Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 450: Quả Kim Diễm

Tiêu Tích U thu chiếc đèn thỏ con lại, quanh thân xuất hiện vô số tử khí, tức khắc hắn tựa như con rối lạnh băng mất đi sức sống cứ thế bước vào thông đạo, đi một đường thẳng tắp đến cuối.
Đám người Hoa Liễm Diễm nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, tử chi đạo thật lợi hại, chuyến này trong đám người nàng ta cũng chỉ có hắn và Nguyệt Li có được thú một sừng mới có thể không kiêng nể gì thoải mái đi lại giữa đêm đen.
Tiêu gia Tây Châu vẫn luôn là một gia tộc thần bí ở Cửu Châu.
Nguyệt phủ dù ngăn cách với người đời, không hỏi việc hồng trần nhưng cũng không đến mức cự tuyệt các thế gia tiên môn đến bái phỏng. Chỉ duy nhất có Tiêu gia ở Cửu U Địa mới hôm qua lại với bất cứ thế gia tiên môn nào, nơi đó cũng được xưng là vùng đất thần quỷ không muốn vào.
Rất nhanh ở cuối thông đạo đã xuất hiện ánh sáng của chiếc đèn thỏ con đáng yêu.
Khương Tự hé miệng cười, nàng đang muốn đi vào thì cánh tay đã bị Nguyệt Li giữ lại, tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng bước lên dẫn đầu đi trước.
Hoa Liễm Diễm nhướng mày, chua, chua thật, hai người bên cạnh nàng ta còn chẳng biết đường giữ cánh tay nàng ta, hay nàng ta lấy thân dò đường.
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Liễm Diễm đảo qua, liếc về phía Cô Xạ một cái, thấy tỷ ta gặp Nguyệt Li cũng không nói một lời, lại còn bày ra bộ dạng thanh cao lãnh lại, nàng ta không khỏi cười lạnh một tiếng, nếu không phải trên người tỷ ta có mệnh cách thần nữ chuyển thế thì lấy tính cách của Cô Xạ sao lại có nhiều người theo đuổi đến vậy?
Nguyệt Li làm người đã lạnh nhạt như thế, tỷ ta lại còn nhạt nhẽo hơn!
Có thể nói khối bằng đối đầu với khối bằng.
Có chăng chỉ có Khương Tự, Tiểu sư muội cười rộ lên có thể ngọt chết người như vậy mới hòa tan được khối băng!
Nếu nàng ta là nam tu, nàng ta cũng thà rằng chọn Khương Tự, không thì cũng phải chọn người quyến rũ mê người như mình mới đúng chứ!
“Cô có đi không thế? Không đi thì cô cản phía sau đi!” Hách Liên Chẩn không kiên nhẫn thúc giục: “Lề mà lề mề, lải nha lải nhải!”
Tươi cười trên gương mặt Hoa Liễm Diễm bỗng chốc cứng đờ, nàng ta hít sâu rồi lại hít thật sâu, phất mạnh tay áo rồi mới đuổi theo phía sau Khương Tự.
Cứ chờ đấy, chờ nàng ta phá vỡ vào bát cảnh chắc chắn sẽ đánh vỡ đầu chó của Hách Liên Chẩn kia! Đoàn người cứ thế bước lên thông đạo ánh trăng.
Đoàn người đi lên ánh trăng thông đạo.
“Chỗ này không giống nội điện lắm thì phải?” Huyền Tảo nhìn bầu trời tối sầm trên đỉnh đầu, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Cung điện bằng đá kia là một tòa đại điện bốn phương trống rỗng, bên trên có nóc, thế này cũng kém quá nhiều so với bề ngoài!
“Mọi người cảm ứng trời đất nơi này thử chút đi.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng, bản thân cũng duỗi tay bắt giữ linh lực đang lưu động.
Mọi người cũng thi nhau thử câu thông với trời đất, ngay tức khắc đã nghênh diện luồng linh khí nồng đậm đánh đến trực tiếp, ai nấy đều mừng rỡ như điên. Linh lực nồng đậm như vậy, chỉ cần ở đây tu luyện một năm cũng có thể bằng trăm năm bên ngoài!
Khương Tự cảm ứng linh lực trong bóng đêm giống như sương mù kia, sau đó hơi giật mình nói: “Hình như có một tia lực hỗn độn.”
Lực hỗn độn? Đám người Hoa Liễm Diễm kinh sợ, chờ đến khi nhìn thấy rõ cảnh tượng cuối thông đạo, tất cả đều như ngừng thở, không dám tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Ở nơi cuối thông đạo kia có vách núi, đối diện với vách núi kia thế mà lại là một vườn thần quả. Thần quả màu vàng từ trong bóng đêm tỏa sáng. Mỗi một quả màu vàng kia đều bị bao vây trong luồng khí hỗn độn mờ mịt, tất cả đều căng mọng tươi tắn còn tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt của trái cây.
Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể ước chừng được ở đây có khoảng mười mấy thần quả màu vàng xuất hiện trong bóng đêm, hơn nữa tất cả còn là thần quả đã chín.
“Quả Kim Diễm trong truyền thuyết. A Tứ, đây là thần quả cửu phẩm, hơn nữa còn là thần quả đã thành thục.” Bút vẽ nhỏ kích động hô, tiến lên muốn nhìn cho thật rõ, kết quả vọt tới vách núi mới phát hiện ra không qua được!
“Đây là quả Kim Diễm trong truyền thuyết?” Đám người Hoa Liễm Diễm liếc nhau một cái rồi thất thanh hỏi lại, ai nấy đều kích động hẳn lên.
Thần quả cửu phẩm trong truyền thuyết hóa ra tồn tại thật. Truyền thuyết có nói rằng loại quả này chỉ có thể sinh trưởng nhờ lực hỗn độn, hiện nay đã tuyệt tích khỏi Cửu Châu.
Thời đại bây giờ như thế này nào có thể sinh ra lực hỗn độn thượng cổ, thế mà nơi này lại có!
Người cao lãnh như Cô Xạ cũng không giấu được ánh mắt kích động, thần quả cửu phẩm chắc chắn sẽ giúp nàng ấy phá vỡ vào cửu cảnh! Nơi này tuy nguy hiểm nhưng khắp chốn đều ẩn chứa kỳ ngộ lớn khó kể ra thành lời.
Cô Xạ vội vàng tế pháp khí ra định hái quả Kim Diễm xuống, ai ngờ rằng linh lực vừa tiến vào bóng tối đã biến mất không thấy bóng dáng, căn bản không thể nào chạm đến thần quả được, tức khắc sắc mặt nàng ấy khẽ thay đổi. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
“Nơi đây rất kỳ lạ, bên ngoài vách núi không thể chạm đến thế giới kia, ánh trăng trong thông đạo này cũng như có người tạo ra chỉ vì để hái thần quả.” Tiêu Tích U sâu kín mở miệng.
“Ta thử xem.” Hoa Liễm Diễm tế pháp khí Thoa Hoa của mình ra, đôi mắt nhìn về phía quả Kim Diễm như thể chỉ cách mình vài bước, kết quả pháp khí vừa vào trong bóng tối đã lập tức mất liên hệ.
Sắc mặt Hoa Liễm Diễm tức khắc xanh mét, đây là pháp khí của nàng ta đấy!
Khương Tự cũng thử dùng hồn lực thăm dò vực này, không ngờ hồn lực vừa mới phóng ra đã như tiến vào một khoảng không sao trời cuồn cuộn, đừng nói hái thần quả mà ngay lập tức đã lạc đường bên trong. Tia hồn lực kia cũng nhanh chóng biến mất trong khoảng không sao trời.
Khương Tự hơi hơi khiếp sợ: “Thật là pháp tắc thời gian lợi hại.”
“Pháp tắc thời gian?” Mọi người ai nấy đều kinh hỏi lại. Quả này sao lại có liên quan với pháp tắc thời gian rồi?
Ánh mắt Nguyệt Li và Tiêu Tích U hơi sâu lắng nhìn về phía nàng.
Khương Tự gật đầu: “Đơn giản mà nói thì thế giới bên ngoài vách núi kia với vị trí thế giới chúng ta đang ở không nằm cùng một điểm thời gian. Vì vậy chúng ta không thể hái thần quả được, trừ khi lĩnh ngộ được pháp tắc thời gian rồi xuyên qua dòng sông thời gian mới có thể hái được thần quả.”
Nếu không phải tầng thứ sáu động phủ là không gian thời gian, mấy ngày nay nàng cũng thường xuyên vào động phủ để hiểu thêm pháp tắc thời gian thì chắc chắn nàng cũng không có cách nào khám phá ra sự ảo diệu trong này.
Nguyệt Li gật đầu, đồng tử màu vàng trong bóng đêm dần trở nên thâm thúy hơn: “Cửu Châu đã sớm không còn lực hỗn độn, bí cảnh Thủy Nguyệt cũng thế, xem ra này thế giới ngoài vách núi rất có thể chính là thời đại chư thần thượng cổ mười vạn năm trước! Chỉ có thời đại kia mới có thể có thần quả sinh trưởng.”
Mọi người nghe vậy trợn mắt há hốc miệng nhìn theo thần quả đang ẩn trong thế giới bóng tối chỉ phát ra ánh sáng vàng rực rỡ lúc tắt lúc chớp, ai nấy đều kinh ngạc thật lâu vẫn không thể nói thành lời.
Không phải Nguyệt Li bị điên thì chính là bọn hắn điên rồi.
Bọn hắn vậy mà lại có thể thấy được thời đại chư thần thượng cổ. Tuy thế giới kia đã bị bao phủ trong bóng đêm, lại cách bởi dòng sông thời gian nhưng đó vẫn là thời đại chư thần thượng cổ trong truyền thuyết.
Bọn hắn đã thấy được kỳ tích!
Khi quay lại Cửu Châu mà truyền ra liệu có mấy người tin được?
“Sẽ có thần xuất hiện sao?” Hách Liên Chẩn kích động đến nỗi nói lắp bắp: “Ta muốn hỏi họ xem rốt cuộc sao lại ngã xuống.”
Tiêu Tích U cười lạnh: “Vậy mi chắc hẳn phải trực tiếp xuyên qua mười vạn năm rồi bị đạo thuật của thần đuổi giết đấy.”
Hách Liên Chẩn vội vàng xua tay: “Rồi, rồi, coi như ta chưa nói.”
Mọi người tinh tế quan sát hoàn cảnh khắp bốn phía mới phát hiện ra xung quanh đều là bóng tối, chỉ duy nhất có đá Nguyệt Thiên sử dụng để xây dựng thông đạo chân thật lại chạm vào được. Không ai biết thông đạo này đã tồn tại bao nhiêu năm, được người nào xây dựng.
Chỉ có điều bây giờ đã phát hiện ra thần quả, mọi người chẳng ai muốn từ bỏ, tức khắc tất cả đều khoanh chân ngồi xuống muốn tìm hiểu đại đạo ở đây và pháp tắc thời gian thông với bên ngoài thông đạo.
Nguyệt Li lấy ra hai chiếc đệm hương bồ, một chiếc đưa cho Khương Tự, một chiếc dành cho mình. Chàng vừa mới ngồi xuống đã thấy Khương Tự nhẹ kéo ống tay áo chàng, đôi mắt trăng non đen nhánh nhìn chằm chằm: “Đại sư huynh, vết thương của huynh nặng lắm sao? Muội hái hồ lô nhỏ xuống cho huynh ăn nhé!”
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của thiếu nữ bị đá Nguyệt Thiên chiếu sáng phát ra màu trắng nõn nà.
Nguyệt Li nhìn ảnh ngược của mình dưới đáy mắt nàng, nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng đáp: “Không đáng ngại! Hồ lô nhỏ kia còn chưa lớn, cứ chăm thêm đã.”
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng rũ mắt, nhẹ chạm đầu ngón tay vào nhau, cố gắng làm lơ cảm giác đau đớn do đã đứt gãy đao căn trong cơ thể.
Chẳng bao lâu nữa tu vi của chàng sẽ nhanh chóng sụt giảm, cuối cùng trở thành người phàm rồi tựa như trong ảo ảnh, cứ thế thể nghiệm đầy đủ sinh lão bệnh tử và đi đến cuối sinh mệnh.
“Trọng thương? Tiểu sư muội, Nguyệt Li sao có thể bị thương được? Bị thương chính là huynh đây nè.” Hách Liên Chẩn tủi thân nói thầm.
Hắn liếc qua đã thấy Tiêu Tích U đá một chân qua, tức khắc kinh hãi suýt nữa nhảy dựng lên, móa, Nguyệt Li thật sự bị thương à? Thằng nhãi này vì bảo vệ vẻ ngoài hoàn mỹ của mình mà đến bị thương cũng thường xuyên giả vờ không sao. Chỉ có tiểu A Tứ mới nhìn ra? Vậy vết thương nặng đến mức nào?
Ánh mắt Khương Tự hơi ảm đạm, nhìn gương mặt tuấn tú của chàng so với ngày thường đã tái đi nhiều hơn, lại nghĩ đến trước đó không cẩn thận chạm tới đầu ngón tay của Đại sư huynh, cảm giác khi ấy lạnh chẳng khác gì băng đá, nàng không khỏi nhíu chặt chân mày.
Ảo cảnh giọt nước kia nhất định có vấn đề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận