Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 650: Không Có Người Nào Y Không Chờ Được

Vu Sơn suy yếu nằm trên mặt đất, trong ánh mắt mang theo vài phần cảm giác giải thoát. Nó mỉm cười vươn tay ra, được gặp thoáng qua vong hồn của Băng Di, lần đầu tiên nó thấy mình gần nàng ấy đến thế, dù cho tất cả chỉ là sau khi chết.
Ánh mắt Vu Tà khủng bố, không muốn, đã không muốn quay về pháp tắc tử, hóa thành hư vô….
Tiểu động phủ như sao băng lướt qua rồi biến mất khỏi bóng đêm.
Một ngày kia, các tu sĩ trên Cửu Châu đều thấy được một ngôi sao băng lộng lẫy, ngôi sao băng kia như một ngọn lửa cháy hừng hực lướt qua sao trời, để lại một dấu vết thật sâu rồi rơi vào bóng đêm.
Sau đó di tích chư thần vốn yên lặng rất nhiều năm bắt đầu bay vào mây, trôi về một chỗ xa xăm. Đồng thời đóa hoa mang đầy sương giá trên bàn Nguyệt cao cao cũng bắt đầu tan băng, dòng nước tuyết trong suốt chảy vào Cửu Châu. Cửu Châu bắt đầu có mưa xuân rơi tí tách tí tách.
Trên hải vực Đông Châu, kiếm khách áo xanh đứng trên cây cầu đá bắc qua biển đón được trận mưa xuân đầu mùa, nước mắt rơi xuống như mưa.
Mười năm qua hắn vẫn luôn chờ băng ở Kính Hoa giới tan đi, cuối cùng lại chỉ chờ được một cơn mưa xuân chứ không phải người mà hắn vẫn đang đợi.
Hai mắt Lan Tấn đau đớn nhìn núi Đông Li cảnh còn người mất, núi vẫn xanh tươi như cũ mà người có gương mặt hoa đào lại không thấy đâu.
Nếu năm đó hắn không mang tiểu A Tứ lên núi Thanh Vụ, không mang muội ấy tới bí cảnh Lang hoàn, không cùng muội ấy vào di tích chư thần thì có lẽ A Tứ vẫn còn đang sinh sống hạnh phúc trên núi, mỗi ngày khiêng chiếc cuốc nhỏ đào hoa đào cỏ, sẽ làm một tiểu đế cơ phóng khoáng thoải mái.
Lan Tấn nâng tay áo, đôi tay phát run lau nước mưa trên mặt, ai ngờ càng lau nước càng nhiều. Kiếm Thanh Mang trượt khỏi áo rơi xuống cầu đá phát ra một tiếng vang thanh thúy. Kiếm Thanh Mang hóa thành một ánh sáng xanh nhập vào trong hư không.
Bỗng nhiên một bóng dáng màu đen ngã xuống, rơi thẳng vào trong biển.
Cả người Lan Tấn cứng đờ.
Nơi đá lởm chởm dưới cầu đá đằng kia có một người đang bò dậy từ trong biển.
Thiếu niên tái nhợt âm u năm xưa đã trưởng thành mang bộ dạng lạnh lùng trầm ổn, Mặc Khí giống như bị sét đánh nướng chín, mặt đen xì, nói giọng nghẹn ngào: “Xuống dưới, vớt người.”
Lan Tấn che nội tâm bi thống lại, khàn khàn trả lời: “Huynh đã trở lại, vì sao thương thế lại nặng vậy? Đến kiếm Thanh Mang của ta, huynh cũng không tránh được.”
Mặc Khí suýt nữa phun một ngụm máu lớn, hai mắt mang lửa, cắn răng lặp lại một lần nữa: “Xuống dưới, vớt người.”
Y đã không còn sức.
Lúc này Lan Tấn mới ý thức được người mà y nói vớt là người khác chứ không phải bản thân. Đôi tay hắn vội vàng đến mức phát run thi triển đạo thuật tách nước biển ra, vớt người từ trong biển lên.
Tu sĩ áo xanh dùng hôn mê bất tỉnh nhưng mặt mày vẫn tiêu sái, tuấn lãng vô cùng. Đây không phải A Tứ, không phải Đại sư huynh mà là một tu sĩ xa lạ.
Trái tim Lan Tấn như rơi xuống đáy cốc, người ướt đẫm ngồi trên cầu nhìn Mặc Khí vẫn đứng trong biển, hai mắt thất thần.
Bỗng mấy bóng dáng rơi thẳng xuống dưới.
Một con thú nhỏ bị đốt đến đen nhánh rơi thẳng vào đầu Mặc Khí, đồng thời làm y ngã chúi vào trong biển. Con thú nhỏ rơi rầm rầm xuống, còn uống vào bụng một ngụm nước biển, vẻ mặt ngơ ngác khua khua làn nước.
Sau đó một con thú một rừng trắng như tuyết cũng rơi xuống, trên lưng nó còn chở theo hai người.
Lan Tấn phảng phất như đang nằm mơ, hắn nhảy dựng lên rồi kêu thất thanh: “Mặc Khí!”
Mặc Khí bị ngã chúi vào trong biển suýt nữa hết hơi không bơi lên được. Y ném nhóc thú Kỳ Lân lên bờ, lại không cẩn thận chạm vào vết thương đã bị đốt trọc của mình, lông mày y nhăn tít lại, giọng mơ hồ không rõ: “Ta nói rồi, không đợi được người, không về Cửu Châu.”
Mặc Khí nhìn về phía Nguyệt Li đang ngủ say cùng tiểu sư muội trọng thương chỉ còn một hơi thở, trên khuôn mặt lạnh nhạt bao năm cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười rồi lập tức hôn mê.
Trong thiên hạ này không có nơi nào y không tới được, không có người nào y không chờ được.
Sau khi Mặc Khí hôn mê, bộ đồ đen tản ra trong nước biển, chỉ chớp mắt nước biển đã nhiễm màu đỏ.
Sắc mặt Lan Tấn lập tức thay đổi, hắn không kịp xem xét vết thương của Khương Tự và Nguyệt Li, vội vàng kháp đạo thuật vớt Mặc Khí từ trong nước ra.
Mặc Khí thương tích đầy mình, ngay cả hồn phách cũng chịu thương tổn nặng, toàn bộ phải dựa vào ngưng châu bát phẩm của Khương Tự mới giữ được một hơi thở, thương thế nặng vô cùng.
Lan Tấn vội vàng đặt y nằm yên một chỗ rồi gửi tin cho Úy Hành.
“Lão Tứ, huynh ở đâu đó? Nhanh nhanh tới núi Đông Li.”
“Ta và Lão Thất ở Động Thiên Phúc Địa nhà huynh uống trà đây thôi, cũng không biết vì sao trà vân vụ này uống vào cứ thấy sao sao đó.” Úy Hành rất nhanh đã gửi tin lại. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận