Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 193: Sửa Tranh

Các tu sĩ như rơi vào ma trướng nhìn chằm chằm vào bức tranh sống động trước mắt, thỏ ngọc một lần nữa nhảy ra khỏi bức tranh, ngồi dưới gốc cây hoa quế giã dược, có các thiếu niên tan học cõng cặp sách cùng nhau về nhà, tiếng cười cứ vang vọng mãi.
Khương Tự thu bút, đóng bức tranh lại, lúc này chúng tu sĩ mới như từ trong mộng bừng tỉnh, chấn động không nói được thành lời.
Bọn họ quả là ếch ngồi đáy giếng, ếch ngồi đáy giếng đích thực, con gái Linh gia cũng thế. Hóa ra trên thế gian này thật sự có một bức tranh thần kỳ như vậy, so sánh mới thấy bức tranh đầy tiên khí do Linh Dao dùng linh lực vẽ lên quả thực đáng chê cười.
Không thể so sánh, một bên là tranh, một bên lại là trăm sắc thái nhân gian, làm sao có thể so nổi? Có mà bị ấn trên mặt đất đè nghiến thật mạnh mới đúng.
Các vị trưởng lão trong đoàn đã kinh ngạc há hốc miệng như thể nhét được cả một quả trứng vịt, đây còn là tranh không? Ảo cảnh tinh diệu nhất có chăng cũng chỉ đến thế.
Khô Liễu đại sư chắp tay trước ngực, cảm thán nói: “Tiểu thí chủ thực sự làm người ta mở rộng tầm mắt, bức tranh này của cháu có thể tặng cho lão nạp cất giữ, gửi trong Tàng Kinh Các của chùa, sau này cũng có thể nói cho người đời cảnh giới tuyệt diệu của họa sư không?”
Sắc mặt Linh Dao trắng bệch, từ đầu đến cuối ả chưa từng để Khương Tự vào mắt, kiếp trước con nhãi kia chẳng qua là một con kiến hôi mặc người xâu xé, kiếp này lại là đứa con gái nhỏ tuổi chưa tu hành, dù kiếp nào cũng chẳng thể so với ả được.
Linh Dao vẽ tranh dĩ nhiên không thèm xem Khương Tự làm thế nào nên cũng không biết con nhỏ kia vẽ gì. Đến lúc nhìn sang đã thấy nó đóng cuộn tranh lại, còn đám tu sĩ bên dưới lại như rơi vào ma chướng, đến cả Khô Liễu đại sư cũng muốn cất giữ tranh vẽ của Khương Tự.
Muốn cất cũng phải cất tranh của ả chứ!!! À đã dùng diệu pháp hội họa vô song cơ mà.
“Đạo quân.” Linh Dao nhìn về phía Cố Kỳ Châu.
Trong mắt Cố Kỳ Châu chỉ có Khương Tự năm tuổi cầm bút vẽ tranh kia, hơi hơi mỉm cười, nói: “Ngươi thua.”
Sắc mặt Linh Dao đột ngột thay đổi.
“Cảm ơn đại sư hậu ái, bức tranh này bên trong có một nửa tình cảm của ta, đại sư nếu muốn giữ thì chỉ có thể lấy nửa cuốn.” Khương Tự hướng vị cao tăng có gương mặt hiền từ kia nói như thế.
Kiếp trước cha bé vào Phật môn, khúc Trấn Ma cũng do một hòa thượng tha phương cho cha, bé cùng Phật môn có duyên nên không từ chối.
Khô Liễu đại sư mỉm cười: “Nửa cuốn cũng là trân phẩm, lão nạp đã thấy mỹ mãn, cảm ơn tiểu thí chủ.”
Khương Tự gật đầu, mở bức tranh ra, dọc theo hình nhà gỗ thời trước xé đôi chia thành hai, một bên là đàn cổ đứt dây và cầm phổ phủ tro bụi, một bên là hội đèn lồng Thất Tịch.
Nửa trước bức tranh chính là hình ảnh trăm sắc thái nhân gian, nửa sau chính là kiếp trước sống trong mơ hồ của bé.
Thấy bé thu lại bức tranh có hình ảnh đàn cổ đứt dây và cầm phổ phủ bụi, ánh mắt Cố Kỳ Châu hơi tối lại, trong lòng vị thiên chi kiêu tử Vô Tình đạo quân này không biết vì sao hiện lên một chút cô đơn, hóa ra nàng vẫn luôn nhớ rõ, trước giờ nàng vẫn luôn nhớ, mỗi tội chỉ không nói ra.
Khương Tự xé nửa bức tranh xuống khiến chúng tu sĩ đấm ngực dậm chân, tiếc hận không thôi, bức tranh nhân gian đẹp như thế giờ khiếm khuyết rồi. Bên kia cuối cùng Linh Dao thấy rõ bức tranh của Khương Tự, sắc mặt trắng bệch, con nhỏ kia rốt cuộc làm thế nào vẽ được? Chuyện này không thể nào!
“Tiểu sư muội, nửa bức tranh còn lại để Bát sư huynh giúp muội sửa lại.” Thu Tác Trần tiến lên, lộ ra nụ cười quyến rũ, tế pháp khí Kính Nhân Quả, dọc theo bức tranh bị xé bắt đầu sửa chữa, chỉ thấy gió nhẹ thổi bay tro bụi, huyền cầm được chữa trị, tàn khúc hoàn chỉnh, nhà gỗ nhỏ rực rỡ hẳn lên, có ánh đèn ấm áp chiếu sáng, hình như còn có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến.
“A Tứ ngủ thôi, thời tiết lạnh rồi, dễ lạnh tay chân, chàng chớ bắt con bé đọc sách nữa.” Giọng nữ dịu dàng truyền đến.
“Được được được. A Âm nói đúng, ta cũng không nỡ để con gái bị lạnh tay chân, ngày mai mở địa long sưởi ấm sớm vậy.”
“Bát sư huynh.” Khương Tự vừa nghe, kia rõ ràng là giọng nói cha mẹ trong mộng, tức khắc trong lòng vừa chua vừa ngọt, đầu rúc vào lòng Thu Tác Trần, khuôn mặt nhỏ cọ lên quần áo quý báu của hắn.
Thu Tác Trần thấy bản thân chẳng qua chỉ dùng thuật Nhân Quả giúp bé chữa lại bức tranh, xây dựng một cái ảo cảnh mà tiểu sư muội đã cảm động như vậy, cảm động đến mức lấy quần áo hắn lau mặt, tức khắc vô cùng bất đắc dĩ lại kèm theo vui mừng vuốt đầu nhỏ của bé, cười nói: “Tiểu A Tứ, nhớ phải giúp Bát sư huynh mua bộ đồ mới đấy.”
Dưới đài đã có nữ tu nhịn không được nhỏ giọng khóc nức nở.
“Thật cảm động, hóa ra tiểu A Tứ không bỏ được bức tranh kia là do hồi ức với cha mẹ bé.”
“Nhỏ vậy mà đã không còn cha mẹ, thật khiến người ta đau lòng, may mắn có chín sư huynh yêu chiều.”
“Ô ô, cảm động chết mất, tranh vẽ cảm động, tình cảm sư huynh muội cũng cảm động, hình ảnh nhân gian cũng cảm động luôn.”
“Thành thật mà nói thì chỉ có ta cho rằng Bát sư huynh rất lợi hại ư? Chàng ấy vậy mà có thể trực tiếp sửa lại bức tranh, xây dựng ảo cảnh ……”
“Ngao, kiếm tu núi Thanh Vụ cừ quá đi, thực xin lỗi, ta muốn đổi đội ngũ ……”
Chúng tu sĩ khóc lóc thảm thiết, Kiếm Tông - núi Thanh Vụ rốt cuộc tông môn gì thế này? Sao lại lợi hại thế? Đám kiếm tu này lợi hại, tiểu nương tử năm tuổi cũng lợi hại khiến người ta hâm mộ quá chừng. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận