Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 636: Kính Hoa Giới

Mèn ơi, Bút vẽ nhỏ suýt nữa phát điên, chủ nhân trước của nó chính là đệ nhất cửu cảnh Sơn Chủ Đông Li đã trâu bò đến mức không thể trâu bò hơn mà cũng chỉ có được một ngọn núi tiên, không ngờ Khương Tự lại có thể trực tiếp sở hữu một thế giới hoa cỏ. Nàng đã không còn là Sơn Chủ nữa mà biến thành Giới Chủ.
Trong trời đất không ngờ lại có Giới Chủ ra đời, sao có thể chứ?
Vận may của A Tứ thật là đỉnh! Quá đỉnh!!!
“Ta cũng cảm thấy mình đang nằm mơ.” Khương Tự nhìn hoa cỏ hưng phấn đến mức sinh trưởng ầm ầm dưới chân, tâm cảnh thật lâu không thể bình tĩnh nổi, hóa ra động phủ chính là hạt giống thần nữ nói kia.
Hạt giống này vốn dĩ khô quắt gần chết, mười mấy năm qua được nàng dùng mấy trăm vạn điểm thiện ác cùng với tinh túy của các loại hoa cỏ cung cấp nguồn dinh dưỡng, cuối cùng cũng có thể nở ra đóa hoa đẹp nhất, kết thành quả.
Đây là thế giới hoa cỏ của nàng đấy nha!
Tầm mắt Khương Tự nhìn về phía sao trời xa xôi, thấy được đóa hoa nhỏ yếu ớt nở trên bàn Nguyệt sáng tỏ. Nàng không khỏi nhớ tới năm ấy mình đạp vỡ hư không đã chấn động khi nhìn thấy bàn Nguyệt lúc từ Vân Mộng Thập Bát Châu phi thăng lên Cửu Châu thế nào. Bây giờ một lần nữa gặp lại bàn Nguyệt, nàng mới ẩn ẩn hiểu được dưới một mảnh sao trời chỉ có nàng là Giới Chủ vừa mới ra đời.
Giới Chủ các thế giới khác hoặc đã biến mất, hoặc đã rời đi, hoặc đã tìm đến cảnh giới cao hơn. Vậy nên hắc ám mới có thể cắn nuốt mảnh sao trời vô chủ này.
Bút vẽ nhỏ kích động đến mức đánh một phát vào người nhóc thú Kỳ Lân, sau đó lại bị nhóc thú Kỳ Lân dùng móng vuốt đập thẳng vào bùn, ngã đến mức đầu óc choáng váng.
Bút vẽ nhỏ không chỉ không tức giận mà còn vô cùng phấn khởi. Nó vừa bò dậy vừa kêu lên: “Chúng ta thật sự ở trong thế giới hoa cỏ, A Tứ, cô nhanh lấy tên cho thế giới hoa cỏ này đi.”
“Vậy gọi là Kính Hoa giới đi.”
Đây hết thảy giống như hoa trong gương, trăng trong nước. Bí cảnh Thủy Nguyệt của Thủy thần Băng Di đã từ trên bàn Nguyệt ngã xuống, bây giờ sinh ra thế giới hoa cỏ vậy thì cứ gọi là Kính Hoa giới đi.
Lời Khương Tự vừa dứt thì bỗng nhiên trời đất ầm vang một tiếng, Kính Hoa giới chính thức ra đời.
Trên đại lục Cửu Châu, không chỉ cửu cảnh mới thấy được bí mật trên bàn Nguyệt mà các tu sĩ đều có thể nghe được giọng nói mềm nhẹ trong trẻo kia. Trong lòng tất cả mơ hồ xuất hiện một khái niệm, bên trong chư giới đã ra đời một Kính Hoa giới mới, thế giới mới tinh kia sẽ cùng hòa vào với Cửu Châu.
“Là giọng tiểu sư muội.” Già Nam vừa mới bò lên đỉnh núi nghe thấy, hai mắt hơi sáng lên, kinh ngạc kèm vui mừng tự đắc: “Ta đã nói quẻ hôm nay sao lại có thể là quẻ đại cát, hóa ra do tiểu sư muội mở giới môn ra, trở thành Giới Chủ.”
“Giới… Giới Chủ?” Đám người Dược Đại và Huyền Tảo đi theo phía sau Già Nam bị thương đang mệt lả, kinh ngạc hỏi lại: “Cái gì gọi là Giới Chủ?”
Sẽ không như họ đang nghĩ đấy chứ?
“Ha ha ha ha, bảo sao ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy tiểu A Tứ đã cảm thấy con bé đáng yêu dễ thương, hóa ra là Giới Chủ bé nhỏ nha.” Trọng Hoa cười ha ha đầy thoải mái, thấy bộ dạng ngây ra như phỗng của mấy người kéo chân sau kia còn nói đầy khẳng định: “Không sai, chính như mấy người nghĩ đó, về sau trong chư giới lại có thêm một Kính Hoa giới.”
Tiểu A Tứ thật khiến cho bọn hắn vẻ vang quá.
Hai chân mọi người mềm nhũn, dáng vẻ như bị tàn phá trong gió lớn, Khương Tự này vẫn còn là người sao? Đều là tu sĩ, vì sao người ta lại có thể đỉnh thế này? Tư thế quả thực có thể áp đảo toàn bộ con cháu thế gia tiên môn khắp Cửu Châu.
“Phía trước hình như có người?” Già Nam cười tủm tỉm chỉ chỉ: “Xem ra có người còn tới trước chúng ta.”
“Vô nghĩa, mi dẫn bọn ta vòng mười vòng tám vòng, rùa đen còn đi nhanh hơn.” Thu Tác Trần lườm hắn một cái, chỉ thấy phía sau vang lên một loạt tiếng hô kích động: “Là mấy người Giảo Giảo với sư đệ Vạn Thanh.”
Người Vô Nhai Tông vội vội vàng vàng tiến lên, nâng mấy người Vạn Giảo, Vạn Thanh dậy, đánh giá hơi thở của họ, phát hiện vẫn còn sống, hơi thở dần vững vàng hơn, chỉ có điều linh lực đã hao hết, cộng thêm vết thương khá nặng mà thôi, tức khắc ai nấy vừa kích động vừa nghĩ đã thấy sợ.
Trọng Hoa nhìn thấy dấu vết Lan Tấn để lại, mắt phượng nheo nheo: “Chúng ta quả nhiên đã đến cuối cùng, Nguyệt Li và mấy người Lan Tấn đều vào địa cung đàn tế trời cả rồi.”
Mọi người nhìn về phía đàn tế trời màu đen kia, đàn tế trời màu đen đang phát ra một cỗ uy áp mạnh mẽ khiến người ta không thể thở nổi. Mấy bóng dáng bị đánh ra khỏi đàn tế, ngã thẳng xuống mặt đất, phun ra mấy ngụm máu.
“Lão Thất?” Sắc mặt mấy người Thu Tác Trần lập tức thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận