Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 514: Sơn Nguyệt Bất Tri

“Lục sư huynh, nếu chúng ta vẫn luôn ở núi Thanh Vụ thì tốt rồi.” Khương Tự nhẹ giọng ước ao.
Cho dù hiện giờ khoảng cách với cửu cảnh chỉ còn một đường ngăn, lại còn nhìn thấy trời đất rộng lớn bên ngoài nhưng nàng bắt đầu dần nhớ đến những ngày ở núi Thanh Vụ, hoài niệm cuộc sống thoải mái vô tư khi năm tuổi kia.
Khương Tự khi đó hoàn toàn không biết gì về giới tu tiên nhưng lòng tràn ngập khao khát. Lúc ấy mọi người đều ở cùng một ngọn núi, nàng có thể chạy từ Đệ Nhất Phong tới Cửu Phong chứ không phải giống như bây giờ, trời nam biển bắc xa cách nhau.
Lan Tấn nâng tay áo lên che bớt gió to trong sơn cốc cho nàng, cũng hoài niệm vô cùng, hắn cười hứa hẹn: “Sau này sư huynh mang muội về núi Thanh Vụ.”
Trọng Hoa vuốt vuốt lọn tóc đen nhánh của mùi, cười phóng khoáng đề nghị: “Quay về núi Thanh Vụ không phải quá dễ sao? Sau này chúng ta cứ chọn một ngày trong năm rồi cùng nhau xuống hạ giới là xong, giờ mọi người đều đã đạt tu vi cửu cảnh, có thể che giấu Thiên Đạo, tới hạ giới chơi một vòng rất đơn giản.”
Hách Liên Chẩn vừa nghe có thể xuống hạ giới chơi, vội vàng vỗ tay cực lực tán đồng: “Ý kiến này hay đấy, những năm ở núi Thanh Vụ ta còn chưa được xuống núi chơi mấy đâu.”
Khương Tự nghe vậy hơi hơi mỉm cười, thời gian như nước chảy, cuối cùng cũng không thể quay lại được, kể cả có về đi chăng nữa cũng không còn giữ được cảm thụ như năm đó.
Nàng duỗi tay cảm nhận gió lướt qua đầu ngón tay, mây mù thay đổi, cảm giác được năm tháng vô tình, đầu ngón tay tùy ý vung lên vẽ ra vài nét bút trên không trung. Ngay lập tức ánh sáng vàng hiện lên, một đạo ký hiệu ẩn chứa đạo thuật được khắc họa lên không.
Linh hoa linh thảo đầy sơn cốc dưới lực lượng đạo thuật của ký hiệu điên cuồng sinh trưởng, trời đất chấn động, một cỗ uy áp mạnh mẽ xông thẳng lên tận trời, lại chưa chạm tới sao trời để thắp sáng ngôi sao kia trên bầu trời sao Cửu Châu.
Mọi người ngơ ra.
Lan Tấn lòng tràn đầy chấn động nhìn Khương Tự phác họa đạo phù kia, cảm nhận được trên đó tồn tại uy áp đáng sợ và sự tang thương trong tâm cảnh.
Cả người Cô Xạ cứng đờ, Lạc Hoa Đăng trong tay xua tan sương mù ngập tràn sơn cốc, nàng ấy nhìn gió mây sương mù xung quanh vẫn tụ về đầu ngón tay của Khương Tự rồi hình thành nên một thế trời đất đáng sợ, tức khắc chấn động tới tay chân đều lạnh lẽo.
Nàng kia đã phá vỡ vào cửu cảnh?
Không có bất cứ dấu hiệu nào, cứ ngồi trên thân kiếm Thanh Mang của Lan Tấn, hỏi nhau vài câu là đã có thể ngộ đạo phá cảnh?
Sao có thể chứ?
Cửu cảnh hóa ra có thể phá dễ dàng như vậy? Mình bây giờ cũng chỉ mới sờ được đến ngạch cửa thôi mà.
Hách Liên Chẩn dụi dụi đôi mắt, nhìn qua nhìn lại, không dám tin hỏi thử: “Tiểu sư muội phá cảnh rồi?”
Mặc Khí tay ôm vai, ngồi ké trên lưng Kim Ô của Hách Liên Chẩn, đồng tử màu trà hiện lên ý cười: “Còn chưa đâu, có điều muội ấy đã vẽ ra được ký hiệu thuộc về chính mình.”
Đạo phù kia ẩn chứa hương vị của núi Thanh Vụ, ẩn chứa hương vị của thời gian, là những gì độc đáo A Tứ đã trải qua, đồng thời cũng là đạo thuật đầu tiên của nàng.
Trọng Hoa kinh ngạc thu Mỹ Nhân Phiến về: “Sao có thể?”
Nguyệt Li mỉm cười, A Tứ nhìn có vẻ thời gian phi thăng khá ngắn nhưng kỳ thực khi ở trong bí cảnh Thủy Nguyệt vì để hái quả đã xuyên qua hành lang thời gian mười vạn năm, vì tìm kiếm Phượng cốt đã quay ngược trở về thành Tửu 8.000 năm trước. Thời gian mà một năm này nàng trải qua so với trăm ngàn năm của các tu sĩ khác còn nhiều hơn, tích lũy đã đầy đủ nên hiển nhiên có thể phá cảnh.
“Này thuật tên là Sơn Nguyệt Bất Tri.” Khương Tự lạnh lùng mở miệng.
Đằng kia mây mù cuồn cuộn, người ta dường như có thể thấy được bóng dáng núi Thanh Vụ mơ hồ hiện ra, thấy được vô số ngày tháng cô đơn lạnh lẽo, thế nhưng núi trăng nào biết chuyện dưới đáy lòng con người, người trên đời sao biết thời gian vô tình.
Đáy mắt Khương Tự phát ra ánh sáng trắng như tuyết nhìn hồn phách phía trên cấm thuật cộng sinh. Nàng ngự phong đứng lên, thi pháp vẽ ra đạo thuật đầu tiên của mình, hướng thẳng về phía gông xiềng màu máu rồi hung hăng chém xuống. Ánh sáng của đạo thuật vừa chém xuống thì xiềng xích màu máu vỡ ra từng tấc từng tấc. Trong hư không truyền tới một tiếng kêu thê lương.
Ở vực sâu Vĩnh Ám, Cố Kỳ Châu bị giam cầm trong bóng tối vô tận phun ra một ngụm máu lớn, vô số sát khí theo mũi miệng xâm nhập vào trong cơ thể, cắn nuốt chút linh lực không còn sót lại mấy quanh thân gã ta.
Nội tâm Cố Kỳ Châu hoảng hốt, gã ta không dám tin mở to mắt, sắc mặt trắng mạch không còn một chút máu, không thể nào, Khương Tự sao có thể chặt đứt cấm thuật cộng sinh được?
Đây là cấm thuật thượng cổ kia mà!
Sao có thể?
Làm sao có thể tiến triển nhanh, mạnh mẽ như vậy được?
“Nàng ta đã ngộ ra được đạo thuật đầu tiên của mình, cũng đã bước một chân vào cánh cửa lớn cửu cảnh, hơn nữa còn không phải cửu cảnh bình thường.” Trong bóng đêm, một tiếng cười tà tứ truyền vào trong đầu gã ta: “Nếu không phải ta ở đây thì giờ phút này ngươi hẳn đã bị nàng ta cách không kéo đi, một kiếm chém chết, hồn phi phách tán rồi.”
“Ngươi là ai?” Đồng tử của Cố Kỳ Châu co lại, so với việc Khương Tự tấn chức cửu cảnh đáng sợ, gã ta càng sợ tiếng cười tà ác trước mặt này hơn.
Gã ta thà chết dưới kiếm của Khương Tự vẫn thoải mái hơn so với bị thứ đáng sợ nọ quấn lấy.
“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.” Tiếng cười tà ác bễ nghễ kia quanh quẩn trong vực sâu ngập tràn sát khí.
Sát khí màu đen giống như con rồng lớn đang bơi qua bơi lại mở miệng rít gào.
Bị phong ấn 10 vạn năm, cuối cùng gã cũng tỉnh rồi đây!!!
*
Một chiêu của Khương Tự chặt đứt cấm thuật cộng sinh, nàng đang muốn lần theo xiềng xích màu máu không ngừng biến mất kia câu Cố Kỳ Châu từ trong hư không nơi cực bắc tới đây thì vô số sát khí bỗng dâng lên, che kín xiềng xích màu máu lại, đồng thời bao phủ toàn bộ đáy vực sâu, ngay cả sắc mặt kinh sợ của Cố Kỳ Châu cũng bị che khuất.
Nàng cách không đối diện với người nọ, năm tháng đã qua như gào thét trôi đi, mười năm thời gian xuân đi thu tới dần dần mai một, tiểu đế cơ Đại Ngu đã chết, con trai của trời Cố Kỳ Châu cũng chết. Khương Tự nhìn thần sắc kinh sợ của gã ta, lạnh lùng nói: “Trước khi ta tìm được ngươi, đừng có chết.”
Sát khí màu đen quay cuồng nổi lên chặn đứng con đường hư không lại.
Khương Tự mở to mắt, mấy người Lan Tấn đều vây quanh lại đây, dù đôi mắt nào không còn thấy rõ nhưng vẫn có thể cảm ứng một cách chính xác hơi thở đạo thuật trên người các sư huynh, không ngờ còn rõ ràng thấu triệt hơn so với khi đôi mắt vẫn còn hoàn hảo.
“A Tứ, muội phá vỡ vào cửu cảnh rồi?” Lan Tấn vội vàng hỏi.
“Chưa, có điều vẫn muốn chúc mừng Sơn Chủ.” Giọng của Trưởng lão Lục Thâm cách không truyền tới, ẩn ẩn còn mang theo một chút khiếp sợ sau khi cảm nhận được uy áp còn sót lại.
Khi ánh sáng đạo thuật kia được sáng tạo nên, toàn bộ Bách Hoa Cốc thay đổi bất ngờ, trời đất chấn động, ngay cả bà cũng như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Điều đó đủ cho thấy sự đáng sợ của đạo thuật này như thế nào.
Đạo thuật ánh sáng, vậy mà lại là đạo thuật ánh sáng đáng sợ nhường ấy.
Truyền thừa thượng cổ ở Cửu Châu sở dĩ đáng sợ bởi vì đạo thuật truyền thừa. Thế nhưng Khương Tự lại có thể sáng tạo ra đạo thuật của riêng mình, đó là còn không nhắc đến chuyện nàng chưa phá vỡ để vào cửu cảnh. Sau này chờ nàng phá vỡ vào cửu cảnh, không biết sẽ đáng sợ đến mức nào nữa.
Trong hư không, các vị cửu cảnh Thánh Hiền vội vàng chuyển sự chú ý qua đây, ai nấy cũng kinh ngạc không nói thành lời. Tuổi còn nhỏ đã sắp phá vỡ vào cửu cảnh, lại còn tự sáng chế ra đạo thuật đáng sợ như thế, thiên phú của cô bé này khó tin tới cực hạn rồi.
“Chúc mừng tiểu Sơn Chủ, rốt cuộc có được chính mình đạo thuật.” Giọng bình đạm không chút gợn sóng của Tầm Lộc Sơn Chủ từ trong hư không truyền tới.
Tầm Lộc Sơn Chủ nói xong câu này liền không tiếp tục nữa.
Các vị cửu cảnh khác lại kinh ngạc vô cùng, Tầm Lộc Sơn Chủ thế mà lại mở miệng chúc mừng, phải biết số lần mở miệng nói chuyện của vị chủ núi tuyết mười vạn dặm này suốt 8.000 năm qua chỉ được đếm trên đầu ngón tay, bà được xếp vào nhân vật cấp bậc bà tổ cô đấy.
Không ai không biết tu vi của bà mạnh đến đâu, có lẽ chỉ có vị Sơn Chủ đại nhân ngoài tiên châu hải ngoại kia mới biết được đôi chút.
Các vị cửu cảnh Thánh Hiền thấy Tầm Lộc Sơn Chủ cũng đã lên tiếng chúc mừng thì thi nhau chúc mừng theo.
Hách Liên Chẩn sung sướng nắm tay, hưng phấn hô lên: “Tiểu sư muội, muội quá lợi hại, cầu bảo vệ, cầu bao nuôi.”
Trọng Hoa dùng một tay ấn chặt hắn, ghét bỏ chê bôi: “Nhìn bộ dạng không tiền đồ của nhà mi kìa.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí mở ra, thấy trên người nàng đã không còn gông xiềng màu máu, giọng mơ hồ không rõ: “A Tứ, muội chặt đứt cấm thuật cộng sinh rồi? Nhìn thấy gì?”
Khương Tự gật đầu, chưa bao giờ nhẹ nhàng tự tại giống bây giờ: “Thấy được vực sâu tối tăm, có một số việc muội còn chưa suy nghĩ cẩn thận, để muội từ từ ngẫm lại đã.”
Lan Tấn dịu dàng cười nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh nhanh tới Bách Hoa Tông đi, chớ có lề mề trong sơn cốc mãi. Tiên môn Cửu Châu đều đang chờ.”
Mọi người thi nhau gật đầu đồng tình. Tuy rằng ấn Cửu Châu đã bị mất nhưng tiểu sư muội đã chặt đứt được cấm thuật, sáng chế ra đạo thuật của riêng mình cũng coi như có được hai chuyện không tốt, nói thế nào cũng thấy đáng mừng hơn.
Mọi người sung sướng ngự kiếm tới Bách Hoa Tông. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận