Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 656: Đi Rồi

Chuyện Nguyệt Li tỉnh lại không bao lâu đã truyền khắp các tiên môn Cửu Châu.
Khương Tự còn đang ở trong sân rửa linh quả, đem phơi nắng thì đã thu được mười mấy đạo phù đưa tin. Sau khi nàng xem tin Nguyệt phủ gửi đến thì không thèm quan tâm nữa, tiếp tục phơi linh quả của mình.
Cô Xạ lúc này dĩ nhiên không có tâm trạng đi thành Lộc quản chuyện Cửu Châu Thịnh Yến năm nay nữa. Nàng ấy dọn chiếc ghế đá nhỏ ra, ngồi trong sân nhìn Khương Tự bắt đầu ướp linh quả, thuận tiện còn nhịn không được giúp đỡ một chút, thử cảm nhận cuộc sống sinh hoạt của người phàm.
Có trời mới biết nàng ấy đã tích cốc bao nhiêu năm không ăn gì chứ đừng nói phơi linh quả, làm hoa lộ hay các loại trà hoa quả gì đó. Ngay cả xuống núi đến Trung Châu cũng là chuyến xa nhà duy nhất trong mấy năm gần đây. Ngày thường nàng ấy nếu không phải bế quan thì cũng đang tu hành.
Lúc này thấy Khương Tự dọn dẹp viện nhỏ, ẩn cư trong phố phường, nàng ấy không biết vì sao bỗng nhiên sinh ra vô hại cảm xúc. Tựa như bất cứ ở nơi nào, nàng kia cũng có thể sinh hoạt dựa theo tiết tấu riêng của mình, sống những năm tháng bình yên chỉ trong thoại bản mới có.
“Khương Tự, về sau có có tính toán gì không? Còn quay về núi Đông Li chứ?”
Động tác trên tay Khương Tự không dừng lại, nàng cất hoa khô quả trà đã làm xong, trầm ngâm mấy giây mới đáp: “Hẳn sẽ dạo chơi khắp Cửu Châu, trước kia ta đã đồng ý với Bút vẽ nhỏ rồi, ta sẽ cùng nó trải nghiệm hồng trần.”
Nhắc tới Bút vẽ nhỏ, nàng nhịn không được lộ ra ý cười.
Cô Xạ lại một lần nữa cứng đờ, rõ ràng Khương Tự không biểu hiện ra một chút đau lòng nào nhưng nàng ấy lại ẩn ẩn cảm thấy khó chịu, sau khi dạo chơi liệu còn có thể một lần nữa gặp lại tiểu Sơn Chủ núi Đông Li nữa không?
Nàng ấy không xác định được mà mơ hồ có một cảm giác rằng nếu Nguyệt Li quay về Nguyệt phủ, Khương Tự rời khỏi thành Yên Vũ thì sau này chắc hẳn sẽ chẳng gặp lại nhau nữa.
“Cô thì sao? Sau khi phá cảnh, có được vạn linh của mình, sau này còn tiếp tục thanh tu nữa không?”
Cô Xạ gật đầu: “Sau khi phá cảnh thành Sơn Chủ ta mới phát hiện được mảnh trời mới, ở núi tuyết mười vạn dặm tại Bắc cảnh có dấu vết của Tầm Lộc Sơn Chủ, nơi tiên Châu hải ngoại có dấu vết của Nguyệt phủ, bên núi Đông Li có dấu vết của sư phụ cô còn phần lớn những nơi khác trên Cửu Châu đều là vạn linh vô chủ. Thế giới này quá lớn, trước kia ta chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng, giờ ta muốn tiếp tục đi về phía trước.”
Khương Tự cười trêu: “Quả thật là người cuồng tu luyện, có điều ta hiểu, cô cũng là người không chịu khuất phục.”
Lấy tu vi, tướng mạo và địa vị bây giờ của Cô Xạ thì ở Cửu Châu muốn kết đạo lữ quá đơn giản. Có điều nàng ấy lại lựa chọn độc thân tu hành. Giữa người với người cuối cùng cũng phải có một thứ gọi là duyên phận.
Duyên phận giữa nàng và Đại sư huynh hình như cũng đã hết.
“Ta đi phố tây mua chút rượu về, chắc muộn chút mấy người Lục sư huynh sẽ qua. Cô cứ ngồi trong sân chơi tự nhiên nhé.” Khương Tự đứng dậy, cười cười với Cô Xạ rồi ôm nhóc thú Kỳ Lân bước ra khỏi sân.
Cô Xạ thấy bước đi của nàng có chút gì đó vội vàng, khi làn váy nhạt màu biến mất bên ngoài cánh cửa sân viện, nàng ấy không khỏi thở dài một hơi, ngay sau đó lại cười tự giễu, nàng ấy có tư cách gì mà đồng tình với Khương Tự? Nàng ấy thậm chí còn chưa bao giờ chạm được vào người kia.
Tính tình Khương Tự còn thoải mái hơn nàng ấy, cầm lên được, cũng buông xuống được.
Khương Tự rời đi không bao lâu thì trong hư không truyền đến một trận dao động, Hách Liên Chẩn bé thẳng xuống sân viện, trên lên một tiếng rồi từ xa xa kêu lên: “Tiểu sư muội, nơi này của muội có thuốc chữa thương không, ai da, gương mặt tuấn lãng vô địch của huynh bị huỷ hoại…… Ế, sao lại là cô?”
Hách Liên Chẩn vào nửa ngày cũng chỉ thấy một mình Cô Xạ ngồi trong sân, mặt ngay lập tức suy sụp rồi không chút biểu cảm nuốt một viên ngưng châu bát phẩm.
Trong hư không chẳng bao lâu đã tiếp tục chuyển đến hai trận dao động, Nguyệt Li và Mặc Khí một trước một sau xuất hiện. Sắc mặt Mặc Khí âm trầm, hơi thở không ổn. Nguyệt Li lại không tổn hao chút lông tóc nào, chẳng qua mặt mày so với trước đó lạnh nhạt hơn vài phần, thấy Khương Tự không ở đây, chàng không tự giác nhíu mày lại.
“A Tứ đâu?” Ba người trăm miệng một lời hỏi.
Cô Xạ nhướng mày: “Đi rồi.”
“Đi rồi?” Hách Liên Chẩn vội gân cổ lên la lên: “Đi đâu?”
Cô Xạ nhún vai ý bảo nàng ấy cũng không biết.
Thần sắc Nguyệt Li hơi khựng lại, chàng phóng xuất thần thức cảm ứng hơi thở Khương Tự, thế nhưng toàn bộ thành Yên Vũ lại không hề có tung tích nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận