Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 442: Đánh Lén
Ba người Hoa Liễm Diễm liếc nhau, gật gật đầu, không có cách nào để quay về lối cũ ở núi Bất Hồi, xem ta chỉ có thể đi ra từ cửa còn lại.
Có điều núi Bất Hồi này cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng, ít nhất trên núi còn có cung điện bằng đá ngăn cản được sương mù. Cho dù ở đây xuất hiện ảo cảnh giọt nước cũng chỉ đưa tới ảo thuật.
“Chúng ta đây thừa dịp trời còn sáng, nhanh nhanh lên núi đi.”
Bốn người dọc theo đường núi tiếp tục hướng trên núi mà đi, ven đường vẫn đầy lá phong đỏ.
“Lá phong đỏ này nhìn vào thật đau mắt. Vẫn là thúy trúc trước đó dễ nhìn hơn chút.” Hoa Liễm Diễm vừa đi vừa thở hồng hộc, quay sang đã thấy Khương Tự không biết từ lúc nào tìm được một cây trúc xanh biếc như ngọc làm gậy chống, nàng ta vội vàng lấy cây thoa hình hoa hướng dương của mình biến lớn để dùng.
“Núi này có uy áp thật lợi hại, ép tới mức người ta không thở nổi.” Huyền Tảo và Dược Đại cũng vội vàng tìm cành cây làm gậy chống.
Ba người bò đến mồ hôi ướt đẫm, thấy Khương Tự mang theo cún con đáng yêu kia cứ thế leo đến nhẹ nhàng, cả đám há hốc mồm.
“Khương Tự, cún này là linh thú của cô à? Cô bắt được ở đâu thế?” Hoa Liễm Diễm nhìn thấy cún con trắng như tuyết lại vô cùng hoạt bát đang chạy qua chạy lại xung quanh Khương Tự, lại còn phe phẩy cái đuôi đi trước mở đường trông đáng yêu vô cùng, tức khắc nàng ta có chút hâm mộ cực kỳ. Bách Hoa Tông của nàng ta đều phải bồi dưỡng linh hoa bản mạng cho mình chứ không nuôi linh thú.
“Nhặt dưới tàng cây.” Khương Tự mỉm cười, nguyên nhân do thuật Ngôn Linh, tu vi của Đại sư huynh càng sâu thì thuật Ngôn Linh càng mạnh, thành thử ra nhóc thú Kỳ Lân đến giờ vẫn giữ nguyên hình dạng cún con, chiếc sừng thú bé xinh trên đầu cũng bị ẩn đi.
Hoa Liễm Diễm nhấp miệng cười: “Vậy cô cũng quá không biết chọn, tùy tay nhặt một con cún mà coi như linh thú! Cô nhìn Nguyệt Li xem, người ta nhặt được thú Nguyệt Quang Nhất Giác kia kìa.”
“Liễm Diễm, thú một sừng là thánh thú trời đất sinh ra, người bình thường nhặt không được đâu!”
“Lần kia vẫn do chúng ta phát hiện thú một sừng trước, kết quả đuổi cũng đuổi không kịp, trơ mắt nhìn nó chạy đến bên người Nguyệt Li.”
Bốn người lò dò bò suốt cả một đường, cũng tám chuyện suốt cả một đường.
Cuối cùng mãi đến khi hết sức hết lực mới bò lên được đến đỉnh núi, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, thế nhưng đợi đến khi thấy rõ tình huống trên đỉnh núi, tươi cười trên mặt mọi người đều bay biến hết cả.
Trên đỉnh núi đều là lá phong rụng đỏ che kín mặt đất. Núi Bất Hồi một phần trầm vào trong hồ nước, một phần là vực sâu vạn trượng. Trên vực sâu có sương mù dày đặc bao phủ. Đối diện vực sâu có một tòa núi khác, dáng vẻ ngọn núi kia quỷ dị vô cùng, tựa như một con rồng cực lớn đang từ vực sâu thò chiếc đầu dữ tợn ra, phần còn lại đã bị sương mù dày đặc che kín.
Mọi người hoa hết cả mắt, vực sâu lớn như vậy thì phải vượt qua như thế nào?
Khương Tự nhìn sắc trời dần tối, nhàn nhạt nói: “Chúng ta trước tìm nơi đặt chân, xem thử đỉnh núi có cung điện phế tích bằng đá không.”
“Không sai, trời sắp tối rồi!” Tính tình Hoa Liễm Diễm nóng vội nhất nên đã ngay lập tức phóng linh lực ra ý đồ thăm dò xung quanh đỉnh núi. Ai ngờ trời đất ở đây tựa như một đầm lầy lớn, linh lực phóng ra có một nửa đã bị đầm lầy kia hấp thu, việc thăm dò khó khăn vô cùng.
“Phía đông!” Bút vẽ nhỏ bay lên trời cao, vui sướng hô: “Xung quanh vực sâu phía đông hình như có tường đá!”
Khương Tự gật đầu: “Đi phía đông.”
Hướng đông tiếp giáp với một ngọn núi khác, đây cũng là con đường nhất định phải đi qua.
Bốn người hướng về đỉnh núi phía đông mà đi, đi suốt gần nửa canh giờ quả nhiên từ xa xa thấy được cột đá bị hư hại, tức khắc mọi người vui mừng khôn xiết, trước khi ánh nắng mặt trời cuối cùng biến mất đã kịp bước vào trong phạm vi cung điện bằng đá đổ nát. Tường đá và cột đá lập tức phát ra ánh sáng màu trắng trong suốt.
“Vẫn còn may, cuối cùng hữu kinh vô hiểm tìm được cung điện bằng đá rồi!” Hoa Liễm Diễm tươi cười vui vẻ, lời còn chưa dứt đã thấy một bóng dáng màu đỏ vụt qua, bốn con rồng lửa bất ngờ hướng thẳng về phía bốn người, kèm theo đó là uy áp bát cảnh đáng sợ.
Hoa Liễm Diễm đi tít đằng trước, theo sau là Huyền Tảo và Dược Đại, cuối cùng mới là Khương Tự.
Uy áp trời đất trên đỉnh núi vốn đã cực mạnh nên cũng làm suy giảm thế công của rồng lửa, vậy nhưng tu vi của đám người Hoa Liễm Diễm đồng dạng cũng bị áp chế vô cùng. Ba vị tu sĩ thất cảnh đỉnh lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng tế pháp khí ra, dù vậy vẫn bị con rồng lửa kia đánh vào người, chỉ nháy mắt nữa thôi sẽ phải ngã vào bóng tối.
Sắc mặt Khương Tự hơi nặng nề, nàng không chút nghĩ ngợi vẽ ra một đạo ký hiệu hướng thẳng đến rồng lửa trong không trung. Hồn lực trên đầu ngón tay hóa thành một sợi xiềng xích kéo ba người Hoa Liễm Diễm từ trong bóng tối trở lại phạm vi của cung điện phế tích bằng đá.
Hoa Liễm Diễm phun ra một búng máu, nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Tân Diễm, ngươi dám đánh lén bọn ta! Thần Ẩn Các các ngươi thật không biết xấu hổ!”
Tân Diễm mặc áo gấm màu đỏ từ sau cột đá bước ra, ha ha ha cười to: “Một đám thất cảnh bé nhỏ mà cũng dám trực tiếp gọi tên ta? Hoa Liễm Diễm, nơi này là bí cảnh Thủy Nguyệt, tu sĩ chết ở đây nhiều vô số kể, dù ta có giết bọn ngươi ở đây cũng chẳng ai biết.”
Truyền nhân Thần Ẩn Các vẻ mặt cuồng vọng khi thấy Khương Tự lông tóc không tổn hao gì, sắc mặt lập tức âm trầm: “Ngươi là tu sĩ bát cảnh?”
Ba người Hoa Liễm Diễm mang theo biểu tình ngơ ngẩn nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự kia là bát cảnh?
Nàng kia phi thăng chưa đầy một năm thế mà lại có tu vi bát cảnh? Sao có thể được chứ? Tốc độ tu luyện của nàng kia là trình độ gì vậy?
“Có thể dưới pháp khí của ngươi lông tóc không tổn hao gì, nàng tất nhiên là bát cảnh.” Một giọng nói không hề gợn sóng vang lên, nữ tu khí chất u lan như từ sau cột đá bị hư hại bước ra, khuôn mặt tú mỹ, mặt mày lạnh băng.
Đúng là Cô Xạ.
“Nàng trước khi phi thăng chắc hẳn không chỉ có tu vi ngũ cảnh.”
Rất có thể là tu vi lục cảnh hoặc thất cảnh!
Không ngờ một hạ giới nho nhỏ mà có thể cho ra một nhân vật như vậy!
Cô Xạ nhớ đến những chuyện đã phải trải qua trong ảo cảnh, khuôn mặt lạnh lùng như băng sương, mỗi một lần nàng ấy chết oan chết uổng thì chừng ấy lần Khương Tự biến thành thần nữ, còn kết làm đạo lữ với Nguyệt Li.
Cho dù kia chỉ là ảo cảnh cũng đủ để khiến tâm tình nàng ấy trở nên ác liệt!
Ảo cảnh kia tựa như một chú thuật đáng sợ đã để lại bóng ma trong lòng nàng ấy!
“Cô Xạ, cô điên rồi! Chẳng lẽ cô muốn cùng Tân Diễm liên thủ… giết bọn ta?” Hoa Liễm Diễm không dám tin nhìn về phía Cô Xạ. Nàng ta dám!
“Liễm Diễm, đừng tranh cãi.”
Sắc mặt Huyền Tảo và Dược Đại xanh mét, cả hai theo bản năng túm lấy Hoa Liễm Diễm, lùi về phía sau Khương Tự.
Một chiêu đánh lén kia của Tân Diễm đã khiến mấy người họ đều bị trọng thương, thất cảnh đỉnh đối đầu với bát cảnh chẳng khác gì con gà con đứng trước mặt diều hâu.
Họ giờ chỉ có thể trông cậy vào Khương Tự. Nhưng kể cả Khương Tự có tu vì bát cảnh đi chăng nữa thì trước mắt cũng có đến hai tu sĩ bát cảnh, Cô Xạ lại còn là bát cảnh hậu kỳ.
Nội tâm hai người ẩn ẩn mang theo sự tuyệt vọng.
“Ta không có hứng thú giết cô.” Cô Xạ lạnh nhạt mở miệng: “Cũng không có hứng giết Khương Tự, các cô không xứng làm đối thủ của ta!”
Huyền Tảo và Dược Đại thở dài nhẹ nhõm một hơi, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, còn chưa tới kịp vui sướng đã thấy Tân Diễm cười lạnh nói: “Ta cũng không có hứng thú giết người, chẳng qua người như ta không thích người khác xâm nhập vào địa bàn của mình, bốn người các ngươi hoặc để nàng ta ra ngoài hoặc chết! Tự mình chọn đi!”
Tân Diễm vừa nói vừa tế ra pháp khí Trụ Thông Thiên của mình, đáy mắt hiện lên một tia thị huyết đầy hưng phấn. Nếu không ra cũng đừng trách hắn ta động thủ với mấy kẻ yếu nhớt này.
Sắc mặt ba người Hoa Liễm Diễm đột ngột thay đổi, đây là ý bức ép Khương Tự phải ra ngoài?
Bên ngoài chỉ có sương mù dày đặc, Khương Tự mà đi ra chắc chắn sẽ rơi vào trong ảo thuật sương mù kia. Nếu đến lúc đó Tân Diễm lại trở mặt vô tình thì có thể dễ như trở bàn tay giết chết mấy người họ.
Kẻ tiểu nhân này chắc chắn sẽ báo lại mối thù ngày xưa ở hải vực Đông Châu bị Khương Tự chế nhạo!
“Ngươi không sợ các sư huynh của Khương Tự sau này giết lên Thần Ẩn Các nhà ngươi à?” Hoa Liễm Diễm nghiến răng nghiến lợi.
Khương Tự lắc đầu, ý bảo Hoa Liễm Diễm không cần nói tiếp, nàng nhìn về phía Thần nữ Cô Xạ: “Thần nữ đã vào ảo cảnh sát khí?”
Sắc mặt thần nữ Cô Xạ khẽ thay đổi, nàng kia sao có thể biết được? Nàng ấy không chỉ đi vào ảo cảnh sát khí mà còn rơi vào trong ảo thuật sát khí đáng sợ nhất. Đây vốn là đòn sát thủ nàng ấy che giấu, không ngờ cứ như vậy bị một câu của Khương Tự sẽ toạc ra.
Khương Tự thấy Cô Xạ bị mình làm kinh sợ, hẳn sẽ không mạo hiểm ra tay, lúc này nàng mới nhìn về phía Tân Diễm, cười lạnh khẳng định: “Ta khuyên ngươi vẫn là chớ có mơ mộng hão huyền, ngươi không phải đối thủ của ta!”
Tân Diễm chỉ là bát cảnh sơ kỳ, lại còn tu linh lực, quy tắc Thiên Đạo nơi đây quỷ dị, nếu muốn mượn Trụ Thông Thiên giết chết nàng thì chắc chắn không có khả năng xảy ra!
Khương Tự nắm chặt thanh trúc trong tay, đón gió mà đứng. Khổ trúc của núi Đông Li không chỉ khiến người ta lục căn thanh tịnh mà có thể đánh được kẻ mang hơi thở giết chóc đầy người như Tân Diễm.
Tân Diễm thấy nàng cầm một thanh trúc đã muốn đối chọi với Trụ Thông Thiên của hắn ta? Hắn ta cười lạnh rồi huyễn hóa ra chín con rồng lửa, đang định sử dụng rồng lửa giết chết Khương Tự thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng 'Lộc cộc' thanh thúy truyền đến từ bóng đêm, kèm theo đó còn có tiếng mắng của tu sĩ. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
“Lão Cửu, mi rốt cuộc có thể dẫn đường không đấy? Mi dẫm lên chân ta rồi đây này, hoàn cảnh tối lửa tắt đèn vầy mà không châm được ngọn đèn sao?”
“Ánh đèn là vật còn sống!” Giọng Tiêu Tích U lạnh băng truyền đến: “Còn lắm lời thì tự cút đi!”
“Đừng, Cửu ca, đừng nóng giận, hắc hắc, lá chắn tử khí của huynh mở lớn chút được không, để con đường này thông thoáng xíu nha!” Hách Liên Chẩn cười hì hì làm lành, ngay sau đó than ngắn thở dài: “Cũng không biết tiểu sư muội ở đâu nữa, cái chỗ quỷ quái này chán quá à!”
Chín con rồng lửa tựa như tên đã lên dây của Tân Diễm cứng đờ lại. Tiêu Tích U của Cửu U Địa! Hách Liên Chẩn của Hách Liên gia Trung Châu! Hai người này, một thất cảnh đỉnh, một bát cảnh!
Sắc mặt Tân Diễm xanh mét.
Ba người Hoa Liễm Diễm mừng cực, là các sư huynh của Khương Tự! Bọn họ thế mà lại có thể đi lại trong sương mù dày đặc, đỉnh thiệt!
“Ớ, Cửu ca, phía trước có ánh sáng, nhanh nhanh đi mau!”
“Còn có sát khí!” Tiêu Tích U lạnh lùng mở miệng.
Hoa Liễm Diễm thấy thế, vội vàng hô: “Hách Liên Chẩn, tiểu sư muội của ngươi ở đây này!”
Lời còn chưa dứt, hai bóng dáng đã xuất hiện trong cung điện bằng đá.
“Tiểu A Tứ!”
“Tiểu sư muội!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Khương Tự thấy Tân Diễm đã sợ tới mức thu pháp khí về vội, mỉm cười chào hỏi: “Thất sư huynh, Cửu sư huynh!”
“Tiểu sư muội, cũng may muội vẫn bình yên vô sự, bọn huynh tìm muội mất bao nhiêu ngày, tất cả là tại cái nơi quỷ quái múi không ra núi sông không ra sông này! Bọn huynh bị lạc đường trong núi đến mức cả cha mẹ còn quên mất rồi đây này!” Hách Liên Chẩn vui sướng tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, nhìn thấy Khương Tự lông tóc không bị tổn hại gì, vẫn là tiểu sư muội xinh xinh xẻo xẻo hay cười như cũ, lúc này mới yên lòng, hê hê bật cười.
Tiêu tích U nhìn về phía Tân Diễm mang đầy sát khí trong cung điện bằng đá, lạnh lùng nói: “Lão Thất câm miệng, lát nữa ôn chuyện tiếp, A Tứ, người này có thù oán với muội?”
Hách Liên Chẩn thấy rõ Tân Diễm và Cô Xạ, cười lạnh nói: “Ế, đây không phải người truyền nhân của Thần Trùng Các đấy sao? Tiểu sư muội, có phải hắn ta nhân lúc bọn huynh không ở đây nên muốn bắt nạt muội không?”
Tân Diễm tức giận muốn hộc máu mồm, tên gà còi nhà Hách Liên kia vậy mà cũng dám mắng hắn ta? Nếu không phải kiêng kỵ người Cửu U Địa, hôm nay hắn ta nhất định sẽ phế đạo căn của thằng nhãi này!
Khương Tự vội vàng kéo hai vị sư huynh qua một bên nghỉ ngơi.
“Thất sư huynh, Cửu sư huynh, các huynh có từng nhìn thấy Đại sư huynh và Lục sư huynh không?”
“Không, trên đường huynh gặp Lão Cửu, có điều nghe nói Nguyệt Li, Lão Lục và Lão Bát đều đã vào Núi Bất Hồi, sớm muộn gì gặp lại thôi, cứ như chúng ta vầy nè.” Hách Liên Chẩn ha ha cười.
“Nguyệt Li hẳn đã vào núi bên kia, huynh ấy có thú một sừng, thời gian di chuyển so với chúng ta nhanh hơn, hơn nữa nơi đây quỷ dị, huynh ấy tất nhiên sẽ đi trước dò đường.” Tiêu Tích U trầm giọng suy đoán.
“Tiểu sư muội, sao muội phát hiện cung điện bằng đá này có thể ngăn cản sương mù?” Hách Liên Chẩn ngạc nhiên nhìn nơi đây một lượt: “Bọn huynh dọc theo đường đi đều dựa vào tử khí đáng chết của Lão Cửu, vẫn lần đầu tiên gặp được phế tích bằng đá.”
“Vậy vận may của mấy người cũng quá kém.” Hoa Liễm Diễm hừ lạnh: “Bọn ta vào núi hai ngày hai đêm đã đi tới đỉnh núi, mỗi lần đều có thể tìm được cung điện bằng đá!”
“Hai ngày hai đêm?” Hách Liên Chẩn kinh hãi kêu lên một tiếng.
Cô Xạ đứng bên kia cũng nhịn không được liếc mắt nhìn qua. Mấy người nàng ấy đã vào núi hơn mười ngày, dọc đường thương vong nặng nề, chỉ còn dư lại hai người nàng ấy và Tân Diễm, vẫn là nàng ấy trong lúc vô ý mới phát hiện ra nơi này!
Khương Tự thế mà mới vào núi hai ngày đã có thể lên được đến đỉnh núi?
Khương Tự gật đầu, nàng nói hết những chuyện xảy ra trên đường, cũng chẳng kiêng dè Cô Xạ.
“Chỗ cửa núi vậy mà lại có một cỗ ý chí? Lại còn là ý chí của nữ nhân? Nơi này chẳng lẽ là địa bàn của một nữ thần? Bảo sao đêm qua bên trong ảo cảnh giọt nước cuối cùng lại có bóng dáng của một nữ nhân xuất hiện! Đúng rồi, Lão Cửu, mi vẫn chưa nói với ta mi đã vào ảo cảnh gì đâu đấy!”
Tiêu Tích U lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, ồn ào chẳng khác gì họ nhà quạ đen!
Khương Tự thấy thế, mỉm cười hỏi: “Các sư huynh đói bụng chưa? Ăn một chút gì đi!”
Khương Tự lấy vải và rổ đựng đồ ăn cơm dã ngoại ra, sau đó tiếp tục lấy một rổ linh quả, linh lộ còn có linh khuẩn, thấy Liễm Diễm đứng một bên nhìn đến đôi mắt thẳng tắp, cười cười mời: “Ba vị cũng cùng qua ăn chút đi.”
Huyền Tảo và Dược Đại được chiều mà lo.
Hoa Liễm Diễm lại vô cùng phấn khởi, kết quả vừa cười một cái đã chạm đến miệng vết thương, tức khắc hung hăng trừng mắt một cái tóe lửa với Tân Diễm, đồ chó chết, chờ nàng ta quay về Bách Hoa Tông sẽ méc với sư tổ cho biết mặt!
Khương Tự cầm bảy tám loại linh quả ra, ngoại trừ đào tiên thì những thứ khác đều là linh quả bát phẩm.
Hoa Liễm Diễm thấy trước đó nàng đều ăn linh khuẩn, không ngờ ấy thế mà còn giấu nhiều linh quả như vậy, nhìn qua đào tiên này, lại ngó sang quả Long Lân cùng những linh quả ẩn chứa linh khí nồng đậm khác, chỉ một quả thôi chắc cũng đủ để bù hết linh lực mà mấy người nàng ta đã tiêu hao. Nàng ta tức khắc vui sướng chạy qua.
“Được rồi!” Hai người Huyền Tảo và Dược Đại vội vàng lấy ra một túi linh châu lớn.
Khương Tự thấy thế cũng không từ chối, thu linh châu rồi sáu người cùng vây quanh rổ đựng đồ ăn dã ngoại ăn linh quả, uống linh lộ, bổ sung tinh lực và thể lực, tiện thể chữa thương!
Thần nữ Cô Xạ ngồi một bên không thay đổi biểu cảm, im lặng nhắm mắt thanh tu.
Sắc mặt Tân Diễm âm trầm nhìn qua, hắn ta không nói một lời mà ăn đan dược, khôi phục linh lực đã tiêu hao.
Một đêm rất nhanh đã trôi qua.
Một đêm này không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Giờ đã gặp lại Thất sư huynh và Cửu sư huynh, Khương Tự khó có được nghỉ ngơi trong chốc lát, khi tỉnh lại, trời cũng vừa sáng!
Ban đêm trong núi có mưa nhỏ trong chốc lát, nhiệt độ vô cùng thấp.
Khương Tự lấy một chiếc áo choàng khoác lên, bước ra khỏi cung điện bằng đá. Bên ngoài tường đá, cột đá chính là vực sâu vạn trượng. Đây là một cung điện bằng đá được kiến tạo trên vách đá vực sâu, tác dụng thì đến giờ vẫn chưa rõ, có vẻ giống như một chỗ nghỉ chân tạm thời.
Khương Tự quay đầu đã thấy Cô Xạ không biết đã đứng cách đó không xa từ bao giờ, tầm mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm áo choàng phong lan trên người nàng, thấy nàng nhìn qua lại mang vẻ mặt không chút biểu tình rời khỏi.
“Tiểu sư muội, muội đang nhìn gì đó?” Hách Liên Chẩn hưng phấn chạy tới.
Khương Tự nhìn về phía vực sâu vạn trượng kia: “Nhìn xem nên qua vực sâu bằng cách nào đó.”
“Lão Cửu sẽ đưa chúng ta qua đó. Không ngờ đạo thuật nát kia của Lão Cửu ở chỗ này lại phát huy được tác dụng lớn. Huynh ấy chỉ cần mở một lá chắn tử khí thì có thể che chắn khỏi sương mù dày đặc luôn!” Hách Liên Chẩn cười khoe ra một hàm răng trắng, sung sướng khịa: “Chúng ta vẫn nên để Lão Cửu vất vả nhiều chút đi! Dù sao ngày thường giữ hắn lại cũng không có tác dụng gì lớn hết!”
Khương Tự hơi hơi mỉm cười: “Không cần, trên vực sâu vạn trượng này có một cái xiềng xích hư không, chúng ta dẫm lên xiềng xích rồi qua là được!”
Khương Tự chỉ về xiềng xích hư không bị giấu kín trong màn sương mù dày đặc bên dưới.
Hách Liên Chẩn xoa xoa đôi mắt, tươi cười trên mặt cứng lại, cái này mà cũng có thể nhìn được? Tiểu sư muội là hỏa nhãn kim tinh à?
“Đi xiềng xích hư không?” Ngay lập tức ba người Hoa Liễm Diễm và Dược Đại thất thanh kêu lên, nhìn sương mù dày đặc màu đen đáng sợ kia cùng với xiềng xích không thấy điểm cuối, cười không nổi!
Này… ai có thể đi qua được!
Mọi người nhìn về phía vực sâu không thể đo đếm được cùng với màn sương màu đen dày đặc trước mắt, đáy lòng không thể ngăn nổi cảm giác phát lạnh.
Hoa Liễm Diễm nhìn về phía Khương Tự, tươi cười hơi cứng đờ: “Chúng ta thật sự muốn đi trên xiềng xích hư không kia à?”
Nàng ta giờ coi như cũng đã nhìn ra, các sư huynh này của Khương Tự ấy à, cả đám đều cuồng chiều sư muội, tất cả đều nghe theo Khương Tự!
Khương Tự gật đầu: “Núi Bất Hồi không có cách nào quay đầu lại, chúng ta nhất định phải đi qua xích sắt!”
“Trong màn sương màu đen này cất giấu đạo thuật công kích, chúng ta lại không có tử khí hộ thể, đến lúc đó còn chưa đi tới được vách núi đối diện cũng sẽ chết trong ảo thuật.” Huyền Tảo nhíu mày nói.
Khương Tự nhìn tường đá và cột đá bị tổn hại, đôi mắt trăng non hơi hơi tỏa sáng: “Cho nên chúng ta cần cõng cột đá kia đi lên xích sắt!”
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, Hách Liên Chẩn hơi ngớ ra rồi ngay sau đó vỗ đùi, cười to khen liên hồi: “Tiểu sư muội, sao muội có thể nghĩ ra biện pháp hay thế, quá tuyệt rồi! Trời ạ, hóa ra cách phá giải màn sương đen này vẫn luôn ở ngay trước mắt mà bị chúng ta xem nhẹ! Lão Cửu, tác dụng duy nhất của nhà mi cuối cùng đã mất rồi đấy!”
Tiêu Tích U: “……”
Tu sĩ anh tuấn diện đồ vải bố, chân đi giày rơm như suy tư gì đó mà nhìn thoáng qua Khương Tự, trên gương mặt không có bất cứ gợn sóng nào, thế nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn.
“Cửu sư huynh, còn cần huynh trước làm một thí nghiệm để xem biện pháp này có hiệu quả hay không.” Khương Tự nhìn về phía Tiêu Tích U, cong cong mắt cười, tươi cười thậm chí còn chiếu sáng sương mù trong núi đến nỗi chúng phai nhạt đi vài phần.
Cửu sư huynh có tử khí hộ thể là người thí nghiệm tốt nhất được chọn.
Tiêu Tích U gật đầu, bàn tay lớn hút mạnh một đoạn cột đá đã bị gãy sập trên mặt đất lên, hắn tung người lên rồi phi thân đi vào trong sương mù màu đen. Ngay lập tức vô số sương mù giống như gặp phải khắc tinh dần dần tiêu tán để lộ ra một sợi xích màu đen thô to giữa vực sâu.
Mọi người thấy phương pháp này có hiệu quả, ai nấy vui cực!
Được cứu rồi!
Bọn họ cũng có thể đi qua vực sâu! Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
“Khương Tự, cô quá tuyệt vời!” Hoa Liễm Diễm bội phục sát đất, giờ phút này đã sớm không còn ghen tị nữa, đây là đồng đội giống thần trong truyền thuyết chắc luôn! Quá mạnh!
Khương Tự cười ngọt ngào để lộ hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Vậy chúng ta nhanh nhanh đi qua vực sâu đi! Nguyệt Li chắc hẳn đang giờ chúng ta ở phía đối diện đó! Tiểu sư muội, sao cún con này của muội mãi không chịu lớn thế? Thú Kỳ Lân chắc cũng có thể bay nhỉ?” Hách Liên Chẩn ghen tị lắm lắm lại vô cùng hâm mộ nhìn qua nhóc thú Kỳ Lân nằm trong túi xách của Khương Tự.
Thú Kỳ Lân?
Ba người Hoa Liễm Diễm ngáo ngơ, do đã khiếp sợ quá nhiều lần nên giờ không biết nên phản ứng ra sao nữa. Linh thú của Khương Tự không ngờ lại là thú Kỳ Lân trong truyền thuyết?
“Tuyết Đoàn Tử còn nhỏ mà nhỉ!” Khương Tự vuốt đầu cún con, cười trả lời.
Nhóc thú Kỳ Lân “Uông” một tiếng, rúc đầu nhỏ qua đi, hừ, nó khinh không thèm nhìn tu sĩ thối này.
Hoa Liễm Diễm kinh sợ: “Khương Tự, này thật là thú Kỳ Lân? Vậy sao nó sủa tiếng cún?”
Khương Tự mỉm cười đáp: “Tuyết Đoàn Tử vẫn luôn cho rằng bản thân là cún con!”
Mọi người: “……”
Do cô vẫn luôn gọi nó là cún con chứ gì!
“Xiềng xích vực sâu này dài vô cùng, chúng ta phải nhanh nhanh đi qua thôi.” Tiêu Tích U đánh gãy đề tài mọi người đang tám.
Mọi người tức khắc sôi nổi đi tìm cột đá vừa tay.
“A Tứ, ta tới giúp cô cõng.” Bút vẽ nhỏ “Vèo” một cái xuất hiện, chọn một cây cột đá không thô không nứt gãy, mới hơi nhấc cột đá lên xíu xiu nó tức khắc suýt nữa bị áp cong.
“Cột đá này cổ quái lắm, ta dùng hồn lực cõng thử xem.” Khương Tự phóng hồn lực ra đã thấy Vô Tự Thiên Thư vốn dĩ ở bên hông giờ tự động mở, nó bao phủ lên cột đá, ngay lập tức cột đá bị đứt gãy kia bỗng nổi lên trên không trung, nhẹ tựa lông hồng mà không tốn chút sức nào.
Bút vẽ nhỏ: “……”
Mọi người lựa chọn cột đá xong đâu đấy, thử khênh lên mới phát hiện cột đá này quá nặng. Mấy người họ đều là tu sĩ thất cảnh và bát cảnh nhưng một cột đá gãy mà cũng nặng như cả một ngọn núi.
“Chờ một chút, để Cô Xạ và Tân Diễm đi trước, miễn cho chúng ta vừa đi thì Tân Diễm vô sỉ tiểu nhân kia chém đứt xích sắt hại chúng ta!” Hoa Liễm Diễm nhìn về phía Tân Diễm và Cô Xạ đứng cách đó không xa, vẻ mặt khinh thường.
Tân Diễm cười lạnh: “Chê ta ngốc? Nếu ta đi trước, các ngươi hại ta thì sao?”
Tiêu Tích U lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, cả người toát ra một cỗ sát khí khiến người ta hít thở không thông.
Hách Liên Chẩn cũng cười xấu xa xắn tay áo: “Ngươi đi trước hay giờ để bọn ta đánh luôn vào vực sâu, tự mình chọn đi!”
Sắc mặt Tân Diễm xanh mét, gã ta nhìn về phía Cô Xạ.
Cô Xạ gật đầu: “Đi thôi.”
Cô Xạ nói xong cũng bắt đầu chọn một cột đá bị vỡ, nâng lên rồi dẫn đầu đi về hướng xiềng xích nơi vực sâu, từng bước đi đều vững vàng đứng trên xiềng xích.
Những người khác cũng lần lượt đi theo.
Khương Tự nhìn qua thấy đá vỡ rơi đầy đất, nghĩ nghĩ rồi lấy túi gấm nguyệt quang để lại tin tức cho Lục sư huynh và Bát sư huynh, cuối cùng mới đi theo mọi người.
Sợi xích trong hư không kia nhìn có vẻ dọa người nhưng thực chất ổn định vô cùng. Mọi người mang theo cột đá đi từng bước qua mà không thấy nó lung lay chút nào tựa như con đường lớn được làm từ xích sắt vậy.
Cô Xạ và Tân Diễm đi tít đằng trước, kế tiếp là Hoa Liễm Diễm và ba người Huyền Tảo, nhóm ba người Khương Tự đi cuối cùng.
“Sư muội, nếu muội nâng cột đá mà nặng quá thì cứ ném thẳng vào trong vực rồi để Lão Cửu mở một lá chắn tử khí cho, huống hồ muội đi giữa hai bọn huynh chắc cũng chẳng cần dùng đến cột đá đâu, đúng không?” Hách Liên Chẩn đi ở phía trước, thường thường quay đầu lại nhìn Khương Tự.
Tiêu Tích U: “……”
Tu sĩ anh tuấn mặc áo vải bố, chân đi giày rơm không lên tiếng từ chối, hắn dĩ nhiên có thể mở ra một lá chắn tử khí. Cột đá nặng như vậy đáng lẽ không nên để nữ tu khiêng qua!
Khương Tự thấy hắn xoắn xoắn người quay qua quay lại nói chuyện, chỉ sợ hắn ngã khỏi sợi xích màu đen nên đành chớp chớp mắt rồi chỉ chỉ vào Vô Tự Thiên Thư của mình. Vô Tự Thiên Thư còn giúp nàng khiêng qua mà.
Hách Liên Chẩn trợn mắt há mồm, ngay lập tức chuyển sang chế độ hâm mộ suýt phát khóc! Trên người tiểu sư muội toàn là các loại pháp bảo lợi hại, thật hâm mộ!
Hắn chẳng khác gì con cháu thế gia tiên môn Trung Châu hàng giả cả!
“Thật thật… thật lạnh!” Hoa Liễm Diễm đi đằng trước Hách Liên Chẩn lạnh đến mức hàm răng va vào nhau: “Khương Tự, các cô có cảm thấy… cực… cực kỳ… lạnh không?”
Khương Tự cảm thấy bản thân đã lạnh đến mức run bần bật, trên lông mày kết đầy băng sương, cả người chấn động, sau đó lại cảm giác khí trong vực sâu càng ngày càng thay đổi. Bọn nàng giống như đi ở chốn đầy băng tuyết, nơi nơi chỉ có một màu trắng xóa.
Khương Tự vội vàng lấy áo choàng khoác lên người mà vẫn có cảm giác hai chân tựa như bị đông cứng trên dây xích sắt vậy.
“Thất sư huynh, Cửu sư huynh, muốn muội giúp các huynh nâng cột đá không?”
“Không cần, thế này còn… chưa … đủ đông lạnh… đông lạnh huynh… đâu.”
Tiêu Tích U: “Là ảo cảnh, đi qua là ổn thôi.”
Mọi người cắn chặt răng, căng da đầu cố tiến lên phía trước, đi đến mức hai chân gần như mất tri giác, hoàn toàn dựa vào bản năng mà bước tiếp thì loại ảo giác lạnh lẽo đến tận xương này cuối cùng cũng biến mất, băng tuyết xung quanh bị hòa tan, nhiệt độ bắt đầu không ngừng tăng lên.
Núi tuyết xung quanh vực sâu dần tan đi, phong đỏ đầy núi cứ như thể bị cháy bùng lên khiến nhiệt độ tăng lên mức cực thịnh.
Rất nhanh toàn bộ vực sâu bắt đầu bốc cháy, dung nham sôi ùng ục, mọi người cứ như bị nướng chín cả da thịt nhưng vẫn cố gắng bước qua lửa cháy, dung nham bên dưới.
“Đều… đều đã cõng… cột đá rồi mà… sao ảo cảnh còn lợi hại như vậy?” Hoa Liễm Diễm đã mệt đến mức chỉ muốn nằm sấp, lại nghĩ đến nguy hiểm khi rơi vào vực sâu mới cố gắng chống đỡ. Ấy thế mà phía sau còn có một tên Hách Liên Chẩn không có mắt nhìn cứ thúc giục nàng ta đi tiếp.
Đồ tu sĩ cún không có tim này!
Hoa Liễm Diễm chỉ có thể cắn răng tiếp tục bước về phía trước.
“Là do khi đi trên xiềng xích vực sâu có ảo cảnh trời đất tự nhiên.” Khương Tự nhìn màn sương đen bị ép lui về phía sau, những ảo cảnh trong màn sương đen tất cả biến thành dung nham cháy ùng ục.
Nếu không phải bọn nàng đang cõng cột đá thì có lẽ dung nham này sẽ bùng lên bao phủ hết tất cả bên trong.
“Chúng ta đã đi được nửa đường rồi.” Tiêu Tích U nhìn thoáng qua xích sắt đang ẩn trong sương mù dày đặc rồi đánh giá lộ trình.
Mọi người nghe vậy nháy mắt lên tinh thần cố gắng đi về phía trước, một chút cũng không dám dừng lại, chỉ sợ dừng lại một chút thôi thì vĩnh viễn sẽ ở lại nơi này.
Dọc theo đường đi, ảo cảnh nổi lên khắp bốn phía. mọi người đi từ trời đất ngập tràn băng tuyết tới thế giới dung nham rồi lại đi qua không gian đầy băng tuyết, cứ thế liên tục cho tới khi khi cơ thể đông lạnh mất hết tri giác thì cuối cùng mọi ảo giác đã biến mất. Sương mù dày đặc phía trước dần dần tan đi để lộ một ngọn núi trắng trong như ngọc.
“Là tuyết tùng, tuyết tùng đầy núi.” Huyền Tảo giọng không rõ kêu lên.
(*) Tuyết tùng: thực vật lá kim thuộc họ Thông, chi Thông tuyết, được biết đến với tên khoa học là Cedrus Deodara. Tuyết tùng bắt nguồn từ phía Tây của dãy Himalaya thuộc khu vực Địa Trung Hải, có nhựa gỗ với mùi hương cay nồng đặc trưng, thường phân bố ở khu vực có độ cao 1500-3200m tại dãy Himalaya và từ 1000-2200m đối với khu vực Địa Trung Hải.
Toàn bộ ngọn núi tuyết trước mặt nơi nơi đều có tuyết tùng, chúng chiết xạ với ánh mặt trời lộng lẫy hội tụ tạo nên một ngọn núi như ngọc sáng bừng lên.
Khương Tự hơi hơi giật mình, đằng sau vực sâu không ngờ lại là một ngọn núi tuyết tràn ngập những hạt sương, lại được ngọn núi đầy lá phong đỏ rực tôn lên, hai thế đối lập cũng tựa như ảo cảnh lửa băng giữa trời đất.
Nơi này không ngờ lại kỳ diệu như thế, nơi nơi chốn chốn đều tương tác qua lại lẫn nhau.
“Chúng ta sắp tới, phía trước chính là đỉnh núi.” Dược Đại nghẹn ngào kêu lên một tiếng, biểu cảm mừng rỡ như điên, đi qua mới thấy trên sợi xích sắt màu đen có kết một tầng băng sương trắng như tuyết, thậm chí đã gần đến núi tuyết.
“Cẩn thận dưới chân trơn.” Khương Tự nhắc nhở.
Mọi người thật cẩn thận dẫm lên trên xích sắt, từng bước từng bước leo lên núi tuyết, sau đó mới buông hết cột đá trên người sang một bên, ngã nằm xuống nền tuyết bò đến không thể đứng dậy.
Ba người Khương Tự đang muốn tiếp tục đi tiếp thì thấy Tân Diễm vốn dĩ còn đang nằm trên nền tuyết đột nhiên phi thân thẳng lên, tế Trụ Thông Thiên ra. Ngay lập tức chín con rồng lửa hướng thẳng đến ba người.
Đám người Hoa Liễm Diễm hít hà một hơi, không kịp ra tay ngăn cản đã thấy bốn con rồng lửa nhào về phía Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U, năm con rồng lửa còn lại đều hướng về phía Khương Tự.
“Ha ha ha ha, các ngươi đều đi chết đi!” Tân Diễm tế ra chín con rồng lửa, trực tiếp bổ về phía xiềng xích kết đầy băng sương.
“Đáng chết!” Sắc mặt Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U đột ngột thay đổi, không hẹn mà cùng ném cột đá trên lưng xuống, ngay lập tức tế pháp khí ra, xích sắt vừa đứt thì A Tứ chắc chắn sẽ rơi vào vực sâu.
“Đi!” Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U đồng thời hô lên một tiếng, làm lơ công kích bát cảnh đáng sợ, cố gắng vận dụng linh lực đưa Khương Tự về phía núi tuyết phía đối diện.
Ngay khi cột đá rơi xuống vực sâu, hai người đã bị rồng lửa và sương mù màu đen dày đặc bao vây.
Hách Liên Chẩn chỉ có tu vi thất cảnh đỉnh nên chớp mắt đã bị rồng lửa công kích đến nỗi phun ra một ngụm máu.
Quanh thân Tiêu Tích U ngập tràn tử khí, hắn đánh chết hai con rồng lửa.
Hai người lập tức bị vô số sương mù dày đặc vây lấy. Mang đi share hoặc trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Bên kia Khương Tự nhìn thấy tất cả trước mắt, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, lần đầu tiên phát ra cảm xúc phẫn nộ, một đạo Sát Tự Phù chém ra trực tiếp đánh tan năm con rồng lửa. Dư uy còn sót lại lan đến đâm thẳng vào xích sắt khiến nàng rơi thẳng tắp xuống vực sâu.
Khi rơi xuống, nàng nhìn về phía Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U bị sương mù dày đặc bao phủ, theo bản năng ném Vô Tự Thiên Thư ra. Vô Tự Thiên Thư tản ra ánh sáng màu vàng nâu nhàn nhạt xua tan sương mù dày đặc rồi lập tức bao phủ lấy hai người Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U.
“Tiểu sư muội!” Sắc mặt cả hai đột ngột thay đổi, duỗi tay muốn kéo nhưng đã không kịp.
Mắt thấy Khương Tự chuẩn bị rơi vào trong vực sâu thì một ánh sáng trắng như tuyết hiện lên, những lời ánh sáng đi qua thì sương đen đều tiêu tan.
Một người cưỡi thú Nguyệt Quang Nhất Giác trắng tuyết từng bước từng bước đi đến, nhẹ nhàng đón lấy Khương Tự đang rơi xuống rồi ngay lập tức bay lên đỉnh núi tuyết.
“Nguyệt Li!” Hách Liên Chẩn vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên.
Nguyệt Li ngồi trên lưng thú một sừng, tay ôm lấy Khương Tự, mặt mày lạnh băng nhìn về phía Tân Diễm, gằn từng chữ một: “Ngươi là người đầu tiên chết trên tay ta.”
Thuật Ngôn Linh dốc toàn bộ lực lượng.
Chỉ trong nháy mắt Tân Diễm đã thất khiếu đổ máu, cả người không thể động đậy được, hắn ta dường như bị một quy tắc đạo thuật đáng sợ vây giết bên trong!
Thuật Ngôn Linh!
Bí thuật thượng cổ thần bí nhất của Nguyệt phủ cho phép nói ra miệng là có thể thực hiện ngay!
Người này thế mà lại có tu vi bát cảnh đỉnh!
Nội tâm Tân Diễm hoảng hốt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, đến pháp khí hắn cũng không kịp tế ra, sức sống trên người lấy một tốc độ khủng bố nhanh chóng trôi đi.
“Nguyệt Li, giết hắn chỉ ô uế tay huynh!” Tu sĩ mặc áo vải bố, chân đi giày rơm lạnh lùng mở miệng, đồng thời phi thân từ trên xích sắt lên núi tuyết, tử khí quanh thân tràn ngập. Hắn tế ra một đạo tử thuật đá văng người vào trong vực sâu vạn trượng!
Nguyệt Li ngay lập tức duỗi tay che đôi mắt của Khương Tự lại.
“Móa nó! Lão Cửu kia, sao mi không để cho ta đánh chết hắn? Dám đánh lén ông đây!!!” Hách Liên Chẩn phi thân lên núi tuyết, lau vết máu ở khóe miệng, ô, đau quá.
“Tốc độ của mi quá chậm!”
Chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong mấy phút mà ba người Hoa Liễm Diễm đã chảy mồ hôi lạnh đầy người, một kẻ có tu vi bát cảnh mà chỉ cần một câu nói, một đạo tử thuật của hai người kia đánh chết?
Tuy rằng lần vào núi Bất Hồi này không khác gì rơi vào đầm lầy, mỗi bước đều khó đi, ai nấy cũng có vết thương lớn vết thương nhỏ không ngừng xuất hiện, đã thế lại còn phải đối mặt với nguy cơ của các loại ảo cảnh xảy ra bất cứ lúc nào, thế nhưng kia là tu sĩ bát cảnh đấy!
Ai ngờ bị hai người này chém giết đơn giản như bổ dưa thái rau vậy!
Hoa Liễm Diễm ngơ ngẩn, quay sang nhìn thấy gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không chút tì vết kia của Nguyệt Li, nàng ta nào còn tâm tư ái mộ nữa, trong thâm tâm giờ chỉ có sự sợ hãi. Thậm chí giờ phút này ngay cả nhìn Hách Liên Chẩn cũng đáng yêu hơn vài phần.
Đầu ngón tay Cô Xạ nắm chặt lại, ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Đại sư huynh!” Khương Tự xoay người nhìn chàng, tay chân lạnh lẽo, vành mắt ngay lập tức đỏ lên.
Tuy rằng trong nháy mắt khi rơi xuống vực sâu kia, Bút vẽ nhỏ đã lên tiếng nhắc nhở nàng thúc giục động phủ giữ mệnh, thế nhưng khi trong chớp mắt thấy chàng xuất hiện, nào mới biết cảm giác lạnh lẽo gắn chặt vào trong sinh mệnh đã bị xua tan hết, tiểu đế cơ đã chết ở hành cung kiếp trước giờ sẽ không cảm thấy lạnh nữa!
“Đừng sợ, sẽ không sao.” Nguyệt Li dịu giọng an ủi.
Sau đó chàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Cô Xạ đang ngồi trên nền tuyết. Khi Tân Diễm lập tức ra tay, chỉ có nàng ta nhận ra, tuy nhiên nàng ta cũng chẳng có ý định ngăn trở!
Cô Xạ bị một cái liếc mắt của chàng lạnh đến thấu tim, muốn giải thích nhưng rồi nhìn chàng vốn lạnh nhạt như vậy, không muốn người khác đến gần như vậy lại có thể an ủi Khương Tự. Thậm chí thú một sừng của chàng còn bằng lòng cõng Khương Tự.
Chỉ một khắc đó thôi, nàng ấy một câu cũng không nói ra được.
Chuyện này giống hệt như trong ảo cảnh, chàng ấy chỉ muốn gần gũi với nàng kia.
Cô Xạ cười tự giễu, trong nụ cười có vài phần thê lương.
Hóa ra nàng ấy chần chờ một chút thôi, không ra tay cũng đều là sai cả!
Nguyệt Li!
Nguyệt Li!
Chàng chắc hẳn là người vô tình nhất dưới bầu trời này, cũng hiểu cách làm thế nào khiến trái tim một người đau đớn nhất.
Hoa Liễm Diễm bò dậy, vỗ vỗ tuyết trên người rồi mới hỏi: “Khương Tự, cô không sao chứ?”
Khương Tự đã bình phục nỗi lòng quay cuồng, lắc đầu nói: “Ta không sao, ít nhiều nhờ Đại sư huynh kịp thời xuất hiện!”
“Tiểu sư muội, vừa rồi muội cũng quá mạo hiểm, nếu không phải Lão Đại xuất hiện, huynh và Lão Cửu còn muốn theo muội nhảy đấy!” Hách Liên Chẩn nhe răng cười nói: “Có điều thấy muội thà bản thân rơi vào vực sâu cũng muốn cứu Thất sư huynh, Thất sư huynh thật cảm động, chờ sau này trở về, muội cứ làm Tiểu Bát nhà Hách Liên chúng ta đi.”
Tiêu Tích U: “……”
Nguyệt Li: “……”
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Liễm Diễm liếc qua, đây không phải đồ ngốc chứ? Lại còn là một tên ngốc tự luyến!
Khương Tự rõ ràng cứu hai người hắn và tiêu tích U cơ mà.
Có điều chỉ bằng thời khắc nguy cơ sống chết cận kề, mấy người này đều nghĩ đến chuyện cứu đối phương trước tiên, tình nghĩa sư huynh muội như vậy thật khiến nàng ta ghen tị. Thời buổi này liệu có được mấy người sẽ bị người khác mà tự đâm đầu vào chỗ chết đâu? Đó rốt cuộc là tình nghĩa sâu nặng cỡ nào?
Nhờ lần pha trò này của Hách Liên Chẩn, không khí đột nhiên nhẹ nhàng hơn vài phần.
Khương Tự nhảy xuống từ lưng thú một sừng, nhìn những hạt sương khắp núi tuyết, hỏi: “Đại sư huynh, tình huống ở đây là sao?”
Nguyệt Li sờ sờ sừng thú của thú một sừng, để nó tự đi trong rừng chơi, nhàn nhạt đáp: “Mọi người đi theo ta.”
Mọi người đi theo Nguyệt Ly rời khỏi vách đá trên vực sâu hướng về phía đỉnh núi không biết đã đi bao lâu mới nhìn thấy đỉnh núi tuyết, bên trên có một tòa cung điện lẳng lặng đứng sừng sững giữa trời!
Mái vòm nhòn nhọn của tòa cung điện hướng thẳng lên trời mang hơi thở cổ kính thần bí, nó bị tuyết trắng bao trùm. Sau khi màn đêm buông xuống, ánh trăng lẳng lặng chiếu lên cung điện tựa như thắp sáng một cung điện trên trăng.
Hô hấp của mọi người cứng lại, suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Đây mới là cung điện chân chính chứ không đổ nát thê lương, không có những cột đá gãy đổ hay đá vụn rơi đầy đất.
Liệu có phải đây chính là nơi truyền thừa chân chính của bí cảnh Thủy Nguyệt?
“Nơi này không có sương mù dày đặc công kích.” Hoa Liễm Diễm vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.
Bóng tối dần buông xuống, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, ở đây không còn sương mù màu đen dày đặc, cũng chẳng có ảo thuật công kích, chỉ có tuyết trắng đầy núi và cung điện được ánh trăng chiếu sáng nằm giữa nền tuyết.
Mọi người đi vào mới phát hiện ra cung điện này vẫn sử dụng đá làm vật liệu xây dựng. Tuy nhiên bởi vì đã xây dựng từ lâu nên trong vẻ thô ráp cổ kính còn mang theo chút gì đó trang nghiêm.
“Đây là đá gì thế? Hình như nó còn có thể hấp thu ánh trăng?” Khương Tự nhìn ánh trăng chiếu rọi cung điện bằng đá chiết xạ tạo ra vầng sáng dịu nhẹ, những tường đá này với cung điện nàng gặp trước đó trong rừng phong đỏ giống hệt nhau.
Nàng thậm chí còn hoài nghi cung điện bằng đá trên núi Đông Li cũng sử dụng loại đá này.
“Hẳn là đá Nguyệt Thiên. Nghe đồn loại đá này có thể chứa đựng nguyệt hoa, cho nên trong đêm tối mới có thể tản mát ra ánh trăng.” Nguyệt Li mở miệng giải thích.
Chàng nhìn cung điện tràn ngập nguyệt hoa, muốn hấp thu đôi chút nhưng chỉ khẽ run lên rồi dừng lại.
Tiêu Tích U như suy tư gì đó mà nhìn chàng một cái, Nguyệt Li hôm nay hình như không đúng lắm.
“Chưa từng nghe qua, có điều không có sương mù dày đặc công kích là tốt rồi. Lão Đại, huynh có vào nhìn thử chưa?” Hách Liên Chẩn cười nhe răng hỏi.
Nguyệt Li lắc đầu: “Núi này bốn phía đều là vực sâu, cứ như thể tự dưng mọc lên từ giữa vực sâu vậy hoặc từ trên trời rơi xuống. Khắp núi tuyết ngoại trừ tòa cung điện này cũng chỉ có tuyết tùng mọc đầy núi.”
Hoa Liễm Diễm kích động nói: “Vậy chúng ta vào xem đi.”
Nàng ta đi rồi hai bước mà chỉ thấy mọi người đều nhìn mình, ngượng ngùng cười trừ: “Mọi người trước, mọi người đi trước đi!”
“Ta đi trước. Lão Thất cản phía sau.” Tiêu Tích U mặt không biểu tình phân việc, nói xong dẫn đầu đi về hướng bên trong cung điện.
“Lão Cửu, ta bị thương, trọng thương đó!”
Tiêu Tích U đẩy cánh cửa đá của cung điện ra. Cửa đá cực lớn phát ra một tiếng vang nặng nề. Một hơi thở cổ xưa lập tức ập vào khiến sắc mặt mọi người đều nặng đề hơn vài phần.
Sau khi mở cửa đá ra mới thấy một con đường cực dài. Hai bên thông đạo chỉ có bóng tối vô tận và đá Nguyệt Thiên đang tản mát ra chút nguyệt hoa nhàn nhạt chiếu sáng thông đạo giữa màn đêm.
Khương Tự tiến lên một bước nhìn toàn bộ thế giới đằng sau cửa đá, bỗng nhiên nhớ tới những gì đã chứng kiến ở núi Đông Li, lúc ấy không có ánh trăng, chỉ có thú Nguyệt Quang Nhất Giác dẫn đường đưa bọn nàng vào trong.
“A Tứ, trong ngoài cửa đá như hai cái thế giới ấy.” Bút vẽ nhỏ nói.
Nguyệt Li đi lên trước sóng vai chạm nhẹ vào nàng, nhàn nhạt nói: “Để Lão Cửu đi trước dò đường.”
Tiêu Tích U gật đầu, đưa tay nhận lấy chiếc đèn thỏ con đáng yêu, đây chắc hẳn là lễ vật năm ấy Nguyệt Li làm tặng nàng, châu ngọc đá quý bên trên đều là sản vật từ tiên châu hải ngoại, đã qua mười mấy năm mà không ngờ nàng vẫn giữ đến tận giờ. Thân đèn bóng loáng sạch sẽ, chắc hẳn hằng năm đều sử dụng.
Nguyệt Li nhìn thấy chiếc đèn thỏ con cũng hơi kinh ngạc, trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm hiện lên chút ý cười.
Tiêu Tích U thu chiếc đèn thỏ con lại, quanh thân xuất hiện vô số tử khí, tức khắc hắn tựa như con rối lạnh băng mất đi sức sống cứ thế bước vào thông đạo, đi một đường thẳng tắp đến cuối.
Đám người Hoa Liễm Diễm nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, tử chi đạo thật lợi hại, chuyến này trong đám người nàng ta cũng chỉ có hắn và Nguyệt Li có được thú một sừng mới có thể không kiêng nể gì thoải mái đi lại giữa đêm đen.
Tiêu gia Tây Châu vẫn luôn là một gia tộc thần bí ở Cửu Châu.
Nguyệt phủ dù ngăn cách với người đời, không hỏi việc hồng trần nhưng cũng không đến mức cự tuyệt các thế gia tiên môn đến bái phỏng. Chỉ duy nhất có Tiêu gia ở Cửu U Địa mới hôm qua lại với bất cứ thế gia tiên môn nào, nơi đó cũng được xưng là vùng đất thần quỷ không muốn vào.
Rất nhanh ở cuối thông đạo đã xuất hiện ánh sáng của chiếc đèn thỏ con đáng yêu.
Khương Tự hé miệng cười, nàng đang muốn đi vào thì cánh tay đã bị Nguyệt Li giữ lại, tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng bước lên dẫn đầu đi trước.
Hoa Liễm Diễm nhướng mày, chua, chua thật, hai người bên cạnh nàng ta còn chẳng biết đường giữ cánh tay nàng ta, hay nàng ta lấy thân dò đường.
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Liễm Diễm đảo qua, liếc về phía Cô Xạ một cái, thấy tỷ ta gặp Nguyệt Li cũng không nói một lời, lại còn bày ra bộ dạng thanh cao lãnh lại, nàng ta không khỏi cười lạnh một tiếng, nếu không phải trên người tỷ ta có mệnh cách thần nữ chuyển thế thì lấy tính cách của Cô Xạ sao lại có nhiều người theo đuổi đến vậy?
Nguyệt Li làm người đã lạnh nhạt như thế, tỷ ta lại còn nhạt nhẽo hơn!
Có thể nói khối bằng đối đầu với khối bằng.
Có chăng chỉ có Khương Tự, Tiểu sư muội cười rộ lên có thể ngọt chết người như vậy mới hòa tan được khối băng!
Nếu nàng ta là nam tu, nàng ta cũng thà rằng chọn Khương Tự, không thì cũng phải chọn người quyến rũ mê người như mình mới đúng chứ!
“Cô có đi không thế? Không đi thì cô cản phía sau đi!” Hách Liên Chẩn không kiên nhẫn thúc giục: “Lề mà lề mề, lải nha lải nhải!”
Tươi cười trên gương mặt Hoa Liễm Diễm bỗng chốc cứng đờ, nàng ta hít sâu rồi lại hít thật sâu, phất mạnh tay áo rồi mới đuổi theo phía sau Khương Tự.
Cứ chờ đấy, chờ nàng ta phá vỡ vào bát cảnh chắc chắn sẽ đánh vỡ đầu chó của Hách Liên Chẩn kia! Đoàn người cứ thế bước lên thông đạo ánh trăng.
Đoàn người đi lên ánh trăng thông đạo.
“Chỗ này không giống nội điện lắm thì phải?” Huyền Tảo nhìn bầu trời tối sầm trên đỉnh đầu, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Cung điện bằng đá kia là một tòa đại điện bốn phương trống rỗng, bên trên có nóc, thế này cũng kém quá nhiều so với bề ngoài!
“Mọi người cảm ứng trời đất nơi này thử chút đi.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng, bản thân cũng duỗi tay bắt giữ linh lực đang lưu động.
Mọi người cũng thi nhau thử câu thông với trời đất, ngay tức khắc đã nghênh diện luồng linh khí nồng đậm đánh đến trực tiếp, ai nấy đều mừng rỡ như điên. Linh lực nồng đậm như vậy, chỉ cần ở đây tu luyện một năm cũng có thể bằng trăm năm bên ngoài!
Khương Tự cảm ứng linh lực trong bóng đêm giống như sương mù kia, sau đó hơi giật mình nói: “Hình như có một tia lực hỗn độn.”
Lực hỗn độn? Đám người Hoa Liễm Diễm kinh sợ, chờ đến khi nhìn thấy rõ cảnh tượng cuối thông đạo, tất cả đều như ngừng thở, không dám tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Ở nơi cuối thông đạo kia có vách núi, đối diện với vách núi kia thế mà lại là một vườn thần quả. Thần quả màu vàng từ trong bóng đêm tỏa sáng. Mỗi một quả màu vàng kia đều bị bao vây trong luồng khí hỗn độn mờ mịt, tất cả đều căng mọng tươi tắn còn tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt của trái cây.
Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể ước chừng được ở đây có khoảng mười mấy thần quả màu vàng xuất hiện trong bóng đêm, hơn nữa tất cả còn là thần quả đã chín.
“Quả Kim Diễm trong truyền thuyết. A Tứ, đây là thần quả cửu phẩm, hơn nữa còn là thần quả đã thành thục.” Bút vẽ nhỏ kích động hô, tiến lên muốn nhìn cho thật rõ, kết quả vọt tới vách núi mới phát hiện ra không qua được!
“Đây là quả Kim Diễm trong truyền thuyết?” Đám người Hoa Liễm Diễm liếc nhau một cái rồi thất thanh hỏi lại, ai nấy đều kích động hẳn lên.
Thần quả cửu phẩm trong truyền thuyết hóa ra tồn tại thật. Truyền thuyết có nói rằng loại quả này chỉ có thể sinh trưởng nhờ lực hỗn độn, hiện nay đã tuyệt tích khỏi Cửu Châu.
Thời đại bây giờ như thế này nào có thể sinh ra lực hỗn độn thượng cổ, thế mà nơi này lại có!
Người cao lãnh như Cô Xạ cũng không giấu được ánh mắt kích động, thần quả cửu phẩm chắc chắn sẽ giúp nàng ấy phá vỡ vào cửu cảnh! Nơi này tuy nguy hiểm nhưng khắp chốn đều ẩn chứa kỳ ngộ lớn khó kể ra thành lời.
Cô Xạ vội vàng tế pháp khí ra định hái quả Kim Diễm xuống, ai ngờ rằng linh lực vừa tiến vào bóng tối đã biến mất không thấy bóng dáng, căn bản không thể nào chạm đến thần quả được, tức khắc sắc mặt nàng ấy khẽ thay đổi. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
“Nơi đây rất kỳ lạ, bên ngoài vách núi không thể chạm đến thế giới kia, ánh trăng trong thông đạo này cũng như có người tạo ra chỉ vì để hái thần quả.” Tiêu Tích U sâu kín mở miệng.
“Ta thử xem.” Hoa Liễm Diễm tế pháp khí Thoa Hoa của mình ra, đôi mắt nhìn về phía quả Kim Diễm như thể chỉ cách mình vài bước, kết quả pháp khí vừa vào trong bóng tối đã lập tức mất liên hệ.
Sắc mặt Hoa Liễm Diễm tức khắc xanh mét, đây là pháp khí của nàng ta đấy!
Khương Tự cũng thử dùng hồn lực thăm dò vực này, không ngờ hồn lực vừa mới phóng ra đã như tiến vào một khoảng không sao trời cuồn cuộn, đừng nói hái thần quả mà ngay lập tức đã lạc đường bên trong. Tia hồn lực kia cũng nhanh chóng biến mất trong khoảng không sao trời.
Khương Tự hơi hơi khiếp sợ: “Thật là pháp tắc thời gian lợi hại.”
“Pháp tắc thời gian?” Mọi người ai nấy đều kinh hỏi lại. Quả này sao lại có liên quan với pháp tắc thời gian rồi?
Ánh mắt Nguyệt Li và Tiêu Tích U hơi sâu lắng nhìn về phía nàng.
Khương Tự gật đầu: “Đơn giản mà nói thì thế giới bên ngoài vách núi kia với vị trí thế giới chúng ta đang ở không nằm cùng một điểm thời gian. Vì vậy chúng ta không thể hái thần quả được, trừ khi lĩnh ngộ được pháp tắc thời gian rồi xuyên qua dòng sông thời gian mới có thể hái được thần quả.”
Nếu không phải tầng thứ sáu động phủ là không gian thời gian, mấy ngày nay nàng cũng thường xuyên vào động phủ để hiểu thêm pháp tắc thời gian thì chắc chắn nàng cũng không có cách nào khám phá ra sự ảo diệu trong này.
Nguyệt Li gật đầu, đồng tử màu vàng trong bóng đêm dần trở nên thâm thúy hơn: “Cửu Châu đã sớm không còn lực hỗn độn, bí cảnh Thủy Nguyệt cũng thế, xem ra này thế giới ngoài vách núi rất có thể chính là thời đại chư thần thượng cổ mười vạn năm trước! Chỉ có thời đại kia mới có thể có thần quả sinh trưởng.”
Mọi người nghe vậy trợn mắt há hốc miệng nhìn theo thần quả đang ẩn trong thế giới bóng tối chỉ phát ra ánh sáng vàng rực rỡ lúc tắt lúc chớp, ai nấy đều kinh ngạc thật lâu vẫn không thể nói thành lời.
Không phải Nguyệt Li bị điên thì chính là bọn hắn điên rồi.
Bọn hắn vậy mà lại có thể thấy được thời đại chư thần thượng cổ. Tuy thế giới kia đã bị bao phủ trong bóng đêm, lại cách bởi dòng sông thời gian nhưng đó vẫn là thời đại chư thần thượng cổ trong truyền thuyết.
Bọn hắn đã thấy được kỳ tích!
Khi quay lại Cửu Châu mà truyền ra liệu có mấy người tin được?
“Sẽ có thần xuất hiện sao?” Hách Liên Chẩn kích động đến nỗi nói lắp bắp: “Ta muốn hỏi họ xem rốt cuộc sao lại ngã xuống.”
Tiêu Tích U cười lạnh: “Vậy mi chắc hẳn phải trực tiếp xuyên qua mười vạn năm rồi bị đạo thuật của thần đuổi giết đấy.”
Hách Liên Chẩn vội vàng xua tay: “Rồi, rồi, coi như ta chưa nói.”
Mọi người tinh tế quan sát hoàn cảnh khắp bốn phía mới phát hiện ra xung quanh đều là bóng tối, chỉ duy nhất có đá Nguyệt Thiên sử dụng để xây dựng thông đạo chân thật lại chạm vào được. Không ai biết thông đạo này đã tồn tại bao nhiêu năm, được người nào xây dựng.
Chỉ có điều bây giờ đã phát hiện ra thần quả, mọi người chẳng ai muốn từ bỏ, tức khắc tất cả đều khoanh chân ngồi xuống muốn tìm hiểu đại đạo ở đây và pháp tắc thời gian thông với bên ngoài thông đạo.
Nguyệt Li lấy ra hai chiếc đệm hương bồ, một chiếc đưa cho Khương Tự, một chiếc dành cho mình. Chàng vừa mới ngồi xuống đã thấy Khương Tự nhẹ kéo ống tay áo chàng, đôi mắt trăng non đen nhánh nhìn chằm chằm: “Đại sư huynh, vết thương của huynh nặng lắm sao? Muội hái hồ lô nhỏ xuống cho huynh ăn nhé!”
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của thiếu nữ bị đá Nguyệt Thiên chiếu sáng phát ra màu trắng nõn nà.
Nguyệt Li nhìn ảnh ngược của mình dưới đáy mắt nàng, nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng đáp: “Không đáng ngại! Hồ lô nhỏ kia còn chưa lớn, cứ chăm thêm đã.”
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng rũ mắt, nhẹ chạm đầu ngón tay vào nhau, cố gắng làm lơ cảm giác đau đớn do đã đứt gãy đao căn trong cơ thể.
Chẳng bao lâu nữa tu vi của chàng sẽ nhanh chóng sụt giảm, cuối cùng trở thành người phàm rồi tựa như trong ảo ảnh, cứ thế thể nghiệm đầy đủ sinh lão bệnh tử và đi đến cuối sinh mệnh.
“Trọng thương? Tiểu sư muội, Nguyệt Li sao có thể bị thương được? Bị thương chính là huynh đây nè.” Hách Liên Chẩn tủi thân nói thầm.
Hắn liếc qua đã thấy Tiêu Tích U đá một chân qua, tức khắc kinh hãi suýt nữa nhảy dựng lên, móa, Nguyệt Li thật sự bị thương à? Thằng nhãi này vì bảo vệ vẻ ngoài hoàn mỹ của mình mà đến bị thương cũng thường xuyên giả vờ không sao. Chỉ có tiểu A Tứ mới nhìn ra? Vậy vết thương nặng đến mức nào?
Ánh mắt Khương Tự hơi ảm đạm, nhìn gương mặt tuấn tú của chàng so với ngày thường đã tái đi nhiều hơn, lại nghĩ đến trước đó không cẩn thận chạm tới đầu ngón tay của Đại sư huynh, cảm giác khi ấy lạnh chẳng khác gì băng đá, nàng không khỏi nhíu chặt chân mày.
Ảo cảnh giọt nước kia nhất định có vấn đề!
Có điều núi Bất Hồi này cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng, ít nhất trên núi còn có cung điện bằng đá ngăn cản được sương mù. Cho dù ở đây xuất hiện ảo cảnh giọt nước cũng chỉ đưa tới ảo thuật.
“Chúng ta đây thừa dịp trời còn sáng, nhanh nhanh lên núi đi.”
Bốn người dọc theo đường núi tiếp tục hướng trên núi mà đi, ven đường vẫn đầy lá phong đỏ.
“Lá phong đỏ này nhìn vào thật đau mắt. Vẫn là thúy trúc trước đó dễ nhìn hơn chút.” Hoa Liễm Diễm vừa đi vừa thở hồng hộc, quay sang đã thấy Khương Tự không biết từ lúc nào tìm được một cây trúc xanh biếc như ngọc làm gậy chống, nàng ta vội vàng lấy cây thoa hình hoa hướng dương của mình biến lớn để dùng.
“Núi này có uy áp thật lợi hại, ép tới mức người ta không thở nổi.” Huyền Tảo và Dược Đại cũng vội vàng tìm cành cây làm gậy chống.
Ba người bò đến mồ hôi ướt đẫm, thấy Khương Tự mang theo cún con đáng yêu kia cứ thế leo đến nhẹ nhàng, cả đám há hốc mồm.
“Khương Tự, cún này là linh thú của cô à? Cô bắt được ở đâu thế?” Hoa Liễm Diễm nhìn thấy cún con trắng như tuyết lại vô cùng hoạt bát đang chạy qua chạy lại xung quanh Khương Tự, lại còn phe phẩy cái đuôi đi trước mở đường trông đáng yêu vô cùng, tức khắc nàng ta có chút hâm mộ cực kỳ. Bách Hoa Tông của nàng ta đều phải bồi dưỡng linh hoa bản mạng cho mình chứ không nuôi linh thú.
“Nhặt dưới tàng cây.” Khương Tự mỉm cười, nguyên nhân do thuật Ngôn Linh, tu vi của Đại sư huynh càng sâu thì thuật Ngôn Linh càng mạnh, thành thử ra nhóc thú Kỳ Lân đến giờ vẫn giữ nguyên hình dạng cún con, chiếc sừng thú bé xinh trên đầu cũng bị ẩn đi.
Hoa Liễm Diễm nhấp miệng cười: “Vậy cô cũng quá không biết chọn, tùy tay nhặt một con cún mà coi như linh thú! Cô nhìn Nguyệt Li xem, người ta nhặt được thú Nguyệt Quang Nhất Giác kia kìa.”
“Liễm Diễm, thú một sừng là thánh thú trời đất sinh ra, người bình thường nhặt không được đâu!”
“Lần kia vẫn do chúng ta phát hiện thú một sừng trước, kết quả đuổi cũng đuổi không kịp, trơ mắt nhìn nó chạy đến bên người Nguyệt Li.”
Bốn người lò dò bò suốt cả một đường, cũng tám chuyện suốt cả một đường.
Cuối cùng mãi đến khi hết sức hết lực mới bò lên được đến đỉnh núi, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, thế nhưng đợi đến khi thấy rõ tình huống trên đỉnh núi, tươi cười trên mặt mọi người đều bay biến hết cả.
Trên đỉnh núi đều là lá phong rụng đỏ che kín mặt đất. Núi Bất Hồi một phần trầm vào trong hồ nước, một phần là vực sâu vạn trượng. Trên vực sâu có sương mù dày đặc bao phủ. Đối diện vực sâu có một tòa núi khác, dáng vẻ ngọn núi kia quỷ dị vô cùng, tựa như một con rồng cực lớn đang từ vực sâu thò chiếc đầu dữ tợn ra, phần còn lại đã bị sương mù dày đặc che kín.
Mọi người hoa hết cả mắt, vực sâu lớn như vậy thì phải vượt qua như thế nào?
Khương Tự nhìn sắc trời dần tối, nhàn nhạt nói: “Chúng ta trước tìm nơi đặt chân, xem thử đỉnh núi có cung điện phế tích bằng đá không.”
“Không sai, trời sắp tối rồi!” Tính tình Hoa Liễm Diễm nóng vội nhất nên đã ngay lập tức phóng linh lực ra ý đồ thăm dò xung quanh đỉnh núi. Ai ngờ trời đất ở đây tựa như một đầm lầy lớn, linh lực phóng ra có một nửa đã bị đầm lầy kia hấp thu, việc thăm dò khó khăn vô cùng.
“Phía đông!” Bút vẽ nhỏ bay lên trời cao, vui sướng hô: “Xung quanh vực sâu phía đông hình như có tường đá!”
Khương Tự gật đầu: “Đi phía đông.”
Hướng đông tiếp giáp với một ngọn núi khác, đây cũng là con đường nhất định phải đi qua.
Bốn người hướng về đỉnh núi phía đông mà đi, đi suốt gần nửa canh giờ quả nhiên từ xa xa thấy được cột đá bị hư hại, tức khắc mọi người vui mừng khôn xiết, trước khi ánh nắng mặt trời cuối cùng biến mất đã kịp bước vào trong phạm vi cung điện bằng đá đổ nát. Tường đá và cột đá lập tức phát ra ánh sáng màu trắng trong suốt.
“Vẫn còn may, cuối cùng hữu kinh vô hiểm tìm được cung điện bằng đá rồi!” Hoa Liễm Diễm tươi cười vui vẻ, lời còn chưa dứt đã thấy một bóng dáng màu đỏ vụt qua, bốn con rồng lửa bất ngờ hướng thẳng về phía bốn người, kèm theo đó là uy áp bát cảnh đáng sợ.
Hoa Liễm Diễm đi tít đằng trước, theo sau là Huyền Tảo và Dược Đại, cuối cùng mới là Khương Tự.
Uy áp trời đất trên đỉnh núi vốn đã cực mạnh nên cũng làm suy giảm thế công của rồng lửa, vậy nhưng tu vi của đám người Hoa Liễm Diễm đồng dạng cũng bị áp chế vô cùng. Ba vị tu sĩ thất cảnh đỉnh lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng tế pháp khí ra, dù vậy vẫn bị con rồng lửa kia đánh vào người, chỉ nháy mắt nữa thôi sẽ phải ngã vào bóng tối.
Sắc mặt Khương Tự hơi nặng nề, nàng không chút nghĩ ngợi vẽ ra một đạo ký hiệu hướng thẳng đến rồng lửa trong không trung. Hồn lực trên đầu ngón tay hóa thành một sợi xiềng xích kéo ba người Hoa Liễm Diễm từ trong bóng tối trở lại phạm vi của cung điện phế tích bằng đá.
Hoa Liễm Diễm phun ra một búng máu, nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Tân Diễm, ngươi dám đánh lén bọn ta! Thần Ẩn Các các ngươi thật không biết xấu hổ!”
Tân Diễm mặc áo gấm màu đỏ từ sau cột đá bước ra, ha ha ha cười to: “Một đám thất cảnh bé nhỏ mà cũng dám trực tiếp gọi tên ta? Hoa Liễm Diễm, nơi này là bí cảnh Thủy Nguyệt, tu sĩ chết ở đây nhiều vô số kể, dù ta có giết bọn ngươi ở đây cũng chẳng ai biết.”
Truyền nhân Thần Ẩn Các vẻ mặt cuồng vọng khi thấy Khương Tự lông tóc không tổn hao gì, sắc mặt lập tức âm trầm: “Ngươi là tu sĩ bát cảnh?”
Ba người Hoa Liễm Diễm mang theo biểu tình ngơ ngẩn nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự kia là bát cảnh?
Nàng kia phi thăng chưa đầy một năm thế mà lại có tu vi bát cảnh? Sao có thể được chứ? Tốc độ tu luyện của nàng kia là trình độ gì vậy?
“Có thể dưới pháp khí của ngươi lông tóc không tổn hao gì, nàng tất nhiên là bát cảnh.” Một giọng nói không hề gợn sóng vang lên, nữ tu khí chất u lan như từ sau cột đá bị hư hại bước ra, khuôn mặt tú mỹ, mặt mày lạnh băng.
Đúng là Cô Xạ.
“Nàng trước khi phi thăng chắc hẳn không chỉ có tu vi ngũ cảnh.”
Rất có thể là tu vi lục cảnh hoặc thất cảnh!
Không ngờ một hạ giới nho nhỏ mà có thể cho ra một nhân vật như vậy!
Cô Xạ nhớ đến những chuyện đã phải trải qua trong ảo cảnh, khuôn mặt lạnh lùng như băng sương, mỗi một lần nàng ấy chết oan chết uổng thì chừng ấy lần Khương Tự biến thành thần nữ, còn kết làm đạo lữ với Nguyệt Li.
Cho dù kia chỉ là ảo cảnh cũng đủ để khiến tâm tình nàng ấy trở nên ác liệt!
Ảo cảnh kia tựa như một chú thuật đáng sợ đã để lại bóng ma trong lòng nàng ấy!
“Cô Xạ, cô điên rồi! Chẳng lẽ cô muốn cùng Tân Diễm liên thủ… giết bọn ta?” Hoa Liễm Diễm không dám tin nhìn về phía Cô Xạ. Nàng ta dám!
“Liễm Diễm, đừng tranh cãi.”
Sắc mặt Huyền Tảo và Dược Đại xanh mét, cả hai theo bản năng túm lấy Hoa Liễm Diễm, lùi về phía sau Khương Tự.
Một chiêu đánh lén kia của Tân Diễm đã khiến mấy người họ đều bị trọng thương, thất cảnh đỉnh đối đầu với bát cảnh chẳng khác gì con gà con đứng trước mặt diều hâu.
Họ giờ chỉ có thể trông cậy vào Khương Tự. Nhưng kể cả Khương Tự có tu vì bát cảnh đi chăng nữa thì trước mắt cũng có đến hai tu sĩ bát cảnh, Cô Xạ lại còn là bát cảnh hậu kỳ.
Nội tâm hai người ẩn ẩn mang theo sự tuyệt vọng.
“Ta không có hứng thú giết cô.” Cô Xạ lạnh nhạt mở miệng: “Cũng không có hứng giết Khương Tự, các cô không xứng làm đối thủ của ta!”
Huyền Tảo và Dược Đại thở dài nhẹ nhõm một hơi, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, còn chưa tới kịp vui sướng đã thấy Tân Diễm cười lạnh nói: “Ta cũng không có hứng thú giết người, chẳng qua người như ta không thích người khác xâm nhập vào địa bàn của mình, bốn người các ngươi hoặc để nàng ta ra ngoài hoặc chết! Tự mình chọn đi!”
Tân Diễm vừa nói vừa tế ra pháp khí Trụ Thông Thiên của mình, đáy mắt hiện lên một tia thị huyết đầy hưng phấn. Nếu không ra cũng đừng trách hắn ta động thủ với mấy kẻ yếu nhớt này.
Sắc mặt ba người Hoa Liễm Diễm đột ngột thay đổi, đây là ý bức ép Khương Tự phải ra ngoài?
Bên ngoài chỉ có sương mù dày đặc, Khương Tự mà đi ra chắc chắn sẽ rơi vào trong ảo thuật sương mù kia. Nếu đến lúc đó Tân Diễm lại trở mặt vô tình thì có thể dễ như trở bàn tay giết chết mấy người họ.
Kẻ tiểu nhân này chắc chắn sẽ báo lại mối thù ngày xưa ở hải vực Đông Châu bị Khương Tự chế nhạo!
“Ngươi không sợ các sư huynh của Khương Tự sau này giết lên Thần Ẩn Các nhà ngươi à?” Hoa Liễm Diễm nghiến răng nghiến lợi.
Khương Tự lắc đầu, ý bảo Hoa Liễm Diễm không cần nói tiếp, nàng nhìn về phía Thần nữ Cô Xạ: “Thần nữ đã vào ảo cảnh sát khí?”
Sắc mặt thần nữ Cô Xạ khẽ thay đổi, nàng kia sao có thể biết được? Nàng ấy không chỉ đi vào ảo cảnh sát khí mà còn rơi vào trong ảo thuật sát khí đáng sợ nhất. Đây vốn là đòn sát thủ nàng ấy che giấu, không ngờ cứ như vậy bị một câu của Khương Tự sẽ toạc ra.
Khương Tự thấy Cô Xạ bị mình làm kinh sợ, hẳn sẽ không mạo hiểm ra tay, lúc này nàng mới nhìn về phía Tân Diễm, cười lạnh khẳng định: “Ta khuyên ngươi vẫn là chớ có mơ mộng hão huyền, ngươi không phải đối thủ của ta!”
Tân Diễm chỉ là bát cảnh sơ kỳ, lại còn tu linh lực, quy tắc Thiên Đạo nơi đây quỷ dị, nếu muốn mượn Trụ Thông Thiên giết chết nàng thì chắc chắn không có khả năng xảy ra!
Khương Tự nắm chặt thanh trúc trong tay, đón gió mà đứng. Khổ trúc của núi Đông Li không chỉ khiến người ta lục căn thanh tịnh mà có thể đánh được kẻ mang hơi thở giết chóc đầy người như Tân Diễm.
Tân Diễm thấy nàng cầm một thanh trúc đã muốn đối chọi với Trụ Thông Thiên của hắn ta? Hắn ta cười lạnh rồi huyễn hóa ra chín con rồng lửa, đang định sử dụng rồng lửa giết chết Khương Tự thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng 'Lộc cộc' thanh thúy truyền đến từ bóng đêm, kèm theo đó còn có tiếng mắng của tu sĩ. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
“Lão Cửu, mi rốt cuộc có thể dẫn đường không đấy? Mi dẫm lên chân ta rồi đây này, hoàn cảnh tối lửa tắt đèn vầy mà không châm được ngọn đèn sao?”
“Ánh đèn là vật còn sống!” Giọng Tiêu Tích U lạnh băng truyền đến: “Còn lắm lời thì tự cút đi!”
“Đừng, Cửu ca, đừng nóng giận, hắc hắc, lá chắn tử khí của huynh mở lớn chút được không, để con đường này thông thoáng xíu nha!” Hách Liên Chẩn cười hì hì làm lành, ngay sau đó than ngắn thở dài: “Cũng không biết tiểu sư muội ở đâu nữa, cái chỗ quỷ quái này chán quá à!”
Chín con rồng lửa tựa như tên đã lên dây của Tân Diễm cứng đờ lại. Tiêu Tích U của Cửu U Địa! Hách Liên Chẩn của Hách Liên gia Trung Châu! Hai người này, một thất cảnh đỉnh, một bát cảnh!
Sắc mặt Tân Diễm xanh mét.
Ba người Hoa Liễm Diễm mừng cực, là các sư huynh của Khương Tự! Bọn họ thế mà lại có thể đi lại trong sương mù dày đặc, đỉnh thiệt!
“Ớ, Cửu ca, phía trước có ánh sáng, nhanh nhanh đi mau!”
“Còn có sát khí!” Tiêu Tích U lạnh lùng mở miệng.
Hoa Liễm Diễm thấy thế, vội vàng hô: “Hách Liên Chẩn, tiểu sư muội của ngươi ở đây này!”
Lời còn chưa dứt, hai bóng dáng đã xuất hiện trong cung điện bằng đá.
“Tiểu A Tứ!”
“Tiểu sư muội!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Khương Tự thấy Tân Diễm đã sợ tới mức thu pháp khí về vội, mỉm cười chào hỏi: “Thất sư huynh, Cửu sư huynh!”
“Tiểu sư muội, cũng may muội vẫn bình yên vô sự, bọn huynh tìm muội mất bao nhiêu ngày, tất cả là tại cái nơi quỷ quái múi không ra núi sông không ra sông này! Bọn huynh bị lạc đường trong núi đến mức cả cha mẹ còn quên mất rồi đây này!” Hách Liên Chẩn vui sướng tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, nhìn thấy Khương Tự lông tóc không bị tổn hại gì, vẫn là tiểu sư muội xinh xinh xẻo xẻo hay cười như cũ, lúc này mới yên lòng, hê hê bật cười.
Tiêu tích U nhìn về phía Tân Diễm mang đầy sát khí trong cung điện bằng đá, lạnh lùng nói: “Lão Thất câm miệng, lát nữa ôn chuyện tiếp, A Tứ, người này có thù oán với muội?”
Hách Liên Chẩn thấy rõ Tân Diễm và Cô Xạ, cười lạnh nói: “Ế, đây không phải người truyền nhân của Thần Trùng Các đấy sao? Tiểu sư muội, có phải hắn ta nhân lúc bọn huynh không ở đây nên muốn bắt nạt muội không?”
Tân Diễm tức giận muốn hộc máu mồm, tên gà còi nhà Hách Liên kia vậy mà cũng dám mắng hắn ta? Nếu không phải kiêng kỵ người Cửu U Địa, hôm nay hắn ta nhất định sẽ phế đạo căn của thằng nhãi này!
Khương Tự vội vàng kéo hai vị sư huynh qua một bên nghỉ ngơi.
“Thất sư huynh, Cửu sư huynh, các huynh có từng nhìn thấy Đại sư huynh và Lục sư huynh không?”
“Không, trên đường huynh gặp Lão Cửu, có điều nghe nói Nguyệt Li, Lão Lục và Lão Bát đều đã vào Núi Bất Hồi, sớm muộn gì gặp lại thôi, cứ như chúng ta vầy nè.” Hách Liên Chẩn ha ha cười.
“Nguyệt Li hẳn đã vào núi bên kia, huynh ấy có thú một sừng, thời gian di chuyển so với chúng ta nhanh hơn, hơn nữa nơi đây quỷ dị, huynh ấy tất nhiên sẽ đi trước dò đường.” Tiêu Tích U trầm giọng suy đoán.
“Tiểu sư muội, sao muội phát hiện cung điện bằng đá này có thể ngăn cản sương mù?” Hách Liên Chẩn ngạc nhiên nhìn nơi đây một lượt: “Bọn huynh dọc theo đường đi đều dựa vào tử khí đáng chết của Lão Cửu, vẫn lần đầu tiên gặp được phế tích bằng đá.”
“Vậy vận may của mấy người cũng quá kém.” Hoa Liễm Diễm hừ lạnh: “Bọn ta vào núi hai ngày hai đêm đã đi tới đỉnh núi, mỗi lần đều có thể tìm được cung điện bằng đá!”
“Hai ngày hai đêm?” Hách Liên Chẩn kinh hãi kêu lên một tiếng.
Cô Xạ đứng bên kia cũng nhịn không được liếc mắt nhìn qua. Mấy người nàng ấy đã vào núi hơn mười ngày, dọc đường thương vong nặng nề, chỉ còn dư lại hai người nàng ấy và Tân Diễm, vẫn là nàng ấy trong lúc vô ý mới phát hiện ra nơi này!
Khương Tự thế mà mới vào núi hai ngày đã có thể lên được đến đỉnh núi?
Khương Tự gật đầu, nàng nói hết những chuyện xảy ra trên đường, cũng chẳng kiêng dè Cô Xạ.
“Chỗ cửa núi vậy mà lại có một cỗ ý chí? Lại còn là ý chí của nữ nhân? Nơi này chẳng lẽ là địa bàn của một nữ thần? Bảo sao đêm qua bên trong ảo cảnh giọt nước cuối cùng lại có bóng dáng của một nữ nhân xuất hiện! Đúng rồi, Lão Cửu, mi vẫn chưa nói với ta mi đã vào ảo cảnh gì đâu đấy!”
Tiêu Tích U lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, ồn ào chẳng khác gì họ nhà quạ đen!
Khương Tự thấy thế, mỉm cười hỏi: “Các sư huynh đói bụng chưa? Ăn một chút gì đi!”
Khương Tự lấy vải và rổ đựng đồ ăn cơm dã ngoại ra, sau đó tiếp tục lấy một rổ linh quả, linh lộ còn có linh khuẩn, thấy Liễm Diễm đứng một bên nhìn đến đôi mắt thẳng tắp, cười cười mời: “Ba vị cũng cùng qua ăn chút đi.”
Huyền Tảo và Dược Đại được chiều mà lo.
Hoa Liễm Diễm lại vô cùng phấn khởi, kết quả vừa cười một cái đã chạm đến miệng vết thương, tức khắc hung hăng trừng mắt một cái tóe lửa với Tân Diễm, đồ chó chết, chờ nàng ta quay về Bách Hoa Tông sẽ méc với sư tổ cho biết mặt!
Khương Tự cầm bảy tám loại linh quả ra, ngoại trừ đào tiên thì những thứ khác đều là linh quả bát phẩm.
Hoa Liễm Diễm thấy trước đó nàng đều ăn linh khuẩn, không ngờ ấy thế mà còn giấu nhiều linh quả như vậy, nhìn qua đào tiên này, lại ngó sang quả Long Lân cùng những linh quả ẩn chứa linh khí nồng đậm khác, chỉ một quả thôi chắc cũng đủ để bù hết linh lực mà mấy người nàng ta đã tiêu hao. Nàng ta tức khắc vui sướng chạy qua.
“Được rồi!” Hai người Huyền Tảo và Dược Đại vội vàng lấy ra một túi linh châu lớn.
Khương Tự thấy thế cũng không từ chối, thu linh châu rồi sáu người cùng vây quanh rổ đựng đồ ăn dã ngoại ăn linh quả, uống linh lộ, bổ sung tinh lực và thể lực, tiện thể chữa thương!
Thần nữ Cô Xạ ngồi một bên không thay đổi biểu cảm, im lặng nhắm mắt thanh tu.
Sắc mặt Tân Diễm âm trầm nhìn qua, hắn ta không nói một lời mà ăn đan dược, khôi phục linh lực đã tiêu hao.
Một đêm rất nhanh đã trôi qua.
Một đêm này không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Giờ đã gặp lại Thất sư huynh và Cửu sư huynh, Khương Tự khó có được nghỉ ngơi trong chốc lát, khi tỉnh lại, trời cũng vừa sáng!
Ban đêm trong núi có mưa nhỏ trong chốc lát, nhiệt độ vô cùng thấp.
Khương Tự lấy một chiếc áo choàng khoác lên, bước ra khỏi cung điện bằng đá. Bên ngoài tường đá, cột đá chính là vực sâu vạn trượng. Đây là một cung điện bằng đá được kiến tạo trên vách đá vực sâu, tác dụng thì đến giờ vẫn chưa rõ, có vẻ giống như một chỗ nghỉ chân tạm thời.
Khương Tự quay đầu đã thấy Cô Xạ không biết đã đứng cách đó không xa từ bao giờ, tầm mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm áo choàng phong lan trên người nàng, thấy nàng nhìn qua lại mang vẻ mặt không chút biểu tình rời khỏi.
“Tiểu sư muội, muội đang nhìn gì đó?” Hách Liên Chẩn hưng phấn chạy tới.
Khương Tự nhìn về phía vực sâu vạn trượng kia: “Nhìn xem nên qua vực sâu bằng cách nào đó.”
“Lão Cửu sẽ đưa chúng ta qua đó. Không ngờ đạo thuật nát kia của Lão Cửu ở chỗ này lại phát huy được tác dụng lớn. Huynh ấy chỉ cần mở một lá chắn tử khí thì có thể che chắn khỏi sương mù dày đặc luôn!” Hách Liên Chẩn cười khoe ra một hàm răng trắng, sung sướng khịa: “Chúng ta vẫn nên để Lão Cửu vất vả nhiều chút đi! Dù sao ngày thường giữ hắn lại cũng không có tác dụng gì lớn hết!”
Khương Tự hơi hơi mỉm cười: “Không cần, trên vực sâu vạn trượng này có một cái xiềng xích hư không, chúng ta dẫm lên xiềng xích rồi qua là được!”
Khương Tự chỉ về xiềng xích hư không bị giấu kín trong màn sương mù dày đặc bên dưới.
Hách Liên Chẩn xoa xoa đôi mắt, tươi cười trên mặt cứng lại, cái này mà cũng có thể nhìn được? Tiểu sư muội là hỏa nhãn kim tinh à?
“Đi xiềng xích hư không?” Ngay lập tức ba người Hoa Liễm Diễm và Dược Đại thất thanh kêu lên, nhìn sương mù dày đặc màu đen đáng sợ kia cùng với xiềng xích không thấy điểm cuối, cười không nổi!
Này… ai có thể đi qua được!
Mọi người nhìn về phía vực sâu không thể đo đếm được cùng với màn sương màu đen dày đặc trước mắt, đáy lòng không thể ngăn nổi cảm giác phát lạnh.
Hoa Liễm Diễm nhìn về phía Khương Tự, tươi cười hơi cứng đờ: “Chúng ta thật sự muốn đi trên xiềng xích hư không kia à?”
Nàng ta giờ coi như cũng đã nhìn ra, các sư huynh này của Khương Tự ấy à, cả đám đều cuồng chiều sư muội, tất cả đều nghe theo Khương Tự!
Khương Tự gật đầu: “Núi Bất Hồi không có cách nào quay đầu lại, chúng ta nhất định phải đi qua xích sắt!”
“Trong màn sương màu đen này cất giấu đạo thuật công kích, chúng ta lại không có tử khí hộ thể, đến lúc đó còn chưa đi tới được vách núi đối diện cũng sẽ chết trong ảo thuật.” Huyền Tảo nhíu mày nói.
Khương Tự nhìn tường đá và cột đá bị tổn hại, đôi mắt trăng non hơi hơi tỏa sáng: “Cho nên chúng ta cần cõng cột đá kia đi lên xích sắt!”
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, Hách Liên Chẩn hơi ngớ ra rồi ngay sau đó vỗ đùi, cười to khen liên hồi: “Tiểu sư muội, sao muội có thể nghĩ ra biện pháp hay thế, quá tuyệt rồi! Trời ạ, hóa ra cách phá giải màn sương đen này vẫn luôn ở ngay trước mắt mà bị chúng ta xem nhẹ! Lão Cửu, tác dụng duy nhất của nhà mi cuối cùng đã mất rồi đấy!”
Tiêu Tích U: “……”
Tu sĩ anh tuấn diện đồ vải bố, chân đi giày rơm như suy tư gì đó mà nhìn thoáng qua Khương Tự, trên gương mặt không có bất cứ gợn sóng nào, thế nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn.
“Cửu sư huynh, còn cần huynh trước làm một thí nghiệm để xem biện pháp này có hiệu quả hay không.” Khương Tự nhìn về phía Tiêu Tích U, cong cong mắt cười, tươi cười thậm chí còn chiếu sáng sương mù trong núi đến nỗi chúng phai nhạt đi vài phần.
Cửu sư huynh có tử khí hộ thể là người thí nghiệm tốt nhất được chọn.
Tiêu Tích U gật đầu, bàn tay lớn hút mạnh một đoạn cột đá đã bị gãy sập trên mặt đất lên, hắn tung người lên rồi phi thân đi vào trong sương mù màu đen. Ngay lập tức vô số sương mù giống như gặp phải khắc tinh dần dần tiêu tán để lộ ra một sợi xích màu đen thô to giữa vực sâu.
Mọi người thấy phương pháp này có hiệu quả, ai nấy vui cực!
Được cứu rồi!
Bọn họ cũng có thể đi qua vực sâu! Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
“Khương Tự, cô quá tuyệt vời!” Hoa Liễm Diễm bội phục sát đất, giờ phút này đã sớm không còn ghen tị nữa, đây là đồng đội giống thần trong truyền thuyết chắc luôn! Quá mạnh!
Khương Tự cười ngọt ngào để lộ hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Vậy chúng ta nhanh nhanh đi qua vực sâu đi! Nguyệt Li chắc hẳn đang giờ chúng ta ở phía đối diện đó! Tiểu sư muội, sao cún con này của muội mãi không chịu lớn thế? Thú Kỳ Lân chắc cũng có thể bay nhỉ?” Hách Liên Chẩn ghen tị lắm lắm lại vô cùng hâm mộ nhìn qua nhóc thú Kỳ Lân nằm trong túi xách của Khương Tự.
Thú Kỳ Lân?
Ba người Hoa Liễm Diễm ngáo ngơ, do đã khiếp sợ quá nhiều lần nên giờ không biết nên phản ứng ra sao nữa. Linh thú của Khương Tự không ngờ lại là thú Kỳ Lân trong truyền thuyết?
“Tuyết Đoàn Tử còn nhỏ mà nhỉ!” Khương Tự vuốt đầu cún con, cười trả lời.
Nhóc thú Kỳ Lân “Uông” một tiếng, rúc đầu nhỏ qua đi, hừ, nó khinh không thèm nhìn tu sĩ thối này.
Hoa Liễm Diễm kinh sợ: “Khương Tự, này thật là thú Kỳ Lân? Vậy sao nó sủa tiếng cún?”
Khương Tự mỉm cười đáp: “Tuyết Đoàn Tử vẫn luôn cho rằng bản thân là cún con!”
Mọi người: “……”
Do cô vẫn luôn gọi nó là cún con chứ gì!
“Xiềng xích vực sâu này dài vô cùng, chúng ta phải nhanh nhanh đi qua thôi.” Tiêu Tích U đánh gãy đề tài mọi người đang tám.
Mọi người tức khắc sôi nổi đi tìm cột đá vừa tay.
“A Tứ, ta tới giúp cô cõng.” Bút vẽ nhỏ “Vèo” một cái xuất hiện, chọn một cây cột đá không thô không nứt gãy, mới hơi nhấc cột đá lên xíu xiu nó tức khắc suýt nữa bị áp cong.
“Cột đá này cổ quái lắm, ta dùng hồn lực cõng thử xem.” Khương Tự phóng hồn lực ra đã thấy Vô Tự Thiên Thư vốn dĩ ở bên hông giờ tự động mở, nó bao phủ lên cột đá, ngay lập tức cột đá bị đứt gãy kia bỗng nổi lên trên không trung, nhẹ tựa lông hồng mà không tốn chút sức nào.
Bút vẽ nhỏ: “……”
Mọi người lựa chọn cột đá xong đâu đấy, thử khênh lên mới phát hiện cột đá này quá nặng. Mấy người họ đều là tu sĩ thất cảnh và bát cảnh nhưng một cột đá gãy mà cũng nặng như cả một ngọn núi.
“Chờ một chút, để Cô Xạ và Tân Diễm đi trước, miễn cho chúng ta vừa đi thì Tân Diễm vô sỉ tiểu nhân kia chém đứt xích sắt hại chúng ta!” Hoa Liễm Diễm nhìn về phía Tân Diễm và Cô Xạ đứng cách đó không xa, vẻ mặt khinh thường.
Tân Diễm cười lạnh: “Chê ta ngốc? Nếu ta đi trước, các ngươi hại ta thì sao?”
Tiêu Tích U lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, cả người toát ra một cỗ sát khí khiến người ta hít thở không thông.
Hách Liên Chẩn cũng cười xấu xa xắn tay áo: “Ngươi đi trước hay giờ để bọn ta đánh luôn vào vực sâu, tự mình chọn đi!”
Sắc mặt Tân Diễm xanh mét, gã ta nhìn về phía Cô Xạ.
Cô Xạ gật đầu: “Đi thôi.”
Cô Xạ nói xong cũng bắt đầu chọn một cột đá bị vỡ, nâng lên rồi dẫn đầu đi về hướng xiềng xích nơi vực sâu, từng bước đi đều vững vàng đứng trên xiềng xích.
Những người khác cũng lần lượt đi theo.
Khương Tự nhìn qua thấy đá vỡ rơi đầy đất, nghĩ nghĩ rồi lấy túi gấm nguyệt quang để lại tin tức cho Lục sư huynh và Bát sư huynh, cuối cùng mới đi theo mọi người.
Sợi xích trong hư không kia nhìn có vẻ dọa người nhưng thực chất ổn định vô cùng. Mọi người mang theo cột đá đi từng bước qua mà không thấy nó lung lay chút nào tựa như con đường lớn được làm từ xích sắt vậy.
Cô Xạ và Tân Diễm đi tít đằng trước, kế tiếp là Hoa Liễm Diễm và ba người Huyền Tảo, nhóm ba người Khương Tự đi cuối cùng.
“Sư muội, nếu muội nâng cột đá mà nặng quá thì cứ ném thẳng vào trong vực rồi để Lão Cửu mở một lá chắn tử khí cho, huống hồ muội đi giữa hai bọn huynh chắc cũng chẳng cần dùng đến cột đá đâu, đúng không?” Hách Liên Chẩn đi ở phía trước, thường thường quay đầu lại nhìn Khương Tự.
Tiêu Tích U: “……”
Tu sĩ anh tuấn mặc áo vải bố, chân đi giày rơm không lên tiếng từ chối, hắn dĩ nhiên có thể mở ra một lá chắn tử khí. Cột đá nặng như vậy đáng lẽ không nên để nữ tu khiêng qua!
Khương Tự thấy hắn xoắn xoắn người quay qua quay lại nói chuyện, chỉ sợ hắn ngã khỏi sợi xích màu đen nên đành chớp chớp mắt rồi chỉ chỉ vào Vô Tự Thiên Thư của mình. Vô Tự Thiên Thư còn giúp nàng khiêng qua mà.
Hách Liên Chẩn trợn mắt há mồm, ngay lập tức chuyển sang chế độ hâm mộ suýt phát khóc! Trên người tiểu sư muội toàn là các loại pháp bảo lợi hại, thật hâm mộ!
Hắn chẳng khác gì con cháu thế gia tiên môn Trung Châu hàng giả cả!
“Thật thật… thật lạnh!” Hoa Liễm Diễm đi đằng trước Hách Liên Chẩn lạnh đến mức hàm răng va vào nhau: “Khương Tự, các cô có cảm thấy… cực… cực kỳ… lạnh không?”
Khương Tự cảm thấy bản thân đã lạnh đến mức run bần bật, trên lông mày kết đầy băng sương, cả người chấn động, sau đó lại cảm giác khí trong vực sâu càng ngày càng thay đổi. Bọn nàng giống như đi ở chốn đầy băng tuyết, nơi nơi chỉ có một màu trắng xóa.
Khương Tự vội vàng lấy áo choàng khoác lên người mà vẫn có cảm giác hai chân tựa như bị đông cứng trên dây xích sắt vậy.
“Thất sư huynh, Cửu sư huynh, muốn muội giúp các huynh nâng cột đá không?”
“Không cần, thế này còn… chưa … đủ đông lạnh… đông lạnh huynh… đâu.”
Tiêu Tích U: “Là ảo cảnh, đi qua là ổn thôi.”
Mọi người cắn chặt răng, căng da đầu cố tiến lên phía trước, đi đến mức hai chân gần như mất tri giác, hoàn toàn dựa vào bản năng mà bước tiếp thì loại ảo giác lạnh lẽo đến tận xương này cuối cùng cũng biến mất, băng tuyết xung quanh bị hòa tan, nhiệt độ bắt đầu không ngừng tăng lên.
Núi tuyết xung quanh vực sâu dần tan đi, phong đỏ đầy núi cứ như thể bị cháy bùng lên khiến nhiệt độ tăng lên mức cực thịnh.
Rất nhanh toàn bộ vực sâu bắt đầu bốc cháy, dung nham sôi ùng ục, mọi người cứ như bị nướng chín cả da thịt nhưng vẫn cố gắng bước qua lửa cháy, dung nham bên dưới.
“Đều… đều đã cõng… cột đá rồi mà… sao ảo cảnh còn lợi hại như vậy?” Hoa Liễm Diễm đã mệt đến mức chỉ muốn nằm sấp, lại nghĩ đến nguy hiểm khi rơi vào vực sâu mới cố gắng chống đỡ. Ấy thế mà phía sau còn có một tên Hách Liên Chẩn không có mắt nhìn cứ thúc giục nàng ta đi tiếp.
Đồ tu sĩ cún không có tim này!
Hoa Liễm Diễm chỉ có thể cắn răng tiếp tục bước về phía trước.
“Là do khi đi trên xiềng xích vực sâu có ảo cảnh trời đất tự nhiên.” Khương Tự nhìn màn sương đen bị ép lui về phía sau, những ảo cảnh trong màn sương đen tất cả biến thành dung nham cháy ùng ục.
Nếu không phải bọn nàng đang cõng cột đá thì có lẽ dung nham này sẽ bùng lên bao phủ hết tất cả bên trong.
“Chúng ta đã đi được nửa đường rồi.” Tiêu Tích U nhìn thoáng qua xích sắt đang ẩn trong sương mù dày đặc rồi đánh giá lộ trình.
Mọi người nghe vậy nháy mắt lên tinh thần cố gắng đi về phía trước, một chút cũng không dám dừng lại, chỉ sợ dừng lại một chút thôi thì vĩnh viễn sẽ ở lại nơi này.
Dọc theo đường đi, ảo cảnh nổi lên khắp bốn phía. mọi người đi từ trời đất ngập tràn băng tuyết tới thế giới dung nham rồi lại đi qua không gian đầy băng tuyết, cứ thế liên tục cho tới khi khi cơ thể đông lạnh mất hết tri giác thì cuối cùng mọi ảo giác đã biến mất. Sương mù dày đặc phía trước dần dần tan đi để lộ một ngọn núi trắng trong như ngọc.
“Là tuyết tùng, tuyết tùng đầy núi.” Huyền Tảo giọng không rõ kêu lên.
(*) Tuyết tùng: thực vật lá kim thuộc họ Thông, chi Thông tuyết, được biết đến với tên khoa học là Cedrus Deodara. Tuyết tùng bắt nguồn từ phía Tây của dãy Himalaya thuộc khu vực Địa Trung Hải, có nhựa gỗ với mùi hương cay nồng đặc trưng, thường phân bố ở khu vực có độ cao 1500-3200m tại dãy Himalaya và từ 1000-2200m đối với khu vực Địa Trung Hải.
Toàn bộ ngọn núi tuyết trước mặt nơi nơi đều có tuyết tùng, chúng chiết xạ với ánh mặt trời lộng lẫy hội tụ tạo nên một ngọn núi như ngọc sáng bừng lên.
Khương Tự hơi hơi giật mình, đằng sau vực sâu không ngờ lại là một ngọn núi tuyết tràn ngập những hạt sương, lại được ngọn núi đầy lá phong đỏ rực tôn lên, hai thế đối lập cũng tựa như ảo cảnh lửa băng giữa trời đất.
Nơi này không ngờ lại kỳ diệu như thế, nơi nơi chốn chốn đều tương tác qua lại lẫn nhau.
“Chúng ta sắp tới, phía trước chính là đỉnh núi.” Dược Đại nghẹn ngào kêu lên một tiếng, biểu cảm mừng rỡ như điên, đi qua mới thấy trên sợi xích sắt màu đen có kết một tầng băng sương trắng như tuyết, thậm chí đã gần đến núi tuyết.
“Cẩn thận dưới chân trơn.” Khương Tự nhắc nhở.
Mọi người thật cẩn thận dẫm lên trên xích sắt, từng bước từng bước leo lên núi tuyết, sau đó mới buông hết cột đá trên người sang một bên, ngã nằm xuống nền tuyết bò đến không thể đứng dậy.
Ba người Khương Tự đang muốn tiếp tục đi tiếp thì thấy Tân Diễm vốn dĩ còn đang nằm trên nền tuyết đột nhiên phi thân thẳng lên, tế Trụ Thông Thiên ra. Ngay lập tức chín con rồng lửa hướng thẳng đến ba người.
Đám người Hoa Liễm Diễm hít hà một hơi, không kịp ra tay ngăn cản đã thấy bốn con rồng lửa nhào về phía Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U, năm con rồng lửa còn lại đều hướng về phía Khương Tự.
“Ha ha ha ha, các ngươi đều đi chết đi!” Tân Diễm tế ra chín con rồng lửa, trực tiếp bổ về phía xiềng xích kết đầy băng sương.
“Đáng chết!” Sắc mặt Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U đột ngột thay đổi, không hẹn mà cùng ném cột đá trên lưng xuống, ngay lập tức tế pháp khí ra, xích sắt vừa đứt thì A Tứ chắc chắn sẽ rơi vào vực sâu.
“Đi!” Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U đồng thời hô lên một tiếng, làm lơ công kích bát cảnh đáng sợ, cố gắng vận dụng linh lực đưa Khương Tự về phía núi tuyết phía đối diện.
Ngay khi cột đá rơi xuống vực sâu, hai người đã bị rồng lửa và sương mù màu đen dày đặc bao vây.
Hách Liên Chẩn chỉ có tu vi thất cảnh đỉnh nên chớp mắt đã bị rồng lửa công kích đến nỗi phun ra một ngụm máu.
Quanh thân Tiêu Tích U ngập tràn tử khí, hắn đánh chết hai con rồng lửa.
Hai người lập tức bị vô số sương mù dày đặc vây lấy. Mang đi share hoặc trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Bên kia Khương Tự nhìn thấy tất cả trước mắt, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, lần đầu tiên phát ra cảm xúc phẫn nộ, một đạo Sát Tự Phù chém ra trực tiếp đánh tan năm con rồng lửa. Dư uy còn sót lại lan đến đâm thẳng vào xích sắt khiến nàng rơi thẳng tắp xuống vực sâu.
Khi rơi xuống, nàng nhìn về phía Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U bị sương mù dày đặc bao phủ, theo bản năng ném Vô Tự Thiên Thư ra. Vô Tự Thiên Thư tản ra ánh sáng màu vàng nâu nhàn nhạt xua tan sương mù dày đặc rồi lập tức bao phủ lấy hai người Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U.
“Tiểu sư muội!” Sắc mặt cả hai đột ngột thay đổi, duỗi tay muốn kéo nhưng đã không kịp.
Mắt thấy Khương Tự chuẩn bị rơi vào trong vực sâu thì một ánh sáng trắng như tuyết hiện lên, những lời ánh sáng đi qua thì sương đen đều tiêu tan.
Một người cưỡi thú Nguyệt Quang Nhất Giác trắng tuyết từng bước từng bước đi đến, nhẹ nhàng đón lấy Khương Tự đang rơi xuống rồi ngay lập tức bay lên đỉnh núi tuyết.
“Nguyệt Li!” Hách Liên Chẩn vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên.
Nguyệt Li ngồi trên lưng thú một sừng, tay ôm lấy Khương Tự, mặt mày lạnh băng nhìn về phía Tân Diễm, gằn từng chữ một: “Ngươi là người đầu tiên chết trên tay ta.”
Thuật Ngôn Linh dốc toàn bộ lực lượng.
Chỉ trong nháy mắt Tân Diễm đã thất khiếu đổ máu, cả người không thể động đậy được, hắn ta dường như bị một quy tắc đạo thuật đáng sợ vây giết bên trong!
Thuật Ngôn Linh!
Bí thuật thượng cổ thần bí nhất của Nguyệt phủ cho phép nói ra miệng là có thể thực hiện ngay!
Người này thế mà lại có tu vi bát cảnh đỉnh!
Nội tâm Tân Diễm hoảng hốt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, đến pháp khí hắn cũng không kịp tế ra, sức sống trên người lấy một tốc độ khủng bố nhanh chóng trôi đi.
“Nguyệt Li, giết hắn chỉ ô uế tay huynh!” Tu sĩ mặc áo vải bố, chân đi giày rơm lạnh lùng mở miệng, đồng thời phi thân từ trên xích sắt lên núi tuyết, tử khí quanh thân tràn ngập. Hắn tế ra một đạo tử thuật đá văng người vào trong vực sâu vạn trượng!
Nguyệt Li ngay lập tức duỗi tay che đôi mắt của Khương Tự lại.
“Móa nó! Lão Cửu kia, sao mi không để cho ta đánh chết hắn? Dám đánh lén ông đây!!!” Hách Liên Chẩn phi thân lên núi tuyết, lau vết máu ở khóe miệng, ô, đau quá.
“Tốc độ của mi quá chậm!”
Chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong mấy phút mà ba người Hoa Liễm Diễm đã chảy mồ hôi lạnh đầy người, một kẻ có tu vi bát cảnh mà chỉ cần một câu nói, một đạo tử thuật của hai người kia đánh chết?
Tuy rằng lần vào núi Bất Hồi này không khác gì rơi vào đầm lầy, mỗi bước đều khó đi, ai nấy cũng có vết thương lớn vết thương nhỏ không ngừng xuất hiện, đã thế lại còn phải đối mặt với nguy cơ của các loại ảo cảnh xảy ra bất cứ lúc nào, thế nhưng kia là tu sĩ bát cảnh đấy!
Ai ngờ bị hai người này chém giết đơn giản như bổ dưa thái rau vậy!
Hoa Liễm Diễm ngơ ngẩn, quay sang nhìn thấy gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không chút tì vết kia của Nguyệt Li, nàng ta nào còn tâm tư ái mộ nữa, trong thâm tâm giờ chỉ có sự sợ hãi. Thậm chí giờ phút này ngay cả nhìn Hách Liên Chẩn cũng đáng yêu hơn vài phần.
Đầu ngón tay Cô Xạ nắm chặt lại, ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Đại sư huynh!” Khương Tự xoay người nhìn chàng, tay chân lạnh lẽo, vành mắt ngay lập tức đỏ lên.
Tuy rằng trong nháy mắt khi rơi xuống vực sâu kia, Bút vẽ nhỏ đã lên tiếng nhắc nhở nàng thúc giục động phủ giữ mệnh, thế nhưng khi trong chớp mắt thấy chàng xuất hiện, nào mới biết cảm giác lạnh lẽo gắn chặt vào trong sinh mệnh đã bị xua tan hết, tiểu đế cơ đã chết ở hành cung kiếp trước giờ sẽ không cảm thấy lạnh nữa!
“Đừng sợ, sẽ không sao.” Nguyệt Li dịu giọng an ủi.
Sau đó chàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Cô Xạ đang ngồi trên nền tuyết. Khi Tân Diễm lập tức ra tay, chỉ có nàng ta nhận ra, tuy nhiên nàng ta cũng chẳng có ý định ngăn trở!
Cô Xạ bị một cái liếc mắt của chàng lạnh đến thấu tim, muốn giải thích nhưng rồi nhìn chàng vốn lạnh nhạt như vậy, không muốn người khác đến gần như vậy lại có thể an ủi Khương Tự. Thậm chí thú một sừng của chàng còn bằng lòng cõng Khương Tự.
Chỉ một khắc đó thôi, nàng ấy một câu cũng không nói ra được.
Chuyện này giống hệt như trong ảo cảnh, chàng ấy chỉ muốn gần gũi với nàng kia.
Cô Xạ cười tự giễu, trong nụ cười có vài phần thê lương.
Hóa ra nàng ấy chần chờ một chút thôi, không ra tay cũng đều là sai cả!
Nguyệt Li!
Nguyệt Li!
Chàng chắc hẳn là người vô tình nhất dưới bầu trời này, cũng hiểu cách làm thế nào khiến trái tim một người đau đớn nhất.
Hoa Liễm Diễm bò dậy, vỗ vỗ tuyết trên người rồi mới hỏi: “Khương Tự, cô không sao chứ?”
Khương Tự đã bình phục nỗi lòng quay cuồng, lắc đầu nói: “Ta không sao, ít nhiều nhờ Đại sư huynh kịp thời xuất hiện!”
“Tiểu sư muội, vừa rồi muội cũng quá mạo hiểm, nếu không phải Lão Đại xuất hiện, huynh và Lão Cửu còn muốn theo muội nhảy đấy!” Hách Liên Chẩn nhe răng cười nói: “Có điều thấy muội thà bản thân rơi vào vực sâu cũng muốn cứu Thất sư huynh, Thất sư huynh thật cảm động, chờ sau này trở về, muội cứ làm Tiểu Bát nhà Hách Liên chúng ta đi.”
Tiêu Tích U: “……”
Nguyệt Li: “……”
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Liễm Diễm liếc qua, đây không phải đồ ngốc chứ? Lại còn là một tên ngốc tự luyến!
Khương Tự rõ ràng cứu hai người hắn và tiêu tích U cơ mà.
Có điều chỉ bằng thời khắc nguy cơ sống chết cận kề, mấy người này đều nghĩ đến chuyện cứu đối phương trước tiên, tình nghĩa sư huynh muội như vậy thật khiến nàng ta ghen tị. Thời buổi này liệu có được mấy người sẽ bị người khác mà tự đâm đầu vào chỗ chết đâu? Đó rốt cuộc là tình nghĩa sâu nặng cỡ nào?
Nhờ lần pha trò này của Hách Liên Chẩn, không khí đột nhiên nhẹ nhàng hơn vài phần.
Khương Tự nhảy xuống từ lưng thú một sừng, nhìn những hạt sương khắp núi tuyết, hỏi: “Đại sư huynh, tình huống ở đây là sao?”
Nguyệt Li sờ sờ sừng thú của thú một sừng, để nó tự đi trong rừng chơi, nhàn nhạt đáp: “Mọi người đi theo ta.”
Mọi người đi theo Nguyệt Ly rời khỏi vách đá trên vực sâu hướng về phía đỉnh núi không biết đã đi bao lâu mới nhìn thấy đỉnh núi tuyết, bên trên có một tòa cung điện lẳng lặng đứng sừng sững giữa trời!
Mái vòm nhòn nhọn của tòa cung điện hướng thẳng lên trời mang hơi thở cổ kính thần bí, nó bị tuyết trắng bao trùm. Sau khi màn đêm buông xuống, ánh trăng lẳng lặng chiếu lên cung điện tựa như thắp sáng một cung điện trên trăng.
Hô hấp của mọi người cứng lại, suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Đây mới là cung điện chân chính chứ không đổ nát thê lương, không có những cột đá gãy đổ hay đá vụn rơi đầy đất.
Liệu có phải đây chính là nơi truyền thừa chân chính của bí cảnh Thủy Nguyệt?
“Nơi này không có sương mù dày đặc công kích.” Hoa Liễm Diễm vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.
Bóng tối dần buông xuống, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, ở đây không còn sương mù màu đen dày đặc, cũng chẳng có ảo thuật công kích, chỉ có tuyết trắng đầy núi và cung điện được ánh trăng chiếu sáng nằm giữa nền tuyết.
Mọi người đi vào mới phát hiện ra cung điện này vẫn sử dụng đá làm vật liệu xây dựng. Tuy nhiên bởi vì đã xây dựng từ lâu nên trong vẻ thô ráp cổ kính còn mang theo chút gì đó trang nghiêm.
“Đây là đá gì thế? Hình như nó còn có thể hấp thu ánh trăng?” Khương Tự nhìn ánh trăng chiếu rọi cung điện bằng đá chiết xạ tạo ra vầng sáng dịu nhẹ, những tường đá này với cung điện nàng gặp trước đó trong rừng phong đỏ giống hệt nhau.
Nàng thậm chí còn hoài nghi cung điện bằng đá trên núi Đông Li cũng sử dụng loại đá này.
“Hẳn là đá Nguyệt Thiên. Nghe đồn loại đá này có thể chứa đựng nguyệt hoa, cho nên trong đêm tối mới có thể tản mát ra ánh trăng.” Nguyệt Li mở miệng giải thích.
Chàng nhìn cung điện tràn ngập nguyệt hoa, muốn hấp thu đôi chút nhưng chỉ khẽ run lên rồi dừng lại.
Tiêu Tích U như suy tư gì đó mà nhìn chàng một cái, Nguyệt Li hôm nay hình như không đúng lắm.
“Chưa từng nghe qua, có điều không có sương mù dày đặc công kích là tốt rồi. Lão Đại, huynh có vào nhìn thử chưa?” Hách Liên Chẩn cười nhe răng hỏi.
Nguyệt Li lắc đầu: “Núi này bốn phía đều là vực sâu, cứ như thể tự dưng mọc lên từ giữa vực sâu vậy hoặc từ trên trời rơi xuống. Khắp núi tuyết ngoại trừ tòa cung điện này cũng chỉ có tuyết tùng mọc đầy núi.”
Hoa Liễm Diễm kích động nói: “Vậy chúng ta vào xem đi.”
Nàng ta đi rồi hai bước mà chỉ thấy mọi người đều nhìn mình, ngượng ngùng cười trừ: “Mọi người trước, mọi người đi trước đi!”
“Ta đi trước. Lão Thất cản phía sau.” Tiêu Tích U mặt không biểu tình phân việc, nói xong dẫn đầu đi về hướng bên trong cung điện.
“Lão Cửu, ta bị thương, trọng thương đó!”
Tiêu Tích U đẩy cánh cửa đá của cung điện ra. Cửa đá cực lớn phát ra một tiếng vang nặng nề. Một hơi thở cổ xưa lập tức ập vào khiến sắc mặt mọi người đều nặng đề hơn vài phần.
Sau khi mở cửa đá ra mới thấy một con đường cực dài. Hai bên thông đạo chỉ có bóng tối vô tận và đá Nguyệt Thiên đang tản mát ra chút nguyệt hoa nhàn nhạt chiếu sáng thông đạo giữa màn đêm.
Khương Tự tiến lên một bước nhìn toàn bộ thế giới đằng sau cửa đá, bỗng nhiên nhớ tới những gì đã chứng kiến ở núi Đông Li, lúc ấy không có ánh trăng, chỉ có thú Nguyệt Quang Nhất Giác dẫn đường đưa bọn nàng vào trong.
“A Tứ, trong ngoài cửa đá như hai cái thế giới ấy.” Bút vẽ nhỏ nói.
Nguyệt Li đi lên trước sóng vai chạm nhẹ vào nàng, nhàn nhạt nói: “Để Lão Cửu đi trước dò đường.”
Tiêu Tích U gật đầu, đưa tay nhận lấy chiếc đèn thỏ con đáng yêu, đây chắc hẳn là lễ vật năm ấy Nguyệt Li làm tặng nàng, châu ngọc đá quý bên trên đều là sản vật từ tiên châu hải ngoại, đã qua mười mấy năm mà không ngờ nàng vẫn giữ đến tận giờ. Thân đèn bóng loáng sạch sẽ, chắc hẳn hằng năm đều sử dụng.
Nguyệt Li nhìn thấy chiếc đèn thỏ con cũng hơi kinh ngạc, trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm hiện lên chút ý cười.
Tiêu Tích U thu chiếc đèn thỏ con lại, quanh thân xuất hiện vô số tử khí, tức khắc hắn tựa như con rối lạnh băng mất đi sức sống cứ thế bước vào thông đạo, đi một đường thẳng tắp đến cuối.
Đám người Hoa Liễm Diễm nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, tử chi đạo thật lợi hại, chuyến này trong đám người nàng ta cũng chỉ có hắn và Nguyệt Li có được thú một sừng mới có thể không kiêng nể gì thoải mái đi lại giữa đêm đen.
Tiêu gia Tây Châu vẫn luôn là một gia tộc thần bí ở Cửu Châu.
Nguyệt phủ dù ngăn cách với người đời, không hỏi việc hồng trần nhưng cũng không đến mức cự tuyệt các thế gia tiên môn đến bái phỏng. Chỉ duy nhất có Tiêu gia ở Cửu U Địa mới hôm qua lại với bất cứ thế gia tiên môn nào, nơi đó cũng được xưng là vùng đất thần quỷ không muốn vào.
Rất nhanh ở cuối thông đạo đã xuất hiện ánh sáng của chiếc đèn thỏ con đáng yêu.
Khương Tự hé miệng cười, nàng đang muốn đi vào thì cánh tay đã bị Nguyệt Li giữ lại, tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng bước lên dẫn đầu đi trước.
Hoa Liễm Diễm nhướng mày, chua, chua thật, hai người bên cạnh nàng ta còn chẳng biết đường giữ cánh tay nàng ta, hay nàng ta lấy thân dò đường.
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Liễm Diễm đảo qua, liếc về phía Cô Xạ một cái, thấy tỷ ta gặp Nguyệt Li cũng không nói một lời, lại còn bày ra bộ dạng thanh cao lãnh lại, nàng ta không khỏi cười lạnh một tiếng, nếu không phải trên người tỷ ta có mệnh cách thần nữ chuyển thế thì lấy tính cách của Cô Xạ sao lại có nhiều người theo đuổi đến vậy?
Nguyệt Li làm người đã lạnh nhạt như thế, tỷ ta lại còn nhạt nhẽo hơn!
Có thể nói khối bằng đối đầu với khối bằng.
Có chăng chỉ có Khương Tự, Tiểu sư muội cười rộ lên có thể ngọt chết người như vậy mới hòa tan được khối băng!
Nếu nàng ta là nam tu, nàng ta cũng thà rằng chọn Khương Tự, không thì cũng phải chọn người quyến rũ mê người như mình mới đúng chứ!
“Cô có đi không thế? Không đi thì cô cản phía sau đi!” Hách Liên Chẩn không kiên nhẫn thúc giục: “Lề mà lề mề, lải nha lải nhải!”
Tươi cười trên gương mặt Hoa Liễm Diễm bỗng chốc cứng đờ, nàng ta hít sâu rồi lại hít thật sâu, phất mạnh tay áo rồi mới đuổi theo phía sau Khương Tự.
Cứ chờ đấy, chờ nàng ta phá vỡ vào bát cảnh chắc chắn sẽ đánh vỡ đầu chó của Hách Liên Chẩn kia! Đoàn người cứ thế bước lên thông đạo ánh trăng.
Đoàn người đi lên ánh trăng thông đạo.
“Chỗ này không giống nội điện lắm thì phải?” Huyền Tảo nhìn bầu trời tối sầm trên đỉnh đầu, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Cung điện bằng đá kia là một tòa đại điện bốn phương trống rỗng, bên trên có nóc, thế này cũng kém quá nhiều so với bề ngoài!
“Mọi người cảm ứng trời đất nơi này thử chút đi.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng, bản thân cũng duỗi tay bắt giữ linh lực đang lưu động.
Mọi người cũng thi nhau thử câu thông với trời đất, ngay tức khắc đã nghênh diện luồng linh khí nồng đậm đánh đến trực tiếp, ai nấy đều mừng rỡ như điên. Linh lực nồng đậm như vậy, chỉ cần ở đây tu luyện một năm cũng có thể bằng trăm năm bên ngoài!
Khương Tự cảm ứng linh lực trong bóng đêm giống như sương mù kia, sau đó hơi giật mình nói: “Hình như có một tia lực hỗn độn.”
Lực hỗn độn? Đám người Hoa Liễm Diễm kinh sợ, chờ đến khi nhìn thấy rõ cảnh tượng cuối thông đạo, tất cả đều như ngừng thở, không dám tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Ở nơi cuối thông đạo kia có vách núi, đối diện với vách núi kia thế mà lại là một vườn thần quả. Thần quả màu vàng từ trong bóng đêm tỏa sáng. Mỗi một quả màu vàng kia đều bị bao vây trong luồng khí hỗn độn mờ mịt, tất cả đều căng mọng tươi tắn còn tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt của trái cây.
Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể ước chừng được ở đây có khoảng mười mấy thần quả màu vàng xuất hiện trong bóng đêm, hơn nữa tất cả còn là thần quả đã chín.
“Quả Kim Diễm trong truyền thuyết. A Tứ, đây là thần quả cửu phẩm, hơn nữa còn là thần quả đã thành thục.” Bút vẽ nhỏ kích động hô, tiến lên muốn nhìn cho thật rõ, kết quả vọt tới vách núi mới phát hiện ra không qua được!
“Đây là quả Kim Diễm trong truyền thuyết?” Đám người Hoa Liễm Diễm liếc nhau một cái rồi thất thanh hỏi lại, ai nấy đều kích động hẳn lên.
Thần quả cửu phẩm trong truyền thuyết hóa ra tồn tại thật. Truyền thuyết có nói rằng loại quả này chỉ có thể sinh trưởng nhờ lực hỗn độn, hiện nay đã tuyệt tích khỏi Cửu Châu.
Thời đại bây giờ như thế này nào có thể sinh ra lực hỗn độn thượng cổ, thế mà nơi này lại có!
Người cao lãnh như Cô Xạ cũng không giấu được ánh mắt kích động, thần quả cửu phẩm chắc chắn sẽ giúp nàng ấy phá vỡ vào cửu cảnh! Nơi này tuy nguy hiểm nhưng khắp chốn đều ẩn chứa kỳ ngộ lớn khó kể ra thành lời.
Cô Xạ vội vàng tế pháp khí ra định hái quả Kim Diễm xuống, ai ngờ rằng linh lực vừa tiến vào bóng tối đã biến mất không thấy bóng dáng, căn bản không thể nào chạm đến thần quả được, tức khắc sắc mặt nàng ấy khẽ thay đổi. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
“Nơi đây rất kỳ lạ, bên ngoài vách núi không thể chạm đến thế giới kia, ánh trăng trong thông đạo này cũng như có người tạo ra chỉ vì để hái thần quả.” Tiêu Tích U sâu kín mở miệng.
“Ta thử xem.” Hoa Liễm Diễm tế pháp khí Thoa Hoa của mình ra, đôi mắt nhìn về phía quả Kim Diễm như thể chỉ cách mình vài bước, kết quả pháp khí vừa vào trong bóng tối đã lập tức mất liên hệ.
Sắc mặt Hoa Liễm Diễm tức khắc xanh mét, đây là pháp khí của nàng ta đấy!
Khương Tự cũng thử dùng hồn lực thăm dò vực này, không ngờ hồn lực vừa mới phóng ra đã như tiến vào một khoảng không sao trời cuồn cuộn, đừng nói hái thần quả mà ngay lập tức đã lạc đường bên trong. Tia hồn lực kia cũng nhanh chóng biến mất trong khoảng không sao trời.
Khương Tự hơi hơi khiếp sợ: “Thật là pháp tắc thời gian lợi hại.”
“Pháp tắc thời gian?” Mọi người ai nấy đều kinh hỏi lại. Quả này sao lại có liên quan với pháp tắc thời gian rồi?
Ánh mắt Nguyệt Li và Tiêu Tích U hơi sâu lắng nhìn về phía nàng.
Khương Tự gật đầu: “Đơn giản mà nói thì thế giới bên ngoài vách núi kia với vị trí thế giới chúng ta đang ở không nằm cùng một điểm thời gian. Vì vậy chúng ta không thể hái thần quả được, trừ khi lĩnh ngộ được pháp tắc thời gian rồi xuyên qua dòng sông thời gian mới có thể hái được thần quả.”
Nếu không phải tầng thứ sáu động phủ là không gian thời gian, mấy ngày nay nàng cũng thường xuyên vào động phủ để hiểu thêm pháp tắc thời gian thì chắc chắn nàng cũng không có cách nào khám phá ra sự ảo diệu trong này.
Nguyệt Li gật đầu, đồng tử màu vàng trong bóng đêm dần trở nên thâm thúy hơn: “Cửu Châu đã sớm không còn lực hỗn độn, bí cảnh Thủy Nguyệt cũng thế, xem ra này thế giới ngoài vách núi rất có thể chính là thời đại chư thần thượng cổ mười vạn năm trước! Chỉ có thời đại kia mới có thể có thần quả sinh trưởng.”
Mọi người nghe vậy trợn mắt há hốc miệng nhìn theo thần quả đang ẩn trong thế giới bóng tối chỉ phát ra ánh sáng vàng rực rỡ lúc tắt lúc chớp, ai nấy đều kinh ngạc thật lâu vẫn không thể nói thành lời.
Không phải Nguyệt Li bị điên thì chính là bọn hắn điên rồi.
Bọn hắn vậy mà lại có thể thấy được thời đại chư thần thượng cổ. Tuy thế giới kia đã bị bao phủ trong bóng đêm, lại cách bởi dòng sông thời gian nhưng đó vẫn là thời đại chư thần thượng cổ trong truyền thuyết.
Bọn hắn đã thấy được kỳ tích!
Khi quay lại Cửu Châu mà truyền ra liệu có mấy người tin được?
“Sẽ có thần xuất hiện sao?” Hách Liên Chẩn kích động đến nỗi nói lắp bắp: “Ta muốn hỏi họ xem rốt cuộc sao lại ngã xuống.”
Tiêu Tích U cười lạnh: “Vậy mi chắc hẳn phải trực tiếp xuyên qua mười vạn năm rồi bị đạo thuật của thần đuổi giết đấy.”
Hách Liên Chẩn vội vàng xua tay: “Rồi, rồi, coi như ta chưa nói.”
Mọi người tinh tế quan sát hoàn cảnh khắp bốn phía mới phát hiện ra xung quanh đều là bóng tối, chỉ duy nhất có đá Nguyệt Thiên sử dụng để xây dựng thông đạo chân thật lại chạm vào được. Không ai biết thông đạo này đã tồn tại bao nhiêu năm, được người nào xây dựng.
Chỉ có điều bây giờ đã phát hiện ra thần quả, mọi người chẳng ai muốn từ bỏ, tức khắc tất cả đều khoanh chân ngồi xuống muốn tìm hiểu đại đạo ở đây và pháp tắc thời gian thông với bên ngoài thông đạo.
Nguyệt Li lấy ra hai chiếc đệm hương bồ, một chiếc đưa cho Khương Tự, một chiếc dành cho mình. Chàng vừa mới ngồi xuống đã thấy Khương Tự nhẹ kéo ống tay áo chàng, đôi mắt trăng non đen nhánh nhìn chằm chằm: “Đại sư huynh, vết thương của huynh nặng lắm sao? Muội hái hồ lô nhỏ xuống cho huynh ăn nhé!”
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của thiếu nữ bị đá Nguyệt Thiên chiếu sáng phát ra màu trắng nõn nà.
Nguyệt Li nhìn ảnh ngược của mình dưới đáy mắt nàng, nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng đáp: “Không đáng ngại! Hồ lô nhỏ kia còn chưa lớn, cứ chăm thêm đã.”
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng rũ mắt, nhẹ chạm đầu ngón tay vào nhau, cố gắng làm lơ cảm giác đau đớn do đã đứt gãy đao căn trong cơ thể.
Chẳng bao lâu nữa tu vi của chàng sẽ nhanh chóng sụt giảm, cuối cùng trở thành người phàm rồi tựa như trong ảo ảnh, cứ thế thể nghiệm đầy đủ sinh lão bệnh tử và đi đến cuối sinh mệnh.
“Trọng thương? Tiểu sư muội, Nguyệt Li sao có thể bị thương được? Bị thương chính là huynh đây nè.” Hách Liên Chẩn tủi thân nói thầm.
Hắn liếc qua đã thấy Tiêu Tích U đá một chân qua, tức khắc kinh hãi suýt nữa nhảy dựng lên, móa, Nguyệt Li thật sự bị thương à? Thằng nhãi này vì bảo vệ vẻ ngoài hoàn mỹ của mình mà đến bị thương cũng thường xuyên giả vờ không sao. Chỉ có tiểu A Tứ mới nhìn ra? Vậy vết thương nặng đến mức nào?
Ánh mắt Khương Tự hơi ảm đạm, nhìn gương mặt tuấn tú của chàng so với ngày thường đã tái đi nhiều hơn, lại nghĩ đến trước đó không cẩn thận chạm tới đầu ngón tay của Đại sư huynh, cảm giác khi ấy lạnh chẳng khác gì băng đá, nàng không khỏi nhíu chặt chân mày.
Ảo cảnh giọt nước kia nhất định có vấn đề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận