Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 535: Hồ Dung Nham

Sau khi Vương thành Đông Đô mang theo thập nhị huyết sát xuống huyệt động, mọi người thi triển pháp quyết, chống đỡ sát khí nồng đậm xung quanh, sắc mặt có chút tái nhợt đi.
Chủ của thành Đông Đô và thập nhị huyết sát đều tu thuật huyết sát, quanh thân bao phủ trong nhân quả máu tanh, cũng không biết đã giết bao nhiêu người, hơi thở phát ra khiến người ta buồn nôn.
Mọi người lại nhìn về phía chủ Vĩnh Ám Địa trẻ tuổi yêu dị, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra Mặc Khí tu thuật luân hồi, dù đang ở trong bùn lầy nhưng lại không bị nghiệp chướng quấn thân. Trái lại quanh thân thiếu niên lộ ra khí chất cao ngạo, tâm tính phản nghịch tận trời giống như lửa cháy hừng hực vừa mãnh liệt vừa nguy hiểm trên huyết trì địa ngục đủ để thiêu đốt mọi thứ dơ bẩn, đen tối trên đời này.
Họ đều là con cưng thế hệ trẻ tuổi của tiên môn Cửu Châu, chưa bao giờ tới Vĩnh Ám Địa, bây giờ mới biết nơi trục xuất có cái ác chân chính cũng có hoa sen sinh trưởng trong bùn lầy mà không nhiễm sắc đen.
Nếu người như Vương thành Đông Đô mà có được kiếm Phần Thiên, phá vỡ rồi vào cửu cảnh thì Cửu Châu vĩnh viễn không có ngày bình yên nữa.
Cô Xạ dẫn đầu đánh vỡ sự yên lặng: “Mấy kẻ đó vừa nói Ám Thần là có ý gì? Chẳng nhẽ là Ám chủ Phần Thiên 8.000 năm trước vẫn còn sống?”
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía Mặc Khí.
Đồng tử màu trà của Mặc Khí chỉ có một mảnh sâu thẳm, lạnh lùng nói: “Không biết, Thời Phong Khởi đã hồn phi phách tán mà chết, vô số tàn hồn còn sót lại đã bị Lộc Lăng trấn áp ở Bắc Châu, kể cả còn sống cũng sẽ không quay về Vĩnh Ám Địa. Vĩnh Ám Địa không tin thần, cũng chưa bao giờ có Ám Thần xuất hiện.”
Đây là chỉ Ám chủ Phần Thiên và Tầm Lộc Sơn Chủ?
Đến Mặc Khí cũng không biết Ám Thần là ai? Bây giờ dưới huyệt động có Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát, cộng thêm một Ám Thần không rõ thân phận, họ có nên tiếp tục đi xuống không?
Nguyệt Li mím môi mỏng, trầm thấp đề nghị: “Không phải Thời Phong Khởi, rất có thể là chủ nhân thực sự của kiếm Phần Thiên. Chuyến đi này rất hung hiểm, nếu muốn rời khỏi, bây giờ mọi người có thể quay lại, thú một sừng sẽ đưa mọi người lên đỉnh núi.”
Nguyệt Li nói xong, mắt nhìn về phía Khương Tự, động từ màu vàng rất nhạt, hình như có ngàn lời vạn câu muốn nói. Khương Tự ngay lập tức hiểu được ý của chàng, vội vàng túm chặt ống tay áo chàng: “Muội không đi, kể cả chủ nhân của kiếm Phần Thiên có là vị thần còn sót lại duy nhất từ thời chư thần thượng cổ thì muội cũng không đi.”
Màu máu trên mặt đám người Cô Xạ mất hết, thất thanh kêu lên: “Thần duy… duy nhất còn sót lại?”
Khương Tự đang nói cái gì thế?
Mặc Khí và Nguyệt Li liếc nhau, khàn khàn nói: “A Tứ, muội ở lại đây chờ Trọng Hoa và đám người Lan Tấn, bọn huynh đi xuống trước thăm dò xem sao.”
Khương Tự hừ lạnh một tiếng, gương mặt tinh xảo bây giờ bị bao phủ trong một tầng băng sương.
Nguyệt Li thấy nàng tức giận, trái tim ngay lập tức trở nên mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: “Thôi, cùng nhau đi xuống vậy.”
Chàng cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu nên thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy A Tứ, coi như tư tâm của riêng mình. Năm đó không cẩn thận để mất A Tứ, giờ chắc chắn không thể lại tiếp diễn một lần nữa, chàng phải luôn đặt hàng dưới mí mắt mới có thể yên tâm.
Mặc Khí thấy chàng thỏa hiệp, thần sắc phức tạp, gật đầu nói: “Ta đi trước dò đường, huynh bảo vệ A Tứ cho cẩn thận đấy.”
Thiếu niên nói xong lập tức dẫn đầu nhảy xuống huyệt động, bóng dáng biến mất trong màn sát khí màu máu.
Mọi người thấy y một mình xuống huyệt động, cắn chặt răng, có người lên tiếng: “Chúng ta đều đã đi đến tận nơi này, không có lý nào lại lùi bước, nếu tham sống sợ chết thì cứ quay đầu, sau này cũng chẳng có cơ hội phá vỡ vào cửu cảnh chứ đừng nói tới việc theo đuổi đại đạo trường sinh.”
Khương Tự quay đầu nhìn thoáng qua người của Vô Nhai Tông, bây giờ mới đáng để nàng xem trọng liếc mắt nhìn họ một cái, con cưng trẻ tuổi của tiên môn Cửu Châu quả nhiên không biết sợ.
Khương Tự gật đầu: “Mọi người cẩn thận, ẩn nấp là chủ, không nên vội vàng ra tay.”
Nàng nói xong, tay nắm lấy bút vẽ, đang muốn nhảy xuống huyệt động thì cổ tay bị người ta giữ chặt. Nguyệt Li đã che chở cho nàng phi thân nhảy xuống huyệt động trước.
Hai người nhanh chóng hạ xuống, khi sắp xuống mặt đất, bỗng nhiên kinh ngạc vô cùng, dưới sương mù màu máu đằng kia có một hồ dung nham sôi sùng sục.
Nguyệt Li vội vàng kéo nàng lại gần mình, mũi chân trượt chuyển, lập tức thi triển thuật pháp ngay trong không trung bước qua hồ dung nham, từ từ rơi xuống hòn đảo cô độc màu đen giữa hồ.
Đám người Cô Xạ theo sát sau đó khi thấy cũng co rụt đồng tử lại, vội vàng thi triển đạo thuật, hạ xuống đảo, tất cả đều sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh.
Tâm tư thật ác độc, không chỉ phải đề phòng sương máu chứa đầy sát khí mà còn phải cẩn thận hồ dung nham bên dưới. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Mọi người nhìn dung nham đang cháy ùng ục, sắc mặt cũng khó coi hơn, ai có thể ngờ được chỗ sâu nhất trong Vực sâu Vĩnh Ám lại là một thế giới ngập tràn dung nham. Nơi này sát khí tận trời, dung nham cháy đỏ hừng hực, vừa nhìn đã biết là nơi nguy hiểm.
“Có… có xương cốt.” Vạn Giảo dẫm phải xương cốt dưới chân, sắc mặt trắng bệch kêu lên.
“Khung xương không có dấu vết linh tu, dấu vết rất mới, chết có thể chính là sát tu vừa rồi xuống.” Cô Xạ xem xét mảnh quần áo nhỏ màu đen cùng với khung xương, phân tích.
“Nơi này cũng có một bộ xương nữa.” Hoa Liễm Diễm chỉ vào xương cốt như ẩn như hiện trong dung nham: “Chẳng lẽ Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát đều gặp nạn? Mấy người đó đều có tu vi bát cảnh.”
“Nơi này ngoài dung nham cũng chỉ có hòn đảo màu đen nằm dưới chân chúng ta, chẳng lẽ là không gian trọng điệp? Hay chúng ta đi nhầm chỗ? Mặc Khí đâu rồi?” Tứ kiệt Vô Nhai Tông giật mình hỏi.
Khương Tự cũng đang tìm người khắp nơi, còn đang muốn tiếp tục xem xét thêm thì cánh tay bên hông giữ chặt lại, giọng Nguyệt Li khàn khàn vang lên: “Đừng nói chuyện.”
Tất cả hơi ngây ra rồi nhanh chóng thả nhẹ hô hấp, xung quanh chỉ nghe được tiếng dung nham cháy ùng ục hỗn loạn cùng với một tiếng thở nặng nề, tiếng kia như phát ra ngay bên tai, khiến cho người ta phải sởn tóc gáy.
Khương Tự cứng đờ cả người, cảm giác chỗ dưới chân nóng bỏng vô cùng. Nàng nâng mắt nhìn về phía Đại sư huynh.
Đúng lúc Nguyệt Li cũng cúi đầu nhìn nàng. Tức khắc cả hai dựa vào cực gần, gần đến mức có thể nhìn thấy bóng dáng đối phương trong mắt mình.
Khương Tự sửng sốt, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thanh mát của hoa nguyệt quế trên người chàng, tim đập lỡ đi một nhịp. còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì tiếng hít thở trong hồ dung nham càng trở nên thô nặng.
“Dưới chân.” Khương Tự buột miệng thốt ra.
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, chỉ thấy hòn đảo duy nhất trong hồ dung nham đột nhiên vỡ ra thành một bồn máu lớn muốn một ngụm nuốt hết tất cả mọi người vào trong.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Mặt Nguyệt Li lạnh lùng, dẫn đầu đánh ra một đạo thuật Hạo Nguyệt.
Khương Tự cũng ngay lập tức vẽ ra một đạo Sát tự phù.
Bên kia Cô Xạ tế Lạc Hoa Đăng.
Tất cả đồng thời hướng về cái mồm to như bồn máu. Yêu thú mở cái mồm to như bồn máu làm sao có thể chống lại ba người liên thủ, lập tức bị đánh một phát phải quay về nguyên hình. Hóa ra là một con Hỏa Vượn cực lớn, nó bị thương rồi biến mất trong hồ dung nham.
Mấy người Hoa Liễm Diễm vội vàng khi chuyển đạo thuật ngự phong mà đi, cả người bị mồ hôi lạnh làm ướt, suýt nữa kêu thành tiếng. Yêu thú Hỏa Vượn cấp tám đỉnh!
Không ngờ dưới hồ dung nham này lại có một yêu thú mạnh như vậy, đã thế còn học được thuật biến ảo. Chắc hẳn vừa rồi thập nhị huyết sát xuống đây đã bị nó nuốt mất vài người?
“Nơi đây sao lại có yêu thú?” Sắc mặt Vạn Giảo trắng bệch, cảm giác linh lực trong cơ thể đang không ngừng biến mất, sát khí ở đây quá nặng, thực lực của họ không ngừng giảm xuống, không chỉ cần chống đỡ sát khí mà giờ còn phải đề phòng yêu thú đánh lén.
“Hỏa Vượn kia đã biến mất.” Cô Xạ không còn cảm ứng được hơi thở của Hỏa Vượn kia trong hồ dung nham nữa, sắc mặt lập tức thay đổi.
Khương Tự nhìn dung nham đang cháy ùng ục, nàng và Nguyệt Li liếc nhau một cái, chẳng lẽ dưới dung nham này có thế giới khác?
Khi mọi người đang nói chuyện thì một bóng dáng màu đen từ trong hồ dung nham lao ra, khuôn mặt tuấn mỹ gần như yêu dị của thiếu niên lạnh băng không có chút độ ấm, mãi đến khi nhìn thấy Nguyệt Li và Khương Tự, lạnh lẽo nơi đáy mắt mới tiêu tán đi vài phần. Y gật đầu nói: “Đàn tế màu đen ở ngay phía dưới dung nham, mọi người đi theo ta.”
Mọi người khiếp sợ.
Sắc mặt Vạn Giảo trắng bệch, đi đến bước này, ả mới phát hiện ra bản thân tuy có tu vi bát cảnh nhưng bất kể cảnh giới hay kinh nghiệm chiến đấu đều không bằng Khương Tự và Cô Xạ.
Dọc đường đi vì phải chống đỡ sát khí màu máu, ả đã tiêu hao hơn phân nửa linh lực, khi gặp phải tình huống đột phát chuyện đầu tiên nghĩ đến là giữ mạng, nào quan tâm đến việc chém giết gì tiếp như các nàng được. So với mấy người này, ả vậy mà đứng hàng lót đế.
“Nhị sư huynh, ở dưới dung nham sâu không?” Khương Tự thấy sắc mặt y trong cơn mưa tái nhợt, nàng không nói hai lời vội vàng thúc giục động phủ, mở vực của động phủ ra, ôm lấy eo thon của y, bước xuống hồ dung nham.
Ngay lập tức dung nham vô tận rẽ sang hai bên để lộ ra một vực hư không trong suốt.
Đồng tử mấy người Cô Xạ hơi co lại, chỉ có cửu cảnh mới có thể tự xây dựng vực, Khương Tự không ngờ lại có thể hình thành vực?
Đôi mắt Nguyệt Li hơi tối đi nhìn về phía A Tứ, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hiện lên chút gì đó vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Bên dưới dung nham hơn trăm mét chính là đàn tế màu đen, Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát cũng ở dưới đó, mọi người đi sát theo ta.” Mặc Khí nhìn thoáng qua Nguyệt Li tiêu hao linh lực quá mức, không rảnh ghen nữa, lạnh lùng nói: “Nguyệt Li, nếu huynh chết ở chỗ này, ta sẽ không đưa xương cốt huynh về đâu.”
Nguyệt Li thấp giọng cười, nụ cười này như thổi tan sương mù mang sát khí màu máu dày đặc vô tận, lại giống như một ánh sáng thánh khiết chiếu vào nơi tràn đầy huyết tinh. Chàng dịu giọng nói: “Không chết được.”
Khương Tự thấy sắc mặt chàng trắng bệch mà lại còn cười, liếc mắt lừ chàng một cái, không nói một lời đi theo Mặc Khí xuống hồ dung nham.
Nguyệt Li thấy đôi mắt to nên nhánh của nàng liếc qua mình lại có cảm giác chọc người yêu thương, tức khắc hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên A Tứ trừng mắt với chàng.
Sau khi xuống hồ dung nham, dung nham nóng bỏng xung quanh ngay lập tức như che trời lấp đất.
Mấy người Cô Xạ tế pháp khí ra, gian nan chống đỡ dung nham và sát khí, từng bước đi xuống phía dưới. Cũng may có Khương Tự và Mặc Khí đi trước dẫn đường, vực do cửu cảnh xây dựng tạo thành một con đường khiến dung nham tách làm hai giúp họ giảm không ít áp lực.
Chẳng biết đã tiêu hao bao nhiêu linh lực, bơi bao lâu, cuối cùng trong thế giới màu đỏ như máu của dung nham cũng xuất hiện một tia ánh sáng. Nội tâm mọi người đều phấn khởi hẳn lên, miệng cắn linh đan bổ sung linh lực, cố gắng chống chịu lao về phía ánh sáng trắng kia.
Một lực hấp dẫn cực lớn truyền tới hút hết mọi người vào thế giới sâu trong lòng đất.
Bên trong huyệt động sâu thăm thẳm rộng thênh thang sinh ra từng cụm tinh thạch trắng như tuyết. Những tinh thạch này như được sinh ra từ chính những vách đá xung quanh. Chúng tỏa ánh sáng lấp lánh chiếu sáng huyệt động đen nhánh không khác gì ban ngày.
“Linh lực nồng đậm thật, linh lực trong tinh thạch này có thể so với một linh tuyền Phúc Địa lớn luôn.” Người của Vô Nhai Tông thấp giọng kinh ngạc nói, người nọ không dám lớn tiếng nói to, chân vẫn bám sát theo sau ba người Mặc Khí.
Linh lực ở nơi này nồng đậm đến mức khó có thể tin nổi, nếu không phải được chứng kiến tận mắt, họ sao dám tin Vực sâu Vĩnh Ám Địa lại có một chỗ thế này?
Nguyệt Li nhìn linh thạch trên vách đá, đôi mắt hẹp dài hơi tối lại: “Trên sách cổ có ghi, thời đại chư thần thượng cổ linh thạch khắp nơi, tiên khí vờn quanh, chư thần dùng linh thạch để chiếu sáng.”
Đám người Hoa Liễm Diễm kinh sợ, huyệt động này phải chăng đã tồn tại từ mười mấy vạn năm trước?
Mặc Khí dẫn mọi người đi vào sâu bên trong huyệt động, dọc đường đi mới thấy vách núi gắn đầy linh thạch.
Đi một lát, trước mắt mọi người đã xuất hiện một đường rẽ, một chỉ về hướng nam, một hướng về phương bắc.
“Hướng nam sẽ đi tới nơi đặt đàn tế màu đen, hướng bắc ta chưa vào thử. Nơi đây quỷ dị, 8.000 năm trước, sau khi ta kiểm tra xung quanh đây một lượt cũng có ý định đi thử vào con đường hướng bắc nhưng nơi đây chính là một mê cung cực lớn, dù ta có chọn đường nào thì cuối cùng cũng dẫn tới nơi đặt đàn tế.” Môi mỏng của Mặc Khí mím lại, mặt mày nhiều thêm chút gì đó thô bạo: “Ta phỏng đoán, mỗi người chỉ có thể lựa chọn một con đường, chọn rồi sẽ không thể quay đầu lại.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang liếc về đường rẽ phía trước, đường hướng nam là một con đường sáng rực rỡ phủ kín linh thạch, đường hướng bắc u ám không thấy lối ra, nơi đây không khác gì hai thế giới đen trắng.
Mọi người đứng trên nền đất huyệt động chứa linh khí nồng đậm, tất cả rơi vào sự trầm mặc.
Khương Tự nhìn con đường thông về phía nam, đi thử đến chỗ ngã rẽ đã có thể cảm nhận được linh khí đậm đặc trào ra từ bên trong, trên vách đá ngập tràn những cụm tinh thạch trắng như tuyết, chúng không chỉ ẩn chứa linh lực mà còn kèm theo cả linh tủy hình thành qua mười mấy vạn năm.
Con đường sâu thăm thẳm, phảng phất như đi thông tới một tiên cảnh xinh đẹp kỳ diệu. Nàng thử phóng thích hồn lực muốn thăm dò chỗ sâu trong con đường. Thế nhưng hồn lực vừa mới tiến vào đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ mơ hồ cảm ứng được uy áp mạnh mẽ bên trong.
“Là uy áp của ấn Cửu Châu. Ấn Cửu Châu hẳn là bị truyền tống đến đàn tế màu đen.” Nguyệt Li đi tới, giọng nói như suối trong mang theo một chút suy nghĩ sâu xa: “Bên trong con đường này còn lưu lại sát khí, xem ra Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát đã đi theo con đường bóng tối hướng bắc.”
“Nguyệt Thiếu chủ, chúng ta đi phía nam hay phía bắc?” Hoa Liễm Diễm hỏi thử.
Động tác mọi người nhất trí nhìn về phía con đường sáng rực rỡ phía nam. Chuyến này tất cả đến đây chủ yếu để tìm ấn Cửu Châu mất tích, nếu đã cảm nhận được uy áp của ấn Cửu Châu, cũng từ miệng Mặc Khí xác nhận đi hướng nam có thể tới đàn tế màu đen thì chi bằng cứ thẳng tiến con đường hướng nam. Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận