Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 627: Vườn Trái Cây Thần

Khi ba người đang dùng ánh mắt trao đổi với nhau thì có một đạo nguyệt hoa mờ mờ bay tới. Bóng dáng Nguyệt Li chớp mắt đã dừng trên phù thạch. Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng như vầng trăng sáng trên trời quang, một thân được nguyệt hoa bao phủ khiến không gian đầy hắc ám như ẩn ẩn được chiếu sáng hơn vài phần.
“Phía trước có sơn động, cửa ra khả năng ở nơi đó.” Nguyệt Li đi đến bên cạnh Khương Tự, duỗi tay nắm lấy tay nàng, đồng tử màu vàng nhìn về phía Hách Liên Chẩn, lạnh nhạt nạt: “Lão Thất, không muốn tay thì có thể chặt luôn đi.”
Hách Liên Chẩn một giây rén, tràn ngập ý muốn cầu sinh, cười làm lành: “Muốn muốn muốn, ta với tiểu sư muội nói đùa ý mà.”
Khương Tự thấy tròng mắt Vạn Giảo và đám người Vạn Thanh sắp rớt đến nơi, vội vàng rút tay về, dái tai nóng lên, dùng giọng trong trẻo nhắc nhở: “Bọn ta phá đường không lối, phía trước hẳn là chính là động không về.”
“Động không về?” Mọi người trăm miệng một lời kêu lên.
Khương Tự gật đầu rồi nói lại những chuyện xảy ra trước đó một lượt. Nàng thử lấy Vô Tự Thiên Thư ra dò hỏi, trên Vô Tự Thiên Thư rất nhanh đã hiện ra một dòng chữ nhỏ: động không về, bảo tàng của thế giới hắc ám trong thế giới nhỏ.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều lộ ra vài phần không khí vui mừng, nạn lớn không chết tất có phúc phận về sau.
“Chúng ta nên mau chóng vào động không về, rời khỏi thế giới nhỏ này rồi hội hợp với đám Mặc Khí.” Nguyệt Li nhìn về phía bóng tối hư vô, đôi mắt hơi tối lại: “Mọi người đều là lần đầu tiên tiến vào thế giới hắc ám, mọi việc hãy cẩn thận.”
Khương Tự đưa cho mỗi người hai khối đá linh ngọc để chiếu sáng. Bên trong những viên đá này ẩn chứa linh khí nồng đậm vừa lúc có thể đền bù linh lực mà họ thời thời khắc khắc phải tiêu hao.
Có tinh thạch rồi, Lan Tấn dẫn đầu bước lên phù thạch, đi thẳng về phía động không về. Những người khác cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Khương Tự và Nguyệt Li chịu trách nhiệm cản phía sau.
Mọi người đi dọc theo con đường đầy những khối phù thạch màu đen hướng về phía trước, không bao lâu sau đã thấy có một hang động lộ ra ánh sáng trắng xuất hiện.
Mọi người từ trên phù thạch hữu kinh vô hiểm tiến vào động không về, sau đó lại hơi ngỡ ngàng khi thấy toàn bộ vách đá trong hang động đều có những khối linh ngọc lớn lớn nhỏ nhỏ mọc lên như những cây măng. Ở đây giống như đúc với những gì đã chứng kiến trong chỗ sâu nhất của Vực sâu Vĩnh Ám, chẳng qua động không về còn có vẻ đẹp hơn một chút như thể đã bị chôn xuống vô số năm.
(*) Hữu kinh vô hiểm: có kinh hãi nhưng không nguy hiểm.
“Đù, thật là hang động bảo tàng.” Hách Liên Chẩn cười haha, duỗi tay bẻ thử đá linh ngọc kia, cứ bẻ một cây rồi lại một cây không khác gì bẻ măng.
Mấy người Vạn Giảo trước đó đã bỏ lỡ bảo bối như vậy nên giờ phút này không nói hai lời lập tức qua bẻ đá linh ngọc, ở đây chiếu sáng toàn bộ phải dựa vào nó cả.
“Này hẳn là hang động bảo tàng sinh ra linh tính.” Nguyệt Li muốn xem chỗ sâu trong hang động có gì.
Chàng híp mắt lại, trong thế giới tử vong xuất hiện hang động bảo tàng có thể sinh ra linh tính như vậy quả thực bất ngờ.
“Có thể đã tồn tại từ thời thượng cổ.” Khương Tự gật đầu, ngước mắt nhìn chàng: “Chúng ta đi về phía trước nhìn xem đi.”
“Được.” Ánh mắt Nguyệt Li thâm thúy, ngón tay thon dài nắm lấy tay nàng, lần này gặp lại đến cơ hội nói chuyện riêng tư cũng không có, có điều cũng may hội hợp, nếu không chàng sẽ ngày đêm nhớ mong.
“Tiểu sư muội, muội không bẻ đá linh ngọc sao?” Hách Liên Chẩn để đến vui vẻ, liên tục khoe ra hàm răng trắng, lời còn chưa dứt thì đã thấy một quầng sáng trắng hiện lên.
Cún con lông xù xù màu tuyết trắng vui sướng chạy ra ngoài, những nơi nó lướt qua thì toàn bộ đá linh ngọc đều biến mất hết.
Hách Liên Chẩn: “……”
Khương Tự hất cằm nhìn hắn, cười tủm tỉm kéo Nguyệt Li đi về phía trước.
Hai người xuyên qua con đường đầy đá linh ngọc thật dài thì nhận ra đằng trước xuất hiện một cái cửa động rất lớn, ánh mặt trời chính là được chiếu xạ từ cửa động vào.
Khương Tự đứng ở cửa động nhìn thế giới nhỏ chân thật bên trong, giật mình nắm chặt tay Nguyệt Li. Nơi kia có một gốc cây ăn quả rực rỡ ánh sáng vàng xinh đẹp đón gió mà đứng. Thần quả trên cây là quả Kim Diễm trước đó bọn nàng đã gặp được trong bí cảnh Thủy Nguyệt. Từng trái từng trái Kim Diễm đã chín căng mọng.
Từ sau khi gặp được cây Kim Diễm lần trước, Khương Tự vẫn không gặp lại cây thần quả nào nữa. Thời đại đã quá xa, thần quả đều mơ hồ ẩn chứa một loại đạo vận.
Một cây ăn quả đứng sừng sững trong thế giới nhỏ, gió mát khẽ thổi qua, đạo vận kéo dài.
Đây nào phải động không về, rõ ràng là vườn trái cây thần được để lại từ thời chư thần thượng cổ! Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận