Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 617: Nơi Về Cuối Cùng

Quảng trường tông môn của Lăng Hải Tông không lớn, thế nhưng ở đó mênh mông nghìn nghịch toàn tu sĩ muốn vào di tích chư thần.
Trọng Hoa phe phẩy Mỹ Nhân Phiến, lười biếng nhìn đám tu sĩ ngu ngốc đang xếp hàng.
“Không tới bát cảnh, đi cũng chẳng khác gì chịu chết, có điều….”
“Bát cảnh sơ kỳ, thực lực quá yếu, trong nhà ba đời đơn truyền, về nhà sinh con rồi lại đến đi.”
“Có điều! Có điều! Có điều cái gì! Trước thuyết phục người nhà mi hẵng đến đây!”
Chúng tu sĩ bị ngây ngốc nắm tay lại, hai mắt đỏ đậm lại không hề nề hà, ai bảo họ thực lực yếu đuối, đến cơ hội xuất chiến vì Cửu Châu cũng không có. Tu sĩ có cốt linh dưới trăm tuổi lại đạt tu vi tới bát cảnh vốn chẳng nhiều lắm. Sự sàng lọc vô tình như vậy khiến số lượng tu sĩ vượt qua chỉ còn khoảng hai ba mươi người, đã thế lại toàn gương mặt cũ quen thuộc với Khương Tự.
Danh sách tu sĩ được vào di tích chư thần rất nhanh đã xác định xong.
Khương Tự thấy Thất sư huynh ngày thường chơi bời lêu lổng thích diễn trò cũng báo danh tham gia, ngay cả Hoa Liễm Diễm yêu cái đẹp hay ra vẻ cũng nằm trong đội ngũ. Danh sách còn có cả Vạn Giảo và tứ kiệt của Vô Nhai Tông. Nội tâm nàng hơi nóng lên, đây mới là những con cưng của trời chân chính trên đất Cửu Châu.
Nguyệt Li xác định số người rồi khẽ gật đầu với Khương Tự, ý bảo đã có thể xuất phát.
Khương Tự nhìn Tầm Lộc Sơn chủ tới đưa tiễn cùng với Thủy Nguyệt Sơn chủ tránh ở chỗ tối vừa túm râu vừa thở ngắn than dài, vội vàng gọi: “Đại sư huynh, chờ một chút.”
Nàng đến trước mặt Tầm Lộc Sơn Chủ, lấy ra từ trong động phủ một khối linh ngọc đang nuôi dưỡng hồn phách, đưa cho bà: “Lộc Sơn Chủ, đây là tàn hồn trong kiếm Phần Thiên, lần này đi di tích chư thần không tiện mang theo, liền giao cho Lộc Sơn Chủ đi.”
Lộc Lăng nhìn bóng dáng mặc đồ đỏ như lửa trong khối linh ngọc kia, cả người chấn động, đôi tay không nhịn được run rẩy.
Khương Tự giao tàn hồn cho bà, nhẹ mỉm cười, xoay người tế bia sinh tử ra. Ngay lập tức thông đạo nối giữa Cửu Châu và hư ảnh đại lục một lần nữa xuất hiện.
Mọi người lần lượt bước vào trong thông đạo, truyền tống tới di tích chư thần.
*
Trời đất xám xịt, đất đai hoang phế màu đen nhánh, vạn vật điêu tàn chết rũ, những nơi có thể nhìn thấy đều là vùng đất tử vong. Thông đạo ánh sáng do bia sinh tử mở ra từ từ biến mất.
Khương Tự nhìn một màn trước mắt, cuối cùng cũng hiểu là vì sao mình chỉ có thể nhìn thấy thời đại chư thần thượng cổ bị bao phủ trong bóng đêm. Tất cả bởi vì thời đại kia đã rơi vào tử vong.
Bóng tối mới là nơi về cuối cùng.
Sau này Cửu Châu cũng có thể sẽ giống như di tích bóng tối, rơi vào tử vong.
“Vu Sơn, nơi này là chỗ nào?” Khương Tự lấy một chiếc kiếm nhỏ màu xanh biếc từ trong vòng tay ra.
Trên thân chiếc kiếm nhỏ màu xanh biếc có ánh sáng lóe lên, ngay sau đó si niệm của thần đã huyễn hóa thành một bóng dáng màu đen. Bóng dáng kia sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ, thân hình cao lớn, ước chừng còn cao hơn Khương Tự đến hai cái đầu. Bóng dáng được huyễn hóa kia vừa vào di tích chư thần đã như cá gặp nước, sức mạnh lập tức tăng vọt, thân thể có dấu hiệu ngưng thực hơn vài phần.
Vu Sơn hít sâu sức mạnh hắc ám một cái rồi lười biếng cười than: “Cuối cùng cũng về đến nhà. Nhóc con, mi đã bị chìa khóa di tích chư thần truyền tống tới gần đàn tế trời, đi về phía trước mấy ngày nữa sẽ tới đỉnh Thương Sơn, nơi chư thần chết.”
“Đàn tế trời?” Ánh mắt Khương Tự khựng lại: “Là nơi chư thần hiến tế à?”
“Không sai, đó cũng chính là nơi trấn áp bản thần. Thái Âm còn phanh thây thi thể bản thần rồi vứt xuống đáy biển Vô Vọng. Thật không ngờ, mười vạn năm sau bản thần lại có thể thoát ra ngoài đáy biển Vô Vọng còn tên đó thì đã chết từ bao đời.” Vu Sơn cười ha ha.
Khương Tự đốp thẳng: “Thân thể mi không phải đang ở đáy biển Vô Vọng sao? Hơn nữa, mi còn muốn chơi chết tà niệm của thần mới xem như trở thành Ám Thần đấy.”
Lời còn chưa dứt thì chân trời phía tây hình như đang chấn động, có thứ gì đó sắp thức tỉnh.
Sắc mặt Vu Sơn lập tức thay đổi, vội giữ chặt Khương Tự, hạ giọng: “Đừng nói nữa, sẽ bị tên đó nhận ra đó.”
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự xoay tròn, xem ra nơi đó chính là phương hướng đàn tế trời, các sư huynh hẳn cũng nghe được động tĩnh bên kia, sẽ đến đó tìm hiểu nhỉ?
“Đã biết.” Khương Tự hất tay nó ra, nháy mắt bóng dáng màu đen của Vu Sơn phai nhạt đi vài phần, quay về hình dạng chiếc kiếm nhỏ xanh biếc, có thể thấy được huyễn hóa thành hình đối với nó cũng là gánh nặng tương đối lớn.
“Vu Sơn, nếu di tích chư thần và Cửu Châu một lần nữa hợp lại một chỗ, có phải sẽ rơi vào bóng tối không?”
“Giãy giụa khi hấp hối thôi, trừ phi….” Vu Sơn lập tức im lặng. Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
“Trừ phi cái gì?”
“Không biết, đừng hỏi ta, chúng ta mau tới đàn tế trời đi, thừa dịp tên kia chưa hoàn toàn thức tỉnh, cắn nuốt hết sức mạnh trước, bằng không tất cả chúng ta đều sẽ chết hết ở chỗ này.”
Chiếc kiếm nhỏ màu xanh biếc không tiếp tục nói nữa.
Khương Tự híp mắt lại, trước hết cứ hội hợp với những người khác, cái não chỉ biết yêu này giờ không nói, sau này lại từ từ tra hỏi.
Khương Tự dùng Bút vẽ nhỏ bay về phía đàn tế trời, đồng thời ấn đầu nhóc thú Kỳ Lân đang ý đồ thò ra ngoài lại. Nhóc thú Kỳ Lân 'ngao' lên một tiếng, chiếc sừng xinh xinh trên đầu nhỏ lông xù xù trắng như tuyết lập tức sáng lên, tản ra nguyệt hoa nhàn nhạt xua đi tử khí và khí hắc ám xung quanh Khương Tự.
Có nhóc thú Kỳ Lân, hành động của Khương Tự trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nàng bay khoảng bảy tám canh giờ, cuối cùng cũng tới được một mảnh bình nguyên, phía trước có một dãy núi sâu màu đen nhánh. Bóng dáng mờ mịt màu đen đang lay động trong núi như có vô số thứ gì đó giống cỏ dại đang ngủ say ngăn cản người ta bước vào.
Khương Tự ném vài khối linh ngọc trắng qua. Nàng lấy được chúng từ tận cùng của Vực sâu Vĩnh Ám, nhóc thú Kỳ Lân lén đào không ít. Linh ngọc vừa bị ném vào trong núi thì lập tức chiếu sáng lên những bóng dáng màu đen giống với cỏ dại kia.
Ngay lập tức một đám yêu thú khủng bố hiện hình xuất hiện trong mắt. Những yêu thú màu đen có vẻ ngoài giống như cây cổ thụ cao lớn che trời lại phát triển trên mảnh đất hoang phế cùng màu. Chúng vươn nhánh cây kéo linh ngọc vào trong bóng đêm.
Ánh sáng biến mất.
Đồng tử Khương Tự co rụt lại, nội tâm hoảng hốt: “Sống?”
“Chết.” Chiếc kiếm nhỏ xanh biếc nghẹn ra mấy chữ: “Là rừng rậm ảnh yêu.”
Những linh thú đã chết đi hơn mười vạn năm không có cách nào chống đỡ được thần lực hắc ám và tử khí, trải qua năm này tháng nọ hút chất dinh dưỡng từ mảnh đất hoang phế một lần nữa mọc ra. Chúng đã trở thành nô bộc của bóng tối, công cụ giết chóc vô tình, bảo vệ đàn tế trời và tà thần hắc ám đang bị trấn áp bên dưới.
“Nếu muốn tới đàn tế trời, cần phải xuyên qua ảnh yêu rừng rậm. Không có lối tắt nào có thể đi được.”
Khương Tự phi thân đứng lên trên Bút vẽ nhỏ, thúc giục hồn lực xuyên qua màn sương mù hắc ám dày đặc, tầm mắt nhìn về những nơi xa hơn. Thế nhưng những nơi nào nhìn thấy chỉ có từng mảnh lớn ảnh yêu rừng rậm, chúng hình thành một vòng tròn lớn bảo vệ toàn bộ dãy núi bên trong, quả thực không có lối tắt nào có thể đi xuyên qua được.
“Cứu… cứu mạng……” Một giọng nói suy yếu truyền đến, trong rừng rậm ảnh yêu có ánh sáng mỏng manh từ pháp khí lóe lên.
Lỗ tai Khương Tự khẽ nghiêng nghiêng nghe ngóng rồi nàng lập tức tế Vô Tự Thiên Thư ra, hướng thẳng về phía ảnh yêu trong rừng rậm.
“Nè, nhóc con, mi đây là tìm chết đó!” Chiếc kiếm nhỏ màu xanh biếc sợ đến mức màu sắc suýt nữa nhạt đi, nó gào lên muốn giữ chặt nàng lại, ai ngờ quên mất bản thân không có thực thể.
Nhóc con đáng chết này, ảnh yêu rừng rậm là linh thú có sức mạnh to lớn đã chết từ mười vạn năm trước đấy, một số còn tiến vào cảnh giới thần thú rồi cơ. Sau khi chết chúng hóa thành ảnh yêu, hàng ngàn hàng vạn con tụ lại một chỗ, ngay cả nó ở thời kỳ sức mạnh đỉnh cao cũng không dám xông vào.
Nhóc con này chẳng lẽ bị điên rồi à?
“Hừ, đừng lằng nhằng.” Khương Tự tiện tay ném một cái cấm chế lên người nó, ngừng thở, quanh thân được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng nhạt của Vô Tự Thiên Thư.
Nàng cẩn thận tiến vào trong rừng rậm ảnh yêu, nhìn từng con ảnh yêu có vẻ ngoài kỳ quái đủ chủng loại như đã rơi vào trong sào huyệt của yêu thú.
Ban nãy khi nàng ném linh ngọc vào đã nhìn thấy rõ ràng, diện tích rừng rậm ảnh yêu này khá rộng, những ảnh yêu kia phần lớn trưởng thành từ mảnh đất hoang phế màu đen đều đang trong trạng thái ngủ say, chỉ có vài con bên ngoài đã thức tỉnh, nếu không có động tĩnh thì chúng tiếp tục hóa thành những dây mây ngủ say lay động trong vô thức.
Đây là một cánh rừng rậm lớn với vô số ảnh yêu đã ngủ say mười vạn năm.
Nàng chỉ cần thu liễm hơi thở quanh thân lại, không kinh động bọn chúng thì hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong.
Cả người Khương Tự căng chặt, lực chú ý được đẩy lên cao nhất. Nàng cẩn thận xuyên qua từng con ảnh yêu đáng sợ kia, trong đó có báo tuyết, cáo trắng, tê giác, hoa ăn thịt người, dây mây giết người…. Lòng bàn tay thấm ra chút mồ hôi lạnh.
Ngay cả nhóc thú Kỳ Lân cũng lén lút thu sừng thú của nó về, không tiếp tục thắp sáng nguyệt hoa nữa để tránh kinh động những ảnh yêu đáng sợ này.
“Cứu… cứu mạng……” Hơi thở đằng kia càng ngày càng yếu, Khương Tự lần theo giọng nói cuối cùng cũng tìm thấy Vạn Giảo và song kiệt Vô Nhai Tông thở thoi thóp nằm dưới một gốc cây cổ thụ thô to.
Cả ba người mình đầy thương tích, dây mây màu đen cỡ lớn chui vào trong thân thể họ. Chúng coi cả ba người như chất dinh dưỡng, như phân bón mà hấp thu. Đồng thời trên cây cổ thụ phân biệt treo bốn năm con ảnh yêu có bộ dạng giống với linh hầu.
“Khương… Khương Tự? Đi mau, cây này có thể ăn người……” Song kiệt Vô Nhai Tông đã hôn mê, Vạn Giảo thấy nàng, đôi mắt lập tức sáng lên, ngó qua mới nhận ra nàng chỉ có một người, ngay sau đó ánh mắt ảm đạm, giãy giụa kêu lên: “Đi đi.”
Nơi này thật đáng sợ, một mình Khương Tự tới chẳng khác gì dê vào miệng cọp. Nàng ta vừa cử động thì dây mây màu đen thô to đã nhanh chóng chui sâu vào trong ngực, nó như đang sống dậy, càng chui càng vào sâu hơn, còn phân nhánh thành những dây mây nhỏ hơn cố gắng kéo nàng ra đến gần vị trí rễ cây.
Khương Tự lắc lắc đầu với nàng ta ý bảo đừng phát ra tiếng động. Ngay sau đó nàng lập tức thi triển đạo thuật vẽ ra mười mấy đạo kí hiệu phân biệt đánh vào bốn phía cây cổ thụ cùng với bốn năm con ảnh yêu linh hầu treo trên cây.
Phù Vây và trận pháp phòng hộ sẽ ngăn cách khu vực này với toàn bộ rừng rậm ảnh yêu. Nguy cơ ở đây vô cùng lớn, một khi kinh động ảnh yêu đang ngủ say thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Khương Tự vẽ ra mười mấy đạo ký hiệu, liếc qua thấy sắc mặt Vạn Giảo càng ngày càng tái nhợt, hai đệ tử Vô Nhai Tông còn lại đã rơi vào trạng thái hôn mê, chỉ chậm một chút nữa thôi có thể sẽ mất mạng, nàng vội vàng chặt đứt dây mây thô to trên người cả ba, sau đó kéo ba người đến gần mình, bảo vệ bằng Vô Tự Thiên Thư.
Dây mây màu đen bị chém đứt đã lập tức chảy ra máu đen, cây cổ thụ phát ra tiếng kêu như tiếng trẻ con đầy thảm thiết. Vô số dây mây ngủ say đồng thời tập kích về phía Khương Tự.
Bốn năm con ảnh yêu treo trên cây cổ thụ cũng mở to mắt, lại phát hiện đang bị nhốt trong Phù Vây, chúng phẫn nộ gào rống liên tục về phía nàng.
“Hút cốt nhục người làm chất dinh dưỡng, có Thiên Đạo ở đây, giới này đã dung không được ngươi.” Gương mặt xinh đẹp của Khương Tự lạnh như băng, bút vẽ trong tay chỉ trong chớp mắt đã hóa thành cây kiếm sắc bén chặt đứt dây mây đang bay thẳng tới, vô số hư ảnh tản ra, nhanh đến mức không thể xác định đâu mới là chân thân của nàng.
“Tử vong mới là chính đạo của giới này, các ngươi xâm nhập vào Tử Địa, rất nhanh sẽ biến thành một phần của bọn ta.” Cây cổ thụ bị đau tức tối quất vào một đám hư ảnh, chỉ trong chốc lát nó đã bị Khương Tự chặt không ít dây mây.
Những dây mây kia vừa rơi xuống mảnh đất hoang phế đã ngay lập tức bị hấp thu rồi biến mất không tăm hơi, chỉ để lại từng vết máu đen. Cây cổ thụ thấy sức mạnh của mình bị tiêu hao vô hạn, dù đã liều mạng vẫn bị Khương Tự chém đứt hơn nửa số dây mây, nó thả ảnh yêu treo dưới cành cây ra.
Bốn năm con ảnh yêu linh hầu trên đầu có dây mây thật dài lập tức gào rống đánh úp về phía Khương Tự.
“Chém đứt dây mây trên đầu bọn chúng.” Vu Sơn vội vàng cảnh báo: “Ảnh yêu không thể rời khỏi mảnh đất cung cấp chất dinh dưỡng cho chúng được.”
Ánh mắt Khương Tự sáng ngời, nàng trở tay chém ra một đạo thuật ánh sáng đầy hoa mĩ, thuật thời gian như nước chảy vô tình chém đứt dây mây màu đen trên đầu ảnh yêu linh hầu.
Ngay lập tức bốn năm còn ảnh yêu kêu thảm nhảy phốc về hướng Khương Tự rồi lại bị nàng dùng chân trực tiếp đá bay. Ảnh yêu linh hầu vừa rơi xuống đất đã lập tức giống với những dây mây trước đó, bị mảnh đất hoang phế rộng lớn coi như chất dinh dưỡng mà hấp thu. Mấy phút sau chúng đã biến thành một bãi máu loãng màu đen.
Cây cổ thụ thấy cả bốn năm còn ảnh yêu nó cực cực khổ mới có thể nuôi dưỡng ra giờ đều chết trên tay Khương Tự, nó tức tối phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, dây mây cuối cùng múa may trên không trung ý đồ kéo nàng vào gốc cây, hút hết máu rồi treo cổ lên.
Khương Tự lạnh lùng quát: “Kiếp sau đừng làm ảnh yêu, ngoan ngoãn sống như một cái cây đi!”
Nàng chặt đứt dây mây cuối cùng, sau đó nhổ tận gốc cây cổ thụ. Cái cây thoát khỏi mảnh đất hoang phế màu đen đã kêu thảm một tiếng, rất nhanh cũng bị đất đai hấp thu rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Vạn Giảo nhìn mà hãi hùng khiếp vía, cả người dại ra, máy móc nuốt một viên đan dược chữa thương.
Trong giấc mộng hư hư thực thực, nàng ta cùng tam sư huynh, tứ sư huynh rõ ràng đều đang đề phòng ảnh yêu trong rừng rậm vô cùng, thế nhưng những ảnh yêu này đột nhiên làm khó dễ, mấy người nàng ta không có sức đánh trả nên trực tiếp bị bóp chặt động mạch chủ, càng cố giãy giụa thì linh lực càng xói mòn nhanh.
Một khắc khi nhìn thấy Khương Tự kia, nội tâm nàng ta có vui sướng trong tuyệt vọng. Vốn tưởng tất cả đều phải bỏ mạng ở đây, không ngờ một mình Khương Tự đã có thể giải quyết?
Đây rốt cuộc là thứ gì?
“Là ảnh yêu, linh thú sau khi chết từ mười vạn năm trước biến thành, suỵt, đừng lên tiếng.” Khương Tự hạ giọng: “Đừng đánh thức bọn chúng, bằng không chúng ta sẽ không ra được.”
Vạn Giảo hoảng sợ trợn to mắt nhìn khắp bốn phía mênh mông toàn ảnh yêu, bình đan dược trên tay 'bịch' một tiếng rơi xuống đất, nó nhanh chóng bị mảnh đất hoang phế cắn nuốt hết.
“Khương… Khương Tự, đất… đất còn sống.” Vạn Giảo sợ tới mức hàm răng phát run, sắc mặt tái nhợt, nhảy dựng lên.
“Nó chỉ hấp thu vật chết, không hấp thu người sống.” Khương Tự trấn an, thấy cả người nàng ta toàn vết máu, lấy một lọ ngưng châu bát phẩm ra đưa qua: “Mau chóng giúp hai vị sư huynh của cô chữa thương, khôi phục sức chiến đấu, thay hết quần áo dính máu đi, tránh để kinh động ảnh yêu và gã.”
“Gã… gã là… ai?” Vạn Giảo run rẩy nuốt ngưng châu bát phẩm vào miệng, sau đó cố gắng bóp chút linh lực không còn bao nhiêu phong bế tất cả miệng vết thương lại. Khi cầm máu xong, nàng ta mới xử lý vết máu, thay quần áo khác.
Khương Tự trầm mặc không nói.
Sắc mặt Vạn Giảo càng thêm tái nhợt, cũng không dám hỏi nữa mà vội vàng giúp hai vị sư huynh chữa thương. Song kiệt Vô Nhai Tông từ từ tỉnh lại, cả hai đều cho rằng bản thân đã bước lên con đường Hoàng Tuyền nên ôm lấy Vạn Giảo, nước mắt chảy đầm đìa.
“Tiểu sư muội, sao Khương Sơn Chủ cũng chết?”
“Tiểu sư muội, chúng ta còn có thể cứu không? Mấy người Nguyệt Thiếu chủ kể cả không tới cứu chúng ta, cũng phải tới cứu Khương Tự chứ?”
Khương Tự bày ra một trận pháp phòng hộ cộng thêm trận Tiêu m, bật cười nhìn hai người này. Trước đây không cảm thấy gì, giờ nàng mới nhận ra đám người Vô Nhai Tông thế mà lại chỉ là những kẻ cuồng tu luyện, trong đầu có mỗi bế quan.
Thật thú vị!
“Sư huynh, là Khương Tự đã cứu chúng ta.” Vạn Giảo bất đắc dĩ mở miệng.
Hai người lại ngẩn ngơ, Khương… Khương Tự, cứu bọn họ, họ không chết?
“Nơi đây không nên ở lâu, mùi máu tươi quá nặng, chúng ta phải tiếp tục đi về phía trước.” Khương Tự nhàn nhạt hỏi: “Mấy người còn có thể đi không?”
“Có thể có thể có thể.” Song kiệt của Vô Nhai Tông gật đầu, hai người nâng nhau đứng lên: “Khương Sơn Chủ, sắp ra ngoài sao?”
Khương Tự lắc đầu, nhìn về ảnh yêu rừng rậm càng thêm dày đặc phía trước, thấp giọng nói: “Không, chúng ta sẽ xuyên qua ảnh yêu rừng rậm vạn dặm.”
Di tích chư thần nằm ở mảnh đất trung tâm của rừng rậm ảnh yêu. Nàng muốn đi đến nơi đó tìm phương pháp chân chính cứu Cửu Châu.
Xuyên… xuyên qua rừng rậm ảnh yêu?
Sắc mặt ba người Vô Nhai Tông chuyển sang màu đất rồi đột ngột trắng bệch. Hay cứ ở chỗ này chờ hội hợp với những người khác, nhưng ở đây cũng thật đáng sợ!
“Phốc, ảnh yêu rừng rậm chỉ có thể vào, không thể ra, các ngươi muốn ra đi cũng đã muộn.” Vu Sơn phát ra một tiếng cười nhạo.
“Ai? Ai đang nói chuyện?”
Từ trong chiếc kiếm nhỏ màu xanh biếc có một bóng dáng màu đen hiện ra, bán thần Vu Sơn thấy ba nhóc con sợ tới mức run bần bật trước mặt, cuối cùng nội tâm cũng thỏa mãn.
Đây mới là bộ dạng tu sĩ nên có khi nhìn thấy nó chứ!
Nào giống với Khương Tự và mấy sư huynh của nhóc ta, quả thực không phải người!
“Bản thần Vu Sơn, các ngươi gọi ta mấy tiếng thần minh đại nhân cũng được.”
Một tay Khương Tự đã có thể giam cầm chiếc kiếm nhỏ xanh biếc, quay sang vừa cười vừa nói với ba người Vạn Giảo: “Nó là một sợi thần niệm của Ám Thần năm đó, hiện giờ chính là một cái tay trói gà không chặt miệng chuyên nổ, không cần để ý tới nó.”
“Này, nhóc con kia, bản thần chính là……” Giọng Vu Sơn rất nhanh cũng bị phong kín.
Ba người Vô Nhai Tông ngơ ngẩn, thần niệm của Ám… Ám Thần?
Biết được Khương Tự mang theo bên mình một sợi tàn niệm của Ám Thần, mấy người Vô Nhai Tông lập tức yên tĩnh như gà, cộng thêm ảnh yêu rậm rạp trong rừng đang ngủ say khiến họ đi đường cũng không dám thở dốc.
Càng đi sâu, cả đám gặp được ảnh yêu có cấp bậc càng cao. Bên ngoài có mấy ảnh yêu tầm thường như linh hầu, báo tuyết, tê giác thì giờ đây đã bắt đầu chuyển thành ngựa hai cánh, rắn lớn có đôi mắt to như đèn lồng, chim loan chân dẫm lên đám mây cùng nhiều loại khác.
Khương Tự nhờ vào sự chống đỡ của Vô Tự Thiên Thư mang theo ba người Vô Nhai Tông từng bước một xuyên qua đám ảnh yêu đang ngủ say trong rừng rậm.
Sau khi đi khoảng mười mấy canh giờ cuối cùng cũng vượt qua được phòng tuyến đầu tiên, bọn nàng tìm thấy một mảnh đất trống rộng rãi có thể nghỉ ngơi trong rừng rậm.
“Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm, mai lại tiếp tục.” Khương Tự thu Vô Tự Thiên Thư về, nhìn sang Vạn Giảo: “Mọi người có mang pháp khí kiến trúc không?”
“Mang, có mang.” Vạn Giảo liên tục gật đầu.
Giờ phút này trong ánh mắt nàng ta, Khương Tự tồn tại chẳng khác gì nữ chiến thần. Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, nàng ta thế mà lại còn muốn cùng Khương Tự tranh giành tình cảm, hiện tại chỉ muốn một chưởng đánh chết bản thân khi đó luôn. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
“Chúng ta… giờ có thể nói chuyện chưa?” Vạn Giảo đè thấp giọng, thật cẩn thận hỏi lại.
Khương Tự gật đầu: “Kết trận pháp phòng hộ rồi thì chỉ cần không gây ra động tĩnh lớn, hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
Song kiệt Vô Nhai Tông lập tức kết trận pháp rồi ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn Vạn Giảo và Khương Tự. Chỉ cần tưởng tượng tới những ảnh yêu rậm rạp trong rừng, da đầu họ lập tức tê dại, đến tận bây giờ vẫn dựa vào ý chí để chống đỡ.
“Khương Tự, Ám Thần không phải thần tà ác nhất sao? Cô mang theo thần niệm của gã bên người, liệu có an toàn không?” Vạn Giảo chần chờ hỏi.
Nàng ta cũng không tế kiến trúc pháp khí ra, chỗ khủng bố như này, bọn họ vẫn nên đả tọa để có thể kịp thời chú ý mọi động tĩnh thì hơn.
“Đúng vậy, Khương Sơn Chủ, vì sao nó lại nói rừng rậm ảnh yêu chỉ có thể vào, không thể ra?”
Khương Tự ngồi trên mặt đất, ăn linh khuẩn bổ sung hồn lực, nhàn nhạt đáp: “Đi ra ngoài thì đám ảnh yêu này đều sẽ tỉnh lại, cụ thể thì phải hỏi Vu Sơn.”
Sau khi phá vỡ vào cửu cảnh, nàng đã có thể nhìn trộm rất nhiều quy tắc Thiên Đạo mà người ta không biết. Trong đó ưu việt nhất chính là cảm ứng được nguy cơ.
Vu Sơn không nói dối, những ảnh yêu này đều đã bị trói buộc, cũng có thể chủ động trấn thủ ở đây nhằm trấn áp di tích chư thần, phòng ngừa chư thần thoát ra ngoài từ đàn tế trời tựa như một loại quy tắc tử vong mờ mịt.
Người sống không có cách nào rời khỏi rừng rậm ảnh yêu.
“Vu… Vu Sơn là tên của Ám Thần sao?” Tam đệ tử Vô Nhai Tông Vạn Thanh lắp bắp hỏi.
Lời hắn còn chưa dứt thì đã thấy toàn bộ rừng rậm ảnh yêu đột nhiên tĩnh lặng, vô số ảnh yêu bỗng nhiên mở bừng mắt, âm trầm nhìn chằm chằm về phương hướng bọn đang đứng.
Vô Tự Thiên Thư phát ra một vầng sáng màu vàng nhạt che giấu bóng dáng cả bốn người đi.
Những ảnh yêu kia không tìm được mục tiêu mới một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Mồ hôi lạnh rơi xuống mảnh đất hoang phế màu đen dưới chân, trái tim nhỏ của đám người Vạn Giảo suýt nữa nhảy ra ngoài, cả đám vô lực ngồi xuống đất.
“Đám nhóc con bọn mi sao thế? Đã bảo không được nói rồi cơ mà.” Vu Sơn tránh thoát khỏi giam cầm của Khương Tự, tức muốn hộc máu kêu lên: “Nơi đây đã tới rất gần địa bàn tên đó rồi, không thể hẳn hoi chút à?”
Khương Tự rũ mắt, thấy bọn họ bị dọa không nhẹ, chỉ có thể nhẹ giọng: “Tránh nhắc đến chữ kia, các người nuốt đan dược điều tức chút đi.”
“Được.” Ba người nào còn dám nhắc đến Ám Thần nữa, mạng nhỏ vừa mới được nhặt về thôi đấy.
Cả ba vội vàng nuốt đan dược xuống, điều tức đả tọa, chỉ ngóng trông có thể sớm ngày gặp được những người khác, người nhiều sức lớn, hi vọng sống sót mới tăng lên.
Khương Tự ôm nhóc thú Kỳ Lân từ trong động phủ ra, thuận tiện lấy thêm một lọ khí hỗn độn. Nàng vừa xoa đầu lông xù xù của cún con vừa nhàn nhạt hỏi Vu Sơn: “Mi hiểu bao nhiêu về rừng rậm ảnh yêu.”
Chiếc kiếm nhỏ xanh biếc “Vèo” một tiếng quay chung quanh bình ngọc be bé, cảm ứng được khí hỗn độn nồng đậm, trái tim ngứa ngáy vô cùng: “Hai bình!”
“Thành giao.” Khương Tự sảng khoái đồng ý.
Đám người Vạn Giảo lặng lẽ dựng lỗ tai lên, vẫn lên làm kẻ qua đường hóng chuyện thì hơn.
Khương Tự ném cho nó hai bình khí hỗn độn.
Vu Sơn lập tức hút hết khí hỗn độn vào trong chiếc nhẫn để cất giữ, cảm thấy mỹ mãn vô cùng, giọng lên cao cao: “Trước đó đều không phải lừa các ngươi đâu. Bất cứ ai vào thế giới hắc ám đều sẽ cho ra đời một lượng lớn ảnh yêu. Chúng trấn thủ ở trung tâm giới này, phòng ngừa những thứ đã chết vượt qua ranh giới âm dương, một lần nữa trọng sinh. Các ngươi có thể coi như ảnh yêu là thủ vệ của thế giới hắc ám, kẻ giữ gìn trật tự. Vậy nên thế giới ảnh yêu chỉ có vào, không thể ra.”
Đám người Vạn Giảo nghe đến hãi hùng khiếp vía như chạm vào một thế giới khác hoàn toàn xa lạ, quả thực điên đảo hoàn toàn nhận thức trước đây. Thế giới tử vong cũng có trật tự sao?
Khương Tự gật đầu: “Cho nên ảnh yêu này đều là quy tắc Thiên Đạo đầu tiên của giới này, đối tượng trấn áp của chúng là thần cùng tu sĩ bên trong, bao gồm cả mi?”
Vu Sơn gật đầu: “Không sai.”
“Làm sao có thể sống để rời khỏi rừng rậm ảnh yêu ?”
Ba người Vạn Giảo ngừng thở, không sai, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
“Dĩ nhiên cần nghịch chuyển âm dương, biến Tử Địa thành Sinh Địa rồi.” Vu Sơn cười ha ha liên tục, tiếng cười mang theo vài phần tà ác: “Tiểu Khương Tự, mi chắc hẳn chưa từng nhìn thấy thế giới hắc ám nhỉ? Bên trên trời cao của Cửu Châu có biên giới để thần thức lang thang khắp nơi, có phải đều là hắc ám vô cùng vô tận không?”
Khương Tự trầm mặc, nghe nó phun bí mật không ai biết kia ra.
“Những thứ trong bóng đêm đều là thế giới đã chết đi từ vô số năm trước. Họ hóa thành những ngôi sao trên bầu trời tinh không, thần bí khó lường nhìn chăm chú vào thế giới ánh sáng. Chờ đến khi ánh sáng từ những ngôi sao ảm đạm, hóa thành hắc ám tương đương với việc không có thế giới mới ra đời. Lúc này một mảnh sao trời sẽ hoàn toàn rơi vào bóng tối, chìm xuống vực sâu.” Vu Sơn càng nói càng sung sướng: “Mười vạn năm trước, Thái Âm đã phát hiện ra chư giới không có cách nào sinh ra thế giới mới được nữa. Vậy nên họ mới có thể bay ra chậm thế trấn áp ta, cố gắng bóp chết sức mạnh hắc ám, chia Cửu Châu một thành hai tạo ra một thế giới mới tàn khuyết kéo dài hơi tàn suốt mười vạn năm.”
“Nếu Cửu Châu rơi vào bóng tối, mi cũng không sống được nhỉ? Thế giới không có sự sống thì đến thần duy nhất cũng sẽ ngã xuống.” Khương Tự ngước mắt, ánh mắt sáng như tuyết nhìn vào nó.
Biểu tình Vu Sơn có chút gì đó điên cuồng, cười ha ha: “Thì đã sao, ta đã tìm được di tích chư thần rồi, rất nhanh sẽ tìm thấy mộ của Băng Di, ta sẽ ở cùng nàng, nàng sẽ ở cùng ta, cả hai cùng ngủ say mới là chuyện tốt đẹp, kỳ diệu nhất.”
Vạn Giảo hạ giọng, không thể tưởng tượng kêu lên: “Nó có phải đã điên rồi không?”
Nên không phải thì cũng do bị phong ấn mười vạn năm nên đầu óc hỏng rồi nhỉ? Vì sao có thần không muốn sống, chỉ muốn chết?
“Nó là cái não chỉ biết yêu, lưu luyến si mê Thủy Thần Băng Di cả đời, không điên mới không bình thường.” Khương Tự nhàn nhạt mở miệng, người này tâm tư xảo trá, theo như lời nói của nó thì chỉ có thể tin bảy phần.
“Khương Tự, những gì nó nói sẽ không phải đều là thật chứ?”
“Dĩ nhiên là thật. Bản thần lười mới tới lừa các ngươi.” Vu Sơn Thu liễm vài phần, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, mắt nhìn Khương Tự mang theo lửa nóng.
Nhóc con này chung quy vẫn quá đơn thuần ngây thơ, thế mà lại cho nó nhiều khí hỗn độn như vậy. Nhóc ta căn bản không biết khí hỗn độn quý báu bao nhiêu.
Có khí hỗn độn rồi, biết đâu nó có thể cứu sống Băng Di?
“Nhóc con, kỳ thật các ngươi cũng không cần phải tuyệt vọng. Chỉ cần mi cho ta nhiều khí hỗn độn hơn một chút, giúp ta cắn nuốt kẻ kia, để ta có thể quay về tu vi thần cảnh thì ta có thể mang các người rời khỏi mảnh trời này, tìm kiếm thế giới mới.”
Ánh mắt Khương Tự chợt lóe lên, vậy ra Vu Sơn cũng không có cách nào phá vỡ vào thần cảnh? Xem ra nó vẫn còn giấu rất nhiều bí mật.
Nàng có dự cảm Vu Sơn đòi nàng nhiều khí hỗn độn như vậy bởi vì khí hỗn độn có liên quan đến thần cảnh. Còn việc thế giới mới ra đời, có chăng chỉ có thể phá vỡ vào thần cảnh mới khám phá được chuyện huyền bí như vậy.
“Trước đối phó với ảnh yêu đã, chuyện tìm được di tích chư thần giờ có nói cũng chẳng ích gì.” Khương Tự nhìn về phía Vạn Giảo: “Điều tức cho ổn rồi chúng ta sẽ xuất phát.”
“Được.” Mấy người Vạn Giảo sau khi nuốt ngưng châu bát phẩm, lại cộng thêm điều tức, thương thế đã tốt hơn phân nửa, linh lực cũng khôi phục được bảy phần.
Tất cả vội vàng đứng dậy, nếu đã muốn ra khỏi nơi này thì chỉ có thể căng ra đầu bước tiếp.
“Xem trên việc nhóc con mi hào phóng như vậy, ta sẽ tặng một tin tức miễn phí. Ảnh yêu mạnh mẽ ở chỗ có thể hấp thu sức mạnh hắc ám từ trong mảnh đất hoang phế này. Vậy nên nhược điểm cũng rất rõ ràng, chỉ cần chém đứt nguồn cung cấp của chúng là có thể dễ dàng giết chết rồi. Có điều bọn mi bây giờ cũng chỉ mới gặp được ảnh yêu cấp thấp, nếu đi sâu vào trong chắc chắn sẽ gặp ảnh yêu cấp cao. Bọn chúng là sự tồn tại có thể thoát khỏi đất phế, rất nhiều còn là bóng dáng chư thần lượn lờ.”
Đám người Vạn Giảo hít hà một hơi, bóng dáng của chư thần?
“Nhóc con, ta cũng không lấy không khí hỗn độn của mi đâu nhé, lúc cần thiết, ta sẽ ra tay, nơi này chính quê quán đem đến niềm vui cho ta đấy.” Vu Sơn nhìn sức mạnh hắc ám khắp rừng rậm, lộ ra tươi cười quỷ dị.
Vu Tà, ta tới đây.
Khương Tự không thèm phản ứng lại với nó, mang theo ba người Vạn Giảo tiếp tục đi vào bên trong rừng rậm ảnh yêu.
Cứ đi đi dừng dừng như thế liên tiếp trong sáu bảy ngày, khi cả bốn người đều sức cùng lực kiệt thì mới ra khỏi rừng rậm ảnh yêu.
Trước mặt xuất hiện một ngọn núi lớn màu đen. Toàn bộ núi như thể từ trên trời rơi xuống, tiếp giữa trời với đất. Phía chân núi tất cả đều có ảnh yêu cấp cao. Những ảnh yêu này giống như những du hồn đang nhắm mắt lại, bay bổng khắp nơi, khi vừa thấy còn tưởng rằng vô số vong hồn màu đen.
“Khương… Khương Tự, bóng… bóng dáng kia.” Vạn Giảo sợ tới mức hàm răng va vào nhau, vội vàng kéo lấy tay áo Khương Tự, nàng ta sợ vong hồn nhất.
“Mọi người cẩn thận, không thể đụng vào những ảnh yêu đó, một khi chạm phải, chúng sẽ sẽ tỉnh lại.” Khương Tự trầm tĩnh mở miệng.
“Bọn chúng… chúng bay quá nhanh.” Sắc mặt Vạn Giảo trắng bệch, hỏi lại: “Khương Tự, chúng ta thật sự muốn lên núi sao?”
Vu Sơn từ trong chiếc kiếm nhỏ xanh biếc chui ra, ức chế niềm hưng phấn: “Dĩ nhiên phải lên núi, trên núi có đàn tế trời, mười vạn năm, bản thần cuối cùng cũng đã trở lại.”
Khương Tự thúc giục hồn lực để nhìn kỹ hơn phía trên núi, vừa nhìn rõ nàng đã thấy da đầu tê dại. Phía trên ngọn núi màu đen kia toàn là ảnh yêu đang lượn lờ, trên đỉnh núi tiếp giữa trời đâu phải núi mà rõ ràng là một thi thể giống như một ngọn núi lớn.
Thi thể chư thần sừng sững trên đỉnh Thương Sơn.
Nơi này chính là mộ của chư thần.
Ảnh yêu lượn lờ khắp núi khiến đám người Khương Tự tê dại hết cả da đầu, chỉ thấy dấu vết mấy đạo thuật lướt qua phía chân trời.
“Mọi người xem, trên núi có người.” Vạn Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên, suýt nữa lệ nóng tràn mi.
Đi suốt nhiều ngày cuối cùng cũng gặp được những người khác, hắn còn tưởng rằng cả chỉ có bốn người bọn hắn vào được rừng rậm ảnh yêu đáng sợ này. Chỉ tiếc sức mạnh hắc ám ở đây quá mạnh nên không có cách nào thấy rõ đó là đạo thuật gì.
Khương Tự cũng lộ ra vẻ tươi cười, giục giã: “Đi, lên núi.”
Mấy người Vạn Giảo lúc này không rảnh lo đám ảnh yêu bay tới bay đi nữa mà như nhìn được ánh sáng đom đóm giữa màn đêm, hít sâu một hơi rồi theo sau Khương Tự lên núi.
Ảnh yêu bay đến bay đi không hề có quy luật nên bốn người phải tách ra hành động. Từng người thi triển đạo thuật để khởi động trận phòng hộ rồi mới có thể đi dọc theo con đường hoang phế màu đen lên núi.
Đi lên càng cao mọi người mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
“Sao đường này càng đi càng hẹp?”
“Hơn nữa mọi người có nhận ra không, ảnh yêu hình như càng ngày càng nhiều?”
Môi Vạn Giảo trắng bệch, nàng ta chỉ vào ảnh yêu đang chen chúc bên hai sườn núi, cả người nhịn không nổi thấy rét run. Sao đột nhiên có nhiều ảnh yêu thế này?
Hơn nữa những ảnh yêu đó đều là vong hồn đang bay lượn, nhìn không rõ mặt nên càng đáng sợ hơn.
“Sư huynh, đây là đường lên núi sao?”
“Ta… khi chúng ta lên núi, đúng, hình như chỉ nhìn thấy duy nhất con đường này……”
“Khương Tự, tình huống có gì đó không đúng lắm.”
Ba người Vô Nhai Tông hướng ánh mắt hoảng sợ về phía Khương Tự, đạo thuật của Khương Tự thần bí, pháp khí cũng nhiều, tu vi còn cao hơn so với họ nhiều, nhất định nàng có thể nhìn ra điều kỳ quặc ở đây.
Khương Tự dừng chân lại, mắt nhìn đường núi uốn lượn phía dưới. Hai bên sườn núi càng ngày càng có nhiều ảnh yêu, lại trước sau không thể không thể chen vào đường lên núi.
Con đường này?
Đồng tử của nàng bỗng nhiên co rụt lại, từ mảnh đất hoang phế màu đen có thể thấy được vết máu từ đỏ hóa thành, uốn lượn kéo dài tới phương xa. Nàng lấy một chiếc lá nguyệt quế đánh thẳng vào chỗ sâu trong đường núi. Chiếc lá nguyệt quế như một vệt ánh trăng bay thẳng về nơi xa rồi phát ra ánh sáng nhàn nhạt dừng lại trên không trung.
Đám ảnh yêu càng ngày càng nhiều, chen chúc bên cạnh con đường lên núi.
Mấy người Vạn Giảo bị dọa sợ đến sởn tóc gáy, giữ chặt Khương Tự, vội vàng hô lên: “Khương Tự, chúng ta vẫn nên nhanh nhanh chạy đi.”
Khương Tự nhìn chiếc lá nguyệt quế đã bị tiêu hao sạch nguyệt hoa giờ biến mất trong bóng đêm, sắc mặt khẽ thay đổi, thấp giọng nói: “Chạy không được, đây là một con đường khép kín không có điểm cuối.”
Đại sư huynh cho nàng chiếc lá nguyệt quế có ẩn chứa đạo Hạo Nguyệt, ánh trăng có thể chiếu đến bất cứ nơi nào, chẳng qua đằng kia chứa bóng tối vô cùng vô tận, cả một đường này bọn nào như đi trên một con đường không có điểm cuối
“Đường khép… khép kín?” Sắc mặt ba người lập tức thay đổi, giọng đột nhiên lớn hơn.
Ngay lập tức càng nhiều ảnh yêu chen lấn qua, âm trầm đứng hai bên con đường lên núi, tử khí và sức mạnh hắc ám tràn ngập, lạnh băng đến thấu xương.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?” Đôi mắt Vạn Giảo đỏ lên.
Nàng ta có thể chết trong bí cảnh, có thể chết dưới phát khí của ta sĩ khác nhưng nàng ta thật sự sợ những vong hồn này. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bị vong hồn cắn xé, chết không toàn thây, nàng ta đã thấy không bằng mình cắt cổ tự sát luôn cho rồi.
Song kiệt Vô Nhai Tông liếc nhau, đáy mắt lộ ra một tia tàn nhẫn: “Giết ra một đường, chết cũng phải chết đứng.”
Khương Tự ngồi xổm xuống, đối diện trực tiếp với một con ảnh yêu. Con ảnh yêu kia hình như tạo thành từ vô số sức mạnh hắc ám và tử khí, lại có vẻ như cắn nuốt thứ gì đó.
Không hay rồi, ảnh yêu cấp cao này thế mà lại có thể cắn nuốt được sức mạnh thần thức của tu sĩ.
Khương Tự không chút nghỉ ngơi ném trước kiếm nhỏ màu xanh biếc ra. Chiếc kiếm nhỏ bị ném về phía đám ảnh yêu ven đường, tuy nhiên pháp khí như gặp phải một bức tường vô hình, chạm phải rồi lăn xuống mặt đất. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận