Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 537: Nam Hay Bắc

“Bên dưới dung nham hơn trăm mét chính là đàn tế màu đen, Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát cũng ở dưới đó, mọi người đi sát theo ta.” Mặc Khí nhìn thoáng qua Nguyệt Li tiêu hao linh lực quá mức, không rảnh ghen nữa, lạnh lùng nói: “Nguyệt Li, nếu huynh chết ở chỗ này, ta sẽ không đưa xương cốt huynh về đâu.”
Nguyệt Li thấp giọng cười, nụ cười này như thổi tan sương mù mang sát khí màu máu dày đặc vô tận, lại giống như một ánh sáng thánh khiết chiếu vào nơi tràn đầy huyết tinh. Chàng dịu giọng nói: “Không chết được.”
Khương Tự thấy sắc mặt chàng trắng bệch mà lại còn cười, liếc mắt lừ chàng một cái, không nói một lời đi theo Mặc Khí xuống hồ dung nham.
Nguyệt Li thấy đôi mắt to nên nhánh của nàng liếc qua mình lại có cảm giác chọc người yêu thương, tức khắc hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên A Tứ trừng mắt với chàng.
Sau khi xuống hồ dung nham, dung nham nóng bỏng xung quanh ngay lập tức như che trời lấp đất.
Mấy người Cô Xạ tế pháp khí ra, gian nan chống đỡ dung nham và sát khí, từng bước đi xuống phía dưới. Cũng may có Khương Tự và Mặc Khí đi trước dẫn đường, vực do cửu cảnh xây dựng tạo thành một con đường khiến dung nham tách làm hai giúp họ giảm không ít áp lực.
Chẳng biết đã tiêu hao bao nhiêu linh lực, bơi bao lâu, cuối cùng trong thế giới màu đỏ như máu của dung nham cũng xuất hiện một tia ánh sáng. Nội tâm mọi người đều phấn khởi hẳn lên, miệng cắn linh đan bổ sung linh lực, cố gắng chống chịu lao về phía ánh sáng trắng kia.
Một lực hấp dẫn cực lớn truyền tới hút hết mọi người vào thế giới sâu trong lòng đất.
Bên trong huyệt động sâu thăm thẳm rộng thênh thang sinh ra từng cụm tinh thạch trắng như tuyết. Những tinh thạch này như được sinh ra từ chính những vách đá xung quanh. Chúng tỏa ánh sáng lấp lánh chiếu sáng huyệt động đen nhánh không khác gì ban ngày.
“Linh lực nồng đậm thật, linh lực trong tinh thạch này có thể so với một linh tuyền Phúc Địa lớn luôn.” Người của Vô Nhai Tông thấp giọng kinh ngạc nói, người nọ không dám lớn tiếng nói to, chân vẫn bám sát theo sau ba người Mặc Khí.
Linh lực ở nơi này nồng đậm đến mức khó có thể tin nổi, nếu không phải được chứng kiến tận mắt, họ sao dám tin Vực sâu Vĩnh Ám Địa lại có một chỗ thế này?
Nguyệt Li nhìn linh thạch trên vách đá, đôi mắt hẹp dài hơi tối lại: “Trên sách cổ có ghi, thời đại chư thần thượng cổ linh thạch khắp nơi, tiên khí vờn quanh, chư thần dùng linh thạch để chiếu sáng.”
Đám người Hoa Liễm Diễm kinh sợ, huyệt động này phải chăng đã tồn tại từ mười mấy vạn năm trước?
Mặc Khí dẫn mọi người đi vào sâu bên trong huyệt động, dọc đường đi mới thấy vách núi gắn đầy linh thạch.
Đi một lát, trước mắt mọi người đã xuất hiện một đường rẽ, một chỉ về hướng nam, một hướng về phương bắc.
“Hướng nam sẽ đi tới nơi đặt đàn tế màu đen, hướng bắc ta chưa vào thử. Nơi đây quỷ dị, 8.000 năm trước, sau khi ta kiểm tra xung quanh đây một lượt cũng có ý định đi thử vào con đường hướng bắc nhưng nơi đây chính là một mê cung cực lớn, dù ta có chọn đường nào thì cuối cùng cũng dẫn tới nơi đặt đàn tế.” Môi mỏng của Mặc Khí mím lại, mặt mày nhiều thêm chút gì đó thô bạo: “Ta phỏng đoán, mỗi người chỉ có thể lựa chọn một con đường, chọn rồi sẽ không thể quay đầu lại.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang liếc về đường rẽ phía trước, đường hướng nam là một con đường sáng rực rỡ phủ kín linh thạch, đường hướng bắc u ám không thấy lối ra, nơi đây không khác gì hai thế giới đen trắng.
Mọi người đứng trên nền đất huyệt động chứa linh khí nồng đậm, tất cả rơi vào sự trầm mặc.
Khương Tự nhìn con đường thông về phía nam, đi thử đến chỗ ngã rẽ đã có thể cảm nhận được linh khí đậm đặc trào ra từ bên trong, trên vách đá ngập tràn những cụm tinh thạch trắng như tuyết, chúng không chỉ ẩn chứa linh lực mà còn kèm theo cả linh tủy hình thành qua mười mấy vạn năm.
Con đường sâu thăm thẳm, phảng phất như đi thông tới một tiên cảnh xinh đẹp kỳ diệu. Nàng thử phóng thích hồn lực muốn thăm dò chỗ sâu trong con đường. Thế nhưng hồn lực vừa mới tiến vào đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ mơ hồ cảm ứng được uy áp mạnh mẽ bên trong.
“Là uy áp của ấn Cửu Châu. Ấn Cửu Châu hẳn là bị truyền tống đến đàn tế màu đen.” Nguyệt Li đi tới, giọng nói như suối trong mang theo một chút suy nghĩ sâu xa: “Bên trong con đường này còn lưu lại sát khí, xem ra Vương thành Đông Đô và thập nhị huyết sát đã đi theo con đường bóng tối hướng bắc.”
“Nguyệt Thiếu chủ, chúng ta đi phía nam hay phía bắc?” Hoa Liễm Diễm hỏi thử.
Động tác mọi người nhất trí nhìn về phía con đường sáng rực rỡ phía nam. Chuyến này tất cả đến đây chủ yếu để tìm ấn Cửu Châu mất tích, nếu đã cảm nhận được uy áp của ấn Cửu Châu, cũng từ miệng Mặc Khí xác nhận đi hướng nam có thể tới đàn tế màu đen thì chi bằng cứ thẳng tiến con đường hướng nam. Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận