Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 663: Quán Trà Nhỏ Núi Thanh Vụ

“A Tứ, mau xem, quán trà nhỏ phía trước thế mà lại có tên Quán trà nhỏ núi Thanh Vụ. Hừ, gan chó thật lớn.” Bút vẽ nhỏ tinh mắt nhìn thấy tên quán trà, căm giận gào lên: “Ăn vạ núi Thanh Vụ của ta. Ta muốn đánh gãy chân chó nhà hắn.”
“Đánh gãy chân chó.” Nhóc thú Kỳ Lân đi theo cũng hưng phấn múa may móng vuốt nhỏ.
Khương Tự bật cười, gõ đầu nó, đe: “Cậu đừng dạy hư Tuyết Đoàn Tử, khó trách sư phụ nói gần đây tính tình cậu càng lúc càng ghê gớm.”
Bút vẽ nhỏ vô tội cự lại: “Ta không phải, ta không có, cô đừng bôi nhọ ta.”
“Mi có, đêm qua mi còn nói muốn đánh gãy chân chó của chủ nhân Nguyệt Li!” Nhóc thú Kỳ Lân lên án ngay lập tức.
“Nguyệt Li khi nào thành chủ nhân của mi? Mi… đồ cún con chỉ biết ăn cây táo, rào cây sung này.”
“Mẹ, nó mắng con!” Nhóc thú Kỳ Lân tức tối mách lẻo.
Khương Tự lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, cún con ngây thơ này không biết từ lúc nào đã học được việc không gọi nàng là chủ nhân nữa mà chuyển sang gọi thành mẹ. Nàng cũng không biết bản thân nuôi linh thú sao lại thành nuôi một đứa con gái cún con nữa.
Cô Xạ quan sát toàn bộ quá trình không nén nổi mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vậy ai là cha nhóc?”
“Dĩ nhiên là chủ nhân Nguyệt Li.” Nhóc thú Kỳ Lân kiêu ngạo thẳng lưng ưỡn ngực: “Ngài ấy cho ta thật nhiều thật nhiều ánh trăng đó.”
Bút vẽ nhỏ: “Cún con ăn cây táo, rào cây sung.”
Nhóc thú Kỳ Lân: “Ta không phải, ta không có……”
Vì thế trước Quán trà nhỏ núi Thanh Vụ, tu sĩ xếp hàng mong có thể dành được chút may mắn vào quán trà đã phát hiện ra một con cún con trắng như tuyết đang sủa gâu gâu gâu không ngừng vào một chiếc bút vẽ. Dáng vẻ của nó vừa cưng cưng ngốc ngốc lại đáng yêu. Hai vị nữ tu nuôi cún tuy có tướng mạo thường thường nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời, có một loại cảm giác hân hoan thoải mái trong nội tâm.
“Hai vị đạo hữu, mời vào.” Tiểu nhị của Quán trà nhỏ núi Thanh Vụ tinh mắt nhìn thấy Khương Tự và Cô Xạ bèn lập tức kéo người vào trong quán, sau đó cười tủm tỉm hô lên “Hôm nay nhã gian đã đầy khách, các vị đứng ngoài theo dõi xin cố gắng giữ yên lặng, không ồn ào để Trường Hỉ ỉ đạo quân tiếp tục giảng chuyện xưa Kiếm Tông núi Thanh Vụ.”
“Được!” Bên ngoài quán trà phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tu sĩ và người phàm đều tự giác nhường ra một con đường nhỏ, sau đó ai nấy quen cửa quen nghèo lấy băng ghế nhỏ ra ngồi xuống. Tất cả đều kích động vô cùng. Không ngờ hôm nay Trường Hỉ đạo quân thế mà lại khai đàn kể chuyện xưa, may mà bọn họ đã tới xếp hàng.
Mỗi tháng Trường Hỉ đạo quân cố định thời gian kể chuyện, triển lãm đạo pháp tinh diệu. Hôm nay không hề thông báo trước, họ quả thực may mắn nên mới cướp được vị trí hàng trên trong quán trà. Nếu chờ thêm một lát thì toàn bộ con đường chắc sẽ phải chật như nêm cối.
Còn cái gọi là nhã gian, toàn xem mặt cả.
Hai vị nữ tu kia may mắn thật đấy.
“Chuyện xưa Kiếm Tông núi Thanh Vụ?” Cô Xạ nhìn thoáng qua Khương Tự, lặng lẽ hỏi: “Ta nhớ rõ trước kia cô có người đồng hương cũng bán thoại bản, gọi là gì Hỉ?”
“Là Lý Trường Hỉ.” Khương Tự thấy tu sĩ áo xám quen thuộc đang thi triển đạo thuật, mặt mang ý cười xuất hiện trên đỉnh cao trung tâm của quán trà thì không khỏi lộ ra ý cười.
Năm đó nàng chiến một trận với tà thần hắc ám, sống chết không biết, Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đều cho rằng Cửu Châu sẽ bị hủy diệt nên trăm cay ngàn đắng về hạ giới cùng đoàn tụ với bạn bè thân thích. Không ngờ từ biệt trăm năm, Trường Hỉ và Mộc Tiêu thế mà lại vẫn chưa quay trở về thượng giới, còn trở thành đạo quân mà nhà nhà người người ở Vân Mộng Thập Bát Châu đều biết.
Cô Xạ liếc mắt một cái đã nhận ra Lý Trường Hỉ. Năm đó Khương Tự mang ánh sáng chói mắt chiếu vạn trượng nên ngay cả tu sĩ lục cảnh bên người nàng cũng khiến nhiều người biết tới.
“Chào Trường Hỉ đạo quân.”
“Trường Hỉ đạo quân!”
Lý Trường Hỉ vừa xuất hiện thì đám người đã vỗ tay kịch liệt.
Lý đại nhân vô cùng lo lắng chạy từ phủ Thương Châu tới đây, cả người toàn là mồ hôi nhưng vẫn mỉm cười phất phất tay chào hỏi mọi người. Có trời mới biết nửa canh giờ trước gã còn đang ngồi trong nhà uống rượu thì thu được tin gửi từ thượng giới xuống.
Lý đại nhân ngay lập tức bị dọa chảy mồ hôi đầy người, nhận được tin một cái, đã chạy thẳng đến phủ Thanh Châu, lại còn lâm thời bày ra một tiết kể thoại bản.
Tất cả bởi vì vị đại nhân kia giờ phút này đang trên đường tới Vân Mộng Thập Bát Châu, còn chỉ định muốn nghe gã kể chuyện. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận