Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 471: So Cảnh Giới

Cô Xạ gằn từng chữ từng chữ một: “Thuật này có tên Hạ Nguyệt Lăng Tiêu, MỞ.”
Lời còn chưa dứt thì các tu sĩ vây xem đã nghe thấy hai chữ 'kết băng'.
Ngay lập tức ánh sáng trắng mờ mờ mở rộng ra khắp toàn bộ đài Đăng Tiên biến thành băng giá. Toàn bộ đài cao, thậm chí bao gồm cả phạm vi trăm dặm xung quanh đều trở thành thế giới băng tuyết, từng đóa hoa lăng tiêu bằng băng rơi xuống, uy áp bát cảnh đỉnh ép cho các tu sĩ xung quanh phải biến sắc, họ đồng thời bấm quyết cố gắng chống đỡ cảm giác lạnh lẽo đến tận xương này.
Đây chính là thực lực bát cảnh đỉnh sao?
Đồng tử của các tu sĩ co rụt lại, tất cả nhìn cảnh tượng đóng băng vạn dặm trước mặt, trong nội tâm có sự sợ hãi lan tràn. Họ có cảm giác máu như đang đông lại, linh lực đình trệ.
(*) Hoa lăng tiêu hay còn được bằng những cái tên khác như cây lăng tiêu, hoa nữ uy, hoa cát tường, cây Mỹ Quốc tử vi, hoa ngạc lăng tiêu,... Hoa đăng tiêu có tên gọi khoa học là Campsis Radicans, thuộc họ Núc nác (Bignoniaceae) và có nguồn gốc từ Bắc Châu Mỹ. Hoa đăng tiêu có hình dáng giống như cái chuông với phần thân thon dài vừa phải, phần đầu hoa to và loe hơn, cánh hoa mỏng có cảm giác rất mềm mại, hoa có màu đỏ cam kèm theo hiệu ứng loang màu đậm dần về phần đầu cánh hoa tạo nên một vẻ đẹp vô cùng bắt mắt.
Trong nhà giam đạo thuật, Khương Tự cũng không biết đã phải chịu uy áp lớn đến chừng nào.
Mọi người nhìn về phía nhà giam đạo thuật kia chỉ thấy nữ tu mặc áo màu lục với ống tay không rõ tự động nhẹ bay như mây trôi đang đứng giữa trung tâm công kích của đạo thuật, thiếu nữ vẫn tỉnh táo nói: “Thuật này rất được, mỗi tội lăng tiêu biến hóa quá lạnh, sau khi đóng băng, tất sẽ chuyển sang mùa xuân ấm áp.”
Đạo thuật của Cô Xạ rất mạnh, mạnh đến mức vượt ngoài dự đoán của Khương Tự.
Nàng nâng mắt nhìn hoa lăng tiêu bay múa đầy trời, đẹp thật, vẻ đẹp còn mang theo tâm tính thanh cao của người thi pháp. Mỗi một đóa hoa lăng tiêu đều chứa đạo thuật công kích của tu sĩ bát cảnh. Khi hoa lăng tiêu bay múa đầy trời rơi xuống cũng là lúc vô số đạo thuật công kích trực tiếp. Khó trách Cô Xạ thanh cao như thế, tu vi của nàng ấy đã đạt bát cảnh đỉnh.
Khương Tự không dám khinh địch chút nào, tay vẽ trên không trung một đạo ký hiệu. Ký hiệu kia mang theo ánh sáng vàng nhàn nhạt, ký hiệu vừa thành đã khiến hoa lăng tiêu đang bay bổng lập tức ngưng kết lại.
“Phòng Tự Phù!” Trên lầu Đăng Tước, Trưởng lão Lục Thâm giật mình kêu lên, nàng kia sao lại vẽ được ký hiệu đồng thau?
Các vị gia chủ, Thánh Hiền lập tức khiếp sợ, ánh mắt dừng trên đài cao, bên kia một ký hiệu của Khương Tự vừa ra thì bên này Cô Xạ cũng đã vẽ nên một ký hiệu khác.
Hoa lăng tiêu đang bay múa trong không trung ngay lập tức hóa thành vô vàn mũi tên bằng băng. Vạn mũi tên băng đồng thời phát động hướng thẳng về phía nữ tu đang đứng trong nhà giam.
Cây bút vẽ trắng như tuyết trong tay Khương Tự nhẹ khua như nước chảy mây trôi vẽ nên sáu ký hiệu Phong Tự Phù phong ấn chặt chẽ trời đất. Thế nhưng chiêu kia chỉ có thể bị chặn lại chứ chưa phá được.
Các tu sĩ vây xem đồng loạt đứng lên, hít hà một hơi, mắt nhìn theo chiến trường nguy cơ tứ phía lại đẹp như tranh.
Ký hiệu?
Khương Tự và Thần nữ Cô Xạ không ngờ lại so ký hiệu?
Không phải nên đấu đạo thuật à?
Mọi người hít thở không thông, phảng phất như tiếp xúc vào một thế giới mà bản thân họ không có cách nào hiểu được.
Những tu sĩ trước đó định khiêu chiến Khương Tự giờ sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hổ thẹn vạn phần, người mù cũng có thể nhận ra đạo thuật của Thần nữ Cô Xạ mạnh bao nhiêu, thế mà Khương Tự còn có thể thành thạo chặn lại. Nếu họ khiêu chiến Khương Tự, vậy không phải vừa đi đã nhận cái chết sao?
“Ra chiêu, các huynh xem, Khương Tự ra chiêu kìa.”
Các tu sĩ duỗi dài cổ, ngưng thở nhìn chằm chằm vào nữ tu mặc áo lục đang ngăn lại muôn vàn tên băng bằng cách bắt đầu vẽ tranh, nàng điên cuồng vẽ lên trên không trung từng nét bút một. Một nét bút vừa ra lại một nét bút khác tiếp tục, mỗi một nét bút phóng khoáng tựa gió xuân, gió xuân vừa thổi như thổi vào hàng dương liễu đang chắn bên ngoài để rồi băng tuyết dần dần hòa tan, vô số hoa cỏ bắt đầu sinh trưởng điên cuồng, trăm hoa đua nở.
(*) Dương liễu (Phi Lao) là loại cây thân gỗ thuộc họ Phi Lao, ưa sống ở những nơi đất cát có khí hậu nóng và gió ở miền ven biển. Cây có xuất xứ từ châu Úc với tên gọi khoa học là Casuarina equisetifolia J.R et G. Forst. Ở Việt Nam, chúng thường sống trên các vùng đất đồi, đất cát và được trồng nhiều nhất ở duyên hải miền Trung. Loài cây này có 2 loại chính là Phi Lao trắng với gỗ màu trắng, nhẹ, mềm và Phi Lao tía với gỗ màu hồng, nặng, bền chắc.
“So đấu cảnh giới, các nàng đang so cảnh giới.” Có tu sĩ hít thở không thông hô lên.
Nhìn qua mới thấy mùa xuân ấm áp đã tràn về nơi đang đóng băng vạn dặm kia. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn mùa xuân ấm áp dần xua đuổi giá rét giữa trời đông. Quả thực là cảnh tượng kỳ lạ vô cùng đang tồn tại.
Cuối cùng băng mùa đông đang cắn nuốt mùa xuân ấm áp hay gió xuân thổi phá đi băng tuyết?
Những người thường như họ so đấu thắng bại bằng đạo thuật còn Khương Tự và Thần nữ Cô Xạ lại đấu qua cảnh giới. Ai cao ai thấp có thể nhìn thấy dễ dàng.
Sắc mặt Cô Xạ hơi tái nhợt, nàng ấy đã liệt Khương Tự vào danh sách đối thủ cực mạnh lại không ngờ rằng người này còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
Đạo thuật của nàng kia khủng bố đến mức khiến người ta hít thở không thông. Mỗi một bút vẽ xuống tựa như sự tồn tại chân thật, không, có lẽ là tồn tại chân thật thực sự.
Nàng ấy có thể ngửi được mùi hương trăm hoa đua nở, có thể cảm nhận được gió xuân đang thổi, nhưng sao có thể thế được? Nàng kia đâu phải là thần? Khương Tự không thể nào sáng tạo ra thế giới chân chính được!
Thế nhưng nàng ấy lại không tìm ra chút sơ hở nào, mà Khương Tự bên kia vẫn đang tiếp tục vẽ tranh. Mỗi một nét bút vẽ ra đều như thể miêu tả chi tiết thế giới này một cách hoàn mỹ, mọi thứ đều càng ngày càng trở nên chân thật hơn.
Khương Tự vẽ từ trăm hoa cho đến linh thú, mỗi một con linh thú dưới ngòi bút của nàng sống động vô cùng. Chúng cứ thế chạy ra ngoài, sung sướng kiếm ăn trên đồng cỏ. Còn thế giới bị đóng băng bắt đầu rơi vào tình trạng hòa tan nhanh chóng, ngay cả muôn vàn mũi tên băng trên đỉnh đầu cũng đang ở thế tan chảy.
Nội tâm Cô Xạ chấn động.
Nội tâm nàng ấy đang là một mảnh bình nguyên đầy băng tuyết nên mới có thể nghĩ ra được đạo thuật này. Vậy phải chăng nội tâm Khương Tự… chẳng lẽ lại là mùa xuân ấm áp hợp lòng người hay sao?
Nội tâm của một người sao có thể ấm áp như ánh mặt trời xán lạn, sao có thể dịu dàng được như vậy, lẽ nào không có lấy một tia mù mịt hay lạnh lẽo?
Một khắc kia, trái tim Cô Xạ cảm thấy đau đớn, đầu ngón tay run rẩy nắm chặt lấy Lạc Hoa Đăng. Nàng ấy cho rằng đại đạo của mình chính là sự cô độc, sự lạnh nhạt. Ấy vậy mà Khương Tự lại nói với nàng ấy rằng đại đạo vẫn có thể là sự ấm áp, là sự xán lạn.
Có phải vì vậy nên Nguyệt Li mới lựa chọn đến gần nàng kia, Lan Tấn, thậm chí cả những con cháu thế gia xuất sắc ở Cửu Châu cũng chọn đến gần nàng kia không?
Cô Xạ cười tự giễu một tiếng, bởi vì con người vạn năm như một, năm dài tháng rộng luôn lạnh băng nên mới khát vọng đến gần sự ấm áp.
Ánh mắt Cô Xạ đột nhiên lạnh lẽo cực hạn nhìn chằm chằm vào bình nguyên bằng băng đang bị hòa tan, nhàn nhạt lên tiếng: “Cô rất mạnh, nhưng đạo này chung quy cô độc, thuật tiếp theo, Thanh Đăng Cổ Phật.”
Khi bốn chữ kia rơi xuống, các tu sĩ cảm thấy trời đất biến mất, mặt trăng mặt trời bị sự vô tình cắn nuốt, chỉ còn lại một miếu cổ tối tăm cũ nát, giọt nước nhỏ giọt khiến góc tường lầy lội, trong miếu chỉ có một bức tượng Phật cổ phủ đầy tro bụi. Phật cổ kia nhắm mắt không nói không rằng, năm tháng trôi qua, chỉ có một ngọn đèn cháy leo lét tỏa sáng.
Các tu sĩ bị nhốt trong đạo thuật, hít thở không thông đến mức không có cách nào nói thành lời, chiêu này có thể nói hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Đạo thuật này vừa ra, trên đài cao, đồng tử màu vàng của Nguyệt Li hơi tối lại: “Thuật này rất mạnh, ta cũng chưa chắc phá được.”
Sắc mặt đám người Lan Tấn nặng nề, không nghĩ tới khi Cô Xạ và A Tứ đối chiến lại có thể lâm thời kích phát, sáng chế ra đạo thuật nọ.
Đây là đạo thuật mạnh nhất của Cô Xạ.
Bọn hắn… không có cách nào phá giải.
Đạo thuật Cô Xạ vừa ra, trên lầu Đăng Tước, các vị gia chủ Thánh Hiền thi nhau nhòm qua nhìn.
Lan Lăng lão nhân mỉm cười khen: “Trưởng lão Lục Thâm, Bách Hoa Tông các bà mấy năm tới chắc hẳn sẽ có thêm một vị cửu cảnh.”
Trưởng lão Lục Thâm thật sự không ngờ Cô Xạ lại có thể sáng tạo ra đạo thuật đến mức này. Đạo thuật kia có thể cắn nuốt trời đất khiến cho ánh mặt trời cũng trở nên ảm đạm, Thanh Đăng Cổ Phật có vẻ ngoài hoang vắng dường như lan tràn ra khắp lầu Đăng Tước, bà lập tức cảm khái: “Con bé thiên tư thông tuệ, từ nhỏ lại chịu được khổ, chỉ chờ một cơ duyên sẽ có thể phá vỡ để vào cửu cảnh.”
Khóe môi Thanh sĩ Nam Dương cong lên mỉm cười, nhàn nhạt gãi đúng chỗ ngứa: “Vậy thật nên chúc mừng Bách Hoa Tông trước.”
Thanh sĩ Nam Dương nói xong, tầm mắt dừng trên người Khương Tự, đạo thuật xác thực rất mạnh, còn có cảm giác có cơ hội phá vỡ vào cửu cảnh. Khương Tự muốn phá cảnh thế nào đây?
Gia chủ Lan gia ngồi một bên dịu dàng cười: “Đều không tồi, dù Cô Xạ hay Khương Tự cũng đều là thiên tài khó gặp ở Cửu Châu. Nữ tu có thiên phú bậc này nếu bởi vì quy tắc mà thua, không có cách nào bước lên núi Thiên Trắc để hiểu thêm sự uy nghiêm của Thần khí thì cũng thật quá đáng tiếc, không bằng năm nay chúng ta phá lệ một lần?”
Lời của Lan Mộ vừa dứt đã khiến mọi người nhỏ giọng nghị luận liên tục.
Trưởng lão Lục Thâm thấy thế hừ lạnh một tiếng, Lan gia quả nhiên vẫn luôn bênh vực người mình, cách nói này chỉ kém chỉ thẳng rằng muốn đưa Khương Tự lên núi Thiên Trắc.
“Tỷ thí còn chưa kết thúc, vẫn nên chờ sau khi chấm dứt lại thương nghị việc này đi.”
Việc này cứ thế bị đè xuống, còn trên đài cao lại là một cảnh tượng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận