Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 654: Đó Chính Là Vô Tình

Thấy Hách Liên Chẩn đi xa, Khương Tự mới gật gật đầu với Cô Xạ, hỏi: “Cô tới để gặp Đại sư huynh của ta?”
Cô Xạ gật đầu, cũng không kiêng dè mà theo nàng vào nhà: “Ta vốn mang theo đệ tử của Bách Hoa Tông tham gia Cửu Châu Thịnh Yến năm nay. Sau đó lại biết cô đang ở thành Yên Vũ nên lúc này mới qua đây thăm hỏi. Ta tới chính là để gặp cô, có điều cũng muốn biết tình huống của Nguyệt thiếu chủ liệu đã chuyển biến tốt đẹp gì không?”
Chuyện tu vi Khương Tự thụt lùi, Nguyệt Li ngủ say, các đệ tử trọng tâm của các tiên môn thế gia Cửu Châu vẫn biết, chẳng qua không biết hành tung hai người này. Nàng ấy vô tình đụng phải Hách Liên Chẩn ở Trung Châu, một đường theo chân Hách Liên Chẩn mới có thể tìm được đến nơi này.
Khi vừa vào phòng Cô Xạ đã cảm nhận được một sự lạnh lẽo đến tận xương giống như băng tuyết vạn năm không tan. Trong cảm giác lạnh lẽo kia còn mang theo chút gì đó giống với đạo Hạo Nguyệt, dường như nó muốn chia cắt da thịt xương cốt của con người ta ra vậy.
Nàng ấy bây giờ đã là cửu cảnh Sơn Chủ mà còn có ảo giác không thể nào chống đỡ nổi.
Ánh mắt Cô Xạ hơi kinh hãi nhìn về phía Khương Tự, lại thế nào cứ như không có cảm giác gì, nàng ấy không nén nổi cảm giác buồn bực. Bây giờ Khương Tự quả thực chỉ có tu vi ngũ cảnh, chẳng lẽ đạo Hạo nguyệt của Nguyệt Li thế mà còn phân biệt? Vậy nên mới không công kích Khương Tự?
“Trăm năm qua các sư huynh của ta đều sợ ta đau lòng khổ sở nên không dám đến thăm, cũng chẳng có ai dám hỏi thăm tình hình Nguyệt Li trước mặt ta cả. Ngay cả người Nguyệt phủ cũng chỉ đưa tin mỗi năm một lần. Chỉ duy nhất có mình cô đã đến đây thăm hỏi.” Khương Tự dắt nàng ấy đi lên tầng hai, đứng trước cửa phòng dừng lại một chút rồi duỗi tay đẩy cửa ra.
Trong căn phòng rộng rãi như vậy không ngờ lại có một gốc cây nguyệt quế to lớn sinh trưởng. Toàn thân cây nguyệt quế kia trắng trong như ngọc, cành lá tươi tốt, tản ra linh khí nồng đậm, mà trên linh căn nguyệt quế trắng như ngọc lại có một người đang lẳng lặng nằm.
“Linh căn nguyệt quế? Đây là linh căn thượng cổ Nguyệt phủ truyền thừa mấy vạn năm!” Cô Xạ hơi giật mình.
Nghe đồn linh căn nguyệt quế có thể chữa trị vết thương trên hồn phách tinh huyết để người ta sống lại từ chỗ chết. Linh căn nguyệt quế này có thể nuôi dưỡng được bao nhiêu cây nguyệt quế, bồi dưỡng bao nhiêu hậu nhân của Nguyệt phủ thì đến giờ tất cả đều dùng trên người Nguyệt Li. Nguyệt phủ đây là có ý định dập nồi dìm thuyền.
Ấy thế mà đã trăm năm trôi qua Nguyệt Li vẫn chưa thức tỉnh.
Chẳng lẽ hồn phách thật sự đã bị thiêu đốt gần như không còn, ở đây chỉ để lại thể xác thôi sao? Không đúng, cảm giác lạnh lẽo đến tận xương chính là từ đạo Hạo Nguyệt, uy lực còn cực kỳ mạnh, không hề dưới nàng ấy chút nào.
Càng bước tới gần Cô Xạ càng cảm nhận được sức mạnh đáng sợ truyền đến từ bên trong linh căn nguyệt quế.
“Cô sao vậy?” Khương Tự thấy nàng ấy lui về phía sau một bước thì kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Cô Xạ bỗng nhiên co rụt lại giống như gặp quỷ.
Cả người Khương Tự cứng đờ, quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra cây nguyệt quế cứng cáp to lớn vừa rồi vẫn còn đứng đấy nay đã biến mất, thay vào đó là một tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng người mang đầy nguyệt hoa.
Nguyệt Li đứng trước cửa sổ gỗ nhìn về phía ngói đen tường đỏ bên ngoài, đầu lông mày nhíu lại, giọng nói thanh lãnh như ngọc rơi xuống đá: “Các người là người ở đâu?”
Cô Xạ dại ra.
Năm ngón tay Khương Tự nắm chặt, trái tim mừng như điên giờ chẳng khác gì bị nước lạnh xối thẳng, sinh ra sự lạnh lẽo.
*
Hách Liên Chẩn vừa xách theo một hồ linh lộ và kha khá linh quả tới Động Thiên Phúc Địa nơi Mặc Khí đang ở thì đã thấy tu sĩ áo đen giống như một trận gió xuất hiện bên ngoài cửa Phúc Địa.
“Nhị ca, sao huynh lại biết mà tới đón ta thế?” Tiểu Thất Hách Liên gia hưng phấn lắc lắc linh lộ trên tay: “A Tứ bảo ta đưa tới.”
Mặc Khí đứng trước cửa đá cổ kính của Phúc Địa, ngước mắt nhìn về phía sân viện ẩn trong phố phường. Ở nơi đó từ trống rỗng bỗng xuất hiện một uy áp khủng bố như có vô số nguyệt hoa rơi xuống bao phủ toàn bộ thành Yên Vũ. Tuy đạo Hạo Nguyệt chỉ lóe lên rồi rất nhanh đã biến mất nhưng vẫn bị y nhận ra.
Trên gương mặt lạnh lùng của tu sĩ áo đen hiện lên chút gì đó kinh ngạc: “Nguyệt Li tỉnh.”
“Nguyệt…. Nguyệt… Nguyệt…” Linh lộ trên tay Hách Liên Chẩn rơi xuống, sau đó hắn phấn khởi quay đầu chạy mất, chạy hai bước lại lộn trở về túm lấy Mặc Khí cùng chạy: “Thế huynh còn ở đây làm gì? Mau đi cùng ta!”
Đồng tử màu trà của tu sĩ áo đen hơi tối lại, y không nói một lời mà vội vàng theo sau, môi mím chặt, lần này tỉnh lại, đạo thuật của Nguyệt Li có một cảm giác lạnh lẽo cao không chạm đến, lạnh đến mức tận cùng, đó chính là vô tình.
Đây chắc hẳn mới là đạo Hạo Nguyệt chân chính?
Bạn cần đăng nhập để bình luận