Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 214: Từ Bỏ Chống Cự

Mọi người nhìn một màn chân thật trước mắt, suýt nữa hít thở không thông.
Ảo cảnh Nguyên nương tươi cười cứng đờ, gương mặt phù dung xinh đẹp đã biến thành bộ dáng Lang Hoàn, mà ngã xuống đất bỏ mình rõ ràng là Nguyên nương.
“Nguyên nương.” Khóe mắt Thôi Bất Vi muốn nứt ra, lời nói bi thương: “Ngươi vì sao phải giết Nguyên nương?”
“Nàng vốn chính là dư nghiệt trong mê cung động tàng, ngươi phái nàng đến bên cạnh ta còn không phải định nội ứng ngoại hợp giết chết ta sao?” Lang Hoàn Kim Tiên lãnh khốc đáp lại: “Ta không giết nàng, nàng sẽ giết ta.”
Nguyên nương phun ra một búng máu, tươi cười thống khổ nói: “A lang, chàng đối với nữ nhân quả nhiên tàn nhẫn, sau này ta không cần lo chàng bị nữ nhân lừa nữa.”
“Lang Hoàn, người muốn giết ngươi là ta, không phải Nguyên nương……” Thôi Bất Vi thấy Nguyên nương thân chết đạo tiêu, bi thương hét một tiếng: “Trời đất bất công, ngươi mà cũng xứng là tiên.”
Lang Hoàn cười lạnh một tiếng, thúc giục pháp khí chém chết Thôi Bất Vi.
Máu tươi tẩm bổ cho hoa hoa cỏ cỏ khắp sân viện.
Nhìn sân viện hàng rào tre ngập tràn sắc máu, Nguyên nương và Thôi Bất Vì song song ngã xuống đất chết, Lang Hoàn Kim Tiên đưa lưng về phía mọi người.
Các tu sĩ ngừng thở, có người nhát gan còn phải cắn hổ khẩu, chỉ sợ phát ra tiếng kêu sẽ gây chú ý tới người kia.
Đây mới là chân tướng.
Hóa ra Lang Hoàn Kim Tiên lại là kẻ máu lạnh xảo trá đến bực này. Mọi người ở đây tức giận mắng trong lòng liên tiếp.
Lang Hoàn Kim Tiên bỗng xoay người lại, hai mắt nhìn xuyên qua vạn năm thời gian và không gian hướng về phía chúng tu sĩ rơi vào sát trận, giọng lạnh như băng: “Là các ngươi phá ảo cảnh của ta?”
Chúng tu sĩ đồng thời hít hà một hơi, hắn ta vậy mà còn sống? Lại có thể nhìn thấy bọn họ?
Khi mọi người ở đây sắc mặt trắng bệch, hai chân run bần bật, Khương Tự lạnh lùng nói: “Lang Hoàn, mấy năm nay ngươi có từng hối hận? Nếu ngươi không giết nàng, có lẽ nàng vĩnh viễn sẽ không giết ngươi, mà cùng ngươi song túc song tê.”
Kẻ thất tín bội nghĩa, khó trách sẽ chọn người như Cố Kỳ Châu làm người truyền thừa.
“Nói bậy.” Bên trong sân viện sau rào tre, Lang Hoàn Kim Tiên giận tím mặt, trời đất nháy mắt tối đen, không trung màu máu lại xuất hiện, sát trận tiếp tục khởi động từ bốn phương tám hướng đánh úp lại như thể muốn xé nát tất cả mọi người bên trong.
Mọi người vội vàng khởi động trận pháp phòng hộ cố gắng chống đỡ sát ý từ bốn phương tám hướng.
Lang Hoàn Kim Tiên kéo thanh loan đao đẫm máu từng bước một đi ra khỏi sân viện hư ảo sau rào tre. Lúc này không còn là hư ảnh nữa mà là tàn niệm chân thật.: “Vạn năm, ta rốt cuộc có thể từ bên trong đi ra, nói, vì sao phải phá ảo cảnh của ta?”
Loan đao chỉ thẳng tắp vào Khương Tự mang theo uy áp lục cảnh đỉnh.
Đồng tử của Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, Mỹ Nhân Phiến tự động mở ra, trong tay còn nắm chặt hồ lô nhỏ Bát sư huynh cho bé. Đây là một đạo thuật Nhân Quả do Thu Tác Trần cố ý giấu vào trong hồ lô.
Hôm qua bé đã dùng hết bùa Tử Chi Đạo Cửu sư huynh cho, muốn đánh chết hư ảnh của Lang Hoàn Kim Tiên vẫn còn tám đạo thuật nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao Khương Tự to gan dám phá ảo ảnh.
Ngày mai các sư huynh sẽ đến rồi, bé muốn nhanh chóng biết chân tướng phía sau ảo cảnh Sát Địa để giúp các sư huynh phá cảnh dễ hơn.
“Lừa mình dối người thôi. Lang Hoàn, nếu trong lòng người không có ý hối hận thì sao không dám đối diện với quá khứ của mình? Vì sao phải tự đắp nặn bản thân thành người đáng thương chịu nỗi khổ bị phản bội? Bị phản bội chưa bao giờ là ai khác mà chính là người.” Từng chữ Khương Tự vang lên như tiếng châu ngọc va vào nhau: “Ta đã biết phá cảnh thế nào rồi.”
Chúng tu sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu Khương Tự giận dỗi Kim Tiên thượng cổ, sợ tới mức kháp pháp quyết cũng có chút biến hình, chỉ kém muốn ôm Khương Tự khóc rống: “Bà cô nhỏ của ta ơi, bọn ta có thể không chọc giận này tên điên này không? Kia chính là tiên nhân giết người không chớp mắt đấy.”
Sắc mặt Lang Hoàn đã hoàn toàn tối đen, tròng mắt thị huyết nhìn chằm chằm Khương Tự, bỗng nhiên cười: “Giết ta sẽ có thể phá cảnh, nơi đây, ta chính là Thiên Đạo, Thiên Đạo chính ta.”
“Hôm nay ta sẽ cho đám kiến hôi các ngươi nhìn xem sát chiêu mạnh nhất là thế nào.” Lang Hoàn Kim Tiên ngửa đầu nhìn trời, thân hình không ngừng to ra như muốn hòa hợp thành một thể với Thiên Đạo, tóc dài đen nhánh bay trong gió mang theo sát ý đầy trời thổi quét tới.
Lang Hoàn giơ loan đao lên, đào chỉ thẳng trời cao, đao vàng hình bán nguyệt thật lớn từ trên cao rơi xuống mang theo uy áp khủng bố. Chỉ một chiêu cực mạnh đã bao phủ toàn bộ phía trời đất này.
Đao này có thể chém trời diệt đất khiến đáy mắt các tu sĩ hiện lên tuyệt vọng thật sâu. Hải Lam Châu đã từ bỏ chống cự, cả người phát run ôm chặt lấy Khương Tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận