Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 648: Giải Quyết Hoàn Toàn Đi

Khương Tự nhìn bóng dáng chàng bị đông cứng bên dưới lớp băng, hai mắt lập tức đỏ lên, nàng vội vàng bước qua, vuốt ve lớp bằng bên ngoài, thấp giọng gọi một tiếng: “Đại sư huynh.”
Khuôn mặt tu sĩ trong lớp băng tuấn tiếu như ngọc, biểu tình an tường giống như ngủ say.
Khương Tự lau lệ nơi khóe mắt, thả nhóc thú Kỳ Lân xuống, ngồi trong động băng, vuốt đầu nó, nhắc: “Đừng đào nữa, Đại sư huynh đang nghỉ ngơi thôi, đừng làm ồn tới chàng.”
“Còn đào nữa sẽ đào luôn cả tà thần hắc ám ra đấy.” Bút vẽ nhỏ thấp giọng thở dài.
Cún con ngốc này đào đá thôi mà cũng điêu luyện lắm.
Nhóc thú Kỳ Lân rúc trong lòng Khương Tự, nhìn nhìn người sau lớp băng, lại nhìn nhìn tiểu Nguyệt Quang ca ca đang đau thương, gục xuống đầu hỏi: “Sẽ tỉnh chứ?”
“Sẽ.” Khương Tự gật đầu, nói một cách vô cùng chắc chắn.
Dựa theo tình trạng lớp băng, nàng thử nhắm mắt bắt đầu suy đoán quy tắc Thiên Đạo, chỉ cần quy tắc Thiên Đạo của Kính Hoa giới hoàn chỉnh thì tốc độ trưởng thành sẽ tăng lên càng nhanh, sức mạnh thế giới cũng càng ngày càng mạnh mẽ, đến lúc đó Đại sư huynh nhất định sẽ tỉnh lại.
Khương Tự bắt đầu bế quan không chừng mực. Nàng thỉnh thoảng cũng bị sấm mùa xuân và nước mưa trong Kính Hoa giới làm bừng tỉnh nhưng nàng chỉ tốn chút thời gian ngắn ngủi ra ngoài kiểm tra một lượt rồi sẽ nhanh chóng quay trở lại tiếp tục bế quan.
Thời gian từng chút một trôi qua, băng tuyết trong Kính Hoa giới dần bị hòa tan, bắt đầu tuần hoàn xuân hạ thu ba mùa liên tiếp, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, cho đến khi toàn bộ thế giới chỉ còn lại một ngọn núi băng thật lớn nằm ở trung tâm.
Bóng dáng Nguyệt Li trong núi băng dần dần rõ ràng hơn, sức mạnh ánh trăng cũng từng chút một tiêu hao hết. Bóng dáng của tà thần hắc ám cũng bắt đầu xuất hiện trên lớp băng, đôi mắt màu đen như mực ngày ngày nhìn chằm chằm Khương Tự, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười quỷ dị.
Khương Tự làm như không nhìn thấy, kiểm tra kỹ thế giới bên trong thức hải của mình, tìm tòi Thiên Đạo, lần lượt khắc họa rồi bày ra một chiếc võng Thiên Đạo không chê vào đâu được.
Cứ vừa tìm tòi vừa khắc họa quy tắc như thế, mãi cho đến một đêm mùa xuân sấm cuồn cuộn không ngừng, động phủ nho nhỏ chín tầng từ trong Kính Hoa giới ra đời, 'vèo' một cái xuất hiện trong thức hải của Khương Tự.
Nó một lần nữa xuất hiện càng trở nên tinh xảo xinh xắn như món đồ bỏ túi hơn trước đó, bên trên động phủ có khắc mấy chữ: Hoa trong gương, trăng trong nước.
Khương Tự bỗng nhiên mở to mắt, vừa mừng vừa sợ, đây là pháp khí thế giới do Kính Hoa giới ngưng tụ ra, cấp bậc còn trên cả Thần Khí, mỗi một thế giới chỉ có thể ngưng tụ ra một pháp khí thế giới, chính là con át chủ bài mạnh nhất của Giới Chủ.
“A Tứ, núi băng sắp tan chảy.” Sấm sét cuồn cuộn như muốn đánh thẳng xuống đỉnh đầu, toàn bộ lông bút trên người Bút vẽ nhỏ dựng đứng cả lên. Nó vội vàng bay nhanh vào trong động băng, nhìn núi băng bắt đầu hòa tan mà giọng khẽ run rẩy.
Một khi núi băng hòa tan cũng có nghĩa tà thần hắc ám sắp thoát ra ngoài. Kể cả trước khi bị phong ấn gã đã trọng thương nhưng chỉ cần không chết thì sức chiến đấu vẫn không thể nào khinh thường.
Nhóc thú Kỳ Lân và thú một sừng cũng khẩn trương đứng thẳng dậy.
Khương Tự ngửa đầu nhìn thoáng qua sấm sét trên cao. Sấm sét trong chớp mắt đã dần tiêu tán rồi bổ thẳng vào mảnh đất giáp ranh với núi băng. Cùng lúc đó, tà thần hắc ám vốn yên lặng nhiều năm trong lớp băng bắt đầu cử động cơ thể từng chút một.
Ánh mắt Khương Tự co rụt lại, nàng tế tiểu động phủ ra, thừa lúc Vu Tà còn chưa kịp phá vỡ lớp băng trực tiếp hút gã vào trong pháp khí.
“Bút vẽ nhỏ, chăm sóc tốt cho sư phụ Đông Li và Đại sư huynh của ta nhé.” Khương Tự vội vàng dặn dò rồi mở thông đạo đi thông với bên ngoài giới ra.
Nàng nhanh nhẹn đưa sư phụ Đông Li, Nguyệt Li và cả hai con thú nhỏ ra ngoài. Sau đó cơ thể hóa thành một vệt sáng bay thẳng vào pháp khí.
Trong chớp mắt khi pháp khí thế giới ngưng tụ cũng đã đại biểu cho Kính Hoa giới đã trưởng thành hoàn toàn, nàng đã có thể mở thông đạo ra.
Bút vẽ nhỏ gấp đến mức dậm chân nhưng nó cũng biết bản thân chỉ là Tiên Khí, khi chiến đấu với tà thần hắc ám, tác dụng nó có thể phát huy cực kỳ bé nhỏ.
“A Tứ, cô cố chống đỡ, ta đi tìm viện binh.” Bút vẽ nhỏ cắn răng vọt thẳng tới thông đạo, sau đó chui tọt vào trong di tích chư thần.
Khương Tự nhìn Vu Tà đã hoàn toàn thức tỉnh trong động phủ, ý niệm vừa động, cửa thông đạo đóng chặt lại, cười lạnh: “Vu Tà, ta chờ ngươi rất nhiều năm, lúc này giải quyết hoàn toàn đi.”
Vu Tà giật giật tay chân cứng đờ, dấu vết ánh trăng lưu lại sẹo trong thần niệm vẫn đang ẩn ẩn đau đớn. Gã cười lạnh lẽo đầy tà ác: “Băng đã tan, sức mạnh ánh trăng biến mất, xem ra tình lang nhỏ của ngươi đã hồn phi phách tán, thế cũng tốt, ta liền phát chút từ bi đưa các ngươi cùng nhau lên đường vậy, coi như trên con đường xuống suối vàng cũng có thể làm một đôi uyên ương.”
“Ngươi nói lời vô nghĩa quá nhiều.” Mặt mày Khương Tự lạnh nhạt, nàng thúc giục động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận