Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 642: Đổi Người

Trận Đại Diễn Hư Không là đại trận hộ sơn của Nguyệt phủ, cũng chính là đại trận hoàn chỉnh nhất được lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay. Sau khi di tích chư thần xuất hiện, các tiên môn Cửu Châu đã dự đoán kết cục xấu nhất. Vì thế Nguyệt phủ cũng công khai trận Đại Diễn Hư Không.
Trận này lấy mười tán vị cửu cảnh Thánh Hiền làm mắt trận, thi triển một trận pháp thật lớn trước này chưa từng có để bảo vệ Cửu Châu. Đáng giận chính là ngoại trừ mấy người Khương Tự thì thế hệ trước của Cửu Châu chỉ có mười lăm vị cửu cảnh, ba vị trí còn trống đành phải lấy người tu vi bát cảnh đỉnh làm thế thân.
Giờ di tích chư thần đã chìm xuống, kế hoạch của bọn ông cần phải tiến hành trước thời hạn. Nếu nói mấy người Nguyệt Li tiến vào di tích chư thần là kế hoạch một thì tử thủ đến cùng chính là kế hoạch hai. Nếu cả hai kế hoạch này đều thất bại thì bọn ông chỉ có thể lựa chọn cáo biệt với những người thân nhất.
Tiếng tin cảnh báo ngay lập tức truyền khắp Cửu Châu. Mười tám vị cửu cảnh, bát cảnh đỉnh giữ mắt trận trước hết xây dựng trận pháp bảo vệ Cửu Châu, trận bắt đầu được kết hình thành nên một vòng phòng hộ thánh khiết. Vô số tu sĩ Cửu Châu rót sức mạnh của mình vào trong trận pháp.
Lực lượng mạnh mẽ xông thẳng tận trời cao giống như một chiếc dù lớn cố gắng nâng di tích chư thần đang không ngừng chìm xuống lên.
Trong di tích chư thần, Vu Tà giống như ma thần, tay cầm kiếm Phần Thiên, từ trên cao nhìn xuống mấy người Nguyệt Li, giọng nói mang theo ý cười nhạo: “Châu chấu đá xe, ta không già không chết, cứ mỗi một lần giết ta thì sau khi sống lại, sức mạnh của ta sẽ gia tăng ba phần, đến Thái Âm cũng chẳng dám giết ta đâu. Có điều nếu các ngươi đưa nữ tu nhỏ bé kia cho ta thì ta cũng có thể không giết các ngươi, cho Cửu Châu của các ngươi kéo dài chút hơi tàn.”
Khóe môi Vu Tà nhếch lên ý cười đầy tà ác, lòng người luôn xấu xí nhất, gã thích đùa bỡn lòng người, nhìn đám tu sĩ luôn ra vẻ đạo mạo lộ ra mặt trái ích kỷ lại lạnh lẽo trong nhân tính.
Sắc mặt mấy người Nguyệt Li xanh mét.
Người Bách Hoa Tông cười lạnh một tiếng, phi, mặt đồ chó này lớn thật!
Mấy người Vô Nhai Tông ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, kể cả có muốn dùng Khương Tự đổi lấy thái bình của Cửu Châu thì bọn họ cũng không làm chủ được. Huống chi một đường này Khương Tự đã cứu bọn họ không ít lần, là người thì không ai có thể làm ra chuyện như vậy được.
Mặc Khí nhịn ngụm máu trong cổ họng xuống, nổi giận: “Ngươi nằm mơ.”
Lan Tấn trước nay luôn nho nhã giờ khuôn mặt nặng nề tối tăm vô cùng: “Khó trách các hạ có thể tham sống sợ chết mười vạn năm, nói không ra tiếng người, làm cũng không phải chuyện con người làm.”
Ánh mắt Nguyệt Li lạnh nhạt, chàng lạnh nhạt nói: “Nam nhi Cửu Châu ta há là hạng người tham sống sợ chết, Vu Tà, ngươi chắc đang sợ hãi nhỉ? Ngươi sợ sức mạnh Giới Chủ phá hủy ngươi.”
Vu Tà nhiều lần bị chàng chọc trúng chỗ hiểm, mặt mày tức tối, giọng nói âm trầm: “Xem ra các ngươi muốn ta tự mình ra tay, vậy ta đây liền cho bọn ngươi toại nguyện.”
Ngay tức khắc toàn bộ ảnh yêu trong rừng rậm phát ra tiếng nức nở. Vô số ảnh yêu đột nhiên chui từ dưới mặt đất lên, tử khí tụ lại thành một con rồng lớn, mở cái miệng to như bồn máu ra gào rống vọt về phía mọi người.
Đồng tử mấy người Nguyệt Li co rụt lại, tất cả đều đã huyết chiến mấy ngày liền, hơn nữa trước đó còn chịu một kích toàn lực, linh lực và thể lực vốn dĩ đã tiêu hao hết, vừa rồi chẳng qua cố kéo dài chút thời gian.
Khương Tự mở thông đạo của Kính Hoa giới ra, dẫn khí hỗn độn cuồn cuộn không ngừng vào giúp đỡ mọi người khôi phục một nửa linh lực. Thế nhưng tất cả cũng chỉ có thể phát ra đạo thuật mạnh mẽ cuối cùng
“Toàn lực công kích Vu Tà, trận pháp của ta có thể chống đỡ con rồng lớn ảnh yêu.” Nguyệt Li nhanh chóng quyết định, ánh mắt sâu thẳm liếc qua nhìn Khương Tự một cái.
“Được.” Mọi người trăm miệng một lời đáp, nội tâm sôi trào, sống hay chết tất cả quyết định ở giờ phút này.
“Ngu không ai bằng.” Vu Tà nhìn con rồng lớn được tạo ra từ ảnh yêu mang theo tử khí ngập trời muốn cắn nuốt đám tu sĩ nhỏ bé kia. Thế mà mấy tu sĩ này lại còn nghĩ muốn giết gã một lần nữa?
Tà niệm của tà thần hắc ám cười lạnh một tiếng, chẳng thèm để mười mấy đạo thuật nọ vào mắt, tùy ý khua kiếm chém qua.
Gã chính là hóa thân của tà thần hắc ám, ban nãy gã vừa mới phá vỡ phong ấn, sức mạnh vẫn còn suy yếu nên mới có thể để cho bọn chúng thực hiện được ý đồ, giờ bọn chúng muốn giết gã một lần nữa lại là điều không thể!
Hơn nữa tử vong chỉ khiến gã càng thêm mạnh mẽ.
Khương Tự giữ chặt chiếc nhẫn trong tay, rót một tia sức mạnh thế giới vào trong chiếc nhẫn mà Vu Sơn đang ẩn thân. Trong mắt nàng hiện lên một tia quyết tuyệt, bàn tay trắng nhanh chóng vẽ ra mấy ký hiệu, chúng lẫn vào trong đạo thuật của mọi người rồi cùng công kích về phía Vu Tà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận