Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 149: Ba Vòng Khảo Thí

Lý Trường Hỉ cùng Mộc Tiêu dại ra, không phải, bọn gã đang tức giận mà, đang bát quái mà, đang trào phúng Vô Tình đạo quân cơ mà, sao Lan đại nhân lại nói ra tin tức kinh thiên động địa như vậy như vầy rồi? Bọn gã nào đã chuẩn bị tâm lý xíu xiu nào đâu?
Hóa ra nếu phá ngũ cảnh rồi lại cảm ứng được hàng rào Thiên Đạo mới có thể phi thăng thượng giới.
“Nhị sư huynh, Tam sư huynh.” Nơi xa truyền đến tiếng tiểu Khương Tự vui mừng, chỉ thấy Mặc Khí cùng Trọng Hoa chờ không kiên nhẫn sốt sắng tới đón người.
Một tiếng cười sang sảng vang lên: “Tiểu sư muội, rõ ràng huynh cưỡi Tiểu Hắc uy phong tới trước, sao nhóc lại không nhìn thấy Thất sư huynh của nhóc đâu thế?” Hách Liên Chẩn từ trên người con chim đen thật lớn nhảy xuống, đem cục bột nhỏ cưng cưng nâng lên cao cao, cười nói, “Sao nhẹ thế này, lại còn không cao thêm nữa, về sau gả không nổi mất.”
Khương Tự bị hắn nâng lên, vừa kích thích vừa sợ hãi, che đôi mắt lại kêu lên: “Thất sư huynh, huynh hư quá đi.”
“Hách Liên Chẩn!” Sắc mặt Lan Tấn khẽ thay đổi, đồ khốn khiếp này cũng không sợ làm ngã A Tứ, con bé còn nhỏ lại không có tu vi.
Hách Liên Chẩn chỉ muốn đùa Khương Tự một chút, mấy tháng không gặp tiểu sư muội, nhờ chết mất, kết quả mới bế cục bông nhỏ mềm mại lên, cả người đã chấn động, lập tức phải chịu mấy cú đánh như trời giáng từ các hướng khác nhau.
Tiểu thiếu gia tôn quý của Hách Liên gia thiếu chút nữa đau đến khóc, mẹ ơi, các sư huynh xuống tay thật tàn nhẫn quá đi! Đây là tiết tấu muốn đánh chết hắn chứ chẳng đùa đâu.
Hách Liên Chẩn vội vàng buông tiểu A Tứ xuống, một nửa thân mình bị đông lạnh thành băng, một nửa thân mình bị lửa nóng thiêu đốt, vô cùng hoảng hốt kêu to gọi nhỏ: “Tiểu Hắc.”
Chim Đại Hắc lười biếng mở to mắt, sau đó nuốt trọn ngọn lửa trên người hắn xuống, cuối cùng tiếp tục gục đầu xuống ngủ trên cây.
Bị đông lạnh thành băng lại còn thuật Ngôn Linh cố định tại chỗ - Hách Liên Chẩn đứng im ru, thấy các sư huynh nắm tay tiểu A Tứ vào nhà, trái tim hắn cũng lạnh băng rồi.
“Kiếm tu núi Thanh Vụ?” Mộc Tiêu nhìn tu sĩ tuấn lãng như lửa nóng này, quay sang hỏi thăm, không phải, vừa rồi con chim đen kia nuốt cả ngọn lửa đấy, bọn họ đều không nhìn thấy sao?
Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm vỗ bờ vai cậu, cười nói: “Thất sư huynh của Tiểu A Tứ đấy, đúng rồi tiểu nương tử có chín sư huynh, vài vị còn lại hẳn đều ở quanh phủ Lang Châu, ít ngày nữa cậu liền sẽ nhìn thấy cả thôi.”
Chín người? Tất cả đều lợi hại như vậy? Tiểu thiếu gia Mộc gia lảo đảo một cái rồi ngã ngồi trên cỏ, núi Thanh Vụ rốt cuộc là chỗ nào vầy nè? Bọn họ còn muốn tham gia tông môn tuyển chọn? Này không phải muốn đem các tông môn lớn ở Vân Mộng Thập Bát Châu treo lên đánh một lượt sao?
Trọng Hoa cùng Mặc Khí mang đến tin tức về bí cảnh Lang Hoàn và tông môn tuyển chọn.
“Cánh đồng hoang vu ở phía bắc, Bách Thảo Quỷ Lâm phía tây châu phủ, hồ Tiên Ngũ Sắc trong châu phủ và Tuyết Sơn ngàn dặm ở phía nam, đây là bốn chỗ có khả năng bí cảnh mở ra nhất. Trước mắt Lão Tứ, Lão Ngũ, Lão Bát, Lão Cửu mỗi người canh một chỗ. Một khi bí cảnh có bất cứ động tĩnh gì đều có thể phát hiện trước tiên.” Trọng Hoa mở Mỹ Nhân Phiến ra phe phẩy, cười như không cười nói: “Lâu thì nửa năm, nhanh thì một tháng, bí cảnh Lang Hoàn tất sẽ mở ra.”
Lan Tấn gật đầu: “Tông môn tuyển chọn sẽ để tiểu sư muội tham gia, chúng ta thay phiên đi canh bốn chỗ này.”
“Muội á?” Khương Tự ôm thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân ngồi trên ghế nhỏ mềm mại, đột nhiên bị điểm danh, chớp chớp mắt to, không dám tin, bé đi tham gia tông môn tuyển chọn?
Mọi người thấy biểu tình ngơ ngốc của bé đáng yêu, tức khắc cười nói: “Ừ, muội đi.”
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Ta đi Bách Thảo Quỷ Lâm.”
Thiếu niên tái nhợt ốm yếu nói xong, người đã biến mất ở khỏi căn nhà hoa. Mọi người đã thấy nhiều không ai quan tâm.
Bên ngoài căn nhà hoa, Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm gõ cửa: “Các vị đại nhân, ta nơi này có tin tức mới nhất về tông môn tuyển chọn.”
Lan Tấn mở cửa cho Lý Trường Hỉ vào, Mộc Tiêu cũng một lần nữa sửa sang lại tâm tình, lẻn vào theo, ánh mắt nhìn về phía đám kiếm tu núi Thanh Vụ, thậm chí ánh mắt nhìn Khương Tự cũng ẩn ẩn mang theo sự khác thường kèm theo chút gì đó hưng phấn.
Cũng không biết lúc này đây Kiếm Tông sẽ treo những tông môn lớn không ai bì nổi kia lên đánh như thế nào nhỉ, cậu sẽ mỏi mắt chờ mong.
“Mới vừa nhận được tin tức từ châu phủ.” Lý đại nhân cười tủm tỉm bấm pháp quyết để mọi người có thể xem chi tiết quy tắc tông môn tuyển chọn.
“Lần này báo danh lớn lớn bé bé có 18.000 tông môn, tu sĩ cốt linh dưới 100 tuổi tổng có 180.000 người, căn cứ thương nghị trước đó để đưa ra quy tắc. Cụ thể sẽ chọn 1640 người được vào bí cảnh, cho nên cơ bản xem như trăm dặm mới tìm được một. Tông môn phủ Thanh Châu chúng ta báo danh không nhiều lắm, chỉ có hơn 80 tông môn, cạnh tranh không quá kịch liệt. Để tránh kết quả có những châu phủ thực lực yếu kém chiếm nhiều danh ngạch, tông môn tuyển chọn lần này tổng cộng chia thành ba phần, hải tuyển, phục tuyển và khiêu chiến.”
Lý Trường Hỉ hàng năm làm việc ở châu phủ, đối với quy tắc chi tiết quen thuộc nhất, giải thích thông tục dễ hiểu: “Hải tuyển chính là xác định đẳng cấp, khảo hạch đạo thuật, kiếm pháp, pháp khí, y đạo, nhạc lý, thư pháp, chỉ cần tam trong số đó đạt tiêu chuẩn sẽ được vào vòng sau - phục tuyển.”
“Thư pháp còn phải thi? Ai ra ý tưởng này? Vào bí cảnh còn muốn thi cả cầm kỳ thư họa á?” Tiểu thiếu gia Mộc gia nhịn không được cười ha ha nói, thấy đôi mắt phượng của tu sĩ áo tím không có ý tốt nhìn qua, lập tức làm hành động kéo miệng lại.
“Dĩ nhiên thi không phải văn tự thông dụng của Vân Mộng Thập Bát Châu, nghe nói là bí ẩn đến các thế gia cũng không giải được, vô cùng có khả năng là chữ cổ.”
Chữ cổ? Mộc Tiêu hơi dại ra, im lặng như gà. Cậu thật đúng là không biết chữ cổ. Kia chính là văn tự lưu lại từ thời thượng cổ, mỗi một chữ cũng đều ẩn chứa pháp tắc đạo thuật vô thượng. Lần khảo hạch này thật quá độc ác, may mà Mộc gia bọn cậu được cử người vào đợt hai, bằng không chẳng phải muốn mất mặt?
“Cái này đơn giản rồi, ngoại trừ đạo thuật kiếm pháp không thi, những cái khác A Tứ tùy tiện chọn ba môn nào đó là được.” Trọng Hoa lười biếng cười nói, “Đến lúc đó chúng ta thay phiên đưa tiểu sư muội đi thi, pháp khí có ta, y đạo có Lão Tứ, nhạc lý có Lão Ngũ, có điều A Tứ chắc có thể tự mình thi nhạc lý.”
Lý đại nhân cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Hải tuyển không khó, cửa thứ hai phục tuyển lại có chút căng, do tông môn thông qua hải tuyển chịu trách nhiệm, nhiệm vụ cụ thể thế nào, tạm thời còn chưa tuyên bố.
Cửa cuối cùng là trận đấu khiêu chiến, những tông môn bị loại có thể khiêu chiến những tông môn đã thông qua phục tuyển, tỷ thí đạo thuật tu vi, khiêu chiến thành công có thể thay thế vào danh ngạch đối phương, không giới hạn châu phủ.”
Dù sao cũng là vào bí cảnh thám hiểm, có chọn dĩ nhiên cũng sẽ tìm tu sĩ có tu vi cao thâm, đạo thuật mạnh mẽ, như thế mới có khả năng phá cảnh thăng cấp, phi thăng thượng giới.
Cửa cuối cùng này khiến lông mày Lý Trường Hỉ nhíu chặt lại, tin tức đó đối với châu phủ Nam Hoang thực lực yếu đuối thật bất lợi.
Vốn dĩ phủ Thanh Châu bọn gã thoải mái lọt vào tông môn có danh ngạch đi, kết quả lại bày ra trò khiêu chiến, không chừng chỉ còn một hai tông môn có thể vào.
“Cho nên phủ Thanh Châu các người khả năng sẽ rớt mất bảy tám danh ngạch? Ha ha ha, vậy trước đó huynh còn khoác lác với ta rằng châu phủ các người xếp hạng đứng thứ 10, có mười danh ngạch tông môn, Vô Tình đạo quân cũng không giúp được gì đấy sao?” Mộc Tiêu vỗ đùi cười ha ha ha nói, thấy không ai phản ứng lại với mình, đành hậm hực ngậm miệng lại.
Lan Tấn trầm ngâm, bàn tay thon dài vuốt ve dọc theo mép bàn, nhàn nhạt nói: “Cửa cuối cùng sẽ để Lão Bát, Lão Cửu đi. Không đả thương tánh mạng người ta là được.”
“Lục sư huynh, ta…ta cũng có thể.” Hách Liên Chẩn kích động giơ tay, chỉ nói thẳng rằng ông đây muốn đánh những tu sĩ đó đến kêu cha gọi mẹ.
Lan Tấn nhìn bộ dạng đắc ý tận trời kia của hắn, nhíu mày không nói gì. Tham gia tông môn tuyển chọn đã vô cùng “huênh hoang” rồi, nếu còn đem tông môn ở Vân Mộng Thập Bát Châu đánh đến răng rơi đầy đất, sau này vào bí cảnh Lang Hoàn, đám tu sĩ của những tông môn đó liên hợp chống lại bọn hắn cũng sẽ khá đau đầu.
“Chuyện này sau lại nói. A Tứ, có sợ tông môn tuyển chọn không?”
Khương Tự ôm bé cún trong lòng, mắt trăng non nháy nháy, nói: “Không sợ.”
“Các vị đại nhân không cần lo lắng, hải tuyển cũng không nguy hiểm, phục tuyển các vị mang tiểu nương tử tham gia cũng sẽ không có nguy hiểm, còn khiêu chiến thì tiểu nương tử vẫn không nên tham gia tốt hơn. Khiêu chiến đao kiếm không có mắt, có điều cũng có quy định thêm vào, thí dụ như có thể nhờ giúp đỡ hoặc đối phương tự nguyện xuống đài đều được cho qua. Mỗi tội như vậy trả linh bích cùng pháp bảo khá tốn kém.” Lý đại nhân cười nói.
Thi trượt nếu không phải thực lực yếu kém thì cũng là vận khí chẳng ra sao.
Khương Tự vừa nghe quy tắc này đã rất thổn thức, quả nhiên mở cửa sau chói lọi cho những thế gia tu tiên quyền thế. Giới tu tiên vốn có tài nguyên hữu hạn, mọi người phải cùng nhau tranh đoạt, sự tàn khốc không phải chỉ một chút.
*
Buổi sáng ngày hôm sau, tuyến đường ngoài mười dặm châu phủ đã được khơi thông, các tu sĩ thi nhau lên đường vào phủ Lang Châu.
Người của Vô Cực Tông và Linh gia - phủ trung Châu vẫn mãi không đi. Buổi sáng khi Khương Tự mang theo Tuyết Đoàn Tử ra ngoài đi bộ đã thấy Hải Lam Châu và Linh Sanh một người ôm một bó linh hoa cực phẩm, người khác tay cầm trang sức châu ngọc xinh đẹp đang chờ bé.
Khương Tự ngó ngó bó hoa rồi lại nhìn nhìn trang sức châu ngọc, tức khắc cảm thấy có sư huynh là một nam tu tuấn tú xinh đẹp thực có hời.
“Tiểu A Tứ, Đại sư huynh muội có đạo lữ chưa?” Linh Sanh hỏi trực tiếp, cách khăn che mặt cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình mênh mông bốn phương của nàng ấy. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận