Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 515: Chặt Đứt Cấm Thuật Cộng Sinh

“Nàng ta đã ngộ ra được đạo thuật đầu tiên của mình, cũng đã bước một chân vào cánh cửa lớn cửu cảnh, hơn nữa còn không phải cửu cảnh bình thường.” Trong bóng đêm, một tiếng cười tà tứ truyền vào trong đầu gã ta: “Nếu không phải ta ở đây thì giờ phút này ngươi hẳn đã bị nàng ta cách không kéo đi, một kiếm chém chết, hồn phi phách tán rồi.”
“Ngươi là ai?” Đồng tử của Cố Kỳ Châu co lại, so với việc Khương Tự tấn chức cửu cảnh đáng sợ, gã ta càng sợ tiếng cười tà ác trước mặt này hơn.
Gã ta thà chết dưới kiếm của Khương Tự vẫn thoải mái hơn so với bị thứ đáng sợ nọ quấn lấy.
“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.” Tiếng cười tà ác bễ nghễ kia quanh quẩn trong vực sâu ngập tràn sát khí.
Sát khí màu đen giống như con rồng lớn đang bơi qua bơi lại mở miệng rít gào.
Bị phong ấn 10 vạn năm, cuối cùng gã cũng tỉnh rồi đây!!!
*
Một chiêu của Khương Tự chặt đứt cấm thuật cộng sinh, nàng đang muốn lần theo xiềng xích màu máu không ngừng biến mất kia câu Cố Kỳ Châu từ trong hư không nơi cực bắc tới đây thì vô số sát khí bỗng dâng lên, che kín xiềng xích màu máu lại, đồng thời bao phủ toàn bộ đáy vực sâu, ngay cả sắc mặt kinh sợ của Cố Kỳ Châu cũng bị che khuất.
Nàng cách không đối diện với người nọ, năm tháng đã qua như gào thét trôi đi, mười năm thời gian xuân đi thu tới dần dần mai một, tiểu đế cơ Đại Ngu đã chết, con trai của trời Cố Kỳ Châu cũng chết. Khương Tự nhìn thần sắc kinh sợ của gã ta, lạnh lùng nói: “Trước khi ta tìm được ngươi, đừng có chết.”
Sát khí màu đen quay cuồng nổi lên chặn đứng con đường hư không lại.
Khương Tự mở to mắt, mấy người Lan Tấn đều vây quanh lại đây, dù đôi mắt nào không còn thấy rõ nhưng vẫn có thể cảm ứng một cách chính xác hơi thở đạo thuật trên người các sư huynh, không ngờ còn rõ ràng thấu triệt hơn so với khi đôi mắt vẫn còn hoàn hảo.
“A Tứ, muội phá vỡ vào cửu cảnh rồi?” Lan Tấn vội vàng hỏi.
“Chưa, có điều vẫn muốn chúc mừng Sơn Chủ.” Giọng của Trưởng lão Lục Thâm cách không truyền tới, ẩn ẩn còn mang theo một chút khiếp sợ sau khi cảm nhận được uy áp còn sót lại.
Khi ánh sáng đạo thuật kia được sáng tạo nên, toàn bộ Bách Hoa Cốc thay đổi bất ngờ, trời đất chấn động, ngay cả bà cũng như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Điều đó đủ cho thấy sự đáng sợ của đạo thuật này như thế nào.
Đạo thuật ánh sáng, vậy mà lại là đạo thuật ánh sáng đáng sợ nhường ấy.
Truyền thừa thượng cổ ở Cửu Châu sở dĩ đáng sợ bởi vì đạo thuật truyền thừa. Thế nhưng Khương Tự lại có thể sáng tạo ra đạo thuật của riêng mình, đó là còn không nhắc đến chuyện nàng chưa phá vỡ để vào cửu cảnh. Sau này chờ nàng phá vỡ vào cửu cảnh, không biết sẽ đáng sợ đến mức nào nữa.
Trong hư không, các vị cửu cảnh Thánh Hiền vội vàng chuyển sự chú ý qua đây, ai nấy cũng kinh ngạc không nói thành lời. Tuổi còn nhỏ đã sắp phá vỡ vào cửu cảnh, lại còn tự sáng chế ra đạo thuật đáng sợ như thế, thiên phú của cô bé này khó tin tới cực hạn rồi.
“Chúc mừng tiểu Sơn Chủ, rốt cuộc có được chính mình đạo thuật.” Giọng bình đạm không chút gợn sóng của Tầm Lộc Sơn Chủ từ trong hư không truyền tới.
Tầm Lộc Sơn Chủ nói xong câu này liền không tiếp tục nữa.
Các vị cửu cảnh khác lại kinh ngạc vô cùng, Tầm Lộc Sơn Chủ thế mà lại mở miệng chúc mừng, phải biết số lần mở miệng nói chuyện của vị chủ núi tuyết mười vạn dặm này suốt 8.000 năm qua chỉ được đếm trên đầu ngón tay, bà được xếp vào nhân vật cấp bậc bà tổ cô đấy.
Không ai không biết tu vi của bà mạnh đến đâu, có lẽ chỉ có vị Sơn Chủ đại nhân ngoài tiên châu hải ngoại kia mới biết được đôi chút.
Các vị cửu cảnh Thánh Hiền thấy Tầm Lộc Sơn Chủ cũng đã lên tiếng chúc mừng thì thi nhau chúc mừng theo.
Hách Liên Chẩn sung sướng nắm tay, hưng phấn hô lên: “Tiểu sư muội, muội quá lợi hại, cầu bảo vệ, cầu bao nuôi.”
Trọng Hoa dùng một tay ấn chặt hắn, ghét bỏ chê bôi: “Nhìn bộ dạng không tiền đồ của nhà mi kìa.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí mở ra, thấy trên người nàng đã không còn gông xiềng màu máu, giọng mơ hồ không rõ: “A Tứ, muội chặt đứt cấm thuật cộng sinh rồi? Nhìn thấy gì?”
Khương Tự gật đầu, chưa bao giờ nhẹ nhàng tự tại giống bây giờ: “Thấy được vực sâu tối tăm, có một số việc muội còn chưa suy nghĩ cẩn thận, để muội từ từ ngẫm lại đã.”
Lan Tấn dịu dàng cười nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh nhanh tới Bách Hoa Tông đi, chớ có lề mề trong sơn cốc mãi. Tiên môn Cửu Châu đều đang chờ.”
Mọi người thi nhau gật đầu đồng tình. Tuy rằng ấn Cửu Châu đã bị mất nhưng tiểu sư muội đã chặt đứt được cấm thuật, sáng chế ra đạo thuật của riêng mình cũng coi như có được hai chuyện không tốt, nói thế nào cũng thấy đáng mừng hơn.
Mọi người sung sướng ngự kiếm tới Bách Hoa Tông. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận