Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 630: Sẽ Không Chết

Trong không gian hư vô là một mảnh băng tuyết trắng xóa, ngoài băng tuyết cùng sự rét lạnh thì chẳng có thứ gì khác. Khương Tự đứng trong không gian rộng lớn vô cùng, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào trong xương cốt. Đó là sự rét lạnh đến từ sâu trong hồn phách rồi tràn ngập ra ngoài.
“Đại sư huynh? Lục sư huynh?” Nàng hô vài tiếng, tiếng vang truyền đi xa rồi dội lại như trong trời đất chỉ có một mình nàng.
Khương Tự sờ sờ vòng tay mới phát hiện Vu Sơn cư trú trong chiếc kiếm nhỏ màu xanh biết đã biến mất. Tuyết lớn như lông ngỗng rào rào rơi xuống. Chỉ một lát trên người nàng đã đầy rơi đầy tuyết.
“A Tứ, lạnh quá à.” Bút vẽ nhỏ từ trong động phủ chui ra, lạnh tới run bần bật, “Không… không thể nào… ta là khí linh, khí linh sẽ không lạnh.”
“Là pháp tắc tử vong.” Trên tóc và lông mày Khương Tự đều kết một tầng băng hơi mỏng, nàng vội ấn nhóc thú Kỳ Lân đang định thò ra ngoài thăm dò về lại động phủ, ánh mắt lạnh lùng: “Chúng ta ở trong thế giới hư vô của pháp tắc tử vong.”
Nơi này chỗ nào cũng tràn ngập pháp tắc tử vong nên bọn nàng mới có thể cảm nhận được sự rét lạnh tới tận xương, ở thời gian càng dài thì sẽ càng nguy hiểm. Bút vẽ nhỏ vèo một cái đã biến mất, chạy thẳng vào động phủ, tới hồ Băng Viêm Ngọc Phách bưng nước linh tuyền nóng như dung nham ra ngoài.
“A Tứ, nhanh, làm ấm tay đi.” Bút vẽ nhỏ lấy nước linh tuyền từ hồ Viêm đưa cho nàng, kết quả vừa ra đã như chìm vào nền tuyết: “Sao… vẫn lạnh… như vậy?”
Khương Tự nhét nó vào động phủ, giọng bị đông lạnh có chút khàn khàn: “Hai đứa đừng ra.”
Nàng ngồi xếp bằng trên nền tuyết, hai mắt nhắm lại, muốn sống sót ở thế giới này thì chỉ có thể ngộ đạo, lĩnh ngộ pháp tắc tử vong hoặc xé rách pháp tắc tử vong.
Trước đó nàng đã có hiểu biết nhất định với đạo Sinh Tử, vốn tưởng rằng bản thân đã khám phá được sống chết nhưng đến khi thân ở trong thế giới hư vô này, Khương Tự mới kinh ngạc phát hiện pháp tắc là tồn tại đạo thuật cao hơn nhiều so với đạo thuật vô thượng. Chỉ có thần Sáng Thế mới có thể tạo ra pháp tắc.
Bọn nàng đều cho rằng đó là đạo của Vu Tà. Tuy nhiên đây không phải sức mạnh của tà thần hắc ám mà là sức mạnh pháp tắc từ thần Sáng Thế, là pháp tắc tồn tại trong thế giới tử linh.
“A… A Tứ, chúng ta có phải… sẽ chết không?” Bút vẽ nhỏ và nhóc thú Kỳ Lân một trái một phải dán người vào cửa động phủ, mắt trông mong nhìn ra Khương Tự.
Bọn chúng một linh thú một khí linh, tu vi có hạn, đi ra ngoài không tới nửa canh giờ có khi sẽ bị đông chết nên dù có gấp cũng chẳng thể giúp gì.
“Chúng ta còn chưa khám phá hồng trần đâu?”
Khương Tự hơi nhếch đôi môi đã bị đông lạnh tới trắng bệch thành một độ cong nhàn nhạt. Nàng còn chưa cùng Đại sư huynh về phàm giới tế bái cha mẹ đâu, cũng chưa thổ lộ với Đại sư huynh. Cho tới nay nàng đều bị động hưởng thụ sự chăm sóc từ các sư huynh mà chưa giúp các sư huynh làm gì, còn chưa giúp Bút vẽ nhỏ hoàn thành tâm nguyện, chưa nhìn cún con lớn lên đâu.
Có quá nhiều điều tiếc nuối, sao có thể để vây trong pháp tác tử vong được?
Môi mỏng của Khương Tự mím chặt, giọng mơ hồ không rõ: “Sẽ không chết.”
Thần thức tiến vào động phủ, nàng duỗi tay hái chín hạt đạo chủng của Cửu Sắc Tiên Liên xuống, nắm trong lòng bàn tay. Cả người nàng bị băng tuyết bao trùm rồi dần dần trở thành một người tuyết. Hạt sen chín màu phát ra từng đạo đạo vận.
Bút vẽ nhỏ suýt nữa nhảy dựng lên, ngộ … ngộ đạo?
Không ngờ lúc này A Tứ thế mà lại muốn ngộ đạo của đạo chủng Cửu Sắc Tiên Liên? Có… có kịp không?
Chín loại đạo chủng! Chẳng lẽ nàng muốn mở tầng thứ chín của động phủ để chống lại pháp tắc tử vong?
Nội tâm Bút vẽ nhỏ ẩn ẩn kích động, tầng thứ chín của động phủ, ai cũng không biết bí mật cuối cùng của động phủ là gì, ở tầng thứ chín cuối cùng có thứ gì. Thế nhưng nó dùng đầu ngón chân của khí linh nó cũng có thể đoán ra được kia nhất định là bí mật lớn động trời.
Thời gian từng chút một trôi qua, trên đàn tế màu đen đột nhiên truyền đến một tiếng 'ý', tà niệm của thần đã ngủ say mười vạn năm bỗng mở mắt nhìn ánh sáng phát ra trong thế giới hư vô. Gã bỗng nhiên nheo mắt lại. Đã qua một nén nhang thời gian mà đám tu sĩ xâm nhập vào di tích chư thần không ngờ vẫn chưa bị pháp tắc tử vong giết chết.
Hơn nữa gã còn nhận ra thần lực chư thần lưu lại đang dao động. Thái Âm và mấy người Băng Di thế mà lại để tàn niệm của mình bám vào pháp tắc tử vong?
A, mấy kẻ đó đã chết nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Vu Sơn, ngươi tự lăn ra đây hay muốn ta một ngụm nuốt sạch?” Giọng nói trầm thấp tà ác vang lên khiến si niệm của thần giấu mình trong chiếc kiếm nhỏ xanh biếc nơm nớp lo sợ phải để lộ bóng dáng ra. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận