Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 679: Phản Đồ

“Trong núi có muỗi?” Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự hiện lên ý cười: “Con muỗi này lớn thật nha, sau này ta cần phải mang thuốc đuổi muỗi mọi lúc mọi nơi mới được.”
Giọng Nguyệt Li hơi khàn: “Vậy về sau để nàng cắn ngược lại?”
Khương Tự thấy chàng quả nhiên dùng diễn xuất thanh quý vô song, lời nói lại khiến người ta phải mặt đỏ tai hồng, nàng chỉ có thể nói lái sang chuyện khác: "Ơ, sao đạo của chàng lại thay đổi?"
Khương Tự duỗi tay đè giữa đầu lông mày chàng lại, cảm ứng đạo của Nguyệt Li. Trước đó khi thấy chàng, nàng đã ẩn ẩn cảm nhận được đạo của Nguyệt Li có sự thay đổi. Ngày xưa là vầng trăng tròn trên cây nguyệt quế, bây giờ trên trăng tròn lại có một bóng mờ như thể vầng trăng khuyết, càng thêm thần bí, lại có xu thế hòa hợp với trời đất.
"Đạo của chàng thật đẹp." Khương Tự vuốt ve giữa mày chàng, muốn chạm đến ánh trăng kia.
Hạo Nguyệt đạo chủ nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng gần ngay trước mắt, bị nàng sờ đến lỗ tai cũng đỏ lên. Chàng ho nhẹ vài tiếng: “Đạo Hạo Nguyệt đã bị thiếu đi một phần, không còn hoàn mỹ như trước kia, vậy vẫn đẹp ư?"
Chàng đã bắt đầu từ từ tiếp thu bản thân không còn hoàn mỹ, giờ thấy Khương Tự yêu thích không buông tay vuốt mình, chàng có cảm giác được yêu thích, được quý trọng. Trái tim lập tức ngọt ngào giống như được ăn kẹo đường.
"Đẹp chứ, ánh trăng vốn dĩ đã có thay đổi lúc khuyết lúc tròn, nếu hoàn mỹ quá mức thì chẳng khác gì rơi vào cảnh giới viên mãn giả tạo. Bây giờ chắc hẳn mới là đạo Hạo Nguyệt chân chính." Khương Tự cong mắt cười khanh khách.
Hạo Nguyệt đạo chủ hơi ngây ngẩn, mãi sau tâm tình bỗng thoải mái, cười nói: "Trời đã sáng, chúng ta quay về núi Thanh Vụ đi."
"Được, đại sư có nói trần duyên của ta chưa hết, người bảo ta quay về chốn hồng trần." Khương Tự tươi cười rực rỡ, vậy nàng vẫn nên quay về chốn hồng trần, sống cuộc sống tiêu sái thoải mái thì hơn.
Cả hai thu dọn đồ đạc, khôi phục thiện phòng về dáng vẻ nguyên bản, sau đó từ xa xa bái một bái về phía đạo quan, cuối cùng mới rời khỏi. Trước khi quay về núi Thanh Vụ, cả hai quay đầu nhìn lại một lần nữa mới thấy mây trắng lượn lờ che lấp đi con đường đã từng đi. Nơi đây nào còn có đạo quan trong núi Thanh Vụ, chỉ có gió núi thổi khắp nơi, gió thổi khiến hoa đào nở khắp sườn núi.
"Ha ha ha, tiểu sư muội, quả nhiên huynh chính là người đầu tiên tìm được muội." Một giọng cười to sang sảng vang lên, nhìn qua mới thấy Hách Liên Chẩn ngồi trên Kim Ô, lao xuống từ khe núi, hắn hưng phấn kêu lên: "Hai người đi đâu đấy? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở chân núi?"
Hách Liên Chẩn nhảy xuống từ Kim Ô, đang muốn chạy lên kéo Khương Tự đi thì đã thấy Nguyệt Li và tiểu sư muội hai người đang nắm tay, ngay lập tức tươi cười cứng đờ trên mặt.
Tam ca, nhanh tới! Cải trắng tươi non trong nhà đã bị heo củng mất rồi!
"Tiểu A Tứ, giờ muội cũng học được chiêu trốn nhà ra đi, hử?" Từ trong hư không truyền đến một trận dao động, Trọng Hoa mặc áo gấm màu đỏ tía, tay phe phẩy Mỹ Nhân Phiến bước ra, tán quạt gõ một cái lên đầu Khương Tự.
Khương Tự vô tội mở to mắt, che đầu mình lại.
Tam sư huynh thật đáng ghét, lúc nào cũng đánh vào đầu nàng.
Hạo Nguyệt đạo chủ đứng một bên lạnh lùng đe: "Lão Tam, sau này không cho phép đánh vào đầu A Tứ nhà ta."
"A Tứ nhà ta?" Một tiếng kêu kỳ quái vang lên, hóa ra mấy người Lan Tấn đã lần lượt xuất hiện ở các phương của núi Thanh Vụ, cả đám nhìn hai người đang nắm tay, biểu tình vừa vui vừa kinh ngạc.
“Mấy ngày không gặp mà đã quên luôn mi thuộc Nguyệt phủ, mang họ Nguyệt?” Trọng Hoa chua lè vặc lại: “Nguyệt Li, chúng ta còn chưa đồng ý đâu.”
“Không sai, không đồng ý.” Hách Liên Chẩn chẳng sợ thiên hạ không loạn huy quyền, cười để lộ hàm răng trắng tinh. Muốn cùng tiểu sư muội kết đạo lữ thì không được vượt năm ải, chém sáu tướng sao ổn?
Thu Tác Trần lắc lắc đầu: “Tiểu sư muội ngoài bọn ta, cũng không có thân nhân nào khác, huynh trưởng như cha, bọn ta không đồng ý, việc hôn nhân này sẽ không thể thành.”
Già Nam mỉm cười: “A di đà phật, đúng đạo lý này.”
Thu Tác Trần: “Lan Tấn, Mặc Khí, các huynh đứng về bên nào?”
Mặc Khí ôm vai, tầm mắt dừng trên người Khương Tự, nhàn nhạt đáp: “A Tứ thích là hảo. Ta không ý kiến.”
Nếu y còn chấp niệm thì đó cũng chỉ là cầu một đời này của A Tứ bình an vui vẻ, trải qua cuộc sống bản thân muội ấy mong muốn. Bất kể trăm năm trước Nguyệt Li hi sinh hay trăm năm sau A Tứ tổn thương vì tình, y đều thấy trong mắt.
Trăm năm qua, y ở lại thành Yên Vũ đã sớm nghĩ thông suốt, nếu Nguyệt Li có thể tỉnh lại, A Tứ chắc chắn sẽ vui vẻ hơn, y bằng lòng vĩnh viễn làm huynh trưởng của nàng, làm Nhị sư huynh của nàng, làm chỗ dựa kiên cố nhất cho nàng, chúc phúc hai người họ.
Hách Liên Chẩn bĩu môi: " Phản đồ.”
Cảm ơn các bạn P, Y, A, T, D, L, C, H cùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.

Bạn cần đăng nhập để bình luận