Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 676: Núi Bồ Đề

Từ phủ Lang Châu, hai người trực tiếp trở về núi Thanh Vụ. Như muốn đền bù tiếc nuối nhiều năm trước, lúc này cả hai không bị lạc nhau mà cùng về Kiếm Tông.
Núi Thanh Vụ hiện giờ là thánh địa ở Vân Mộng Thập Bát Châu, ngọn núi xinh đẹp với mây mù lượn lờ, viện nhỏ nhà nông năm xưa giờ đã không có ai sinh sống nữa, trong núi còn có một tòa đạo quan.
Nhìn nét cổ kính của tòa đạo quan, góc tường có rêu phong màu xanh lục sinh trưởng kết hợp vị trí trong núi khiến nó ngoài ý muốn mang vẻ ngoài thanh u. Nguyệt Li gõ vang chiếc đồng khấu ngoài cửa đạo quan, không bao lâu sau, một đạo sĩ nhỏ khoảng bảy tám tuổi thò đầu ra, mắt to đen lúng liếng nhìn hai người từ trên xuống dưới.
(*) Đồng khấu: Vật hình tròn như chiếc vòng treo trên cánh cửa, người ta kéo lên, hạ xuống để gõ cửa, tác dụng tương tự chuông cửa thời hiện đại.
“Sư phụ đi dạo chơi rồi, trước khi đi người đã dặn, nếu có người ghé thăm thì có thể cho tá túc một đêm.”
Cậu nhóc đạo sĩ nói xong liền mở cửa gỗ ra, để lộ nụ cười thật tươi, ngay sau đó vội vàng che kín miệng lại. Mấy ngày trước cu cậu không cẩn thận đã đập gãy răng cửa.
Khương Tự thấy cậu đáng yêu, nhịn không được cười nói: “Vậy xin cảm ơn tiểu sư phụ.”
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Cậu nhóc đạo sĩ nhảy nhót mang hai người bước vào.
Đạo quan vô cùng mộc mạc khiến hai người còn tưởng đang về dạo thăm chốn cũ. Lúc cả hai đang tùy tiện tản bộ trong núi, không ngờ lại vào nhầm đạo quan này, được cậu nhóc đạo sĩ nhiệt tình chiêu đãi nên đành phải ở lại nghỉ ngơi một đêm.
"Thiện phòng chỉ có ba gian, một gian của sư phụ, một gian của ta, gian còn lại kia dành cho hai vị thí chủ." Cậu nhóc đạo sĩ dẫn hai người tới trước thiện phòng, đứng dưới cây đa lớn dành um tươi tốt, vừa cười đã để lộ chiếc răng cửa bị thiếu.
Một gian thiện phòng? Khương Tự bản năng nhìn về phía Nguyệt Li.
Hạo Nguyệt đạo chủ đã vô cùng tự nhiên, không chỉ vậy còn tiếp lời: "Cảm ơn tiểu sư phụ."
"Ta còn chưa phải đạo sĩ đâu, sư phụ nói ta quá ham chơi nên chưa thể làm đạo sĩ được."
Nguyệt Li mỉm cười, quả thực vẫn còn ham chơi lắm, có điều chỉ tính cách trời cho của trẻ con, rất tốt, sau này chàng với A Tứ cũng muốn có một đứa bé. Tuy nhiên chàng thích con gái hơn, nhất định sẽ dễ thương mềm mại lại đáng yêu như A Tứ khi còn nhỏ.
Tâm tư của Hạo Nguyệt đạo chủ khẽ rung động đã lập tức sinh ra không ít tục niệm phàm trần, chàng yên lặng nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự bị chàng nhìn mà không hiểu gì hết, chỉ có thể mỉm cười lấy chút linh quả, thanh lộ đưa cho cậu nhóc đạo sĩ kia: "Đạo quan này sao lại không có tên? Tiểu sư phụ, sư phụ của nhóc có pháp hiệu không?"
"Không có đâu, cảm ơn nữ thí chủ thiện tâm." Cậu nhóc đạo sĩ phấn khởi nhận lấy linh quả và thanh lộ, cắn một ngụm xuống, hai mắt đã sáng rực lên: "Ngon tuyệt, đạo quan bọn ta cũng có linh quả, có điều sư phụ nói phải đợi ngàn năm mới có thể chín, để ta mang hai người đi xem."
Cậu nhóc đạo sĩ túm lấy tay áo Khương Tự, dẫn nàng xuyên qua hậu viện tới trước một cánh cửa gỗ nhỏ. Sau khi vào , tầm mắt rộng mở thông thoáng hơn, dù cho vẫn ở trong núi nhưng so với những gì đã chứng kiến trước đó lại càng thêm rộng lớn, thanh u.
Trong núi có một cây bồ đề xum xuê đang phát triển, dưới tàng cây có một chiếc đệm hương bồ đã cũ nát, chiếc đệm hương bồ kia trải qua dầm mưa dãi nắng đã rách tung tóe. Trên cây có kết mười mấy trái bồ đề, mỗi trái đều mang dáng vẻ vô cùng ngây ngô được bao bên trong bởi một quầng sáng mờ mịt.
Gió mát thổi phất qua khiến linh khí quanh quẩn nơi chóp mũi.
Khương Tự kinh ngạc quay lại nhìn thoáng qua Nguyệt Li, quả bồ đề? Ở ngay trong núi Thanh Vụ?
"Đã không còn phải núi Thanh Vụ nữa." Nguyệt Li đi tới, nắm lấy tay nàng, đôi mắt thâm thúy nhìn một mảnh trời đất ở đây.
Cậu nhóc đạo sĩ mở cánh cửa gỗ ra cũng đồng nghĩa với việc cả ba ra khỏi Vân Mộng Thập Bát Châu. Cẩn thận mà nghĩ cũng phát hiện ra được đạo quan này đã tồn tại đâu chỉ ngàn năm vạn năm, ấy thế mà bọn chàng ở trong núi Thanh Vụ lại chưa từng phát giác ra sự tồn tại của nơi đây.
Chắc hẳn đã vào nhầm một nơi kỳ diệu.
"Núi Thanh Vụ là chỗ nào? Nơi này là núi Bồ Đề." Cậu nhóc đạo sĩ nhảy nhót chạy trời dưới cây bồ đề, thoáng nghe hai người nói nên quay đầu lại cười trả lời.
Núi Bồ Đề? Quả thực không phải Vân Mộng Thập Bát Châu.
Khương Tự bình tĩnh nhìn về phía cậu nhóc đạo sĩ mới phát hiện hơi thở quanh thân cậu hòa hợp thành một thể với hơi thở của cây bồ đề, thế mà lại không phải là người.
Đây là quả bồ đề tinh vạn năm.
Chẳng lẽ nơi đây chính là cảnh giới Bồ Đề của Vô Cấu giới mà Ngũ sư huynh vẫn đau khổ tìm kiếm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận