Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 128: Muội Không Sợ Nữa

Khương Tự thu lông đuôi Thanh Loan cùng mai rùa Vạn Cổ, nhìn miệng vết thương của Thanh Loan và Huyền Quy đổ máu, từ động phủ lấy ra một gốc cây hoa Long Hướng Dương lục phẩm. Bé dùng dược đỉnh nhỏ tinh luyện ra hai giọt ngưng châu màu tím, phân biệt nhỏ vào miệng vết thương của Thanh Loan và Huyền Quy, ngọt ngào nói: “Cảm ơn hai vị tiền bối, chúng ta cùng nhau cẩn trọng nhé.”
Long Hướng Dương tiên phẩm? Linh dược Long Hướng Dương mấy trăm năm, đây chính là thuốc hay chữa khỏi bệnh chuyên dùng cho Long tộc, sau khi Long tộc mai danh ẩn tích, Long Hướng Dương cũng tuyệt tích.
Long Hướng Dương cùng Huyền Quy chỉ cảm thấy miệng vết thương rất nhanh đã tiêu sưng cầm máu, cả người thoải mái, hơn nữa còn mọc ra một cây lông đuôi ( mai rùa ) nho nhỏ?
Chim và rùa vừa mừng vừa sợ, không mất trăm năm, chúng nó lại có thể một lần nữa tu luyện thành lông đuôi cùng mai rùa!
“Cảm ơn tiểu nương tử, nhanh ra ngoài đi, các sư huynh của ngươi đã chờ hết kiên nhẫn rồi, còn không ra đi, chỉ sợ hôm nay sẽ đánh nát thành.” Vạn Cổ Huyền Quy ha ha cười rộ, vận mệnh luôn có định số, hết thảy đều rất tốt, cực kỳ tốt.
Khương Tự vừa nghe các sư huynh chờ bên ngoài, vội vàng vui mừng gật đầu, đem lông đuôi cùng mai rùa thu vào túi bách bảo, chỉ thấy không gian hư vô trước mắt biến mất, bé đã xuất hiện ở bậc thang màu vàng.
Cùng lúc đó, giọng nói uy nghiêm từ đám mây xa xa truyền đến: “Khảo nghiệm đã qua, không ai được vào thành Thiên Đế nữa.”
Giọng nói uy nghiêm kia biến mất, đồng thời hải vực, cô đảo, bậc thang màu vàng toàn bộ cũng không thấy đâu nữa, tựa g như chưa bao giờ xuất hiện vậy. Vô số tu sĩ từ giữa không trung ngã xuống mặt đất, ngay cả những tu sĩ bị biến thành nhân công miễn phí cũng mang vẻ mặt mờ mịt dần tỉnh lại, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì dù thời gian đã qua đi trăm năm ngàn năm.
“Có người thông qua khảo nghiệm! Có người thông qua khảo nghiệm, nhất định là đạo quân.”
“Đạo quân đột phá khảo nghiệm……”
Khi Cố Kỳ Châu xuất hiện, vô số tiếng hoan hô vang lên.
Sắc mặt Vô Tình đạo quân trẻ tuổi trắng bệch, ngự kiếm nhìn đám tu sĩ đen nghìn nghịt phía dưới, ý muốn từ trong đó tìm được hình bóng quen thuộc nhưng vẫn uổng công, A Tứ vẫn luôn trầm miên ở phàm trần giới, nữ đế kia chẳng qua là ảo cảnh của thành Thiên Đế làm ra để dao động đạo tâm gã ta.
Nhưng kể cả gã ta thông qua khảo nghiệm chung quy cũng vẫn thất bại thảm hại, bởi vì đạo tâm của gã ta đã xuất hiện vết rách, vĩnh viễn không thể chữa trị.
Đám người yên lặng, Khương Tự nhìn bốn vị sư huynh đang chờ, bước chân ngắn nhỏ vọt vào ngực Lan Tấn, “Oa” một tiếng khóc lóc.
Bé vừa khóc, chớ nói Lan Tấn, những người khác đều luống cuống. Tiểu sư muội cho tới giờ còn chưa từng khóc trước mặt bọn hắn đâu!
Lan Tấn vội vàng ngồi xổm xuống, ôm cục bông nhỏ cưng cưng vào lòng, vụng về lau nước mắt cho bé, dịu dàng nói: “A Tứ chịu khổ rồi, đều do các sư huynh không tốt. Đừng khóc! Ngoan.”
“Ông đây đã nói mà, cứ trực tiếp vọt vào xách tiểu sư muội ra là xong, các người còn không chịu! Hết sợ cái này lại sợ cái kia, tiểu sư muội nhỏ như vậy, ở chỗ đó ngốc mười năm có thể không sợ hãi sao?” Trọng Hoa nổi giận mắng, ngay sau đó cười tủm tỉm vuốt đầu Khương Tự: “Tiểu A Tứ, Tam sư huynh mua thanh lộ cho muội uống, cho muội một túi linh bích lớn, còn mang muội đào tiên hoa tiên thảo nhé.”
Mặc Khí yên lặng lấy một cây hồ lô ngào đường dùng pháp trận giữ tươi ra đưa cho bé.
Khương Tự nín khóc mỉm cười, sư huynh ngốc, hồ lô ngào đường kia vốn để cho huynh ấy ăn mà.
Bé chẳng qua thấy vui, vui vì vừa ra đã có thể nhìn thấy các sư huynh, bọn họ không vứt bỏ bé. Khương Tự đem khuôn mặt nhỏ vùi vào y phục của Lan Tấn, lau hết nước mắt lên, đôi mắt trăng non xinh đẹp cong lên, nói: “Nhìn thấy các sư huynh, muội liền không sợ nữa.”
Chỉ có ở trước mặt các sư huynh, bé mới có thể cảm nhận được sự ấm áp cùng tình yêu thương.
Lúc này bé không phải Khương Tự mang mệnh nữ đế phải gánh vác phàm trần giới kia nữa mà chỉ là tiểu A Tứ núi Thanh Vụ vui sướng thoải mái thôi.
Nguyệt Li duỗi tay lau nước mắt bên khóe mắt cho bé, đụng tới nốt ruồi nhỏ màu máu kia, ánh mắt hơi hơi nặng nề, đây là nghiệp chướng nhân quả hình thành nốt ruồi màu máu?
“A Tứ, mau xem điểm thiện ác.” Trong thức hải, tiểu động phủ kinh ngạc cảm thán nói.
Nó mới sờ đến lông đuôi chim Thanh Loan cùng mai rùa Vạn Cổ thì thấy vô số điểm thiện ác tụ thành một ngân hà mờ mịt tiến vào lệnh bài của Khương Tự.
Đây là mười vạn công đức ở phàm trần giới đấy!
Mười vạn điểm thiện ác? Khương Tự hơi sửng sốt, tay nhỏ còn nắm chặt y phục màu xanh của Lan Tấn, cho nên phàm trần giới hết thảy đều là chân thật, hơn nữa hết thảy đều đi theo hướng tốt nhất rồi?
Khương Tự lộ ra tươi cười xán lạn, lại ôm chặt Lan Tấn, làm nũng nói: “Lục sư huynh, nhìn thấy các huynh thật vui.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận