Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 683: Tinh Phách Ánh Trăng

Ánh trăng xuất hiện, một tấc ánh trăng như bóng với hình đi theo bên cạnh nàng, chiếu sáng con đường lên núi.
Nàng duỗi tay, ánh trăng kia liền chạy lòng bàn tay tới nàng. Khương Tự cảm thấy chơi rất vui, một đường đi một đường nghịch ánh trăng, từ đỉnh núi xuống đã thấy Nguyệt Li và sư phụ vừa lúc xong việc, đi từ nhà gỗ ra.
“Đại sư huynh, đây là ánh trăng của chàng? Ta bắt lấy nó nè.” Khương Tự mỉm cười mở lòng bàn tay ra.
Nguyệt Li thấy nàng vác một rổ linh quả, chơi đến khuôn mặt nhỏ cũng phiếm một màu hồng nhạt, nhịn không được duỗi tay giúp nàng lau mồ hôi mỏng giữa trán, cười trả lời: “Là tinh phách ánh trăng, nó đi theo bên cạnh nàng thì ta sẽ có thể tìm được nàng rất nhanh.”
“Ánh trăng còn có tinh phách nhỏ ư? Đáng yêu.” Khương Tự chọc chọc vào một tấc ánh trăng kia, trước đó còn cảm thấy chỉ lành lạnh, giờ mới thấy có cả sự mềm mại như là một quả nhỏ trong suốt đông lạnh.
“Ừ, ta cũng đã nhiều ngày mới ngưng tụ ra một sợi tinh phách này.” Tiêu hao không ít tu vi và linh lực của chàng, có điều có nó đi theo bên cạnh A Tứ sẽ chẳng khác nào bản thân chàng có một phân thân đi theo A Tứ, giúp nàng chiếu sáng con đường về nhà lộ, rất được: “Nếu nàng thích, vậy tặng cho nàng đó.”
“Thích.” Khương Tự véo nhẹ tinh phách ánh trăng nhỏ kia, thấy nó bò đến đỉnh đầu mình, tức khắc cong mắt cười khen: “Vật nhỏ này còn rất hoạt bát đáng yêu.”
“Tinh phách ánh trăng là tinh hoa của đạo Hạo Nguyệt, trong cuộc đời một người chỉ ngưng tụ ra một tinh phách nguyệt quang, tương đương với đạo tâm của nhân tu.” Sơn Chủ Đông Li đi ra, cười giải thích.
Đồ đệ nhỏ tìm được đạo lữ như vậy, ngay cả ông cũng không mò ra được chút xíu tật xấu, tu vi mạnh, phẩm tính cao khiết, gia thế cũng tốt, tính tình cũng vô cùng hiền lành. Nếu nói có khuyết điểm thì đại khái … dáng vẻ quá mức tuấn tiếu.
Sau một hồi nói chuyện với nhau, Sơn Chủ Đông Li thậm chí còn thấy rất vừa lòng.
Quý giá như vậy? Trái tim Khương Tự sinh niềm hạnh phúc, Đại sư huynh thế mà lại lại cho nàng đạo tâm của mình.
Khương Tự vội vàng bắt lấy tinh phách nhỏ kia, kháp đạo thuật rồi đeo nó lên cổ tay mình, mang theo mọi lúc.
Buổi tối, tâm tình Sơn Chủ Đông Li rất tốt. Ông còn lấy đặc sản núi Đông Li làm một bàn đồ ăn ngon. Mấy năm nay phần lớn thời gian ông đều trong trại thái ngủ say, giờ đồ đệ nhỏ không còn ảm đạm đau thương nữa, đã thế cònmang theo người trong lòng quay về núi Đông Li khiến ông phấn khởi uống nhiều thêm mấy vò rượu. Sau đó sức mạnh hồn phách tiêu hao quá mức khiến ông lại rơi vào ngủ say.
Trước khi ngủ say, ông còn hưng phấn nói bản thân chỉ ngủ ba tháng, tỉnh ngủ sẽ tham gia đại điển kết đạo của Khương Tự và Nguyệt Li.
Khương Tự thấy thế chỉ có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, thật cẩn thận thu đem tinh túy cỏ Hoàn Hồn vào.
Sư phụ hiện giờ toàn dựa vào sức mạnh hồn phách lấy khổ trúc huyễn hóa ra thân thể, bản chất xem như cơ thể bằng khổ trúc. Tồn tại như vậy người không phải người, quỷ không ra quỷ, lại càng giống như linh thân. Có điều như thế cũng đủ để nàng cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Chuyện nghịch thiên người chết đi trở về nhân gian này không giác gì lấy hồn tu nhập đạo linh tu hoặc phải tới từ một mảnh trời khác.
“Đại sư huynh, chàng nói xem, sư phụ có phải rất cô đơn không, thời đại của ông đã mai một, nếu không chúng ta giúp ông tìm đạo lữ đi.”
Nguyệt Li bật cười, xoa mái tóc đen nhánh của nàng, cười đề nghị: “Không bằng chúng ta kết làm đạo lữ trước, sau này từ từ lại giúp sư phụ tìm.”
“Được.” Khương Tự cười gật đầu, thấy ánh mắt chàng thâm thúy, lúc này mới phản ứng lại, chàng nói hai đề nghị, nàng đáp “Được” rồi, nữ đế không nói đùa.
Giọng Hạo Nguyệt đạo chủ mềm nhẹ như nước, chàng dùng thuật Ngôn Linh nói: “Ta nguyện cùng Kính Hoa Giới Chủ kết làm đạo lữ, tương thân tương ái, bạc đầu không rời.”
Khương Tự thấy trên người chàng lập loè ánh sáng đạo thuật Ngôn Linh. Nàng ngẩng đầu nhìn đồng tử màu vàng của chàng, cong mắt tuyên thệ: “Lòng ta tựa lòng quân.”
Hai người đối diện nhau cùng cười, mười ngón nắm chặt.
Đại điển kết đạo định vào ba tháng sau, có tám sư huynh dục vọng khống chế rất mạnh và một đạo lữ nhìn như hiền hoà kỳ thật dục vọng khống chế càng mạnh nên chuyện đại điển kết đạo, Khương Tự có thể mừng rỡ phủi tay làm bà chủ, chỉ cần nhớ kỹ thời gian. Sau đó mỗi ngày nàng qua lại giữa núi Đông Li và Kính Hoa giới làm người trồng hoa.
Quả Bồ Đề do Bồ Đề tinh cho nàng cần tìm nơi sạch sẽ nhất để gieo, cỏ băng tuyết cũng phải chọn chỗ rét lạnh nhất trồng xuống, còn có linh quả linh hoa đầy rẫy khắp nơi trên núi Đông Li, Khương Tự bận túi bụi.
Nguyệt Li so với nàng càng bận hơn. Sau khi chàng vào Bán Thần cảnh, địa vị Nguyệt phủ ở Cửu Châu càng là cao cao không với tới. Đại điển kết đạo tự nhiên không thể qua loa được. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận