Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 556: Về Đông Châu

Mọi người đường ai nấy đi, bọn nàng mang theo ấn Cửu Châu chạy suốt đêm về Bắc Châu.
Khi đến thành Đông Đô mới thấy ở đây giăng đèn kết hoa khắp nơi. Vương thành Tây Đô vừa chết, đám sát tu chịu áp bức suốt bao năm không thể không hoan hô, họ thoải mái đi trên đường nói cười với nhau, còn có không ít sát tu giọng nói sang sảng vừa tặng đặc sản cho bọn nàng vừa dò hỏi chuyện Cửu Châu.
Mấy người Vô Nhai Tông kinh ngạc suýt nữa rớt cằm, người phương bắc hình như có chút hiếu khách nhỉ?
Khi tới cẩn thận bao nhiêu thì khi trở về mang theo bao lớn bao nhỏ toàn đặc sản phương bắc nhiều bấy nhiêu, mấy người Khương Tự kinh ngạc lại kèm theo vui mừng vô cùng.
Không tới nửa tháng, mọi người cuối cùng cũng quay về Bắc Châu.
Cô Xạ và Hoa Liễm Diễm mang theo ấn Cửu Châu trở về Bách Hoa Tông, phong ấn lại một lần nữa.
Người Vô Nhai Tông quay về phương bắc.
Khương Tự cũng chuẩn bị về núi Đông Li ở Đông Châu trồng hoa trồng cỏ, xử lý mấy gian nhà gỗ sư phụ để lại, đồng thời mời các sư huynh đến núi Đông Li làm khách.
*
“Ngày mai sẽ về Đông Châu?” Trong Động Thiên Phúc Địa, Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu vừa nhận được tin từ mấy người Khương Tự đã trăm miệng một lời kêu lên.
Mấy ngày nay hai người bọn gã vẫn luôn ở thành Bách Hoa, Bắc Châu, chờ đến ruột gan nóng như lửa đốt, cũng may không ngừng có tin tức tốt đẹp truyền về, nhiệm vụ Vĩnh Ám Địa hoàn thành viên mãn, hơn nữa Khương Tự cùng Nguyệt Li đều đã phá vỡ vào Cửu cảnh.
Trong vòng một năm có tới bốn vị tu sĩ phá vỡ vào cửu cảnh, quả thực là thời đại phá cảnh như nước phun từ dưới giếng ra.
Cả Cửu Châu Oanh động.
Khương Tự gật đầu cười nói: “Đúng vậy, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn bôn ba bên ngoài nên muốn sớm quay trở về núi Đông Li một chút để xử lý hoa hoa cỏ cỏ.”
Không nói không biết, vừa nói ra Khương Tự mới ý thức được núi Đông Li thực chất đã hoang phế mấy vạn năm, cần phải xử lý hoa cỏ, núi trước núi sau đều phải sửa chữa, lại còn có Linh Sơn và Sát Sơn trước núi.
Bây giờ nàng hận không thể lập tức quay trở lại núi Đông Li làm một cô chủ nông trường đây này.
Lan Tấn dịu dàng cười nói: “Trước khi tới, huynh đã sắp xếp nhân tu xây dựng một chiếc cầu tiên trên biển kéo dài qua hải vực, từ thành Kim Hồng nối thẳng tới núi Đông Li, khi chúng ta trở về chắc hẳn đã làm xong.”
“Thật nhanh, như vậy về sớm một chút cũng tốt.” Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm khen: “Mấy ngày nay từng chuyện từng chuyện về vùng đất phương bắc cứ liên tục truyền tới, quả thực so với thoại bản còn gay cấn hơn.”
“Người khác phá vỡ vào cửu cảnh chỉ có một tia sáng chiếu thẳng về phía chân trời còn khi tiểu nương tử và Nguyệt đại nhân phá vỡ vào cửu cảnh ấy à, khi đó mây đầy trời, các loại dị tượng liên tục sinh ra, đẹp không sao tả xiết. Sau đó trên không trung còn xuất hiện lôi kiếp chín màu, ầm ầm như muốn phá vỡ toàn bộ cả Vĩnh Ám Địa. Ui chao, trận thế kia phải gọi là kinh tâm động phách cực kỳ.”
“Không sai, bọn ta ở Bắc Châu còn nghe nói Mặc đại nhân giết Vương thành Tây Đô và thập nhị huyết sát, tìm ấn Cửu Châu về, Vĩnh Ám Địa cũng khôi phục hoàn lại với tiên môn Cửu Châu.” Mộc Tiêu kích động vô cùng: “Khương Tự, bây giờ bọn muội đã trở thành nhân vật truyền kỳ ở Cửu Châu đấy. Ớ, sao Mặc đại nhân không về cùng mọi người?”
Khương Tự cong mắt cười: “Nhi sư huynh đã đi tìm kiếm Phần Thiên rồi, ta đã đưa tin mời huynh ấy tới núi Đông Li ở. Còn có Bát sư huynh và Cửu sư huynh nữa, các sư huynh ta đều mời cả, đây cũng coi như bữa tiệc gia đình mừng núi Đông Li một lần nữa mở lại.”
Úy Hành mặc áo lam phong lưu nghe thế bèn cười: “Nghe đã thấy rất vui rồi, có thể tới núi Đông Li làm khách là vinh hạnh của huynh.”
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Li hơi ảm đạm, chàng đáp nhàn nhạt: “Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt của Vĩnh Ám Địa, chắc hẳn Mặc Khí khó có thể đến Cửu Châu được, A Tứ, những việc này để sau lại nói, muội cứ nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, vậy muội đi về trước nghỉ ngơi đây.” Khương Tự mỉm cười dắt cún con nhà mình về phòng nghỉ ngơi.
“Bọn cũng không quấy rầy các vị đại nhân nghỉ ngơi nữa.” Lý Trường Hỉ vội vàng kéo Mộc Tiêu ra ngoài.
“Huynh đừng kéo ta! Sao ta cảm thấy lần này quay về, không khí giữa các vị đại nhân cứ có gì đó quái quái? Còn cả Khương Tự nữa, sau khi muội ấy phá vỡ vào cửu cảnh, ta cũng chẳng dám nhận thân.”
“Huynh có phải ngốc không thế? Đi mau.”
Giọng hai người dần dần biến mất, chỉ để lại ba người Nguyệt Li, Lan Tấn và Úy Hành.
Ba người đứng trong đình viện của Động Thiên Phúc Địa nhìn từng cụm hoa tú cầu nở rộ khắp vườn. Hàng năm trên thượng giới luôn ấm áp như mùa xuân, chỉ có hai mùa xuân thu, duy chỉ có vài vùng đặc thù mới có mùa hè nóng bức hoặc mùa đông giá rét.
Mới không để ý chút mà A Tứ không ngờ đã phi thăng lên thượng giới hơn một năm, sắp hai năm. Hai năm với tu sĩ mà nói chỉ như cái chớp mắt. Thế nhưng mấy năm nay lại xảy ra quá nhiều chuyện, thời gian trôi qua cực nhanh, bọn hắn vẫn chưa kịp làm rõ nhiều mối quan hệ và cảm xúc.
Úy Hành thấy Nguyệt Li và Lan tấn đều không nói lời nào, hắn không khỏi nhướng mày, lấy tiên hoa linh thảo trước đó tiện tay đào được trong thế giới nhỏ có thần thụ bất tử từ trong giỏ thuốc của mình ra, cứ thế ngồi trong đình viện bào chế dược thảo, không nói một lời.
Tâm ý của Nguyệt Li với tiểu sư muội đã không có cách nào che giấu nữa. Mặc Khí lại không hiểu sao chẳng từ mà biệt. Thành ra bây giờ không biết ai có thể ngăn cản Nguyệt Li?
Nội tâm hắn tuy mất mát, ẩn ẩn không cam lòng nhưng cũng hiểu, hắn và Già Nam bởi vì xuất hiện quá muộn nên không lấn át được mấy người Nguyệt Li, dĩ nhiên đã sớm mất lực cạnh tranh, chỉ có thể lui về phía sau một bước, coi A Tứ như muội muội mà chăm sóc.
Có điều Nguyệt Li muốn đè ép mọi người cũng không dễ dàng như vậy.
Chờ đám người Trọng Hoa trở lại, việc này chắc chắn sẽ càng rối loạn.
Nguyệt Li vuốt ve thú Nguyệt Quang Nhất Giác, bảo nó qua một bên chơi rồi mới nhàn nhạt hỏi: “A Tấn có chuyện muốn hỏi?”
Lan Tấn đã nhịn suốt một đường, bây giờ xung quanh không có người ngoài, cuối cùng không thể nhịn được nữa, muốn nói lại thôi: “Đại sư huynh, huynh đối A Tứ chính là…?”
“Ừ.” Nguyệt Li gật đầu.
Từ khi chàng đã muốn để Lan gia thượng cổ thu A Tứ làm nghĩa nữ cũng là lúc sinh ra tình cảm như vậy. Sau này A Tứ có chỗ dựa là núi Đông Li, chàng mới từ bỏ việc này.
“Chuyện khi nào?” Lan Tấn thấy chàng thừa nhận, trái tim như rơi xuống đáy cốc.
Hắn hẳn phải vui mới đúng, Đại sư huynh là tu sĩ có phẩm tính cao khiết nhất ở Cửu Châu, cũng là mục tiêu hắn luôn theo đuổi. Thế nhưng kia chính là tiểu A Tứ đấy, là tiểu A Tứ hắn nhặt về từ dưới chân núi Thanh Vụ, khi nhặt về con bé còn nhỏ, rõ ràng nội tâm sợ hãi lại hiếu thắng cố giả vờ bình tĩnh, vừa cưng cưng, mềm mại lại đáng yêu.
A Tứ như vậy, hắn luyến tiếc.
“Không biết.” Đôi mắt hẹp dài của Nguyệt Li hơi tối lại.
Có lẽ là lúc nàng đứng dưới cây nguyệt quế xâm nhập vào thế giới chỉ có sự lạnh nhạt của chàng, cũng có lẽ là lúc nàng kéo ống tay áo làm nũng với chàng, cũng có thể là lúc chỉ một cái liếc mắt đã có thể nhận ra nhau trong cả biển người ở thành Yên Vũ, hoặc có thể là khi bình minh lên trên núi Nhạc Lộc.
A Tấn mang nàng vào thế giới của chàng, từ đó về sau chàng cuối cùng không có cách nào lẻ loi thanh tu một mình trong yên lặng được nữa.
“A Tứ biết tâm ý của huynh không?” Úy Hành thả tiên thảo bát phẩm đã bào chế xong trong tay ra, đôi mắt phong lưu đa tình híp lại.
Theo hắn thấy thì sau khi bọn hắn gặp lại tiểu sư muội ở thượng giới, có ít nhất một nửa xuất hiện cảm tình vô cùng mơ hồ với A Tứ. Chẳng qua ai cũng không dám nói, làm cũng chẳng dám làm. Dù sao làm sư huynh sư muội vẫn tốt, thế nhưng nếu đâm thủng lớp giấy quan hệ kia, có khi đến sư huynh sư muội cũng không thể làm được nữa.
Thua cuộc, hậu quả sẽ vô cùng thảm.
Hắn cho rằng người ra tay trước sẽ là Mặc Khí hoặc Thu Tác Trần, không ngờ lại là Nguyệt Li.
Sự cân bằng đã bị phá hỏng. Không biết sau này sẽ phong ba thế nào nữa?
Ánh mắt Nguyệt Li sâu thẳm, chàng thanh lãnh nói: “Nếu A Tứ muốn theo đuổi con đường trường sinh hoặc trong lòng có người, ta sẽ về tiên châu hải ngoại, bế quan ngàn năm.”
Cả đời này của chàng thứ mong muốn ít ở chẳng có mấy. Chàng bằng lòng đánh cuộc một phen, kém nhất có chăng cũng chỉ thanh tu một đời, vĩnh viễn không ra khỏi tiên châu hải ngoại.
Lan Tấn hơi ngớ ra, bế quan ngàn năm?
Trước kia hắn cảm thấy trong số mấy người bọn hắn, Mặc Khí là kẻ cố chấp nhất, bây giờ xem ra Đại sư huynh mới là người cuối cùng đi hết con đường.
Nội tâm Lan Tấn loạn vô cùng, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Nguyệt Li sẽ động tình, người tu đạo Hạo Nguyệt có thể động tình khó khăn, gian nan cỡ nào chứ?
Một khi đã động tình thì sẽ trở thành mối tình si kéo dài cả vạn năm.
Nếu không có kết quả, theo tính cách của Nguyệt Li, truyền thừa Nguyệt phủ chỉ sợ cũng sẽ đoạn tuyệt ở thế hệ này.
Động tác nghiền dược thảo của Úy Hành hơi khựng lại, thấp giọng thở dài: “Nguyệt Li, trong chúng ta, hóa ra huynh mới là người tàn nhẫn nhất.” Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Đêm qua Khương Tự ngủ rất muộn, nghĩ đến chuyện sắp quay về núi Đông Li, được sống cuộc sống như trong mơ, nàng kích động vô cùng, thì sẽ không ngủ được.
“A Tứ, chúng ta còn chưa luyện hóa bia sinh tử, còn chưa tìm được di tích chư thần à?” Bút vẽ nhỏ chống cằm hỏi: “Chúng ta thật sự phải về núi Đông Li, không tiếp tục lưu lạc Cửu Châu sao?”
Khương Tự vuốt lông bút của nó, cười đáp: “Đi đi đi, đồng ý với cậu nhất định sẽ đi, chẳng qua trước khi đi ra ngoài du lịch, chúng ta phải quay về sửa chữa lại nhà cửa đã. Còn việc di tích chư thần, thời cơ đến, tự nó sẽ xuất hiện, không phải vội.”
Ba gian nhà gỗ kia thuộc về sư phụ. Nếu nàng ở lại còn phải xây một căn nhà gỗ nhỏ, dựng nhã thất, như vậy các sư huynh tới ở cũng có chỗ nghỉ chân.
Chỗ rừng khổ trúc kia khá được, trước hết cứ khai khẩn một mảnh đất trống to to chút, như vậy có thể dựng được nhã thất trong đó. Kỳ thật ở luôn lại động phủ cũng khá ổn.
Khương Tự giơ tay huyễn hóa động phủ ra, bây giờ động phủ đã có thể lấy từ thức hải xuống, khi rơi xuống đất sẽ hiện lên một tòa tiên phủ tiên khí lượn lờ. Cuối cùng nên dựng nhà gỗ hay ở trong động phủ nhỉ?
Khương Tự lưỡng lự vô cùng, cứ thế mãi cho đến sau nửa đêm mới ngủ được. Có điều một đêm này ngủ lại vô cùng thoải mái, khi tỉnh lại trời đã sáng trưng.
Lan Tấn và mấy người Lý Trường Hỉ đã sớm thu dọn xong đâu đấy.
Trước khi rời đi, mọi người đến chỗ Tầm Lộc Sơn Chủ chào từ biệt. Gian phòng đá giữa núi trước đó đã bị sụp xuống, bùa chú màu máu trấn áp bên trong phòng đá cũng đã bị phá vỡ, giờ chỉ còn sót lại một ngôi mộ cô đơn.
Tầm Lộc Sơn Chủ trồng một gốc lê ngay bên cạnh bộ phần của Thời Phong Khởi. Cây lê kia được chăm bón tốt vô cùng, nay đã nở đầy hoa, dưới tàng cây còn chôn mấy đàn rượu mạnh.
Đám người Khương Tự từ xa xa bái mộ phần cô đơn kia một bái xem như chào từ biệt.
“Cây lê kia được phân ra từ cây lê vạn năm ở trong thành Tửu, như thế người cũ, hoa lê và rượu mạnh đều đủ cả, cũng coi như một loại viên mãn.” Nguyệt Li nhìn bóng dáng vị cửu cảnh Sơn Chủ kia, thắp giọng cảm thán.
Nếu đổi thành chàng, chàng cũng sẽ luôn ở chỗ đó, ở đến khi tọa hóa, sau khi chết đưa chấp niệm sâu nhất vào bên trong bí cảnh của mình, sống chung gối, chết cùng huyệt.
Khương Tự cắn môi, đôi mắt đen nhánh hơi chút mờ mịt, thế này gọi gì là viên mãn? Viên mãn chân chính phải gắn bó không rời.
Thời Phong Khởi đã bị thành kiến của tiên môn Cửu Châu và tà thần hắc ám hại chết.
“Đại sư huynh, tàn hồn của Thời Phong Khởi thật sự không tìm thấy sao?”
Nguyệt Li lắc đầu: “8000 năm đã qua, nếu có thể tìm, cũng chỉ có thể trở lại quá khứ đi tìm. Đi thôi.”
Khương Tự gật đầu, lại hướng về mộ phần cô đơn kia bái một bái. Bỗng một cơn gió mát thổi nhẹ qua, vô số hoa lê nay đến trước mặt Khương Tự, nàng duỗi tay đón được một đóa hoa, nhẹ giọng nói: “Bảo trọng.”
Sau khi chào từ biệt Tầm Lộc Sơn Chủ, đoàn người Khương Tự trực tiếp về Đông Châu, nàng và Nguyệt Li đã phá vỡ vào cửu cảnh nên di chuyển cực nhanh, có thể ngày đi vạn dặm.
Khương Tự nóng lòng về nhà, mỉm cười nói: “Lục sư huynh, muội về núi Đông Li trước, quét tước cửa núi một chút, chờ các huynh tới. Muội đi trước một bước nhé.”
Nguyệt Li gật đầu với bốn người rồi cũng đi theo.
Mộc Tiêu choáng váng, mờ mịt đầy đầu hỏi: “Không…. Không đi cùng nhau à?”
Lý Trường Hỉ nhanh chân dẫm cho cậu một phát, hận không thể che miệng cậu lại, không nhìn thấy biểu tình mất mát của Lan Đại nhân và Úy đại nhân sao?
Theo gã thấy thì sau khi đi Vĩnh Ám Địa, tiểu nương tử rõ ràng đã gần gũi với Nguyệt đại nhân hơn rất nhiều, hai vị này đang ghen tị đó.
Đây cũng không phải chuyện xấu, làm sư huynh muội càng lâu thì sau này ai kết làm đạo lữ với tiểu nương tử, nhất định sẽ bị tám người còn lại làm thương tích đầy mình. Tám vị huynh trưởng, hình ảnh kia ngẫm lại đã không nỡ nhìn thẳng, cũng không biết ai có thể qua cửa được.
Lý Trường Hỉ híp mắt mỉm cười, len lén thêm một phiếu cho Nguyệt đại nhân.
Trong những người này, gã coi trọng Nguyệt đại nhân và Mặc đại nhân nhất, thực lực mạnh mẽ lại còn sẵn sàng giả vờ đáng thương.
Đáng tiếc Mặc đại nhân vẫn còn đang ở Vĩnh Ám Địa, bằng không lại có thêm trò hay để xem.
“Mẹ của con ơi, chạy chết con mất, Tam ca, chúng ta đuổi theo không?” Một tiếng kêu lên quen thuộc vang lên, đằng kia có ba bóng dáng nhanh như một trận gió thổi qua trước mặt mọi người, mạnh đến mức khiến đám người Lý Trường Hỉ trợn mắt há hốc mồm: “Móa nó, Tam ca, chúng ta chạy qua đi, ta nhìn thấy Lão Lục……”
Trong nháy mắt khi trận gió thổi về, Trọng Hoa mang khuôn mặt đen sì xách theo Hách Liên Chẩn mệt như cún, hỏi: “Lan Tấn, sao chỉ có bốn người các huynh? A Tứ và Nguyệt Li đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận