Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 634: Thế Giới Đầy Hoa Cỏ

Tuy nàng thích trồng hoa trồng cỏ thật đấy, trong động phủ cũng có một vài hạt giống khô quắt nhưng thực sự không có thứ gì gọi là hạt giống thế giới. Chẳng lẽ chư giới đều được trồng từ hạt giống?
Suy nghĩ này khiến nàng cảm thấy vô cùng vớ vẩn.
Thấy nàng không tin, thần nữ hơi mỉm cười, bàn tay trắng như ngọc khẽ khua trong không trung, chỉ thấy hạt giống nảy mầm, nháy mắt đã nở hoa kết quả, quay về bùn đất lại giống như trẻ vừa mới sinh bò trên đất, trưởng thành rồi chỉ chớp mắt đã già đi.
“Con xem, hoa cỏ thực vật, người thần hay vạn thú đều như thế cả thì dĩ nhiên chư giới cũng không khác gì. Cỏ dễ sống, một thế giới muốn ra đời phải tụ tập tinh hoa của trời đất. Hơn nữa Giới Chủ ra đời lại càng là chuyện mười vạn năm khó gặp một lần, phải có đủ công đức thật lớn.” Băng Di nhìn nữ tu cửu cảnh trẻ tuổi trước mặt: “Bọn ta tuy rằng tu vào thần cảnh nhưng lại không phải người được chọn kia. Hạt giống đó chọn con. Khương Tự, ngộ ra đạo của con sẽ mở được giới môn.”
(*) Giới môn: Cánh cửa thế giới.
Vô số từ ngữ như hòa vào với nhau rồi đánh vào trong đầu Khương Tự. Khương Tự chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, nào còn có Thủy Thần Băng Di nữa, nàng như đang đặt mình trong bầu trời sao vô tận hắc ám, lại phảng phất như rơi vào trong dòng sông thời gian dài dằng dặc nhìn vô số thế giới ra đời ngay trước mắt, đi vào tử vong rồi cuối cùng tiếp tục ra đời.
Đạo của nàng, đạo của nàng là gì?
Chín hạt đạo chủng bay vào trong đầu nàng, không phải, đây không phải nàng muốn ngộ đạo, những đạo thuật trước đây hiểu được tất cả đi vào trong thức hải của nàng rồi bị nàng vứt bỏ từng thứ một.
Đạo của nàng… là gì?
Từng màn đã qua bắt đầu hồi tưởng lại, từ kiếp trước tới kiếp này, từ khi tuổi nhỏ đến lúc trưởng thành như bây giờ, Khương Tự nhìn con đường mình đã trải qua, lệ rơi lã chã, từ khi nàng tu đạo tới nay vẫn luôn mong muốn một thứ gọi là công bằng.
Hoa dại ven đường, phù du trong nước, người phàm tầm thường, tu sĩ cao cao phía trên, chư thần giàu lòng thương đầy đại nghĩa tất cả đều bình đẳng. Đây mới là nguyên nhân nàng nghịch thiên tu đạo.
Khi còn nhỏ cha để lại cuốn cầm phổ kia cho nàng, lúc ấy hòa thượng tha phương đã nói, con đường kiếp trước kiếp này nàng đi qua cũng đã sớm nói cho nàng biết đạo của mình là gì. Chỉ nguyện có một ngày tất cả chúng sinh đều bình đẳng.
Khương Tự bỗng mở bừng mắt, thần hồn quay về chỗ ban đầu, chín hạt đạo chủng trong tay hóa thành chín quầng sáng đi hoàn toàn vào trong động phủ. Cửa đá tầng thứ chín của động phủ phát ra một ánh sáng chói lòa.
Bút vẽ nhỏ và bé thú Kỳ Lân đang bám sát vào cửa động phủ trông mong kinh ngạc nhảy dựng lên rồi vèo một cái vui vẻ chạy tót tới tầng thứ tám.
Khương Tự đã đứng trước cánh cửa đá cuối cùng, tóc đen như thác nước, bay bay như tiên tử, không thể nhìn thẳng.
Tầng thứ chín của động phủ? A Tứ muốn… muốn mở tầng thứ chín ra?
Bút vẽ nhỏ kinh ngạc đến nỗi cằm rơi xuống đất, lúc này mới qua bao lâu chứ?
Nhóc thú Kỳ Lân phấn khởi cắn gấu váy Khương Tự, nhanh nhẹn nhảy lên cánh tay nàng.
Khương Tự rũ mắt hơi mỉm cười, bế nhóc thú Kỳ Lân, nhìn chín hạt đạo chủng mang theo ánh sáng đã đi hết vào trong cửa đá, duỗi tay ra rồi nhàn nhạt nói: “Bút vẽ nhỏ, chúng ta mở tầng thứ chín của động phủ ra đi.”
“Được, được, được.” Bút vẽ nhỏ lắp bắp đồng ý, không dám tin, thật sự sẽ mở tầng cuối cùng của động phủ ra sao?
“A, A Tứ, từ từ đã, ta khẩn trương quá.” Bút vẽ nhỏ hít sâu một hơi, khẩn trương đến mức không ngừng xoay vòng vòng trên mặt đất.
Nhiều năm như vậy đã qua, thật sự có thể mở được sao?
Bàn tay trắng nõn của Khương Tự khẽ nâng lên, dắt Bút vẽ nhỏ đã làm bạn với nàng suốt cả một đường cùng đi. Sau đó nàng duỗi tay chạm vào cánh cửa đá kia. Cánh cửa đá hóa thành một vệt sáng rồi biến mất. Sau cửa đá là một thế giới nhỏ mới tinh đầy non nớt.
Ngay khi Khương Tự bước vào, đạo của nàng đã hóa thành quy tắc Thiên Đạo, Vô Tự Thiên Thư yên lặng đã lâu cũng hiện lên hóa thành trời và đất. Ánh sáng lập tức dũng mãnh tiến vào, khí hỗn độn sinh ra, vạn vật sống lại.
Thế giới nhỏ non nớt bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bút vẽ nhỏ và nhóc thú Kỳ Lân ngơ ngác há to miệng.
Khương Tự nhìn động phủ đã biến mất khỏi thức hải, bắn lên tinh không xa xôi, phía trên bàn nguyệt đã nở ra một đóa hoa non nớt, hoa kia mang theo lá cây phảng phất như đang bắt đầu cuộc sống mới. Đây chính là bí mật tầng thứ chín của động phủ che giấu.
Hạt giống kia cuối cùng cũng kết quả, kết ra một thế giới đầy hoa cỏ.
Khương Tự khẽ mỉm cười nhìn thế giới hoa cỏ ra đời, khí hỗn độn cuồn cuộn không ngừng bắt đầu tràn ra, nó dùng cơ thể nhỏ bé non nớt của mình tinh lọc một khoảng không sao trời xung quanh đang sắp chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận