mỉm cười: “Là lời chúc phúc của rồng, chỉ người có khí vận cực lớn mới có thể được rồng chúc phúc.”
Sau này thế gian vô luận yêu thú hay thần thú, nhìn thấy tiểu A Tứ đều sẽ sợ hãi lời chúc phúc của rồng trên người bé.
“Tiểu A Tứ, muội thật là một bảo bối nhỏ mà.” Thu Tác Trần thân mật xoa xoa bé đầu, vui vẻ cười ha hả.
Tiêu tích U đứng một bên cũng như suy tư gì đó, lời chúc phúc của rồng, phải là người có phúc khí lớn đến chừng nào mới có thể nhận được lời chúc phúc từ Long tộc mang tiếng kiệt ngạo khó thuần nhất? Hơn nữa rồng ở trong các giới đã sớm tuyệt tích. Là do hắn sai rồi, hắn chưa từng thử xem quỹ đạo vận mệnh.
Một người phàm có thể đi đến được trước mặt bọn hắn thì khí vận đã nghịch thiên.
“Lục sư huynh, long tinh này làm sao bây giờ?”
Khương Tự thấy Thanh Long có thể giải thoát, không phải tiếp tục trở thành công cụ giết chóc trong tay Lang Hoàn nữa, bé vừa vui mừng vừa ưu thương.
“Đây là truyền thừa của Long tộc, sau này gặp được con rồng khác, giao cho chúng thôi. Nếu không gặp được thì cứ giao cho tiểu Chúc Long đi.” Khương Tự gật đầu, thu long tinh về.
Mà bên kia lão thú Kỳ Lân truyền thừa xong, hướng Khương Tự cách không gật đầu, tàn thức cùng thi thể đều tiêu tán khỏi trời đất.
Nhóc thú Kỳ Lân ngao ô khóc lên vài tiếng rồi bay trở về chui đầu vào lòng Khương Tự. Sau khi có được truyền thừa, chiếc sừng nho nhỏ trên đầu nhóc thú Kỳ Lân đã dài hơn một chút, toàn thân lộ ra hơi thở huyền diệu.
Thanh Long và Kỳ Lân lần lượt tiêu tán, mà trong hư không, Trọng Hoa đem Cùng Kỳ thi thể đã bị chém nát ném khỏi không gian Hồng Liên, cười lạnh nói: “Một con thú thối tha đã chết mà cũng dám tới làm ô uế mắt bản tôn?”
Vô số Hồng Liên Nghiệp Hỏa bốc cháy trực tiếp đem thi thể Cùng Kỳ thiêu sạch sẽ, ngay cả tàn thức cũng đốt không còn một mảnh.
Già Nam xoa xoa vết máu trên tay, cười tủm tỉm đeo lại Phật châu, thấy bọn người Lan Tấn vây quanh Khương Tự, tức khắc hơi sửng sốt: “Các huynh kết thúc nhanh như vậy?”
Còn không bị thương, hử?
Hòa thượng tuấn mỹ híp mắt. Này không khoa học chút nào, sức chiến đấu của Thanh Long với Kỳ Lân kia còn mạnh hơn Cùng Kỳ nhiều.
Mấy người Lan Tấn cười mà không nói, mắt hướng về chiến trường duy nhất còn lại.
Trong hư không, Mặc Khí đã chém đứt chân Thao Thiết, Nguyệt Li chỉ cần động miệng đã có thể chặt đúng đường lui của hung thú thượng cổ. Thao Thiết kêu thảm một tiếng rồi bị thuật Hạo Nguyệt của Nguyệt Li tinh lọc, quanh thân hóa thành sát khí màu đen, cuối cùng bị lửa đen trên kiếm Phần Thiên của Mặc Khí đốt sạch.
Tàn thức của Lang Hoàn hóa thành một sợi khó nhẹ đi hoàn toàn vào phía trên đàn tế.
Trên đàn tế, Cố Kỳ Châu - người đã thu được bốn sợi tàn thức của Lang Hoàn bỗng nhiên mở to mắt, sắc mặt đột ngột thay đổi. Trong thức hải, ba sợi tản thức vốn dĩ được cho rằng đã luyện hóa hoàn toàn giờ đột nhiên xuất hiện cùng sợi tàn thức thứ tư, tất cả giao hỏa với nhau, một bóng hình xuất hiện bên trong thức hải của gã ta.
Lang Hoàn?
Cố Kỳ Châu kinh hãi.
Trong thức hải, Kim Tiên thượng cổ Lang Hoàn mở to mắt, lạnh băng lên tiếng: “Ta chờ ngươi đã hơn vạn năm, thể xác của ta.”
Lấy thân quỷ tu trở về nhân gian nào có nhanh bằng đoạt xá? Lại còn phải chờ những linh hoa linh thảo trong bí cảnh lớn lên thành cửu phẩm rồi tiêu phí mất 10 vạn năm, không bằng chọn con trai Thiên Đạo sắp phi thăng.
Vân Mộng Thập Bát Châu là thế giới mà lão ta ngàn chọn vạn tuyển mới được. Linh của giới này đã biến mất, Thiên Đạo tàn khuyết yếu đuối dễ bắt nạt, chờ tới khi lão ta đoạt xá xong, lại nuốt Thiên Đạo giới này bồi bổ, chắc chắn có thể phi thăng thượng giới.
Tâm trí Cố Kỳ Châu hơn người nên đã sớm từ trong truyền thừa của Lang Hoàn đoán ra kẻ này âm hiểm xảo trá, giờ thấy lão ta xuất hiện trong thức hải của mình, gã ta nháy mắt đã nhận ra nguy cơ, đây là muốn đoạt xá?
Vô Tình đạo quân cười lạnh một tiếng, may mà gã ta đã để lại hậu chiêu, Lang Hoàn muốn đoạt xá, gã ta lại muốn phản lại chiêu này để được toàn bộ sức mạnh và truyền thừa từ Kim Tiên thượng cổ!
Cố Kỳ Châu bấm quyết, trong thức hải nháy mắt đã xuất hiện một nhà giam màu vàng vây chặt chẽ Lang Hoàn lại.
Cùng lúc đó, Cố Kỳ Châu tế loan đao Viên Nguyệt ra chém đứt bốn sợi xiềng xích nối với đàn tế, đàn tế cũng bắt đầu rơi xuống, toàn bộ không gian nội điện cũng bắt đầu sụp đổ.
Sắc mặt đám người Nguyệt Li lập tức thay đổi.
“Thứ đồ ngu ngốc kia đang làm gì vậy?” Hách Liên Chẩn táo bạo nhảy dựng lên.
Bọn hắn đã phải ngây người ở Vân Mộng Thập Bát Châu 20 năm chính vì tìm nơi di tích chư thần hạ xuống, đồ ngu ngốc này lại tìm chết!
“Giữ vững đàn tế.” Sắc mặt Trọng Hoa xanh mét, cánh chim Phượng Hoàng hoa lệ bay lên giữ chặt xiềng xích bị chém đứt.
Mấy người Lan Tấn cũng cắn răng giữ chặt ba sợi xích còn lại. Tuy nhiên toàn bộ không gian nội địa vẫn không ngừng sụp đổ như cũ, vô số không gian gấp khúc bắt đầu vỡ nát, các mảnh nhỏ từ những thế giới này tựa như mặt kính văng ra khắp nơi.
Sắc mặt Nguyệt Li khẽ thay đổi, nếu không gian ở đây sụp đổ thì tất cả mọi người sẽ phải chết trong khe hở không gian, bọn chàng không sợ, nhiều nhất chỉ có phân thân chết đi, tổn thất một nửa tu vi, thế nhưng tiểu A Tứ cùng với đám người Lý Trường Hỉ chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Không gian cứ thế không ngừng sụp đổ.
Ánh sáng trong mắt Nguyệt Li bùng cháy đến mức cao nhất, linh lực bàng bạc trong cơ thể không ngừng trào ra đem không gian sụp đổ giữ chặt lại.
Mấy người Úy Hành, Già Nam đột nhiên thay đổi sắc mặt, lúc này cũng không rảnh lo lắng thân phận lập trường của từng người nữa mà lần lượt ra tay ổn định lại không gian nơi đây. Nơi này thật quỷ dị, nếu đàn tế rơi vào vực sâu không gian thì bí mật về di tích chư thần sẽ vĩnh viễn không có ai biết đến nữa.
“Lão Thất, đệ mang mấy người A Tứ rời khỏi Điện đồng đi.” Nguyệt Li lạnh nhạt mở miệng, giọng nói uy nghiêm, câu này đã dùng tới thuật Ngôn Linh.
Sắc mặt Hách Liên Chẩn thay đổi, đáng chết, hắn căn bản không muốn rời đi, kể cả phân thân của hắn có chết thì hắn vẫn muốn nhìn thử xem chìa khóa di tích chư thần rốt cuộc là thứ gì. Bằng không 20 năm này không phải tốn công vô ích ngây người ở đây sao?
“Lý Trường Hỉ, Mộc Tiêu, các người mang A Tứ ra ngoài mau.” Hách Liên Chẩn chống cự lại thuật Ngôn Linh của Nguyệt Li, bấm tay đánh thức Mộc Tiêu và Lý Trường Hỉ đang hôn mê.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu nhìn tình hình hỗn loạn này, sắc mặt biến đổi, không chút nghĩ ngợi muốn ôm Khương Tự chạy ra ngoài.
Khương Tự lắc đầu, nắm chặt bút vẽ trong tay, nói: “Thất sư huynh, huynh trước bắt lấy Cố Kỳ Châu đã, miễn cho gã ta lại làm chuyện ác.”
Quả thực mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình.
Khương Tự cong mắt cười, thần thái hân hoan lắm lắm: “Được ạ.”
Lan Tấn xem xét vị trí của những người khác mới phát hiện ra mọi người đều đang ở xung quanh chủ điện. Cấm chế thượng cổ phỏng chừng cũng chỉ có thể giữ chân được Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu thôi. Chủ điện lại truyền ra âm thanh lớn như vậy, vô hình chung đã chỉ đường cho mọi người.
Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu người tốt tự có trời giúp, bị truyền tống tới chỗ nào đó an toàn hoặc trên đường có những người khác nhặt được.
Nguyệt Li: “Hiện giờ đã bị cỗ hơi thở kia giấu đi, A Tứ, chờ muội đào xong linh thảo, chúng ta lại đi chủ điện tìm hiểu xem sao.”
“Vâng, được ạ.” Khương Tự không rề rà lề mề thêm nữa, bé trực tiếp múa may Bút vẽ nhỏ hái tất cả những loại linh hoa thất phẩm trong động phủ không có, còn thuận tiện tóm được thêm một gốc linh hoa bát phẩm nữa.
Đó là một gốc hoa Trân Châu, vẻ ngoài của nó vô cùng kỳ lạ, gọi là hoa nhưng lại giống như một cái cây nhỏ, toàn thân trắng như trân châu, lại không có lá, chiều dài chỉ tương đương với một nhánh cây nhỏ mà mùi hương lại thấm đượm vào lỗ mũi. Nhánh cây nhỏ màu tuyết trắng bao vây linh khí nồng đậm, nếu dùng để ăn thì vị rất ngon. Tuy rằng nó không thần kỳ như cỏ Hoàn Hồn nhưng cũng có thể giải trăm loại độc, tác dụng điều trị chứng suy yếu cực kỳ tốt.
(*) Hoa Trân Châu hay Mơ Trân Châu ở Việt Nam không được trồng phổ biến do khí hậu. Tuy nhiên, ở nước ngoài loại hoa này lại được trồng rất phổ biến vì vẻ đẹp của nó giống hệt như như pháo hoa đêm giao thừa. Loài hoa này thuộc loại cây bụi, một số là cây thân thảo. Hoa mọc thành chùm dài màu trắng nhìn xa như chuỗi trân châu, mùi thơm nồng.
Bé hoa Trân Châu đã sớm lén lút trốn ở một bên thầm quan sát Khương Tự từ lâu. nó thấy sau khi cỏ Hoàn Hồn lợi hại nhất trong vườn thuốc uống ngưng lộn mùi thơm quyến rũ kia đã lôi kéo làm váy của Khương Tự mãi không buông, tức khắc nó hạ quyết tâm đi theo tiểu Khương Tự.
Nơi này chán chết đi được, hơn nữa lại còn có thứ vô cùng đáng sợ nữa.
Cứ mỗi ngàn năm ở đây lại có rất nhiều tỷ muội của nó phải chết. Nếu không phải nó với nhóc cỏ Hoàn Hồn kia thông minh, vừa trốn vừa chui thì căn bản không sống được lâu như vậy đâu.
Tính tính thời gian, thứ đồ kia chuẩn bị chui ra ăn linh hoa linh thảo trưởng thành đến nơi rồi, nó tốt nhất vẫn nên chạy trốn đi thôi.
Nương tử này toàn thân phát ra ánh sáng vàng, lại còn bằng lòng cho chúng nó uống ngưng lộ cực ngon nữa, không bằng cứ đi theo tiểu nương tử thì hơn.
Vì thế nhóc hoa Trân Châu cố ý để lộ hành tung, trông bầu vẽ gáo lừa lấy một giọt Bách Hoa ngưng lộ của Khương Tự, sau đó vui vui vẻ vẻ để bé tóm lấy, thậm chí trước khi nó say lảo đảo vẫn còn có thời gian mơ tưởng, mỗi ngày đều có thể uống Bách Hoa ngưng lộ thì tốt biết mấy.
Khương Tự thu vào tay liên tiếp 2 cây tiên hoa thần thảo bát phẩm, lại còn đào được 23 loại hoa cỏ kỳ trân không có trong động phủ, bé vô cùng phấn khởi vỗ vỗ túi bách bảo, nói: “Muội đào xong rồi ạ.”
Mặc Khí và Lan Tấn cũng đưa hết tất cả tiên hoa linh thảo đã đào được cho bé: “Đành phải phiền tiểu sư muội giúp bọn huynh tinh luyện một ít ngưng lộ rồi.”
Khương Tự cong mắt cười đồng ý ngay: “Không thành vấn đề ạ.” Bé tinh luyện thật nhiều Bách Hoa ngưng lộ đó, hơn nữa lúc này có thêm nhiều thất phẩm linh hoa linh hoa như vậy, có thể thử tinh luyện thất phẩm ngưng lộ xem sao.
Nguyệt Li thấy túi bách bảo của bé đầy đến mức sắp không nhét thêm nổi nữa bèn lấy ra một chiếc vòng tay hình trăng non: “A Tứ, đây là vòng tay trữ vật, đồ ăn với thảo dược không nên đặt chung với nhau, tách ra cất đi.”
Lan Tấn và Mặc Khí lé mắt, chiếc này cùng vòng tay trữ vật của Nguyệt Li không phải một đôi chứ?
Khương Tự thấy vòng tay hình trăng non kia vô cùng tinh xảo xinh đẹp, mặt trên còn chạm rỗng điêu khắc một chữ “Nguyệt” kiểu cổ, tinh tế nhìn nhìn mới phát hiện ra còn có một bóng trăng mờ mờ phía trên nữa.
“Cảm ơn Đại sư huynh.” Khương Tự phấn khởi nhận lấy, bé còn đang lo có được nhiều linh hoa linh thảo như vậy sẽ không có chỗ chứa, có vòng tay trữ vật này, về sau sở hữu linh hoa linh thảo có thể đặt trong vòng tay, đồ ăn có thể cho vào túi bách bảo rồi.
Nguyệt Li mỉm cười: “Muội dùng một tia hồn lực cùng nó khế ước là được.”
Khương Tự thúc giục hồn lực chạm nhẹ vào vòng tay trăng non, quả nhiên thấy bên trong không gian vô cùng lớn, Bút vẽ nhỏ cũng “Oa” một tiếng, không gian trữ vật này lớn hơn túi bách bảo gấp trăm lần đó, hơn nữa không gian bên trong còn có mấy trận pháp: trận tiểu Tụ Linh, trận tiểu Huyền Băng, trận chống bụi …… Có thể phân khu giữ đồ nữa chứ.
“Oa, A Tứ, Đại sư huynh của cô khẳng định có thói ở sạch với chứng ám ảnh cưỡng bách, vòng tay này giá trị chế tạo xa xỉ đấy, giờ bọn mình không cần chất đống tất cả đồ vật vào túi thơm bách bảo nữa rồi.”
(*) Hội chứng ám ảnh cưỡng chế hay có tên gọi khác là chứng OCD - là một bệnh có liên quan tới các rối loạn tâm thần. Những ai mắc OCD sẽ không thể kiểm soát được bản thân có những suy nghĩ hoặc hành động lặp đi lặp lại. Tuy nó không tác động nhiều đến sức khỏe người bệnh, nhưng lại gây ra các ảnh hưởng cho sinh hoạt hàng ngày, trong học tập, công việc và cản trở việc xây dựng các mối quan hệ xung quanh. Chứng ở sạch là biểu hiện thường thấy của OCD.
Khương Tự nhét hết linh hoa linh thảo mới đào được vào khu vực có trận tiểu Tụ Linh, cong mắt cười nói: “Mấy này nữa muội sẽ tinh luyện ngưng châu thất phẩm cho các sư huynh nhé.”
“Không vội.” Nguyệt Li duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của bé, thấy bé rờ qua rờ lại vòng tay, dáng vẻ lại càng thêm nghịch ngợm đáng yêu.
Mặc Khí như suy tư gì đó mà nhìn thoáng qua Nguyệt Li, y lại sờ sờ vòng tay chữ vật có vô số pháp khí và tài liệu luyện khí của mình. Trên người y không có thứ đồ nào quý giá tinh xảo lại đẹp đẽ như vậy. Trong sinh mệnh của y chỉ có tồn tại và cố gắng càng ngày càng mạnh chứ không giống người có xuất thân thế gia danh môn giống Lan Tấn và Nguyệt Li, bọn hắn luôn trải qua cuộc sống sinh hoạt xa hoa mà thanh Quý.
Thiếu niên yên lặng rũ mắt xuống, sắc mặt hơi trắng đi.
Khương Tự có được một chiếc vòng tay trữ vật, thấy Lục sư huynh cùng Nhị sư huynh có chút quái quái, một tay giữ chặt Lan Tấn, một tay túm chắc Mặc Khí, cười khanh khách thúc giục: “Chúng ta mau tới nội điện xem thử đi, không phải các huynh muốn tìm chìa khóa sao? Cũng không thể để Thất sư huynh giành trước, bằng không huynh ấy nhất định sẽ khoe tận trời mất.”
Lan Tấn bật cười, Hách Liên Chẩn đáng thương, sau này ngay cả tiểu sư muội cũng bắt nạt hắn.
Mặc Khí bị tay nhỏ mềm mại của bé nắm lấy, khí lạnh trên người dần tan đi, khóe môi hơi hơi tạo thành một độ cong nhẹ.
Mọi người căn cứ vào chỉ dẫn trong Vô Tự Thiên Thư, dọc theo hành lang đi tới trước cửa đá thứ ba.
Tất cả cấm chế thượng cổ trên hành lang đều bị Cố Kỳ Châu hủy diệt, toàn bộ hành lang đều trong dáng vẻ đổ nát thê lương, một số chỗ còn lộ ra một góc của phòng đá.
Nguyệt Li chỉ cảm thấy hứng thú với quyển sách cổ kia.
Mặc Khí ban đầu cũng có chút hứng thú với đan dược, bây giờ lại được tiểu sư muội nói sẽ tinh luyện ngưng lỗ thất phẩm cho mình, y cái gì cũng không thấy hứng thú nữa.
Duy chỉ có Lan Tấn mỗi gian nhà đá đều thử đi vào để sưu tầm xem có gì không, tất cả đồ lục soát được đều đưa cho tiểu A Tứ.
Chỉ tiếc những gian nhà đá này đều cất giữ mấy món pháp khí bình thường. Lan Tấn nhìn vào phần lớn không xem trọng. Trên người Khương Tự gần như đều là pháp khí thượng cổ, chỉ ấn Sơn Hải thôi đã đủ để vượt qua tất cả số này. Chính vì vậy nhìn những món đồ kia hiển nhiên chẳng thèm lấy. Có điều trong một gian nhà đá lại đặt không ít túi trữ vật, có lẽ đây là đồ Lang Hoàn đoạt được từ những tu sĩ khác, giờ đây chúng đều bị chất đống trong một gian nhà đá.
Chẳng thu hoạch được gì trong mấy gian nhà đá, mọi người không chậm trễ nữa mà hướng thẳng tới nội điện, quanh co vòng vèo rẽ mấy lần mới đến được thiên địa mà trước đó Khương Tự đã chạy ra.
Khi đi vào mới thấy cánh cửa đồng vốn dĩ bị khắc đầy huyết chú trấn áp giờ đây đã bị chém thành hai đoạn, huyết chú bên trên đều bị hủy, bên dưới còn nhìn rõ một hàng dấu chân màu máu, dấu chân kia cực lớn, rõ ràng không phải dấu chân con người mà càng giống như dấu chân yêu thú.
Kiếm Thanh Mang xuất hiện trên tay Lan Tấn, hắn dẫn đầu đi vào thiên điện, bên trong thiên điện chỉ có sự hỗn độn. Tay áo to rộng Lan Tấn vừa phất lên đã che khuất tầm nhìn của Khương Tự.
Khương Tự kéo tay áo Lục sư huynh xuống mới thấy trong thiên điện toàn vết máu cạn, sắc mặt bé trắng bệch, đó đều là tàn dư từ thi thể của các tu sĩ, còn có cả những mảnh quần áo nhỏ bị cắt xé sót lại.
Trong khoảng thời gian bé rời đi này chắc chắn đã có tu sĩ bị thứ gì đó nuốt sống!
“Không phải mấy người Lão Tam.” Mặc Khí nhìn thoáng qua mảnh vụn quần áo trên mặt đất, đám Lão Tam không kém cỏi như vậy được, vật liệu làm quần áo cũng không khớp. Những người đó, ngay cả hòa thượng giả Lão Ngũ đều là kẻ tiêu tiền như nước, ăn, mặc, ở, đi lại không có thứ gì không xa xỉ, sẽ không dùng vật liệu bình thường như vậy.
“Hẳn là có người mở cánh cửa đồng này ra, đặt thứ gì đó vào trong.” Lan Tấn híp mắt, mặt mày sắc bén: “Đã qua hơn vạn năm, ta cũng muốn nhìn xem Lang Hoàn có thể tạo ra được món gì hay.”
“Ngao ô.” Một luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên, thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân mất tích hồi lâu đột nhiên xuất hiện, đầu rúc chui vào lòng Khương Tự, thân thể nho nhỏ cứ run rẩy liên tục tựa như đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Khương Tự vội vàng ôm chặt cún con, vuốt đầu nhỏ của nó, mềm giọng trấn an: “Tuyết Đoàn Tử không sợ, không sợ nhé.”
“Ta đi xem thử.” Mặt mày Mặc Khí hiện lên lệ khí, rút kiếm Phần Thiên trong cơ thể ra, dẫn đầu hướng nội điện đi thẳng tới.
Con đường thông từ thiên điện tới chủ điện nơi nào cũng có vết máu và quần áo còn sót lại, chắc hẳn do thứ kia vừa đi vừa ăn.
Chân mày Nguyệt Li nhăn lại, bế tiểu Khương Tự lên tránh cho giày bé dính phải vết máu trên mặt đất.
Mọi người đi dọc theo thông đạo, không bao lâu đã tới cuối con đường, đẩy cánh cửa đã ra, đằng sau cánh cửa đá là một chủ điện cực lớn. Chờ tới khi nhìn rõ tình hình bên trong chủ điện, mọi người chỉ có thể hít hà một hơi. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Mọi người vừa mới vào chủ điện đã bị cảnh tượng trước mặt khiến tất cả đều hít thở không thông.
Sau cửa đá là một thế giới khổng lồ tối tăm hoang vu. Xung quanh không có một tia ánh nắng mặt trời, vô số ánh sáng từ các vì sao trên trời cao chiếu xuống dưới, cả ánh sáng hội tụ lại vào một đàn tế màu đen ở chính giữa.
Đàn tế kia treo trên không trung, trong bóng đêm còn có bốn sợi xích sắt cực thôi màu đen bắn vào hư không như thể giữ chặt đàn tế lại.
Cảnh tượng quỷ dị kỳ lạ như vậy khiến tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc.
“Là huyền quan táng.” Lan Tấn híp mắt nói: “Hình như còn thiếu chút gì đó.”
(*) Huyền quan táng là hình thức an táng người chết bằng cách đặt quan tài lên vách đá. Phong tục này được tìm thấy tại một số nơi trên thế giới, chủ yếu tại Trung Quốc, Indonesia, Philippines. Huyền quan (懸棺) có nghĩa là quan tài treo, một nghi lễ an táng truyền thống của người Bách Bộc cổ đại sống ở Vân Nam, Quý Châu và những nơi khác ở tây nam Trung Quốc, ngoài ra còn có người Nam Đảo ở Đông Nam Á, châu Đại Dương và Đông Phi. Thuật ngữ huyền quan táng (悬棺葬) - "chôn cất trong quan tài treo" được nhà nhân chủng học Nhuế Dật Phu đề xuất lần đầu tiên vào năm 1948 và được sử dụng kể từ đó.
“A Tứ, mau nhìn quanh bốn phía đi.” Bút vẽ nhỏ vội vàng hô.
Bút vẽ nhỏ vừa nói xong thì Mặc Khí đã rút kiếm từ bên hông chém thẳng vào trong hư không. Kiếm khí bàng bạc trực tiếp bị hư không cắn nuốt, một ngọn lửa màu đen bốc cháy chiếu sáng một góc tối đen, bóng dáng của một con yêu thú cực lớn chợt lóe lên.
Hô hấp của Khương Tự cứng lại, bé sợ tới mức vội vàng nắm lấy ống tay áo của Nguyệt Li, hay còn lại giữ chặt Bút vẽ nhỏ, lỗ chân lông toàn thân như thể dựng đứng lên.
“Má ơi, đó là thứ đồ quỷ gì thế?” Có người từ một thiên điện khác tiến vào, giọng Lý Trường Hỉ vừa kinh vừa sợ vang lên, trong tiếng nói còn mang theo âm thanh hít mạnh.
“Đã nói là đồ quỷ thì dĩ nhiên không phải thứ tốt.” Trọng Hoa tùy ý mở miệng, giọng nói so với bình thường nặng nề hơn vài phần.
Già Nam gảy Phật châu: “Nơi này thật tà môn, ta vừa tiến vào đã có cảm giác da đầu tê dại.”
Khương Tự vui vẻ, kéo tay Nguyệt Li: “Là Tam sư huynh cùng Ngũ sư huynh.”
Nguyệt Li gật đầu, búng tay vào hư không, giữa bầu trời đầy trăng sáng phía trên cao bỗng giáng xuống vô số hoa nguyệt, tức khắc toàn bộ không gian thật lớn của chủ điện đều bị thắp sáng.
“Yêu… yêu thú……” Lý Trường Hỉ sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi.
Chỉ thấy trong không gian phía trên cao có một con yêu thú cực lớn đang kéo sợi xiềng xích thô to, đầu còn lại của sợi xích gắn với đàn tế màu đen trên cao. Sắc mặt mọi người đột ngột thay đổi, hóa ra đàn tế màu đen này vẫn luôn trong trạng thái động.
Lúc trước toàn bộ chủ điện bị bóng tối bao phủ gần như toàn bộ, ánh sao chiếu xuống chỉ tụ lại phía trên đàn tế màu đen nên không thể thấy rõ yêu thú và sợi xích thô to trong bóng đêm kia, chính vì thế nên tất cả mới bị lừa gạt.
May mắn Nguyệt Li từ đạo Hạo Nguyệt, nếu không thì ở trong thế giới mà không gian có thể cắn nuốt mặt trời này có đến chết cũng không biết chết vì cái gì.
“Là rồng.” Khương Tự ngửa đầu nhìn, kinh ngạc hô lên, đối diện với bé là một con rồng lớn, con rồng kia toàn thân mang vảy rồng màu xanh lục, cái đầu rồng cực to nhìn thẳng về phía đàn tế, không biết nó đang bám lấy sợi xích màu đen hay bị sợi xích kia xích lại nữa.
Lan Tấn tiến lên một bước, sắc mặt nặng nề: “Một con Thanh Long, một con Kỳ Lân, một con Cùng Kỳ, một xích khác giờ đã trống không, đều đã chết mấy vạn năm, xác chết không bị phân hủy.”
(*) Thanh Long hay Thương Long là linh vật đứng đầu trong Tứ tượng (Thụy thú) , mang biểu tượng hình Rồng màu xanh với sức mạnh và sự uy nghiêm thống lĩnh bầu trời. Thanh Long có hình dạng kết hợp từ nhiều loài vật khác như đầu rắn, mình hổ, bờm sư tử, trên đầu mọc sừng hưu, mào gà, đuôi thằn lằn, có vuốt như chim ưng cùng với toàn thân có lớp vảy cá bao phủ. Linh vật này có thể bay lượn trên trời và gọi gió phun mưa và có sự liên quan chặt chẽ với các thần linh, biểu tượng cho sự may mắn và thịnh vượng.
(*) Cùng Kỳ được xếp vào Tứ đại hung thú thời thượng cổ cùng với Hỗn Độn, Đào Ngột và Thao Thiết. Sinh vật này có ngoại hình hung tợn như hổ, khoác trên da lớp lông như nhím, mọc cánh, kêu giống tiếng chó và ưa ăn thịt người. Thần Dị Kinh có nói: “Tây Bắc có giống thú như hổ, có cánh, bay được, giết người ăn thịt, biết ngôn ngữ loài người, đấu văn nhân thì ăn hết người, đấu trung tín thì ăn mũi người, đấu ác nhân thì dâng thú cho họ, tên là Cùng Kỳ.” Đây là hung thú đại ác.
Thú Kỳ Lân? Đồng tử Khương Tự co rụt lại, nhẹ nhàng ôm lấy cún con trong lòng, cho nên cún con sợ hãi là bởi thấy được thi thể thú cùng tộc sao?
Khương Tự sờ sờ đầu nhỏ của thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân, cún con “Ngao ô” một tiếng, nó uể oải rúc trong lòng bé, mắt vẫn nhìn về phía thi thể lão thú Kỳ Lân bị xiềng xích màu đen thật lớn vây khốn, trong mắt hiện lên ánh lệ.
Trọng Hoa phe phẩy cây quạt, lười biếng phỏng đoán: “Vậy tức là có một con đã chạy?”
Tu sĩ tuấn mỹ vô trù đi tới, thấy lại là ba người Nguyệt Li Mặc Khí dẫn đầu tìm được tiểu A Tứ, nội tâm không vui, mặt ngoài lại mỉm cười nói: “Tiểu A Tứ, nơi này hung hiểm, đợi lát nữa muội nhớ phải theo sát Tam sư huynh đấy nhé.”
“Vâng ạ.” Khương Tự ngoan ngoãn gật gật đầu: “Các sư huynh cũng phải cẩn thận.”
Già Nam đi tới, xem xét đồng tiền trên cổ tay bé một chút, sắc mặt lắng lại, tiểu khốn cục của A Tứ vẫn chưa giải như cũ.
Kỳ quái, tiểu sư muội đã cùng bọn hắn hội hợp, này ý chỉ bọn hắn cũng không bảo vệ được sao? Hay muốn nói khốn cục này sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người? Già Nam nhìn về phía đàn tế cùng với ba con thú đã chết mấy vạn năm kia trong không gian, chúng vẫn có thể tản mát ra uy áp thụy thú và hung thú đáng sợ như cũ.
Già Nam: “Một con khác hẳn là hung thú thượng cổ, hai cát hai hung vừa lúc đối ứng, nơi đây thật tà môn, mọi người hãy cẩn thận.”
Đồng tử của Nguyệt Li phiếm ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt nhìn về phía đàn tế, giọng lạnh lẽo: “Quy cách chỗ này không giống như bút tích của Lang Hoàn, không nói đến con thú đã chạy mất kia, chỉ thực lực Thanh Long cùng Kỳ Lân đã không phân cao thấp với Lang Hoàn, dù thần thú ở thời đại chư thần chưa tuyệt tích đi chăng nữa thì muốn thu thập hai thụy thú hai hung thú cũng không phải chuyện dễ.”
Những người khác giật mình hỏi lại: “Ý của huynh là?”
Nguyệt Li: “Rất có khả năng Lang Hoàn phát hiện đàn tế nơi đây, thời điểm tọa hóa cuối cùng là lúc đem mảnh thiên địa ấynạp vào bí cảnh, nơi này có vô số không gian gấp khúc, đây là thuật không gian gấp khúc, có thể nói rất đáng sợ.”
Có thể khiến Nguyệt Li nói một câu “Đáng sợ”, đủ để nói lên rằng nơi đây có điểm đặc thù và hung hiểm nhất định.
Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi.
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Vừa rồi ta thử dùng kiếm Phần Thiên chém đàn tế, đến bóng kiếm cũng không có cách nào chạm tới đàn tế được.”
Trọng Hoa híp mắt, Mỹ Nhân Phiến trong tay chém ra đi vô số đóa sen đỏ, những bông sen đỏ đều bị hư không cắn nuốt, không một đóa nào xuất hiện nổi trên đàn tế, ngay cả xiềng xích màu đen cũng chẳng chạm nổi.
“Có chút hay rồi đấy.” Khóe môi tu sĩ áo tím gợi lên một độ cong lạnh lùng.
Lý đại nhân bị mọi người bỏ quên rén rén dịch dịch cố đến gần tiểu A Tứ nhất có thể, yếu hèn nói thầm: “Trên đàn tế kia rốt cuộc có cái gì vậy? Sao nhìn không rõ?”
“Là một đàn tế cổ.” Bút vẽ nhỏ đột nhiên mở miệng: “Ta cùng chủ nhân Đông Li ở đáy biển Vô Vọng đã từng gặp qua, đàn tế kia ngoài Điện đồng, kỳ quái chính là trên đàn tế cũng có dấu vết xiềng xích để lại, mỗi tội không có yêu thú, cũng không có quan tài bằng đồng trên đàn tế.”
Đàn tế cổ? Quan tài bằng đồng?
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự bỗng nhiên trừng lớn: “Cậu muốn nói loại đàn tế này không chỉ có một cái?”
Bút vẽ nhỏ gật đầu, tiếp tục suy đoán: “Ta hoài nghi giữa hai bên có liên quan gì đó. Năm đó chủ nhân cũng không biết đàn tế cổ này dùng để làm gì, chỉ thấy vô cùng thần bí. A Tứ, Đại sư huynh của cô nói rất đúng, nơi đây tuyệt đối không phải bút tích từ Lang Hoàn, hẳn có quan hệ với di tích chư thần.”
Nguyệt Li lướt qua vô số không gian gấp khúc, nhìn về phía đàn tế trong hư không, lạnh nhạt nói: “Nếu ta không đoán sai, đàn tế này hẳn có quan hệ cùng di tích chư thần.”
Đây cũng có thể giải thích vì sao vạn năm tới nay, dấu vết của di tích chư thần lại chỉ về một bí cảnh tiên nhân thượng cổ.
Biểu tình của đám người Trọng Hoa nháy mắt trở nên cao thâm khó đoán hẳn lên.
Khương Tự kéo kéo tay áo Nguyệt Li, thấy khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của Đại sư huynh cúi xuống, nhẹ giọng kể: “Bút vẽ nhỏ trước kia gặp qua đàn tế cổ như vậy, mỗi tội trước đó chỉ thấy đàn tế, không có yêu thú, rất có thể có quan hệ cùng di tích chư thần.”
Mọi người kinh ngạc, nhìn về phía bút vẽ trong tay Khương Tự, chủ nhân ban đầu của khí linh pháp khí tiên nhân này rốt cuộc là ai? Vậy mà lại có kiến thức rộng rãi như vậy?
Đàn tế cổ này bọn hắn cũng chưa từng nghe qua đó!
Mọi người khiếp sợ hết sức, bỗng nghe thấy một tiếng cười sang sảng truyền đến: “Ha ha ha, các người đến thật nhanh, là ta kéo chân sau.”
Hách Liên Chẩn, Úy Hành ở trên đường nhặt được tiểu thiếu gia Mộc gia, từ thiên điện tiến vào.
Thu Tác Trần cùng Tiêu Tích U cũng từ cửa ra của thiên điện cuối cùng đi đến, phía sau còn có mấy cái toàn thân thương tích đi theo, rặt một đám tu sĩ đã bị dọa nát gan.
Mọi người không sai biệt lắm chân trước chân sau đều vào chủ điện.
“A Tứ.” Đám người Thu Tác Trần thấy tiểu Khương Tự, không hẹn mà cùng đi tới, sờ sờ đầu nhỏ của tiểu sư muội, nhéo nhéo búi tóc con con đáng yêu của bé, nghe tiểu A Tứ giòn giã chào một tiếng sư huynh mới cười tủm tỉm chuyển lực chú ý tới đàn tế phía trên cao.
Vừa thấy, sắc mặt toàn bộ đều thay đổi.
“Này… là cái thứ đồ chơi gì thế?” Hách Liên Chẩn hoảng sợ, khuôn mặt tuấn tú ẩn ẩn run rẩy, móa, thi thể Thanh Long đã sớm tuyệt tích? Thi thể Kỳ lân? Thi thể Cùng Kỳ? Đồ chó Lang Hoàn kia mà cũng xứng được nhiều thần thú hung thú như vậy thủ lăng?
“Yêu thú kéo quan, yêu thú kéo quan, yêu thú kéo quan……” Vài giọng nói bén nhọn vang lên, chỉ thấy mấy tu sĩ đi cùng Thu Tác Trần đột nhiên như bị điên khùng, miệng cứ lải nhải liên tục, hai mắt hướng thẳng thắp tới đàn tế, chân cứ thế bước tới gần, chỉ thấy khi mấy người đó gần tới đàn tế thì trong bóng đêm xuất hiện một móng vuốt cực lớn đánh úp lại, đè chặt tu sĩ xuống dưới đàn tế, ngay sau đó trong bóng đêm truyền tới một tiếng hét thảm.
(*) Quan ở đây là quan tài.
Mọi người chấn động, Lan Tấn và Già Nam vội vàng bấm quyết kéo hai tu sĩ điên khùng còn lại từ dưới đàn tế ra ngoài, trói chặt lại rồi ném vào một góc.
Đàn tế vốn dĩ đang không có động tĩnh đột nhiên cũng thay đổi. Ba con thụy thú và hung thủ đã chết mấy vạn năm lôi kéo đàn tế cực lớn, tiếng xiềng xích bị lôi kéo trong không trung phát ra âm thanh chói tai. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Đàn tế kia từ trong không trung chỉ nháy mắt đã rơi xuống mấy trượng, gần tới mức có cảm giác như giơ tay là chạm tới, đồng thời trong chính giữa đàn tế xuất hiện một quan tài bằng đồng.
Trên quan tài bằng đồng có một người đang ngồi. khuôn mặt người nọ ẩn trong bóng tối trước lóe nên không nhìn rõ. Thế nhưng chỉ chớp loé như vậy cũng đủ để Khương Tự liếc mắt nhận ra kẻ đó là ai, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, Cố Kỳ Châu.
Sao gã ta lại xuất hiện trên đàn tế?
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu ngã ngồi trên mặt đất, hoảng sợ tới mức không nói ra lời.
Yêu thú kéo quan, siêu thú đã chết mấy vạn năm vậy mà có thể cử động được?
Trong quan tài kia liệu có phải là thi thể của Lang Hoàn không?
“Ta đi xem.” Mặc Khí dẫn đầu bay lên, tay cầm kiếm Phần Thiên, một kiếm phá vỡ hư không trước mặt, tiến vào không gian gấp khúc, bóng dáng nháy mắt biến mất khỏi không trung.
Trọng Hoa thu hồi Mỹ Nhân Phiến, phía sau lộ ra một đôi cánh chim Phượng Hoàng xinh đẹp đến cực điểm, cười như không cười nói: “Thứ đồ chỉ biết giả thần giả quỷ, chờ bản tôn tới từ từ thu thập các ngươi.”
Cánh chim Phượng Hoàng chợt lóe, trực tiếp phá vỡ bay vào hư không, tiến vào trong không gian gấp khúc.
“Đánh nhau sao có thể thiếu ta được, ta lên trước.” Hách Liên Chẩn vội vội vàng vàng vọt vào.
“Đại sư huynh, phiền huynh chăm sóc tiểu A Tứ, ta đi xem thử thế nào.” Nhiệm vụ chính của chuyến đi lần này Lan Tấn được giao là giúp đỡ Nguyệt Li tìm ra chìa khóa di tích chư thần, thấy mấy người Trọng Hoa, Hách Liên Chẩn, Mặc Khí đều đã tiến vào không gian gấp khúc, hắn lập tức ngự kiếm đi theo.
Trái tim nhỏ của Khương Tự như bị bóp chặt, bé gắt gao giữ chặt tay Nguyệt Li, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ cực lớn bên trong không gian gấp khúc.
Nguyệt Li rũ mắt, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của bé, chầm chậm an ủi: “Chớ sợ.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì bỗng thấy từ trong hư không truyền đến tiếng rống giận cực lớn của yêu thú, một cũng hơi thở khủng bố lan tỏa. Hách Liên Chẩn từ trong không gian bay ra, miệng phun ra một búng máu, giọng nói mơ hồ lại kêu lên: “Móa nó, trong không gian cất giấu một con hung thú thượng cổ Thao Thiết. Đồ chó đó lại còn dám đá ông đây.”
(*) Thao Thiết là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời hồng hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ,bản tính hung hãn, tham ăn. Một số ý kiến cho rằng Thao Thiết thân dê, mắt dưới nách, răng hổ vuốt người, có đầu to cùng miệng lớn. Thao Thiết có tuổi thọ đến 10 vạn năm. Sự tham ăn của Thao Thiết có khi được miêu tả rằng sau khi cắn nuốt tất cả vạn vật, Thao Thiết tự nuốt chính mình rồi hóa thành hư vô, vì thế nó đại diện cho sự tham lam vô độ. Đại đa số thuyết đều cho rằng Thao Thiết là một trong 9 đứa con của rồng (Long sinh cửu tử). Cũng có truyền thuyết khác thì cho rằng năm xưa Xi Vưu vị Hiên Viên chặt đầu, từ cái đầu đó hóa thành Thao Thiết.
Hách Liên Chẩn nói xong lại phun ra một búng máu.
Khương Tự vội vàng chạy tới, đưa cho hắn một viên Bách Hoa ngưng châu.
Hách Liên Chẩn ôm chặt tiểu sư muội vừa mềm vừa cưng, cảm động đến rối tinh rối mù: “Tiểu sư muội, chỉ có muội đối với huynh tốt nhất, về sau cùng Thất sư huynh về nhà đi, Thất sư huynh có phải cạp đất cũng muốn nuôi muội.”
Lời cảm động của Hách Liên Chẩn còn chưa nói xong thì đã thấy từ trong không gian gấp khúc thào ra một cánh tay người, sau đó là một con hung thủ thượng cổ thân dê mặt người, răng hổ tay người xé rách không gian từ trong vô số không gian gấp khúc bước ra. Đôi mắt thị huyết của nó cứ nhìn thẳng chằm chằm vào Khương Tự, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Khương Tự, duỗi tay tóm lấy bé.
Đồng tử Khương Tự co rụt lại, bút vẽ trong tay vung lên nhanh chóng vẽ ra một không gian khác.
Sắc mặt đám người Nguyệt Li cũng nặng nề dần, cách không kéo Khương Tự, đạo thuật trên đầu ngón tay nhất trí hướng thẳng về phía yêu thú thượng cổ Thao Thiết phía trước.
Năm người đồng thời ra tay, lại sử dụng đạo thuật lớn khiến sắc mặt Thao Thiết cũng phải thay đổi đột ngột, chỉ trong nháy mắt đã quay trở về bên trong không gian gấp khúc.
Hách Liên Chẩn bị đạo thuật của mấy người không may lan tới cũng ngã một cái rơi vào trong không gian gấp khúc.
“Ta #¥%……”
Tiếng kêu quỷ khóc sói gào của Hách Liên Chẩn chỉ trong chớp mắt đã bị không gian gấp khúc nuốt sạch.
Khương Tự ngơ ngác nhìn Thất sư huynh đáng thương, thế nhưng còn chưa kịp đồng tình với hắn đã thấy đàn tế không ngừng di động trong hư không rốt cuộc cũng dừng lại, nó phát ra một tiếng vang lớn đầy nặng nề.
Bên trong quan tài bằng đồng phát ra một đạo pháp thuật dao động. Sự dao động kia như sóng cuộn hướng thẳng ra bên ngoài, bắt đầu từ Điện đồng dưới đáy hồ truyền tới bốn phương tám hướng của bí cảnh.
Cùng lúc đó, Thanh Long, Cùng Kỳ và thú Kỳ Lân đã chết mấy vạn năm đồng loạt mở mắt, uy áp khủng bố từ chính giữa thổi quét bốn phía làm chấn vỡ vô số không gian gấp khúc.
Đám người Lan Tấn đồng thời bị va chạm mạnh mà phun ra một búng máu. Uy áp khủng bố từ yêu thú tràn ngập toàn bộ bên trong chủ điện.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu trực tiếp bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Vô Tự Thiên Thư bên hông Khương Tự không gió tự mở, nó bao phủ Khương Tự bằng một vầng ánh sáng vàng, cứ thế không tiếng động hóa giải uy áp của yêu thú.
Chiếc quan tài bằng đồng trên đàn tế phát ra một luồng ánh sáng tím kỳ dị, kết hợp với Thiên Đạo còn sót lại trong bí cảnh đã giữ chặt mọi người tại chỗ.
Sắc mặt mọi người đều khẽ thay đổi, tàn thức thứ tư của Lang Hoàn vậy mà lại ẩn thân bên trong quan tài bằng đồng, Lập Sát Địa mở ra.
Trong quan tài bằng đồng, tàn niệm của Lang Hoàn đi vào cơ thể Thao Thiết hoàn toàn, bốn con yêu thú đồng thời đánh về phía mọi người.
“A di đà phật, bần tăng không thích sát sinh nhất, có điều không bao gồm thứ đồ quỷ đã chết mấy vạn năm giờ lại sống dậy.” Già Nam gảy nhanh Phật châu trong tay, tươi cười thêm lạnh lùng: “Hai người một con, tự mình chọn đi, còn lại một người thì bảo vệ tiểu sư muội.”
Già Nam dẫn đầu tế Phật châu trên tay ra, tức khắc phật quang ẩn hiện, trực tiếp đánh vào Cùng Kỳ có vẻ ngoài xấu nhất.
Tầm mắt Nguyệt Li nhìn về phía Thao Thiết có được tàn niệm của Lang Hoàn. Mặc Khí không nói một lời đã rút kiếm liền bổ về phía Thao Thiết.
Tức khắc tất cả mọi người gia nhập chiến cuộc, duy chỉ có Hách Liên Chẩn hộc máu không tham gia.
“Tiểu sư muội, huynh không sao, để huynh bảo vệ muội.” Hách Liên Chẩn nhìn tiểu Khương Tự cầm Bút vẽ nhỏ chắn trước người mình, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào, nghĩ vậy nhưng do Thao Thiết ám toán đấy chứ, hắn vẫn còn có thể chiến đấu!
“Không sao, muội có thể bảo vệ các sư huynh.” Khương Tự vỗ ngực nhỏ, vừa an ủi Thất sư huynh đáng thương vừa khẩn trương nhìn cuộc chiến, Vô Tự Thiên Thư và Mỹ Nhân Phiến mở thật mạnh ra, ngăn cách uy áp khủng bố bên ngoài.
Nguyệt Li và Mặc Khí dẫn Thao Thiết vào bên trong hư không, Trọng Hoa cũng cười lạnh mở ra không gian hồng liên nhốt Cùng Kỳ dẫn trong đó, cùng Già Nam liên thủ chém giết.
Bên kia Lan Tấn cùng Thu Tác Trần đối đầu thú Kỳ Lân.
“Ngao ô.” Thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân mở to đôi mắt to đen nhánh ra, thấp giọng kêu lên, tiếng nó tràn ngập sự bi thương.
Khương Tự vội vàng ôm lấy nó, đem lực chú ý đều đặt trên người lão thú Kỳ Lân, lúc này mới phát hiện có chút gì đó không đúng lắm. Kỳ Lân chính là thụy thú, vì sao lão Kỳ Lân này toàn thân đều ngập tràn khí đen?
“A Tứ, chúng nó đã không còn là thụy thú nữa, thụy thú đã chết mấy vạn năm một lần nữa bị đánh thức ra chiến đấu, chỉ có thể coi như yêu thú từ trong địa ngục luân hồi trở về thôi.” Bút vẽ nhỏ lắc đầu thở dài nói: “Đạo thuật này thật tàn nhẫn, đem thi thể Thanh Long và Kỳ Lân luyện hóa, lợi dụng truyền thừa của chúng nó để chiến đấu, chủ nhân bí cảnh này nếu thật sự có thể lấy thân quỷ tu trở về nhân gian, chỉ sợ trời đất đều phải chịu một kiếp.”
Nhóc thú Kỳ Lân vươn móng vuốt nhỏ đặt lên mặt trên Mỹ Nhân Phiến, đáng thương buồn tủi nhìn Khương Tự.
Trong lòng Khương Tự tức khắc xuất hiện giọng nói non nớt đậm hơi sữa: “Tiểu chủ nhân, cầu xin người hãy giúp ông một tay đi.”
Bé hơi ngây người, nhìn nhóc thú Kỳ Lân trong lòng, nó… nó có thể mở miệng nói chuyện?
Bút vẽ nhỏ cũng hơi kinh ngạc, suýt nữa rơi trên mặt đất, lúc này nhóc thú Kỳ Lân mới được mấy tháng tuổi mà đã có thể cùng tiểu A Tứ tâm ý câu thông?
Khương Tự thấy móng vuốt nhỏ của nó vẫn luôn đặt lên Mỹ Nhân Phiến của mình, đây là muốn bé đàn khúc Trấn Ma sao?
“Được.” Khương Tự không nói hai lời đã rút huyền cầm ra, thả cún con xuống, mười đầu ngón tay nhấn lên trên huyền cầm, bắn ra Phật âm đầu tiên, tức khắc Phật âm linh hoạt kỳ ảo giáng thế, vô số âm phù mang ánh sáng vàng đáp xuống những không gian gấp khúc ở chủ điện, trên đàn tế cũng như trên người bốn con yêu thú.
Lão thú Kỳ Lân vừa mới cào một móng vào người Lan Tấn thì đã bị vô số Phật âm rơi xuống người, Phật âm tinh lọc khí đen trên người nó. Thanh Long đang dùng đuôi ngăn cản chiêu thức của Tiêu tích U cũng dừng lại, nghiêng tai lắng nghe Phật âm.
Duy chỉ có Thao Thiết và Cùng Kỳ đã rơi vào trong hoàn cảnh xấu phát ra tiếng rống giận rung trời, trong tiếng kêu ẩn ẩn mang theo sự sợ hãi, đó là sự sợ hãi từ trong xương cốt của hung thú với khúc Trấn Ma.
Đầu ngón tay Khương Tự không dừng lại, Phật âm kỳ ảo cứ thế phát ra không ngừng, ngay cả Phật châu bên trong vòng tay trăng non cũng hiện ra, tựa như nó có cảm ứng với khúc Trấn Ma nên phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Bút vẽ nhỏ vừa nhìn đã thấy vui vẻ, Phật châu của Khổ Huyền quả nhiên có cảm ứng với khúc Trấn Ma, xem ra sau này A Tứ có hi vọng tìm được nửa bộ tàn khúc còn lại rồi.
Mấy người Lan Tấn và Tiêu Tích U cũng nhận ra phản ứng của thú Kỳ Lân và Thanh Long, tất cả dừng tay lại, từ xa xa đứng trong không trung nhìn hai đại thần thú bị xiềng xích màu đen cực lớn khóa chặt đang lẳng lặng lắng nghe tiểu sư muội đàn khúc Trấn Ma.
Nửa khúc đầu đã đàn xong, Khương Tự không dừng lại mà tiếp tục đàn thêm một lần nữa.
“Ông bạn già, không nghĩ tới sau khi chết chúng ta cũng không được an bình.” Sau hai lần đàn, đôi mắt vẩn đục của lão thú Kỳ Lân hiện lên một tia tỉnh táo, ngay sau đó một sợi tản thức mỏng manh bay ra khỏi thân thể thú, từ ái nhìn nhóc thú Kỳ Lân bên cạnh Khương Tự.
Nhóc thú Kỳ Lân ngao ô một tiếng bay qua rồi bổ nhào vào lòng lão thú Kỳ Lân, thế nhưng nó chỉ có thể chạm vào hư không, bé cún con nhìn lão thú Kỳ Lân chỉ còn tàn niệm, mắt hiện lên sự bi thương. Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Tàn niệm của Thanh Long từ trong cơ thể rồng thật lớn tràn ra, vô cùng không vui nói: “Sớm đã nói nhân tu không có phải thứ gì tốt, thế mà lại luyện hóa chúng ta, muốn đoạt truyền thừa chúng ta để lại cho hậu đại. Nhân tu hèn mọn, dám mơ ước truyền thừa của thần thú!”
Đáng tiếc, trước khi tàn thức của lão thú Kỳ Lân tiêu tán chung quy vẫn chờ được hậu đại, mà rồng trên thế gian chắc đều đã sớm diệt vong.
Đáy mắt Thanh Long hiện lên một tia bi ai, sau đó ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn về phía tiểu Khương Tự, vảy rồng? Vảy rồng của Chúc Long? Đáng giận, không phải hậu đại Thanh Long của lão.
“Trên người tiểu nương tử có hơi thở của rồng, còn có hơi thở thượng cổ.” Lão thú Kỳ Lân hiền từ nhìn nhóc thú Kỳ Lân, nó vươn móng vuốt ra chạm vào móng vuốt nho nhỏ mềm mại của bé cún con, con đường truyền thừa bắt đầu mở ra.
Thấy trước khi lão thú Kỳ Lân hồn phi phách tán vẫn còn có thể truyền thừa, Thanh Long chỉ có thể thấp giọng thở dài, tàn thức xuất hiện trước mặt Khương Tự. Mấy người Lan Tấn hô hấp hơi ngừng lại, động tác nhất trí đứng bên cạnh tiểu A Tứ.
Thanh Long khinh miệt nhìn thoáng qua mấy nhân tu trước mặt, thần thú vĩ đại sẽ không bắt nạt một nhân tu nho nhỏ, mắt rồng quét qua hơi thở trên đám người Lan Tấn, trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
Mấy nhân tu này xác thực rất mạnh, nếu không phải bé con kia đàn khúc Trấn Ma đưa tàn thức của hai người lão giải cứu từ bóng đêm thì lão với lão thú Kỳ Lân chắc hẳn sẽ phải trở thành công cụ giết chóc đáng sợ. Thôi thì do lão thua thiệt bé con này.
Thanh Long vươn vuốt rồng nhẹ nhàng khẩy một cái, vảy rồng của tiểu Chúc Long nháy mắt đã xuất hiện. Có thể được Chúc Long vốn mang tiếng âm hiểm xảo trá nhất tán thành lại sở hữu khúc Trấn Ma, nhân tu này đáng để phó thác.
Khương Tự lần đầu tiên ở khoảng cách gần nhìn thấy thần thú Thanh Long trong truyền thuyết như vậy, bé khẩn trương đến mức hô hấp như ngừng lại.
Bút vẽ nhỏ cũng kích động đến suýt nữa nhảy dựng lên, thần thú Thanh Long! Đây chắc hẳn là con Thanh Long cuối cùng trên đời.
“Ngô là tộc trưởng tộc Thanh Long, đây là lời chúc phúc của rồng, sau này các loài thú trên thế gian gặp nhóc như thấy ngô. Vật quý ngàn vạn năm trong tộc ta đành giao cho nhóc, truyền thừa không ngừng, nếu bị ngừng……” Thanh Long thấp giọng thở dài, nếu bị ngừng cũng là mệnh.
(*) Ngô: Theo Lưu Cảnh Nông trong Hán ngữ văn ngôn ngữ pháp:吾ngô là thay thế tự xưng cùng với 我ngã, 余dư, 予dư, hiểu là ta.
Tàn thức Thanh Long tiêu tán khỏi thiên địa, mà thi thể thật lớn cũng tiêu tán thành tro bụi, chỉ dư lại một khối long tinh màu xanh lơ rơi xuống tay Khương Tự.
“Tiểu sư muội, trán muội.” Hách Liên Chẩn ngơ ngác nhìn giữa trán Khương Tự xuất hiện một tia ánh sáng vàng huyền diệu, ánh sáng vàng kia chợt lóe rồi biến mất, hơi thở trên người tiểu A Tứ tựa tựa như thêm chút gì đó thần bí.
Khương Tự nắm lấy long tinh trong tay, chỉ cảm thấy giữa trán hơi nóng lên, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Lan Tấn.
Lan Tấn hơi hơi mỉm cười: “Là lời chúc phúc của rồng, chỉ người có khí vận cực lớn mới có thể được rồng chúc phúc.”
Sau này thế gian vô luận yêu thú hay thần thú, nhìn thấy tiểu A Tứ đều sẽ sợ hãi lời chúc phúc của rồng trên người bé.
“Tiểu A Tứ, muội thật là một bảo bối nhỏ mà.” Thu Tác Trần thân mật xoa xoa bé đầu, vui vẻ cười ha hả.
Tiêu tích U đứng một bên cũng như suy tư gì đó, lời chúc phúc của rồng, phải là người có phúc khí lớn đến chừng nào mới có thể nhận được lời chúc phúc từ Long tộc mang tiếng kiệt ngạo khó thuần nhất? Hơn nữa rồng ở trong các giới đã sớm tuyệt tích. Là do hắn sai rồi, hắn chưa từng thử xem quỹ đạo vận mệnh.
Một người phàm có thể đi đến được trước mặt bọn hắn thì khí vận đã nghịch thiên.
“Lục sư huynh, long tinh này làm sao bây giờ?”
Khương Tự thấy Thanh Long có thể giải thoát, không phải tiếp tục trở thành công cụ giết chóc trong tay Lang Hoàn nữa, bé vừa vui mừng vừa ưu thương.
“Đây là truyền thừa của Long tộc, sau này gặp được con rồng khác, giao cho chúng thôi. Nếu không gặp được thì cứ giao cho tiểu Chúc Long đi.” Khương Tự gật đầu, thu long tinh về.
Mà bên kia lão thú Kỳ Lân truyền thừa xong, hướng Khương Tự cách không gật đầu, tàn thức cùng thi thể đều tiêu tán khỏi trời đất.
Nhóc thú Kỳ Lân ngao ô khóc lên vài tiếng rồi bay trở về chui đầu vào lòng Khương Tự. Sau khi có được truyền thừa, chiếc sừng nho nhỏ trên đầu nhóc thú Kỳ Lân đã dài hơn một chút, toàn thân lộ ra hơi thở huyền diệu.
Thanh Long và Kỳ Lân lần lượt tiêu tán, mà trong hư không, Trọng Hoa đem Cùng Kỳ thi thể đã bị chém nát ném khỏi không gian Hồng Liên, cười lạnh nói: “Một con thú thối tha đã chết mà cũng dám tới làm ô uế mắt bản tôn?”
Vô số Hồng Liên Nghiệp Hỏa bốc cháy trực tiếp đem thi thể Cùng Kỳ thiêu sạch sẽ, ngay cả tàn thức cũng đốt không còn một mảnh.
Già Nam xoa xoa vết máu trên tay, cười tủm tỉm đeo lại Phật châu, thấy bọn người Lan Tấn vây quanh Khương Tự, tức khắc hơi sửng sốt: “Các huynh kết thúc nhanh như vậy?”
Còn không bị thương, hử?
Hòa thượng tuấn mỹ híp mắt. Này không khoa học chút nào, sức chiến đấu của Thanh Long với Kỳ Lân kia còn mạnh hơn Cùng Kỳ nhiều.
Mấy người Lan Tấn cười mà không nói, mắt hướng về chiến trường duy nhất còn lại.
Trong hư không, Mặc Khí đã chém đứt chân Thao Thiết, Nguyệt Li chỉ cần động miệng đã có thể chặt đúng đường lui của hung thú thượng cổ. Thao Thiết kêu thảm một tiếng rồi bị thuật Hạo Nguyệt của Nguyệt Li tinh lọc, quanh thân hóa thành sát khí màu đen, cuối cùng bị lửa đen trên kiếm Phần Thiên của Mặc Khí đốt sạch.
Tàn thức của Lang Hoàn hóa thành một sợi khó nhẹ đi hoàn toàn vào phía trên đàn tế.
Trên đàn tế, Cố Kỳ Châu - người đã thu được bốn sợi tàn thức của Lang Hoàn bỗng nhiên mở to mắt, sắc mặt đột ngột thay đổi. Trong thức hải, ba sợi tản thức vốn dĩ được cho rằng đã luyện hóa hoàn toàn giờ đột nhiên xuất hiện cùng sợi tàn thức thứ tư, tất cả giao hỏa với nhau, một bóng hình xuất hiện bên trong thức hải của gã ta.
Lang Hoàn?
Cố Kỳ Châu kinh hãi.
Trong thức hải, Kim Tiên thượng cổ Lang Hoàn mở to mắt, lạnh băng lên tiếng: “Ta chờ ngươi đã hơn vạn năm, thể xác của ta.”
Lấy thân quỷ tu trở về nhân gian nào có nhanh bằng đoạt xá? Lại còn phải chờ những linh hoa linh thảo trong bí cảnh lớn lên thành cửu phẩm rồi tiêu phí mất 10 vạn năm, không bằng chọn con trai Thiên Đạo sắp phi thăng.
Vân Mộng Thập Bát Châu là thế giới mà lão ta ngàn chọn vạn tuyển mới được. Linh của giới này đã biến mất, Thiên Đạo tàn khuyết yếu đuối dễ bắt nạt, chờ tới khi lão ta đoạt xá xong, lại nuốt Thiên Đạo giới này bồi bổ, chắc chắn có thể phi thăng thượng giới.
Tâm trí Cố Kỳ Châu hơn người nên đã sớm từ trong truyền thừa của Lang Hoàn đoán ra kẻ này âm hiểm xảo trá, giờ thấy lão ta xuất hiện trong thức hải của mình, gã ta nháy mắt đã nhận ra nguy cơ, đây là muốn đoạt xá?
Vô Tình đạo quân cười lạnh một tiếng, may mà gã ta đã để lại hậu chiêu, Lang Hoàn muốn đoạt xá, gã ta lại muốn phản lại chiêu này để được toàn bộ sức mạnh và truyền thừa từ Kim Tiên thượng cổ!
Cố Kỳ Châu bấm quyết, trong thức hải nháy mắt đã xuất hiện một nhà giam màu vàng vây chặt chẽ Lang Hoàn lại.
Cùng lúc đó, Cố Kỳ Châu tế loan đao Viên Nguyệt ra chém đứt bốn sợi xiềng xích nối với đàn tế, đàn tế cũng bắt đầu rơi xuống, toàn bộ không gian nội điện cũng bắt đầu sụp đổ.
Sắc mặt đám người Nguyệt Li lập tức thay đổi.
“Thứ đồ ngu ngốc kia đang làm gì vậy?” Hách Liên Chẩn táo bạo nhảy dựng lên.
Bọn hắn đã phải ngây người ở Vân Mộng Thập Bát Châu 20 năm chính vì tìm nơi di tích chư thần hạ xuống, đồ ngu ngốc này lại tìm chết!
“Giữ vững đàn tế.” Sắc mặt Trọng Hoa xanh mét, cánh chim Phượng Hoàng hoa lệ bay lên giữ chặt xiềng xích bị chém đứt.
Mấy người Lan Tấn cũng cắn răng giữ chặt ba sợi xích còn lại. Tuy nhiên toàn bộ không gian nội địa vẫn không ngừng sụp đổ như cũ, vô số không gian gấp khúc bắt đầu vỡ nát, các mảnh nhỏ từ những thế giới này tựa như mặt kính văng ra khắp nơi.
Sắc mặt Nguyệt Li khẽ thay đổi, nếu không gian ở đây sụp đổ thì tất cả mọi người sẽ phải chết trong khe hở không gian, bọn chàng không sợ, nhiều nhất chỉ có phân thân chết đi, tổn thất một nửa tu vi, thế nhưng tiểu A Tứ cùng với đám người Lý Trường Hỉ chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Không gian cứ thế không ngừng sụp đổ.
Ánh sáng trong mắt Nguyệt Li bùng cháy đến mức cao nhất, linh lực bàng bạc trong cơ thể không ngừng trào ra đem không gian sụp đổ giữ chặt lại.
Mấy người Úy Hành, Già Nam đột nhiên thay đổi sắc mặt, lúc này cũng không rảnh lo lắng thân phận lập trường của từng người nữa mà lần lượt ra tay ổn định lại không gian nơi đây. Nơi này thật quỷ dị, nếu đàn tế rơi vào vực sâu không gian thì bí mật về di tích chư thần sẽ vĩnh viễn không có ai biết đến nữa.
“Lão Thất, đệ mang mấy người A Tứ rời khỏi Điện đồng đi.” Nguyệt Li lạnh nhạt mở miệng, giọng nói uy nghiêm, câu này đã dùng tới thuật Ngôn Linh.
Sắc mặt Hách Liên Chẩn thay đổi, đáng chết, hắn căn bản không muốn rời đi, kể cả phân thân của hắn có chết thì hắn vẫn muốn nhìn thử xem chìa khóa di tích chư thần rốt cuộc là thứ gì. Bằng không 20 năm này không phải tốn công vô ích ngây người ở đây sao?
“Lý Trường Hỉ, Mộc Tiêu, các người mang A Tứ ra ngoài mau.” Hách Liên Chẩn chống cự lại thuật Ngôn Linh của Nguyệt Li, bấm tay đánh thức Mộc Tiêu và Lý Trường Hỉ đang hôn mê.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu nhìn tình hình hỗn loạn này, sắc mặt biến đổi, không chút nghĩ ngợi muốn ôm Khương Tự chạy ra ngoài.
Khương Tự lắc đầu, nắm chặt bút vẽ trong tay, nói: “Thất sư huynh, huynh trước bắt lấy Cố Kỳ Châu đã, miễn cho gã ta lại làm chuyện ác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận