Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 360: Chờ Hừng Đông Lên
Nguyệt Li mỉm cười, nàng dĩ nhiên không biết, sau khi vào bí cảnh Lang Hoàn, mỗi đêm đều do chàng thay nàng ủ ấm đôi tay, bao bọc lấy tay chân để nàng có thêm chút nhiệt, sau đó tiểu A Tứ sẽ thoải mái cọ cọ vào chiếc chăn nhỏ, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên đáng yêu.
Bây giờ lớn lên cũng không biết buổi tối nàng có đá chăn, tay chân còn bị lạnh nữa không?
Nguyệt Li nói: “A Tứ không cần lo lắng chuyện đạo căn của huynh bị hao tổn, mấy năm nay huynh đã quen rồi. Ngược lại là muội đó, tu vi tăng lên quá nhanh chưa chắc đã tốt, Bằng Tùng đạo nhân hẳn rất nhanh sẽ đến Đông Châu, đến lúc đó Đại sư huynh sẽ mang muội tới gặp ông ấy, ông ấy là người duy nhất tu hồn lực ở Cửu Châu đạt đến tu vi cao thủ bát cảnh.”
Khương Tự gật đầu, thật ra tư chất nàng kém cỏi, ngày ngày đều nhờ ăn linh khuẩn linh quả cộng thêm ngâm hồ Băng Viêm Ngọc Phách mới có tiến bộ như vậy, vì thế không được xem như rất nhanh.
Mỗi tội không ngờ Đại sư huynh lại suy xét chu toàn như này.
Lúc hai người đang nói chuyện thì mấy tia sáng từ bầu trời đêm lướt qua, bay thẳng về phương hướng Đông Hải.
“Là cửu cảnh Thánh Hiền.” Ánh mắt Nguyệt Li hơi ngưng lại.
“Cửu cảnh Thánh Hiền cũng đi tiên sơn hải ngoại ạ?” Khương Tự kinh ngạc hỏi, nàng còn tưởng rằng chỉ có tu sĩ trẻ tuổi mới có thể chạm vào cơ duyên.
“Hiện giờ cửu cảnh Thánh Hiền cũng không phải bán thần như thời kỳ thượng cổ nữa. Mấy lão già đó đã vào cửu cảnh mấy ngàn năm mà không tìm được điểm đột phá, chỉ sợ một chân đã bước vào đất vàng rồi. Tiên sơn hải ngoại này có thể đã có từ thời thượng cổ, chỉ đứng sau di tích chư thần, mấy lão ta dĩ nhiên phải nhanh chân đến xem.” Giọng nói lười biếng của Trọng Hoa phá không truyền đến, tu sĩ tuấn mỹ vô trù từ Nhã Xá cách vách bước tới, thấy Nguyệt Li và A Tứ đang đứng sóng vai nhau đi trong mưa, trên đầu lại còn có một đóa mây lành đáng yêu cứ như thể đang dạo bước trong mưa mùa hè vậy, đôi mắt phượng của hắn tức nhíu chặt lại.
Nguyệt Li, người này tính tình lạnh nhạt, ngày thường đến nói cũng lười nói nhiều thêm một câu, bây giờ vậy mà lại bằng lòng cùng tiểu sư muội chậm rì rì dạo bước trong mưa? Sao cứ có cảm giác sự xuất hiện của hắn là dư thừa nhỉ?
Trọng Hoa hừ lạnh một tiếng, trong số đám người bọn hắn, Lão Thất là tên nhãi có ánh mắt thành thực, sạch sẽ và khờ khạo nhất đúng với tiêu chuẩn ăn chơi trác táng của đám thế gia giới Tu Tiên. Lan Tấn lại là người hiền lành ấm áp dễ tính nên luôn sẵn sàng làm chuyện tổn hại với bản thân mà lợi cho người khác. Lão Nhị có tu vi khủng bố lại là bé đáng thương luôn sợ bị lừa nên không dám tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Những người còn lại có ưu khuyết điểm riêng, chỉ duy nhất Nguyệt Li, tu vi cao hơn bọn hắn, thanh tu nhiều năm, tâm tư sâu như biển cả.
Nguyệt Li bởi vì Lan Tấn mới chăm sóc A Tứ nhiều hơn hay vì chính bản thân?
“Tam sư huynh, huynh cũng nghe thấy tiếng sấm kia ạ?”
Trọng Hoa gật đầu, mắt phượng sáng quắc: “Động tĩnh lớn như vậy, Đông Châu đều nghe được, Lan Tấn ra mặt đi xử lý đại cục, Lão Nhị cùng Lão Thất đã đi trước tìm hiểu, vừa rồi đã có ba bốn lão quái vật cửu cảnh chạy qua, chúng ta cũng đi xem thử xem, chớ để thành người đến sau.”
Cho nên, đừng lề mề chơi bời trong mưa nữa, ngự kiếm qua Đông Hải đi!
“A Tứ, ta cảm nhận được một cổ hơi thở quen thuộc, núi tiên phương hướng Đông Hải rất có thể chính là núi Đông Li.” Bút vẽ nhỏ đột nhiên lên tiếng.
Nội tâm Khương Tự run lên, vội vội vàng vàng kéo tay áo Nguyệt Li, giục: “Đại sư huynh, chúng ta mau ngự kiếm đi Đông Hải đi.”
Nói xong, nàng lập tức phi thân ngồi lên Bút vẽ nhỏ, áo choàng mềm mại hai mặt thêu phong lan tản ra trong gió, tơ tằm nguyệt trong bóng đêm bỗng phát ra ánh sáng lưu chuyển rực rỡ.
Nguyệt Li rũ mắt nhìn tay áo bị nàng tóm lấy, ánh mắt hơi sâu lắng, ngay sau đó chàng đã pháp quyết cùng Trọng Hoa, Khương Tự đi tới Đông Hải.
Khi ba người tới Đông Hải, chỉ thấy trên hải vực đông nghìn nghịt toàn là tu sĩ, mặt biển sóng to gió lớn ào ào liên tục, lá chắn tiên phong bên ngoài núi tiên đã bị sấm sét màu tím kia bổ ra một vết nứt cực lớn, thế nhưng lá chắn kia còn chưa hoàn toàn bị loại bỏ mà từng chút từng chút một bị làm giảm uy lực.
Các tu sĩ dùng kiếm sắt thắp sáng không gian xung quanh, một số dùng Dạ Minh Châu để chiếu sáng, nếu không cũng đặt một chiếc đèn lên trên thân kiếm.
Hải vực lập tức náo nhiệt vô cùng.
Khương Tự nhìn mà cũng phải trợn mắt há hốc miệng, nàng cũng lấy chiếc đèn thỏ con từ trong túi bách bảo ra, nàng vẫn cảm thấy thỏ con của nàng đáng yêu hơn, vì thế nàng đặt đèn thỏ con treo trên cán bút của Bút vẽ nhỏ, sau đó nhàn nhã ngồi trên Bút vẽ nhỏ chờ hừng đông lên. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
“Nơi này tu sĩ quá nhiều, A Tứ, chúng ta đến phía trước đi.” Trọng Hoa nhìn đám tu sĩ không ngừng đổ về đây chỉ cảm thấy rất không kiên nhẫn, hắn nhíu nhíu mày, có phải thấy tiểu sư muội nhà bọn hắn đáng yêu không? Bằng không sao đảm nam tu kia cứ cọ cọ xát xát hướng về bên này thế?
Khương Tự đi theo Đại sư huynh và Tam sư huynh tiến về phía trước. Càng đến gần đảo tiên càng phải chịu quy tắc thiên địa đè ép càng mạnh. Lực lượng của lá chắn tiên phong tàn sát bừa bãi thường thường thổi quét tới chỗ bọn nàng, nguy hiểm vô cùng.
“Tiểu sư muội, nơi này.” Hách Liên Chẩn từ xa xa nhìn thấy chiếc đèn thỏ con được Khương Tự treo trên cây bút vẽ, hắn lập tức hớn hở hô lên.
Khương Tự khống chế Bút vẽ nhỏ bay qua, lúc này nàng mới phát hiện ra phía trước có một chỗ là điểm mù của lá chắn tiên phong.
Ở đây đã tụ tập không ít tu sĩ, chỉ có điều đa số là người có tu vi thất cảnh đỉnh đến cao thủ bát cảnh, những người có tu vi thấp căn bản không có cách nào chịu được áp lực từ quy tắc thiên địa ở nơi này.
Mặc Khí và Hách Liên Chẩn đều đang ở đây.
Kể cả đám người Huyền Tảo, Dược Đại, Tân Diễm và song kiêu Bách Hoa Tông đã gặp mấy ngày trước đó cũng có mặt.
Đây đều là những đệ tử tông môn tu tiên lớn ở Cửu Châu mà ai cũng có thể gọi được danh hào.
Ba người Khương Tự, Nguyệt Li và Trọng Hoa vừa đến, tầm mắt mọi người lập tức đồng thời chuyển qua. Chuyện truyền nhân Thần Ẩn Các Tân Diễm khiêu chiến Thiếu chủ Nguyệt phủ đã sớm ồn ào huyên náo. Giờ ai cũng biết Nguyệt Li đã đến Đông Châu.
Vì thế tâm tình các tu sĩ ở đây đều kích động. Năm nay không biết ở Cửu Châu Thịnh Yến có người nào khiêu chiến Nguyệt phủ không nhỉ? Dù thành công hay không thì cũng là chuyện danh chấn cả Cửu Châu.
Còn có cả Tôn giả Vạn Yêu Địa, Ám chủ Vĩnh Ám Địa cùng với Thiếu chủ Nguyệt phủ nữa, rốt cuộc sau những tu sĩ kinh tài tuyệt diễm này lại có thể tụ tập một chỗ với nhau?
Bên cạnh còn có một nữ tu xinh đẹp không chút tiếng tăm gì.
Đến khi nhìn rõ khuôn mặt Khương Tự, cả đám lúc này mới ẩn ẩn hiểu rõ, bảo sao!
Chỉ có điều nàng này kể cả có vẻ ngoài tuyệt sắc thì có thể hơn được Thần nữ Cô Xạ của Bách Hoa Tông chắc? Cô Xạ chính là người có mệnh cách Thần nữ đấy!
Chỉ có thể nói đám người thừa kế từ các gia tộc tu tiên truyền thừa thượng cổ đều vô cùng tự tin tùy hứng!
“Lá chắn tiên phong vẫn còn chưa bị phá vỡ hoàn toàn, chờ đến khi hừng đông chắc hẳn có thể lên đảo. Trước đó đã có bốn năm cao thủ cửu cảnh đi trước chúng ta một bước, xé mở vết nứt trên lá chắn đi vào rồi.” Thân hình Mặc Khí quỷ mị xuất hiện bên cạnh Khương Tự, y nói rõ thế cục trước mắt.
“Biết là cao thủ cửu cảnh nào không?” Trọng Hoa lười biếng phe phẩy cây quạt.
“Trưởng lão Lục Thâm của Bách Hoa Tông, Tiềm Long Tôn giả của Thần Ẩn Các, Thính Đạo Sơn Nhân với Lan Lăng lão nhân từ Đông Châu.”
Trọng Hoa nghe vậy híp mắt, nhìn về phía người bên cạnh Cô Xạ - Tân Diễm của Thần Ẩn Các, lười biếng nói: “Khi mọi người vào nhớ cẩn thận một chút, bát cảnh chúng ta không sợ, chỉ sợ một số lão yêu quái không biết xấu hổ ỷ vào tu vi cửu cảnh ra tay. Nếu lần này thiệt hại một đám người kế thừa của mấy thế gia lớn thì dù bên trong mảnh đất truyền thừa này có để lại thứ gì tốt đi chăng nữa cũng không bù lại đả kích lớn như vậy đâu.”
Cửu cảnh Thánh Hiền này nọ đã xuất hiện thật ra cũng không hoàn toàn vì tìm kiếm tiên sơn hải ngoại. Phần lớn trong đó đến đây nguyên nhân vì muốn bảo vệ hậu bối từ các thế gia, tông môn truyền thừa.
Bách Hoa Tông và Thần Ẩn Các mấy năm gần đây chính là những tông môn lớn đang có uy vọng cao, dã tâm tăng vọt. Vì thế nên nhà họ Lan mới phải mời tới lão tổ tông nhà mình ra tọa trấn.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều sâu hơn vài phần, bát cảnh với cửu cảnh tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng thực lực lại chênh nhau như trời với đất. Người đã bước chân vào tu vi cửu cảnh gần như tương đương với bán thần.
Lần này đi vào chịu nguy hiểm nhất không phải những tu sĩ có tu vi thấp mà chính là người thừa kế đến từ các gia tộc, thế gia lớn.
Hách Liên Chẩn gãi đầu, hạ giọng: “Sẽ không phát rồ như vậy chứ? Đây chính là Đông Châu, có Lan Lăng lão nhân ở đó, ai dám ra tay giết tu sĩ bát cảnh?”
“Tâm phòng người không thể không có. A Tứ, cái tên Tân Diễm kia lúc trước giết muội không được, muội cũng cẩn thận chút.”
Chúng tu sĩ ở đây ẩn ẩn chia thành ba trận doanh. Một bên lấy Thần nữ Cô Xạ của Bách Hoa Tông cầm đầu, bên này tụ tập một vài tu sĩ thất cảnh đỉnh và bát cảnh khá mạnh, Tân Diễm cũng ở trong đám người này. Một bên do Tiên tử Liễm Diễm làm chủ, thực lực đều ở thất cảnh đỉnh. Còn bên bọn nàng, kém cỏi nhất chỉ có Thất sư huynh đang ở ngưỡng thất cảnh đỉnh, những người còn lại đều tu vi bát cảnh.
Hồn lực từ đầu ngón tay Khương Tự tràn ra, nàng bắt đầu câu thông với trời đất để chiếu sáng mảnh đất nhỏ này, thình lình mới phát hiện ra rằng Thần nữ Cô Xạ vậy mà lại là cao thủ bát cảnh, thực lực không phân cao thấp với Tân Diễm Thần Ẩn các, chỉ sợ Thất sư huynh cũng không phải đối thủ của họ.
Thượng giới quả thực anh tài xuất hiện lớp lớp!
“Trời đã sáng.” Mọi người xôn xao một trận.
Khương Tự thu đèn thỏ con của mình về, mắt nhìn khắp một lượt tiên sơn hải ngoại, bây giờ ánh mặt trời đã phá vỡ tầng mây thật dày để chiếu sáng trên mặt biển, trên lá chắn tiên phong đã xuất hiện vô số vết nứt thật nhỏ, trong đó có một vết nứt cực lớn đang không ngừng bị xé rách.
Bên trong lá chắn tiên phong có một tòa núi tiên thật lớn dần dần hiển lộ khỏi mặt biển.
Mọi người thấy được tình huống núi tiên bên trong, tất cả đều sửng sốt, không biết phải hình dung những gì mình đang chứng kiến như thế nào.
Đây là núi tiên lại không phải núi tiên, chỉ thấy trong lớp lá chắn tỏa ra một cỗ linh khí và sát khí nồng đậm. Hơi thở thượng cổ nghênh diện đánh thẳng tới khiến người ta nửa say mê nửa hít thở không thông.
Núi tiên kia vì vậy cũng chia thành hai nửa, một bên là Linh Sơn, bên còn lại là Sát Sơn. Bên Linh Sơn tiên khí lượn lờ, khắp núi đồi đều có linh hoa linh thảo linh quả cùng với linh thú đang nghỉ ngơi bên cạnh dòng suối. Nửa bên Sát Sơn sát khí bay tận trời, tựa như đã phải trải qua một cuộc chiến lớn kinh thiên động địa, nửa ngọn núi đều bị sương mù sát khí dày đặc bao phủ, không thể nhìn thấy bên trong có gì, chỉ ẩn ẩn lộ ra nguy cơ khiến lòng người phải hoảng sợ.
“Là núi Đông Li.” Bút vẽ nhỏ thấy rõ tình huống trong lá chắn, “Oa” một tiếng khóc ròng: “A Tứ, núi Đông Li bị hủy rồi. Nhà của chúng ta mất rồi.”
Trái tim Khương Tự từng chút một nặng nề hơn, duỗi tay vuốt Bút vẽ nhỏ đang khóc thút thít, dỗ dành: “Đừng khóc, là núi Đông Li đã tốt rồi, bị huỷ thì chúng ta có thể trùng kiến lại, biết phủ đệ của sư phụ ở đâu không?”
“Ý, nơi này là ngoài núi. A Tứ, đây là mặt trước của núi Đông Li, không phải núi Đông Li chân chính.” Bút vẽ nhỏ mém rớt nước mắt, kích động hô: “Chủ nhân nhất định dùng đại thần thông đem sau núi phong ấn rồi, A Tứ, chúng ta mau vào giải trừ phong ấn, tìm được sau núi sẽ lấy được dồ chủ nhân để lại cho cô.”
Khương Tự gật đầu, có bốn vị cửu cảnh Thánh Hiền tiến vào núi Đông Li, nàng phải đẩy nhanh hành động.
Trong khoảng thời gian Khương Tự trò chuyện với Bút vẽ nhỏ, vết nứt trên lá chắn tiên phong đột nhiên bị xé rách rộng ra, hơi thở thượng cổ nồng đậm từ trên đảo truyền đến, mọi người ầm ĩ như muốn nổ tung.
Là núi tiên từ thời đại chư thần thượng cổ, nhất định là truyền thừa từ cửu cảnh Thánh Hiền.
Mọi người lập tức tế pháp khí ra, thương nghị xem chờ đến khi lá chắn tiên phong xé rộng hơn chút nữa sẽ lập đội tiến vào.
“Nguyệt Li, đi cùng nhau hay tách ra, hử?” Trọng Hoa phe phẩy Mỹ Nhân Phiến, đáy mắt lộ ra hứng thú nồng đậm.
Nguyệt Li còn chưa nói gì thì bên kia Thần nữ Cô Xạ tay cầm đèn hoa đã đi tới, thanh nhã nói: “Nguyệt thiếu chủ, Tôn giả, nơi đây là nơi của cửu cảnh Thánh Hiền thượng cổ, hung hiểm vô cùng, không biết có thể kết bạn đồng hành, chăm sóc lẫn nhau không?”
Cô Xạ nhìn về Nguyệt Li cùng Trọng Hoa chứ không hướng về phía Mặc Khí, người Vĩnh Ám Địa cùng mấy người nàng ấy dù sao cũng đến từ hai cái thế giới khác nhau, hiển nhiên Hách Liên Chẩn trực tiếp đã bị làm lơ.
Sắc mặt Nguyệt Li lạnh nhạt xa cách nhìn về phía Trọng Hoa, Trọng Hoa cười như không cười nói: “Thần nữ Cô Xạ cùng Nguyệt Li kết bạn là được, ta còn muốn mang tiểu A Tứ nhà chúng ta đi bắt mấy con linh thú, không rảnh.”
Giữa mày Nguyệt Li hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn thoáng qua Trọng Hoa, nói: “Không quen biết, không cần đi chung.”
Một lời của Nguyệt Li vừa mới ra khỏi miệng đã khiến sắc mặt Cô Xạ trong nháy mắt tái nhợt.
Đám người ủng hộ đứng phía sau nàng ấy cũng tức giận đến mức nổi đầy gân xanh. Dù cho mấy người này có là người thừa kế của nhất phủ lưỡng địa tứ thế gia đi chăng nữa thì Cô Xạ cũng có mệnh cách Thần nữ, Cửu Châu này có ai không biết Thần nữ Cô Xạ băng thanh ngọc khiết, một lòng hướng đạo, luôn muốn cùng Thiếu chủ Nguyệt phủ giao lưu đạo thuật.
Nguyệt Li này thế mà lại nói không quen! Không cần đi chung! Đây không phải đánh thẳng vào mặt Cô Xạ hay sao?
Tiên tử Liễm Diễm đứng một bên phụt một tiếng, nàng ta bật cười vô cùng quyến rũ, hóa ra Nguyệt Li vẫn còn chút lưu tình ngoài miệng với nàng ta đấy, ngày ấy chỉ lười không muốn phản ứng, hôm nay còn đánh thẳng vào mặt Cô Xạ, nói không quen biết kia kìa!
Thật đáng tiếc cho một khuôn mặt tuấn tú khiến người thần bi phẫn này ấy thế mà lại mắt mù, không gần nữ sắc.
Thôi thì trời cho tu vi cao, địa vị cao, dù có cự tuyệt một cách vô tình thì cũng chẳng ai làm gì được.
Cô Xạ chỉ xấu hổ trong nháy mắt rồi đã khôi phục sắc mặt như lúc ban đầu, nhàn nhạt nói: “Đã như thế, tại Cửu Châu Thịnh Yến, ta nguyện cùng Nguyệt thiếu chủ chiến một trận để Nguyệt thiếu chủ biết một chút xem Cô Xạ Bách Hoa Tông là ai.”
Thần nữ Cô Xạ được người người chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, thiên phú cực cao, mệnh cách lại quý không thể nói, từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiều nữ, chỉ ngã duy nhất một lần trên người Nguyệt Li chứ một thân kiêu ngạo vẫn còn đó.
Nàng ấy là Kim Tiên bát cảnh, sau này chắc chắn sẽ phá vỡ để vào cửu cảnh như đúng mệnh cách đã phê vậy, sao nàng ấy phải đuổi theo sau một nam tu?
Nguyệt Li xuống hạ giới hai mươi năm, nàng ấy ngày ngày thanh tu không dám chậm trễ chút nào vì muốn có một ngày được đứng ở vị trí khiến người người phải ngước nhìn, để Nguyệt Li kia cũng phải nhìn nàng ấy.
Thiên hạ này ngoại trừ nàng ấy ra, chắc chắn sẽ không có bất cứ nữ tu nào xứng với chàng.
Nữ tu nho nhỏ bên cạnh Nguyệt Li kia đẹp thì có đẹp nhưng tu vi quá thấp, đã chú định không phải người cùng một thế giới với bọn họ.
Bây giờ đám thiên chi kiêu tử này còn bằng lòng vây quanh nàng kia, chờ thêm một thời gian nữa, cảm giác mới mẻ qua đi thì nàng kia rồi cũng sẽ phải ngã từ trên đỉnh mây xuống dưới, nó mới thực sự thảm thiết.
Cô Xạ không tiếp tục nhìn Nguyệt Li và Khương Tự nữa, trực tiếp tế Lạc Hoa Đăng ra, đi xuyên qua lá chắn tiên phong bước lên tiên sơn hải ngoại. Đám người đi theo Cô Xạ cũng lần lượt tế pháp khí ra rồi bước vào.
Trọng Hoa cười như không cười cảm khái nói: “Ai nha, Nguyệt Li, huynh có phải không thích nữ tu hay không thế? Đáng tiếc cho nữ tu xinh đẹp lại có mệnh cách Thần nữ như vậy. Tiểu A Tứ, ngẩn người làm gì, chúng ta đi vào thôi.”
Trọng Hoa chụp quạt lên đầu Khương Tự rồi mang nàng xuyên qua vết nứt lá chắn tiên phong, bước vào tiên sơn hải ngoại.
Nguyệt Li: “……”
Mặc Khí và Hách Liên Chẩn cũng lần lượt đi xuyên qua vết nứt, bước lên tiên sơn hải ngoại. Hách Liên Chẩn thấy Trọng Hoa bá đạo túm lấy tiểu sư muội, vẻ mặt buồn bực, con Phượng Hoàng chết dẫm này thật thiếu đòn, hay bọn hắn liên thủ cho tên này một trận nhỉ?
Ánh mắt Hách Liên Chẩn nhìn về phía Mặc Khí.
Mặc Khí mặt không biểu tình, chỉ có điều kiếm Phần Thiên trong tay ẩn ẩn rung lên, gần đây Trọng Hoa đến khiến cho y không thể dính bên cạnh A Tứ được, muốn ăn đánh đây mà! Nếu có thêm Nguyệt Li gia nhập, vậy chắc chắn sẽ không có chút sai lầm nào.
Ánh mắt Thiếu chủ Nguyệt phủ thâm thúy nhìn về phía núi tiên trước mặt, quy tắc trời đất ở chốn này thần bí khó lường, rất khó để câu thông, sự tuần hoàn ở đây chính là quy tắc Thiên Đạo từ thời chư thần thượng cổ.
Hách Liên Chẩn hỏi: “Tiểu sư muội, chúng ta đi Linh Sơn hay Sát Sơn?”
Khương Tự xuyên qua lá chắn tiên phong bạo ngược, vừa tiến vào núi Đông Li, chân dẫm lên đất đai bên dưới đã bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác thân thiết quen thuộc vô cùng.
Bút vẽ nhỏ đã kích động bay tới bay lui.
Thấy Thần nữ Cô Xạ và Tiên tử Liễm Diễm đều chọn đi Linh Sơn, Khương Tự chém đinh chặt sắt nói: “Đi Sát Sơn.”
Nơi này là mặt trước của núi Đông Li, trong Linh Sơn nhiều nhất cũng chỉ có linh hoa linh thảo linh quả linh thú, dù có đi sai cũng không tiếc. Nàng muốn biết trong Sát Sơn rốt cuộc có thứ gì, năm đó núi Đông Li đã xảy ra chuyện gì và sư phụ đã để lại cho nàng thứ gì ở đây.
Mặc Khí gật đầu, dẫn đầu đi trước về phía Sát Sơn, y tu sát khí, tiến vào Sát Sơn chẳng khác gì cá gặp nước.
Đám người Nguyệt Li thấy A Tứ muốn đi Sát Sơn, dĩ nhiên cũng đồng ý.
Đoàn người đi theo hướng ngược lại về phía Sát Sơn. Do đây là nơi của cửu cảnh Thánh Hiền, không giống với chốn Kim Tiên của bí cảnh Lang Hoàn, chỗ này linh khí nồng đậm khiến người ta hít thở không thông, đồng dạng sát khí cũng đậm đặc khiến con người khó có thể hít thở nổi. Quy tắc Thiên Đạo lại quỷ dị thần bí, vì thế tất cả mọi người không ai dám lơ là, đều tế pháp khí ra, thật cẩn thận đi về phía Sát Sơn.
Vừa mới vào phạm vi của Sát Sơn đã thấy sương mù dày đặc, ai nấy đều có cảm giác linh khí trong cơ thể tựa như bị đọng lại, lại có vẻ như bị uy áp chỗ này ép tới mức khó có thể thở nổi.
Chỉ duy nhất có Mặc Khí tu sát khí, Khương Tự tu hồn lực, tu vi mới không chịu ảnh hưởng, thế nhưng trong lòng cả hai cũng nặng trĩu giống như bị một ngọn núi lớn đè ép.
Hách Liên Chẩn thu Kim Ô về, đánh lên mười hai phần tinh thần: “Đại sư huynh, Nguyệt phủ các huynh biết được nhiều bí mật thượng cổ về các nơi truyền thừa nhất, có chỗ nào ghi chép về những nơi cửu cảnh Thánh Hiền để lại không? Này cũng không thể hai mắt như bị bôi đen mà đi bừa chứ?”
Nguyệt Li nhàn nhạt nói: “Không có, giống với di tích chư thần, Thánh Hiền thượng cổ đã là bán thần, nơi của bán thần không lưu lại bất cứ ghi chép gì. Nếu như biết Thánh Hiền ở đây là người phương nào, chúng ta có thể căn cứ vào tính tình để suy đoán ra chút ít dấu vết để lại.” Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Trọng Hoa lười biếng mà nói: “Giờ phút này các huynh chẳng khác gì phế nhân, thật không có cách nào không hoài niệm Già Nam. Nếu tên đó ở đây, tùy tiện vứt mấy đồng tiền ra cũng dùng được hơn so với mấy huynh. Cũng không biết tên hòa thượng giả kia đã tới Đông Châu chưa nữa. A Tứ, nếu thấy mấy người Lão Ngũ, không cho phép muội thân thiết với mấy tên đó đâu nhé!”
Khương Tự nghe vậy cong cong mắt, đi theo phía sau Đại sư huynh và Tam sư huynh, mỗi tội khi đang đi tới đi lui thì sương mù bên người dày đặc sát khí càng ngày càng nhiều, trời đất càng ngày càng yên tĩnh.
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh?”
Không ai trả lời.
Khương Tự hơi hơi thay đổi sắc mặt, lại nhìn qua, trước sau nào có người nữa. Mấy người Nguyệt Li tất cả đều biến mất, toàn bộ Sát Sơn tựa hồ chỉ còn lại có một mình nàng.
Khương Tự đi tới phía trước đã thấy tất cả sư huynh biến mất không thấy đâu nữa, nơi nơi chỉ còn sương mù sát khí bao quanh, trong trời đất tựa như chỉ còn lại một mình nàng.
Chỉ trong chớp mắt kia, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập vào lòng, đó là trực giác về nguy cơ mãnh liệt mà nàng lần đầu tiên cảm nhận được từ khi tu hồn lực đến nay, một nguy cơ đến gần tử vong vô hạn.
Đồng tử của Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, nàng thúc giục hồn lực trong cơ thể, Vô Tự Thiên Thư ngay lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, cuốn sách cổ da dê cũ kỹ nhanh chóng mở ra, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy cơ thể nàng. Cùng lúc đó, Khương Tự dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mấy chục năm của mình vẽ ra một ký hiệu đồng thau trên hư không.
Ký hiệu đồng thau vừa vẽ ra thì cũng có một giọng nói chói tai vang lên, một cây châm độc hình rồng màu đen lập lòe bị ký hiệu đồng thau ngăn chặn, đồng thời bị Vô Tự Thiên Thư phát ra ánh sáng giữ chặt lại.
Cây châm độc hình rồng kia giống như một con rồng đen đang bay lượn cứ ở trên không trung gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự như thể muốn một ngụm cắn chết nàng.
Cả người Khương Tự ứa ra mồ hôi lạnh, Bút vẽ nhỏ cũng kinh hãi hô lên: “Phệ hồn long châm, đây là long châm có thể chiêu có thể giết thất cảnh, Kim Tiên, khiến tu sĩ hồn phi phách tán, luyện ra một cây muốn hao phí vô số thiên tài địa bảo cùng linh lực.”
“Ý” Một giọng nói cực kỳ lãnh khốc phát ra từ trên không trung, âm thanh đó tựa như kinh ngạc khi một châm xuất quỷ nhập thần như thế mà lại bị ngăn cản, kẻ đó đang định phát ra châm thứ hai khi đã không còn kịp nữa.
“Tôn giả cớ gì xuống tay với một tiểu bối?” Một tiếng nói già nua vang lên, ngay sau đó một cây phất trần đánh úp qua hủy diệt châm độc hình rồng kia, con rồng đen nhỏ đang bay lượn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi biến mất.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng cũng khiến toàn thân Khương Tự toát đầy mồ hôi lạnh, đầu ngón tay khẽ run, yết hầu như bị nghẹn ứ, Vô Tự Thiên Thư trên đỉnh đầu vẫn tản ra ánh sáng màu nâu nhàn nhạt như cũ.
Bút vẽ nhỏ cũng không tự chủ được mà hơi run run.
“Lan Lăng lão nhân, ngươi quản quá nhiều rồi đấy.” Một giọng nói lãnh khốc cuồng vọng vang lên: “Ở trong vực của ta, nàng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Lan Lăng lão nhân? Cửu cảnh Thánh Hiền? Đồng tử của Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, cả người như bị băng lạnh đông cứng, hoàn toàn không biết bản thân từ lúc nào đã vào trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền, đây là sự cường đại của cửu cảnh sao?
Nàng có tài đức gì mà lại có thể phiền một cử cảnh Thánh Hiền tới đây chém giết?
Khi Khương Tự hãm sâu vào trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền, Mặc Khí là người đầu tiên phát hiện ra có gì không đúng lắm, thiếu niên nhìn sát khí khác ẩn giấu trong sát khí khắp trời đất, sắc mặt sẽ thay đổi quát: “Có sát khí!”
Hách Liên Chẩn vội vàng nắm lấy một quyền thuật Xích Dương, ngừng thở: “Nơi nào có sát khí?”
Trọng Hoa híp mắt, phe phẩy Mỹ Nhân Phiến, động tác hơi chững lại, chần chờ hỏi: “Sao ta không nhận ra được?”
Thiếu niên tái nhợt nhấp môi thành một đường thẳng, lạnh lùng nói: “Trong trời đất không có chỗ nào ta không phát hiện ra sát khí, cho dù đó có là cửu cảnh Thánh Hiền.”
Cửu cảnh? Sắc mặt mọi người nháy mắt đã thay đổi, Mặc Khí là Ám chủ Vĩnh Ám Địa từ trong núi xương biển máu bước ra, cũng là người nhạy bén với nguy cơ và sát khí nhất trong tất cả mọi người ở đây.
Nếu Mặc Khí nói ở chỗ này có sát khí, vậy thì chung quanh bọn hắn đang ẩn núp một người có tu vi cửu cảnh Thánh Hiền.
Nguyệt Li trực tiếp tế không gian nguyệt quế ra, ngay lập tức ánh trăng sáng bao phủ cả cây nguyệt quế chiếu rọi lên sương mù của Sát Sơn. Khi sương mù bị xua tan hết thì mọi người cuối cùng mới phát hiện ra Khương Tự có gì đó không đúng lắm.
“Tiểu sư muội có phải đã rất lâu không lên tiếng không?”
“A Tứ?”
Sắc mặt mọi người đột ngột thay đổi, chỉ thấy Khương Tự không biết từ khi nào đã nhắm hai mắt lại, rõ ràng vẫn giữ bộ dạng mỉm cười, mỗi tội cả người đã rơi vào trạng thái mất hồn.
“Dẫn hồn nhập vực!” Sắc mặt Nguyệt Li lạnh băng, chàng duỗi tay đè lại giữa mày Khương Tự, gằn từng chữ một nói: “Mặc Khí, tìm vị trí kẻ đó.”
Mặc Khí không chút nghĩ ngợi rút kiếm Phần Thiên ra, tức khắc toàn bộ sát khí trên Sát Sơn đều bị sát khí của kiếm Phần Thiên hút lại, hình thành một trận gió lốc sát khí xông thẳng tận trời.
Đám người Thần nữ Cô Xạ ở Linh Sơn nhìn động tĩnh thật lớn cách đó không xa, vội vàng ngó qua.
Huyền Tảo nhướng mày: “Là kiếm Phần Thiên, đám người Mặc Khí nhất định đã gặp phiền toái lớn nên mới phải rút kiếm Phần Thiên ra!”
Tiên tử Liễm Diễm quyến rũ hướng tới Cô Xạ cười nói: “Tỷ tỷ không đi xem sao? Nơi đây chính là chỗ của cửu cảnh Thánh Hiền, hung hiểm vô cùng, nếu Thiếu chủ Nguyệt phủ xảy ra chuyện, hối hận không còn kịp nữa đâu đấy.”
Nàng ta ngứa mắt nhất chính là Cô Xạ rõ ràng thích Nguyệt Li nhưng lại bày ra dáng vẻ thần nữ cao cao không thể chạm đến, đằng sau lại có cả một đám tu sĩ thất cảnh bát cảnh anh tuấn theo đuôi. Đúng là nàng ta cũng thích có một đám nam tu tuấn tú như vậy theo sau nhưng nàng ta luôn thể hiện rõ chứ không giống như Cô Xạ cả ngày giả bộ bông sen trắng thánh khiết.
Tân Diễm nhìn động tĩnh bên kia, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn. Nếu sư tổ lúc này có thể chơi chết mấy người thừa kế từ những thế gia kia, vậy thế cục của Cửu Châu sẽ phải đổi, chỉ tiếc Lan Tấn không tới, nếu không Lan gia Đông Châu dù có Lan Lăng lão nhân tọa trấn, không có người thừa kế ưu tú chỉ sợ ngày suy tàn cũng sắp đến.
Cô Xạ không dao động, ưu nhã đáp lời: “Có đám người Trưởng lão Lục Thâm và Lan Lăng lão nhân ở đó, bọn họ tất nhiên sẽ bình yên vô sự.”
Mọi người gật đầu, cũng phải, trên núi này có đến bốn vị cửu cảnh Thánh Hiền cơ mà, họ vẫn nên nhanh nhanh chóng chóng thu thập thiên tài địa bảo ở đây thì hơn. Nếu không chờ đến khi đám tu sĩ phía sau có thể đột phá, đi qua lá chắn tiên phong bước vào núi tiên thì chỗ này sẽ chật kín toàn người là người mất.
Tiên tử Liễm Diễm thấy một kích không thể đả động người kia, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi tự đi thu thập linh hoa linh thảo.
*
Chỗ Khương Tự bên này, Mặc Khí quấy sát khí khắp núi nhằm tìm kiếm cửu cảnh Thánh Hiền giấu trong sát khí.
Nguyệt Li và Trọng Hoa đều thi triển đạo thuật tìm kiếm hồn phách Khương Tự bị nhốt.
“Lão Thất, mi hộ pháp cho chúng ta, ta và Nguyệt Li sẽ mang tiểu A Tứ về.”
Sắc mặt Hách Liên Chẩn lập tức trắng bệch, thất thanh kêu lên: “Các huynh muốn chủ động tiến vào trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền? Này chẳng phải đã trúng quỷ kế của đối phương?”
Hách Liên Chẩn không tưởng tượng ra được có kẻ nào muốn giết Khương Tự, tiểu sư muội mới phi thăng không bao lâu, người còn chưa quen hết, số người ở Cửu Châu biết nàng đã ít lại càng ít, kẻ này là người nơi nào mà lại hướng về phía tiểu sư muội?
Đây rõ ràng hướng về phía bọn hắn mới đúng!
Người nọ thấy tiểu sư muội có tu vi thấp, lúc này mới bày ra thiên la địa võng dẫn hồn nhập vực, vây khốn tiểu sư muội, coi đó là mồi câu để câu cả đám 'cá' bọn hắn!
Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, còn may tên này không ngốc đến mức không thuốc nào chữa được!
Nguyệt Li đã nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm nơi hồn phách Khương Tự đang ở, chuẩn bị cùng đám người Mặc Khí trong ứng ngoài hợp, chỉ cần ở đây có động tĩnh đủ lớn, Thính Đạo Sơn Nhân và Lan Lăng lão nhân tất sẽ không ngồi yên coi như không nhìn thấy.
Lại nói đến Khương Tự đang bị nhốt trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền, sau khi ngăn cản phệ hồn long chân màu đen kia, nàng mới phát hiện ra sương mù vốn dĩ tỏa khắp nơi biến đâu mất, nay nàng lại xuất hiện trong một dãy núi màu đen cực lớn.
Dãy núi kia uốn lượn phập phồng tựa như một con rồng đang bay, mỗi thời mỗi khác lại biến hóa nhằm vây khốn nàng, trong đó còn ẩn chứa sát khí vô hạn. Từ khi tu hành tới nay, đây là lần đầu tiên Khương Tự gặp phải nguy cơ sống chết lớn như vậy, vực của Cửu cảnh Thánh Hiền là nơi có sát khí mạnh nhất thượng giới.
Chuôi phất trần của Lan Lăng lão nhân vẫn không rời đi mà ở phía trên không trung của dãy núi đen như thể đang tìm kiếm sơ hở để vào trong vực.
“Lan Lăng lão nhân, ngươi một bó tuổi như vậy còn phải vì tiểu bối không biết tên này chém giết với ta? Không sợ hôm nay ngã xuống tại nơi đây sao?” Giọng nói lãnh khốc kia tiếp tục vang lên.
Giọng nói già nua của Lan Lăng lão nhân từ từ truyền đến: “Tiềm Long Tôn giả, hai ta đều là người đã dẫm nửa bước chân vào đất vàng, tội gì còn khó xử tiểu bối? Bé gái này là người Lan gia ta muốn bảo vệ.”
“Hừ, vậy đắc tội.” Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bây giờ lớn lên cũng không biết buổi tối nàng có đá chăn, tay chân còn bị lạnh nữa không?
Nguyệt Li nói: “A Tứ không cần lo lắng chuyện đạo căn của huynh bị hao tổn, mấy năm nay huynh đã quen rồi. Ngược lại là muội đó, tu vi tăng lên quá nhanh chưa chắc đã tốt, Bằng Tùng đạo nhân hẳn rất nhanh sẽ đến Đông Châu, đến lúc đó Đại sư huynh sẽ mang muội tới gặp ông ấy, ông ấy là người duy nhất tu hồn lực ở Cửu Châu đạt đến tu vi cao thủ bát cảnh.”
Khương Tự gật đầu, thật ra tư chất nàng kém cỏi, ngày ngày đều nhờ ăn linh khuẩn linh quả cộng thêm ngâm hồ Băng Viêm Ngọc Phách mới có tiến bộ như vậy, vì thế không được xem như rất nhanh.
Mỗi tội không ngờ Đại sư huynh lại suy xét chu toàn như này.
Lúc hai người đang nói chuyện thì mấy tia sáng từ bầu trời đêm lướt qua, bay thẳng về phương hướng Đông Hải.
“Là cửu cảnh Thánh Hiền.” Ánh mắt Nguyệt Li hơi ngưng lại.
“Cửu cảnh Thánh Hiền cũng đi tiên sơn hải ngoại ạ?” Khương Tự kinh ngạc hỏi, nàng còn tưởng rằng chỉ có tu sĩ trẻ tuổi mới có thể chạm vào cơ duyên.
“Hiện giờ cửu cảnh Thánh Hiền cũng không phải bán thần như thời kỳ thượng cổ nữa. Mấy lão già đó đã vào cửu cảnh mấy ngàn năm mà không tìm được điểm đột phá, chỉ sợ một chân đã bước vào đất vàng rồi. Tiên sơn hải ngoại này có thể đã có từ thời thượng cổ, chỉ đứng sau di tích chư thần, mấy lão ta dĩ nhiên phải nhanh chân đến xem.” Giọng nói lười biếng của Trọng Hoa phá không truyền đến, tu sĩ tuấn mỹ vô trù từ Nhã Xá cách vách bước tới, thấy Nguyệt Li và A Tứ đang đứng sóng vai nhau đi trong mưa, trên đầu lại còn có một đóa mây lành đáng yêu cứ như thể đang dạo bước trong mưa mùa hè vậy, đôi mắt phượng của hắn tức nhíu chặt lại.
Nguyệt Li, người này tính tình lạnh nhạt, ngày thường đến nói cũng lười nói nhiều thêm một câu, bây giờ vậy mà lại bằng lòng cùng tiểu sư muội chậm rì rì dạo bước trong mưa? Sao cứ có cảm giác sự xuất hiện của hắn là dư thừa nhỉ?
Trọng Hoa hừ lạnh một tiếng, trong số đám người bọn hắn, Lão Thất là tên nhãi có ánh mắt thành thực, sạch sẽ và khờ khạo nhất đúng với tiêu chuẩn ăn chơi trác táng của đám thế gia giới Tu Tiên. Lan Tấn lại là người hiền lành ấm áp dễ tính nên luôn sẵn sàng làm chuyện tổn hại với bản thân mà lợi cho người khác. Lão Nhị có tu vi khủng bố lại là bé đáng thương luôn sợ bị lừa nên không dám tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Những người còn lại có ưu khuyết điểm riêng, chỉ duy nhất Nguyệt Li, tu vi cao hơn bọn hắn, thanh tu nhiều năm, tâm tư sâu như biển cả.
Nguyệt Li bởi vì Lan Tấn mới chăm sóc A Tứ nhiều hơn hay vì chính bản thân?
“Tam sư huynh, huynh cũng nghe thấy tiếng sấm kia ạ?”
Trọng Hoa gật đầu, mắt phượng sáng quắc: “Động tĩnh lớn như vậy, Đông Châu đều nghe được, Lan Tấn ra mặt đi xử lý đại cục, Lão Nhị cùng Lão Thất đã đi trước tìm hiểu, vừa rồi đã có ba bốn lão quái vật cửu cảnh chạy qua, chúng ta cũng đi xem thử xem, chớ để thành người đến sau.”
Cho nên, đừng lề mề chơi bời trong mưa nữa, ngự kiếm qua Đông Hải đi!
“A Tứ, ta cảm nhận được một cổ hơi thở quen thuộc, núi tiên phương hướng Đông Hải rất có thể chính là núi Đông Li.” Bút vẽ nhỏ đột nhiên lên tiếng.
Nội tâm Khương Tự run lên, vội vội vàng vàng kéo tay áo Nguyệt Li, giục: “Đại sư huynh, chúng ta mau ngự kiếm đi Đông Hải đi.”
Nói xong, nàng lập tức phi thân ngồi lên Bút vẽ nhỏ, áo choàng mềm mại hai mặt thêu phong lan tản ra trong gió, tơ tằm nguyệt trong bóng đêm bỗng phát ra ánh sáng lưu chuyển rực rỡ.
Nguyệt Li rũ mắt nhìn tay áo bị nàng tóm lấy, ánh mắt hơi sâu lắng, ngay sau đó chàng đã pháp quyết cùng Trọng Hoa, Khương Tự đi tới Đông Hải.
Khi ba người tới Đông Hải, chỉ thấy trên hải vực đông nghìn nghịt toàn là tu sĩ, mặt biển sóng to gió lớn ào ào liên tục, lá chắn tiên phong bên ngoài núi tiên đã bị sấm sét màu tím kia bổ ra một vết nứt cực lớn, thế nhưng lá chắn kia còn chưa hoàn toàn bị loại bỏ mà từng chút từng chút một bị làm giảm uy lực.
Các tu sĩ dùng kiếm sắt thắp sáng không gian xung quanh, một số dùng Dạ Minh Châu để chiếu sáng, nếu không cũng đặt một chiếc đèn lên trên thân kiếm.
Hải vực lập tức náo nhiệt vô cùng.
Khương Tự nhìn mà cũng phải trợn mắt há hốc miệng, nàng cũng lấy chiếc đèn thỏ con từ trong túi bách bảo ra, nàng vẫn cảm thấy thỏ con của nàng đáng yêu hơn, vì thế nàng đặt đèn thỏ con treo trên cán bút của Bút vẽ nhỏ, sau đó nhàn nhã ngồi trên Bút vẽ nhỏ chờ hừng đông lên. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
“Nơi này tu sĩ quá nhiều, A Tứ, chúng ta đến phía trước đi.” Trọng Hoa nhìn đám tu sĩ không ngừng đổ về đây chỉ cảm thấy rất không kiên nhẫn, hắn nhíu nhíu mày, có phải thấy tiểu sư muội nhà bọn hắn đáng yêu không? Bằng không sao đảm nam tu kia cứ cọ cọ xát xát hướng về bên này thế?
Khương Tự đi theo Đại sư huynh và Tam sư huynh tiến về phía trước. Càng đến gần đảo tiên càng phải chịu quy tắc thiên địa đè ép càng mạnh. Lực lượng của lá chắn tiên phong tàn sát bừa bãi thường thường thổi quét tới chỗ bọn nàng, nguy hiểm vô cùng.
“Tiểu sư muội, nơi này.” Hách Liên Chẩn từ xa xa nhìn thấy chiếc đèn thỏ con được Khương Tự treo trên cây bút vẽ, hắn lập tức hớn hở hô lên.
Khương Tự khống chế Bút vẽ nhỏ bay qua, lúc này nàng mới phát hiện ra phía trước có một chỗ là điểm mù của lá chắn tiên phong.
Ở đây đã tụ tập không ít tu sĩ, chỉ có điều đa số là người có tu vi thất cảnh đỉnh đến cao thủ bát cảnh, những người có tu vi thấp căn bản không có cách nào chịu được áp lực từ quy tắc thiên địa ở nơi này.
Mặc Khí và Hách Liên Chẩn đều đang ở đây.
Kể cả đám người Huyền Tảo, Dược Đại, Tân Diễm và song kiêu Bách Hoa Tông đã gặp mấy ngày trước đó cũng có mặt.
Đây đều là những đệ tử tông môn tu tiên lớn ở Cửu Châu mà ai cũng có thể gọi được danh hào.
Ba người Khương Tự, Nguyệt Li và Trọng Hoa vừa đến, tầm mắt mọi người lập tức đồng thời chuyển qua. Chuyện truyền nhân Thần Ẩn Các Tân Diễm khiêu chiến Thiếu chủ Nguyệt phủ đã sớm ồn ào huyên náo. Giờ ai cũng biết Nguyệt Li đã đến Đông Châu.
Vì thế tâm tình các tu sĩ ở đây đều kích động. Năm nay không biết ở Cửu Châu Thịnh Yến có người nào khiêu chiến Nguyệt phủ không nhỉ? Dù thành công hay không thì cũng là chuyện danh chấn cả Cửu Châu.
Còn có cả Tôn giả Vạn Yêu Địa, Ám chủ Vĩnh Ám Địa cùng với Thiếu chủ Nguyệt phủ nữa, rốt cuộc sau những tu sĩ kinh tài tuyệt diễm này lại có thể tụ tập một chỗ với nhau?
Bên cạnh còn có một nữ tu xinh đẹp không chút tiếng tăm gì.
Đến khi nhìn rõ khuôn mặt Khương Tự, cả đám lúc này mới ẩn ẩn hiểu rõ, bảo sao!
Chỉ có điều nàng này kể cả có vẻ ngoài tuyệt sắc thì có thể hơn được Thần nữ Cô Xạ của Bách Hoa Tông chắc? Cô Xạ chính là người có mệnh cách Thần nữ đấy!
Chỉ có thể nói đám người thừa kế từ các gia tộc tu tiên truyền thừa thượng cổ đều vô cùng tự tin tùy hứng!
“Lá chắn tiên phong vẫn còn chưa bị phá vỡ hoàn toàn, chờ đến khi hừng đông chắc hẳn có thể lên đảo. Trước đó đã có bốn năm cao thủ cửu cảnh đi trước chúng ta một bước, xé mở vết nứt trên lá chắn đi vào rồi.” Thân hình Mặc Khí quỷ mị xuất hiện bên cạnh Khương Tự, y nói rõ thế cục trước mắt.
“Biết là cao thủ cửu cảnh nào không?” Trọng Hoa lười biếng phe phẩy cây quạt.
“Trưởng lão Lục Thâm của Bách Hoa Tông, Tiềm Long Tôn giả của Thần Ẩn Các, Thính Đạo Sơn Nhân với Lan Lăng lão nhân từ Đông Châu.”
Trọng Hoa nghe vậy híp mắt, nhìn về phía người bên cạnh Cô Xạ - Tân Diễm của Thần Ẩn Các, lười biếng nói: “Khi mọi người vào nhớ cẩn thận một chút, bát cảnh chúng ta không sợ, chỉ sợ một số lão yêu quái không biết xấu hổ ỷ vào tu vi cửu cảnh ra tay. Nếu lần này thiệt hại một đám người kế thừa của mấy thế gia lớn thì dù bên trong mảnh đất truyền thừa này có để lại thứ gì tốt đi chăng nữa cũng không bù lại đả kích lớn như vậy đâu.”
Cửu cảnh Thánh Hiền này nọ đã xuất hiện thật ra cũng không hoàn toàn vì tìm kiếm tiên sơn hải ngoại. Phần lớn trong đó đến đây nguyên nhân vì muốn bảo vệ hậu bối từ các thế gia, tông môn truyền thừa.
Bách Hoa Tông và Thần Ẩn Các mấy năm gần đây chính là những tông môn lớn đang có uy vọng cao, dã tâm tăng vọt. Vì thế nên nhà họ Lan mới phải mời tới lão tổ tông nhà mình ra tọa trấn.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều sâu hơn vài phần, bát cảnh với cửu cảnh tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng thực lực lại chênh nhau như trời với đất. Người đã bước chân vào tu vi cửu cảnh gần như tương đương với bán thần.
Lần này đi vào chịu nguy hiểm nhất không phải những tu sĩ có tu vi thấp mà chính là người thừa kế đến từ các gia tộc, thế gia lớn.
Hách Liên Chẩn gãi đầu, hạ giọng: “Sẽ không phát rồ như vậy chứ? Đây chính là Đông Châu, có Lan Lăng lão nhân ở đó, ai dám ra tay giết tu sĩ bát cảnh?”
“Tâm phòng người không thể không có. A Tứ, cái tên Tân Diễm kia lúc trước giết muội không được, muội cũng cẩn thận chút.”
Chúng tu sĩ ở đây ẩn ẩn chia thành ba trận doanh. Một bên lấy Thần nữ Cô Xạ của Bách Hoa Tông cầm đầu, bên này tụ tập một vài tu sĩ thất cảnh đỉnh và bát cảnh khá mạnh, Tân Diễm cũng ở trong đám người này. Một bên do Tiên tử Liễm Diễm làm chủ, thực lực đều ở thất cảnh đỉnh. Còn bên bọn nàng, kém cỏi nhất chỉ có Thất sư huynh đang ở ngưỡng thất cảnh đỉnh, những người còn lại đều tu vi bát cảnh.
Hồn lực từ đầu ngón tay Khương Tự tràn ra, nàng bắt đầu câu thông với trời đất để chiếu sáng mảnh đất nhỏ này, thình lình mới phát hiện ra rằng Thần nữ Cô Xạ vậy mà lại là cao thủ bát cảnh, thực lực không phân cao thấp với Tân Diễm Thần Ẩn các, chỉ sợ Thất sư huynh cũng không phải đối thủ của họ.
Thượng giới quả thực anh tài xuất hiện lớp lớp!
“Trời đã sáng.” Mọi người xôn xao một trận.
Khương Tự thu đèn thỏ con của mình về, mắt nhìn khắp một lượt tiên sơn hải ngoại, bây giờ ánh mặt trời đã phá vỡ tầng mây thật dày để chiếu sáng trên mặt biển, trên lá chắn tiên phong đã xuất hiện vô số vết nứt thật nhỏ, trong đó có một vết nứt cực lớn đang không ngừng bị xé rách.
Bên trong lá chắn tiên phong có một tòa núi tiên thật lớn dần dần hiển lộ khỏi mặt biển.
Mọi người thấy được tình huống núi tiên bên trong, tất cả đều sửng sốt, không biết phải hình dung những gì mình đang chứng kiến như thế nào.
Đây là núi tiên lại không phải núi tiên, chỉ thấy trong lớp lá chắn tỏa ra một cỗ linh khí và sát khí nồng đậm. Hơi thở thượng cổ nghênh diện đánh thẳng tới khiến người ta nửa say mê nửa hít thở không thông.
Núi tiên kia vì vậy cũng chia thành hai nửa, một bên là Linh Sơn, bên còn lại là Sát Sơn. Bên Linh Sơn tiên khí lượn lờ, khắp núi đồi đều có linh hoa linh thảo linh quả cùng với linh thú đang nghỉ ngơi bên cạnh dòng suối. Nửa bên Sát Sơn sát khí bay tận trời, tựa như đã phải trải qua một cuộc chiến lớn kinh thiên động địa, nửa ngọn núi đều bị sương mù sát khí dày đặc bao phủ, không thể nhìn thấy bên trong có gì, chỉ ẩn ẩn lộ ra nguy cơ khiến lòng người phải hoảng sợ.
“Là núi Đông Li.” Bút vẽ nhỏ thấy rõ tình huống trong lá chắn, “Oa” một tiếng khóc ròng: “A Tứ, núi Đông Li bị hủy rồi. Nhà của chúng ta mất rồi.”
Trái tim Khương Tự từng chút một nặng nề hơn, duỗi tay vuốt Bút vẽ nhỏ đang khóc thút thít, dỗ dành: “Đừng khóc, là núi Đông Li đã tốt rồi, bị huỷ thì chúng ta có thể trùng kiến lại, biết phủ đệ của sư phụ ở đâu không?”
“Ý, nơi này là ngoài núi. A Tứ, đây là mặt trước của núi Đông Li, không phải núi Đông Li chân chính.” Bút vẽ nhỏ mém rớt nước mắt, kích động hô: “Chủ nhân nhất định dùng đại thần thông đem sau núi phong ấn rồi, A Tứ, chúng ta mau vào giải trừ phong ấn, tìm được sau núi sẽ lấy được dồ chủ nhân để lại cho cô.”
Khương Tự gật đầu, có bốn vị cửu cảnh Thánh Hiền tiến vào núi Đông Li, nàng phải đẩy nhanh hành động.
Trong khoảng thời gian Khương Tự trò chuyện với Bút vẽ nhỏ, vết nứt trên lá chắn tiên phong đột nhiên bị xé rách rộng ra, hơi thở thượng cổ nồng đậm từ trên đảo truyền đến, mọi người ầm ĩ như muốn nổ tung.
Là núi tiên từ thời đại chư thần thượng cổ, nhất định là truyền thừa từ cửu cảnh Thánh Hiền.
Mọi người lập tức tế pháp khí ra, thương nghị xem chờ đến khi lá chắn tiên phong xé rộng hơn chút nữa sẽ lập đội tiến vào.
“Nguyệt Li, đi cùng nhau hay tách ra, hử?” Trọng Hoa phe phẩy Mỹ Nhân Phiến, đáy mắt lộ ra hứng thú nồng đậm.
Nguyệt Li còn chưa nói gì thì bên kia Thần nữ Cô Xạ tay cầm đèn hoa đã đi tới, thanh nhã nói: “Nguyệt thiếu chủ, Tôn giả, nơi đây là nơi của cửu cảnh Thánh Hiền thượng cổ, hung hiểm vô cùng, không biết có thể kết bạn đồng hành, chăm sóc lẫn nhau không?”
Cô Xạ nhìn về Nguyệt Li cùng Trọng Hoa chứ không hướng về phía Mặc Khí, người Vĩnh Ám Địa cùng mấy người nàng ấy dù sao cũng đến từ hai cái thế giới khác nhau, hiển nhiên Hách Liên Chẩn trực tiếp đã bị làm lơ.
Sắc mặt Nguyệt Li lạnh nhạt xa cách nhìn về phía Trọng Hoa, Trọng Hoa cười như không cười nói: “Thần nữ Cô Xạ cùng Nguyệt Li kết bạn là được, ta còn muốn mang tiểu A Tứ nhà chúng ta đi bắt mấy con linh thú, không rảnh.”
Giữa mày Nguyệt Li hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn thoáng qua Trọng Hoa, nói: “Không quen biết, không cần đi chung.”
Một lời của Nguyệt Li vừa mới ra khỏi miệng đã khiến sắc mặt Cô Xạ trong nháy mắt tái nhợt.
Đám người ủng hộ đứng phía sau nàng ấy cũng tức giận đến mức nổi đầy gân xanh. Dù cho mấy người này có là người thừa kế của nhất phủ lưỡng địa tứ thế gia đi chăng nữa thì Cô Xạ cũng có mệnh cách Thần nữ, Cửu Châu này có ai không biết Thần nữ Cô Xạ băng thanh ngọc khiết, một lòng hướng đạo, luôn muốn cùng Thiếu chủ Nguyệt phủ giao lưu đạo thuật.
Nguyệt Li này thế mà lại nói không quen! Không cần đi chung! Đây không phải đánh thẳng vào mặt Cô Xạ hay sao?
Tiên tử Liễm Diễm đứng một bên phụt một tiếng, nàng ta bật cười vô cùng quyến rũ, hóa ra Nguyệt Li vẫn còn chút lưu tình ngoài miệng với nàng ta đấy, ngày ấy chỉ lười không muốn phản ứng, hôm nay còn đánh thẳng vào mặt Cô Xạ, nói không quen biết kia kìa!
Thật đáng tiếc cho một khuôn mặt tuấn tú khiến người thần bi phẫn này ấy thế mà lại mắt mù, không gần nữ sắc.
Thôi thì trời cho tu vi cao, địa vị cao, dù có cự tuyệt một cách vô tình thì cũng chẳng ai làm gì được.
Cô Xạ chỉ xấu hổ trong nháy mắt rồi đã khôi phục sắc mặt như lúc ban đầu, nhàn nhạt nói: “Đã như thế, tại Cửu Châu Thịnh Yến, ta nguyện cùng Nguyệt thiếu chủ chiến một trận để Nguyệt thiếu chủ biết một chút xem Cô Xạ Bách Hoa Tông là ai.”
Thần nữ Cô Xạ được người người chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, thiên phú cực cao, mệnh cách lại quý không thể nói, từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiều nữ, chỉ ngã duy nhất một lần trên người Nguyệt Li chứ một thân kiêu ngạo vẫn còn đó.
Nàng ấy là Kim Tiên bát cảnh, sau này chắc chắn sẽ phá vỡ để vào cửu cảnh như đúng mệnh cách đã phê vậy, sao nàng ấy phải đuổi theo sau một nam tu?
Nguyệt Li xuống hạ giới hai mươi năm, nàng ấy ngày ngày thanh tu không dám chậm trễ chút nào vì muốn có một ngày được đứng ở vị trí khiến người người phải ngước nhìn, để Nguyệt Li kia cũng phải nhìn nàng ấy.
Thiên hạ này ngoại trừ nàng ấy ra, chắc chắn sẽ không có bất cứ nữ tu nào xứng với chàng.
Nữ tu nho nhỏ bên cạnh Nguyệt Li kia đẹp thì có đẹp nhưng tu vi quá thấp, đã chú định không phải người cùng một thế giới với bọn họ.
Bây giờ đám thiên chi kiêu tử này còn bằng lòng vây quanh nàng kia, chờ thêm một thời gian nữa, cảm giác mới mẻ qua đi thì nàng kia rồi cũng sẽ phải ngã từ trên đỉnh mây xuống dưới, nó mới thực sự thảm thiết.
Cô Xạ không tiếp tục nhìn Nguyệt Li và Khương Tự nữa, trực tiếp tế Lạc Hoa Đăng ra, đi xuyên qua lá chắn tiên phong bước lên tiên sơn hải ngoại. Đám người đi theo Cô Xạ cũng lần lượt tế pháp khí ra rồi bước vào.
Trọng Hoa cười như không cười cảm khái nói: “Ai nha, Nguyệt Li, huynh có phải không thích nữ tu hay không thế? Đáng tiếc cho nữ tu xinh đẹp lại có mệnh cách Thần nữ như vậy. Tiểu A Tứ, ngẩn người làm gì, chúng ta đi vào thôi.”
Trọng Hoa chụp quạt lên đầu Khương Tự rồi mang nàng xuyên qua vết nứt lá chắn tiên phong, bước vào tiên sơn hải ngoại.
Nguyệt Li: “……”
Mặc Khí và Hách Liên Chẩn cũng lần lượt đi xuyên qua vết nứt, bước lên tiên sơn hải ngoại. Hách Liên Chẩn thấy Trọng Hoa bá đạo túm lấy tiểu sư muội, vẻ mặt buồn bực, con Phượng Hoàng chết dẫm này thật thiếu đòn, hay bọn hắn liên thủ cho tên này một trận nhỉ?
Ánh mắt Hách Liên Chẩn nhìn về phía Mặc Khí.
Mặc Khí mặt không biểu tình, chỉ có điều kiếm Phần Thiên trong tay ẩn ẩn rung lên, gần đây Trọng Hoa đến khiến cho y không thể dính bên cạnh A Tứ được, muốn ăn đánh đây mà! Nếu có thêm Nguyệt Li gia nhập, vậy chắc chắn sẽ không có chút sai lầm nào.
Ánh mắt Thiếu chủ Nguyệt phủ thâm thúy nhìn về phía núi tiên trước mặt, quy tắc trời đất ở chốn này thần bí khó lường, rất khó để câu thông, sự tuần hoàn ở đây chính là quy tắc Thiên Đạo từ thời chư thần thượng cổ.
Hách Liên Chẩn hỏi: “Tiểu sư muội, chúng ta đi Linh Sơn hay Sát Sơn?”
Khương Tự xuyên qua lá chắn tiên phong bạo ngược, vừa tiến vào núi Đông Li, chân dẫm lên đất đai bên dưới đã bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác thân thiết quen thuộc vô cùng.
Bút vẽ nhỏ đã kích động bay tới bay lui.
Thấy Thần nữ Cô Xạ và Tiên tử Liễm Diễm đều chọn đi Linh Sơn, Khương Tự chém đinh chặt sắt nói: “Đi Sát Sơn.”
Nơi này là mặt trước của núi Đông Li, trong Linh Sơn nhiều nhất cũng chỉ có linh hoa linh thảo linh quả linh thú, dù có đi sai cũng không tiếc. Nàng muốn biết trong Sát Sơn rốt cuộc có thứ gì, năm đó núi Đông Li đã xảy ra chuyện gì và sư phụ đã để lại cho nàng thứ gì ở đây.
Mặc Khí gật đầu, dẫn đầu đi trước về phía Sát Sơn, y tu sát khí, tiến vào Sát Sơn chẳng khác gì cá gặp nước.
Đám người Nguyệt Li thấy A Tứ muốn đi Sát Sơn, dĩ nhiên cũng đồng ý.
Đoàn người đi theo hướng ngược lại về phía Sát Sơn. Do đây là nơi của cửu cảnh Thánh Hiền, không giống với chốn Kim Tiên của bí cảnh Lang Hoàn, chỗ này linh khí nồng đậm khiến người ta hít thở không thông, đồng dạng sát khí cũng đậm đặc khiến con người khó có thể hít thở nổi. Quy tắc Thiên Đạo lại quỷ dị thần bí, vì thế tất cả mọi người không ai dám lơ là, đều tế pháp khí ra, thật cẩn thận đi về phía Sát Sơn.
Vừa mới vào phạm vi của Sát Sơn đã thấy sương mù dày đặc, ai nấy đều có cảm giác linh khí trong cơ thể tựa như bị đọng lại, lại có vẻ như bị uy áp chỗ này ép tới mức khó có thể thở nổi.
Chỉ duy nhất có Mặc Khí tu sát khí, Khương Tự tu hồn lực, tu vi mới không chịu ảnh hưởng, thế nhưng trong lòng cả hai cũng nặng trĩu giống như bị một ngọn núi lớn đè ép.
Hách Liên Chẩn thu Kim Ô về, đánh lên mười hai phần tinh thần: “Đại sư huynh, Nguyệt phủ các huynh biết được nhiều bí mật thượng cổ về các nơi truyền thừa nhất, có chỗ nào ghi chép về những nơi cửu cảnh Thánh Hiền để lại không? Này cũng không thể hai mắt như bị bôi đen mà đi bừa chứ?”
Nguyệt Li nhàn nhạt nói: “Không có, giống với di tích chư thần, Thánh Hiền thượng cổ đã là bán thần, nơi của bán thần không lưu lại bất cứ ghi chép gì. Nếu như biết Thánh Hiền ở đây là người phương nào, chúng ta có thể căn cứ vào tính tình để suy đoán ra chút ít dấu vết để lại.” Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Trọng Hoa lười biếng mà nói: “Giờ phút này các huynh chẳng khác gì phế nhân, thật không có cách nào không hoài niệm Già Nam. Nếu tên đó ở đây, tùy tiện vứt mấy đồng tiền ra cũng dùng được hơn so với mấy huynh. Cũng không biết tên hòa thượng giả kia đã tới Đông Châu chưa nữa. A Tứ, nếu thấy mấy người Lão Ngũ, không cho phép muội thân thiết với mấy tên đó đâu nhé!”
Khương Tự nghe vậy cong cong mắt, đi theo phía sau Đại sư huynh và Tam sư huynh, mỗi tội khi đang đi tới đi lui thì sương mù bên người dày đặc sát khí càng ngày càng nhiều, trời đất càng ngày càng yên tĩnh.
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh?”
Không ai trả lời.
Khương Tự hơi hơi thay đổi sắc mặt, lại nhìn qua, trước sau nào có người nữa. Mấy người Nguyệt Li tất cả đều biến mất, toàn bộ Sát Sơn tựa hồ chỉ còn lại có một mình nàng.
Khương Tự đi tới phía trước đã thấy tất cả sư huynh biến mất không thấy đâu nữa, nơi nơi chỉ còn sương mù sát khí bao quanh, trong trời đất tựa như chỉ còn lại một mình nàng.
Chỉ trong chớp mắt kia, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập vào lòng, đó là trực giác về nguy cơ mãnh liệt mà nàng lần đầu tiên cảm nhận được từ khi tu hồn lực đến nay, một nguy cơ đến gần tử vong vô hạn.
Đồng tử của Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, nàng thúc giục hồn lực trong cơ thể, Vô Tự Thiên Thư ngay lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, cuốn sách cổ da dê cũ kỹ nhanh chóng mở ra, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy cơ thể nàng. Cùng lúc đó, Khương Tự dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mấy chục năm của mình vẽ ra một ký hiệu đồng thau trên hư không.
Ký hiệu đồng thau vừa vẽ ra thì cũng có một giọng nói chói tai vang lên, một cây châm độc hình rồng màu đen lập lòe bị ký hiệu đồng thau ngăn chặn, đồng thời bị Vô Tự Thiên Thư phát ra ánh sáng giữ chặt lại.
Cây châm độc hình rồng kia giống như một con rồng đen đang bay lượn cứ ở trên không trung gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự như thể muốn một ngụm cắn chết nàng.
Cả người Khương Tự ứa ra mồ hôi lạnh, Bút vẽ nhỏ cũng kinh hãi hô lên: “Phệ hồn long châm, đây là long châm có thể chiêu có thể giết thất cảnh, Kim Tiên, khiến tu sĩ hồn phi phách tán, luyện ra một cây muốn hao phí vô số thiên tài địa bảo cùng linh lực.”
“Ý” Một giọng nói cực kỳ lãnh khốc phát ra từ trên không trung, âm thanh đó tựa như kinh ngạc khi một châm xuất quỷ nhập thần như thế mà lại bị ngăn cản, kẻ đó đang định phát ra châm thứ hai khi đã không còn kịp nữa.
“Tôn giả cớ gì xuống tay với một tiểu bối?” Một tiếng nói già nua vang lên, ngay sau đó một cây phất trần đánh úp qua hủy diệt châm độc hình rồng kia, con rồng đen nhỏ đang bay lượn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi biến mất.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng cũng khiến toàn thân Khương Tự toát đầy mồ hôi lạnh, đầu ngón tay khẽ run, yết hầu như bị nghẹn ứ, Vô Tự Thiên Thư trên đỉnh đầu vẫn tản ra ánh sáng màu nâu nhàn nhạt như cũ.
Bút vẽ nhỏ cũng không tự chủ được mà hơi run run.
“Lan Lăng lão nhân, ngươi quản quá nhiều rồi đấy.” Một giọng nói lãnh khốc cuồng vọng vang lên: “Ở trong vực của ta, nàng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Lan Lăng lão nhân? Cửu cảnh Thánh Hiền? Đồng tử của Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, cả người như bị băng lạnh đông cứng, hoàn toàn không biết bản thân từ lúc nào đã vào trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền, đây là sự cường đại của cửu cảnh sao?
Nàng có tài đức gì mà lại có thể phiền một cử cảnh Thánh Hiền tới đây chém giết?
Khi Khương Tự hãm sâu vào trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền, Mặc Khí là người đầu tiên phát hiện ra có gì không đúng lắm, thiếu niên nhìn sát khí khác ẩn giấu trong sát khí khắp trời đất, sắc mặt sẽ thay đổi quát: “Có sát khí!”
Hách Liên Chẩn vội vàng nắm lấy một quyền thuật Xích Dương, ngừng thở: “Nơi nào có sát khí?”
Trọng Hoa híp mắt, phe phẩy Mỹ Nhân Phiến, động tác hơi chững lại, chần chờ hỏi: “Sao ta không nhận ra được?”
Thiếu niên tái nhợt nhấp môi thành một đường thẳng, lạnh lùng nói: “Trong trời đất không có chỗ nào ta không phát hiện ra sát khí, cho dù đó có là cửu cảnh Thánh Hiền.”
Cửu cảnh? Sắc mặt mọi người nháy mắt đã thay đổi, Mặc Khí là Ám chủ Vĩnh Ám Địa từ trong núi xương biển máu bước ra, cũng là người nhạy bén với nguy cơ và sát khí nhất trong tất cả mọi người ở đây.
Nếu Mặc Khí nói ở chỗ này có sát khí, vậy thì chung quanh bọn hắn đang ẩn núp một người có tu vi cửu cảnh Thánh Hiền.
Nguyệt Li trực tiếp tế không gian nguyệt quế ra, ngay lập tức ánh trăng sáng bao phủ cả cây nguyệt quế chiếu rọi lên sương mù của Sát Sơn. Khi sương mù bị xua tan hết thì mọi người cuối cùng mới phát hiện ra Khương Tự có gì đó không đúng lắm.
“Tiểu sư muội có phải đã rất lâu không lên tiếng không?”
“A Tứ?”
Sắc mặt mọi người đột ngột thay đổi, chỉ thấy Khương Tự không biết từ khi nào đã nhắm hai mắt lại, rõ ràng vẫn giữ bộ dạng mỉm cười, mỗi tội cả người đã rơi vào trạng thái mất hồn.
“Dẫn hồn nhập vực!” Sắc mặt Nguyệt Li lạnh băng, chàng duỗi tay đè lại giữa mày Khương Tự, gằn từng chữ một nói: “Mặc Khí, tìm vị trí kẻ đó.”
Mặc Khí không chút nghĩ ngợi rút kiếm Phần Thiên ra, tức khắc toàn bộ sát khí trên Sát Sơn đều bị sát khí của kiếm Phần Thiên hút lại, hình thành một trận gió lốc sát khí xông thẳng tận trời.
Đám người Thần nữ Cô Xạ ở Linh Sơn nhìn động tĩnh thật lớn cách đó không xa, vội vàng ngó qua.
Huyền Tảo nhướng mày: “Là kiếm Phần Thiên, đám người Mặc Khí nhất định đã gặp phiền toái lớn nên mới phải rút kiếm Phần Thiên ra!”
Tiên tử Liễm Diễm quyến rũ hướng tới Cô Xạ cười nói: “Tỷ tỷ không đi xem sao? Nơi đây chính là chỗ của cửu cảnh Thánh Hiền, hung hiểm vô cùng, nếu Thiếu chủ Nguyệt phủ xảy ra chuyện, hối hận không còn kịp nữa đâu đấy.”
Nàng ta ngứa mắt nhất chính là Cô Xạ rõ ràng thích Nguyệt Li nhưng lại bày ra dáng vẻ thần nữ cao cao không thể chạm đến, đằng sau lại có cả một đám tu sĩ thất cảnh bát cảnh anh tuấn theo đuôi. Đúng là nàng ta cũng thích có một đám nam tu tuấn tú như vậy theo sau nhưng nàng ta luôn thể hiện rõ chứ không giống như Cô Xạ cả ngày giả bộ bông sen trắng thánh khiết.
Tân Diễm nhìn động tĩnh bên kia, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn. Nếu sư tổ lúc này có thể chơi chết mấy người thừa kế từ những thế gia kia, vậy thế cục của Cửu Châu sẽ phải đổi, chỉ tiếc Lan Tấn không tới, nếu không Lan gia Đông Châu dù có Lan Lăng lão nhân tọa trấn, không có người thừa kế ưu tú chỉ sợ ngày suy tàn cũng sắp đến.
Cô Xạ không dao động, ưu nhã đáp lời: “Có đám người Trưởng lão Lục Thâm và Lan Lăng lão nhân ở đó, bọn họ tất nhiên sẽ bình yên vô sự.”
Mọi người gật đầu, cũng phải, trên núi này có đến bốn vị cửu cảnh Thánh Hiền cơ mà, họ vẫn nên nhanh nhanh chóng chóng thu thập thiên tài địa bảo ở đây thì hơn. Nếu không chờ đến khi đám tu sĩ phía sau có thể đột phá, đi qua lá chắn tiên phong bước vào núi tiên thì chỗ này sẽ chật kín toàn người là người mất.
Tiên tử Liễm Diễm thấy một kích không thể đả động người kia, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi tự đi thu thập linh hoa linh thảo.
*
Chỗ Khương Tự bên này, Mặc Khí quấy sát khí khắp núi nhằm tìm kiếm cửu cảnh Thánh Hiền giấu trong sát khí.
Nguyệt Li và Trọng Hoa đều thi triển đạo thuật tìm kiếm hồn phách Khương Tự bị nhốt.
“Lão Thất, mi hộ pháp cho chúng ta, ta và Nguyệt Li sẽ mang tiểu A Tứ về.”
Sắc mặt Hách Liên Chẩn lập tức trắng bệch, thất thanh kêu lên: “Các huynh muốn chủ động tiến vào trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền? Này chẳng phải đã trúng quỷ kế của đối phương?”
Hách Liên Chẩn không tưởng tượng ra được có kẻ nào muốn giết Khương Tự, tiểu sư muội mới phi thăng không bao lâu, người còn chưa quen hết, số người ở Cửu Châu biết nàng đã ít lại càng ít, kẻ này là người nơi nào mà lại hướng về phía tiểu sư muội?
Đây rõ ràng hướng về phía bọn hắn mới đúng!
Người nọ thấy tiểu sư muội có tu vi thấp, lúc này mới bày ra thiên la địa võng dẫn hồn nhập vực, vây khốn tiểu sư muội, coi đó là mồi câu để câu cả đám 'cá' bọn hắn!
Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, còn may tên này không ngốc đến mức không thuốc nào chữa được!
Nguyệt Li đã nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm nơi hồn phách Khương Tự đang ở, chuẩn bị cùng đám người Mặc Khí trong ứng ngoài hợp, chỉ cần ở đây có động tĩnh đủ lớn, Thính Đạo Sơn Nhân và Lan Lăng lão nhân tất sẽ không ngồi yên coi như không nhìn thấy.
Lại nói đến Khương Tự đang bị nhốt trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền, sau khi ngăn cản phệ hồn long chân màu đen kia, nàng mới phát hiện ra sương mù vốn dĩ tỏa khắp nơi biến đâu mất, nay nàng lại xuất hiện trong một dãy núi màu đen cực lớn.
Dãy núi kia uốn lượn phập phồng tựa như một con rồng đang bay, mỗi thời mỗi khác lại biến hóa nhằm vây khốn nàng, trong đó còn ẩn chứa sát khí vô hạn. Từ khi tu hành tới nay, đây là lần đầu tiên Khương Tự gặp phải nguy cơ sống chết lớn như vậy, vực của Cửu cảnh Thánh Hiền là nơi có sát khí mạnh nhất thượng giới.
Chuôi phất trần của Lan Lăng lão nhân vẫn không rời đi mà ở phía trên không trung của dãy núi đen như thể đang tìm kiếm sơ hở để vào trong vực.
“Lan Lăng lão nhân, ngươi một bó tuổi như vậy còn phải vì tiểu bối không biết tên này chém giết với ta? Không sợ hôm nay ngã xuống tại nơi đây sao?” Giọng nói lãnh khốc kia tiếp tục vang lên.
Giọng nói già nua của Lan Lăng lão nhân từ từ truyền đến: “Tiềm Long Tôn giả, hai ta đều là người đã dẫm nửa bước chân vào đất vàng, tội gì còn khó xử tiểu bối? Bé gái này là người Lan gia ta muốn bảo vệ.”
“Hừ, vậy đắc tội.” Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận