Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 651: Tu Sĩ Trong Truyền Thuyết

Sau khi trở về từ di tích chư thần mọi người đều giống như mất hồn. Thu Tác Trần và Tiêu Tích U lần lượt quay trở về nhà tiếp quản sự vụ của gia tộc, cố gắng dùng công việc làm tê liệt bản thân. Già Nam dạo chơi khắp nơi. Trọng Hoa quay trở về tộc Yêu. Lan Tấn cũng ngày ngày vội vàng bận lên bận xuống vô số việc trong gia tộc.
Chỉ có hắn và Hách Liên Chẩn vô công rỗi nghề. Mỗi năm bọn hắn đều đi một chuyến tới biển Vô Vọng, sau đó lại về Đông Châu uống rượu uống trà, thay tiểu sư muội xử lý việc trên núi Đông Li.
Tiểu sư muội vừa đi đã không trở về khiến núi Đông Li dần dần hoang phế.
Úy Hành cảm thấy cuộc sống này thật sự chẳng còn gì thú vị.
“Lão Nhị bị trọng thương……” Lời Lan Tấn mới nói được một nửa thì đã thấy trong hư không truyền đến một trận dao động, Úy Hành kéo Hách Liên Chẩn đã xuất hiện trên hải vực.
Hách Liên Chẩn còn ngây ngốc xách theo một bình trà Tử Sa nhỏ trên tay, hắn mới chỉ cảm thấy hoa mắt một cái mà người đã xuất hiện ở hải vực.
(*) Bình Tử Sa hay Ấm Tử Sa là loại ấm pha trà được làm từ đất tử sa của vùng Nghi Hưng, Giang Tô, Trung Quốc. Loại ấm này có lịch sử lâu đời và được chế tác theo phương pháp thủ công truyền thống, không tráng men. Ấm tử sa Nghi Hưng nổi tiếng vì rất quý, khó làm được và khi dùng để pha trà mang lại hương vị trà đặc biệt thơm ngon.
“Đỉnh đỉnh đỉnh, ca!” Bình trà Tử Sa nhỏ trên tay Hách Liên Chẩn lăn xuống dưới, nước trà nóng bỏng văng khắp nơi, giờ phút này Hách Liên Chẩn cũng không rảnh lo đau đớn, hắn chỉ vào tứ tung ngang dọc vào đám người Mặc Khí, lắp bắp hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Giời, hắn uống say sao? Hắn hôm nay chưa uống rượu mà! Sao hắn lại nhìn thấy tiểu sư muội?
“Trọng thương, hồn lực mất sạch, tu vi tụt xuống ngũ cảnh!” Úy Hành đã vội vàng quỳ nửa người xuống, kiềm chế nội tâm khiếp sợ, một tay bóp chặt cổ tay Khương Tự, một tay nắm lấy tay Nguyệt Li, ánh mắt hoảng sợ hỏi: “Sao lại không có sự sống?”
A Tứ trọng thương, sức sống trong cơ thể Nguyệt Li không thấy đâu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Cơ thể Lan Tấn hơi hơi lảo đảo: “Huynh thử nhìn qua Mặc Khí xem.”
“Mặc Khí không chết được, vị này lại là ai nữa?” Úy Hành nhìn lướt qua Mặc Khí, sau đó chỉ vào Sơn Chủ Đông Li đang ngủ say.
“Là sư phụ của chủ nhân, Sơn Chủ Đông Li.” Nhóc thú Kỳ Lân bị lửa nướng thành quả cầu đen nhỏ chui ra, mở to đôi mắt đen nhánh, dùng giọng non nớt đáp lời.
“Sơn Chủ Đông Li Nhiễm Mặc?” Úy Hành và Lan Tấn liếc nhau, nội tâm kinh hãi, đá cho Hách Liên Chẩn một phát: “Lão Thất, mi đỡ Sơn Chủ vào núi Đông Li. Chúng ta mang A Tứ và Nguyệt Li theo sau.”
Hách Liên Chẩn bị một chân đá tỉnh, vui mừng đến điên: “Thật là tiểu sư muội, may ông đây không về Trung Châu, ê, các huynh chờ ta với……”
Hách Liên Chẩn bóp đạo thuật, thấy Lan Tấn và Úy Hành mỗi người mang theo một người bị thương, thú một sừng còn cõng một người, hắn nhảy một cái cao ba thước, hấp tấp đuổi theo nhóc thú Kỳ Lân, một tay đã xách nó lên, nhe răng cười hỏi: “Bé cầu đen, mấy năm không gặp, sao nhóc lại tự phơi đen rồi?”
Nhóc thú Kỳ Lân bị lửa thế giới nướng cháy đen căm giận dùng móng vuốt chụp lên mặt hắn, để lại một dấu vết hoa mai đen nhánh.
Hách Liên Chẩn: “……”
Lan Tấn khẽ cười: “Lão Thất, đừng bắt nạt Tuyết Đoàn Tử, bằng không khi nào A Tứ tỉnh lại, nó chắc chắn sẽ mách lẻo đấy.”
“Sẽ mách!” Nhóc thú Kỳ Lân múa may móng vuốt nhỏ đen nhánh, đáng yêu nói lời uy hiếp.
Đám người Úy Hành cười haha, tiếng cười kinh động linh thú khắp núi, trong tiếng cười mang theo niềm vui mừng sống sót sau tai nạn. Bất kể mấy người họ đã trải qua những gì, miễn trở về là được, sau này ngày ngày đều là ngày vui.
Cơn mưa đầu mùa xuân ở Cửu Châu cứ tí tách tí tách rơi cả ngày. Mới đầu các tu sĩ còn suy đoán do ngôi sao băng bốc cháy ngùn ngụt phía chân trời, sau lại thấy trong mưa xuân ẩn chứa hơi thở băng tuyết độc đáo cùng linh khí nồng đậm nên cũng không lo hóng hớt nữa mà thi nhau vọt vào trong mưa, tắm một trận đến sung sướng.
Sau cơn mưa xuân, Cửu Châu phấn khởi hướng về phía trước, linh khí như sống lại.
Các tiên môn Cửu Châu công bố di tích chư thần đã rời khỏi Cửu Châu, nguy cơ được giải trừ. Chúng tu sĩ nhiệt liệt hoan hô, rất có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Chẳng qua dần dần bắt đầu có lời đồn truyền ra rằng trận chiến trong di tích chư thần chính do Sơn Chủ Đông Li và Thiếu chủ Nguyệt phủ giết chết tà thần hắc ám, bình an quay về. Cũng có lời đồn nói rằng Nguyệt Li đã biến thành người thực vật, Khương Tự trọng thương tu vi tụt xuống trở thành người phàm. Thậm chí còn có người đồn đoán bảo rằng chủ Vĩnh Ám Địa canh giữ ngoài di tích chư thần đã mang về hai khối thi thể.
Bất kể lời đồn như thế nào thì nguyên khí của Cửu Châu cũng bị thương nặng nề, người Nguyệt phủ tuyệt tích khỏi Cửu Châu. Ngoại trừ Lan Tấn, Thu Tác Trần cùng mấy người thừa kế các thế gia còn thường xuyên lộ diện chứ Sơn Chủ Đông Li từng kinh diễm một thời cũng dần dần trở thành tu sĩ trong truyền thuyết.
Cửu Châu mất một vị Sơn Chủ, chúng tu sĩ mỗi khi nhắc tới lại không khỏi thổn thức. Cửu Châu Thịnh Yến hôm đó đã trở thành một khúc giai thoại, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận