Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 314: Ai Da, Bị Phát Hiện Rồi!

Khương Tự nhìn tháp Phật trước mắt, trong tháp Phật xuất hiện một cầu thang treo trên không dẫn đến tầng hơn.
“Đây mới chân chính là tháp Vạn Phật, A Tứ, khúc Trấn Ma nhất định ở chỗ này.” Bút vẽ nhỏ nhìn Phật châu diệt ma chợt lóe chợt tắt, kích động hô lên: “Chờ có được nửa khúc Trấn Ma còn lại, cô sẽ có thể đàn được khúc đàn hoàn chỉnh rồi, sau này bất cứ yêu ma tà ám nào cũng không dám lại gần cô nữa.”
Khương Tự gật đầu rồi bắt đầu cẩn thận dò xét khắp không gian chỉ lớn có chừng ấy. Nàng nhìn trước nhìn sau tổng cộng ba lần cuối cùng mới phát hiện ra một đám bụi màu vàng.
Đám bụi kia hình như đang di động, ban đầu rõ ràng ở góc tường, lần thứ hai lại xuất hiện trên tường, lần thứ ba vậy mà lại có thể chạy lên trên bích họa đã phai màu, thậm chí còn hòa hợp thành một thể với bích họa.
Đầu ngón tay Khương Tự tràn ra một chút hồn lực giả bộ tìm tòi trong bức họa rồi tóm chặt lấy đám bụi màu vàng kia.
“Ai da, bị phát hiện rồi.” Đám bụi kia phát ra một giọng nói vui mừng, sau đó phát ra ánh sáng kéo Khương Tự vào trong.
Một ngày, hai ngày…… Bảy ngày, khoảng cách từ khi khảo nghiệm truyền thừa bảo vật Phật tông mở ra đã qua bảy ngày, bảy ngày này đã vô số tu sĩ bị đá ra khỏi tháp Phật, mất đi tư cách truyền thừa, đồng thời cũng có mấy tu sĩ đã xông qua được cửa thứ hai, đang tiếp tục khảo hạch.
“Tiên tử Liễm Diễm của Bách Hoa Tông đã vào cửa thứ ba.”
“Tiên tử Liễm Diễm không hổ là một trong hai con cưng của Bách Hoa Tông, người đẹp tu vi cao, khí vận cũng nghịch thiên như thế.”
“Ám chủ Vĩnh Ám Địa đã vào cửa thứ năm, trời, hai ngày một cửa, bảo vật Phật tông sẽ không phải bị Vĩnh Ám Địa cướp đi chứ.”
“Khó nói, nhóm người tu sĩ đầu tiên bước vào khảo hạch đã chiếm tiên cơ, thời gian dài dĩ nhiên có ưu thế lớn hơn. Nhóm thứ hai vào sau rất khó chiếm được thứ gì ưu việt. Bây giờ chỉ hi vọng Tiên tử Liễm Diễm có thể vượt qua Ám chủ Vĩnh Ám Địa, dẫn đầu lấy được bảo vật Phật tông. Tiên môn mà ăn thịt thì chúng ta cũng có thể theo sau uống chút canh.”
“Ý, hình như có một ngọn đèn Phật nhỏ trên tháp Phật sáng bảy ngày không tắt, nữ tu kia vẫn mãi không ra!”
“Không thể nào, bảy ngày không qua cửa tất sẽ bị đá ra, mi có phải nhìn lầm rồi không?”
Các tu sĩ vây xem mồm năm miệng mười nghị luận, sau đó đồng thời im bặt, chỉ thấy một tu sĩ diện áo bào màu ánh trăng mang vẻ ngoài xuất trần từ trong tia nắng ban mai bước tới.
Người nọ có ngũ quan tuấn tú hoàn mỹ tới mức không có chút tì vết, tựa như kiệt tác đắc ý trời cao tạo ra. Một đường đi đến mà tay áo chàng đã mang theo mùi hoa ẩn vào trong gió.
“Người này là ai? Sao trước đó chưa bao giờ nghe nói qua?”
“Tướng mạo phong hoa như vậy thật khiến đám nam tu chúng ta phải xấu hổ a.”
“Ý, hình như người này có quen với tiểu thiếu gia Hách Liên gia, chẳng lẽ là con cháu thế gia Trung Châu?”
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, tầm mắt nhìn theo tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đang hướng thẳng tới chỗ Hách Liên Chẩn.
Hách Liên Chẩn đã chờ ở đây bảy ngày, đợi đến mức mơ màng sắp ngủ thì chóp mũi ngửi thấy mùi hoa nguyệt quế nhàn nhạt, hắn sợ tới mức giật mình đứng phắt dậy.
Liếc qua chỉ thấy một mình Nguyệt Li, còn chẳng dùng pháp khí phi hành, cũng không có thú phi hành, ngay cả một người hầu ở Nguyệt phủ cũng không mang theo, vô cùng khiêm tốn đi về phía mình, hắn tức khắc kinh ngạc đến cằm cũng muốn rơi xuống.: “Đại… Đại sư huynh, huynh đã đến rồi?”
Đại sư huynh? Tần Bảo Bảo xoa xoa đôi mắt, cuối cùng đã thấy rõ tu sĩ anh tuấn xuất trần đầy người hoa nguyệt trước mặt, kích động hô: “Chào Đại sư huynh.”
Trời, thiếu chủ Nguyệt phủ thế mà so với trong lời đồn còn xuất trần lạnh nhạt hơn, ngũ quan khí độ có thể nói vô cùng hoàn mỹ, nghe đồn người này đã sớm phá vỡ mà vào bát cảnh, khoảng cách với Sơn Chủ Thánh Hiền chỉ cách một bước, trên đời này sao lại có thể có nam tu hoàn mỹ như vậy nhỉ? Hu hu.
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tần Bảo Bảo, sau đó không tiếng động ý hỏi Hách Liên Chẩn.
Hách Liên Chẩn hổ thẹn kéo lấy Tần Bảo Bảo, ngượng ngùng nói: “Đại sư huynh, đây là huynh đệ từ nhỏ đến lớn mặc chung một cái quần với ta, con trai độc nhất của Tần gia Trung Châu, đầu óc không bình thường lắm, huynh đừng để ý. Ta đã đợi ở đây bảy ngày, chưa thấy đệ tử Phật tông, chỉ có đám hòa thượng chỉ biết niệm kinh kia. Có điều bảy ngày trước, tiên tử Liễm Diễm của Bách Hoa Tông và Mặc Khí đều vào tháp Phật, giờ đang ở tiếp thu khảo nghiệm truyền thừa bảo vật Phật tông. Mỗi tội Mặc Khí sao lại đến Trung Châu, Vĩnh Ám Địa luôn luôn nước giếng không phạm nước sông cùng chúng ta mà?”
Hách Liên Chẩn một hơi đem tin tức mình biết nói sạch, sau đó hai mắt nhìn Nguyệt Li chăm chú.
Ám chủ Vĩnh Ám Địa xuất hiện ở Trung Châu, các gia tộc thế gia lớn đều có chút bất an đó.
Ánh mắt Nguyệt Li lướt qua hắn nhìn về phía tháp Vạn Phật được ánh sáng vàng bao phủ phía sau, nhàn nhạt nói: “Phật âm giáng thế rất có thể là khúc Trấn Ma, Mặc Khí vì A Tứ mới tới.”
Chắc y nghĩ lần này sẽ là phần sau của khúc Trấn Ma, có được sau này sẽ đưa cho A Tứ.
“Khúc Trấn Ma?” Hách Liên Chẩn choáng váng: “Lão Nhị tới để tìm khúc Trấn Ma cho tiểu A Tứ?”
Nguyệt Li gật đầu: “Ngươi chờ ở nơi đây, ta sẽ vào phá tháp.”
Tu sĩ hoa nguyệt đầy người nói xong đã chậm rãi bước vào một tòa tháp Vạn Phật, mỗi bước thong thả như đi dạo.
Tần Bảo Bảo ngơ ngác nhìn bóng dáng Nguyệt Li dần biến mất. Thiếu chủ Nguyệt phủ và Ám chủ Vĩnh Ám Địa tự mình đến thành Yên Vũ Chính vì để tìm khúc Trấn Ma cho tiểu sư muội? Tần Bảo Bảo càng ngày càng nổi lên lòng hiếu kỳ cực lớn với vị tiểu sư muội kia, trời, vị tiểu sư muội thậm chí còn chưa xuất hiện này có thể khiến Hách Liên Tiểu Chẩn rén như cháu nội, mấy năm không dậy nổi rốt cuộc là dạng người thế nào?
Thật muốn biết quá đi!!!
Ánh sáng vàng trước mắt Khương Tự chợt lóe, sau đó lại phát hiện bản thân vậy mà đã tiến vào thế giới của đám bụi kia.
“A Tứ, đám bụi kia thế mà lại tự thành một giới, thủ đoạn của Phật tông thật quá thần kỳ.” Bút vẽ nhỏ kinh ngạc cảm thán, “Chẳng lẽ đó chính là khảo nghiệm bảo vật Phật tông sao?”
Khương Tự cũng giật mình vô cùng, thế giới bên trong đám bụi kia sạch sẽ đẹp tựa như một bức tranh vẽ núi sông. Trong núi có chùa miếu, trước miếu có một cây bồ đề ngàn năm, mùi hương của bồ đề theo gió mà bay, thơm đến mức quẩn quanh khắp chóp mũi.
Khương Tự đi dọc theo con đường nhỏ lên núi, vừa đi làng vừa cố gắng ấn đầu nhóc thú Kỳ Lân đang hưng phấn lại, thế giới bên trong đám bụi xa hoa lộng lẫy như thế, những thứ quá mức hoàn mỹ thường chính là đòn chí mạng, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Bút vẽ nhỏ, nơi đây so sánh với núi Đông Li thế nào?”
Đầu lông của Bút vẽ nhỏ nhếch lên, kiêu ngạo lắm lắm: “Dĩ nhiên núi Đông Li đẹp nhất, núi Đông Li là nhà đó.”
Khương Tự hơi hơi mỉm cười, đúng nha, nhà luôn là nơi đẹp nhất, bên trong đám bụi này là nhà của ai? Vì sao nó lại lẻ lo nhiều năm phiêu dạt trong tháp Phật?
Khương Tự lên núi, bước đến dưới tàng cây bồ đề trước cửa miếu, lúc này nàng mới phát hiện ngôi miếu này đã hoang phế không chịu nổi, trên tường nơi nơi đều phủ đầy tro bụi, nơi góc tường có mấy mầm cây tùng nhỏ thò đầu ra, ánh đèn mờ mờ không rõ, tượng Phật cũng như đang bi thương, nơi đây tựa như một thế giới bị vứt bỏ.
Khương Tự đi vào trong miếu mới thấy tượng Phật bên trong đã bị sập, đầu phật rơi xuống đất, cảnh tượng giống như đúc với tháp Phật bên ngoài thế giới này.
Ngôi miếu này không lớn, chỉ có một gian đại điện, một gian kinh đường, một gian sương phòng, trước sau có hai sân. Tất cả đều trong tình trạng đổ nát không chịu được.
Trong viện vẫn còn chồng chất các loại công cụ sửa chữa, cũng không biết vì sao mà không có ai tới sửa.
Khương Tự thấy đám bụi tóm nàng vào trong thế giới này xuất hiện trong miếu, đám bụi nhỏ chốc lát biến ảo thành mây lành, chốc lát lại biến thành cún con cứ thế ở bên trong miếu vui sướng bay qua bay lại.
Nhóc thú Kỳ Lân mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào đồ to gan dám giả mạo cún ta kia, nó vèo một cái xuất hiện giữa không trung rồi ấn chặt lấy đám bụi nhỏ chỉ bằng một móng vuốt. Sau đó lại thấy đám bụi nhỏ hóa thành đám mây biến mất, trốn mãi không chịu ra.
Nhóc thú Kỳ Lân: “……”
Khương Tự cùng Bút vẽ nhỏ: “……”
Khương Tự thấy đám bụi nhỏ trốn tránh không ra mà chỉ lén lút ở một góc tối quan sát các nàng, nơi đây hình như cũng không nguy hiểm.
Khương Tự nhất thời không có cách nào đoán được ý đồ của đám bụi này nên chỉ có thể vòng qua sương phòng ở hậu viện, tìm một cây phất trần phủi sạch hết tro bụi bên trong miếu. Tiếp đó nàng sửa chữa các nơi có thể bên trong miếu, nâng bức tượng Phật bị sập dậy, đặt đầu Phật nặng vô cùng lên một lần nữa, sửa lại nóc nhà bị dột, trong bận rộn mang theo vui vẻ vô cùng.
Khương Tự vui sướng quét tước chùa miếu ở thế giới của đám bụi, sửa chữa tượng phật nên hồn nhiên không biết thời gian đang trôi qua. Thế giới bên ngoài đám bụi giờ lại có một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Ngoài thành Yên Vũ, khoảng cách từ khi bảo vật Phật tông hiện thế đã qua một tháng.
Trong suốt một tháng này đã có vô số tu sĩ bước vào tháp Vạn Phật rồi lại đếm không hết số người chưa đủ bảy ngày đã bị đá ra khỏi tháp Phật. Tiếp theo lại có những tu sĩ khác tiếp tục đi vào, rồi lại bị đá ra ngoài. Trước mắt chỉ có mười hai tòa tháp phật mà tu sĩ bên trong không bị đá ra, tiếp tục khảo nghiệm.
Tính đến thời điểm hiện tại, người vượt qua nhiều vòng nhất chính là thiếu niên tái nhợt âm u đến từ Vĩnh Ám Địa kia. Thiếu niên lạnh nhạt cõng kiếm Phần Thiên ấy đã vượt tới cửa thứ chín, cứ mỗi lần vượt qua một cửa lại bước đến một tòa tháp Phật sâu hơn. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Chúng tu sĩ lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra rằng vì sao nhiều năm qua không có ai có thể tới gần tòa tháp Vạn Phật cao nhất. Toàn bộ khu di tích nhìn qua có vẻ tháp Phật được sắp xếp lộn xộn nhưng thực chất ẩn chứa diệu pháp Phật tông vô thượng. Hơn 400 tòa tháp Phật đều thông với tòa tháp cao ở vị trí trung tâm. Chỉ có người vượt cửa thành công mới có thể đến gần tòa tháp cao đó.
Đây nào phải một khu di tích mà rõ ràng là một tòa tháp Vạn Phật cực lớn, mỗi một tòa tháp nhỏ đều là cửa vào.
Ngoại trừ Ám chủ Vĩnh Ám Địa thì người vượt qua nhiều cửa nhất chính là một hòa thượng vô danh, nghe đồn người này đến từ hải ngoại.
Tiếp theo chính là Tiên tử Liễm Diễm của Bách Hoa Tông, nàng ta đã tới cửa thứ sáu.
Những người khác đều sau này mới đi vào, đa số đều đang ở cửa thứ hai, cửa thứ ba, không đủ thời gian, gần như không có hi vọng gì.
Chỉ có điều các tu sĩ bị đào thải trước dần dần phát hiện ra một chuyện kỳ quái.
“Có hai tòa tháp Phật nhỏ đã một tháng mà người khảo nghiệm vẫn chưa ra! Đây là tình huống gì thế?”
“Không phải nói bảy ngày không qua cửa thành công sẽ bị đá ra sao?”
“Ta cũng lưu ý rồi, trong đó một tòa tháp Phật nhỏ được một vị nữ tu vẻ ngoài tuyệt sắc đi vào, trước đó ta nói còn không có ai tin đó thôi.”
“Một tòa tháp Phật nhỏ khác là của một vị tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng! Đến nay không ai biết thân phận hắn ra sao.”
“Sao năm nay cửu châu xuất hiện nhiều tu sĩ thần bí thế?”
“Ám chủ Vĩnh Ám Địa cũng tới nữa kìa, kể cả các ngươi nói thiếu chủ Nguyệt phủ ở tiên châu hải ngoại tới, ta cũng không thấy lạ nữa.”
Mọi người nhớ tới thiếu niên đáng sợ cõng kiếm Phần Thiên kia, ai nấy không khỏi rùng mình một cái.
Các tu sĩ thảo luận khí thế ngất trời.
Tần Bảo Bảo lén lút kéo kéo Hách Liên Chẩn: “Tình hình Nguyệt thiếu chủ thế nào? Cũng đã gần một tháng, sao một chút động tĩnh cũng không có?”
Người kia chính là thiếu chủ Nguyệt phủ được vô số tu sĩ khắp cửu châu nhìn lên ngưỡng mộ, nếu cửa thứ nhất vào mất một tháng, vậy ánh sáng của Nguyệt phủ quả thực phải vỡ đầy đất.
Hách Liên Chẩn chẳng hề để ý: “Gấp cái gì, Nguyệt Li không được, không phải còn Mặc Khí sao? Dù sao bọn họ có cái gì thứ tốt đều sẽ đưa cho tiểu A Tứ, đều là công cụ hình người, không sao cả.”
Tần Bảo Bảo: “……”
“Hách Liên Chẩn, tiểu sư muội của huynh thật sự là đáng yêu vô địch thế gian sao? Có phải cái loại so với thần nữ Cô Xạ còn chói mắt hơn không?”
Hách Liên Chẩn hếch cằm lên, kiêu ngạo vô cùng: “Kia là chuyện đương nhiên, lúc tiểu A Tứ cưng nhất có thể khiến nhà mi mặt đỏ như máu luôn, vừa cưng vừa ngoan lại còn đáng yêu nữa. Con bé cực kỳ hiểu chuyện. Con bé sẽ ngọt ngào gọi bọn ta một tiếng sư huynh, tặng bọn ta Bách Hoa ngưng lộ tự tinh luyện để ăn. Đó chính là cái đuôi nhỏ của chín người bọn ta đấy. Bọn ta thích nhất đặt con bé trong giỏ tre rồi mang ra ngoài chơi.”
“Đó là trước kia, không ít bé con đáng yêu sau khi trưởng thành không còn được như trước nữa.” Tần Bảo Bảo hừ hừ nói, cậu khi còn nhỏ cũng yêu lắm, sau khi lớn lên, người ghét chó chê.
“Mi muốn chết cứ nói thẳng ra, ông đây tuyệt đối để mi không phải cảm thụ đau đớn trước khi chết đâu.” Hách Liên Chẩn nghiến răng cười lạnh, còn chưa kịp ra tay đã thấy đèn Phật khu di tích tháp Phật liên tiếp tắt.
Tiên tử Liễm Diễm của Bách Hoa Tông mang sắc mặt khó coi ra khỏi tháp Phật, tu sĩ khác cũng không thể hiểu được vì sao lại bị tháp Phật đá ra ngoài.
“Á đù, tiên tử Liễm Diễm cũng khảo nghiệm thất bại, tiên môn cửu châu còn có ai được không?”
“Đừng hoảng hốt, còn có thần nữ Cô Xạ, Lan gia thượng cổ, thiếu chủ Thu gia cùng rất nhiều tu sĩ kinh tài tuyệt diễm chưa tới đâu. Cứ chờ đó, tiên môn có thể thắng.”
“A, ảo cảnh trong tháp cực khó, ma đầu bên trong quả thực có thể hủy trời diệt đất.”
“Đúng đúng đúng, ta đụng tới tà tu ít nhất có thực lực bát cảnh.”
“Ta dám nói, trừ phi thiếu chủ Nguyệt phủ bát cảnh tự mình đến, bằng không không ai có thể phá được ảo cảnh trong tháp Phật.”
Tu sĩ vượt cửa thất bại ủ rũ cụp đuôi vừa ra ngoài đã kêu khổ, sau đó chỉ thấy một tiếng vang lớn, thiếu niên tái nhợt ốm yếu của Vĩnh Ám Địa đi ra khỏi tháp Phật, cõng kiếm Phần Thiên đi vào tòa tháp cao nhất ở trung tâm kia.
“CMN!!!” Các tu sĩ kinh ngạc đến ngây người.
“Các ngươi mau xem.” Có tu sĩ kinh hô.
Chỉ thấy một tòa tháp Phật trước đó vẫn luôn không có động tĩnh đột nhiên phát ra ánh sáng lóa mắt, tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng ưu nhã bước ra giữa hào quang, liên tiếp chín tòa Tháp Phật đốt sáng, sau đó chàng tiến vào tháp cao trung tâm.
“Trời, một lần qua chín cửa!”
Các tu sĩ hít hà một hơi, ngay sau đó hòa thượng vô danh kia cũng vào cửa thứ tám.
Khu di tích tháp Vạn Phật nháy mắt nổ tung.
Tần Bảo Bảo dùng tay khép cằm lại, nuốt nuốt nước miếng, nói: “Trâu thật. Huynh nói xem, là Nguyệt thiếu chủ hay chủ Vĩnh Ám có thể lấy được bảo vật Phật tông?”
“Ai biết được, có lẽ bọn họ ai cũng đều không lấy được.” Hách Liên Chẩn ngửa đầu nhìn trời, mặt ủ mày ê mời: “Ăn đào tiên không? Do tiểu sư muội của ta đấy, vẫn luôn không nỡ ăn, giờ thời gian của ta không còn nhiều, vẫn nên ăn cho hết thì hơn.”
Tần Bảo Bảo: “……”
“Các ngươi mau xem một tòa tháp Phật cuối cùng!” Trong đám người không biết có ai hô lên một tiếng, động tác mọi người nhất trí cùng dừng lại nhìn qua, chỉ thấy ngọn đèn của một tòa tháp Phật nhỏ trong khu di tích chớp mắt đã sáng bừng lên, tòa tháp Phật vốn đổ nát xưa kia giờ phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Khương Tự ở trong thế giới của đám bụi bắt đầu sửa chữa tòa miếu bị đổ nát, sắp xếp gọn gàng những kinh văn có ở đây, đặt lại tượng Phật cho chỉnh chu. Sau đó mỗi ngày nàng đều quét lá rụng trước cửa miếu, cứ thế liên tiếp suốt một tháng, mãi đến khi mảnh lá rụng cuối cùng bị quét sạch thì toàn bộ thế giới của đám bụi bỗng nhiên phát ra một ánh sáng lộng lẫy vô cùng.
Đám bụi nhỏ biến mất mấy ngày đột nhiên xuất hiện, nó phấn khởi rơi xuống lòng bàn tay Khương Tự rồi tự động biến ảo thành vô số âm phù. Những âm phù kia lập tức đi vào trong thức hải của nàng, Phật âm vô thượng giáng thế.
Phật âm vô thượng để lại dấu vết thật sâu bên trong thức thải của Khương Tự.
Khương Tự khiếp sợ đến mức không nói thành lời, hóa ra đám bụi nhỏ đó chính là nửa sau của khúc Trấn Ma mà nàng vẫn đang đau khổ tìm kiếm.
Cuốn này cũng chính là một thế giới đầy bụi bặm, chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được thành lời.
Nửa trước của khúc Trấn Ma có tác dụng trấn giữ tà ma. Nửa sau mang ý nghĩa chúng sinh bình đẳng. Trước Trấn Ma, sau trấn an chúng sinh.
Sau khi nàng tiến vào thế giới đầy bụi bặm đã bình thản đối đãi với từng ngọn cỏ, từng cái cây, từng viên gạch, từng viên nói, quét sạch sẽ hết bụi bẩn, đặt lại tượng Phật, sắp xếp kinh văn nên đã lĩnh ngộ được ý cảnh bình đẳng cả đời. Khi đó khúc Trấn Ma mới có thể xuất hiện.
“A Tứ, cô tìm được khúc Trấn Ma rồi!” Bút vẽ nhỏ kích động ngao ngao kêu, bút vẽ tuyết trắng bay tới bay lui trong không trung: “A Tứ, cô tìm được khúc Trấn Ma rồi nha!”
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tự cong cong như vầng trăng non. Phật âm vô thượng đã khắc vào bên trong hồn phách của nàng, giờ nàng đã có thể tấu ra một khúc Trấn Ma hoàn chỉnh.
Hóa ra khúc Trấn Ma từ trước đến nay không phải để Trấn Ma mà để độ ma, độ chúng sinh.
Sau khi đám bụi nhỏ hóa thành Phật âm biến mất vào trong cơ thể Khương Tự, thế giới bụi bặm cũng đột nhiên biến mất.
Khương Tự một lần nữa xuất hiện bên trong Phật đường của tháp Phật. Vách đá của Phật tường đã bị phong hóa rào rạt rơi xuống, đầu Phật quay về vị trí cũ như thể mang theo ý cười.
Toàn bộ khu di tích tháp Vạn Phật vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, toàn bộ hơn 480 tòa tháp thật bỗng ầm ầm ầm sập xuống. Vô số mảnh nhỏ của các tòa tháp Phật dung hợp lại với nhau. giữa đất trời bỗng xuất hiện một tòa tháp Phật cực lớn.
“Phật hàng nhân gian, Phật hàng nhân gian a……” Các phật tu đã cực khổ canh giữ ở đây hơn một tháng bỗng khóc lóc thảm thiết, hướng về phía tòa tháp Phật cực lớn quỳ bái.
Từ đây giới này lại có Phật, họ lại có nhà rồi.
Biến chuyển thay đổi kinh ngạc trong khu di tích tháp Vạn Phật khiến mọi người đều phải khiếp sợ. Các tu sĩ nhìn hơn 400 tòa tháp Phật dung hợp thành một tòa tháp cao đứng sừng sững trong trời đất sợ tới mức không nói nổi một câu. Không ai chú ý đến việc có một thiếu nữ tóc đen da trắng ôm cún con cũng trắng như tuyết lặng lẽ xuất hiện.
Đôi mắt nàng cong cong thành vầng trăng non, bên hông còn giắt một cây bút trắng.
Hách Liên Chẩn vừa mới cắn được một miếng đào tiên đã há hốc miệng, đào tiên lăn xuống rơi trên đất. Tiểu thiếu gia Hách Liên gia luôn thần thái hào sảng, nhiệt tình như lửa bỗng khóc thành tiếng.
Thiếu niên tính tình lạnh nhạt đang chuẩn bị rời đi cũng cứng đờ cả người, kiếm Phần Thiên trong tay phát ra tiếng rung rung trầm thấp.
Tu sĩ tuấn tú xuất trần mặc áo bào màu ánh trăng thấp giọng cười, một nụ cười đã đủ để hòa tan sương tuyết ẩn sâu trên gương mặt, đã bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên chàng cảm nhận được niềm vui sướng khi mất lại tìm thấy.
Mười ba năm, tiểu A Tứ rốt cuộc đã trở lại.
Khu di tích tháp Vạn Phật xuất hiện thần tích dung hợp tất cả các tháp Phật khiến vô số tu sĩ chìm lâu vào trạng thái khiếp sợ.
Trong lúc đó, tiểu thiếu gia Hách Liên gia mới cắn được miếng đào tiên đã đánh rơi xuống mặt đất, nam tu vốn mạnh mẽ nhìn thiếu nữ đáng yêu xinh xắn đang chen chúc trong đám đông bỗng gào khóc.
Nhất định giờ hắn quá nhớ tiểu A Tứ nên mới xuất hiện ảo giác. Làm sao một nhóc con cưng lùn lùn lại có thể lập tức trưởng thành, lại còn xuất hiện trong khu di tích tháp Vạn Phật được? Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Tiểu thiếu gia Hách Liên gia mới cắn được miếng đào tiên đã đánh rơi xuống mặt đất, nam tu vốn mạnh mẽ nhìn thiếu nữ đáng yêu xinh xắn đang chen chúc trong đám đông bỗng gào khóc.
Nhất định giờ hắn quá nhớ tiểu A Tứ nên mới xuất hiện ảo giác. Làm sao một nhóc con cưng lùn lùn lại có thể lập tức trưởng thành, lại còn xuất hiện trong khu di tích tháp Vạn Phật được?
Chuyện này không thể nào, nhất định do tàn hồn của Tiểu sư muội đã tìm đến hắn để khóc lóc kể lể, chất vấn bọn hắn sao mãi không tìm được con bé.
“Huynh đệ, sao huynh khóc, đừng khóc, mất mặt lắm, chúng ta tốt xấu cũng là con cháu thế gia nổi danh Trung Châu …… Móa, chủ Vĩnh Ám Địa đi về phía chúng ta ……” Tần Bảo Bảo thấy Mặc Khí vốn dĩ đã chuẩn bị vác kiếm rời đi bây giờ thế mà lại quay đầu đi thẳng đến hướng bọn cậu đang đứng, cậu ta sợ tới mức sắc mặt lập tức trắng bệch, hai chân run run.
Cậu mới thất cảnh sơ kỳ thôi, lại còn là loại thất cảnh dùng trân bảo trong nhà như nước chảy mới lên được, làm sao đánh thắng được vị sát tinh Vĩnh Ám Địa kia? Nghe nói năm đó khi kiếm Phần Thiên xuất thế, thiếu niên này một người một kiếm đã giết đến mức Vĩnh Ám Địa máu chảy thành sông. Thực lực của y chỉ sợ không dưới thiếu chủ Nguyệt phủ.
Cậu chắc chắn sẽ bị Hách Liên Chẩn hại chết rồi!
Tần Bảo Bảo sợ tới mức mặt không còn chút máu, sau đó lại phát hiện vô số tu sĩ đang dũng mãnh hướng thẳng về phía tháp cao trung tâm.
Trái lại thiếu niên lạnh lẽo cô đơn lại đi ngược với đám người đó, duỗi tay nắm lấy hư không, uy áp bát cảnh thổi quét toàn bộ khu vực tháp Vạn Phật, đánh ra một vực riêng đáng sợ.
Các tu sĩ ngũ cảnh lục cảnh bị vực bao phủ giống như thời gian dừng lại. Thời gian tĩnh lặng, vô số âm thanh biến mất.
Thiếu niên tái nhợt ốm yếu mặc đồ đen mang khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị lướt qua vô số tu sĩ bị dừng tại chỗ, biểu tình y chuyên chú hướng tới một thiếu nữ yểu điệu diện váy áo mộc mạc trong đám người.
Tần Bảo Bảo cứng họng không phát ra tiếng động, cả người cứ ngây ngốc tại chỗ. Này hình như không giống với dự đoán của cậu lắm thì phải?
*
Sau khi ra khỏi tháp Phật, Khương Tự đã lập tức thấy được tháp lớn che trời kia.
“A Tứ, kẻ mạnh trên thượng giới nhiều như cây trong rừng, cá lớn nuốt cá bé, chúng ta đi mau, chớ để người khác phát hiện.” Bút vẽ nhỏ kích động kiến nghị. Rất nhanh các tu sĩ khắp chín châu sẽ phát hiện ra bảo vật trên tháp Vạn Phật đã không còn nữa.
Nếu bị ai đó biết bảo vật trên người tiểu A Tứ, cách sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết.
Một đường tu hành, thế gian đã có quá nhiều tu sĩ kinh tài tuyệt diễm vì nhân họa mà nửa đường ngã xuống. Tiểu A Tứ thân mang bảo vật quan trọng, nhiều năm đều cố gắng khiêm tốn không dám tạo ra chút xíu sai lầm.
Trước đây hiểm nguy ở Vân Mộng Thập Bát Châu luôn kề cận, A Tứ mới phải ra tay bảo vệ tất cả chúng sinh trong hồng trần, xong việc cũng không dám cáo biệt mà cứ yên lặng khiêm tốn rời khỏi, coi như đã chết trong trận họa diệt thế kia.
Bọn nó chẳng cầu mong hư danh, chỉ có thể hi vọng đại đạo thành, sống dài lâu.
Khương Tự gật đầu, nàng đã được nửa sau khúc Trấn Ma cũng chỉ là niềm vui ngoài ý muốn. Lần này đến Đông Châu mới thêm chút tự tin, nửa trước có tác dụng Trấn Ma, nửa sau chúng sinh bình đẳng. Nói cách khác tiếng đàn này đối với vạn vật trên thế gian đều có ảnh hưởng.
Khương Tự đang muốn rời đi thì thấy đám đông vốn dĩ đang nhốn nháo ầm ĩ bỗng nhiên phát ra một vực đáng sợ, tu sĩ bên cạnh đều bị giữ chặt tại chỗ. Nàng nâng mắt nhìn về phía thiếu niên đang đi tới từ trong đám người.
Từ biệt đã mười ba năm, từ khi bị nhốt vào trong bia sinh tử vẫn chưa từng gặp lại, bây giờ y vẫn mang bộ dạng thiếu niên như cũ. Chỉ có điều thiếu niên từng hứa hẹn cùng nhau đi thả đèn hoa đăng, cùng nhau đi học đường đọc sách, cùng nhau dạo chơi phàm giới cuối cùng cũng đã bị thời gian vô tình cọ rửa.
Vành mắt Khương Tự lập tức đỏ lên, nàng nhìn thiếu niên mặc đồ đen đang từng bước từng bước một đi tới, vừa đi vừa thu sát khí tận trời của kiếm Phần Thiên về, lại từ trong vòng tay trữ vật lấy ra một chuỗi hồ lô ngào đường đã được bảo quản hoàn hảo, giọng nói nghẹn ngào: “Huynh đi ngang qua phàm giới một chuyến, tới nơi muội sinh ra, mua một chuỗi hồ lô ngào đường, hiện giờ A Tứ còn thích ăn không?”
Khương Tự gật đầu, đón lấy xâu hồ lô ngào đường, nhe răng cười, lại nức nở đáp: “Vẫn luôn thích ăn. Cảm ơn Nhị sư huynh.”
Nàng cắn một ngụm hồ lô ngào đường, vị ngọt tỏa khắp đầu lưỡi, ngọt đến mắt đôi mắt híp lại không nhìn rõ nữa.
Mặc Khí nghe tiếng nàng ngọt ngào gọi y là Nhị sư huynh không khác gì lúc còn nhỏ, gương mặt băng sương suốt mười ba năm qua cuối cùng cũng lộ ra một tia ấm áp, khàn khàn nói: “Ăn hết Nhị sư huynh lại mua cho muội.”
“Vâng ạ.” Khương Tự gật đầu thật mạnh, thấy y vẫn quái gở lạnh nhạt như nhiều năm trước, duỗi tay túm chặt tay áo y, cong mắt cười: “Muội ủ rượu hoa lê trắng cho các sư huynh, giờ đang chôn dưới tàng cây, năm sau có thể uống rồi, sau này chúng ta cùng nhau uống rượu hoa lê trắng nhé.”
Khương Tự cong mắt cười: “Muội ủ rượu hoa lê trắng cho các sư huynh, giờ đang chôn dưới tàng cây, năm sau có thể uống rồi, sau này chúng ta cùng nhau uống rượu hoa lê trắng nhé.”
Ám chủ Vĩnh Ám Địa loại bỏ sát khí máu tanh đầy người bỗng trở nên giống với những thiếu niên bình thường nhất nơi phàm giới, y vụng về gật đầu, đáy mắt hiện lên chút ánh sáng nhỏ vụn.
Thấy Ám chủ Vĩnh Ám Địa đột nhiên bày ra uy áp bát cảnh giữ chân tất cả tu sĩ dưới thất cảnh, tu sĩ từ thất cảnh trở lên của các tông môn lớn lập tức kinh ngạc đến mức thay đổi sắc mặt, kẻ này có ý định tuyên chiến với tiên môn sao? Giờ còn muốn lấy bọn hắn ra để đại khai sát giới?
Mọi người thi nhau tế phát khí ra, còn chưa kịp lên tiếng quát mắng đã thấy Ám chủ đi về phía một nữ tu đáng thương. Nữ tu kia tóc đen da trắng, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, chỉ nhìn bóng dáng cũng đã thấy cảnh đẹp ý vui, chắn là một mỹ nhân, Thật đáng tiếc, người đẹp mà lại không may rơi vào tay của sát tinh này.
Lòng bàn tay mọi người chảy đầy mồ hôi, tất cả đều đang chờ sát tinh kia ra tay sẽ cùng nhau lên, sau đó cứ chờ, chờ mãi mà thấy đối phương cứ cùng nữ tu kia nói… nói mãi gì đó?
Mọi người duỗi dài cổ hóng hớt, kết quả Ám chủ Vĩnh Ám Địa lại bày vực cảnh, đến một câu cũng không nghe được.
“Nguyệt thiếu chủ.” Tiên tử Liễm Diễm - Bách Hoa Tông liếc mắt một cái đã nhận ra thiếu chủ Nguyệt phủ lạnh nhạt như vầng trăng trong đám người, trái tim như nở hoa, vội vàng chạy như điên đến trước mặt Nguyệt Li, ngăn chàng lại, ánh mắt quyến rũ tự giới thiệu: “Ta là Hoa Liễm Diễm của Bách Hoa Tông, năm đó từng theo cha tới tiên châu hải ngoại bái phỏng Nguyệt phủ.”
Lần kia chính là khi thiếu chủ Nguyệt phủ thành niên không lâu, phá vỡ vào thất cảnh khiến cả chín châu đều phải khiếp sợ. Nguyệt phủ vẫn luôn là tồn tại siêu nhiên thoát tục hoàn toàn khác với những đệ tử thế gia, gia tộc lớn ở Cửu Châu. Người Nguyệt phủ luôn khắc kỷ phục lễ, phẩm tính cao khiết. Hơn nữa Nguyệt phủ truyền thừa thần bí nên những năm gần đây trở thành bánh trái thơm ngon trong mắt vô số tông môn, thế gia Cửu Châu.
(*) Khắc kỷ phục lễ: Thành ngữ tiếng Hán: (克己復禮 - khắc kỷ phục lễ). Ở đây, khắc - loại bỏ, kỷ - bản thân, phục - quay về, lễ - lễ nghĩa. Câu này có nghĩa là quên bản thân, quay về với lễ nghĩa, hàm ý từ bỏ tư lợi, đi theo nhân nghĩa.
Mẹ nàng ta đã mặt dày mang theo đệ tử đến Nguyệt phủ bái phỏng, mặt ngoài nói rằng muốn giao lưu đạo thuật nhưng kỳ thực muốn để các nữ đệ tử xinh đẹp quyến rũ của mình đến xem mắt, hi vọng Thiếu chủ Nguyệt phủ có thể coi trọng đệ tử Bách Hoa Tông, từ đó kết thành đạo lữ.
Cũng chính một lần kia, Cô Xạ đồng hành với nàng ta, sau khi trở về đã phương tâm ám hứa với Nguyệt Li, chỉ tiếc thiếu chủ Nguyệt phủ một lòng tu hành, đến Cô Xạ có mệnh cách thần nữ chuyển thế cũng không dao động.
(*) Phương tâm ám hứa: Đơn phương hứa hẹn ước định, ý chỉ tình yêu đơn phương.
Nguyệt Ly nhìn nữ tu mặc đồ đen ngăn trước mặt mình, giữa mày hơi nhíu lại khó có thể nhận ra, sau khi nghe nàng ta báo tên tông môn mới biết đây là người của Bách Hoa Tông, chàng chỉ lạnh nhạt gật đầu sau đó lướt qua nàng ta, định qua tìm A Tứ.
“Nguyệt thiếu chủ, Ám chủ Vĩnh Ám Địa đến Cửu Châu tất có ý đồ, mấy năm nay các tu sĩ ở Vĩnh Ám đối với Cửu Châu chúng ta như hổ rình mồi, không thể không phòng.” Tiên tử Liễm Diễm vội vàng nói, tế pháp khí Hoa Cô trong tay ra, đôi mắt quyến rũ nhìn sang, ý muốn câu hồn nhiếp phách câu lấy thiếu chủ Nguyệt phủ.
Nguyệt Li bị nàng ta liên tiếp ngăn lại hai lần, thấy Mặc Khí đã cùng A Tứ chạm mặt, đồng tử màu vàng lạnh lùng, lạnh lẽo nói: “Cảm ơn báo cho.”
Linh khí quanh thân tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng tràn ra, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước, lập tức bỏ rơi nàng ta lại phía sau.
Tươi cười trên gương mặt Tiên tử Liễm Diễm bỗng cứng đờ lại, dậm chân không cam lòng đuổi theo. Sau đó nàng ta thấy Nguyệt Li bắn ra một chiếc lá nguyệt quế, phá vỡ rồi đi vào bát cảnh vực của chủ Vĩnh Ám Địa. Lúc này các tu sĩ vừa mới giật giật bả vai nhức mỏi lại một lần nữa bị giữ chặt tại chỗ.
Khi thấy rõ gương mặt nữ tu kia, đồng tử Tiên tử Liễm Diễm bỗng nhiên co rụt lại, thế mà lại là nàng kia! Lúc trước ở khách điếm, nàng ta chỉ mơ hồ nhìn thấy nàng kia, không ngờ người ta lại có vẻ ngoài mỹ mạo xinh xắn như vậy, đôi mắt đẹp thông minh, bên hông giắt một chiếc bút vẽ màu trắng như tuyết, túi xách nhỏ còn mang theo một con thú Kỳ Lân xinh xinh, hay cho một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương.
(*) Hoạt sắc sinh hương: Vẻ đẹp sinh động
Tiên tử Liễm Diễm vừa thấy một màn này, sắc mặt cũng cứng đờ. Diện mạo của nàng ta thiên về sự quyến rũ nhưng các tu sĩ ở Cửu Châu phần lớn lại thích loại hình ngây thơ đáng yêu hoặc khí chất như lan của Cô Xạ, không thì cũng là loại hình nhẹ nhàng như cúc.
Từ trước đến nay nàng ta vẫn luôn bị Cô Xạ em đến không thở nổi, không ngờ ở Cửu Châu lại xuất hiện một nữ tu có cốt cách vẻ ngoài tuyệt mỹ không thua gì Cô Xạ, hơn nữa nàng kia hình như còn quen Ám chủ Vĩnh Ám Địa?
Giây tiếp theo, Tiên tử Liễm Diễm đã hít hà một hơi nhìn theo thiếu chủ Nguyệt phủ vẫn cao không thể chạm đến đang nhẹ bước tới chỗ nữ tu kia, thấp giọng gọi một tiếng: “A Tứ.”
Chỉ một tiếng gọi đã tựa như khiến cây nở hoa, mang theo vô số lời chưa nói hết, sau đó lại đột nhiên im bặt khiến dư vị tồn tại mãi trong lòng người.
Tiên tử Liễm Diễm bị một tiếng này làm cho gương mặt xinh đẹp trắng bệch, nàng ta chưa bao giờ thấy Nguyệt Li lạnh nhạt xuất trần lại dùng giọng điệu như vậy gọi một nữ tu, nàng kia rốt cuộc là ai?
Ngoài ý muốn có được phần sau của khúc Trấn Ma, sau khi ra khỏi tháp Phật còn gặp được Nhị sư huynh Mặc Khí, Khương Tự bị niềm vui ngoài ý muốn từ trên trời giáng xuống này đánh đến đầu óc choáng váng, nàng lôi kéo ống tay áo Mặc Khí, ngàn lời vạn câu không biết nói từ đâu, chỉ biết cong cong đôi mắt mỉm cười nhìn người đối diện.
Nhóc thú Kỳ Lân ngửi được mùi hương từ ánh trăng thánh khiết, vèo một cái nhảy lên người Nguyệt Li, bốn chân chổng vó lên trời, phấn khởi làm nũng.
Nguyệt Li vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nhóc thú Kỳ Lân, nhìn Khương Tự chỉ cách mình vài bước, bước chân không tự giác nhanh hơn rồi bỗng nhiên dừng lại, cách làm một khoảng không xa không gần, ánh mắt hơi tối lại, thấp giọng gọi: “A Tứ.”
Nàng tựa như một đóa hoa lê nhỏ đáng yêu trưởng thành bộ dạng rực rỡ lóa mắt như vậy. A Tứ vậy mà lại từ hạ giới từng bước từng bước một tới thượng giới. Mấy năm nay nàng đã trải qua thế nào? Liệu có từng khóc, từng đau khổ, từng oán trách không?
Nếu A Tấn biết, chắc sẽ đau lòng chết mất.
Trước kia không thấy thời gian vô tình, bây giờ nhìn thấy tiểu A Tứ đã lớn lên, Nguyệt Li mới kinh ngạc phát hiện ra rằng bản thân cuối cùng đã bỏ lỡ quá nhiều.
“Đại… Đại sư huynh?” Khương Tự nhìn Đại sư huynh người đầy hoa nguyệt trước mặt đang chậm rãi đi tới.
Khi mới gặp ở Vân Mộng Thập Bát Châu, Nguyệt Li giống như trăng trên trời cao, tựa như tiên xuống trần, giờ nàng mới biết huynh ấy vốn chính là tiên trên trời.
Khương Tự lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ bên má, hơi hơi hành lễ với Nguyệt Li, cười khanh khách hỏi thăm: “Mấy năm nay Đại sư huynh vẫn ổn chứ?”
Tự nhiên hào phóng lại xinh xắn đáng yêu.
Nguyệt Li thấy gương mặt nàng không vương chút oán khí nào, trái lại quanh thân còn có ánh sáng vàng lấp lánh, ngay cả nhóc thú Kỳ Lân cũng được nuôi dưỡng ngây thơ đáng yêu không khác gì khi còn nhỏ, chàng cách không sờ sờ đầu nàng, thấp giọng cười nói: “Rất tốt.”
Được nhìn thấy nàng như vậy thật tốt.
Bây giờ đã lớn cũng không thể tùy tiện xoa đầu lông xù nho nhỏ của con bé như khi trước nữa. Đáy mắt người thừa kế Nguyệt phủ mang theo ý cười nhìn theo Tiểu sư muội đã lớn lên của mình, tâm tình sung sướng, toàn bộ khu di tích tháp Phật bỗng nổi lên làn gió mang theo mùi hương nguyệt quế nhàn nhạt.
“Tiểu A Tứ! Ô ô, Thất sư huynh tìm muội thật khổ quá.” Hách Liên Chẩn quỷ khóc sói gào một tiếng, xông thẳng về phía Khương Tự, còn chưa ôm được người đã bị kiếm Phần Thiên của Mặc Khí chắn ngay chỗ yết hầu.
Nguyệt Li nhàn nhạt thu ngón tay thon dài như ngọc về.
“Chào Thất sư huynh ạ.” Khương Tự thấy Hách Liên Chẩn cũng ở đây, ánh mắt sáng lên, mắt trăng non cũng cười cong cong, hôm nay vận khí tăng vọt mà, cùng một lần gặp được ba vị sư huynh!
Khương Tự hơi hơi hành lễ với Hách Liên Chẩn, sau đó đã thấy tiểu thiếu gia Hách Liên gia như bị nắng gắt thiêu cháy làm mặt đỏ tai hồng, mà Tần Bảo Bảo theo sau, khi kịp thấy rõ Khương Tự trước mặt, kinh diễm đến há to miệng, một câu cũng nói không nên lời.
Hóa ra đây là tiểu sư muội trong truyền thuyết! Trời, xinh đẹp đã giết cậu như thế đó!
Dù sao cũng đã chia cách mười ba năm, tiểu sư muội cưng cưng đáng yêu ngày xưa nháy mắt đã trưởng thành một thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát như vậy. Ngay cả Hách Liên Chẩn cũng không biết theo ai, chỉ cảm thấy tiểu sư muội quá xinh, sau này cửa nhà Hách Liên bọn hắn sẽ bị giẫm nát mất.
Cả người Tần Bảo Bảo cũng ngơ ra, cho nên thiếu nữ trước mặt cười rộ lên vô cùng ngọt ngào xinh đẹp này chính là tiểu sư muội của ám chủ Vĩnh Ám Địa, thiếu chủ Nguyệt phủ tiên châu hải ngoại và ông giời con nhà Hách Liên - Trung Châu sao?
À, không đúng, còn là tiểu sư muội người thừa kế duy nhất của Lan gia thượng cổ nữa…
Rối loạn, rối loạn quá, quan hệ này rối loạn quá đi mất!
Từ khi nào mà bốn thế ra lớn ở Cửu Châu cùng với Vĩnh Ám Địa và tiên châu hải ngoại có quan hệ gần gũi như vậy? Phần đất của Cửu Châu sắp loạn thành một nồi cháo rồi. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
“A Tứ, sao muội đột nhiên đến được thượng giới, mấy năm nay muội ở đâu vậy?” Hách Liên Chẩn vô cùng lo lắng hỏi đáp án mà mọi người đều muốn biết.
Nguyệt Li nhàn nhạt nói: “Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta về thành Yên Vũ lại nói.”
“Đúng đúng đúng, chào sư muội, ta là Tần Bảo Bảo, là huynh đệ của Thất sư huynh muội, muội có thể gọi ta là Tần sư huynh, Bảo Bảo sư huynh đều được.” Tần Bảo Bảo kích động xoa xoa tay, nói năng có chút lộn xộn, sau đó liền thấy Hách Liên Chẩn nghiến răng, ánh mắt chủ Vĩnh Ám Địa tràn ngập sát khí, ngay cả thiếu chủ Nguyệt phủ thanh quý ưu nhã nhất trong truyền thuyết cũng ném qua một ánh nhìn cực kỳ lạnh nhạt.
Tươi cười trên mặt Tần Bảo Bảo cứng đờ. Cậu nói sai rồi sao? Trời, cậu nói sai gì thế? Làm sao bây giờ? Cậu còn đang định để lại một ấn tượng hoàn mỹ không chút khuyết điểm cho tiểu sư muội nữa đấy.
Khương Tự thấy thần thái người này vô cùng tươi sáng, tính cách lại có đôi chút giống với Mộc Tiêu, vừa nhìn đã biết là con cháu thế gia được luôn chiều từ nhỏ, mỉm cười nói: “Chào Tần công tử.”
Nàng có chín sư huynh, không thể lại tùy tiện gọi người khác là sư huynh.
Đám người Nguyệt Li nghe vậy, khóe môi hơi hơi cong lên.
“Chào tiểu sư muội.” Tần Bảo Bảo ha hả cười rộ lên.
“Tần Tiểu Bảo, tiểu sư muội là để cho mi gọi chắc? Ông đây đánh chết mi!” Hách Liên Chẩn ấn Tần Bảo Bảo cho một trận tơi bời hoa lá, tâm tình bắt đầu bay bổng, đánh đánh thế nào mà lại cùng Tần Bảo Bảo ha ha cười rộ lên. Hắn tìm được tiểu sư muội rồi!!
Về sau hắn sẽ không bị cha mẹ đánh nữa! Sau này các sư huynh cũng không kế trước kế sau ý đồ chỉnh chết hắn! Há há há há!
Nguyệt Li thu lá nguyệt quế về, bấm quyết dẫn bốn con tiên hạc màu trắng tới. Những con tiên hạc kia kéo một chiếc xe liễn bằng gỗ trầm hương dừng ngay khu di tích tháp Phật.
Xe liễn trầm hương được khảm ngọc thạch năm màu, ánh sáng chiếu ra tựa như giao tiêu đang đón gió. Tiên hạc kéo xe cũng đủ để thấy được vẻ tiên khí xa hoa không nói thành lời.
Hách Liên Chẩn Đang định gọi Kim Ô cứng đờ cả tay.
Tần Bảo Bảo đang bấm phát quyết ngự kiếm cũng chỉ mới kịp làm một nửa.
Cả hai ngáo ngơ nhìn theo. Thiếu chủ Nguyệt phủ đây là định dùng xe liễn ra ngoài à? Ô ô, thật xin lỗi, bọn hắn đối với sự xa hoa lãng phí của tiên châu hải ngoại hoàn toàn không biết gì sất!!!
Tần Bảo Bảo cùng Hách Liên Chẩn đáng thương buồn tủi liếc nhau, héo.
Mặc Khí rũ mắt, muốn mang Khương Tự ngự kiếm thì tay rụt trở về.
“A Tứ, đây là xe liễn tiên hạc trầm hương, đám tiên hạc đó thích nhất được chở tu sĩ diện mạo xinh đẹp, tâm tình tốt còn có mưa bay lất phất đấy.” Nguyệt Li duỗi tay, nhàn nhạt nói: “Huynh dắt muội lên xe liễn trầm hương.”
Khương Tự nhìn bốn con tiên hạc xinh đẹp cùng với xe liễn trầm hương được khảm châu ngọc trước mặt, đôi mắt nàng hơi sáng lên, lại quay sang nhìn thoáng qua Đại sư huynh tiên phong đạo cốt. Đại sư huynh không phải có thói ở sạch sao? Giờ huynh ấy lại muốn cùng nàng ngồi chung xe liễn à?
Thân hình Mặc Khí hơi cứng lại, Hách Liên Chẩn hâm mộ nước miếng chảy ròng, yếu ớt nhấc tay: “Ta có thể ngồi không? Ách, thực xin lỗi, ta tự động biến mất ngay đây.”
Khương Tự đang chần chừ do dự hết sức thì Nguyệt Li đã mang nàng bay lên xe liễn trầm hương, phất tay một cái đã phá giải vực của Mặc Khí.
Các tu sĩ ngũ cảnh lục cảnh bị giữ chân xung quanh nhờ vậy có thể hoạt động trở lại, cả đám không hiểu ra sao gãi gãi đầu, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế nhỉ?
Những tu sĩ thất cảnh giờ đang trong tình trạng kinh ngạc đến mức cằm rơi đầy đất, á đù, tiên hạc kéo xe, xe liễn trầm hương, từ bao giờ mà Cửu Châu lại xuất hiện con cháu thế gia có tiền như vậy? Không phải, vì sao tiểu thiếu gia Hách Liên gia của Trung Châu lại quen biết với chủ Vĩnh Ám Địa? Hở? Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng kia rốt cuộc là ai?
Các tu sĩ muốn nhìn diện mạo nữ tu bên trong xe liễn trầm hương, ai ngờ giao tiêu lưu quang đã rơi xuống che khuất toàn bộ bóng dáng yểu điệu thướt tha bên trong. Người ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng kia, khí chất lạnh nhạt cao quý xa xa không thể với tới.
Tiên tử Liễm Diễm của Bách Hoa Tông xanh cả mặt nhìn Nguyệt Li mang theo nàng kia ngồi chung một xe liễn. Khuôn mặt quyến rũ mang theo ý lạnh. Một nữ tu có tu vi thấp kém như vậy mà dám quyến rũ thiếu chủ Nguyệt phủ?
Ả kia chắc chưa từng biết đến chỗ đáng sợ của các thế gia, gia tộc lớn trên thượng giới này rồi.
Quy tắc tiên môn ngàn vạn năm qua không thể nói phá là phá được.
Một con chim sẻ mà cũng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, vậy cũng phải xem có cái mệnh kia không đã.
Tiên tử Liễm Diễm bóp pháp quyết, truyền tin cho Cô Xạ ở Bách Hoa Tông xa xa đầu tiên: “Nguyệt Li đặt chân lên đất Cửu Châu lại cùng một nữ tu tu vi thấp ngồi chung xe liễn, Cô Xạ, tỷ đến một nữ tu không chút tiếng tăm gì cũng không bằng.”
Ở Bách Hoa Tông, thần nữ Cô Xạ mang vẻ đẹp như u lan đón được truyền tin, vẻ mặt vốn luôn bình tĩnh từ trước đến nay giờ bất chợt bị đánh vỡ, Thiếu chủ Nguyệt phủ cùng với một nữ tu?
Thần nữ Cô Xạ phất tan truyền tin đi, trên tay cầm một chiếc đèn hoa đăng màu xanh lơ đi ra khỏi nơi thanh tu.
Đây là lần đầu tiên Khương Tự được ngồi xe liễn tiên hạc, lại còn được ngồi chung với Đại sư huynh nữa.
Tư thế của con hạc tiên kia tuyệt đẹp, khi phi hành còn có thể dẫn đến nhiều đóa mây lành, tiền khí lượn lờ. Ngồi trên xe liễn, Khương Tự suýt nữa hoài nghi bản thân đã biến thành nữ tiên trên thượng giới.
Nguyệt Li làm người vốn lạnh nhạt, từ trước đến nay không thích nói nhiều, sau khi lên xe liễn, chàng thấy Khương Tự có chút câu nệ giống hệt như khi còn nhỏ, lúc ấy hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, nàng cũng ngồi vô cùng đoan chính, yên yên lặng lặng đọc sách, sau đó nhàm chán lắm mới lôi kéo ống tay chàng đòi xem sách cổ.
Bây giờ nàng đã lớn, chàng thật ra lại hi vọng nàng có thể kéo ống tay áo mình tựa như khi làm với Mặc Khí vậy, sau đó làm nũng nói: “Đại sư huynh, có sách cổ để xem không ạ?”
Chàng nghe thế tất nhiên sẽ đem sách cổ mình thích nhất mấy năm nay đều tặng cho nàng.
“Đây bản đơn lẻ ghi lại chút thông tin liên quan đến hồn lực mấy năm nay huynh tìm được, muội rảnh rỗi có thể thử nghiên cứu một chút.” Nguyệt Li từ vòng tay Hạo Nguyệt lấy ra bốn năm quyển sách cổ đưa cho Khương Tự.
“Bản đơn lẻ ghi lại về hồn lực?” Bút vẽ nhỏ dẫn đầu kêu lên: “Trời, A Tứ, thứ này đối với việc tu hành của cô cực cực có ích đấy.”
Khương Tự cũng hơi kinh ngạc, nàng nâng mắt nhìn về phía Đại sư huynh, thấy chàng mặt mày như bức tranh cổ, lạnh nhạt tựa ánh trăng, ngũ quan như được tinh tế điêu khắc mà thành, so với khi ở Vân Mộng Thập Bát Châu thậm chí chàng còn anh tuấn hơn nhiều. Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy bản thân đã bị vẻ ngoài của Đại sư huynh làm mê muội.
Khương Tự đón lấy mấy quyển sách cổ kia mới nhận ra rằng đây đều là những cuốn sách được làm từ da dê vô cùng tinh tế, chắc hẳn là bản đơn lẻ trân quý cực kỳ, nàng kiềm chế trái tim nhỏ đang kích động của mình, nói: “Cảm ơn Đại sư huynh ạ.”
Khương Tự từ trong đó chọn ra một bản đơn lẻ, mở ra rồi cẩn thận xem.
Nguyệt Li thấy lông mi cong vút dày rậm của nàng như chạm vào làn da tuyết trắng lại tựa như là bóng dáng nhàn nhạt dừng lại trong trái tim mình.
*
Chẳng bao lâu sau đã đến Thành Yên Vũ, Tần Bảo Bảo bao toàn bộ Động Thiên Phúc Địa còn lại duy nhất trong Thành Yên Vũ. Sau đó cậu chàng hưng phấn đuổi hết người xuống, tự mình đi tìm chưởng quầy chuẩn bị các loại linh quả linh lộ nhiều màu, ánh mắt trông mong nhìn vào phía sau bình phong, thật muốn chứng kiến hội đàm bí mật của tiên châu hải ngoại, Vĩnh Ám Địa và Trung Châu quá đi mất!!!
Bí mật thế gia đấy!
Lần trước khi Thiên Trắc Nghi mở ra đã chỉ ra rằng chìa khóa di tích chư thần sắp xuất hiện ở hạ giới. Lúc ấy rất nhiều thế lực ở thượng giới đã cùng ngồi lại với nhau ngay trong Động Thiên Phúc Địa, cãi qua cãi lại mất mấy tháng cuối cùng mới chọn được người xuống hạ giới. Chín người đều là những người thừa kế hoặc người cầm quyền có thực lực mạnh nhất.
Tần gia của cậu không có tư cách này, ai mà ngờ rằng tên nhãi Hách Liên Chẩn chia sau khi xuống hạ giới vậy mà thu được một tiểu sư muội, lại còn cùng Vĩnh Ám Địa, Vạn Yêu Địa cũng như những thế gia vốn nước sông không chạm nước giếng có quan hệ qua lại thế này chứ?
Trời, tin tức này mà truyền ra chắc chắn sẽ tạo quanh động cực lớn đoooó!
Nhưng cậu không thể, mà cậu cũng chẳng dám, còn sống không phải tốt sao?
“Tiểu A Tứ, sao muội lại đột nhiên liền xuất hiện trước mặt bọn huynh?” Hách Liên Chẩn nhe hàm răng trắng của mình cười he he, lại lấy linh quả linh lộ trong Động Thiên Phúc Địa tất cả đều chồng chất trước mặt Khương Tự, hỏi han: “Ngày ấy trong Điện đồng, muội đi đâu? Bọn huynh sau đó đã tìm rất lâu cũng không tìm được muội.”
Khương Tự lấy Vô Tự Thiên Thư ra, mở quyển sách cổ da dê, chỉ vào bia sinh tử màu đen trên đó: “Muội ở chỗ này này.”
Thân mình Nguyệt Li và Mặc Khí chấn động, không tự giác nắm chặt tay, tiểu A Tứ… ở bia sinh tử? Mười ba năm?
“Bia sinh tử? Muội ở trong sách? Không đúng rồi, sao muội có thể ở trong sách được?” Hách Liên Chẩn không hiểu ra sao.
Khương Tự sau khi thu bia sinh tử vào vẫn không để ý đến Vô Tự Thiên Thư, lúc này thấy các sư huynh hỏi, nàng cứ thế phóng xuất hồn lực, lại cùng Vô Tự Thiên Thư tâm ý tương thông nên ngay lập tức một tấm bia sinh tử màu đen bị Vô Tự Thiên Thư đã ra ngoài, đáp thẳng xuống bên trong Động Thiên Phúc Địa.
Đồng thời toàn bộ đất trời trong Động Thiên Phúc Địa cũng xảy ra biến hóa cực lớn, dường như có một loại quy tắc thần bí không biết tên dần dần lặng yên thay đổi đất trời.
Trong phòng tràn ngập một cảm giác tang thương dày nặng đè chặt không gian.
Trong lòng mọi người cũng đều chấn động.
Hách Liên Chẩn nhìn vào chỉ thấy hoa mắt choáng váng, tấm bia đá kia hắn đã từng gặp qua rồi, chẳng có gì đặc biệt cả, sao tiểu sư muội vừa lấy ra mà đã để lộ hơi thở đáng sợ như này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận