Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 531: Mơ Ước Sắc Đẹp
“Thật kỳ quái, sao lúc chúng ta xuống dưới sát khí nồng đậm đến mức có thể đánh tan xương cốt mà ở đây lại không thấy gì nữa?” Vạn Giảo cắn môi hỏi.
“Sát khí này cuối cùng sinh ra từ đâu thế?”
“Sát khí ở Vĩnh Ám Địa nghe nói đã tồn tại mười mấy vạn năm, ai cũng không biết hình thành như thế nào cả.”
“Đáy vực sao còn có thực vật màu đen?”
Người Vô Nhai Tông nhỏ giọng nghị luận.
Mọi người ai nấy đều cẩn thận tra xét tỉ mỉ đáy vực một lượt.
Khương Tự sờ sờ thú một rừng mới phát hiện nhóc thú Kỳ Lân cũng chạy ra khỏi động phủ, thân thú nho nhỏ ôm lấy sừng của thú một sừng, đôi mắt đen nhánh mở to đầy hưng phấn nhìn vực sâu vạn trượng đã không còn sát khí.
Ngay lập tức gương mặt nàng hơi nóng lên, nàng đã tu hú chiếm tổ ngồi ké thú một sừng của Đại sư huynh, bây giờ đến cả linh thú của mình cũng chạy ra chiếm hời.
Kỳ cục, thật quá kỳ cục.
Khương Tự nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng thú một sừng.
Nguyệt Li đang ở bên kia xem xét những hòn đá hình thù kỳ quái.
Nàng thử giẫm chân lên những hòn đá lạ này, ướm hỏi: “Đại sư huynh, đám hòn đá hình thù kỳ quái này có gì kỳ quặc ạ?”
Ánh mắt Nguyệt Li hơi tối lại, thu hồi linh lực thăm dò lại, nhẹ đáp: “Tạm thời chưa phát hiện ra gì cả, chúng ta đi dọc về phía trước thử tìm xem có chỗ nào bằng phẳng không để nghỉ ngơi một đêm đã.”
Mọi người thi nhau gật đầu đồng tình, kích động muốn phát điên, nếu như không thể nghỉ ngơi thì Vực sâu Vĩnh Ám quả thực không phải chỗ cho người đến.
Do đáy vực khó đi nên mọi người đều lấy vật chiếu sáng ra, cẩn thận dẫm từng bước lên những hòn đá hình thù kỳ quái màu đen hướng về phía trước.
Khương Tự thấy ánh sáng quanh thân thú một sừng đã dần thu lại, quầng sáng chung quanh ảm đạm đi, vội vàng lấy chiếc đèn thỏ con của mình ra, cười nói: “Hên là lúc nào muội cũng mang theo đèn thỏ con.”
Nguyệt Li lấy đèn thỏ con ra, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của nàng, khuôn mặt thanh tuấn như tiên, nhẹ giọng đồng tình: “Ừ, đi theo huynh.”
“A.” Khương Tự bị chàng nắm lấy tay chỉ cảm thấy tay của Đại sư huynh dù hơi lạnh nhưng lại rất có lực, đầu ngón tay hình như có dính chút mùi hoa nguyệt quế, mê người vô cùng, nàng có cảm giác như được bảo vệ.
Rõ ràng bây giờ tu vi của Đại sư huynh còn không bằng nàng, thậm chí còn phải dựa vào ngưng châu nàng tinh luyện để giữ mạng kia mà.
Dái tai Khương Tự phơi nóng lên, dân phong Cửu Châu phóng khoáng vô cùng, song tu là chuyện bình thường, không giống với phàm giới mỗi một lời nói ra phải mang theo lễ nghĩa, vì vậy tu sĩ dắt tay nhau hẳn cũng rất bình thường nhỉ?
Khương Tự quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoa Liễm Diễm và Vạn Giảo đi phía sau, hai người họ có tu vi kém nhất ở đây, giờ phút này đã mệt đến mức nhan sắc thảm đạm, được tứ kiệt Vô Nhai Tông nâng mới đi tiếp nổi.
Chỉ có Cô Xạ với tu vi cao nhất mới có thể cao lãnh bước từng bước tự đi.
Lông mi Nguyệt Li hơi rũ xuống, mắt nhìn về phía nàng: “Có gì không ổn sao?”
Khương Tự vội vàng nâng mắt nhìn lên, cười đáp: “Không, không có.”
Bút vẽ nhỏ từ động phủ “Vèo” một cái xuất hiện, cười gian: “A Tứ, tim cô đập nhanh hơn kìa.”
Khương Tự: “Mệt.”
Bút vẽ nhỏ: “À, ta còn tưởng rằng cô mơ ước sắc đẹp Đại sư huynh của cô cơ.”
Khương Tự: “……”
Cũng không biết đã đi bao lâu, Khương Tự có cảm giác mồ hôi ra đầy người, cuối cùng mới phát hiện ra phía trước có một sơn động.
“Có sơn động.”
“Ừ.” Nguyệt Li gật đầu: “Do thiên nhiên tạo nên, huynh vào xem sao.”
Nguyệt Li mang theo thú một sừng vào sơn động, rất nhanh đã quay ra: “Chúng ta nghỉ ngơi tại đây một đêm, ngày mai lại xuất phát.”
Mọi người vui mừng khôn xiết, lần lượt bước vào trong sơn động, tìm chỗ thoải mái bắt đầu nghỉ ngơi, sau đó lấy linh quả, linh đan bổ sung thể lực, linh lực.
Nguyệt Li cắt một ít thực vật màu đen thân thảo bên ngoài mang về, đốt cháy tạo thành một đống lửa, nhìn qua mới thấy khuôn mặt nhỏ của A Tứ chẳng khác gì bé mèo hoa, ánh mắt chàng hơi mềm mại, lấy khăn lụa ra nhẹ lau mặt cho nàng.
Khương Tự ngẩng mặt lên, thò mặt lại gần hơn, cười khanh khách hỏi: “Bẩn lắm ạ? Nếu bẩn quá thì để muội đi tắm một cái.”
Nguyệt Li nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nàng, thật ra cũng không bẩn lắm nên chỉ xoa xoa một chút rồi thu tay lại.
Chàng búng tay trồng không gian nguyệt quế, ngay lập tức cây nguyệt quế đẹp vô cùng lấp lánh sáng lên, tự hình thành một giới, ngăn cách toàn bộ tầm mắt bên ngoài.
“Muội nghỉ ngơi một lúc đi, huynh ra ngoài canh cho.” Ánh mắt Nguyệt Li hơi tối lại. Chàng biết nàng yêu sạch vô cùng, lại giữ thói quen nơi phàm giới nên dù dùng thuật thanh khiết nhưng vẫn thích tắm rửa trong linh tuyền hơn.
Khương Tự nhìn không gian nguyệt quế xinh đẹp vô cùng, vội vàng gật đầu đầy sung sướng: “Vâng.”
Nguyệt Li đi ra khỏi không gian nguyệt quế, ngồi xếp bằng bên ngoài nhắm mắt thanh tu.
Vạn Giảo nhìn cây hoa nguyệt quế lập lòe nguyệt hoa trong một góc của huyệt động, lại nhìn tu sĩ tuấn tiếu thanh lãnh xuất trần canh giữ bên ngoài, thấy bộ dạng chàng lạnh nhạt người sống chớ lại gần, ghen tị nói: “Ta cũng muốn tắm rửa. Đi mấy ngày rồi, bẩn muốn chết.”
Tứ kiệt Vô Nhai Tông buồn bực hỏi lại: “Sư muội, không phải muội ngày ngày đều dùng thuật thanh khiết sao? Không bẩn đâu.”
Tu sĩ họ học người phàm tắm rửa làm gì? Vốn dĩ đã tôi thể vài thập niên, trong cơ thể không còn tạp chất nữa, ngày thường chỉ cần dùng thuật thanh khiết đã vô cùng sạch sẽ đấy thôi.
Hơn nữa chuyến này họ mang theo rất nhiều đồ nhưng chỉ thiếu mỗi pháp khí kiến trúc, cũng chẳng mang theo linh tuyền tùy thân.
Giờ phút này nhìn thấy cây nguyệt quế của Nguyệt phủ, Tứ kiệt Vô Nhai Tông cũng âm thầm chắc lưỡi, cuộc sống của Nguyệt phủ cũng quá xa hoa lãng phí mà, ở chỗ như thế này cũng tiêu hao linh lực trồng không gian nguyệt quế, thật quá mức lãng phí, không chỉ xa hoa lãng phí mà còn ngu ngốc nữa.
Hoa Liễm Diễm nghe vậy bật cười thành tiếng, cùng ai so không so, lại cố tình muốn so với Nguyệt Li, có đến mười cái Vô Nhai Tông cũng kém một Nguyệt phủ, cả đường này nàng ta hâm mộ chán rồi.
Khương Tự rất nhanh đã tắm gội, thay sang quần áo sạch sẽ, bước ra ngoài. Do đang ở trong Vực sâu Vĩnh Ám tối mù nên nàng cố tình đổi sang bộ trang phục màu trắng bắt mắt, eo nhỏ mềm như liễu, dáng người thướt tha, tóc đen vẫn lên đơn giản, xinh xắn động lòng người không nói hết thành lời.
“Sư huynh, huynh mau thu cây nguyệt quế về đi, chúng ta ăn cơm chiều nào.” Khương Tự dùng linh thảo trong động phủ huyễn hóa ra thành một chiếc bàn bằng dây leo màu xanh lục, sau đó mới lấy ra một bàn đầy linh quả, linh lộ, linh khuẩn và bàn đào.
Ngay lập tức mùi hương bay ra bốn phía.
“Được.” Nguyệt Li thấy nàng tươi cười xán lạn, lập tức cảm thấy vực sâu đầy sát khí này không còn áp lực nữa. Chàng ngồi trên chiếc đệm hương bồ, duỗi tay cầm lấy một quả bàn đào.
“Tiên tử Liễm Diễm, linh quả này cho các cô để bổ sung thể lực với linh lực.” Khương Tự lấy một rổ linh quả đưa sang cho Hoa Liễm Diễm, có điều linh khuẩn, bàn đào và một số loại khác sẽ không cho, những thứ này phải để dành cho Đại sư huynh ngày ngày bồi bổ cơ thể.
“Cảm ơn.” Hoa Liễm Diễm đã từng được ăn linh quả của Khương Tự, những linh quả đó đều là linh quả bát phẩm khó tìm ở Cửu Châu, hương vị thơm ngon, mọng nước lại còn ẩn chứa linh lực nồng đậm.
Hoa Liễm Diễm phân chia linh quả trong rổ cho mọi người.
Tu sĩ Vô Nhai Tông thấy được chia linh quả bát phẩm, vui sướng tận trời đón lấy, thi nhau nói lời cảm ơn, xa hoa lãng phí thì cứ xa hoa lãng phí đi, ngu ngốc cũng có cái hay của ngu ngốc, dù sao họ cũng được thơm lây.
Mọi người ăn linh quả, uống linh lộ xong liền bắt đầu đả tọa nhập định, khôi phục nguyên khí.
Khương Tự tu hồn lực, buổi tối hiếm khi đả tọa, bình thường luôn đi ngủ, bây giờ đã qua bảy ngày bảy đêm không ngủ nên giờ đã dựa vào vách tường huyệt động ngủ mất.
Nguyệt Li thấy bộ dạng nàng ngủ rất đáng yêu, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng kéo nàng gối đầu xuống đầu gối mình, ống tay áo to rộng bằng tơ lụa che khuất khuôn mặt nhỏ của nàng, để nàng cứ thế dựa vào người mình ngủ.
Lửa trại màu đen đốt suốt cả một đêm rồi mới dần dần tắt.
Một đạo sát khí xông thẳng tận trời hướng về phía huyệt động.
Mấy người Khương Tự ngay lập tức bừng tỉnh, mở to mắt nhìn mới phát hiện người kia là Mặc Khí đã biến mất nhiều ngày.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị của thiếu niên vẫn còn mang theo một vết thương, đồng tử màu trà mở ra khiến người ta phải hãi hùng khiếp vía.
“Ta tìm được đàn tế màu đen rồi, các người đi theo ta.” Giọng Mặc Khí mơ hồ không rõ, tầm mắt thẳng tắp nhìn về phía A Tứ trước đó gối đầu trên đầu gối Nguyệt Li ngủ.
Bảy ngày không gặp, A Tứ và Nguyệt Li có phải đã quá thân mật không?
Tâm tình thiếu niên rối loạn, cảm thấy vết thương trên mặt ẩn ẩn đau đớn hơn.
Mọi người chấn động, người này biến mất bảy ngày không ngờ lại đi tìm đàn tế màu đen? Hơn nữa còn tìm thấy rồi?
Khương Tự thấy y đến, vội vàng đứng dậy, vui mừng chào hỏi: “Nhị sư huynh, cuối cùng huynh cũng tới.”
Mặc Khí gật đầu, đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu thẳm như mực của Nguyệt Li, đột nhiên “ui” một tiếng.
“Nhị sư huynh, huynh bị thương sao?” Khương Tự nhìn miệng vết thương trên mặt y, vội vội vàng vàng lấy thuốc.
“Vết thương nhỏ thôi.” Giọng Mặc Khí khàn khàn, thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, đôi mắt tức khắc hơi sáng lên.
Từ lúc bị Vương thành Đông Đô kia làm bị thương, y đã cố tình để lại vết thương dễ thấy nhất trên mặt không chữa, mấy ngày nay miệng vết thương dần thâm lại, nếu muốn trị liệu cần phải một thời gian mới khỏi hẳn.
“Đều sắp phá tướng còn nói vết thương nhỏ.” Đôi mắt đen nhánh của Khương Tự mờ mịt đi vài phần, vội vàng làm tan ngưng châu bát phẩm trong lòng bàn tay, đắp lên mặt y.
Cuối cùng trên gương mặt tuấn mỹ trắng nõn yêu dị đột nhiên nhiều thêm một miệng vết thương xanh tím, nàng tức khắc bật cười trêu: “Còn khá đẹp đó.”
Nguyệt Li nhận ra miệng vết thương trên mặt bên kia rõ ràng là vết thương cũ, lại thấy A Tứ cố tình cẩn thận thoa thuốc cho y, hai người đứng chung một chỗ chẳng khác gì thiếu nam thiếu nữ thanh mai trúc mã trong thoại bản, ánh mắt lập tức dần ảm đạm, hơi thở quanh thân cũng lạnh đi vài phần.
Khương Tự kiểm tra miệng vết thương cho Mặc Khí xong, lại lấy ra vài bình ngưng châu bát phẩm đưa qua, dặn y mỗi ngày phải uống một viên.
Người Vô Nhai Tông thấy thế suýt nữa muốn phát điên, trước đó nàng kia hóa lỏng ngưng châu đã khiến dược lực và linh lực ngay lập tức ngập tràn toàn bộ huyệt động, mới hít vào một hơi thôi cũng thấy tinh thần sảng khoái, mệt mỏi bay biến hết, ngưng châu bát phẩm chất lượng tốt như vậy mà lại bị nàng kia tặng cho người khác coi như kẹo mà ăn?
“Đan dược bát phẩm rất khó luyện chế, sao có thể coi như kẹo viên mà ăn được.” Vạn Giảo nhỏ giọng nói thầm, đan dược này ở Vô Nhai Tông thậm chí còn có thể xếp vào trân quý trong Tàng Bảo Các.
“Đó là ngưng châu bát phẩm Khương Tự tự tinh luyện.” Hoa Liễm Diễm vỗ bả vai ả, đôi mắt quyến rũ cong lên, cười nói: “Đi thôi, Vạn sư tỷ.”
Vạn Giảo hơi ngơ ngẩn, không dám tin nhìn về phía Khương Tự.
Tứ kiệt Vô Nhai Tông cũng hơi kinh ngạc, vốn còn cho rằng ngưng châu được Dược chủ Úy Hành tinh luyện, sau đó cho Khương Tự, không ngờ nàng kia thế mà có thể tự mình tinh luyện.
Khương Tự thành danh quá nhanh, bên người lúc nào cũng có mấy người thừa kế tiên môn như Nguyệt Li, Lan Tấn nên họ vẫn luôn cho rằng Khương Tự dính ánh sáng của chín vị sư huynh.
Bây giờ xem ra hình như không phải vậy.
“Khoảng cách từ nơi này đến đàn tế màu đen phải đi mất mấy ngày đường, chúng ta vẫn nên nhanh nhanh lên đường thôi.” Mặc Khí thúc giục.
“Được.”
Khương Tự vội vàng xoay người thu dọn mới phát hiện Đại sư huynh đã làm thỏa đáng hết. Chàng nhặt áo choàng rơi trên mặt đất lên, không nói một lời, khoác lên người cho nàng.
“Đại sư huynh, để muội tự làm.” Khương Tự cong mắt cười nói.
Động tác trên tay Nguyệt Li không dừng lại, cúi đầu khoác áo choàng cho nàng, giọng vẫn trong trẻo: “Nơi đây luôn âm u ẩm ướt, sát khí hóa thành sương mù, cẩn thận đừng để bị lạnh.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí nhàn nhạt liếc qua, mắt híp lại, biểu tình cao thâm khó đoán.
Cô Xạ thấy thế hít sâu, lạnh lùng hỏi: “Ám chủ đại nhân, xin hỏi ngài gặp được đàn tế màu đen ở đâu? Có biết hành tung của ấn Cửu Châu không?”
Mặc Khí dựa vào cửa động, thân hình thiếu niên mảnh khảnh như cây tùng đứng ẩn nửa người trong bóng tối, y làm như không nghe thấy, cũng chẳng phản ứng.
Hoa Liễm Diễm bật cười, lên tiếng giảng hòa: “Cô Xạ, chúng ta cứ đi theo Ám chủ là được.”
Theo nàng thấy, trong đoàn người này chỉ có Cô Xạ nghiêm túc làm chuyện chính, đến đây tìm ẩn Cửu Châu, những người khác đều tới chơi.
Hỗn loạn, một tràng diện thật hỗn loạn.
Cô Xạ cạn lời, lạnh mặt không thèm nói chuyện.
Đoàn người thu dọn xong, bước từng bước theo Mặc Khí hướng về phía đông.
“Nhị sư huynh, huynh còn chưa nói với muội chuyện mấy ngày nay, bảy ngày qua huynh đều ở Vực sâu Vĩnh Ám sao?” Khương Tự đi theo phía sau Mặc Khí, dọc theo bước chân y dẫm lên những hòn đá hình thù kỳ quái, miệng hỏi.
Mặc Khí gật đầu, lấy bích ngưng châu chiếu sáng ra, khàn khàn nói: “Sau khi huynh đánh lạc hướng Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát thì trực tiếp đi vào Vực sâu Vĩnh Ám tìm đàn tế màu đen. Huynh đã từng sống ở Vực sâu Vĩnh Ám mấy năm nên không sợ sát khí ở đây. Hơn nữa trước đó đã tiến vào niên đại của Thời Phong Khởi nên cũng biết được đại khái chỗ đặt đàn tế màu đen ở đâu. Có điều cũng tốn mấy ngày mới tìm thấy, sau khi thấy liền tới đây tìm mọi người.”
Ở chỗ này?
Mấy người Hoa Liễm Diễm tặc lưỡi, không hổ là Ám chủ, đến nơi quỷ quái như đây mà cũng có thể sống được, bảo sao năm đó y có thể rút kiếm Phần Thiên trong vực sâu ra rồi từ một thiếu niên không chút tiếng tăm gì lắc mình biến thành Ám chủ.
“Nhị sư huynh, huynh không thấy kiếm Phần Thiên sao?” Khương Tự hơi kinh ngạc.
Ánh mắt Mặc Khí u ám: “Chưa thấy, chỗ kia rất kỳ quái, còn khác biệt rất lớn với 8.000 năm trước, dấu vết huynh lưu lại không chỉ biến mất mà còn có dấu hiệu cho thấy đã từng có người ở đó.”
Không chỉ có thế, y còn đi một chuyến đến chỗ giam cầm Cố Kỳ Châu, không ngờ phát hiện ra kết giới nơi ấy đã bị tổn hại, chỉ còn sót lại vết máu đã khô và mảnh vụn quần áo, không thấy xương cốt. Cố Kỳ Châu đã bị y phong bế tu vi, chặn ngũ cảm, chắc chắn không có khả năng phá được kết giới.
Như vậy chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là có người giúp gã ta phá kết giới.
(*) Ngũ cảm gồm thính giác, vị giác, khứu giác, thị giác và xúc giác. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Mặc Khí nghĩ tới 8.000 năm trước, Thời Phong Khởi bị xuyên tim mà chết, đóng đinh trên vách đá mười năm, nội tâm bỗng xuất hiện dự cảm không hay.
Bây giờ kiếm Phần Thiên đã biến mất, không thèm nghe y triệu hoán, rất có thể đã chọn chủ khác. Chẳng lẽ chuyện 8.000 năm trước lại muốn tái diễn lần nữa?
Khương Tự cắn môi, tâm tình đột nhiên nặng nề hơn vài phần. Mọi người nghe mà kinh hãi, họ có tu vi bát cảnh hậu kỳ, phải dựa vào thú Nguyệt Quang Nhất Giác mới có thể xuống đáy vực, Mặc Khí có tu vi cửu cảnh, trên đời cũng không có một con thánh thú khác, ở Vĩnh Ám Địa cũng không có cửu cảnh thứ hai, vậy cuối cùng người nào có thể sống ở dưới Vực sâu Vĩnh Ám?
Mấy Người Vô Nhai Tông và Vạn Giảo nghe được vừa kinh vừa sợ, dè dặt hỏi lại Hoa Liễm Diễm: “Ám chủ chẳng lẽ đã sống 8000 năm?”
Hoa Liễm Diễm bật cười: “Cô nhìn cốt tưởng của người ta xem, rõ ràng còn nhỏ hơn cô với ta, sao có thể sống đến 8.000 năm? Chắc hẳn đã theo Khương Tự tới Vĩnh Ám Địa 8.000 năm trước. Đúng rồi, các cô còn không biết Cửu Châu Thịnh Yến năm nay bọn ta đã cùng tới bí cảnh Thủy Nguyệt, khi đó Khương Tự ngộ ra pháp tắc thời gian hoàn chỉnh.”
Đôi mắt quyến rũ Hoa Liễm Diễm liếc qua, thấy bộ dạng mấy người Vô Nhai Tông ngây ra như phỗng, cười nói tiếp: “Ta đây cũng ngộ ra được vài điều, chẳng qua vẫn kém hơn so với mấy người họ, có thể lợi dụng pháp tắc thời gian hái thần quả từ thời chư thần thượng cổ.”
Tứ kiệt Vô Nhai Tông và Vạn Giảo hít hà một hơi, hoàn toàn tắt lửa, không dám tiếp tục lên tiếng nữa.
Nguyệt Li thấy Khương Tự lo lắng sốt ruột, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, chuyến đi này của chúng ta chính là để tìm đáp án, dấu vết càng nhiều thì càng đến gần với chân tướng, kể cả Thời Phong Khởi có sống lại, tiên môn Cửu Châu cũng sẽ không bị diệt.”
Chàng không lo lắng chuyện Cố Kỳ Châu biến mất, cũng chẳng e ngại việc Thời Phong Khởi đã chết 8.000 năm trước, cái chàng phân vân bây giờ chính là chủ nhân thật sự của kiếm Phần Thiên là ai, giờ ai cũng không biết lai lịch chân chính của thanh kiếm này.
Trước khi xuống Vực sâu Vĩnh Ám, chàng đã tìm kiếm trong nhiều sách cổ cũng không có được vài câu hữu ích.
Tầm Lộc Sơn Chủ chỉ nói mơ hồ cho chàng một phỏng đoán rằng kiếm kia có chủ nhân khác nên năm đó Thời Phong Khởi mới cố ý chết trên tay bà.
Khương Tự nhìn sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của chàng, chỉ trong chớp mắt đã cảm thấy yên tâm hơn vài phần, gật đầu đáp: “Vâng.”
Không hiểu vì sao nàng cứ ẩn ẩn cảm thấy đây là chuyến đi số mệnh đã sắp xếp từ trước, vận mệnh chú định hình như sẽ có nhân quả. Nàng sợ Mặc Khí sẽ trở thành Thời Phong Khởi thứ hai, cũng sợ những gì mình chứng kiến trong núi Thiên Trắc biến thành sự thật.
Phía trước dù có là núi đao biển lửa nàng cũng phải đi một chuyến này để chân chính chấm dứt nhân quả giữa nàng với Cố Kỳ Châu, đồng thời tìm hiểu bí mật trong Vực sâu Vĩnh Ám.
Mọi người ngày đêm lên đường, lại có cửu cảnh Mặc Khí dẫn đường nên cuối cùng sau bảy ngày đã tới Vực sâu Vĩnh Ám chân chính.
Ở đây sát khí màu máu nồng đậm thoát ra từ dưới nền đất từng chút từng chút một rồi khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Mọi người gian nan tế phát khí ra, đi theo sau thú một sừng tiến gần hơn với đáy vực. Nơi trung tâm tỏa ra sát khí màu máu có một cửa động sâu không thấy đáy. Cửa động kia nối thẳng xuống lòng đất, không thể nhìn được điểm cuối cùng, thậm chí còn lộ ra chút tà tính.
Mấy người Khương Tự đang chuẩn bị xuống động thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, vội vàng ẩn nấp, thật cẩn thận dựa sát vào vách đá.
Đằng kia mấy bóng dáng màu đen từ trong sương mù máu dày đặc bước ra.
“Bà nó chứ, tới nơi quỷ quái này suýt nữa lột một tầng da của ta, thằng nhãi Mặc Khí kia năm đó làm sao mà sống sót ra khỏi cái chỗ quái gở này được nhỉ?”
“Con sói con kia vừa tàn nhẫn vừa độc ác, huyết sát ở đây cũng độc y như vậy, đương nhiên có thể sống ra ngoài được. Thằng nhãi ranh kia kết minh với tiên môn Cửu Châu chọc giận Ám Thần đại nhân, đã mất kiếm Phần Thiên còn muốn lừa chúng ta. Hắn làm sao ngờ kiếm Phần Thiên đã chọn chủ mới, triệu hoán chủ thượng tới đây, ha ha ha ha ha ha, thành Đông Đô chúng ta chẳng mấy sẽ thống nhất toàn bộ Vĩnh Ám Địa.”
Vương thành Đông Đô toàn thân che kín trong áo choàng màu đen, mất gã hiện lên sự hưng phấn và tàn bạo, tay chỉ về phía huyết sát không ngừng trào ra ngoài cửa động, nói: “Ta cảm ứng được kiếm Phần Thiên triệu hoán, ngay tại nơi đây, mau, chúng ta xuống huyệt động.”
Vương thành Đông Đô mang theo thập nhị huyết sát xuống huyệt động. Mọi người lúc này mới bước ra, liếc nhau một cái, sắc mặt đều nặng nề hơn.
Sau khi Vương thành Đông Đô mang theo thập nhị huyết sát xuống huyệt động, mọi người thi triển pháp quyết, chống đỡ sát khí nồng đậm xung quanh, sắc mặt có chút tái nhợt đi.
Chủ của thành Đông Đô và thập nhị huyết sát đều tu thuật huyết sát, quanh thân bao phủ trong nhân quả máu tanh, cũng không biết đã giết bao nhiêu người, hơi thở phát ra khiến người ta buồn nôn.
Mọi người lại nhìn về phía chủ Vĩnh Ám Địa trẻ tuổi yêu dị, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra Mặc Khí tu thuật luân hồi, dù đang ở trong bùn lầy nhưng lại không bị nghiệp chướng quấn thân. Trái lại quanh thân thiếu niên lộ ra khí chất cao ngạo, tâm tính phản nghịch tận trời giống như lửa cháy hừng hực vừa mãnh liệt vừa nguy hiểm trên huyết trì địa ngục đủ để thiêu đốt mọi thứ dơ bẩn, đen tối trên đời này.
Họ đều là con cưng thế hệ trẻ tuổi của tiên môn Cửu Châu, chưa bao giờ tới Vĩnh Ám Địa, bây giờ mới biết nơi trục xuất có cái ác chân chính cũng có hoa sen sinh trưởng trong bùn lầy mà không nhiễm sắc đen.
Nếu người như Vương thành Đông Đô mà có được kiếm Phần Thiên, phá vỡ rồi vào cửu cảnh thì Cửu Châu vĩnh viễn không có ngày bình yên nữa.
Cô Xạ dẫn đầu đánh vỡ sự yên lặng: “Mấy kẻ đó vừa nói Ám Thần là có ý gì? Chẳng nhẽ là Ám chủ Phần Thiên 8.000 năm trước vẫn còn sống?”
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía Mặc Khí.
Đồng tử màu trà của Mặc Khí chỉ có một mảnh sâu thẳm, lạnh lùng nói: “Không biết, Thời Phong Khởi đã hồn phi phách tán mà chết, vô số tàn hồn còn sót lại đã bị Lộc Lăng trấn áp ở Bắc Châu, kể cả còn sống cũng sẽ không quay về Vĩnh Ám Địa. Vĩnh Ám Địa không tin thần, cũng chưa bao giờ có Ám Thần xuất hiện.”
Đây là chỉ Ám chủ Phần Thiên và Tầm Lộc Sơn Chủ?
Đến Mặc Khí cũng không biết Ám Thần là ai? Bây giờ dưới huyệt động có Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát, cộng thêm một Ám Thần không rõ thân phận, họ có nên tiếp tục đi xuống không?
Nguyệt Li mím môi mỏng, trầm thấp đề nghị: “Không phải Thời Phong Khởi, rất có thể là chủ nhân thực sự của kiếm Phần Thiên. Chuyến đi này rất hung hiểm, nếu muốn rời khỏi, bây giờ mọi người có thể quay lại, thú một sừng sẽ đưa mọi người lên đỉnh núi.”
Nguyệt Li nói xong, mắt nhìn về phía Khương Tự, động từ màu vàng rất nhạt, hình như có ngàn lời vạn câu muốn nói. Khương Tự ngay lập tức hiểu được ý của chàng, vội vàng túm chặt ống tay áo chàng: “Muội không đi, kể cả chủ nhân của kiếm Phần Thiên có là vị thần còn sót lại duy nhất từ thời chư thần thượng cổ thì muội cũng không đi.”
Màu máu trên mặt đám người Cô Xạ mất hết, thất thanh kêu lên: “Thần duy… duy nhất còn sót lại?”
Khương Tự đang nói cái gì thế?
Mặc Khí và Nguyệt Li liếc nhau, khàn khàn nói: “A Tứ, muội ở lại đây chờ Trọng Hoa và đám người Lan Tấn, bọn huynh đi xuống trước thăm dò xem sao.”
Khương Tự hừ lạnh một tiếng, gương mặt tinh xảo bây giờ bị bao phủ trong một tầng băng sương.
Nguyệt Li thấy nàng tức giận, trái tim ngay lập tức trở nên mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: “Thôi, cùng nhau đi xuống vậy.”
Chàng cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu nên thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy A Tứ, coi như tư tâm của riêng mình. Năm đó không cẩn thận để mất A Tứ, giờ chắc chắn không thể lại tiếp diễn một lần nữa, chàng phải luôn đặt hàng dưới mí mắt mới có thể yên tâm.
Mặc Khí thấy chàng thỏa hiệp, thần sắc phức tạp, gật đầu nói: “Ta đi trước dò đường, huynh bảo vệ A Tứ cho cẩn thận đấy.”
Thiếu niên nói xong lập tức dẫn đầu nhảy xuống huyệt động, bóng dáng biến mất trong màn sát khí màu máu.
Mọi người thấy y một mình xuống huyệt động, cắn chặt răng, có người lên tiếng: “Chúng ta đều đã đi đến tận nơi này, không có lý nào lại lùi bước, nếu tham sống sợ chết thì cứ quay đầu, sau này cũng chẳng có cơ hội phá vỡ vào cửu cảnh chứ đừng nói tới việc theo đuổi đại đạo trường sinh.”
Khương Tự quay đầu nhìn thoáng qua người của Vô Nhai Tông, bây giờ mới đáng để nàng xem trọng liếc mắt nhìn họ một cái, con cưng trẻ tuổi của tiên môn Cửu Châu quả nhiên không biết sợ.
Khương Tự gật đầu: “Mọi người cẩn thận, ẩn nấp là chủ, không nên vội vàng ra tay.”
Nàng nói xong, tay nắm lấy bút vẽ, đang muốn nhảy xuống huyệt động thì cổ tay bị người ta giữ chặt. Nguyệt Li đã che chở cho nàng phi thân nhảy xuống huyệt động trước.
Hai người nhanh chóng hạ xuống, khi sắp xuống mặt đất, bỗng nhiên kinh ngạc vô cùng, dưới sương mù màu máu đằng kia có một hồ dung nham sôi sùng sục.
Nguyệt Li vội vàng kéo nàng lại gần mình, mũi chân trượt chuyển, lập tức thi triển thuật pháp ngay trong không trung bước qua hồ dung nham, từ từ rơi xuống hòn đảo cô độc màu đen giữa hồ.
Đám người Cô Xạ theo sát sau đó khi thấy cũng co rụt đồng tử lại, vội vàng thi triển đạo thuật, hạ xuống đảo, tất cả đều sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh.
Tâm tư thật ác độc, không chỉ phải đề phòng sương máu chứa đầy sát khí mà còn phải cẩn thận hồ dung nham bên dưới. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Mọi người nhìn dung nham đang cháy ùng ục, sắc mặt cũng khó coi hơn, ai có thể ngờ được chỗ sâu nhất trong Vực sâu Vĩnh Ám lại là một thế giới ngập tràn dung nham. Nơi này sát khí tận trời, dung nham cháy đỏ hừng hực, vừa nhìn đã biết là nơi nguy hiểm.
“Có… có xương cốt.” Vạn Giảo dẫm phải xương cốt dưới chân, sắc mặt trắng bệch kêu lên.
“Khung xương không có dấu vết linh tu, dấu vết rất mới, chết có thể chính là sát tu vừa rồi xuống.” Cô Xạ xem xét mảnh quần áo nhỏ màu đen cùng với khung xương, phân tích.
“Nơi này cũng có một bộ xương nữa.” Hoa Liễm Diễm chỉ vào xương cốt như ẩn như hiện trong dung nham: “Chẳng lẽ Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát đều gặp nạn? Mấy người đó đều có tu vi bát cảnh.”
“Nơi này ngoài dung nham cũng chỉ có hòn đảo màu đen nằm dưới chân chúng ta, chẳng lẽ là không gian trọng điệp? Hay chúng ta đi nhầm chỗ? Mặc Khí đâu rồi?” Tứ kiệt Vô Nhai Tông giật mình hỏi.
Khương Tự cũng đang tìm người khắp nơi, còn đang muốn tiếp tục xem xét thêm thì cánh tay bên hông giữ chặt lại, giọng Nguyệt Li khàn khàn vang lên: “Đừng nói chuyện.”
Tất cả hơi ngây ra rồi nhanh chóng thả nhẹ hô hấp, xung quanh chỉ nghe được tiếng dung nham cháy ùng ục hỗn loạn cùng với một tiếng thở nặng nề, tiếng kia như phát ra ngay bên tai, khiến cho người ta phải sởn tóc gáy.
Khương Tự cứng đờ cả người, cảm giác chỗ dưới chân nóng bỏng vô cùng. Nàng nâng mắt nhìn về phía Đại sư huynh.
Đúng lúc Nguyệt Li cũng cúi đầu nhìn nàng. Tức khắc cả hai dựa vào cực gần, gần đến mức có thể nhìn thấy bóng dáng đối phương trong mắt mình.
Khương Tự sửng sốt, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thanh mát của hoa nguyệt quế trên người chàng, tim đập lỡ đi một nhịp. còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì tiếng hít thở trong hồ dung nham càng trở nên thô nặng.
“Dưới chân.” Khương Tự buột miệng thốt ra.
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, chỉ thấy hòn đảo duy nhất trong hồ dung nham đột nhiên vỡ ra thành một bồn máu lớn muốn một ngụm nuốt hết tất cả mọi người vào trong.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Mặt Nguyệt Li lạnh lùng, dẫn đầu đánh ra một đạo thuật Hạo Nguyệt.
Khương Tự cũng ngay lập tức vẽ ra một đạo Sát tự phù.
Bên kia Cô Xạ tế Lạc Hoa Đăng.
Tất cả đồng thời hướng về cái mồm to như bồn máu. Yêu thú mở cái mồm to như bồn máu làm sao có thể chống lại ba người liên thủ, lập tức bị đánh một phát phải quay về nguyên hình. Hóa ra là một con Hỏa Vượn cực lớn, nó bị thương rồi biến mất trong hồ dung nham.
Mấy người Hoa Liễm Diễm vội vàng khi chuyển đạo thuật ngự phong mà đi, cả người bị mồ hôi lạnh làm ướt, suýt nữa kêu thành tiếng. Yêu thú Hỏa Vượn cấp tám đỉnh!
Không ngờ dưới hồ dung nham này lại có một yêu thú mạnh như vậy, đã thế còn học được thuật biến ảo. Chắc hẳn vừa rồi thập nhị huyết sát xuống đây đã bị nó nuốt mất vài người?
“Nơi đây sao lại có yêu thú?” Sắc mặt Vạn Giảo trắng bệch, cảm giác linh lực trong cơ thể đang không ngừng biến mất, sát khí ở đây quá nặng, thực lực của họ không ngừng giảm xuống, không chỉ cần chống đỡ sát khí mà giờ còn phải đề phòng yêu thú đánh lén.
“Hỏa Vượn kia đã biến mất.” Cô Xạ không còn cảm ứng được hơi thở của Hỏa Vượn kia trong hồ dung nham nữa, sắc mặt lập tức thay đổi.
Khương Tự nhìn dung nham đang cháy ùng ục, nàng và Nguyệt Li liếc nhau một cái, chẳng lẽ dưới dung nham này có thế giới khác?
Khi mọi người đang nói chuyện thì một bóng dáng màu đen từ trong hồ dung nham lao ra, khuôn mặt tuấn mỹ gần như yêu dị của thiếu niên lạnh băng không có chút độ ấm, mãi đến khi nhìn thấy Nguyệt Li và Khương Tự, lạnh lẽo nơi đáy mắt mới tiêu tán đi vài phần. Y gật đầu nói: “Đàn tế màu đen ở ngay phía dưới dung nham, mọi người đi theo ta.”
Mọi người khiếp sợ.
Sắc mặt Vạn Giảo trắng bệch, đi đến bước này, ả mới phát hiện ra bản thân tuy có tu vi bát cảnh nhưng bất kể cảnh giới hay kinh nghiệm chiến đấu đều không bằng Khương Tự và Cô Xạ.
Dọc đường đi vì phải chống đỡ sát khí màu máu, ả đã tiêu hao hơn phân nửa linh lực, khi gặp phải tình huống đột phát chuyện đầu tiên nghĩ đến là giữ mạng, nào quan tâm đến việc chém giết gì tiếp như các nàng được. So với mấy người này, ả vậy mà đứng hàng lót đế.
“Nhị sư huynh, ở dưới dung nham sâu không?” Khương Tự thấy sắc mặt y trong cơn mưa tái nhợt, nàng không nói hai lời vội vàng thúc giục động phủ, mở vực của động phủ ra, ôm lấy eo thon của y, bước xuống hồ dung nham.
Ngay lập tức dung nham vô tận rẽ sang hai bên để lộ ra một vực hư không trong suốt.
Đồng tử mấy người Cô Xạ hơi co lại, chỉ có cửu cảnh mới có thể tự xây dựng vực, Khương Tự không ngờ lại có thể hình thành vực?
Đôi mắt Nguyệt Li hơi tối đi nhìn về phía A Tứ, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hiện lên chút gì đó vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Bên dưới dung nham hơn trăm mét chính là đàn tế màu đen, Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát cũng ở dưới đó, mọi người đi sát theo ta.” Mặc Khí nhìn thoáng qua Nguyệt Li tiêu hao linh lực quá mức, không rảnh ghen nữa, lạnh lùng nói: “Nguyệt Li, nếu huynh chết ở chỗ này, ta sẽ không đưa xương cốt huynh về đâu.”
Nguyệt Li thấp giọng cười, nụ cười này như thổi tan sương mù mang sát khí màu máu dày đặc vô tận, lại giống như một ánh sáng thánh khiết chiếu vào nơi tràn đầy huyết tinh. Chàng dịu giọng nói: “Không chết được.”
Khương Tự thấy sắc mặt chàng trắng bệch mà lại còn cười, liếc mắt lừ chàng một cái, không nói một lời đi theo Mặc Khí xuống hồ dung nham.
Nguyệt Li thấy đôi mắt to nên nhánh của nàng liếc qua mình lại có cảm giác chọc người yêu thương, tức khắc hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên A Tứ trừng mắt với chàng.
Sau khi xuống hồ dung nham, dung nham nóng bỏng xung quanh ngay lập tức như che trời lấp đất.
Mấy người Cô Xạ tế pháp khí ra, gian nan chống đỡ dung nham và sát khí, từng bước đi xuống phía dưới. Cũng may có Khương Tự và Mặc Khí đi trước dẫn đường, vực do cửu cảnh xây dựng tạo thành một con đường khiến dung nham tách làm hai giúp họ giảm không ít áp lực.
Chẳng biết đã tiêu hao bao nhiêu linh lực, bơi bao lâu, cuối cùng trong thế giới màu đỏ như máu của dung nham cũng xuất hiện một tia ánh sáng. Nội tâm mọi người đều phấn khởi hẳn lên, miệng cắn linh đan bổ sung linh lực, cố gắng chống chịu lao về phía ánh sáng trắng kia.
Một lực hấp dẫn cực lớn truyền tới hút hết mọi người vào thế giới sâu trong lòng đất.
Bên trong huyệt động sâu thăm thẳm rộng thênh thang sinh ra từng cụm tinh thạch trắng như tuyết. Những tinh thạch này như được sinh ra từ chính những vách đá xung quanh. Chúng tỏa ánh sáng lấp lánh chiếu sáng huyệt động đen nhánh không khác gì ban ngày.
“Linh lực nồng đậm thật, linh lực trong tinh thạch này có thể so với một linh tuyền Phúc Địa lớn luôn.” Người của Vô Nhai Tông thấp giọng kinh ngạc nói, người nọ không dám lớn tiếng nói to, chân vẫn bám sát theo sau ba người Mặc Khí.
Linh lực ở nơi này nồng đậm đến mức khó có thể tin nổi, nếu không phải được chứng kiến tận mắt, họ sao dám tin Vực sâu Vĩnh Ám Địa lại có một chỗ thế này?
Nguyệt Li nhìn linh thạch trên vách đá, đôi mắt hẹp dài hơi tối lại: “Trên sách cổ có ghi, thời đại chư thần thượng cổ linh thạch khắp nơi, tiên khí vờn quanh, chư thần dùng linh thạch để chiếu sáng.”
Đám người Hoa Liễm Diễm kinh sợ, huyệt động này phải chăng đã tồn tại từ mười mấy vạn năm trước?
Mặc Khí dẫn mọi người đi vào sâu bên trong huyệt động, dọc đường đi mới thấy vách núi gắn đầy linh thạch.
Đi một lát, trước mắt mọi người đã xuất hiện một đường rẽ, một chỉ về hướng nam, một hướng về phương bắc.
“Hướng nam sẽ đi tới nơi đặt đàn tế màu đen, hướng bắc ta chưa vào thử. Nơi đây quỷ dị, 8.000 năm trước, sau khi ta kiểm tra xung quanh đây một lượt cũng có ý định đi thử vào con đường hướng bắc nhưng nơi đây chính là một mê cung cực lớn, dù ta có chọn đường nào thì cuối cùng cũng dẫn tới nơi đặt đàn tế.” Môi mỏng của Mặc Khí mím lại, mặt mày nhiều thêm chút gì đó thô bạo: “Ta phỏng đoán, mỗi người chỉ có thể lựa chọn một con đường, chọn rồi sẽ không thể quay đầu lại.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang liếc về đường rẽ phía trước, đường hướng nam là một con đường sáng rực rỡ phủ kín linh thạch, đường hướng bắc u ám không thấy lối ra, nơi đây không khác gì hai thế giới đen trắng.
Mọi người đứng trên nền đất huyệt động chứa linh khí nồng đậm, tất cả rơi vào sự trầm mặc.
Khương Tự nhìn con đường thông về phía nam, đi thử đến chỗ ngã rẽ đã có thể cảm nhận được linh khí đậm đặc trào ra từ bên trong, trên vách đá ngập tràn những cụm tinh thạch trắng như tuyết, chúng không chỉ ẩn chứa linh lực mà còn kèm theo cả linh tủy hình thành qua mười mấy vạn năm.
Con đường sâu thăm thẳm, phảng phất như đi thông tới một tiên cảnh xinh đẹp kỳ diệu. Nàng thử phóng thích hồn lực muốn thăm dò chỗ sâu trong con đường. Thế nhưng hồn lực vừa mới tiến vào đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ mơ hồ cảm ứng được uy áp mạnh mẽ bên trong.
“Là uy áp của ấn Cửu Châu. Ấn Cửu Châu hẳn là bị truyền tống đến đàn tế màu đen.” Nguyệt Li đi tới, giọng nói như suối trong mang theo một chút suy nghĩ sâu xa: “Bên trong con đường này còn lưu lại sát khí, xem ra Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát đã đi theo con đường bóng tối hướng bắc.”
“Nguyệt Thiếu chủ, chúng ta đi phía nam hay phía bắc?” Hoa Liễm Diễm hỏi thử.
Động tác mọi người nhất trí nhìn về phía con đường sáng rực rỡ phía nam. Chuyến này tất cả đến đây chủ yếu để tìm ấn Cửu Châu mất tích, nếu đã cảm nhận được uy áp của ấn Cửu Châu, cũng từ miệng Mặc Khí xác nhận đi hướng nam có thể tới đàn tế màu đen thì chi bằng cứ thẳng tiến con đường hướng nam. Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
“Sát khí này cuối cùng sinh ra từ đâu thế?”
“Sát khí ở Vĩnh Ám Địa nghe nói đã tồn tại mười mấy vạn năm, ai cũng không biết hình thành như thế nào cả.”
“Đáy vực sao còn có thực vật màu đen?”
Người Vô Nhai Tông nhỏ giọng nghị luận.
Mọi người ai nấy đều cẩn thận tra xét tỉ mỉ đáy vực một lượt.
Khương Tự sờ sờ thú một rừng mới phát hiện nhóc thú Kỳ Lân cũng chạy ra khỏi động phủ, thân thú nho nhỏ ôm lấy sừng của thú một sừng, đôi mắt đen nhánh mở to đầy hưng phấn nhìn vực sâu vạn trượng đã không còn sát khí.
Ngay lập tức gương mặt nàng hơi nóng lên, nàng đã tu hú chiếm tổ ngồi ké thú một sừng của Đại sư huynh, bây giờ đến cả linh thú của mình cũng chạy ra chiếm hời.
Kỳ cục, thật quá kỳ cục.
Khương Tự nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng thú một sừng.
Nguyệt Li đang ở bên kia xem xét những hòn đá hình thù kỳ quái.
Nàng thử giẫm chân lên những hòn đá lạ này, ướm hỏi: “Đại sư huynh, đám hòn đá hình thù kỳ quái này có gì kỳ quặc ạ?”
Ánh mắt Nguyệt Li hơi tối lại, thu hồi linh lực thăm dò lại, nhẹ đáp: “Tạm thời chưa phát hiện ra gì cả, chúng ta đi dọc về phía trước thử tìm xem có chỗ nào bằng phẳng không để nghỉ ngơi một đêm đã.”
Mọi người thi nhau gật đầu đồng tình, kích động muốn phát điên, nếu như không thể nghỉ ngơi thì Vực sâu Vĩnh Ám quả thực không phải chỗ cho người đến.
Do đáy vực khó đi nên mọi người đều lấy vật chiếu sáng ra, cẩn thận dẫm từng bước lên những hòn đá hình thù kỳ quái màu đen hướng về phía trước.
Khương Tự thấy ánh sáng quanh thân thú một sừng đã dần thu lại, quầng sáng chung quanh ảm đạm đi, vội vàng lấy chiếc đèn thỏ con của mình ra, cười nói: “Hên là lúc nào muội cũng mang theo đèn thỏ con.”
Nguyệt Li lấy đèn thỏ con ra, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của nàng, khuôn mặt thanh tuấn như tiên, nhẹ giọng đồng tình: “Ừ, đi theo huynh.”
“A.” Khương Tự bị chàng nắm lấy tay chỉ cảm thấy tay của Đại sư huynh dù hơi lạnh nhưng lại rất có lực, đầu ngón tay hình như có dính chút mùi hoa nguyệt quế, mê người vô cùng, nàng có cảm giác như được bảo vệ.
Rõ ràng bây giờ tu vi của Đại sư huynh còn không bằng nàng, thậm chí còn phải dựa vào ngưng châu nàng tinh luyện để giữ mạng kia mà.
Dái tai Khương Tự phơi nóng lên, dân phong Cửu Châu phóng khoáng vô cùng, song tu là chuyện bình thường, không giống với phàm giới mỗi một lời nói ra phải mang theo lễ nghĩa, vì vậy tu sĩ dắt tay nhau hẳn cũng rất bình thường nhỉ?
Khương Tự quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoa Liễm Diễm và Vạn Giảo đi phía sau, hai người họ có tu vi kém nhất ở đây, giờ phút này đã mệt đến mức nhan sắc thảm đạm, được tứ kiệt Vô Nhai Tông nâng mới đi tiếp nổi.
Chỉ có Cô Xạ với tu vi cao nhất mới có thể cao lãnh bước từng bước tự đi.
Lông mi Nguyệt Li hơi rũ xuống, mắt nhìn về phía nàng: “Có gì không ổn sao?”
Khương Tự vội vàng nâng mắt nhìn lên, cười đáp: “Không, không có.”
Bút vẽ nhỏ từ động phủ “Vèo” một cái xuất hiện, cười gian: “A Tứ, tim cô đập nhanh hơn kìa.”
Khương Tự: “Mệt.”
Bút vẽ nhỏ: “À, ta còn tưởng rằng cô mơ ước sắc đẹp Đại sư huynh của cô cơ.”
Khương Tự: “……”
Cũng không biết đã đi bao lâu, Khương Tự có cảm giác mồ hôi ra đầy người, cuối cùng mới phát hiện ra phía trước có một sơn động.
“Có sơn động.”
“Ừ.” Nguyệt Li gật đầu: “Do thiên nhiên tạo nên, huynh vào xem sao.”
Nguyệt Li mang theo thú một sừng vào sơn động, rất nhanh đã quay ra: “Chúng ta nghỉ ngơi tại đây một đêm, ngày mai lại xuất phát.”
Mọi người vui mừng khôn xiết, lần lượt bước vào trong sơn động, tìm chỗ thoải mái bắt đầu nghỉ ngơi, sau đó lấy linh quả, linh đan bổ sung thể lực, linh lực.
Nguyệt Li cắt một ít thực vật màu đen thân thảo bên ngoài mang về, đốt cháy tạo thành một đống lửa, nhìn qua mới thấy khuôn mặt nhỏ của A Tứ chẳng khác gì bé mèo hoa, ánh mắt chàng hơi mềm mại, lấy khăn lụa ra nhẹ lau mặt cho nàng.
Khương Tự ngẩng mặt lên, thò mặt lại gần hơn, cười khanh khách hỏi: “Bẩn lắm ạ? Nếu bẩn quá thì để muội đi tắm một cái.”
Nguyệt Li nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nàng, thật ra cũng không bẩn lắm nên chỉ xoa xoa một chút rồi thu tay lại.
Chàng búng tay trồng không gian nguyệt quế, ngay lập tức cây nguyệt quế đẹp vô cùng lấp lánh sáng lên, tự hình thành một giới, ngăn cách toàn bộ tầm mắt bên ngoài.
“Muội nghỉ ngơi một lúc đi, huynh ra ngoài canh cho.” Ánh mắt Nguyệt Li hơi tối lại. Chàng biết nàng yêu sạch vô cùng, lại giữ thói quen nơi phàm giới nên dù dùng thuật thanh khiết nhưng vẫn thích tắm rửa trong linh tuyền hơn.
Khương Tự nhìn không gian nguyệt quế xinh đẹp vô cùng, vội vàng gật đầu đầy sung sướng: “Vâng.”
Nguyệt Li đi ra khỏi không gian nguyệt quế, ngồi xếp bằng bên ngoài nhắm mắt thanh tu.
Vạn Giảo nhìn cây hoa nguyệt quế lập lòe nguyệt hoa trong một góc của huyệt động, lại nhìn tu sĩ tuấn tiếu thanh lãnh xuất trần canh giữ bên ngoài, thấy bộ dạng chàng lạnh nhạt người sống chớ lại gần, ghen tị nói: “Ta cũng muốn tắm rửa. Đi mấy ngày rồi, bẩn muốn chết.”
Tứ kiệt Vô Nhai Tông buồn bực hỏi lại: “Sư muội, không phải muội ngày ngày đều dùng thuật thanh khiết sao? Không bẩn đâu.”
Tu sĩ họ học người phàm tắm rửa làm gì? Vốn dĩ đã tôi thể vài thập niên, trong cơ thể không còn tạp chất nữa, ngày thường chỉ cần dùng thuật thanh khiết đã vô cùng sạch sẽ đấy thôi.
Hơn nữa chuyến này họ mang theo rất nhiều đồ nhưng chỉ thiếu mỗi pháp khí kiến trúc, cũng chẳng mang theo linh tuyền tùy thân.
Giờ phút này nhìn thấy cây nguyệt quế của Nguyệt phủ, Tứ kiệt Vô Nhai Tông cũng âm thầm chắc lưỡi, cuộc sống của Nguyệt phủ cũng quá xa hoa lãng phí mà, ở chỗ như thế này cũng tiêu hao linh lực trồng không gian nguyệt quế, thật quá mức lãng phí, không chỉ xa hoa lãng phí mà còn ngu ngốc nữa.
Hoa Liễm Diễm nghe vậy bật cười thành tiếng, cùng ai so không so, lại cố tình muốn so với Nguyệt Li, có đến mười cái Vô Nhai Tông cũng kém một Nguyệt phủ, cả đường này nàng ta hâm mộ chán rồi.
Khương Tự rất nhanh đã tắm gội, thay sang quần áo sạch sẽ, bước ra ngoài. Do đang ở trong Vực sâu Vĩnh Ám tối mù nên nàng cố tình đổi sang bộ trang phục màu trắng bắt mắt, eo nhỏ mềm như liễu, dáng người thướt tha, tóc đen vẫn lên đơn giản, xinh xắn động lòng người không nói hết thành lời.
“Sư huynh, huynh mau thu cây nguyệt quế về đi, chúng ta ăn cơm chiều nào.” Khương Tự dùng linh thảo trong động phủ huyễn hóa ra thành một chiếc bàn bằng dây leo màu xanh lục, sau đó mới lấy ra một bàn đầy linh quả, linh lộ, linh khuẩn và bàn đào.
Ngay lập tức mùi hương bay ra bốn phía.
“Được.” Nguyệt Li thấy nàng tươi cười xán lạn, lập tức cảm thấy vực sâu đầy sát khí này không còn áp lực nữa. Chàng ngồi trên chiếc đệm hương bồ, duỗi tay cầm lấy một quả bàn đào.
“Tiên tử Liễm Diễm, linh quả này cho các cô để bổ sung thể lực với linh lực.” Khương Tự lấy một rổ linh quả đưa sang cho Hoa Liễm Diễm, có điều linh khuẩn, bàn đào và một số loại khác sẽ không cho, những thứ này phải để dành cho Đại sư huynh ngày ngày bồi bổ cơ thể.
“Cảm ơn.” Hoa Liễm Diễm đã từng được ăn linh quả của Khương Tự, những linh quả đó đều là linh quả bát phẩm khó tìm ở Cửu Châu, hương vị thơm ngon, mọng nước lại còn ẩn chứa linh lực nồng đậm.
Hoa Liễm Diễm phân chia linh quả trong rổ cho mọi người.
Tu sĩ Vô Nhai Tông thấy được chia linh quả bát phẩm, vui sướng tận trời đón lấy, thi nhau nói lời cảm ơn, xa hoa lãng phí thì cứ xa hoa lãng phí đi, ngu ngốc cũng có cái hay của ngu ngốc, dù sao họ cũng được thơm lây.
Mọi người ăn linh quả, uống linh lộ xong liền bắt đầu đả tọa nhập định, khôi phục nguyên khí.
Khương Tự tu hồn lực, buổi tối hiếm khi đả tọa, bình thường luôn đi ngủ, bây giờ đã qua bảy ngày bảy đêm không ngủ nên giờ đã dựa vào vách tường huyệt động ngủ mất.
Nguyệt Li thấy bộ dạng nàng ngủ rất đáng yêu, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng kéo nàng gối đầu xuống đầu gối mình, ống tay áo to rộng bằng tơ lụa che khuất khuôn mặt nhỏ của nàng, để nàng cứ thế dựa vào người mình ngủ.
Lửa trại màu đen đốt suốt cả một đêm rồi mới dần dần tắt.
Một đạo sát khí xông thẳng tận trời hướng về phía huyệt động.
Mấy người Khương Tự ngay lập tức bừng tỉnh, mở to mắt nhìn mới phát hiện người kia là Mặc Khí đã biến mất nhiều ngày.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị của thiếu niên vẫn còn mang theo một vết thương, đồng tử màu trà mở ra khiến người ta phải hãi hùng khiếp vía.
“Ta tìm được đàn tế màu đen rồi, các người đi theo ta.” Giọng Mặc Khí mơ hồ không rõ, tầm mắt thẳng tắp nhìn về phía A Tứ trước đó gối đầu trên đầu gối Nguyệt Li ngủ.
Bảy ngày không gặp, A Tứ và Nguyệt Li có phải đã quá thân mật không?
Tâm tình thiếu niên rối loạn, cảm thấy vết thương trên mặt ẩn ẩn đau đớn hơn.
Mọi người chấn động, người này biến mất bảy ngày không ngờ lại đi tìm đàn tế màu đen? Hơn nữa còn tìm thấy rồi?
Khương Tự thấy y đến, vội vàng đứng dậy, vui mừng chào hỏi: “Nhị sư huynh, cuối cùng huynh cũng tới.”
Mặc Khí gật đầu, đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu thẳm như mực của Nguyệt Li, đột nhiên “ui” một tiếng.
“Nhị sư huynh, huynh bị thương sao?” Khương Tự nhìn miệng vết thương trên mặt y, vội vội vàng vàng lấy thuốc.
“Vết thương nhỏ thôi.” Giọng Mặc Khí khàn khàn, thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, đôi mắt tức khắc hơi sáng lên.
Từ lúc bị Vương thành Đông Đô kia làm bị thương, y đã cố tình để lại vết thương dễ thấy nhất trên mặt không chữa, mấy ngày nay miệng vết thương dần thâm lại, nếu muốn trị liệu cần phải một thời gian mới khỏi hẳn.
“Đều sắp phá tướng còn nói vết thương nhỏ.” Đôi mắt đen nhánh của Khương Tự mờ mịt đi vài phần, vội vàng làm tan ngưng châu bát phẩm trong lòng bàn tay, đắp lên mặt y.
Cuối cùng trên gương mặt tuấn mỹ trắng nõn yêu dị đột nhiên nhiều thêm một miệng vết thương xanh tím, nàng tức khắc bật cười trêu: “Còn khá đẹp đó.”
Nguyệt Li nhận ra miệng vết thương trên mặt bên kia rõ ràng là vết thương cũ, lại thấy A Tứ cố tình cẩn thận thoa thuốc cho y, hai người đứng chung một chỗ chẳng khác gì thiếu nam thiếu nữ thanh mai trúc mã trong thoại bản, ánh mắt lập tức dần ảm đạm, hơi thở quanh thân cũng lạnh đi vài phần.
Khương Tự kiểm tra miệng vết thương cho Mặc Khí xong, lại lấy ra vài bình ngưng châu bát phẩm đưa qua, dặn y mỗi ngày phải uống một viên.
Người Vô Nhai Tông thấy thế suýt nữa muốn phát điên, trước đó nàng kia hóa lỏng ngưng châu đã khiến dược lực và linh lực ngay lập tức ngập tràn toàn bộ huyệt động, mới hít vào một hơi thôi cũng thấy tinh thần sảng khoái, mệt mỏi bay biến hết, ngưng châu bát phẩm chất lượng tốt như vậy mà lại bị nàng kia tặng cho người khác coi như kẹo mà ăn?
“Đan dược bát phẩm rất khó luyện chế, sao có thể coi như kẹo viên mà ăn được.” Vạn Giảo nhỏ giọng nói thầm, đan dược này ở Vô Nhai Tông thậm chí còn có thể xếp vào trân quý trong Tàng Bảo Các.
“Đó là ngưng châu bát phẩm Khương Tự tự tinh luyện.” Hoa Liễm Diễm vỗ bả vai ả, đôi mắt quyến rũ cong lên, cười nói: “Đi thôi, Vạn sư tỷ.”
Vạn Giảo hơi ngơ ngẩn, không dám tin nhìn về phía Khương Tự.
Tứ kiệt Vô Nhai Tông cũng hơi kinh ngạc, vốn còn cho rằng ngưng châu được Dược chủ Úy Hành tinh luyện, sau đó cho Khương Tự, không ngờ nàng kia thế mà có thể tự mình tinh luyện.
Khương Tự thành danh quá nhanh, bên người lúc nào cũng có mấy người thừa kế tiên môn như Nguyệt Li, Lan Tấn nên họ vẫn luôn cho rằng Khương Tự dính ánh sáng của chín vị sư huynh.
Bây giờ xem ra hình như không phải vậy.
“Khoảng cách từ nơi này đến đàn tế màu đen phải đi mất mấy ngày đường, chúng ta vẫn nên nhanh nhanh lên đường thôi.” Mặc Khí thúc giục.
“Được.”
Khương Tự vội vàng xoay người thu dọn mới phát hiện Đại sư huynh đã làm thỏa đáng hết. Chàng nhặt áo choàng rơi trên mặt đất lên, không nói một lời, khoác lên người cho nàng.
“Đại sư huynh, để muội tự làm.” Khương Tự cong mắt cười nói.
Động tác trên tay Nguyệt Li không dừng lại, cúi đầu khoác áo choàng cho nàng, giọng vẫn trong trẻo: “Nơi đây luôn âm u ẩm ướt, sát khí hóa thành sương mù, cẩn thận đừng để bị lạnh.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí nhàn nhạt liếc qua, mắt híp lại, biểu tình cao thâm khó đoán.
Cô Xạ thấy thế hít sâu, lạnh lùng hỏi: “Ám chủ đại nhân, xin hỏi ngài gặp được đàn tế màu đen ở đâu? Có biết hành tung của ấn Cửu Châu không?”
Mặc Khí dựa vào cửa động, thân hình thiếu niên mảnh khảnh như cây tùng đứng ẩn nửa người trong bóng tối, y làm như không nghe thấy, cũng chẳng phản ứng.
Hoa Liễm Diễm bật cười, lên tiếng giảng hòa: “Cô Xạ, chúng ta cứ đi theo Ám chủ là được.”
Theo nàng thấy, trong đoàn người này chỉ có Cô Xạ nghiêm túc làm chuyện chính, đến đây tìm ẩn Cửu Châu, những người khác đều tới chơi.
Hỗn loạn, một tràng diện thật hỗn loạn.
Cô Xạ cạn lời, lạnh mặt không thèm nói chuyện.
Đoàn người thu dọn xong, bước từng bước theo Mặc Khí hướng về phía đông.
“Nhị sư huynh, huynh còn chưa nói với muội chuyện mấy ngày nay, bảy ngày qua huynh đều ở Vực sâu Vĩnh Ám sao?” Khương Tự đi theo phía sau Mặc Khí, dọc theo bước chân y dẫm lên những hòn đá hình thù kỳ quái, miệng hỏi.
Mặc Khí gật đầu, lấy bích ngưng châu chiếu sáng ra, khàn khàn nói: “Sau khi huynh đánh lạc hướng Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát thì trực tiếp đi vào Vực sâu Vĩnh Ám tìm đàn tế màu đen. Huynh đã từng sống ở Vực sâu Vĩnh Ám mấy năm nên không sợ sát khí ở đây. Hơn nữa trước đó đã tiến vào niên đại của Thời Phong Khởi nên cũng biết được đại khái chỗ đặt đàn tế màu đen ở đâu. Có điều cũng tốn mấy ngày mới tìm thấy, sau khi thấy liền tới đây tìm mọi người.”
Ở chỗ này?
Mấy người Hoa Liễm Diễm tặc lưỡi, không hổ là Ám chủ, đến nơi quỷ quái như đây mà cũng có thể sống được, bảo sao năm đó y có thể rút kiếm Phần Thiên trong vực sâu ra rồi từ một thiếu niên không chút tiếng tăm gì lắc mình biến thành Ám chủ.
“Nhị sư huynh, huynh không thấy kiếm Phần Thiên sao?” Khương Tự hơi kinh ngạc.
Ánh mắt Mặc Khí u ám: “Chưa thấy, chỗ kia rất kỳ quái, còn khác biệt rất lớn với 8.000 năm trước, dấu vết huynh lưu lại không chỉ biến mất mà còn có dấu hiệu cho thấy đã từng có người ở đó.”
Không chỉ có thế, y còn đi một chuyến đến chỗ giam cầm Cố Kỳ Châu, không ngờ phát hiện ra kết giới nơi ấy đã bị tổn hại, chỉ còn sót lại vết máu đã khô và mảnh vụn quần áo, không thấy xương cốt. Cố Kỳ Châu đã bị y phong bế tu vi, chặn ngũ cảm, chắc chắn không có khả năng phá được kết giới.
Như vậy chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là có người giúp gã ta phá kết giới.
(*) Ngũ cảm gồm thính giác, vị giác, khứu giác, thị giác và xúc giác. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Mặc Khí nghĩ tới 8.000 năm trước, Thời Phong Khởi bị xuyên tim mà chết, đóng đinh trên vách đá mười năm, nội tâm bỗng xuất hiện dự cảm không hay.
Bây giờ kiếm Phần Thiên đã biến mất, không thèm nghe y triệu hoán, rất có thể đã chọn chủ khác. Chẳng lẽ chuyện 8.000 năm trước lại muốn tái diễn lần nữa?
Khương Tự cắn môi, tâm tình đột nhiên nặng nề hơn vài phần. Mọi người nghe mà kinh hãi, họ có tu vi bát cảnh hậu kỳ, phải dựa vào thú Nguyệt Quang Nhất Giác mới có thể xuống đáy vực, Mặc Khí có tu vi cửu cảnh, trên đời cũng không có một con thánh thú khác, ở Vĩnh Ám Địa cũng không có cửu cảnh thứ hai, vậy cuối cùng người nào có thể sống ở dưới Vực sâu Vĩnh Ám?
Mấy Người Vô Nhai Tông và Vạn Giảo nghe được vừa kinh vừa sợ, dè dặt hỏi lại Hoa Liễm Diễm: “Ám chủ chẳng lẽ đã sống 8000 năm?”
Hoa Liễm Diễm bật cười: “Cô nhìn cốt tưởng của người ta xem, rõ ràng còn nhỏ hơn cô với ta, sao có thể sống đến 8.000 năm? Chắc hẳn đã theo Khương Tự tới Vĩnh Ám Địa 8.000 năm trước. Đúng rồi, các cô còn không biết Cửu Châu Thịnh Yến năm nay bọn ta đã cùng tới bí cảnh Thủy Nguyệt, khi đó Khương Tự ngộ ra pháp tắc thời gian hoàn chỉnh.”
Đôi mắt quyến rũ Hoa Liễm Diễm liếc qua, thấy bộ dạng mấy người Vô Nhai Tông ngây ra như phỗng, cười nói tiếp: “Ta đây cũng ngộ ra được vài điều, chẳng qua vẫn kém hơn so với mấy người họ, có thể lợi dụng pháp tắc thời gian hái thần quả từ thời chư thần thượng cổ.”
Tứ kiệt Vô Nhai Tông và Vạn Giảo hít hà một hơi, hoàn toàn tắt lửa, không dám tiếp tục lên tiếng nữa.
Nguyệt Li thấy Khương Tự lo lắng sốt ruột, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, chuyến đi này của chúng ta chính là để tìm đáp án, dấu vết càng nhiều thì càng đến gần với chân tướng, kể cả Thời Phong Khởi có sống lại, tiên môn Cửu Châu cũng sẽ không bị diệt.”
Chàng không lo lắng chuyện Cố Kỳ Châu biến mất, cũng chẳng e ngại việc Thời Phong Khởi đã chết 8.000 năm trước, cái chàng phân vân bây giờ chính là chủ nhân thật sự của kiếm Phần Thiên là ai, giờ ai cũng không biết lai lịch chân chính của thanh kiếm này.
Trước khi xuống Vực sâu Vĩnh Ám, chàng đã tìm kiếm trong nhiều sách cổ cũng không có được vài câu hữu ích.
Tầm Lộc Sơn Chủ chỉ nói mơ hồ cho chàng một phỏng đoán rằng kiếm kia có chủ nhân khác nên năm đó Thời Phong Khởi mới cố ý chết trên tay bà.
Khương Tự nhìn sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của chàng, chỉ trong chớp mắt đã cảm thấy yên tâm hơn vài phần, gật đầu đáp: “Vâng.”
Không hiểu vì sao nàng cứ ẩn ẩn cảm thấy đây là chuyến đi số mệnh đã sắp xếp từ trước, vận mệnh chú định hình như sẽ có nhân quả. Nàng sợ Mặc Khí sẽ trở thành Thời Phong Khởi thứ hai, cũng sợ những gì mình chứng kiến trong núi Thiên Trắc biến thành sự thật.
Phía trước dù có là núi đao biển lửa nàng cũng phải đi một chuyến này để chân chính chấm dứt nhân quả giữa nàng với Cố Kỳ Châu, đồng thời tìm hiểu bí mật trong Vực sâu Vĩnh Ám.
Mọi người ngày đêm lên đường, lại có cửu cảnh Mặc Khí dẫn đường nên cuối cùng sau bảy ngày đã tới Vực sâu Vĩnh Ám chân chính.
Ở đây sát khí màu máu nồng đậm thoát ra từ dưới nền đất từng chút từng chút một rồi khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Mọi người gian nan tế phát khí ra, đi theo sau thú một sừng tiến gần hơn với đáy vực. Nơi trung tâm tỏa ra sát khí màu máu có một cửa động sâu không thấy đáy. Cửa động kia nối thẳng xuống lòng đất, không thể nhìn được điểm cuối cùng, thậm chí còn lộ ra chút tà tính.
Mấy người Khương Tự đang chuẩn bị xuống động thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, vội vàng ẩn nấp, thật cẩn thận dựa sát vào vách đá.
Đằng kia mấy bóng dáng màu đen từ trong sương mù máu dày đặc bước ra.
“Bà nó chứ, tới nơi quỷ quái này suýt nữa lột một tầng da của ta, thằng nhãi Mặc Khí kia năm đó làm sao mà sống sót ra khỏi cái chỗ quái gở này được nhỉ?”
“Con sói con kia vừa tàn nhẫn vừa độc ác, huyết sát ở đây cũng độc y như vậy, đương nhiên có thể sống ra ngoài được. Thằng nhãi ranh kia kết minh với tiên môn Cửu Châu chọc giận Ám Thần đại nhân, đã mất kiếm Phần Thiên còn muốn lừa chúng ta. Hắn làm sao ngờ kiếm Phần Thiên đã chọn chủ mới, triệu hoán chủ thượng tới đây, ha ha ha ha ha ha, thành Đông Đô chúng ta chẳng mấy sẽ thống nhất toàn bộ Vĩnh Ám Địa.”
Vương thành Đông Đô toàn thân che kín trong áo choàng màu đen, mất gã hiện lên sự hưng phấn và tàn bạo, tay chỉ về phía huyết sát không ngừng trào ra ngoài cửa động, nói: “Ta cảm ứng được kiếm Phần Thiên triệu hoán, ngay tại nơi đây, mau, chúng ta xuống huyệt động.”
Vương thành Đông Đô mang theo thập nhị huyết sát xuống huyệt động. Mọi người lúc này mới bước ra, liếc nhau một cái, sắc mặt đều nặng nề hơn.
Sau khi Vương thành Đông Đô mang theo thập nhị huyết sát xuống huyệt động, mọi người thi triển pháp quyết, chống đỡ sát khí nồng đậm xung quanh, sắc mặt có chút tái nhợt đi.
Chủ của thành Đông Đô và thập nhị huyết sát đều tu thuật huyết sát, quanh thân bao phủ trong nhân quả máu tanh, cũng không biết đã giết bao nhiêu người, hơi thở phát ra khiến người ta buồn nôn.
Mọi người lại nhìn về phía chủ Vĩnh Ám Địa trẻ tuổi yêu dị, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra Mặc Khí tu thuật luân hồi, dù đang ở trong bùn lầy nhưng lại không bị nghiệp chướng quấn thân. Trái lại quanh thân thiếu niên lộ ra khí chất cao ngạo, tâm tính phản nghịch tận trời giống như lửa cháy hừng hực vừa mãnh liệt vừa nguy hiểm trên huyết trì địa ngục đủ để thiêu đốt mọi thứ dơ bẩn, đen tối trên đời này.
Họ đều là con cưng thế hệ trẻ tuổi của tiên môn Cửu Châu, chưa bao giờ tới Vĩnh Ám Địa, bây giờ mới biết nơi trục xuất có cái ác chân chính cũng có hoa sen sinh trưởng trong bùn lầy mà không nhiễm sắc đen.
Nếu người như Vương thành Đông Đô mà có được kiếm Phần Thiên, phá vỡ rồi vào cửu cảnh thì Cửu Châu vĩnh viễn không có ngày bình yên nữa.
Cô Xạ dẫn đầu đánh vỡ sự yên lặng: “Mấy kẻ đó vừa nói Ám Thần là có ý gì? Chẳng nhẽ là Ám chủ Phần Thiên 8.000 năm trước vẫn còn sống?”
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía Mặc Khí.
Đồng tử màu trà của Mặc Khí chỉ có một mảnh sâu thẳm, lạnh lùng nói: “Không biết, Thời Phong Khởi đã hồn phi phách tán mà chết, vô số tàn hồn còn sót lại đã bị Lộc Lăng trấn áp ở Bắc Châu, kể cả còn sống cũng sẽ không quay về Vĩnh Ám Địa. Vĩnh Ám Địa không tin thần, cũng chưa bao giờ có Ám Thần xuất hiện.”
Đây là chỉ Ám chủ Phần Thiên và Tầm Lộc Sơn Chủ?
Đến Mặc Khí cũng không biết Ám Thần là ai? Bây giờ dưới huyệt động có Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát, cộng thêm một Ám Thần không rõ thân phận, họ có nên tiếp tục đi xuống không?
Nguyệt Li mím môi mỏng, trầm thấp đề nghị: “Không phải Thời Phong Khởi, rất có thể là chủ nhân thực sự của kiếm Phần Thiên. Chuyến đi này rất hung hiểm, nếu muốn rời khỏi, bây giờ mọi người có thể quay lại, thú một sừng sẽ đưa mọi người lên đỉnh núi.”
Nguyệt Li nói xong, mắt nhìn về phía Khương Tự, động từ màu vàng rất nhạt, hình như có ngàn lời vạn câu muốn nói. Khương Tự ngay lập tức hiểu được ý của chàng, vội vàng túm chặt ống tay áo chàng: “Muội không đi, kể cả chủ nhân của kiếm Phần Thiên có là vị thần còn sót lại duy nhất từ thời chư thần thượng cổ thì muội cũng không đi.”
Màu máu trên mặt đám người Cô Xạ mất hết, thất thanh kêu lên: “Thần duy… duy nhất còn sót lại?”
Khương Tự đang nói cái gì thế?
Mặc Khí và Nguyệt Li liếc nhau, khàn khàn nói: “A Tứ, muội ở lại đây chờ Trọng Hoa và đám người Lan Tấn, bọn huynh đi xuống trước thăm dò xem sao.”
Khương Tự hừ lạnh một tiếng, gương mặt tinh xảo bây giờ bị bao phủ trong một tầng băng sương.
Nguyệt Li thấy nàng tức giận, trái tim ngay lập tức trở nên mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: “Thôi, cùng nhau đi xuống vậy.”
Chàng cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu nên thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy A Tứ, coi như tư tâm của riêng mình. Năm đó không cẩn thận để mất A Tứ, giờ chắc chắn không thể lại tiếp diễn một lần nữa, chàng phải luôn đặt hàng dưới mí mắt mới có thể yên tâm.
Mặc Khí thấy chàng thỏa hiệp, thần sắc phức tạp, gật đầu nói: “Ta đi trước dò đường, huynh bảo vệ A Tứ cho cẩn thận đấy.”
Thiếu niên nói xong lập tức dẫn đầu nhảy xuống huyệt động, bóng dáng biến mất trong màn sát khí màu máu.
Mọi người thấy y một mình xuống huyệt động, cắn chặt răng, có người lên tiếng: “Chúng ta đều đã đi đến tận nơi này, không có lý nào lại lùi bước, nếu tham sống sợ chết thì cứ quay đầu, sau này cũng chẳng có cơ hội phá vỡ vào cửu cảnh chứ đừng nói tới việc theo đuổi đại đạo trường sinh.”
Khương Tự quay đầu nhìn thoáng qua người của Vô Nhai Tông, bây giờ mới đáng để nàng xem trọng liếc mắt nhìn họ một cái, con cưng trẻ tuổi của tiên môn Cửu Châu quả nhiên không biết sợ.
Khương Tự gật đầu: “Mọi người cẩn thận, ẩn nấp là chủ, không nên vội vàng ra tay.”
Nàng nói xong, tay nắm lấy bút vẽ, đang muốn nhảy xuống huyệt động thì cổ tay bị người ta giữ chặt. Nguyệt Li đã che chở cho nàng phi thân nhảy xuống huyệt động trước.
Hai người nhanh chóng hạ xuống, khi sắp xuống mặt đất, bỗng nhiên kinh ngạc vô cùng, dưới sương mù màu máu đằng kia có một hồ dung nham sôi sùng sục.
Nguyệt Li vội vàng kéo nàng lại gần mình, mũi chân trượt chuyển, lập tức thi triển thuật pháp ngay trong không trung bước qua hồ dung nham, từ từ rơi xuống hòn đảo cô độc màu đen giữa hồ.
Đám người Cô Xạ theo sát sau đó khi thấy cũng co rụt đồng tử lại, vội vàng thi triển đạo thuật, hạ xuống đảo, tất cả đều sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh.
Tâm tư thật ác độc, không chỉ phải đề phòng sương máu chứa đầy sát khí mà còn phải cẩn thận hồ dung nham bên dưới. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Mọi người nhìn dung nham đang cháy ùng ục, sắc mặt cũng khó coi hơn, ai có thể ngờ được chỗ sâu nhất trong Vực sâu Vĩnh Ám lại là một thế giới ngập tràn dung nham. Nơi này sát khí tận trời, dung nham cháy đỏ hừng hực, vừa nhìn đã biết là nơi nguy hiểm.
“Có… có xương cốt.” Vạn Giảo dẫm phải xương cốt dưới chân, sắc mặt trắng bệch kêu lên.
“Khung xương không có dấu vết linh tu, dấu vết rất mới, chết có thể chính là sát tu vừa rồi xuống.” Cô Xạ xem xét mảnh quần áo nhỏ màu đen cùng với khung xương, phân tích.
“Nơi này cũng có một bộ xương nữa.” Hoa Liễm Diễm chỉ vào xương cốt như ẩn như hiện trong dung nham: “Chẳng lẽ Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát đều gặp nạn? Mấy người đó đều có tu vi bát cảnh.”
“Nơi này ngoài dung nham cũng chỉ có hòn đảo màu đen nằm dưới chân chúng ta, chẳng lẽ là không gian trọng điệp? Hay chúng ta đi nhầm chỗ? Mặc Khí đâu rồi?” Tứ kiệt Vô Nhai Tông giật mình hỏi.
Khương Tự cũng đang tìm người khắp nơi, còn đang muốn tiếp tục xem xét thêm thì cánh tay bên hông giữ chặt lại, giọng Nguyệt Li khàn khàn vang lên: “Đừng nói chuyện.”
Tất cả hơi ngây ra rồi nhanh chóng thả nhẹ hô hấp, xung quanh chỉ nghe được tiếng dung nham cháy ùng ục hỗn loạn cùng với một tiếng thở nặng nề, tiếng kia như phát ra ngay bên tai, khiến cho người ta phải sởn tóc gáy.
Khương Tự cứng đờ cả người, cảm giác chỗ dưới chân nóng bỏng vô cùng. Nàng nâng mắt nhìn về phía Đại sư huynh.
Đúng lúc Nguyệt Li cũng cúi đầu nhìn nàng. Tức khắc cả hai dựa vào cực gần, gần đến mức có thể nhìn thấy bóng dáng đối phương trong mắt mình.
Khương Tự sửng sốt, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thanh mát của hoa nguyệt quế trên người chàng, tim đập lỡ đi một nhịp. còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì tiếng hít thở trong hồ dung nham càng trở nên thô nặng.
“Dưới chân.” Khương Tự buột miệng thốt ra.
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, chỉ thấy hòn đảo duy nhất trong hồ dung nham đột nhiên vỡ ra thành một bồn máu lớn muốn một ngụm nuốt hết tất cả mọi người vào trong.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Mặt Nguyệt Li lạnh lùng, dẫn đầu đánh ra một đạo thuật Hạo Nguyệt.
Khương Tự cũng ngay lập tức vẽ ra một đạo Sát tự phù.
Bên kia Cô Xạ tế Lạc Hoa Đăng.
Tất cả đồng thời hướng về cái mồm to như bồn máu. Yêu thú mở cái mồm to như bồn máu làm sao có thể chống lại ba người liên thủ, lập tức bị đánh một phát phải quay về nguyên hình. Hóa ra là một con Hỏa Vượn cực lớn, nó bị thương rồi biến mất trong hồ dung nham.
Mấy người Hoa Liễm Diễm vội vàng khi chuyển đạo thuật ngự phong mà đi, cả người bị mồ hôi lạnh làm ướt, suýt nữa kêu thành tiếng. Yêu thú Hỏa Vượn cấp tám đỉnh!
Không ngờ dưới hồ dung nham này lại có một yêu thú mạnh như vậy, đã thế còn học được thuật biến ảo. Chắc hẳn vừa rồi thập nhị huyết sát xuống đây đã bị nó nuốt mất vài người?
“Nơi đây sao lại có yêu thú?” Sắc mặt Vạn Giảo trắng bệch, cảm giác linh lực trong cơ thể đang không ngừng biến mất, sát khí ở đây quá nặng, thực lực của họ không ngừng giảm xuống, không chỉ cần chống đỡ sát khí mà giờ còn phải đề phòng yêu thú đánh lén.
“Hỏa Vượn kia đã biến mất.” Cô Xạ không còn cảm ứng được hơi thở của Hỏa Vượn kia trong hồ dung nham nữa, sắc mặt lập tức thay đổi.
Khương Tự nhìn dung nham đang cháy ùng ục, nàng và Nguyệt Li liếc nhau một cái, chẳng lẽ dưới dung nham này có thế giới khác?
Khi mọi người đang nói chuyện thì một bóng dáng màu đen từ trong hồ dung nham lao ra, khuôn mặt tuấn mỹ gần như yêu dị của thiếu niên lạnh băng không có chút độ ấm, mãi đến khi nhìn thấy Nguyệt Li và Khương Tự, lạnh lẽo nơi đáy mắt mới tiêu tán đi vài phần. Y gật đầu nói: “Đàn tế màu đen ở ngay phía dưới dung nham, mọi người đi theo ta.”
Mọi người khiếp sợ.
Sắc mặt Vạn Giảo trắng bệch, đi đến bước này, ả mới phát hiện ra bản thân tuy có tu vi bát cảnh nhưng bất kể cảnh giới hay kinh nghiệm chiến đấu đều không bằng Khương Tự và Cô Xạ.
Dọc đường đi vì phải chống đỡ sát khí màu máu, ả đã tiêu hao hơn phân nửa linh lực, khi gặp phải tình huống đột phát chuyện đầu tiên nghĩ đến là giữ mạng, nào quan tâm đến việc chém giết gì tiếp như các nàng được. So với mấy người này, ả vậy mà đứng hàng lót đế.
“Nhị sư huynh, ở dưới dung nham sâu không?” Khương Tự thấy sắc mặt y trong cơn mưa tái nhợt, nàng không nói hai lời vội vàng thúc giục động phủ, mở vực của động phủ ra, ôm lấy eo thon của y, bước xuống hồ dung nham.
Ngay lập tức dung nham vô tận rẽ sang hai bên để lộ ra một vực hư không trong suốt.
Đồng tử mấy người Cô Xạ hơi co lại, chỉ có cửu cảnh mới có thể tự xây dựng vực, Khương Tự không ngờ lại có thể hình thành vực?
Đôi mắt Nguyệt Li hơi tối đi nhìn về phía A Tứ, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hiện lên chút gì đó vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Bên dưới dung nham hơn trăm mét chính là đàn tế màu đen, Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát cũng ở dưới đó, mọi người đi sát theo ta.” Mặc Khí nhìn thoáng qua Nguyệt Li tiêu hao linh lực quá mức, không rảnh ghen nữa, lạnh lùng nói: “Nguyệt Li, nếu huynh chết ở chỗ này, ta sẽ không đưa xương cốt huynh về đâu.”
Nguyệt Li thấp giọng cười, nụ cười này như thổi tan sương mù mang sát khí màu máu dày đặc vô tận, lại giống như một ánh sáng thánh khiết chiếu vào nơi tràn đầy huyết tinh. Chàng dịu giọng nói: “Không chết được.”
Khương Tự thấy sắc mặt chàng trắng bệch mà lại còn cười, liếc mắt lừ chàng một cái, không nói một lời đi theo Mặc Khí xuống hồ dung nham.
Nguyệt Li thấy đôi mắt to nên nhánh của nàng liếc qua mình lại có cảm giác chọc người yêu thương, tức khắc hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên A Tứ trừng mắt với chàng.
Sau khi xuống hồ dung nham, dung nham nóng bỏng xung quanh ngay lập tức như che trời lấp đất.
Mấy người Cô Xạ tế pháp khí ra, gian nan chống đỡ dung nham và sát khí, từng bước đi xuống phía dưới. Cũng may có Khương Tự và Mặc Khí đi trước dẫn đường, vực do cửu cảnh xây dựng tạo thành một con đường khiến dung nham tách làm hai giúp họ giảm không ít áp lực.
Chẳng biết đã tiêu hao bao nhiêu linh lực, bơi bao lâu, cuối cùng trong thế giới màu đỏ như máu của dung nham cũng xuất hiện một tia ánh sáng. Nội tâm mọi người đều phấn khởi hẳn lên, miệng cắn linh đan bổ sung linh lực, cố gắng chống chịu lao về phía ánh sáng trắng kia.
Một lực hấp dẫn cực lớn truyền tới hút hết mọi người vào thế giới sâu trong lòng đất.
Bên trong huyệt động sâu thăm thẳm rộng thênh thang sinh ra từng cụm tinh thạch trắng như tuyết. Những tinh thạch này như được sinh ra từ chính những vách đá xung quanh. Chúng tỏa ánh sáng lấp lánh chiếu sáng huyệt động đen nhánh không khác gì ban ngày.
“Linh lực nồng đậm thật, linh lực trong tinh thạch này có thể so với một linh tuyền Phúc Địa lớn luôn.” Người của Vô Nhai Tông thấp giọng kinh ngạc nói, người nọ không dám lớn tiếng nói to, chân vẫn bám sát theo sau ba người Mặc Khí.
Linh lực ở nơi này nồng đậm đến mức khó có thể tin nổi, nếu không phải được chứng kiến tận mắt, họ sao dám tin Vực sâu Vĩnh Ám Địa lại có một chỗ thế này?
Nguyệt Li nhìn linh thạch trên vách đá, đôi mắt hẹp dài hơi tối lại: “Trên sách cổ có ghi, thời đại chư thần thượng cổ linh thạch khắp nơi, tiên khí vờn quanh, chư thần dùng linh thạch để chiếu sáng.”
Đám người Hoa Liễm Diễm kinh sợ, huyệt động này phải chăng đã tồn tại từ mười mấy vạn năm trước?
Mặc Khí dẫn mọi người đi vào sâu bên trong huyệt động, dọc đường đi mới thấy vách núi gắn đầy linh thạch.
Đi một lát, trước mắt mọi người đã xuất hiện một đường rẽ, một chỉ về hướng nam, một hướng về phương bắc.
“Hướng nam sẽ đi tới nơi đặt đàn tế màu đen, hướng bắc ta chưa vào thử. Nơi đây quỷ dị, 8.000 năm trước, sau khi ta kiểm tra xung quanh đây một lượt cũng có ý định đi thử vào con đường hướng bắc nhưng nơi đây chính là một mê cung cực lớn, dù ta có chọn đường nào thì cuối cùng cũng dẫn tới nơi đặt đàn tế.” Môi mỏng của Mặc Khí mím lại, mặt mày nhiều thêm chút gì đó thô bạo: “Ta phỏng đoán, mỗi người chỉ có thể lựa chọn một con đường, chọn rồi sẽ không thể quay đầu lại.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang liếc về đường rẽ phía trước, đường hướng nam là một con đường sáng rực rỡ phủ kín linh thạch, đường hướng bắc u ám không thấy lối ra, nơi đây không khác gì hai thế giới đen trắng.
Mọi người đứng trên nền đất huyệt động chứa linh khí nồng đậm, tất cả rơi vào sự trầm mặc.
Khương Tự nhìn con đường thông về phía nam, đi thử đến chỗ ngã rẽ đã có thể cảm nhận được linh khí đậm đặc trào ra từ bên trong, trên vách đá ngập tràn những cụm tinh thạch trắng như tuyết, chúng không chỉ ẩn chứa linh lực mà còn kèm theo cả linh tủy hình thành qua mười mấy vạn năm.
Con đường sâu thăm thẳm, phảng phất như đi thông tới một tiên cảnh xinh đẹp kỳ diệu. Nàng thử phóng thích hồn lực muốn thăm dò chỗ sâu trong con đường. Thế nhưng hồn lực vừa mới tiến vào đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ mơ hồ cảm ứng được uy áp mạnh mẽ bên trong.
“Là uy áp của ấn Cửu Châu. Ấn Cửu Châu hẳn là bị truyền tống đến đàn tế màu đen.” Nguyệt Li đi tới, giọng nói như suối trong mang theo một chút suy nghĩ sâu xa: “Bên trong con đường này còn lưu lại sát khí, xem ra Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát đã đi theo con đường bóng tối hướng bắc.”
“Nguyệt Thiếu chủ, chúng ta đi phía nam hay phía bắc?” Hoa Liễm Diễm hỏi thử.
Động tác mọi người nhất trí nhìn về phía con đường sáng rực rỡ phía nam. Chuyến này tất cả đến đây chủ yếu để tìm ấn Cửu Châu mất tích, nếu đã cảm nhận được uy áp của ấn Cửu Châu, cũng từ miệng Mặc Khí xác nhận đi hướng nam có thể tới đàn tế màu đen thì chi bằng cứ thẳng tiến con đường hướng nam. Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận