Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 211: Trời Sáng
Khương Tự thu lá nguyệt quế trong tay lại, thanh thúy hô: “Mỹ Nhân Phiến.”
Mỹ Nhân Phiến hóa thành huyền cầm. Mặt mày Khương Tự lạnh nhạt, tay đè lên huyền cầm đàn ra Phật âm đầu tiên. Khúc Trấn Ma có thể trấn áp hết thảy tà ma yêu vật trên thế gian còn Kính Quang Đài lại khiến người ta tỉnh táo, ngăn chặn cái ác. Bé chỉ có hai khúc này, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Sáu chữ Phật âm từ đầu ngón tay của bé thoát ra ngoài. Lang Hoàn Kim Tiên đang rơi vào trạng thái tàn sát điên cuồng bỗng nhiên hơi dừng lại.
“Tiếng đàn có tác dụng rồi, A Tứ, động tác của hắn ra chậm lại rồi.” Hải Lam Châu kinh ngạc vui mừng kêu lên.
Đây là Kính Quang Đài giúp Khô Liễu đại sư tấn chức nửa bước cảnh sao?
Hải Lam Châu vì chống đỡ sát ý đầy trời thổi quét đến mà linh khí trong cơ thể đã sớm tiêu hao gần hết, còn cho rằng kẻ đáng sợ trong viện sau rào tre sẽ giết đến trước mặt nàng, không ngờ Khương Tự vậy mà lại đàn Kính Quang Đài.
Đại tiểu thư Hải gia vui quá mức đến bật khóc, tiểu sư muội Kiếm Tông rốt cuộc là thần tiên gì vầy nè!
“Lang Hoàn Kim Tiên không giết người, không giết người……” Các tu sĩ vui sướng đến mức bật khóc, nhao nhao dựa sát vào Khương Tự, cùng với Hải Lam Châu kích hoạt trận pháp phòng hộ để chống đỡ sát ý từ trận cũng như tránh ảnh hưởng đến việc Khương Tự đàn Kính Quang Đài.
Khúc đàn sáu chữ, Ngũ sư huynh đã nói rồi, sáu chữ Phật âm nhưng có thể bao quát hết thảy trên thế gian, bên trong ẩn chứa diệu pháp vô thượng. Bé không hiểu diệu pháp nhưng vẫn biết bình ổn chết chóc như thế nào.
Bé mê luyến cuộc sống an cư lạc nghiệp của nước Đại Ngu, mê luyến tình cảm ấm áp mọi người tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau giữa các sư huynh muội trên núi Thanh Vụ, mê luyến chút cảm động bình phàm của phủ Thanh Châu. Thế gian này rất tốt đẹp chứ không chỉ tồn tại mỗi chết chóc, lừa gạt hay thù hận.
Loan đao trong tay Lang Hoàn Kim Tiên rơi xuống mặt đất. Bóng dáng hư ảo đáng sợ kia chậm rãi ngồi xuống dưới tàng cây đa lẳng lặng nghe tiếng đàn của Khương Tự.
Mọi người xung quanh cố gắng nín thở, bóp chút linh khí đáng thương trong cơ thể, sợ đến mức run bần bật.
Không biết từ khi nào mà sát ý trong sát trận dần dần tan đi, máu đỏ trên trời cao cũng biến mất, ánh mặt trời từ trên tầng mây tỏa sáng khắp đất trời.
Trời đã sáng.
Sát ý biến mất, tàn niệm của Lang Hoàn Kim Tiên cũng tan biến, ngay cả thi thể của những tu sĩ đã chết cũng hóa thành màn sương máu biến mất không còn tăm hơi. Thôn nhỏ dưới chân núi lại tiếp tục khôi phục dáng vẻ yên bình tốt đẹp trước đó.
Những tu sĩ sống sót rau tai nạn vui sướng tới mức bật khóc, bọn họ sống rồi, sống sót rồi!
Cố Kỳ Châu nhìn tiểu A Tứ được chúng tu sĩ bảo vệ, thấy nàng ưu nhã thu huyền cầm lại, khuôn mặt tinh xảo không buồn không vui, không cao ngạo cũng chẳng nóng nảy tựa như nữ đế được thần dân ủng hộ.
Vô Tình đạo quân đột nhiên nhớ tới 10 năm ở thành Thiên Đế kia, khi ấy nàng cũng được vô số người phàm ủng hộ như thế, dường như đang sinh ra vốn phải vậy.
Trong lòng Cố Kỳ Châu hiện lên một tia tối tăm không nói rõ được, gã ta bức bách bản thân phải hướng về phía trước, những gì đã qua sớm không thể quay đầu làm lại, vừa quay đầu đạo tâm sẽ hỏng mất.
Linh Dao thấy Khương Tự vậy mà có thể ngăn cản Lang Hoàn Kim Tiên chém giết, lại được chúng tu sĩ bảo vệ, sắc mặt ả khó coi, không nói một lời mà bắt đầu đả tọa điều tức chữa thương, vừa chữa thương mới phát hiện linh khí trong trời đất dư thừa, khả năng hấp thụ linh khí cao hơn so với ở Vân Mộng Thập Bát Châu gấp mấy lần.
Rất nhanh những tu sĩ khác cũng kinh ngạc vui mừng phát hiện ra chuyện tốt này. Tất cả đều ngồi xuống điều tức khôi phục thương thế trong cơ thể.
Khương Tự thấy Hải Lam Châu bị thương nặng, vết máu trên làn váy còn loang lổ, búi tóc xộc xệch, mặt cũng dơ bẩn nhưng nụ cười so với bất cứ lúc nào đều sáng lạn hơn. Bé lấy ra một bình Bách Hoa ngưng lộ, cười nói: “Muội tinh luyện ngưng châu từ cánh hoa, ăn rất ngon.”
Hải Lam Châu thấy trong bình từng viên từng viên ngưng châu xinh đẹp màu tím nhạt, hoàn toàn không thể kháng cự được thứ có giá trị nhan sắc cao như vậy, vội vàng ăn một viên.
Bách Hoa ngưng lộ vừa xuống bụng, Hải Lam Châu đã phát hiện toàn thân thoải mái, miệng vết thương trên người vậy mà không còn đau nữa, thậm chí còn ẩn ẩn có dấu hiệu khỏi hẳn, tức khắc giật mình nhìn Khương Tự, trời ạ, đây là linh đan diệu dược gì thế? Ngọc gia phủ Lang Châu luyện chế ra đan dược tứ phẩm cũng không thấy hiệu quả thần kỳ như này.
“A Tứ, cái này của muội?” Ánh mắt Hải Lam Châu ẩn ẩn sự kinh ngạc kèm theo vui sướng.
Khương Tự chớp chớp mắt với nàng ý bảo đừng nói ra, sau đó lấy ra một hạt châu thanh khiết cầm trên tay, lại lấy linh khuẩn và hoa quả làm đồ ăn vặt từ túi bách bảo ra. Sau khi không may lọt vào Sát Địa, đã một ngày một đêm bé chưa được ăn gì.
“Trời, linh khí nơi này thật quá nồng đậm, không hổ là bí cảnh tiên nhân, nếu tu luyện tại đây mười năm, chúng ta tất nhiên đều có thể đột phá tứ cảnh.”
“Không sai, mới chỉ là một phương trời đất bí cảnh đã có linh khí nồng đậm như vậy, không biết thời thượng cổ rốt cuộc thế nào nhỉ?”
“Tất nhiên là thời đại hoàng kim mà khắp nơi đều có linh hoa linh thảo, khắp núi đều có linh thú.”
Các tu sĩ điều tức đả tọa xong, thương thế trong cơ thể đều khôi phục hơn phân nửa, tức khắc thần sắc cũng nhẹ nhàng hơn, còn có thời gian nói đùa với nhau. Tận đến khi tu sĩ thanh tú mang theo ý cười đạp lên mây hưng phấn quay về, mở cửa rào tre hô: “Nguyên nương, ta đã về.”
Linh khuẩn trong miệng Khương Tự tức khắc mất đi vị ngon.
Ý cười trên mặt chúng tu sĩ cũng cứng đờ chua xót.
Khương Tự thu linh khuẩn và hoa quả vào lại túi, mắt nhìn Nguyên nương bước từ trong phòng ra, vui mừng đón Lang Hoàn Kim Tiên vào nhà, tức khắc hiểu rõ, đây là một ảo ảnh tuần hoàn phát sinh không ngừng.
Những chuyện xảy ra sau đó hẳn cũng giống như trước. Lang Hoàn Kim Tiên trải qua khoảng thời gian ngọt ngào cùng Nguyên nương, một lúc sau kiếm khách vô danh lại đến, hắn liên hợp với Nguyên nương cùng nhau giết chết Lang Hoàn Kim Tiên. Sau khi Lang Hoàn Kim Tiên chết, sát trận mở ra, cứ lặp đi lặp lại hết thảy như vậy.
Liên tiếp 10 ngày, Khương Tự đứng dưới tàng cây đa nhìn Lang Hoàn Kim Tiên vui mừng gọi Nguyên nương 10 lần, sau đó lại bị Nguyên nương giết 10 lần, bọn bé cũng mặt xám mày tro chịu sát trận giày vò 10 ngày.
Trên người mọi người đều dính máu, bao gồm cả Cố Kỳ Châu. Kính Quang Đài cũng dần mất đi lực ảnh hưởng với tàn niệm của Lang Hoàn Kim Tiên, đến ngày thứ 10 thì hoàn toàn mất đi tác dụng.
Tàn niệm của Lang Hoàn Kim Tiên đứng trong sân viện bắt đầu không tin thế giới do khúc đàn Khương Tự miêu tả nữa, phẫn nộ công kích Khương Tự. Khương Tự bị ép phải sử dụng bùa hộ mệnh Tử Chi Đạo được Cửu sư huynh cho.
Số tu sĩ vào đây có hơn 100 người, ngày nào cũng có người chết, mỗi ngày lại có thêm những tu sĩ mới không biết lọt vào Sát Địa. Khương Tự đã không thể đến nổi rốt cuộc chết bao nhiêu người.
Mà cứ mỗi một người chết đi, sức mạnh của trận pháp Sát Địa lại tăng thêm một phần, sát ý của Lang Hoàn Kim Tiên cũng sâu hơn một phần.
Cho dù ngày hôm nay may mắn sống sót thì ngày mai lại tiếp tục một vòng khảo nghiệm tử vong mới, tất cả mọi người đều bắt đầu tuyệt vọng.
Lúc này sắc trời gần tối, chẳng bao lâu nữa Lang Hoàn Kim Tiên sẽ lại xuất hiện trước hàng rào tre, vui mừng gọi 'Nguyên nương'.
“A Tứ, muội ngồi xuống ăn chút gì đi, gầy nhiều như vậy, các sư huynh muội mà nhìn thấy sẽ đau lòng.” Khuôn mặt Hải Lam Châu tiều tụy, miệng vết thương trên tay mới vừa khép lại vẫn còn vết máu khô chưa kịp lau đi.
Mấy ngày nay kể cả nàng có ngày ngày ăn Bách Hoa ngưng lộ Khương Tự đưa, thân thể bị thương nặng từ từ khép lại rồi lại tiếp tục bị thương nặng, cứ tuần hoàn như vậy cũng dần dần không chịu nổi nữa.
Rất nhiều lúc, Hải Lan Châu cảm tưởng bản thân không thể chịu nổi tiếp, quay sang nhìn Khương Tự, thấy bé đang yên lặng bón cún con ăn linh hoa linh thảo, lại dùng dược đỉnh nhỏ tinh luyện ngưng châu cánh hoa hoặc nói chuyện với Bút vẽ nhỏ, rõ ràng còn nhỏ như vậy mà lúc nào cũng tràn ngập năng lượng.
Hải Lam Châu nghĩ, chưa bao giờ Khương Tự cần nàng mà là nàng cần Khương Tự mới đúng.
Khương Tự ăn một gốc cây linh khuẩn, lại đổ cho Hải Lam Châu một viên Bách Hoa ngưng châu, nhàn nhạt nói: “Buổi tối lúc nào chịu đựng không nổi thì tỷ ăn viên ngưng châu này nhé.”
Hải Lam Châu gật gật đầu, nàng biết Bách Hoa ngưng châu của bé đều dùng các loại linh hoa linh thảo thêm cả ngọc Tử Viêm mới tinh luyện ra được, trân quý vô cùng nên thật cẩn thận thu về.
“A Tứ, các sư huynh của muội thật sự sẽ tìm được nơi này sao? Nơi này đã là chỗ chết rồi.” Hải Lam Châu chần chờ hỏi.
“Sẽ. Kể cả muội không ở nơi này thì các sư huynh cũng tới phá Sát Địa.” Nhắc tới các sư huynh, Khương Tự lộ ra ý cười, nhẹ nhàng vuốt ve vòng tóc đen trên cổ tay.
Có hai sư huynh đã tới gần Sát Địa, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai các huynh ấy sẽ đến, bé chỉ cần chịu đựng qua đêm nay là được.
Hải Lam Châu thấy bộ dáng bé kiên định, cũng lộ ra ý cười, thật hâm mộ tình nghĩa sư huynh muội như vậy nha.
“Tiếng đàn của muội đã không còn cách nào trấn an Lang Hoàn Kim Tiên, A Tứ, đêm nay muội hãy trốn ra phía sau tỷ nhé.” Hải Lam Châu thấy Lang Hoàn Kim Tiên dẫm lên đám mây, đáp xuống trước rào tre, cắn răng khuyên.
Những tu sĩ khác cũng lên tinh thần chuẩn bị nghênh đón địa ngục giết chóc sắp đến.
Ánh mặt trời từng chút một nhạt dần, giữa núi rừng tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng vội vàng lên đường đáp xuống cạnh dòng suối, bấm tay dựng thông đạo đưa tin.
“Ta đã tới gần Sát Địa rồi, ngày mai sẽ có thể phá cảnh, Trọng Hoa, huynh tìm được A Tứ chưa?”
Nguyệt Li vừa nói, những người khác đã liên tiếp gia nhập.
Trọng Hoa rủa thầm một tiếng, sắc mặt xanh mét đáp: “Chưa, nhưng ta tìm được Lý Trường Hỉ cùng Mộc Tiêu rồi.”
Hai người này vận khí thật tốt, truyền tống tới rồi khu gần đó, sau đó lén lén lút lút như cún cả một đường, lúc gặp được hắn còn ôm chân hắn khóc lóc thảm thiết. Giờ hai người còn như trẻ song sinh dính chặt đi theo sau mông hắn đây này.
Lý Trường Hỉ nắm tay: “Trọng đại nhân, có phải huynh cùng Nguyệt đại nhân đang trao đổi không? Huynh giúp ta hỏi rõ, ta nhất định sẽ cố gắng tìm được tiểu nương tử.”
Chúng kiếm tu: “……”
Thấy Trọng Hoa tìm nhiều ngày như vậy thiên vẫn chưa thấy Khương Tự, sắc mặt mọi người xanh mét, tất cả tâm tình đều táo bạo hơn, A Tứ nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, nếu như bị tu sĩ bắt được thì làm sao bây giờ? Gặp phải yêu thú trong bí cảnh phải làm sao bây giờ? Trời ạ, càng nghĩ càng khiến đám kiếm tu núi Thanh Vụ tính tình thêm nôn nóng.
“Lão Tam, huynh chỉ có chút năng lực này? Về sau đừng có ở trước mặt ông đây khen mình là Vương vạn yêu nữa, quả thực phế vật, đến tiểu sư muội cũng không tìm thấy.” Hách Liên Chẩn nổi giận mắng.
Trọng Hoa nói giọng âm u: “Hách Liên Chẩn, ta tìm mi còn dễ hơn đấy, hử?”
“Thực xin lỗi, tam ca, vừa rồi ý thức của cha ta đáp xuống người ta chứ không phải ta đâu, huynh đừng để ý, giờ mới là chân chính tiểu thiếu gia Hách Liên gia ta.” Hách Liên Chẩn một giây rén.
Lan Tấn làm lơ hai người đấu võ mồm, sắc mặt nặng nề hỏi: “Đại sư huynh, Trọng Hoa có thể sử dụng vạn yêu, tìm mười ngày mà vẫn không tìm thấy tiểu sư muội, A Tứ có phải đã tiến vào hung địa không?”
(*) Hung Địa – một trong tứ đại hung địa còn hung địa chỉ chung cả bốn chỗ. Để viết hoa và viết thường để phân biệt nha.
Mọi người kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Trọng Hoa sử dụng vạn yêu tìm mười ngày, bọn hắn cũng từng người tìm trong phạm vi quanh đó mười ngày, đám người Lan Tấn còn chạy tới Sát Địa cùng Ác Địa, không có lý nào vẫn luôn không gặp được tiểu A Tứ, trừ phi A Tứ bị nhốt ở một trong bốn nơi hung hiểm nhất.
Mặc Khí lạnh băng mở miệng: “Lan Tấn, các huynh đi Ác Địa tra xét, ta đêm nay có thể đến hung địa rồi.”
Nguyệt Li nhìn Sát Địa nơi xa sát ý tận trời cao, môi mỏng hơi mím lại, giọng ấm ách: “Ta đi trước điều tra một lượt. Sau khi phá cảnh lại liên hệ.”
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng uống một ngụm rượu ngọt hoa quế, bổ sung linh lực hoa nguyệt bị tiêu hao trong cơ thể rồi chạy tới Thất Sát Địa nơi xa xa.
Trong Thất Sát Địa, Lang Hoàn Kim Tiên đã đã chẻ củi xong, thu dọn hết hoa cỏ quả khô, đem mấy xâu thịt khô kia xách về nhà, kiếm khách vô danh rất nhanh sẽ đến rồi tựa như công cụ hình người nói với Lang Hoàn mấy câu khô cằn, tiếp đến sẽ liên hợp Nguyên nương bắt đầu giết Lang Hoàn.
Các tu sĩ bày ra trận pháp phòng hộ, chết lặng chờ đợi ngày tử vong thứ mười một buông xuống.
Khương Tự nhìn Lang Hoàn Kim Tiên ngã xuống đất tử vong, nhấm nuốt lời cuối cùng Nguyên nương nói: “A lang, đối với nữ nhân không nên quá mềm lòng.”
Ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng lắm.
“Bút vẽ nhỏ, chuyện của Lang Hoàn Kim Tiên cậu biết bao nhiêu?”
“Kim Tiên thời thượng cổ chư thần, lúc ta đi theo chủ nhân, Lang Hoàn Kim Tiên cũng đã ngã xuống, chỉ biết là tu sĩ âm ngoan xảo trá, vẫn chưa nghe nói khi trẻ tuổi lão ta từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy.” Bút vẽ nhỏ buồn bực trả lời.
Thời kỳ trẻ tuổi yêu khắc cốt ghi tâm? Sắc mặt Khương Tự đột ngột thay đổi, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận chỗ quỷ dị trong đó, ảo cảnh này từng màn từng màn xuất hiện, tất cả vậy mà đều do Lang Hoàn tự bịa đặt, chân tướng ẩn giấu sâu bên trong.
Thấy Nguyên nương đã giết Lang Hoàn, đang muốn cùng Thôi Bất Vi nghênh ngang rời khỏi, Khương Tự vội vàng hô: “Mau, giết Lang Hoàn.”
Mọi người vẻ mặt ngáo ngơ, Lang Hoàn Kim Tiên không phải đã chết trên mặt đất sao?
Ánh mắt Cố Kỳ Châu khẽ nhúc nhích, ẩn ẩn đã nhận ra một tia không tầm thường, Đào Hoa Chi trong tay đang muốn ra tay lại không biết vì sao vẫn chưa phát động.
Khương Tự chỉ trong giây lát đã lướt qua, không kịp nghĩ nhiều mà chấp bút vẽ ra một đạo kiếm ý hướng thẳng đến Lang Hoàn Kim Tiên nằm trên mặt đất.
Đạo kiếm ý kia đâm trúng vào Lang Hoàn Kim Tiên tựa như con kiến cắn voi, chẳng bao lâu nó đã tiêu tán vào trời đất. Thế nhưng ảo cảnh lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất tựa như có một bàn tay to xé rách hàng rào che sân viện nhỏ lộ ra chân tướng địa ngục đẫm máu phía sau. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Mọi người nhìn một màn chân thật trước mắt, suýt nữa hít thở không thông.
Ảo cảnh Nguyên nương tươi cười cứng đờ, gương mặt phù dung xinh đẹp đã biến thành bộ dáng Lang Hoàn, mà ngã xuống đất bỏ mình rõ ràng là Nguyên nương.
“Nguyên nương.” Khóe mắt Thôi Bất Vi muốn nứt ra, lời nói bi thương: “Ngươi vì sao phải giết Nguyên nương?”
“Nàng vốn chính là dư nghiệt trong mê cung động tàng, ngươi phái nàng đến bên cạnh ta còn không phải định nội ứng ngoại hợp giết chết ta sao?” Lang Hoàn Kim Tiên lãnh khốc đáp lại: “Ta không giết nàng, nàng sẽ giết ta.”
Nguyên nương phun ra một búng máu, tươi cười thống khổ nói: “A lang, chàng đối với nữ nhân quả nhiên tàn nhẫn, sau này ta không cần lo chàng bị nữ nhân lừa nữa.”
“Lang Hoàn, người muốn giết ngươi là ta, không phải Nguyên nương……” Thôi Bất Vi thấy Nguyên nương thân chết đạo tiêu, bi thương hét một tiếng: “Trời đất bất công, ngươi mà cũng xứng là tiên.”
Lang Hoàn cười lạnh một tiếng, thúc giục pháp khí chém chết Thôi Bất Vi.
Máu tươi tẩm bổ cho hoa hoa cỏ cỏ khắp sân viện.
Nhìn sân viện hàng rào tre ngập tràn sắc máu, Nguyên nương và Thôi Bất Vì song song ngã xuống đất chết, Lang Hoàn Kim Tiên đưa lưng về phía mọi người.
Các tu sĩ ngừng thở, có người nhát gan còn phải cắn hổ khẩu, chỉ sợ phát ra tiếng kêu sẽ gây chú ý tới người kia.
Đây mới là chân tướng.
Hóa ra Lang Hoàn Kim Tiên lại là kẻ máu lạnh xảo trá đến bực này. Mọi người ở đây tức giận mắng trong lòng liên tiếp.
Lang Hoàn Kim Tiên bỗng xoay người lại, hai mắt nhìn xuyên qua vạn năm thời gian và không gian hướng về phía chúng tu sĩ rơi vào sát trận, giọng lạnh như băng: “Là các ngươi phá ảo cảnh của ta?”
Chúng tu sĩ đồng thời hít hà một hơi, hắn ta vậy mà còn sống? Lại có thể nhìn thấy bọn họ?
Khi mọi người ở đây sắc mặt trắng bệch, hai chân run bần bật, Khương Tự lạnh lùng nói: “Lang Hoàn, mấy năm nay ngươi có từng hối hận? Nếu ngươi không giết nàng, có lẽ nàng vĩnh viễn sẽ không giết ngươi, mà cùng ngươi song túc song tê.”
Kẻ thất tín bội nghĩa, khó trách sẽ chọn người như Cố Kỳ Châu làm người truyền thừa.
“Nói bậy.” Bên trong sân viện sau rào tre, Lang Hoàn Kim Tiên giận tím mặt, trời đất nháy mắt tối đen, không trung màu máu lại xuất hiện, sát trận tiếp tục khởi động từ bốn phương tám hướng đánh úp lại như thể muốn xé nát tất cả mọi người bên trong.
Mọi người vội vàng khởi động trận pháp phòng hộ cố gắng chống đỡ sát ý từ bốn phương tám hướng.
Lang Hoàn Kim Tiên kéo thanh loan đao đẫm máu từng bước một đi ra khỏi sân viện hư ảo sau rào tre. Lúc này không còn là hư ảnh nữa mà là tàn niệm chân thật.: “Vạn năm, ta rốt cuộc có thể từ bên trong đi ra, nói, vì sao phải phá ảo cảnh của ta?”
Loan đao chỉ thẳng tắp vào Khương Tự mang theo uy áp lục cảnh đỉnh.
Đồng tử của Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, Mỹ Nhân Phiến tự động mở ra, trong tay còn nắm chặt hồ lô nhỏ Bát sư huynh cho bé. Đây là một đạo thuật Nhân Quả do Thu Tác Trần cố ý giấu vào trong hồ lô.
Hôm qua bé đã dùng hết bùa Tử Chi Đạo Cửu sư huynh cho, muốn đánh chết hư ảnh của Lang Hoàn Kim Tiên vẫn còn tám đạo thuật nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao Khương Tự to gan dám phá ảo ảnh.
Ngày mai các sư huynh sẽ đến rồi, bé muốn nhanh chóng biết chân tướng phía sau ảo cảnh Sát Địa để giúp các sư huynh phá cảnh dễ hơn.
“Lừa mình dối người thôi. Lang Hoàn, nếu trong lòng người không có ý hối hận thì sao không dám đối diện với quá khứ của mình? Vì sao phải tự đắp nặn bản thân thành người đáng thương chịu nỗi khổ bị phản bội? Bị phản bội chưa bao giờ là ai khác mà chính là người.” Từng chữ Khương Tự vang lên như tiếng châu ngọc va vào nhau: “Ta đã biết phá cảnh thế nào rồi.”
Chúng tu sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu Khương Tự giận dỗi Kim Tiên thượng cổ, sợ tới mức kháp pháp quyết cũng có chút biến hình, chỉ kém muốn ôm Khương Tự khóc rống: “Bà cô nhỏ của ta ơi, bọn ta có thể không chọc giận này tên điên này không? Kia chính là tiên nhân giết người không chớp mắt đấy.”
Sắc mặt Lang Hoàn đã hoàn toàn tối đen, tròng mắt thị huyết nhìn chằm chằm Khương Tự, bỗng nhiên cười: “Giết ta sẽ có thể phá cảnh, nơi đây, ta chính là Thiên Đạo, Thiên Đạo chính ta.”
“Hôm nay ta sẽ cho đám kiến hôi các ngươi nhìn xem sát chiêu mạnh nhất là thế nào.” Lang Hoàn Kim Tiên ngửa đầu nhìn trời, thân hình không ngừng to ra như muốn hòa hợp thành một thể với Thiên Đạo, tóc dài đen nhánh bay trong gió mang theo sát ý đầy trời thổi quét tới.
Lang Hoàn giơ loan đao lên, đào chỉ thẳng trời cao, đao vàng hình bán nguyệt thật lớn từ trên cao rơi xuống mang theo uy áp khủng bố. Chỉ một chiêu cực mạnh đã bao phủ toàn bộ phía trời đất này.
Đao này có thể chém trời diệt đất khiến đáy mắt các tu sĩ hiện lên tuyệt vọng thật sâu. Hải Lam Châu đã từ bỏ chống cự, cả người phát run ôm chặt lấy Khương Tự.
Mỹ Nhân Phiến hóa thành huyền cầm. Mặt mày Khương Tự lạnh nhạt, tay đè lên huyền cầm đàn ra Phật âm đầu tiên. Khúc Trấn Ma có thể trấn áp hết thảy tà ma yêu vật trên thế gian còn Kính Quang Đài lại khiến người ta tỉnh táo, ngăn chặn cái ác. Bé chỉ có hai khúc này, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Sáu chữ Phật âm từ đầu ngón tay của bé thoát ra ngoài. Lang Hoàn Kim Tiên đang rơi vào trạng thái tàn sát điên cuồng bỗng nhiên hơi dừng lại.
“Tiếng đàn có tác dụng rồi, A Tứ, động tác của hắn ra chậm lại rồi.” Hải Lam Châu kinh ngạc vui mừng kêu lên.
Đây là Kính Quang Đài giúp Khô Liễu đại sư tấn chức nửa bước cảnh sao?
Hải Lam Châu vì chống đỡ sát ý đầy trời thổi quét đến mà linh khí trong cơ thể đã sớm tiêu hao gần hết, còn cho rằng kẻ đáng sợ trong viện sau rào tre sẽ giết đến trước mặt nàng, không ngờ Khương Tự vậy mà lại đàn Kính Quang Đài.
Đại tiểu thư Hải gia vui quá mức đến bật khóc, tiểu sư muội Kiếm Tông rốt cuộc là thần tiên gì vầy nè!
“Lang Hoàn Kim Tiên không giết người, không giết người……” Các tu sĩ vui sướng đến mức bật khóc, nhao nhao dựa sát vào Khương Tự, cùng với Hải Lam Châu kích hoạt trận pháp phòng hộ để chống đỡ sát ý từ trận cũng như tránh ảnh hưởng đến việc Khương Tự đàn Kính Quang Đài.
Khúc đàn sáu chữ, Ngũ sư huynh đã nói rồi, sáu chữ Phật âm nhưng có thể bao quát hết thảy trên thế gian, bên trong ẩn chứa diệu pháp vô thượng. Bé không hiểu diệu pháp nhưng vẫn biết bình ổn chết chóc như thế nào.
Bé mê luyến cuộc sống an cư lạc nghiệp của nước Đại Ngu, mê luyến tình cảm ấm áp mọi người tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau giữa các sư huynh muội trên núi Thanh Vụ, mê luyến chút cảm động bình phàm của phủ Thanh Châu. Thế gian này rất tốt đẹp chứ không chỉ tồn tại mỗi chết chóc, lừa gạt hay thù hận.
Loan đao trong tay Lang Hoàn Kim Tiên rơi xuống mặt đất. Bóng dáng hư ảo đáng sợ kia chậm rãi ngồi xuống dưới tàng cây đa lẳng lặng nghe tiếng đàn của Khương Tự.
Mọi người xung quanh cố gắng nín thở, bóp chút linh khí đáng thương trong cơ thể, sợ đến mức run bần bật.
Không biết từ khi nào mà sát ý trong sát trận dần dần tan đi, máu đỏ trên trời cao cũng biến mất, ánh mặt trời từ trên tầng mây tỏa sáng khắp đất trời.
Trời đã sáng.
Sát ý biến mất, tàn niệm của Lang Hoàn Kim Tiên cũng tan biến, ngay cả thi thể của những tu sĩ đã chết cũng hóa thành màn sương máu biến mất không còn tăm hơi. Thôn nhỏ dưới chân núi lại tiếp tục khôi phục dáng vẻ yên bình tốt đẹp trước đó.
Những tu sĩ sống sót rau tai nạn vui sướng tới mức bật khóc, bọn họ sống rồi, sống sót rồi!
Cố Kỳ Châu nhìn tiểu A Tứ được chúng tu sĩ bảo vệ, thấy nàng ưu nhã thu huyền cầm lại, khuôn mặt tinh xảo không buồn không vui, không cao ngạo cũng chẳng nóng nảy tựa như nữ đế được thần dân ủng hộ.
Vô Tình đạo quân đột nhiên nhớ tới 10 năm ở thành Thiên Đế kia, khi ấy nàng cũng được vô số người phàm ủng hộ như thế, dường như đang sinh ra vốn phải vậy.
Trong lòng Cố Kỳ Châu hiện lên một tia tối tăm không nói rõ được, gã ta bức bách bản thân phải hướng về phía trước, những gì đã qua sớm không thể quay đầu làm lại, vừa quay đầu đạo tâm sẽ hỏng mất.
Linh Dao thấy Khương Tự vậy mà có thể ngăn cản Lang Hoàn Kim Tiên chém giết, lại được chúng tu sĩ bảo vệ, sắc mặt ả khó coi, không nói một lời mà bắt đầu đả tọa điều tức chữa thương, vừa chữa thương mới phát hiện linh khí trong trời đất dư thừa, khả năng hấp thụ linh khí cao hơn so với ở Vân Mộng Thập Bát Châu gấp mấy lần.
Rất nhanh những tu sĩ khác cũng kinh ngạc vui mừng phát hiện ra chuyện tốt này. Tất cả đều ngồi xuống điều tức khôi phục thương thế trong cơ thể.
Khương Tự thấy Hải Lam Châu bị thương nặng, vết máu trên làn váy còn loang lổ, búi tóc xộc xệch, mặt cũng dơ bẩn nhưng nụ cười so với bất cứ lúc nào đều sáng lạn hơn. Bé lấy ra một bình Bách Hoa ngưng lộ, cười nói: “Muội tinh luyện ngưng châu từ cánh hoa, ăn rất ngon.”
Hải Lam Châu thấy trong bình từng viên từng viên ngưng châu xinh đẹp màu tím nhạt, hoàn toàn không thể kháng cự được thứ có giá trị nhan sắc cao như vậy, vội vàng ăn một viên.
Bách Hoa ngưng lộ vừa xuống bụng, Hải Lam Châu đã phát hiện toàn thân thoải mái, miệng vết thương trên người vậy mà không còn đau nữa, thậm chí còn ẩn ẩn có dấu hiệu khỏi hẳn, tức khắc giật mình nhìn Khương Tự, trời ạ, đây là linh đan diệu dược gì thế? Ngọc gia phủ Lang Châu luyện chế ra đan dược tứ phẩm cũng không thấy hiệu quả thần kỳ như này.
“A Tứ, cái này của muội?” Ánh mắt Hải Lam Châu ẩn ẩn sự kinh ngạc kèm theo vui sướng.
Khương Tự chớp chớp mắt với nàng ý bảo đừng nói ra, sau đó lấy ra một hạt châu thanh khiết cầm trên tay, lại lấy linh khuẩn và hoa quả làm đồ ăn vặt từ túi bách bảo ra. Sau khi không may lọt vào Sát Địa, đã một ngày một đêm bé chưa được ăn gì.
“Trời, linh khí nơi này thật quá nồng đậm, không hổ là bí cảnh tiên nhân, nếu tu luyện tại đây mười năm, chúng ta tất nhiên đều có thể đột phá tứ cảnh.”
“Không sai, mới chỉ là một phương trời đất bí cảnh đã có linh khí nồng đậm như vậy, không biết thời thượng cổ rốt cuộc thế nào nhỉ?”
“Tất nhiên là thời đại hoàng kim mà khắp nơi đều có linh hoa linh thảo, khắp núi đều có linh thú.”
Các tu sĩ điều tức đả tọa xong, thương thế trong cơ thể đều khôi phục hơn phân nửa, tức khắc thần sắc cũng nhẹ nhàng hơn, còn có thời gian nói đùa với nhau. Tận đến khi tu sĩ thanh tú mang theo ý cười đạp lên mây hưng phấn quay về, mở cửa rào tre hô: “Nguyên nương, ta đã về.”
Linh khuẩn trong miệng Khương Tự tức khắc mất đi vị ngon.
Ý cười trên mặt chúng tu sĩ cũng cứng đờ chua xót.
Khương Tự thu linh khuẩn và hoa quả vào lại túi, mắt nhìn Nguyên nương bước từ trong phòng ra, vui mừng đón Lang Hoàn Kim Tiên vào nhà, tức khắc hiểu rõ, đây là một ảo ảnh tuần hoàn phát sinh không ngừng.
Những chuyện xảy ra sau đó hẳn cũng giống như trước. Lang Hoàn Kim Tiên trải qua khoảng thời gian ngọt ngào cùng Nguyên nương, một lúc sau kiếm khách vô danh lại đến, hắn liên hợp với Nguyên nương cùng nhau giết chết Lang Hoàn Kim Tiên. Sau khi Lang Hoàn Kim Tiên chết, sát trận mở ra, cứ lặp đi lặp lại hết thảy như vậy.
Liên tiếp 10 ngày, Khương Tự đứng dưới tàng cây đa nhìn Lang Hoàn Kim Tiên vui mừng gọi Nguyên nương 10 lần, sau đó lại bị Nguyên nương giết 10 lần, bọn bé cũng mặt xám mày tro chịu sát trận giày vò 10 ngày.
Trên người mọi người đều dính máu, bao gồm cả Cố Kỳ Châu. Kính Quang Đài cũng dần mất đi lực ảnh hưởng với tàn niệm của Lang Hoàn Kim Tiên, đến ngày thứ 10 thì hoàn toàn mất đi tác dụng.
Tàn niệm của Lang Hoàn Kim Tiên đứng trong sân viện bắt đầu không tin thế giới do khúc đàn Khương Tự miêu tả nữa, phẫn nộ công kích Khương Tự. Khương Tự bị ép phải sử dụng bùa hộ mệnh Tử Chi Đạo được Cửu sư huynh cho.
Số tu sĩ vào đây có hơn 100 người, ngày nào cũng có người chết, mỗi ngày lại có thêm những tu sĩ mới không biết lọt vào Sát Địa. Khương Tự đã không thể đến nổi rốt cuộc chết bao nhiêu người.
Mà cứ mỗi một người chết đi, sức mạnh của trận pháp Sát Địa lại tăng thêm một phần, sát ý của Lang Hoàn Kim Tiên cũng sâu hơn một phần.
Cho dù ngày hôm nay may mắn sống sót thì ngày mai lại tiếp tục một vòng khảo nghiệm tử vong mới, tất cả mọi người đều bắt đầu tuyệt vọng.
Lúc này sắc trời gần tối, chẳng bao lâu nữa Lang Hoàn Kim Tiên sẽ lại xuất hiện trước hàng rào tre, vui mừng gọi 'Nguyên nương'.
“A Tứ, muội ngồi xuống ăn chút gì đi, gầy nhiều như vậy, các sư huynh muội mà nhìn thấy sẽ đau lòng.” Khuôn mặt Hải Lam Châu tiều tụy, miệng vết thương trên tay mới vừa khép lại vẫn còn vết máu khô chưa kịp lau đi.
Mấy ngày nay kể cả nàng có ngày ngày ăn Bách Hoa ngưng lộ Khương Tự đưa, thân thể bị thương nặng từ từ khép lại rồi lại tiếp tục bị thương nặng, cứ tuần hoàn như vậy cũng dần dần không chịu nổi nữa.
Rất nhiều lúc, Hải Lan Châu cảm tưởng bản thân không thể chịu nổi tiếp, quay sang nhìn Khương Tự, thấy bé đang yên lặng bón cún con ăn linh hoa linh thảo, lại dùng dược đỉnh nhỏ tinh luyện ngưng châu cánh hoa hoặc nói chuyện với Bút vẽ nhỏ, rõ ràng còn nhỏ như vậy mà lúc nào cũng tràn ngập năng lượng.
Hải Lam Châu nghĩ, chưa bao giờ Khương Tự cần nàng mà là nàng cần Khương Tự mới đúng.
Khương Tự ăn một gốc cây linh khuẩn, lại đổ cho Hải Lam Châu một viên Bách Hoa ngưng châu, nhàn nhạt nói: “Buổi tối lúc nào chịu đựng không nổi thì tỷ ăn viên ngưng châu này nhé.”
Hải Lam Châu gật gật đầu, nàng biết Bách Hoa ngưng châu của bé đều dùng các loại linh hoa linh thảo thêm cả ngọc Tử Viêm mới tinh luyện ra được, trân quý vô cùng nên thật cẩn thận thu về.
“A Tứ, các sư huynh của muội thật sự sẽ tìm được nơi này sao? Nơi này đã là chỗ chết rồi.” Hải Lam Châu chần chờ hỏi.
“Sẽ. Kể cả muội không ở nơi này thì các sư huynh cũng tới phá Sát Địa.” Nhắc tới các sư huynh, Khương Tự lộ ra ý cười, nhẹ nhàng vuốt ve vòng tóc đen trên cổ tay.
Có hai sư huynh đã tới gần Sát Địa, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai các huynh ấy sẽ đến, bé chỉ cần chịu đựng qua đêm nay là được.
Hải Lam Châu thấy bộ dáng bé kiên định, cũng lộ ra ý cười, thật hâm mộ tình nghĩa sư huynh muội như vậy nha.
“Tiếng đàn của muội đã không còn cách nào trấn an Lang Hoàn Kim Tiên, A Tứ, đêm nay muội hãy trốn ra phía sau tỷ nhé.” Hải Lam Châu thấy Lang Hoàn Kim Tiên dẫm lên đám mây, đáp xuống trước rào tre, cắn răng khuyên.
Những tu sĩ khác cũng lên tinh thần chuẩn bị nghênh đón địa ngục giết chóc sắp đến.
Ánh mặt trời từng chút một nhạt dần, giữa núi rừng tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng vội vàng lên đường đáp xuống cạnh dòng suối, bấm tay dựng thông đạo đưa tin.
“Ta đã tới gần Sát Địa rồi, ngày mai sẽ có thể phá cảnh, Trọng Hoa, huynh tìm được A Tứ chưa?”
Nguyệt Li vừa nói, những người khác đã liên tiếp gia nhập.
Trọng Hoa rủa thầm một tiếng, sắc mặt xanh mét đáp: “Chưa, nhưng ta tìm được Lý Trường Hỉ cùng Mộc Tiêu rồi.”
Hai người này vận khí thật tốt, truyền tống tới rồi khu gần đó, sau đó lén lén lút lút như cún cả một đường, lúc gặp được hắn còn ôm chân hắn khóc lóc thảm thiết. Giờ hai người còn như trẻ song sinh dính chặt đi theo sau mông hắn đây này.
Lý Trường Hỉ nắm tay: “Trọng đại nhân, có phải huynh cùng Nguyệt đại nhân đang trao đổi không? Huynh giúp ta hỏi rõ, ta nhất định sẽ cố gắng tìm được tiểu nương tử.”
Chúng kiếm tu: “……”
Thấy Trọng Hoa tìm nhiều ngày như vậy thiên vẫn chưa thấy Khương Tự, sắc mặt mọi người xanh mét, tất cả tâm tình đều táo bạo hơn, A Tứ nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, nếu như bị tu sĩ bắt được thì làm sao bây giờ? Gặp phải yêu thú trong bí cảnh phải làm sao bây giờ? Trời ạ, càng nghĩ càng khiến đám kiếm tu núi Thanh Vụ tính tình thêm nôn nóng.
“Lão Tam, huynh chỉ có chút năng lực này? Về sau đừng có ở trước mặt ông đây khen mình là Vương vạn yêu nữa, quả thực phế vật, đến tiểu sư muội cũng không tìm thấy.” Hách Liên Chẩn nổi giận mắng.
Trọng Hoa nói giọng âm u: “Hách Liên Chẩn, ta tìm mi còn dễ hơn đấy, hử?”
“Thực xin lỗi, tam ca, vừa rồi ý thức của cha ta đáp xuống người ta chứ không phải ta đâu, huynh đừng để ý, giờ mới là chân chính tiểu thiếu gia Hách Liên gia ta.” Hách Liên Chẩn một giây rén.
Lan Tấn làm lơ hai người đấu võ mồm, sắc mặt nặng nề hỏi: “Đại sư huynh, Trọng Hoa có thể sử dụng vạn yêu, tìm mười ngày mà vẫn không tìm thấy tiểu sư muội, A Tứ có phải đã tiến vào hung địa không?”
(*) Hung Địa – một trong tứ đại hung địa còn hung địa chỉ chung cả bốn chỗ. Để viết hoa và viết thường để phân biệt nha.
Mọi người kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Trọng Hoa sử dụng vạn yêu tìm mười ngày, bọn hắn cũng từng người tìm trong phạm vi quanh đó mười ngày, đám người Lan Tấn còn chạy tới Sát Địa cùng Ác Địa, không có lý nào vẫn luôn không gặp được tiểu A Tứ, trừ phi A Tứ bị nhốt ở một trong bốn nơi hung hiểm nhất.
Mặc Khí lạnh băng mở miệng: “Lan Tấn, các huynh đi Ác Địa tra xét, ta đêm nay có thể đến hung địa rồi.”
Nguyệt Li nhìn Sát Địa nơi xa sát ý tận trời cao, môi mỏng hơi mím lại, giọng ấm ách: “Ta đi trước điều tra một lượt. Sau khi phá cảnh lại liên hệ.”
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng uống một ngụm rượu ngọt hoa quế, bổ sung linh lực hoa nguyệt bị tiêu hao trong cơ thể rồi chạy tới Thất Sát Địa nơi xa xa.
Trong Thất Sát Địa, Lang Hoàn Kim Tiên đã đã chẻ củi xong, thu dọn hết hoa cỏ quả khô, đem mấy xâu thịt khô kia xách về nhà, kiếm khách vô danh rất nhanh sẽ đến rồi tựa như công cụ hình người nói với Lang Hoàn mấy câu khô cằn, tiếp đến sẽ liên hợp Nguyên nương bắt đầu giết Lang Hoàn.
Các tu sĩ bày ra trận pháp phòng hộ, chết lặng chờ đợi ngày tử vong thứ mười một buông xuống.
Khương Tự nhìn Lang Hoàn Kim Tiên ngã xuống đất tử vong, nhấm nuốt lời cuối cùng Nguyên nương nói: “A lang, đối với nữ nhân không nên quá mềm lòng.”
Ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng lắm.
“Bút vẽ nhỏ, chuyện của Lang Hoàn Kim Tiên cậu biết bao nhiêu?”
“Kim Tiên thời thượng cổ chư thần, lúc ta đi theo chủ nhân, Lang Hoàn Kim Tiên cũng đã ngã xuống, chỉ biết là tu sĩ âm ngoan xảo trá, vẫn chưa nghe nói khi trẻ tuổi lão ta từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy.” Bút vẽ nhỏ buồn bực trả lời.
Thời kỳ trẻ tuổi yêu khắc cốt ghi tâm? Sắc mặt Khương Tự đột ngột thay đổi, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận chỗ quỷ dị trong đó, ảo cảnh này từng màn từng màn xuất hiện, tất cả vậy mà đều do Lang Hoàn tự bịa đặt, chân tướng ẩn giấu sâu bên trong.
Thấy Nguyên nương đã giết Lang Hoàn, đang muốn cùng Thôi Bất Vi nghênh ngang rời khỏi, Khương Tự vội vàng hô: “Mau, giết Lang Hoàn.”
Mọi người vẻ mặt ngáo ngơ, Lang Hoàn Kim Tiên không phải đã chết trên mặt đất sao?
Ánh mắt Cố Kỳ Châu khẽ nhúc nhích, ẩn ẩn đã nhận ra một tia không tầm thường, Đào Hoa Chi trong tay đang muốn ra tay lại không biết vì sao vẫn chưa phát động.
Khương Tự chỉ trong giây lát đã lướt qua, không kịp nghĩ nhiều mà chấp bút vẽ ra một đạo kiếm ý hướng thẳng đến Lang Hoàn Kim Tiên nằm trên mặt đất.
Đạo kiếm ý kia đâm trúng vào Lang Hoàn Kim Tiên tựa như con kiến cắn voi, chẳng bao lâu nó đã tiêu tán vào trời đất. Thế nhưng ảo cảnh lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất tựa như có một bàn tay to xé rách hàng rào che sân viện nhỏ lộ ra chân tướng địa ngục đẫm máu phía sau. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Mọi người nhìn một màn chân thật trước mắt, suýt nữa hít thở không thông.
Ảo cảnh Nguyên nương tươi cười cứng đờ, gương mặt phù dung xinh đẹp đã biến thành bộ dáng Lang Hoàn, mà ngã xuống đất bỏ mình rõ ràng là Nguyên nương.
“Nguyên nương.” Khóe mắt Thôi Bất Vi muốn nứt ra, lời nói bi thương: “Ngươi vì sao phải giết Nguyên nương?”
“Nàng vốn chính là dư nghiệt trong mê cung động tàng, ngươi phái nàng đến bên cạnh ta còn không phải định nội ứng ngoại hợp giết chết ta sao?” Lang Hoàn Kim Tiên lãnh khốc đáp lại: “Ta không giết nàng, nàng sẽ giết ta.”
Nguyên nương phun ra một búng máu, tươi cười thống khổ nói: “A lang, chàng đối với nữ nhân quả nhiên tàn nhẫn, sau này ta không cần lo chàng bị nữ nhân lừa nữa.”
“Lang Hoàn, người muốn giết ngươi là ta, không phải Nguyên nương……” Thôi Bất Vi thấy Nguyên nương thân chết đạo tiêu, bi thương hét một tiếng: “Trời đất bất công, ngươi mà cũng xứng là tiên.”
Lang Hoàn cười lạnh một tiếng, thúc giục pháp khí chém chết Thôi Bất Vi.
Máu tươi tẩm bổ cho hoa hoa cỏ cỏ khắp sân viện.
Nhìn sân viện hàng rào tre ngập tràn sắc máu, Nguyên nương và Thôi Bất Vì song song ngã xuống đất chết, Lang Hoàn Kim Tiên đưa lưng về phía mọi người.
Các tu sĩ ngừng thở, có người nhát gan còn phải cắn hổ khẩu, chỉ sợ phát ra tiếng kêu sẽ gây chú ý tới người kia.
Đây mới là chân tướng.
Hóa ra Lang Hoàn Kim Tiên lại là kẻ máu lạnh xảo trá đến bực này. Mọi người ở đây tức giận mắng trong lòng liên tiếp.
Lang Hoàn Kim Tiên bỗng xoay người lại, hai mắt nhìn xuyên qua vạn năm thời gian và không gian hướng về phía chúng tu sĩ rơi vào sát trận, giọng lạnh như băng: “Là các ngươi phá ảo cảnh của ta?”
Chúng tu sĩ đồng thời hít hà một hơi, hắn ta vậy mà còn sống? Lại có thể nhìn thấy bọn họ?
Khi mọi người ở đây sắc mặt trắng bệch, hai chân run bần bật, Khương Tự lạnh lùng nói: “Lang Hoàn, mấy năm nay ngươi có từng hối hận? Nếu ngươi không giết nàng, có lẽ nàng vĩnh viễn sẽ không giết ngươi, mà cùng ngươi song túc song tê.”
Kẻ thất tín bội nghĩa, khó trách sẽ chọn người như Cố Kỳ Châu làm người truyền thừa.
“Nói bậy.” Bên trong sân viện sau rào tre, Lang Hoàn Kim Tiên giận tím mặt, trời đất nháy mắt tối đen, không trung màu máu lại xuất hiện, sát trận tiếp tục khởi động từ bốn phương tám hướng đánh úp lại như thể muốn xé nát tất cả mọi người bên trong.
Mọi người vội vàng khởi động trận pháp phòng hộ cố gắng chống đỡ sát ý từ bốn phương tám hướng.
Lang Hoàn Kim Tiên kéo thanh loan đao đẫm máu từng bước một đi ra khỏi sân viện hư ảo sau rào tre. Lúc này không còn là hư ảnh nữa mà là tàn niệm chân thật.: “Vạn năm, ta rốt cuộc có thể từ bên trong đi ra, nói, vì sao phải phá ảo cảnh của ta?”
Loan đao chỉ thẳng tắp vào Khương Tự mang theo uy áp lục cảnh đỉnh.
Đồng tử của Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, Mỹ Nhân Phiến tự động mở ra, trong tay còn nắm chặt hồ lô nhỏ Bát sư huynh cho bé. Đây là một đạo thuật Nhân Quả do Thu Tác Trần cố ý giấu vào trong hồ lô.
Hôm qua bé đã dùng hết bùa Tử Chi Đạo Cửu sư huynh cho, muốn đánh chết hư ảnh của Lang Hoàn Kim Tiên vẫn còn tám đạo thuật nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao Khương Tự to gan dám phá ảo ảnh.
Ngày mai các sư huynh sẽ đến rồi, bé muốn nhanh chóng biết chân tướng phía sau ảo cảnh Sát Địa để giúp các sư huynh phá cảnh dễ hơn.
“Lừa mình dối người thôi. Lang Hoàn, nếu trong lòng người không có ý hối hận thì sao không dám đối diện với quá khứ của mình? Vì sao phải tự đắp nặn bản thân thành người đáng thương chịu nỗi khổ bị phản bội? Bị phản bội chưa bao giờ là ai khác mà chính là người.” Từng chữ Khương Tự vang lên như tiếng châu ngọc va vào nhau: “Ta đã biết phá cảnh thế nào rồi.”
Chúng tu sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu Khương Tự giận dỗi Kim Tiên thượng cổ, sợ tới mức kháp pháp quyết cũng có chút biến hình, chỉ kém muốn ôm Khương Tự khóc rống: “Bà cô nhỏ của ta ơi, bọn ta có thể không chọc giận này tên điên này không? Kia chính là tiên nhân giết người không chớp mắt đấy.”
Sắc mặt Lang Hoàn đã hoàn toàn tối đen, tròng mắt thị huyết nhìn chằm chằm Khương Tự, bỗng nhiên cười: “Giết ta sẽ có thể phá cảnh, nơi đây, ta chính là Thiên Đạo, Thiên Đạo chính ta.”
“Hôm nay ta sẽ cho đám kiến hôi các ngươi nhìn xem sát chiêu mạnh nhất là thế nào.” Lang Hoàn Kim Tiên ngửa đầu nhìn trời, thân hình không ngừng to ra như muốn hòa hợp thành một thể với Thiên Đạo, tóc dài đen nhánh bay trong gió mang theo sát ý đầy trời thổi quét tới.
Lang Hoàn giơ loan đao lên, đào chỉ thẳng trời cao, đao vàng hình bán nguyệt thật lớn từ trên cao rơi xuống mang theo uy áp khủng bố. Chỉ một chiêu cực mạnh đã bao phủ toàn bộ phía trời đất này.
Đao này có thể chém trời diệt đất khiến đáy mắt các tu sĩ hiện lên tuyệt vọng thật sâu. Hải Lam Châu đã từ bỏ chống cự, cả người phát run ôm chặt lấy Khương Tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận