Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 579: Giấc Mộng Xấu Hổ

Bữa tiệc mừng núi, đại mộng ba ngàn năm, uống rượu, tiếng tiêu….
Khương Tự bừng tỉnh mới phát hiện bản thân đang nằm trong căn nhà gỗ nhỏ, trên người chỉ có một chiếc áo choàng phong lan phủ qua. Ngay lập tức nàng che kín mắt mình, gương mặt nóng bừng.
Nàng thế mà lại nằm mơ, mơ thấy bản thân quấn lấy Đại sư huynh đòi huynh ấy thổi tiêu, cuối cùng… còn mơ thấy Đại sư huynh hôn nàng, sao lại có giấc mộng xấu hổ thế này!!!!
Điên rồi, quả thực điên mất!
Sao nàng lại có thể nằm mơ như vậy!
Khương Tự tự vỗ vỗ mặt mình mấy cái mới vội vàng kéo Bút vẽ nhỏ qua hỏi: “Bút vẽ nhỏ, đêm qua đã xảy ra gì vậy?”
Bút vẽ nhỏ xoa đôi mắt, ý, sao nó lại ngủ rồi? Làm Tiên khí, nó không thể nào ngủ được, trừ phi bị tu sĩ tu vi cao thâm phong bế linh thức khí linh.
“Đêm qua, các cô đều uống đại mộng ba ngàn năm, sau đó tất cả đều say như ngả rạ, cô xem, Hách Liên Chẩn còn ngủ say bên ngoài chưa tỉnh đâu.” Bút vẽ nhỏ bay đến bên cửa sổ, thấy ngoài động phủ, Hách Liên Chẩn ôm bình rượu ngủ tít thò lò, đám người Thu Tác Trần cũng chưa tỉnh, tức khắc ấp úng khẳng định: “Chính cô nhìn đi.”
Khương Tự thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên là mơ, rượu kia phát tác chậm thật đấy, cảnh giới vong ưu mà giống y như thật, nàng thiếu chút còn tưởng đã xảy ra thật cơ á!
Đêm qua nàng cũng không biết mình say lúc nào mà chạy được về căn nhà gỗ nhỏ.
Khương Tự xuất hiện trước suối trong núi Đông Li, dùng nước suối rửa mặt, chờ đến khi tỉnh táo lại mới dọc theo đường núi, hái chút hoa hoa cỏ cỏ quay trở lại. Cũng không biết vì sao mà mới chỉ một đêm trôi qua, hoa khắp núi đều đã nở rộ.
“Tiểu nương tử, muội sớm như vậy đã tỉnh rồi?” Trước rừng khổ trúc, Lý đại nhân canh giữ cho mấy người Hách Liên Chẩn ngủ.
Thấy Khương Tự quay về từ trong núi, trên người mang theo một thân sương sớm giống như tinh linh giữa núi, gã hoảng sợ rồi len lén liếc về phía cây nguyệt quế đằng kia, hình ảnh đêm qua lập tức hiện lên ngay trước mắt.
Tiểu nương tử uống rượu say như bé thỏ con chưa dứt sữa cọ đến cọ đi làm nũng với Nguyệt Đại Nhân, nào thì đòi uống rượu, nào thì đòi Nguyệt đại nhân thổi tiêu cho….
Nguyệt đại nhân lạnh nhạt không dính hồng trần vẻ ngoài lãnh khốc nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thổi một khúc tiêu, thấy tiểu nương tử thế mà lại ngủ mất còn bóp cằm nhỏ của nàng đánh thức dậy, cúi người hôn xuống….
Nguyệt hoa khắp trời hạ xuống, trời ơi, trái tim thiếu nam của gã bị đánh cho một đòn suýt nữa nứt vỡ. Cuối cùng gã đã nhìn thấy một màn không nên nhìn.
Trái tim bé nhỏ của Lý đại nhân nhảy bùm bùm ba ba, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Khương Tự, Nguyệt đại nhân đã canh giữ bên cạnh tiểu nương tử suốt một đêm, tới sáng mới đưa nàng về căn nhà gỗ nhỏ.
Tâm tư này của Nguyệt Đại Nhân giấu diếm sâu thật đấy.
“Lý đại nhân, chào buổi sớm, huynh dậy cũng thật sớm.” Khương Tự cười chào hỏi.
Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm: “Đêm qua ta ăn linh quả ăn tới no căng, lại sợ linh lực trong tiên tửu quá nồng đậm, không dám uống quá nhiều nên mới dậy sớm.”
Lý Trường Hỉ đá một phát vào Mộc Tiêu còn đang ngủ say tít, cười hỏi: “Các vị đại nhân uống đại mộng ba ngàn năm, dược hiệu của cỏ vong ưu vẫn còn chưa hết nên ta canh ở chỗ này. Đêm qua tiểu nương tử mơ thấy gì thế?”
Dái tai Khương Tự nóng lên, nàng chớp mắt lảng đi: “Chưa mơ thấy gì cả.”
Đêm qua nàng mơ thấy các vị sư huynh, chẳng lẽ khát vọng sâu nhất trong lòng nàng chính là hy vọng các sư huynh đều mạnh khỏe? Có điều màn cuối cùng kia, ách, làm sẽ không sinh ra ý tưởng không an phận gì với Đại sư huynh chứ?
Khương Tự không hiểu sao bỗng hoảng hốt, nếu bị Đại sư huynh biết được, vậy xong đời, về sau đến sư huynh sư muội cũng không thể làm được nữa.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lý đại nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dù sao đánh chết gã cũng không thừa nhận mình đã nhìn thấy tiểu nương tử làm nũng, thấy một màn Nguyệt đại nhân bóp cằm hôn người ta, có đánh chết gã cũng không nhận, nếu không mạng nhỏ này cũng tiêu tùng luôn.
Trừ phi sau này Nguyệt đại nhân và tiểu nương tử thật sự ở bên nhau.
“Một giấc này ngủ thật thoải mái……”
Hách Liên Chẩn lười biếng duỗi eo, tỉnh lại từ trong mộng, thấy Khương Tự hái được một bó hoa từ trong núi quay về, phấn khích nhảy lên: “Tiểu sư muội, muội mau đoán đi, đoán xem hôm qua huynh nằm mơ thấy gì? Đại mộng ba ngàn năm này xịn xò quá chừng, huynh mơ thấy mình phá vỡ vào cửu cảnh, cảm giác cơ thể tràn ngập linh lực kia kỳ diệu chết đi được. Huynh còn dạo chơi khắp thiên hạ, trở thành người có tiền nhất ở Cửu Châu……”
“Huynh còn không muốn tỉnh lại luôn, bảo sao đại mộng ba ngàn năm được xưng là tiên tửu đệ nhất thời thượng cổ.” Hách Liên Chẩn hưng phấn lôi kéo Khương Tự kể lể.
Cảm ơn các bạn P, Y, A, T, D, L, C, H cùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.

Khương Tự thấy tu vi hắn thế mà lại cứ vậy phá vỡ vào bát cảnh trung kỳ, tức khắc cười: “Chúc mừng Thất sư huynh đã phá vỡ vào bát cảnh trung kỳ.”
“Huynh phá cảnh?” Hách Liên Chẩn lúc này mới kinh ngạc phát giác bản thân thế mà chỉ trong một đêm đã vượt qua một cảnh giới nhỏ, tiến vào bát cảnh trung kỳ.
Hắn lập tức cười há há há, bé Khương Tự lên xoay vòng vòng, thế nhưng chỉ vừa mới bế tiểu sư muội lên đã 'ai da' một tiếng, ngã ngồi trên đất.
“Móa nó, ai đánh lén ta.”
Bóng dáng Nguyệt Li từ dưới cây nguyệt quế hiện lên, ánh mắt lướt qua hắn, dừng lại ngắn ngủi trên người Khương Tự, thanh lãnh nói: “A Tấn muốn vào cửu cảnh.”
Liếc qua mới thấy trước rừng khổ trúc, trên người Lan Tấn hiện lên mấy cột ánh sáng màu xanh. Ánh sáng xanh kia vừa dịu nhẹ vừa ẩn chứa sức sống mãnh liệt xông thẳng lên tận trời.
Lần này, đám người Mặc Khí đều vội vàng mở bừng mắt, bị đánh thức từ trong cảnh giới vong ưu. Mọi người lần lượt tỉnh lại, nhớ đến mộng đẹp trước đó, thần sắc khác nhau, không ngờ trong số bọn hắn, người thứ năm phá vỡ vào cửu cảnh thế mà lại là Lan Tấn.
Ánh sáng xanh bắn thẳng tận trời chỉ trong nháy mắt đã thắp sáng ngôi sao trên bàn tinh không phía trên cao.
Lan Tấn mở mắt, sức sống quanh thân kích thích vạn linh trên núi Đông Li sinh trưởng nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt nơi đây tựa như đã ẩn chứa toàn bộ mùa xuân.
Lan Tấn hơi hơi mỉm cười: “Cảm ơn phong thủy bảo địa của tiểu sư muội, huynh đã vào cửu cảnh.”
Khương Tự vừa mừng vừa sợ: “Chúc mừng Lục sư huynh.”
Nguyệt Li nhẹ gật đầu: “A Tấn, huynh nên vào cửu cảnh từ sớm rồi.”
Với tu vi và ngộ tính của Lão Lục, nếu không phải bị chuyện bên ngoài ảnh hưởng thì đã sớm phá vỡ vào cửu cảnh.
Lan Tấn cười hiền lành một tiếng, một chén rượu đêm qua kia đã đưa hắn vào cảnh giới vong ưu, hắn mơ thấy mình có một em gái, từ nhỏ đã cùng lớn lên với em gái, người một nhà vui vẻ hạnh phúc sinh sống với nhau. Trong giấc mộng ấy, em gái hắn và A Tứ có vẻ ngoài giống nhau như đúc, cả một đời tình cảm anh em của bọn hắn tốt vô cùng.
Nội tâm hắn từ trước đến nay luôn khát vọng có thể làm bạn, hi vọng tiểu A Tứ hắn nhặt về từ dưới chân núi Thanh Vụ một đời một kiếp sống thoải mái tự tại, mãi làm bạn bên cạnh hắn.
Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng, hắn cuối cùng cũng thông suốt, khúc mắc được cởi bỏ, phá vỡ vào cửu cảnh.
“Lão Lục, chúc mừng.” Trọng Hoa lười nhác chúc một câu.
Tầm mắt hắn đảo qua một vòng, sau đó lập tức nhếch môi cười, tư vị đại mộng ba ngàn năm chỉ sợ không phải ai trong số bọn hắn cũng có thể chịu đựng được.
Giấc mộng đêm qua chắc hẳn đã khiến không ít người mất mát.
Hắn tu đạo Tiêu Dao, vốn tưởng rằng khát vọng trong sâu thẳm nội tâm chính là được tiêu dao khắp chín tầng trời. Thế nhưng hắn lại mơ thấy hình ảnh bản thân trọng sinh từ đống tro tàn, mơ thấy hắn biến thành một con chim Phượng Hoàng nhỏ, dưới sự chở che của người trong tộc tự do tự tại lớn lên, trong trời đất đều là tiếng chim Phượng hót.
Sau này hắn xuống núi gặp được tiểu A Tứ, làm bạn với đối phương vô số năm, mãi cho đến khi hắn niết bàn.
Hóa ra khát vọng của hắn từ trước đến nay vẫn luôn không phải tiêu dao mà là huyết mạch của tộc Phượng Hoàng không bị cắt đứt.
Hách Liên Chẩn phấn chấn tột độ cười nói: “Ta còn tưởng chỉ có mình ta thiên phú dị bẩm, phá được một cảnh giới nhỏ. Lục ca, không ngờ huynh thế mà còn phá luôn một cảnh giới lớn. Mau nói xem nào, các huynh mơ thấy gì vậy?”
Lan Tấn cười không nói, sắc mặt mọi người đều hơi trầm xuống.
Mắt phượng của Trọng Hoa sáng quắc nhìn về phía Khương Tự tươi cười xán lạn, hắn híp mắt hỏi: “A Tứ, muội mơ thấy ai?”
Khương Tự thấy ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua, tức khắc tươi cười cứng đờ, cong mắt đáp: “Muội giống như nằm mơ lại giống như không mơ, chỉ mộng thấy cùng các sư huynh uống rượu thôi.”
Hách Liên Chẩn “A” một tiếng: “A Tứ, muội cũng quá vô dục vô cầu đó.”
Lan Tấn dịu dàng cười nói: “A Tứ vốn chính là nhóc mơ hồ, từ nhỏ đến lớn chỉ thích hoa hoa cỏ cỏ rồi linh quả gì đó, không có chấp niệm cũng tốt.”
“Nói cũng đúng ha, tiểu sư muội hiện là cửu cảnh Sơn Chủ, trong nhà có Linh Sơn, nếu là ta, thật cũng nghĩ không ra nên theo đuổi gì đâu.” Hách Liên Chẩn cười hắc hắc: “Tiểu sư muội, về sau cầu bao nuôi.”
Bị Hách Liên Chẩn khoa trương pha trò, mọi người cũng không tiện hỏi tiếp chuyện giấc mơ của Khương Tự nữa, từng người từng người dằn tâm tư xuống. Nếu A Tứ không mơ thấy riêng một người, vậy có thể nói lên rằng mỗi người ở đây đều có cơ hội.
Chẳng qua ảnh hưởng mà đại mộng ba ngàn năm mang đến vẫn còn chưa tiêu tan hết toàn bộ nên mọi người thi nhau tìm chỗ yên tĩnh tiếp tục thanh tu, củng cố cảnh giới trước mắt. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận