Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 680: Dĩ Nhiên Bằng Lòng

Lan Tấn vẫn mang gương mặt dịu dàng như thường ngày cười nói: "Tuy ta không có ý kiến nhưng hình thức vẫn phải làm, khảo nghiệm ắt không thể thiếu, phải đi gặp gia trưởng, lại dựa theo tam môi lục sính của phàm giới mà làm. Chỉ cần một phân đoạn không làm tốt thôi, ta đây cũng sẽ không đứng về phía Đại sư huynh đâu."
(*) Tam môi lục sính hay tam thư lục lễ nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ. Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức. Lục lễ chỉ 6 lễ gồm: Nạp thái: Lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ;
Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế; Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn; Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật; Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới; Thân nghênh: Lễ rước dâu.
Hách Liên Chẩn ha ha cười rộ lên, vỗ đùi khen: “Lục ca, luận hố người, ta chỉ phục huynh.”
“Lão Lục nói không sai.” Tiêu Tích U và Úy Hành thi nhau gật đầu.
Nguyệt Li mặt không đổi sắc, thanh lãnh nói: “Vậy các người cứ việc lên.”
Mọi người đấu khẩu hết sức kịch liệt.
Bỗng một bóng dáng mặc áo đạo màu xám ngự kiếm bay tới, Lý Trường Hỉ xa xa đã vui mừng hô: “Tiểu nương tử, các vị đại nhân, các ngài về núi Thanh Vụ khi nào thế?”
“Vừa đến không lâu.”
Lý Trường Hỉ hưng phấn nhảy xuống từ pháp khí, suýt nữa hoài nghi đôi mắt mình đã xuất hiện ảo giác. Từ khi mấy người Khương Tự rời khỏi Vân Mộng Thập Bát Châu, núi Thanh Vụ đã biến thành thánh địa của giới này. Lý đại nhân về tới quê nhà đã hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết để bày trận pháp bảo vệ chín phong núi Thanh Vụ hoàn hảo không bị tổn hao, cứ mười năm mới mở ra một lần, chọn lựa tu sĩ ưu tú trên kiếm tông đến tìm hiểu đạo. Thời gian còn lại đều phong bế núi.
Sáng sớm hôm nay gã đã ẩn ẩn cảm thấy kết giới trên núi Thanh Vụ có điều dị thường, mấy luồng uy áp tỏa ra khắp nơi. Bây giờ gã đã trở thành người có tu vi mạnh nhất Vân Mộng Thập Bát Châu nên chỉ có thể căng da đầu tới kiểm tra, ai mà dè lại có thể thu được kinh ngạc cùng vui sướng đến nhường ấy.
Những người này ở trên thượng giới cũng là con cưng của các tiên môn, ngày thường khó gặp, huống chi lại còn tề tựu nhiều người như vậy ở hạ giới.
Lý đại nhân kích động lấy tay áo xoa xoa nơi khóe mắt, cười hỏi: “Tiểu nhân không biết các vị đại nhân xuống đây nên không tiếp đón từ xa. Mong tiểu nương tử và các vị đại nhân thứ lỗi. Các vị đại nhân tới núi Thanh Vụ ở ư? Vậy ta lập tức giúp các vị đại nhân quét tước dọn dẹp lại.”
Lý Trường Hỉ nói năng có chút lộn xộn.
Mọi người liếc nhau một cái, Hách Liên Chẩn vỗ vào vai gã, cười ha ha: "Lão Hỉ, sao mới trăm năm không gặp mà đã xa lạ với bọn ta thế? Bọn ta đã tới từ sớm rồi. Trận pháp này trên núi Thanh Vụ có phải huynh bày ra không? Vẫn còn thô ráp lắm, đến đây, ta đưa huynh đi tu bổ lại vài chỗ. Sao tu vi của huynh vẫn còn ở bát cảnh?”
Hách Liên Chẩn túm Lý Trường Hỉ đi tu bổ trận pháp, mọi người cũng vào chín phong núi Thanh Vụ.
Năm xưa đại điện Kiếm Tông đã sớm tu bổ lại một lần nữa, còn chín phong vẫn giữ bộ dạng ngày đó, Khương Tự đi từ thứ Cửu Phong đến Đệ Nhất Phong, nhìn phủ Thiều Quang từng ở khi còn nhỏ, vườn trái cây của Bát Phong, hang động của Nhị Phong, bỗng có cảm giác được về nhà.
“Nếu thích, sau này mỗi năm ta đều cùng nàng quay về ở một thời gian.” Nguyệt Li bước xuống từ đám mây lành, thấy nàng đứng ở đỉnh núi Đệ Nhất Phong, giọng không tự giác mềm mại đi.
Khương Tự lộ ra tươi cười: “Sao chàng lại tới đây, không phải đã bị các sư huynh khác kéo đi mở họp rồi ư?”
Cái gọi là mở họp chẳng khác gì đại hội ngược đãi.
Nguyệt Li vẫn giữ nguyên dáng vẻ ưu nhã phất phất tro bụi ở cổ tay áo, nhàn nhạt kể: “Ta đem vây mấy người họ trong đại điện Kiếm Tông, chờ đến khi về, ta sẽ tới gặp sư phụ nàng.”
“Gấp vậy sao?” Khương Tự chớp mắt cười hỏi.
Hạo Nguyệt đạo chủ đỡ trán, thấp giọng cười đáp: “Gặp người lớn trong nhà rồi thì mới có thể danh chính ngôn thuận cùng nàng dạo chơi khắp các giới.”
“A Tứ, nàng có bằng lòng cùng ta kết làm đạo lữ, bên nhau suốt quãng đời còn lại không?”
Khương Tự thấy lời nói của chàng nghiêm túc ngoài ý muốn, còn mang theo chút gì đó khẩn trương, nàng yên lặng nhìn chàng, thấy khuôn mặt tuấn tú của chàng hơi hơi biến sắc mới cười trả lời: “Dĩ nhiên bằng lòng.”
Lòng bàn tay Nguyệt Li đổ đầy mồ hôi lạnh, chàng nghe vậy nhe răng nở một nụ cười đã lâu có, ôm lấy nàng, vùi đầu ngửi mùi hương dịu nhẹ ở hõm cổ nàng, nhè nhẹ tuyên thệ: “Đại sư huynh sẽ đối tốt với nàng cả đời.”
Đây là người chàng đặt trên đầu quả tim từ nhỏ, sau lại cô nhóc kia lớn lên đã vào ở hẳn trong lòng chàng.
Khương Tự duỗi tay ôm lấy chàng, cong mắt nhẹ nhàng khẳng định: “A Tứ thích Đại sư huynh nhất.”
Năm năm tuổi ấy, nàng đã được nhìn thấy tiên nhân trên cây nguyệt quế, sau khi lớn lên liền gả cho chàng, đây ước chừng đó là thoại bản đẹp nhất thế gian. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận