Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 652: Một Trăm Năm Sau

Thời gian như bóng câu lướt qua khe cửa, đảo mắt một cái đã trăm năm trôi qua.
Thành Yên Vũ, Trung Châu.
Sau một cơn mưa lúc chạng vạng, cánh hoa hải đường rơi đầy sân viện, hoa cỏ xanh um tươi tốt. Khương Tự kéo một xô nước từ bên dưới giếng linh trong viện. Vốn dĩ nàng muốn rửa sạch linh quả, ướp một chút mứt quả thì ngoài viện truyền đến tiếng tỳ bà uyển chuyển réo rắt cực giống với khúc nhạc nơi phàm giới.
Nàng nghe có chút si mê, chia tay đã trăm năm, hẳn xem như cả đời nhỉ?
Chỉ chớp mắt thế mà đã qua trăm năm.
Một ngày kia khi kéo Vu Tà vào hang động màu đen khởi nguồn của pháp tắc tử vong, nàng đã ôm tâm tư phải chết. Sau đó Vu Sơn thừa dịp Vu Tà tự cao tự đại làm loạn, đảo khách thành chủ chiếm được thế thượng phong, lại lợi dụng chiếc nhẫn chứa sức mạnh thế giới mà nàng đã truyền vào trước đó để đánh nàng ra khỏi động.
Cuối cùng nó và Vu Tà cùng nhau chìm vào vực sâu tử vong. Nàng ở tâm gió lốc pháp tắc tử vong, sức mạnh thế giới bị hao hết, cứ tưởng sẽ phải hồn phi phách tán thì Nhị sư huynh đuổi tới, kéo nàng ra khỏi hang động tối tăm của pháp tắc tử vong.
Nàng hôn mê mấy năm, sau khi tỉnh lại mới biết thần niệm còn sót lại của các chư thần nơi pháp tắc tử vong sinh ra vì cứu nàng và Mặc Khí nên đều đã chết, tất cả thần hồn tiêu tán trong hang động tối tăm phong ấn pháp tắc tử vong. Đến lúc ấy tàn niệm chư thần không còn chút dấu vết nào để lại trên Cửu Châu, sức mạnh thế giới của nàng tiêu hao quá mức, lại đi một chuyến trong nơi pháp tắc tử vong sinh ra nên khiến tu vi mất hết, giống như người phàm.
Còn Đại sư huynh trong trăm năm qua vẫn luôn ngủ say, chưa lần nào thức tỉnh. Thủy Nguyệt Sơn Chủ và Tầm Lộc Sơn Chủ đều bó tay không có cách nào.
Sau khi nàng ở núi Đông Li mấy năm thì mang theo Nguyệt Li tới ở thành Yên Vũ, mua một căn nhà yên tĩnh trong thành cổ, trải qua cuộc sống sinh hoạt đơn giản.
Thành Yên Vũ rời xa Đông Châu phồn hoa, nằm yên phận một góc nên vô cùng thích hợp để sinh sống lâu dài. Chẳng qua không ngờ những năm gần đây tu sĩ phi thăng từ hạ giới lên càng ngày càng nhiều, ngay cả ở thành Yên Vũ cũng có thể nghe được khúc đàn tỳ bà tình ý miên man như thế.
“Tiểu sư muội, sao muội lại ngây ngốc đứng trong viện thế?”
Cánh cửa viện đang khép hờ bị người từ bên ngoài đẩy ra. Hách Liên Chẩn mang theo một đống linh lộ, hoa quả và bánh ngọt bước vào, vừa thấy Khương Tự, hắn không tự chủ được nhe hàm răng trắng như tuyết ra, mấy năm nay A Tứ chẳng thay đổi chút nào, có điều ở cùng với Nguyệt Li lâu nên trên người cũng mang theo chút hơi thở lạnh nhạt chứ không đáng yêu, thích làm nũng như hồi còn nhỏ.
“Thất sư huynh, sao huynh lại tới đây?” Khương Tự thấy tiếng tỳ bà kia đã ngừng, lúc này mới thoáng tỉnh táo lại, hơi mỉm cười: “Chắc lại gây họa nên mới tới chỗ muội trốn hả?”
Hách Liên Chẩn “Oa” một tiếng nhảy dựng lên, vô cùng đau đớn thề thốt: “Trời đất chứng giám, huynh thực sự cố ý đến đây thăm muội, còn mang theo bánh hoa với linh lộ muội thích ăn nữa đây này. Nếu không phải sư phụ muội lúc nào cũng mỏi mắt mong chờ thì huynh không đến mức tháng nào cũng tới đâu.”
Khương Tự cười khúc khích, Hách Liên Chẩn quả thực tháng nào cũng tới, thường thường còn mang thêm chút đồ hoặc hái ít hoa cỏ, tóm lại luôn có lý do để đến. Ngược lại số lần Lục sư huynh tới lại không nhiều lắm bởi huynh ấy còn bận rộn nhiều việc nên chỉ có thể đưa tin qua lại với nàng.
“Sư phụ gần đây vẫn ổn chứ ạ?” Khương Tự nhận lấy linh lộ, linh quả, bánh hoa hắn mang đến, nhìn mới nhận đã đều là đặc sản của núi Đông Li bèn hỏi.
Năm mươi năm trước sư phụ đã thức tỉnh, tuy rằng phần lớn thời gian đều phải bế quan chữa trị thương tổn hồn phách trong cơ thể nhưng những lúc tỉnh lại ông đều luôn dặn dò mang chút thức ăn ngon cho nàng.
Sau khi nàng trở thành Giới Chủ của Kính Hoa Giới đã không thể tiếp tục làm Sơn Chủ núi Đông Li được nữa. Cộng thêm việc sư phụ đã tỉnh lại nên núi Đông Li một lần nữa nhận chủ. Bút vẽ nhỏ cũng quay về bên người sư phụ. Nàng mang theo nhóc thú Kỳ Lân thường trú ở thành Yên Vũ.
“Sơn Chủ Nhiễm Mặc vẫn tốt lắm, thời gian rảnh không phải vẽ tranh cây trúc thì cũng làm đồ ăn cho muội. Ông còn muốn đến gặp muội nhưng lại sợ quấy rầy sự thanh tĩnh của muội. Nếu nói ra thì phải kể đến Lão Tam, giờ ngày ngày hôm ấy ở lì núi Đông Li không chịu đi, chẳng khác gì tri kỷ với sư phụ muội. Đúng là đồ Phượng Hoàng già không biết xấu hổ!!!” Hách Liên Chẩn thay nàng kéo một thùng linh tuyền xách đến dưới mái hiên, miệng hừ lạnh một tiếng, kẻ có tâm cơ nhất vẫn là Lão Tam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận