Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 451: Nhất Định Có Vấn Đề

“Nơi đây rất kỳ lạ, bên ngoài vách núi không thể chạm đến thế giới kia, ánh trăng trong thông đạo này cũng như có người tạo ra chỉ vì để hái thần quả.” Tiêu Tích U sâu kín mở miệng.
“Ta thử xem.” Hoa Liễm Diễm tế pháp khí Thoa Hoa của mình ra, đôi mắt nhìn về phía quả Kim Diễm như thể chỉ cách mình vài bước, kết quả pháp khí vừa vào trong bóng tối đã lập tức mất liên hệ.
Sắc mặt Hoa Liễm Diễm tức khắc xanh mét, đây là pháp khí của nàng ta đấy!
Khương Tự cũng thử dùng hồn lực thăm dò vực này, không ngờ hồn lực vừa mới phóng ra đã như tiến vào một khoảng không sao trời cuồn cuộn, đừng nói hái thần quả mà ngay lập tức đã lạc đường bên trong. Tia hồn lực kia cũng nhanh chóng biến mất trong khoảng không sao trời.
Khương Tự hơi hơi khiếp sợ: “Thật là pháp tắc thời gian lợi hại.”
“Pháp tắc thời gian?” Mọi người ai nấy đều kinh hỏi lại. Quả này sao lại có liên quan với pháp tắc thời gian rồi?
Ánh mắt Nguyệt Li và Tiêu Tích U hơi sâu lắng nhìn về phía nàng.
Khương Tự gật đầu: “Đơn giản mà nói thì thế giới bên ngoài vách núi kia với vị trí thế giới chúng ta đang ở không nằm cùng một điểm thời gian. Vì vậy chúng ta không thể hái thần quả được, trừ khi lĩnh ngộ được pháp tắc thời gian rồi xuyên qua dòng sông thời gian mới có thể hái được thần quả.”
Nếu không phải tầng thứ sáu động phủ là không gian thời gian, mấy ngày nay nàng cũng thường xuyên vào động phủ để hiểu thêm pháp tắc thời gian thì chắc chắn nàng cũng không có cách nào khám phá ra sự ảo diệu trong này.
Nguyệt Li gật đầu, đồng tử màu vàng trong bóng đêm dần trở nên thâm thúy hơn: “Cửu Châu đã sớm không còn lực hỗn độn, bí cảnh Thủy Nguyệt cũng thế, xem ra này thế giới ngoài vách núi rất có thể chính là thời đại chư thần thượng cổ mười vạn năm trước! Chỉ có thời đại kia mới có thể có thần quả sinh trưởng.”
Mọi người nghe vậy trợn mắt há hốc miệng nhìn theo thần quả đang ẩn trong thế giới bóng tối chỉ phát ra ánh sáng vàng rực rỡ lúc tắt lúc chớp, ai nấy đều kinh ngạc thật lâu vẫn không thể nói thành lời.
Không phải Nguyệt Li bị điên thì chính là bọn hắn điên rồi.
Bọn hắn vậy mà lại có thể thấy được thời đại chư thần thượng cổ. Tuy thế giới kia đã bị bao phủ trong bóng đêm, lại cách bởi dòng sông thời gian nhưng đó vẫn là thời đại chư thần thượng cổ trong truyền thuyết.
Bọn hắn đã thấy được kỳ tích!
Khi quay lại Cửu Châu mà truyền ra liệu có mấy người tin được?
“Sẽ có thần xuất hiện sao?” Hách Liên Chẩn kích động đến nỗi nói lắp bắp: “Ta muốn hỏi họ xem rốt cuộc sao lại ngã xuống.”
Tiêu Tích U cười lạnh: “Vậy mi chắc hẳn phải trực tiếp xuyên qua mười vạn năm rồi bị đạo thuật của thần đuổi giết đấy.”
Hách Liên Chẩn vội vàng xua tay: “Rồi, rồi, coi như ta chưa nói.”
Mọi người tinh tế quan sát hoàn cảnh khắp bốn phía mới phát hiện ra xung quanh đều là bóng tối, chỉ duy nhất có đá Nguyệt Thiên sử dụng để xây dựng thông đạo chân thật lại chạm vào được. Không ai biết thông đạo này đã tồn tại bao nhiêu năm, được người nào xây dựng.
Chỉ có điều bây giờ đã phát hiện ra thần quả, mọi người chẳng ai muốn từ bỏ, tức khắc tất cả đều khoanh chân ngồi xuống muốn tìm hiểu đại đạo ở đây và pháp tắc thời gian thông với bên ngoài thông đạo.
Nguyệt Li lấy ra hai chiếc đệm hương bồ, một chiếc đưa cho Khương Tự, một chiếc dành cho mình. Chàng vừa mới ngồi xuống đã thấy Khương Tự nhẹ kéo ống tay áo chàng, đôi mắt trăng non đen nhánh nhìn chằm chằm: “Đại sư huynh, vết thương của huynh nặng lắm sao? Muội hái hồ lô nhỏ xuống cho huynh ăn nhé!”
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của thiếu nữ bị đá Nguyệt Thiên chiếu sáng phát ra màu trắng nõn nà.
Nguyệt Li nhìn ảnh ngược của mình dưới đáy mắt nàng, nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng đáp: “Không đáng ngại! Hồ lô nhỏ kia còn chưa lớn, cứ chăm thêm đã.”
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng rũ mắt, nhẹ chạm đầu ngón tay vào nhau, cố gắng làm lơ cảm giác đau đớn do đã đứt gãy đao căn trong cơ thể.
Chẳng bao lâu nữa tu vi của chàng sẽ nhanh chóng sụt giảm, cuối cùng trở thành người phàm rồi tựa như trong ảo ảnh, cứ thế thể nghiệm đầy đủ sinh lão bệnh tử và đi đến cuối sinh mệnh.
“Trọng thương? Tiểu sư muội, Nguyệt Li sao có thể bị thương được? Bị thương chính là huynh đây nè.” Hách Liên Chẩn tủi thân nói thầm.
Hắn liếc qua đã thấy Tiêu Tích U đá một chân qua, tức khắc kinh hãi suýt nữa nhảy dựng lên, móa, Nguyệt Li thật sự bị thương à? Thằng nhãi này vì bảo vệ vẻ ngoài hoàn mỹ của mình mà đến bị thương cũng thường xuyên giả vờ không sao. Chỉ có tiểu A Tứ mới nhìn ra? Vậy vết thương nặng đến mức nào?
Ánh mắt Khương Tự hơi ảm đạm, nhìn gương mặt tuấn tú của chàng so với ngày thường đã tái đi nhiều hơn, lại nghĩ đến trước đó không cẩn thận chạm tới đầu ngón tay của Đại sư huynh, cảm giác khi ấy lạnh chẳng khác gì băng đá, nàng không khỏi nhíu chặt chân mày.
Ảo cảnh giọt nước kia nhất định có vấn đề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận