Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 322: Bản Đơn Lẻ

Đây là lần đầu tiên Khương Tự được ngồi xe liễn tiên hạc, lại còn được ngồi chung với Đại sư huynh nữa.
Tư thế của con hạc tiên kia tuyệt đẹp, khi phi hành còn có thể dẫn đến nhiều đóa mây lành, tiền khí lượn lờ. Ngồi trên xe liễn, Khương Tự suýt nữa hoài nghi bản thân đã biến thành nữ tiên trên thượng giới.
Nguyệt Li làm người vốn lạnh nhạt, từ trước đến nay không thích nói nhiều, sau khi lên xe liễn, chàng thấy Khương Tự có chút câu nệ giống hệt như khi còn nhỏ, lúc ấy hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, nàng cũng ngồi vô cùng đoan chính, yên yên lặng lặng đọc sách, sau đó nhàm chán lắm mới lôi kéo ống tay chàng đòi xem sách cổ.
Bây giờ nàng đã lớn, chàng thật ra lại hi vọng nàng có thể kéo ống tay áo mình tựa như khi làm với Mặc Khí vậy, sau đó làm nũng nói: “Đại sư huynh, có sách cổ để xem không ạ?”
Chàng nghe thế tất nhiên sẽ đem sách cổ mình thích nhất mấy năm nay đều tặng cho nàng.
“Đây bản đơn lẻ ghi lại chút thông tin liên quan đến hồn lực mấy năm nay huynh tìm được, muội rảnh rỗi có thể thử nghiên cứu một chút.” Nguyệt Li từ vòng tay Hạo Nguyệt lấy ra bốn năm quyển sách cổ đưa cho Khương Tự.
“Bản đơn lẻ ghi lại về hồn lực?” Bút vẽ nhỏ dẫn đầu kêu lên: “Trời, A Tứ, thứ này đối với việc tu hành của cô cực cực có ích đấy.”
Khương Tự cũng hơi kinh ngạc, nàng nâng mắt nhìn về phía Đại sư huynh, thấy chàng mặt mày như bức tranh cổ, lạnh nhạt tựa ánh trăng, ngũ quan như được tinh tế điêu khắc mà thành, so với khi ở Vân Mộng Thập Bát Châu thậm chí chàng còn anh tuấn hơn nhiều. Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy bản thân đã bị vẻ ngoài của Đại sư huynh làm mê muội.
Khương Tự đón lấy mấy quyển sách cổ kia mới nhận ra rằng đây đều là những cuốn sách được làm từ da dê vô cùng tinh tế, chắc hẳn là bản đơn lẻ trân quý cực kỳ, nàng kiềm chế trái tim nhỏ đang kích động của mình, nói: “Cảm ơn Đại sư huynh ạ.”
Khương Tự từ trong đó chọn ra một bản đơn lẻ, mở ra rồi cẩn thận xem.
Nguyệt Li thấy lông mi cong vút dày rậm của nàng như chạm vào làn da tuyết trắng lại tựa như là bóng dáng nhàn nhạt dừng lại trong trái tim mình.
*
Chẳng bao lâu sau đã đến Thành Yên Vũ, Tần Bảo Bảo bao toàn bộ Động Thiên Phúc Địa còn lại duy nhất trong Thành Yên Vũ. Sau đó cậu chàng hưng phấn đuổi hết người xuống, tự mình đi tìm chưởng quầy chuẩn bị các loại linh quả linh lộ nhiều màu, ánh mắt trông mong nhìn vào phía sau bình phong, thật muốn chứng kiến hội đàm bí mật của tiên châu hải ngoại, Vĩnh Ám Địa và Trung Châu quá đi mất!!!
Bí mật thế gia đấy!
Lần trước khi Thiên Trắc Nghi mở ra đã chỉ ra rằng chìa khóa di tích chư thần sắp xuất hiện ở hạ giới. Lúc ấy rất nhiều thế lực ở thượng giới đã cùng ngồi lại với nhau ngay trong Động Thiên Phúc Địa, cãi qua cãi lại mất mấy tháng cuối cùng mới chọn được người xuống hạ giới. Chín người đều là những người thừa kế hoặc người cầm quyền có thực lực mạnh nhất.
Tần gia của cậu không có tư cách này, ai mà ngờ rằng tên nhãi Hách Liên Chẩn chia sau khi xuống hạ giới vậy mà thu được một tiểu sư muội, lại còn cùng Vĩnh Ám Địa, Vạn Yêu Địa cũng như những thế gia vốn nước sông không chạm nước giếng có quan hệ qua lại thế này chứ?
Trời, tin tức này mà truyền ra chắc chắn sẽ tạo quanh động cực lớn đoooó!
Nhưng cậu không thể, mà cậu cũng chẳng dám, còn sống không phải tốt sao?
“Tiểu A Tứ, sao muội lại đột nhiên liền xuất hiện trước mặt bọn huynh?” Hách Liên Chẩn nhe hàm răng trắng của mình cười he he, lại lấy linh quả linh lộ trong Động Thiên Phúc Địa tất cả đều chồng chất trước mặt Khương Tự, hỏi han: “Ngày ấy trong Điện đồng, muội đi đâu? Bọn huynh sau đó đã tìm rất lâu cũng không tìm được muội.”
Khương Tự lấy Vô Tự Thiên Thư ra, mở quyển sách cổ da dê, chỉ vào bia sinh tử màu đen trên đó: “Muội ở chỗ này này.”
Thân mình Nguyệt Li và Mặc Khí chấn động, không tự giác nắm chặt tay, tiểu A Tứ… ở bia sinh tử? Mười ba năm?
“Bia sinh tử? Muội ở trong sách? Không đúng rồi, sao muội có thể ở trong sách được?” Hách Liên Chẩn không hiểu ra sao.
Khương Tự sau khi thu bia sinh tử vào vẫn không để ý đến Vô Tự Thiên Thư, lúc này thấy các sư huynh hỏi, nàng cứ thế phóng xuất hồn lực, lại cùng Vô Tự Thiên Thư tâm ý tương thông nên ngay lập tức một tấm bia sinh tử màu đen bị Vô Tự Thiên Thư đã ra ngoài, đáp thẳng xuống bên trong Động Thiên Phúc Địa.
Đồng thời toàn bộ đất trời trong Động Thiên Phúc Địa cũng xảy ra biến hóa cực lớn, dường như có một loại quy tắc thần bí không biết tên dần dần lặng yên thay đổi đất trời.
Trong phòng tràn ngập một cảm giác tang thương dày nặng đè chặt không gian.
Trong lòng mọi người cũng đều chấn động.
Hách Liên Chẩn nhìn vào chỉ thấy hoa mắt choáng váng, tấm bia đá kia hắn đã từng gặp qua rồi, chẳng có gì đặc biệt cả, sao tiểu sư muội vừa lấy ra mà đã để lộ hơi thở đáng sợ như này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận