Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 667: Thần Hoa Thập Phẩm

“Không nghĩ tới phủ Lang Châu thế mà lại biến thành một mảnh đất đầy băng tuyết, khó trách hơn phân nửa cư dân Vân Mộng Thập Bát Châu hiện giờ đều dời đến phía nam.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng, đồng tử màu vàng dừng trên khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt của nàng.
Khương Tự thấy chàng lấy tư thái bình tĩnh như thế nói chuyện châu phủ nên cũng tự nhiên tiếp lời: “Năm đó bí cảnh Lang Hoàn hạ xuống, Vân Mộng Thập Bát Châu đều bị đông cứng, chỉ có các châu phủ phương nam may mắn thoát khỏi.”
Nguyệt Li thấy nàng bằng lòng nói chuyện cùng mình, đôi mắt thâm thúy hơi mang ý cười, tay nắm chặt ống tiêu hơi siết lại, giọng trầm thấp trả lời: “Thành vùng đất băng cũng tốt, dân cư thưa thớt, càng thích hợp nghỉ dưỡng, A Tứ, ngày mai ta cùng nàng đi rừng bách thảo hái linh hoa linh thảo nhé? Bên kia có mùi thảo dược nồng lắm.”
Đôi mắt Khương Tự hơi sáng lên, sau khi phủ Lang Châu biến thành một mảnh băng nguyên, khí hậu cực đoan như thế đương nhiên có thể sinh ra một vài hoa cỏ đặc thù.
“Được đó.” Nàng cười cong mắt, thấy tầm mắt sâu thẳm của đối phương, có vẻ hai bên đã đến gần hơn vài phần, lúc này nàng mới ý thức được bản thân hình như đáp ứng quá dễ dàng.
Khương Tự thu ý cười, hành lễ, đang muốn đóng cửa sổ thì thấy Nguyệt Li duỗi tay đè cửa sổ lại, đồng tử màu vàng yên lặng nhìn nàng, giọng mơ hồ không rõ: “Thật xin lỗi.”
Tha thứ cho ta, tiếp nhận lấy ta.
Hạo Nguyệt đạo chủ nhìn khuôn mặt nhỏ sạch sẽ của nàng gần trong gang tấc, tầm mắt dừng trên đôi môi mỏng như cánh hoa, cách cửa sổ chỉ muốn hôn nàng. Dục niệm tới mãnh liệt đồng thời cũng tra tấn chàng mạnh mẽ.
Nửa năm qua, mỗi ngày qua đi so với ngày trước đó đều khiến chàng muốn tới gần nàng hơn, muốn chạm vào nàng hơn.
Nguyệt Li cố gắng khắc chế rời tầm mắt đi, nhìn vào đôi mắt to đen nhánh của nàng. Khương Tự bị cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt của chàng làm hơi kinh hách, khi nhìn lại chỉ thấy đôi mắt thâm trầm bình tĩnh như hồ nước.
Nàng ngay lập tức hoài nghi bản thân đã hoa mắt, Đại sư huynh là một người khắc chế trầm mặc lại ít lời, còn phá vỡ vào Bán Thần cảnh, sao có thể có tình cảm nồng nhiệt như người phàm được.
“Sư huynh không cần phải xin lỗi, người tu đạo làm việc hết thảy đều xem trái tim, mọi việc không thể cưỡng ép, ta hiểu." Khương Tự hơi mỉm cười.
Nàng thích chàng, nhưng nếu Đại sư huynh vì trách nhiệm mới ở cùng nàng thì nàng cũng chẳng muốn.
"Ta muốn cưỡng ép." Nguyệt Li mở miệng hơi gian nan, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, những lời cảm thấy ngại mà cả đời có khi không thể nói ra bây giờ tự nhiên thốt ra ngoài: "Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đứng dưới tàng cây nguyệt quế uống trộm rượu ngọt. Khi đó ta chỉ cảm thấy nàng rất đáng yêu, muốn cùng A Tấn nuôi lớn nàng. Sau này gặp lại ở thành Yên Vũ, nàng từ trong biển người đi về phía ta, nội tâm ta vừa vui mừng vừa buồn bã. Sau này gặp lại trong ảo cảnh Thủy Nguyệt, muội biến thành thỏ con, ngày ngày làm nũng lười biếng, ta vẫn cảm thấy nàng đáng yêu như cũ, muốn trải qua sống như vậy với nàng cả đời. Lúc ấy cả trái tim cả đôi mắt chỉ có mình nàng, không có đạo, cũng không có trường sinh. Thật xin lỗi, A Tứ, ta không nên bỏ lại nàng một mình ngủ say suốt trăm năm, càng không nên khi tỉnh lại chịu ảnh hưởng từ đạo tâm, không cho nàng được một cái ôm, bây giờ ta ôm nàng, còn kịp không?"
Chàng nói xong, ngừng thở, khẩn trương đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, lại chỉ có thể căng chặt cả người, trong mãnh liệt mang theo sự cố chấp nhìn nàng, chàng muốn cưỡng ép.
Khương Tự kinh ngạc hơi hé môi, suýt nữa muốn xa vào trong đôi mắt màu vàng kim như biển sâu kia. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Nếu ta không thích chàng thì sao?"
Ánh mắt Nguyệt Li hơi ảm đạm, chàng cố gắng khắc chế: "Chúng ta có thể sinh sống như khi còn ở trong bí cảnh Thủy Nguyệt vậy, muội sống cuộc sống muội muốn, ta chỉ cần nhìn thấy muội là đủ rồi."
Chỉ cần được ở lại bên cạnh nàng, cuối cùng chàng cũng sẽ có cách khiến nàng và mình ở bên nhau lâu dài.
Khương Tự thấy biểu tình khó nén nỗi thất vọng lại vẫn cố duy trì phong độ, lễ nghĩa của chàng thì nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Vậy ta phải suy xét thêm một chút."
"Được." Nguyệt Li nghe vậy, cười nhẹ khiến nhũ băng dưới mái hiên ngay lập tức hòa tan hóa thành những đóa hoa tuyết rơi xuống.
"Thế thì sư huynh đi ngủ sớm một chút đi." Khương Tự nói xong, đóng cửa sổ lại, cố gắng kìm chế nội tâm đang kích động, đi đến trước giường đã thấy Bút vẽ nhỏ 'oa' lên một tiếng khóc nức nở.
"A Tứ nhà chúng ta sắp bị người ta bắt cóc…"
Khương Tự 'phụt' một cái cười thành tiếng, vuốt vuốt lông bút của nó, mỉm cười, hạ giọng nói: "Cậu không hiểu rồi! Nếu trên đời có thần hoa thập phẩm, vậy nhất định sẽ tuyệt mỹ như Đại sư huynh, bỏ lỡ rồi sẽ không còn nữa.”
Bút vẽ nhỏ: “???”Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận