Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 628: Hi Sinh Bản Thân

Khương Tự đứng ở lối vào vườn trái cây thần, mắt nhìn từng cây từng cây thần quả. Mỗi một cây thần quả không có nhiều trái lắm nhưng tất cả đều được bao vây trong khí hỗn độn nồng đậm, chúng tản ra những quầng sáng mờ mịt.
“Khí hỗn độn?” Vu Sơn nhìn vườn trái cây thần trước mắt, thất thanh kêu lên: “Sao có thể?”
Đây là vườn trái cây thần do Thái Âm trồng. Năm đó đến chư thần mà một quả cũng khó cầu. Sau khi trận chiến chư thần diễn ra, vườn trái cây thần cũng theo sự kiện chư thần ngã xuống mà biến mất. Không ngờ nó vậy mà vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh bảo lưu suốt mười vạn năm.
Đây cũng là chiêu trò của Thái Âm sao? Chỉ vì để lại cho người đời sau đất Cửu Châu này một hạt giống hy vọng?
Sắc mặt Vu Sơn thay đổi liên tục, nó cảm thấy bản thân trước kia đã quá coi thường mấy người Thái Âm này, chỉ sợ cả đám đã sớm đoán trước chuyện xảy ra sau mười vạn năm. Nó thức tỉnh, mấy người Khương Tự đi vào di tích chư thần, tới vườn trái cây thần trong động không về.
Vu Tà cho rằng bản thân đã tính kế hết thảy nhưng không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau.
“Quả Kim Diễm?” Hách Liên Chẩn nghe được động tĩnh, vừa chạy tới đã thấy vườn cây, tức khắc vui vẻ ồ lên: “Úi giời, thật nhiều thần quả, phát tài rồi.”
Lan Tấn và Tiêu Tích U cũng đi tới, ngay cả mấy người Vạn Giảo cũng hưng phấn đến mức miệng cười ngoác tận mang tai. Họ vẫn lần đầu tiên nhìn thấy thần quả cửu phẩm trong truyền thuyết, mấu chốt nằm ở chỗ không chỉ có một cây mà là toàn bộ vườn trái cây thần.
“Nơi đây không có nguy hiểm, người mau chóng hái xuống đi. Khi hái thần quả phải dùng linh lực bao bên ngoài, không được để rơi xuống đất, cuối cùng nhớ lấy hộp gỗ phong ấn lại.” Nguyệt Li nhàn nhạt nhắc nhở, đồng thời dẫn đầu sử dụng đạo thuật hái lấy một quả Kim Diễm mang ánh sáng vàng rực rỡ cách chàng gần nhất đưa cho Khương Tự.
Mấy người Vạn Giảo nhìn mà thấy ê hết cả răng, Nguyệt thiếu chủ sở hữu gương mặt lạnh nhạt thoát tục mà mỗi cử động, mỗi lời nói chẳng khác gì cún con trung thành thế này?
Đến hái quả cũng phải đưa cho Khương Tự trước, thật… thật khiến người ta hâm mộ, ghen tị quá.
“Hừ……” Hách Liên Chẩn phát ra tiếng khinh thường, quay ngoắt đầu sang một bên, lại nhịn không được nhe hàm răng trắng ra, làm một sư đệ đủ tư cách thật khó, không chỉ phải chăm sóc cặp đôi nhỏ chuyên khoe khoang tình cảm mà còn phải chú ý đến quần chúng ăn cơm chó chịu mất mát.
Hắn chỉ có thể hi sinh bản thân, ra sức chọc cười.
Khương Tự cười khanh khách nhận lấy, nhìn ánh mắt mang theo ý trêu ghẹo của mọi người, ho nhẹ một tiếng: “Mọi người nhanh hái đi, bằng không cún con sẽ trộm sạch đấy.”
Nhóc thú Kỳ Lân vừa rồi còn đang trộm đá linh ngọc giờ đã sớm nhảy lên cây thần, móng vuốt nhỏ trắng như tuyết vung ra một cái đã ngay lập tức hái được vài trái thần quả.
“Cún con đáng chết kia, đừng trộm thần quả của ta.” Hách Liên Chẩn đau đớn vô cùng kêu lên, vội vàng chạy qua hái thần quả.
Mấy người Lan Tấn thấy hắn dồi dào sức lực như vậy, lại khó có khi gặp được kỳ ngộ nhường này, tâm tình đều rất tốt, cũng theo sau hái thần quả, chỉ để lại Vu Sơn đang xanh mặt. Nó bây giờ là tử Linh, không thể nào hái được sinh linh như thần quả này.
Nhìn người khác hái dễ dàng nhưng đến khi ba người Vô Nhai Tông tự mình hái quả Kim Diễm mới biết quá… quá khó.
Trên thần quả kia có chứa đạo vận mạnh mẽ ngang với tu sĩ cửu cảnh. Ba người họ hợp lực mà suýt nữa đã bị đạo vận này làm bị thương, phải dùng hết sức trăm cay ngàn đắng mới hái được một quả Kim Diễm xuống. Cho dù thế, cả ba vẫn kích động đến mức tay phát run.
Chuyến đi này hung hiểm thật đấy nhưng từ khi gặp được Khương Tự đã vô cùng thông thuận. Giờ còn ngoài ý muốn vào được vườn trái cây thần, bọn họ suýt nữa còn hoài nghi bản thân không phải rơi vào Tử Địa mà tới bí cảnh.
Mấy người Nguyệt Li hái thần quả, Khương Tự lại vòng một vòng quanh vườn cây, đào tất cả cây non trong vườn thần quả đi, chuẩn bị sau này gieo trong động phủ. Cây non và hạt của thần quả trồng trong này sẽ có xác suất sống cao hơn, hơn nữa chu kỳ sinh trưởng cũng sẽ ngắn đi một chút.
“A Tứ, cô chừng nào mới hiểu được quả đạo của Cửu Sắc Tiên Liên, mở tầng thứ chín động phủ ra?” Dọc đường Bút vẽ nhỏ không dám khiến Khương Tự phân tâm, giờ phút này thấy nàng và mấy người Nguyệt Li gặp lại, vội vàng lên tiếng thúc giục.
“Ta sẽ nhanh thôi.” Khương Tự vuốt đầu bút lông xù xù của nó, cười đáp: “Chờ đến khi về, ta trồng thần quả cho cậu ăn.”
“Được, được rồi. Dù sao hiện tại chủ nhân Đông Li cũng còn đang ngủ say, ta thư thả cho cô đấy.” Bút vẽ nhỏ 'hừ' một tiếng rồi bay đến gần Cửu Sắc Tiên Liên.
Nó nhìn chín hạt đạo chủng, cảm thấy khí hỗn độn trong động phủ càng ngày càng dày đặc, theo nó thấy thì vườn trái cây thần từ thời đại chư thần thượng cổ này cũng chỉ có thế, nào so được với động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận