Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 625: Đàn Vô m

Vu Sơn trợn mắt há hốc miệng, không dám tin, vội vàng hô lên: “Điên rồi, mi điên rồi? Mi sẽ làm ảnh yêu khắp núi tỉnh hết, còn đánh thức cả tên kia nữa.”
Nhóc này dám đàn khúc Trấn Ma trong Tử Địa? Quả thực tự đào hố chôn mình!!! Vu Tà đang ngủ say dưới đàn tế trời, một khi tên đó tỉnh lại thì tất cả ở đây đều xong đời. Nhóc con kia không ngờ lại là kẻ điên.
Giây tiếp theo, biểu tình của Vu Sơn dần cổ quái, đám người Vạn Giảo cũng kinh hãi há to miệng nhìn Khương Tự vẫn giữ nguyên gương mặt trầm tĩnh. Ánh sáng vàng hiện lên, Phật âm giáng thế, đám ảnh yêu vừa rồi còn điên cuồng chen chúc qua phảng phất như nghe thấy khúc an hồn.
Chúng dần dần yên tĩnh lại, lắc lắc đầu, bước từng chút một đi theo tiếng đàn của Khương Tự, lại bày ra dáng vẻ lắc lư như những cây cỏ nhỏ.
“Mọi người nghe được tiếng đàn không?” Tiếng Vạn Thanh có hơi khô, có phải lỗ tai mình điếc không?
“Không… không……” Vạn Giảo và Vạn Tùng đồng thời lắc đầu, nhìn vô số Phật âm vây quanh Khương Tự, giọng nói có chút phát run.
Hai năm trước Khương Tự vẫn chỉ là một người mới phi thăng không danh không tiếng, vì sao mới chỉ hai năm mà mấy người nàng ta đã phải ngước nhìn nàng.
“Đàn Vô m.” Vu Sơn trầm mặt mở miệng.
Không ngờ đàn Vô Âm lại thực sự tồn tại, à không ngờ tiếng đàn của nhóc con này có thể mê hoặc ảnh yêu ở Tử Địa. Tâm thái của Bán Thần Vu Sơn suýt nữa đóng băng luôn, đàn Vô m, lại còn có cả khúc Trấn Ma thần bí nhất, nàng ở thế giới tử vong quả thực không khác gì vào chốn không người.
Nhóc con này vẫn luôn lừa nó, thật đáng giận, nàng toàn giả heo thịt hổ.
Khuôn mặt Khương Tự bình tĩnh như nước, đầu ngón tay thon dài thao tác trên huyền cầm thôi miên ảnh yêu khắp núi. Nàng cũng ngay trong lúc đó hiểu ra rằng tiếng đàn ở trong lòng chứ không phải ở trong tai, nhờ đó mới có thể đạt được đàn Vô m.
Khúc Trấn Ma không chỉ trấn áp, tinh lọc mà còn có cả tác dụng thôi miên, vãng sinh. Biến hóa bao nhiêu còn phải xem bản lĩnh của người đánh đàn. Nơi này là Tử Địa, không giống với Cửu Châu. Ảnh yêu của giới này là tử linh, thay vì hao hết hồn lực chém giết thì không bằng để cho bọn chúng tiếp tục trầm mê trong đó.
Chỉ trong chớp mắt kia, nội tâm Khương Tự không hiểu sao lại sinh ra vài phần thương hại. Chính bọn nàng xâm nhập vào Tử Địa, nếu cứ thế tàn sát gần như hết sạch tử linh của giới này thì bọn nàng với tà thần hắc ám chuyên lạm sát người vô tội có khác gì nhau?
Đầu đám ảnh yêu choáng váng, chúng như rơi vào giấc mộng đẹp kỳ diệu vô cùng, nghe mãi nghe mãi cứ thế thoải mái rồi nằm xuống mảnh đất hoang phí màu đen. Tất cả chìm vào trong mảnh đất hoang phế, tử khí và khí hắc ám cũng rất nhanh đã bị thanh trừ sạch sẽ.
“Không… không còn.” Vạn Giảo lắp bắp mở miệng, pháp khí trong tay rơi xuống đập vào chân mà cũng không hề hay biết.
Ba người vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn về phía Khương Tự, lại thấy hai mắt Khương Tự nhắm nghiền, ánh sáng công đức màu vàng chói mắt bao phủ toàn thân khiến không ai có thể đến gần.
Vận mệnh chú định tựa như một giọng nói kỳ diệu xuất hiện bên tai, giọng nói kia tuyệt đẹp không thể nào miêu tả như bông tuyết rơi xuống cây tùng, như giọt nước nhỏ vào ngói đen, như đóa hoa xinh đẹp nhất cảm tạ ngày xuân bằng cách kết ra trái ngon động lòng người.
Khương Tự mở bừng mắt, trong giây phút nàng sinh ra tâm lý thương hại thì hạt sen của Cửu Sắc Tiên Liên đã trồng trong động phủ bao năm cuối cùng cũng chín. Đồng thời cửa đá ngăn cách tầng thứ chín của động phủ cũng lặng yên xuất hiện như thể nối đến một thế giới thần bí không biết tên.
Hóa ra sinh linh trên đời cũng có đạo Sinh Linh, tử linh cũng có đạo Tử Linh.
Ánh mắt Khương Tự phát ra ánh sáng trắng như tuyết, thần thức tăng mạnh, hơi thở quanh thân không ngừng mở rộng ra để lộ uy áp đáng sợ. Nàng cách không vẽ ra một đạo phù chặt đứt đường không lối dưới chân. Trời đất ngay tức khắc thay đổi, đường không lối bị phá.
Đám người Vạn Giảo còn chưa kịp kinh ngạc hô lên đã cùng với Khương Tự rơi xuống động không về.
“A Tứ?” Một giọng nói dịu dàng vang lên, bốn người mới ngã xuống đều kinh ngạc, ngay sau đó vui cực độ.
Một đạo thuật ánh sáng hiền hòa sáng lên trong bóng đêm, Khương Tự cảm ứng được bên trong đạo thuật tràn ngập sức sống, kinh ngạc lại hân hoan vô cùng: “Lục sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
“Tiểu sư muội, còn có huynh, huynh nữa nè. Chỗ quỷ quái này suýt nữa lăn lộn làm ông đây mất luôn nửa cái mạng.” Trong bóng đêm truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Hách Liên Chẩn: “Tiểu sư muội, sẽ không phải muội thấy bọn huynh rơi xuống nên cố ý tới cứu bọn huynh chứ? Thật cảm động!”
“Ít nói nhảm đi.” Tiêu Tích U lạnh lùng quát lớn. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận