Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 641: Quá Muộn Rồi!!!

Khương Tự nhìn thẳng vào chàng, nhìn đồng tử màu vàng vẫn tản ra sức mạnh lại dịu dàng giống ngày xưa, tâm tình vẫn trầm ổn như núi cao. Chàng vẫn luôn như vậy, kể cả bản thân có bị thương sắp không chống đỡ nổi vẫn cố gắng bảo vệ người khác chống đỡ một mảnh trời.
Quả thực là chàng khờ dịu dàng nhất trên đời này.
Nếu nàng đi rồi, vậy tất cả đều chẳng còn đường sống nữa.
Ánh mắt Khương Tự ẩm ướt, nàng nhẹ mỉm cười: “Quá muộn rồi.”
Nàng nhìn Nhị sư huynh cả người toàn máu, Tam sư huynh bị thiêu mặt chỗ đen chỗ xám, Lục sư huynh, còn có cả Thất sư huynh, Bát sư huynh vết thương chất chồng, Cô Xạ dáng vẻ thảm đạm, Hoa Liễm Diễm trọng thương…. Trên mặt mọi người đều có quyết tâm thề sống chết cùng sự không cam lòng, đáy mắt còn giấu một chút gì đó tuyệt vọng.
Lúc nàng biết Cửu Châu có thể sẽ bị rơi vào bóng tối, nội tâm cũng sinh ra sự tuyệt vọng cứ như giấc mộng tốt đẹp bị tính toán rồi phá vỡ thành những mảnh nhỏ hiện thực. Con đường lớn trường sinh cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng sao?
Mãi đến khi nàng đi tới nơi pháp tắc tử vong sinh ra, thấy được bí mật thế giới cùng với sự ra đời của Kính Hoa giới mới khiến nàng một lần nữa sinh ra hạt giống hi vọng. Hạt giống này cũng là đáp án mà các chư thần trấn thủ ở nơi pháp tắc sinh ra đã cho nàng.
Cái chết không đáng sợ bởi vì có sự sống mới cuồn cuộn không ngừng sinh ra. Bóng tối không có cách nào cắn nuốt được toàn bộ ánh sáng.
Mười vạn năm trước Cửu Châu còn chưa tận thì mười vạn năm sau cũng sẽ như thế.
Trong mắt Khương Tự hiện lên một tia sáng như tuyết, đột nhiên nàng hiểu rõ những cực khổ của kiếp trước, tàn khúc gian khổ từ chư giới lưu lạc cuối cùng rơi vào trong tay nàng, cuộc gặp gỡ dưới chân núi Thanh Vụ, động phủ xuất hiện, có lẽ hết thảy những thứ này chỉ là bước đệm giúp nàng phi thăng thượng giới, đi đến trước mặt chư thần, mở Kính Hoa giới ra, hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nàng ngước mắt nhìn về phía tà thần hắc ám đang một lần nữa ngưng tụ, thực lực càng thêm mạnh mẽ, gương mặt nàng vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt đàm phán: “Vu Tà, kể cả ngươi phá phong ấn, mãi mãi không già không chết thì đã sao? Chờ đến khi tia sáng cuối cùng trên Cửu Châu tắt, nơi này cũng sẽ biến thành một phần trong đám mây sao trời bóng tối, ngươi cũng không có cách nào ra khỏi mảnh đất tối tăm này. Đến lúc đó ngươi sẽ vĩnh viễn bị vây trong bóng tối. Chi bằng chúng ta làm giao dịch đi?”
Thân thể Vu Tà một lần nữa ngưng tụ lại. Gã cười lạnh nhìn đám tu sĩ vô tri bên dưới, bọn chúng dám thử thần?
Chỉ tiếc gã không già không chết!
“Giao dịch? Giết thần thì phải trả một cái giá thật lớn.” Vu Tà cười lạnh, kiếm Phần Thiên trong tay bỗng nhiên chém thẳng xuống dưới.
Sắc mặt Nguyệt Li lạnh lùng, những giọt máu như những hạt châu trong lòng bàn tay tản ra, trận Đại Diễn Hư Không chợt lóe lên ánh sáng đã ngăn cản hơn nửa công kích.
“Đáng tiếc, ngươi chỉ là Bán Thần.” Nguyệt Li lạnh giọng: “Mười vạn năm trước nhờ có Cửu Châu rơi vào bóng tối, ngươi mới may mắn trở thành thần, bây giờ thế giới mới đã ra đời, ngươi cũng hết hi vọng thành thần, hãy thuận theo trời mới là đạo.”
Sắc mặt Vu Tà lập tức thay đổi, mây đen bao phủ toàn bộ vùng trời trên di tích chư thần, sấm sét ầm ầm, tên này nói không sai, bây giờ với mười vạn năm trước không giống nhau nữa, mảnh sao trời này thế mà lại cho ra đời thế giới mới, cho dù chỉ là thế giới hoa cỏ nhỏ yếu nhất thì cũng là sinh mệnh mới. Thế của gã đã không còn nữa, trừ khi có thể nuốt được Giới Chủ, nương theo sức mạnh của Giới Chủ để thành thần rồi thoát khỏi mảnh sao trời này.
Ánh mắt Vu Tà lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Tự, gã dẫm chân một cái, ngay tức khắc toàn bộ di tích chư thần đã lập tức chìm xuống.
“Không hay rồi, chúng ta đang chìm xuống.” Già Nam bỗng nhiên kêu lên: “Gã muốn cho di tích chư thần và Cửu Châu mau chóng dung hợp, cắn nuốt Cửu Châu!”
Sắc mặt mọi người ngay lập tức thay đổi. Tất cả tế pháp khí ra.
Đồng thời trên Cửu Châu, các tu sĩ cửu cảnh đang nôn nóng chờ đợi cùng thời gian đó cũng phát hiện di tích chư thần xảy ra điều dị thường.
“Không tốt, di tích chư thần càng ngày càng chìm nhanh hơn.” Khuôn mặt vốn dịu dàng như cúc của Tầm Lộc Sơn Chủ khẽ thay đổi.
Bà suy đoán dựa theo tốc độ chìm xuống trước đó thì tối thiểu phải một năm di tích chư thần mới có thể hoàn toàn chìm xuống đáy. Thế nhưng tốc độ bây giờ thì chỉ một tháng hai nửa Cửu Châu sẽ đụng vào nhau. Từ sau khi Khương Tự và mấy người Nguyệt Li vào di tích chư thần, các vị cửu cảnh đã bắt đầu thay phiên canh gác, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của di tích chư thần.
Ai ngờ rằng mới chưa đầy một tháng đã xảy ra biến cố như vậy.
Râu Thủy Nguyệt Sơn Chủ khẽ run, giọng ông mơ hồ không rõ: “Mau, đưa tin cảnh báo, kế hoạch có biến, chuẩn bị trận Đại Diễn Hư Không để các tu sĩ khắp Cửu Châu cùng nhau ngăn cản di tích chư thần chìm xuống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận