Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 649: Lửa Thế Giới

Bên trong pháp khí thế giới ngay lập tức sinh ra ngọn lửa cháy hừng hực. Ngọn lửa kia như nghiệp hỏa hồng liên có thể thiêu đốt được hồn của cả người và thần, khiến kẻ đó thống khổ không chịu nổi.
Sắc mặt Vu Tà lập tức thay đổi, gã cảm nhận được thần niệm không ổn, lập tức thất thanh kêu lên: “Ngươi điên rồi.”
Điên rồi! Con nhãi này điên rồi! Thế mà lại thúc giục pháp khí thế giới sinh ra lửa thế giới. Lửa thế giới có thể đốt cháy hết thảy, bao gồm cả Giới Chủ. Đây chính là biện pháp ngọc nát đá tan, con nhãi kia không tiếc hủy diệt pháp khí thế giới chỉ vì muốn giết chết gã!
Kẻ điên, đúng là kẻ điên!
Tà thần hắc ám ra đời từ trong pháp tắc tử vong sống suốt mười mấy vạn năm lần đầu tiên ý thức được uy hiếp của cái chết, cảm nhận được sự sợ hãi. Gã không chút nghĩ ngợi tế pháp tắc tử vong mạnh nhất của mình ra.
Đây chính là đạo thuật chỉ khi đối phó với Thái Âm gã mới dùng.
“Tuyên án tử vong!” Sắc mặt Vu Tà ẩn ẩn vặn vẹo, thần lực hắc ám quanh thân tràn ra hóa thành tử thần khủng bố, pháp tắc giáng xuống bao phủ Khương Tự.
Mặt Khương Tự không hề đổi sắc, nàng tế chiếc võng lớn Thiên Đạo của mình ra chống lại pháp tắc tử vong, sau đó lại điên cuồng thúc giục tiểu động phủ. Ngay lập tức toàn bộ chín tầng của động phủ đều bị thiêu cháy, ánh lửa chiếu sáng lên gương mặt lạnh nhạt của nàng.
Toàn bộ động phủ thêu cháy đến đỏ bừng bừng, ánh lửa chiếu sáng ngút tận trời cao, các giới oanh động.
Vu Tà bị lửa thế giới đốt cháy khiến thần niệm đau nhức, lại thấy pháp tắc tử vong bắt đầu cắn nuốt võng Thiên Đạo, tử vong trên đỉnh đầu Khương Tự vẫn không lùi bước, ngay lập tức đồng tử gã co rụt lại.
Con nhãi kia hẳn đã quyết tâm phải chết, muốn đồng quy vu tận cùng gã. Kể cả gã có bất tử, sau khi bị lửa thế giới đốt cháy, có mất mười vạn năm cũng đừng mơ khôi phục sức lực đạt thời kỳ đỉnh.
Trái tim Vu Tà sợ hãi, gã vội vàng dụ dỗ: “Thời gian tu hành của ngươi quá ngắn, kể cả có khiến ta trọng thương thì ngươi cũng không thể trốn được tuyên án tử vong. Chúng ta thế này chỉ có thể đôi bên thương vong nặng hơn. Khương Tự, chúng ta có thể hợp tác với nhau, ta có thể nói cho ngươi biết bí mật của phiến tinh không này, mang ngươi rời khỏi mảnh sao trời bóng tối nơi đây, tìm kiếm một thế giới mới, ngươi vẫn là Giới Chủ, ta là ám thần, chúng ta hợp tác sẽ trở thành sự tồn tại còn siêu việt hơn cả Giới Chủ……”
Khương Tự cười lạnh, điều khiển tiểu động phủ, tức khắc pháp khí thế giới phá vỡ hư không, nương theo đạo thuật của Vu Tà trực tiếp tiến vào không gian pháp tắc tử vong: “Cửu Châu là nhà của ta, Vu Sơn, ngươi còn muốn trốn đến khi nào……”
Vu Tà tức điên: “Vu Sơn đã sớm bị ta cắn nuốt hầu như không còn, Khương Tự, ngươi đừng có không biết tốt xấu……”
“Ai nói ông đây bị ngươi cắn nuốt hết.” Một dao động quen thuộc từ thần niệm truyền đến, Vu Sơn ngủ đông trong thần niệm của Vu Tà ngay lập tức thức tỉnh, nó cắn một miếng lớn lên vết thương cũ của Vu Tà.
Vu Tà vốn bị thương nặng, giờ đau đến hét lên một tiếng buốt ruột buốt gan.
“Ngươi thế mà lại chưa chết! Chuyện này không thể nào.” Gã xem kỹ mỗi một sợi thần niệm của mình, Vu Sơn không có khả năng trốn được.
“Có lẽ đã chết rồi lại sinh ra si niệm mới, ai biết được.” Vu Sơn cười lười nhác, ánh mắt nhìn về phía hang động tối mù ở nơi pháp tắc tử vong sinh ra, thấy được vong hồn trấn thủ mười vạn năm, nội tâm kích động lại ẩn ẩn có sự đau đớn.
Nó hâm mộ Khương Tự bởi sinh ra đã được làm người, có thể tùy ý thích một người, có thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời. Không giống như nó, nó chỉ là một sợi si niệm của Ám thần, suốt ngày trốn trốn tránh tránh, đến tư cách yêu một người cũng không có.
Có lẽ giá trị tồn tại của nó chẳng qua chỉ là để lại một vết thương vĩnh viễn không thể khỏi hẳn trên người Ám thần.
Ánh mắt Vu Sơn bỗng nhiên tàn nhẫn hơn hẳn, nó cắn chặt lấy Vu Tà, kéo gã chạy thẳng về nơi pháp tắc tử vong sinh ra.
Vu Tà hai mặt đều có địch, một bên phải đối diện với lửa cháy bừng bừng của pháp khí thế giới đến từ Khương Tự, một bên lại bị Vu Sơn cắn nuốt thần niệm, tranh đoạt quyền làm chủ cơ thể. Cả người gã mất đi sự bình tĩnh ban đầu, táo bạo kêu lên: “Muốn chết thì cùng chết, ta tất sẽ trọng sinh từ trong cõi chết.”
Khương Tự nhìn pháp tắc tử vong cắn nuốt hết võng Thiên Đạo của mình, cắn nuốt càng ngày càng nhiều, cười lạnh: “Ngươi ước chừng không có cơ hội trọng sinh đâu. Pháp khí của ta sẽ đời đời kiếp kiếp phong ấn ngươi……”
Nàng nhắm mắt lại, thúc giục tiểu động phủ lướt qua nơi các vong hồn chư thần trấn thủ, rơi vào trong vực sâu nơi pháp tắc tử vong sinh ra. Điểm cuối cùng của cái chết là gì? Chắc hẳn là hư vô vạn kiếp bất phục nhỉ?
Khương Tự hơi mỉm cười, ánh mắt có chút mê man, bây giờ các sư huynh đang làm gì thế? Cuộc đời của tu sĩ hóa ra cũng ngắn ngủi có chừng ấy thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận